Ông Kỳ nói với hai bố mẹ Nhan Họa đang tiễn họ ra cửa: “Trong khoảng thời gian này A Họa phải ở nhà nghỉ ngơi, vậy cứ để A Trạch tới phụ đạo cho cô bé đi, dù sao thì môn toán và anh văn của A Trạch cũng không tệ. ”
Chuyện này lúc trước Kỳ Trạch đã nói qua rồi, giờ ông lại nói lại lần nữa, nghe vậy bố Nhan bèn cười nói: “Vậy thì làm phiền A Trạch rồi. ”
Kỳ Trạch căng thẳng mà lễ phép nói: “Bác Nhan khách sáo rồi, không có gì phiền đâu ạ, cháu còn muốn cảm ơn Nhan Họa vì đã cứu ông nội cháu mà. ”
Ông Kỳ cười nhìn cháu trai một cái, sau đó nói với hai vợ chồng họ Nhan mấy câu rồi ra về.
Gặp gỡ nhau hơn một ngày, hai vợ chồng họ rất nhiệt tình hiếu khách, hoàn toàn không coi hai ông cháu Kỳ Trạch là người ngoài, đối xử như với những người bình thường khác vậy, bởi vì sau chuyện này hai nhà cũng coi như có duyên phận. Tính cách của hai vợ chồng họ là như vậy, luôn nghĩ rằng nếu đã có duyên thì phải kết thiện duyên, ông Kỳ còn tới tận nhà để cảm tạ ơn cứu mạng của Nhan Họa nữa, mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, bọn họ cũng chẳng oán trách gì, vẫn lấy tâm trạng vui vẻ để tiếp đãi, kết giao tình thân.
Cứ mãi đơn giản như vậy thôi.
Cũng bởi vì những hành động đơn giản gần gũi đó của vợ chồng họ Nhan mà ông Kỳ lại càng thêm tôn trọng họ gấp mấy lần.
Sau khi hai ông cháu Kỳ Trạch về thì Đàn Tử Quỳnh cũng ra về luôn.
Nhan Họa vì đang bó bột chân nên không ra ngoài tiễn khách, chỉ ngồi trong phòng khách nhàm chán xem TV, đợi đến khi bố mẹ và em trai tiễn khách xong quay về, Nhan Họa mới không nhịn được nói: “Bố, mẹ, bọn họ đi rồi ạ? Có nói gì không ạ?”
Mẹ Nhan đi tới rót cho cô chén nước, nói: “Nói gì là nói gì? Vẫn là chuyện Kỳ Trạch từ ngày mai sẽ tới giúp con học thôi! Con đó, đừng có tạo áp lực cho mình, bố mẹ cũng đâu có bắt con phải lên trời hái trăng xuống chứ, sao phải vất vả như vậy hả?”
Nhan Họa im lặng, mẹ cô lúc nào cũng nói chuyện không khách khí như vậy.
Bố Nhan ngồi xuống, nói: “Bố thấy thằng bé A Trạch kia cũng ngoan lắm, tuy không sống cùng ba mẹ nhưng lại được ông nội dạy rất tốt, là một đứa bé lễ phép, lần trước nó tới nhà bố đã thấy cách nói chuyện của nó rất được, lại hiểu biết rộng, sau này chắc chắn có tiền đồ. ”
Ông Kỳ thật sự có lòng muốn kết thân với nhà họ Nhan, cho nên cũng đã kể về hoàn cảnh gia đình mình, tuy không phải lôi hết chuyện tổ tông tám đời ra nói, nhưng sau khi nghe chuyện nhà ông, hai vợ chồng họ Nhan cũng cảm thấy tương đối hiểu.
Bố Nhan rất có thiện cảm với Kỳ Trạch, nhận thấy đây là một đứa bé rất biết suy nghĩ, không non nớt như mấy cô cậu học sinh cùng trang lứa, thêm nữa lại rất có chính kiến. Đương nhiên, bây giờ Kỳ Trạch vẫn chỉ là học sinh trung học, chưa phải chịu áp lực công việc, cho nên ông cũng không đưa ra những đánh giá quá hà khắc đối với một người trẻ như vậy.
Nhan Lãng vẫn đang ngắm nghía con ngựa gỗ mà ông Kỳ tặng, nghe thấy bố mẹ nói thì bĩu môi: “Bố, bố khen anh ta như vậy, không phải là muốn anh ta làm con rể bố đấy chứ?”
Mẹ Nhan nghe xong liền đập một cái vào gáy con trai, “Con nói linh tinh gì vậy hả?” Thế nhưng nghĩ một lúc bà lại nói: “Đứa nhỏ Kỳ Trạch nhìn cũng không tệ, nếu như nó thích A Họa nhà mình thì việc nó trở thành con rể cũng chưa hẳn là không thể. ”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Nhan Họa và Nhan Lãng cùng hét lên khiếp sợ nhìn mẹ mình bỗng dưng lại có suy nghĩ tiến bộ như vậy, bà vốn rất bảo thủ, lời này đúng là không giống với tính bà chút nào.
Mẹ Nhan quay sang lườm con gái ngốc của mình, bực mình nói: “Gọi cái gì mà gọi! Mẹ nói không đúng à? Có gì lạ đâu? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, việc kết hôn là việc quan trọng cả đời con gái, chuyện tương lai khó nói trước, nếu như A Họa sau này có thích nó thì dù tốt nghiệp đại học xong kết hôn luôn mẹ cũng không phản đối đâu, không tận dụng lúc trẻ để chọn được người tốt thì chẳng lẽ đợi đến già mới chọn à? Đến lúc đó chỉ có đàn ông nó đi chọn con thôi, mà có khi nó còn chả thèm ngó đến ấy chứ!”
Nói xong bà bắt đầu lau dọn bàn trà, tiếp tục càm ràm: “Nếu là A Lãng thì tôi cũng không quan tâm đâu, đàn ông kết hôn muộn một chút cũng không sao, thậm chí càng già lại càng được yêu thích. Nhưng con gái thì khác, tôi không hy vọng sau này sẽ phải nuôi một bà cô trong nhà đâu, khéo tổ tiên lại cười chết…”
“Mẹ!” Nhan Họa không chịu được mà xen ngang, “Mẹ đừng lo xa thế nữa!”
“Đúng đó mẹ!” Nhan Lãng gật đầu mãnh liệt hùa theo chị, “Còn nữa, sao bố mẹ lại đồng ý cho Kỳ Trạch lui tới nhà mình chứ? Chẳng lẽ bố mẹ không lo rằng anh ta và chị già nhà mình sẽ nảy sinh tình cảm, khiến chị già yêu sớm sao ạ?”
“Ôi dào, mẹ thấy nó chỉ là muốn cảm ơn A Họa vì đã cứu ông nội nó mà thôi, chứ không thì ai lại tình nguyện hy sinh thời gian học của mình để đến đây chứ?” Mẹ Nhan thờ ơ nói, đem mấy đồ bỏ đi trên bàn vứt vào thùng rác, sau đó lại liếc nhìn con trai, “Con suy nghĩ nhiều quá rồi đó!”
Hai chị em Nhan Họa ức muốn chết, đây nhất định không phải mẹ ruột của bọn họ mà!
“Bố! Bố nghe mẹ nói kìa!” Nhan Lãng tức đến mức muốn nhảy dựng lên, cảm thấy một khi quan niệm bảo thủ của mẹ già nhà mình bị phá vỡ là sẽ trở thành một con người khác luôn.
Bố Nhan cười nhìn ba mẹ con, chờ đến khi con gọi đến mình thì mới lên tiếng: “Đừng nghe mẹ con nói lung tung, A Họa sau này dù có 30 tuổi thì vẫn là một đóa hoa đẹp nhất!”
“Hoa đuôi chó à? Ông Nhan à ông đừng có nói lung tung làm con gái ông ảo tưởng đấy!” Mẹ Nhan nói.
“Là hoa hồng chứ sao lại là hoa đuôi chó?” Bố Nhan cười nói: “Chuyện này không cần lo lắng, bố tin A Họa của bố đã lớn rồi, có thể tự quyết định, yêu sớm hay yêu muộn cũng không sao. ”
Nhan Lãng quả thực hết chỗ nói rồi, đây là những người ba người mẹ kiểu gì thế này hả trời, thật không có trách nhiệm.
Buổi tối, Nhan Họa rửa mặt xong, nằm dài trên giường đang chuẩn bị ngủ thì Nhan Lãng lao vút vào.
“Chị, chị phải cẩn thận với tên Kỳ Trạch kia một chút, đừng để bị lừa.” Nhan Lãng đặc biệt nghiêm túc nói.
Nhan Họa có chút sững sờ, “Chị phải cẩn thận điều gì chứ? Để bị lừa gì cơ? A Lãng, hình như em rất ghét Kỳ Trạch thì phải, không phải là em rất thích con ngựa gỗ mà ông Kỳ tặng đấy sao? Hôm nay chị còn thấy em gọi một tiếng ông Kỳ hai tiếng ông Kỳ không ngừng đấy.” Nhan Họa không khách khí vạch trần em trai ngốc của mình.
“Ông Kỳ là ông Kỳ mà anh ta là anh ta, không thể coi là một được.” Nhan Lãng bĩu môi nói, “Em chỉ đang lo lắng chị sẽ bị lừa thôi!”
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi!” Hiện giờ Nhan Họa và Kỳ Trạch không có bất cứ tình cảm nam nữ mập mờ nào hết. Còn về chuyện tương lai, cô nghĩ, Kỳ Trạch đâu thể nào là một người dùng cách lừa gạt để có được tình cảm cơ chứ?
Nhan Lãng thấy chị xem thường lời nói của mình thì lập tức cảm thấy như mình đang nói chuyện với một con bò vậy, đúng là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp chết rồi, nếu không phải cô là chị mình, cậu lại là đàn ông trong nhà họ Nhan thì cậu đã chẳng lo đến vậy đâu.
Lúc cậu em trai ầm ĩ xong rời đi, Nhan Họa mới thở dài một cái, nhìn chân voi của mình rồi nằm xuống đi ngủ.
*
Tỉnh lại lần nữa, Nhan Họa cứng ngắc nhìn người đàn ông đang ngồi trước giường, sau đó lại nhìn xung quanh một chút, thì ra tương lai cô cũng được xuất viện rồi.
Nói đúng thì Nhan Họa không phải là gặp tai nạn xe, mà lúc đó vì kéo ông Kỳ lại để tránh xe nên bị ngã xuống đường, nếu bình thường thì cũng chỉ coi như vấp ngã mà thôi, nhưng không hiểu vì sao lại gãy xương được.
Hay là, vì cô thay đổi tương lai nên bị ông trời trừng phạt?
May là cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng, cho nên chỉ nằm viện hai ngày là có thể về nhà rồi.
“A Họa cũng chỉ ngã nhẹ thôi, nhưng chắc bị thế giới bên kia ảnh hưởng nên mới gãy xương…Chắc phải nghỉ mấy tháng. ”
Nhan Họa ngẩng đầu nhìn Kỳ Trạch tương lai, hỏi: “Anh không phải đi làm sao ạ?”
Anh rót cho cô cốc nước, đáp: “Buổi sáng đi muộn một chút cũng không sao. ”
Nhan Họa nghe xong hiểu ngay, người ta là ông chủ mà, ông chủ có trốn việc thì cũng có ai dám nói đâu!
Kỳ Trạch biết là cô hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích mà chỉ đỡ cô đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài bưng bữa sáng vào cho cô.
“Con đang ngủ.” Kỳ Trạch đáp, “Hai ngày nay anh để con cho mẹ em trông, nhưng mẹ nói là vì con không được gặp em nên quấy suốt, nghỉ ngơi không tốt, vì vậy hôm nay anh mới để con ngủ thêm một lát. ”
Nhan Họa nghe vậy bỗng thấy rất áy náy, cảm thấy vì mình ngã bị thương mà làm liên lụy đến tương lai.
Ăn xong bữa sáng rồi uống thuốc, Kỳ Trạch mới đi sang phòng bên cạnh bế cậu nhóc mắt còn đang mơ mơ màng màng tới.
“Mẹ ~~”
Bánh bao nhỏ ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh giường, tay nhỏ bám vào mép giường rồi rướn người ra hướng đến gần cô. Nhan Họa cười để cho con hôn, đợi đến khi cậu nhóc hôn đủ rồi thì mới vui vẻ chịu để cho bố bế xuống thay quần áo rửa mặt…, tuy vậy nhưng ánh mắt cậu nhóc vẫn dõi theo mẹ không rời, rõ ràng là chuyện không được gặp ba mẹ hai ngày nay đã làm cho Duệ Duệ sợ.
Một cậu bé sống tình cảm như vậy thì ai mà không yêu cho được cơ chứ.
Vì chân không tiện cử động nên Nhan Họa chỉ ngồi yên trên giường, nhìn Kỳ Trạch tất bật hầu hạ một lớn một nhỏ, cẩn thận quan sát, cô nhận xét hành động của người này hoàn toàn không mang một chút ý tứ mất kiên nhẫn hay đối phó nào. Tương lai Kỳ Trạch là như thế, vậy thì chuyện Kỳ Trạch bên kia tình nguyện hy sinh thời gian của mình để đến phụ đạo cho cô, cũng là xuất phát từ tấm lòng chân thành của cậu ấy có đúng không?
Nghĩ vậy, cô cảm thấy đúng là cậu em ngu ngốc của cô đã lo xa quá rồi.
Sau khi thành thạo lo cho con trai xong, Kỳ Trạch đi lấy ghế ăn trẻ con đặt ở sát giường, sau đó đem bữa sáng của con tới rồi đưa cho Nhan Họa đút.
Tiểu Duệ Duệ tuy là một cậu nhóc rất hiếu động, nhưng cũng có lúc rất ngoan ngoãn, ít nhất thì hiện tại cô chỉ có thể ngồi im đút cho cậu nhóc, mà cậu nhóc cũng rất yên lặng ngồi ăn, nuốt xong miếng nào là lại mở miệng ra nhắc cô đút tiếp.
Nhan Họa vừa đút cho con trai ăn vừa kể cho Kỳ Trạch tình huống của cô ở bên kia.
“Từ hôm nay có lẽ ngày nào em cũng sẽ tới đây, lúc đó em sẽ cố gắng điều chỉnh giấc ngủ của mình, không quấy rầy gia đình anh quá lâu.” Vì muốn nhắc trước với anh chuyện này nên hôm nay xuyên không tới đây cô mới không đi ngủ lại ngay.
Kỳ Trạch thoải mái gật đầu, không có ý kiến gì với chuyện này, tuy nhiên có lẽ anh cũng phải điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình cho phù hợp với cô, thu xếp ổn thỏa một số chuyện, tránh cho việc dáng vẻ này của cô sẽ bị người khác nhìn thấy.