Ăn xong bữa sáng, bố Nhan Họa đi làm, mẹ cô thì thu dọn bàn ăn, đoán chừng bà sẽ dành cả nửa thời gian trong ngày để dọn dẹp nhà cửa, Nhan Họa và Nhan Lãng cũng lập tức vào phòng làm bài tập.
Một người sang năm phải thi tốt nghiệp, một người thì thi lên trung học, cho nên bài vở của cả hai chị em đểu rất nhiều. Tuy nhiên Nhan Lãng vẫn có phần thoải mái hơn, cộng thêm việc cậu rất thông minh, chỉ cần cố gắng là có thể đủ điểm chuẩn để vào học trường Nhị Trung.
Lúc Nhan Họa đang ngồi làm đề thi Toán, Nhan Lãng lại nhàn nhã ngồi trên ghế xoay đi xoay lại, nhìn dấu răng đỏ trên mặt Nhan Họa, nói: “Chị, trông chị đáng thương quá, chiều nay chúng ta đi trượt patin đi!”
“Không!” Nhan Họa đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời, tiếp tục viết nháp các công thức, “Đi một mình đi, nhưng phải đưa bài tập cho chị kiểm tra đã, nếu không chị sẽ mách mẹ. ”
Khuôn mặt đẹp của Nhan Lãng lập tức co quắp lại, vẫn chăm chú dí sát vào nhìn mặt cô, bị cô tát cho một cái mà vẫn không thèm để ý, dò hỏi: “Dấu răng này sâu thật đấy, con cái nhà nào mà cắn dữ vậy nhỉ? Có cần em đi dạy dỗ nó một trận không?”
“Thôi đi, không đánh nổi đâu!” Thử đánh con trai của cô xem, cô sẽ không để yên đâu!
Nghĩ vậy, Nhan Họa quay sang xoa đầu cậu em, nói: “Làm bài tập đi! Tuần này chị không có tâm trạng, tuần sau chúng ta đi trượt patin!”
“Nói lời phải giữ lấy lời đó!”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”
Nhan Lãng nghe vậy thì mới lấy bài vở ra ngồi làm.
Hiện giờ cậu mới có mười bốn tuổi, nhưng vì từ nhỏ lớn lên ở nông thôn nên có phần trưởng thành và chín chắn hơn những cậu bé ở thành thị. Hơn nữa cũng được bố mẹ quản lý rất chặt, bình thường đều có giờ giới nghiêm, chủ nhật cũng phải làm xong bài tập thì mới được đi chơi.
Tuy nhiên tuần này cậu không được đi chơi cũng là có nguyên nhân, hồi nghỉ hè Nhan Lãng có mua một đôi giày trượt patin, mới dùng có mấy lần, đáng tiếc trước khi vào học thì cậu bị ngã sái tay, mẹ cậu thấy vậy thì sợ hãi vô cùng, liền ra lệnh cấm cậu không được đi chơi trượt patin nữa, cho nên cậu chỉ còn biết lôi kéo chị đi cùng mình.
Nhan Họa cũng nghỉ để đến tuần sau khi tay Nhan Lãng khỏi hẳn thì mới đi, coi như thư giãn một chút.
Đối với một học sinh cuối cấp như Nhan Họa thì việc đi chơi cũng không mấy hấp dẫn được cô, nguyên nhân là vì cô sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học. Tuy cô không phải là cán bộ lớp, nhưng thành tích trong lớp cũng rất cao, cũng vì kết quả học tốt nên các bạn học trong lớp rất hay nhờ cô giảng bài.
Hai ngày nghỉ cuối tuần trôi qua nhanh chóng trong sự miệt mài học tập của hai chị em Nhan Họa.
Hai ngày nay, mỗi tối đi ngủ, Nhan Họa đều nghĩ không biết mình có lại xuyên không nữa không, thế nhưng mỗi sáng tỉnh dậy thấy mình vẫn ở trong phòng thì bỗng thấy khó hiểu, không biết quy luật xuyên không là thế nào, chẳng lẽ cứ khi nào cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý là sẽ lại bị bay đến tương lai sao?
Thứ hai, chị em Nhan Họa thức dậy từ sáng sớm, thậm chí là còn sớm hơn mười phút so với bình thường.
Thứ hai đầu tuần ở trường có lễ chào cờ, tất cả học sinh đều phải có mặt, nếu đến muộn thì xong đời. Nhan Họa là một học sinh gương mẫu nên đương nhiên sẽ không cho phép mình tới trễ.
Tới sân trường, sau khi tìm được vị trí của lớp mình, Nhan Họa chào hỏi các bạn trong lớp rồi tìm một chỗ đứng. Trên sân khấu vang lên tiếng nhạc quen thuộc, sân trường cũng càng ngày càng đông học sinh, Đàn Tử Quỳnh cũng vừa mới tới, sau đó mau chóng chen vào đứng ngay trước Nhan Họa.
Đàn Tử Quỳnh cũng khá cao, ít ra thì cũng thuộc tầm trung nếu đem so sánh với các nữ sinh khác, nhưng nếu để so với những học sinh có dinh dưỡng đầy đủ, vóc người cao ráo ở trường này mà nói thì Đàn Tử Quỳnh vẫn được coi là nhỏ nhắn lanh lợi, còn thấp hơn Nhan Họa nửa cái đầu, cho nên lúc thấy cô đứng trước Nhan Họa thì cũng chẳng ai có ý kiến gì.
“Hôm nay không đến trễ, đúng là lucky!” Đàn Tử Quỳnh vui vẻ nói, quay sang thì đập ngay vào mắt dấu vết trên má Nhan Họa, không khỏi thốt lên: “Ai cắn cậu vậy? Trời ạ, mới hai ngày không gặp, cậu làm gì mà để bị cắn như vậy? Đáng thương đáng thương!”
Đàn Tử Quỳnh tuy vóc người nhỏ bé nhưng giọng nói lại không hề nhỏ chút nào, cho nên các nam sinh đứng bên cạnh ai cũng nghe thấy giọng cô, cùng nhau rối rít nhìn về phía này, các nữ sinh cũng xúm lại an ủi Nhan Họa.
Nhan Họa bối rối, sợ người khác hiểu lầm nên vội nói: “Là bị trẻ con trong nhà cắn thôi mà, trẻ con đang mọc răng nên hay thích cắn lắm. ”
Đàn Tử Quỳnh kiễng chân lên nhìn, nhận thấy cũng không nghiêm trọng lắm, căn bản là vì da của Nhan Họa quá mỏng và trắng nên chỉ cần một vết tích nhỏ thôi cũng sẽ bị phát hiện. Cô sờ mặt Nhan Họa, cười nói: “Ôi mỹ nhân của ta, mặt mũi bị thế này, sau này không ai thèm lấy nàng thì ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Nhan Họa liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Đứng nghiêm đi, sắp chào cờ rồi.” Nói xong cô ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của lớp trưởng đang nhìn mình.
Tô Trọng Tuấn nhìn mặt cô, nói: “Nhan Họa, vết sưng trên mặt cậu trông có vẻ nặng đấy, đã bôi thuốc chưa?”
Mặc dù cô không hay nói chuyện với lớp trưởng, nhưng thấy người ta quan tâm thì Nhan Họa không thể không trả lời: “Cảm ơn cậu đã quan tâm, mình cũng đỡ hơn nhiều rồi. ”
“Sẽ không để lại sẹo chứ?”
“Mình cũng không biết được. ”
“Phải chú ý một chút, con gái các cậu da trắng, để lại sẹo sẽ xấu lắm đấy. ”
“Mình biết rồi. ”
Đang nói thì tiếng nhạc chờ đã ngừng lại, trên sân khấu người kéo cờ và ban nhạc đã đứng chuẩn bị sẵn sàng.
Nhan Họa không nói nữa, cô nhận thấy lúc mình nói chuyện với Tô Trọng Tuấn thì các bạn nam khác cũng nhìn theo chăm chú, làm cho cô rất mất tự nhiên.
Sau khi kết thúc lễ chào cờ là phần diễn văn tổng kết một tuần học của hiệu trưởng, sau đó là phần giao lưu trò chuyện của giáo viên với học sinh.
Phía trên nói, phía dưới cũng nói, tuy nhiên tiếng nói chuyện bên dưới lại được tiếng loa bên trên át đi, nên càng khiến cho đám học sinh ríu ra ríu rít nói không ngừng.
“Này Bàn Tử, sao hôm nay cậu lại quan tâm đến con gái thế hả?” Một bạn học nam đứng đằng sau Tô Trọng Tuấn, thân mật bám vai cậu nói: “Bình thường không thấy cậu như vậy. ”
“Nói nhảm, có lúc nào mà mình không quan tâm đến mọi người? Bình thường mình đều như vậy mà!” Tô Trọng Tuấn đương nhiên sẽ không nói ra tâm tư thật của mình, cậu chỉ là đang quan tâm người ta hộ cậu bạn ở ban khoa học tự nhiên thôi mà.
“Giọng của Nhan Họa thật là. . . Nghe rất đặc biệt đúng không? Rất dễ làm người ta rung động, sao cậu không cố gắng bắt chuyện để cậu ấy nói nhiều thêm một chút.” Liêu Vinh nói: “Trong đám con gái khoa Văn thì cậu ấy là người ít nói nhất, xinh xắn lại tốt bụng, đúng là điển hình của tuýp con gái dịu dàng đáng yêu trong lòng con trai. . . ”
Tô Trọng Tuấn càng nghe càng thấy không bình thường, liền quay đầu lại nhìn, Liêu Vinh liền nhe răng cười với cậu, một bên răng nanh lộ ra ngoài, khuôn mặt rạng rỡ, có phần đáng yêu khiến cho phái nữ không thể cự tuyệt.
“Cậu muốn gì?” Tô Trọng Tuấn khẽ nói.
“Không có gì, chỉ là có chút nguyện vọng mong lớp trưởng giúp thôi mà. ”
Tô Trọng Tuấn: “. . . ”
“Ôi ôi, mau nhìn bên này đi, lớp trưởng và Liêu Vinh trông hợp đôi chưa kìa, béo mập công và đáng yêu thụ đúng không?”
“Không, phải là đáng yêu công và béo mập thụ mới đúng!”
“Tôi thì thấy cả hai đều công lẫn nhau!”
“. . . ”
Nhan Họa mặt đầy vạch đen quay đầu nhìn mấy bạn nữ đang hưng phấn nói. Đối với những nữ sinh đơn thuần như Đàn Tử Quỳnh thì lời nói và hành động của mấy bạn kia quả thật giống như người sao Hỏa đến tiêu diệt người Trái Đất vậy, căn bản không thể hiểu được công thụ mà họ nói có nghĩa là gì.
Nhan Họa nhìn theo hướng mà các bạn học nữ đang hưng phấn thảo luận, sau đó lập tức nhìn thấy một bạn nam đang đứng cạnh lớp trưởng đột nhiên quay sang nhìn cô rồi cười toe toét.