- Vãn bối rất nóng lòng muốn biết ngay được chăng?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Bần tăng không thể cho ngươi hay được.
Ngô Cương trong lòng rất đau khổ. Chàng ý thức được tất nhiên mình đã có những hành động không thể tha thứ. Không hiểu vì lẽ gì mà quái hòa thượng này lại bưng kín miệng bình không chịu nói ra.
Ngô Cương lại hỏi:
- Đại sư! Hoa Linh đâu rồi?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Y đi khỏi rồi.
Ngô Cương nói:
- Vãn bối muốn kiếm y.
Vong Ngã hòa thượng nói:
- Hài tử ngươi không nên coi y là cừu địch.
Ngô Cương hỏi:
- Tại sao vậy?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Vì y đã cứu vận mệnh bi thảm cho ngươi.
Ngô Cương càng nghi ngờ hỏi:
- Y cứu vãn mệnh vận cho vãn bối làm sao?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Y vâng lệnh kiềm chế ngươi, ngươi hoàn toàn ở trong bàn tay y vì y có ý niệm cải tà quy chính, giải trừ cấm chế cho ngươi, khiến ngươi trở lại làm người được. Nếu không ngươi tất phải chết …
Ngô Cương giật nẩy mình la hoảng:
- Úi chao!
Vong Ngã hòa thượng lại nói:
- Vậy y trở nên phản đồ của Thất Linh tiên cảnh. Nếu không trừ được Ngũ Linh đi thì vĩnh viễn y không thể lộ diện được …
Ngô Cương ngắt lời:
- Sao lại Ngũ Linh?
Vô Ngã hòa thượng đáp:
- Đúng thế! Vì có một Linh bị chết rồi.
Ngô Cương hỏi:
- Người bị chết là ai?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Thư Linh.
Ngô Cương hỏi:
- Ủa! Vãn bối nhớ lại khi mình gặp cái vạ ghê gớm này là do bị trúng cạm bẫy của hắn. Không hiểu sao hắn lại chết?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Hắn chết về tay ngươi.
Ngô Cương càng kinh hãi hơn, run lên hỏi:
- Sao vãn bối không còn chút ấn tượng về vụ này?
- Vong Ngã hòa thượng cất giọng trầm trọng đáp:
- Khi đó tâm thần ngươi bị kiềm chế nên những hành vi không thành ấn tượng. May mà ngươi giải trừ được cấm chế khôi phục lại trí nhớ như trước không thì đời ngươi hết rồi.
Ngô Cương nói hoàn cảnh này thật khiến cho người ta khó mà tin được.
Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:
- Tại sao ngươi tiến vào Thất Linh tiên cảnh?
Ngô Cương đáp:
- Vãn bối đi qua núi Phục Ngưu bỗng nghe tiếng hát hò trên Hồ Ma liền theo dõi để điều tra, ngẫu nhiên phát giác ra mấy tên đệ tử của Cái Bang bị hại. Trong này có một tên chưa tắt hơi. Lúc gã lâm tử có nói vâng mệnh của trưởng lão đến đây chờ vãn bối. Nhưng lúc vãn bối hỏi hắn ngộ nạn trong trường hợp nào thì hán chưa kịp trả lời đã tắt hơi. Lúc đó tiếng hát lại vọng lên dẫn dụ vãn bối vào Thất Linh tiên cảnh. Đây là cạm bẫy họ đặt ra để lừa gạt vãn bối.
Vong Người hòa thượng nói:
- Bần tăng có biết nguyên nhân cái chết của bọn đệ tử Cái Bang đó.
Ngô Cương nói:
- Xin đại sư cho biết:
Vong Ngã hòa thượng nói:
- Lúc ngươi dời khỏi núi Tung Sơn xuống phía nam nhằm núi Phục Ngưu mà tiến thì Tống tiểu thí chủ được tin báo cáo. Dĩ nhiên hành tung ngươi cũng bị bọn Võ Minh giám thị. Dọc được họ cũng đã bố trí cạm bẫy để dẫn dụ ngươi lao đầu vào. Tống tiểu thí chủ vì tấm lòng thiết tha đến sự an nguy của ngươi, nên dọc đường phái người đợi ngươi để ngăn cản. Năm tên đệ tử chờ đợi ngươi ở núi Phục Ngưu để cảnh cáo ngươi đề phòng âm mưu.
Ngô Cương la lên:
- Úi chà!
Vong Ngã hòa thượng lại nói:
- Không ngờ ngươi đã đến đấy thật. Năm đệ tử Cái Bang đã bị bọn Thất Linh gia hại.
Ngô Cương nói:
- Đúng thế Hoa Linh cũng đã nói như vậy.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Ngươi đến chùa Thiếu Lâm làm chi?
Ngô Cương đáp:
- Để kiếm Đại Bi hòa thượng.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Sao? Đại Bi ư?
Ngô Cương cảm thấy mình lỡ lời, nhưng miệng đã trót nói rồi không thu được nữa, chàng đánh liều đáp:
- Phải rồi!
Vong Ngã hòa thượng kích động hỏi:
- Sao ngươi biết có Đại Bi hòa thượng?
Ngô Cương ngẩn người ra một chút rồi đáp:
- Đó là một nghĩa sĩ bị Võ Minh truy sát, lúc lâm tử đã thố lộ cho vãn bối hay.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Người đó là ai?
Ngô Cương đáp:
- Thiết Tý Viên Tôn Cảnh
Vong Ngã hòa thượng la lên:
- Úi chà!
Vong Ngã hòa thượng rời khỏi chỗ ngồi, mắt lóe hàn quang, người run lẩy bẩy xem chừng lão kích động vô cùng!
Ngô Cương xiết đỗi nghi ngờ hỏi:
- Đại sư có quen biết Tôn Cảnh hay sao?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Bần tăng có duyên gặp mặt y một lần.
Ngô Cương nói:
- Không chỉ có thế mà thôi!
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Sao ngươi biết?
Ngô Cương đáp:
- Nếu không phải mối quan hệ sâu đậm thì đại sư không xúc động như vậy.
Vong Ngã hòa thượng ngồi thừ xuống nói:
- Hài tử! Bần tăng có nhiều điều muốn nói nhưng để đến một ngày khác. Bây giờ ngươi đừng hỏi vặn nữa.
Ngô Cương lẳng lặng. Chàng biết lão quái hòa thượng tuy bề ngoài rất quái dị, nhưng lão đối với chàng rất tha thiết chứ không phải có ác nào cả.
Vong Ngã hòa thượng trở lại câu hỏi:
- Ngươi đã gặp Đại Bi rồi ư?
Ngô Cương đáp:
- Gặp rồi!
Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:
- Lão bảo sao?
Ngô Cương ngập ngừng:
- Lão nói:
Đột nhiên chàng ngừng lại nghĩ thầm:
- Không hiểu mình có nên nói rõ chuyện này với Vong Ngã hòa thượng không? Vụ này quan hệ vô cùng! Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì hậu quả thật đáng lo.
Nhưng Vong Ngã hòa thượng không chịu buông tha lão hỏi ngay:
- Hài tử! Ngươi cứ yên tâm mà nói thực đi. Đối vơi bần tăng mà nói ngươi bất tất phải úy kỵ điều chi nữa.
Ngô Cương lại hỏi:
- Tại sao đại sư lại nhất định muốn biết?
Vong Ngã hòa thượng tủm tỉm cười khiến cho bầu không khí đang khẩn trương hòa dịu lại một chút, rồi lão nói bằng một giọng rất thành thực:
- Hài tử! Bần tăng cho ngươi hay là lúc nào cũng quan tâm đến kẻ thù của ngươi.
Ngô Cương nghe Vong Ngã nhắc tới kẻ thù, bất giác mắt lộ hung quang, chàng ngó quái hòa thượng thì thấy mắt lộ vẻ trang nghiêm thì bụng bảo dạ:
- Nhà sư này qua lại khắp nơi. Lão có thể tìm ra manh mối giúp mình cũng chưa biết chừng.
Chàng cương quyết đáp:
- Theo lời Đại Bi thì gia phụ ngày đó chưa từng bị hại, hiện vẫn còn sống ở thế gian.
Vong Ngã hòa thượng toàn thân chấn động đứng bật dậy mắt chiếu ra những tia quang dịu dàng, run lên hỏi:
- Hài tử! Ngươi cũng tin như vậy ư?
Ngô Cương không nghĩ ngợi gì đáp ngay:
- Vãn bối có thể tin lắm.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Vậy ngươi tính sao?
Ngô Cương đáp:
- Dù có phải chạy khắp bên trời góc biển, vãn bối cũng quyết tìm cho được lão nhân gia.
Vong Ngã hòa thượng nhắm mắt lại khẽ tuyên phật hiệu rồi lại mở mắt ra nói:
- Sự thực đã rõ ràng lắm rồi. Việc này đã cách đây trên mười năm nếu lệnh tôn còn sống ở thế gian tất đã lộ diện rồi. Trương hợp mà lão nhân gia nhất tâm lánh đời thì cũng kể như là sẽ mục nát cùng cây cỏ. Thiên hạ bao la ngươi biết đâu mà tìm cho thấy?
Ngô Cương cương quyết đáp:
- Bổn phận kẻ làm con phải nghĩ đến song thân, ngoài ra vãn bối không tính toán gì nữa.
Vong Ngã hòa thượng buồn rầu nói:
- Hài tử! Ngươi nghĩ thế cũng phải.
Ngô Cương hỏi:
- Đại sư người có biết người minh huynh của vãn bối là Tống Duy Bình hiện thời ở đâu không?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Y mới rời khỏi đây, có thể ngươi sẽ gặp y ngay cũng chưa biết chừng.
Ngô Cương cả mừng hỏi:
- Y cũng ở quanh đây sao?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Đúng thế!
Ngô Cương lại hỏi:
- Tai sao y không có ở đây lại bỏ đi?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Y đi có việc riêng.
Ngô Cương hỏi:
- Đại sư còn điều chi chỉ thị nữa không?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Ngươi hãy thay áo đeo kiếm vào đã rồi chúng ta rời khỏi nơi đây.
Ngô Cương hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Rồi ngươi sẽ biết.
- Ngô Cương cởi tấm áo ngoài mình đầy vết máu loang lỗ. Chang mở bọc lấy bộ nho sinh màu xanh mặc vào mình rất vừa vặn. Chàng lại đeo Phụng kiếm vào lưng.
Vong Ngã hòa thượng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Ngô Cương vẻ mặt băng khoăn đi theo Vong Ngã hòa thượng ra khỏi gian phòng
Vong Ngã hòa thượng lại nói:
- Chúng ta vượt tường ra quách.
Ngô Cương hỏi:
- Sao không đi cửa lớn?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Vì không muốn làm phiền đến người khác.
Hai người liền vượt tường băng băng ra khỏi thị trấn.
Ngô Cương hỏi:
- Đây là đâu?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Đây là miếu Hắc Long.
Ngô Cương hỏi:
- Còn đi nữa không?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Chúng ta tới Trịnh Bình.
Ngô Cương hỏi:
- Theo đường đi Phàn Thành phải không?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Đúng thế!
- Đại sư cùng đi với vãn bối hay sao?
Vong Ngã hòa thượng lại hỏi:
- Có điều chi bất tiện chăng?
Ngô Cương bẽn lẽn đáp:
- Vãn bối …. Còn có việc phải làm ngay.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Có phải là việc báo thù không?
Ngô Cương đáp:
- Đại khái không thoát khỏi hai chữ ân oán.
Vong Ngã hòa thượng nói:
- Hài tử! Ngươi hãy nghe bần tăng khuyên một câu là hiện giờ đừng vội tính đến chuyện báo thù. Việc khẩn yếu hơn hết là phải tìm cho ra bào huynh ngươi còn sống hay chết, hoặc lạc lõng nơi đâu. Mặt khác ngươi cần tìm cách hiểu rõ chân tướng của vụ thảm án ngày trước. Theo chỗ bần tăng biết thì có rất nhiều võ lâm đồng đạo chạy bay về vụ Võ Lân đệ nhất bảo. Ngươi nên tôn trọng tấm lòng nhiệt thành của bạn hữu và phải biết rõ rồi chờ thời phát động.
Ngô Cương kích động hỏi:
- Những bạn đồng đạo nào vậy?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
- Như bần tăng đây cũng là một trong số đó. Khi tìm ra được tin tức gì ta sẽ liên lạc với ngươi.
Ngô Cương nói:
- Về vụ này vãn bối không muốn mượn tay người khác.
Vong Ngã hòa thượng nghiêm nghị nói:
- Hài tử! Ngươi có chí khí nhưng nghĩ vậy là sai. Mình phải tựa vào những tay hiệp sĩ hầu duy trì công nghĩa võ lâm chẳng thể lây chuyện chém giết để giải quyết mọi việc. Như vậy mình không thể cự tuyệt người ngoài.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ rồi đáp:
- Vãn bối xin kính cẩn nghe lời dạy bảo.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Còn nữa ngươi có thể tạm đình việc đổ máu để chờ tình thế phát triển. Ngươi có chịu nghe lời bần tăng chăng?
Ngô Cương lại suy nghĩ rồi đáp:
- Vãn bối xin hết sức kiềm chế.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Ngươi định đi đâu?
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ muốn xuống Địa cung.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
- Ngươi xuống Địa cung ư?
- Phải rồi!
Vong Ngã hòa thượng gật đầu nói:
- Phải đó! Ngươi nên đi một chuyến.
Câu này hiển nhiên có ngụ ý khác, nhưng Ngô Cương không suy nghĩ sâu xa, chỉ mong ly khai quái hòa thượng để lên đường một mình. Chàng liền xá dài nói:
- Đại ơn không thể nói lời cảm tạ. Vãn bối xin ghi lòng tạc dạ và bây giờ tạm cáo biệt đại sư.
Vong Ngã hòa thượng dặn:
- Hài tử hãy trân trọng và chớ nóng nảy nghe.
Ngô Cương đáp:
- Vãn bối xin ghi nhớ.
Rồi chàng băng mình theo đường quan đạo mà đi.
Một hôm Ngô Cương tới trấn Tam Quan trên bờ sông Bài Tử. Nơi đây cách Phàn thành không còn xa lắm. Bất giác chàng cảm thấy hoang mang. Chàng vào thị trấn ăn cơm trưa, vừa ăn vừa nghĩ cách đối đãi vơi U Linh phu nhân tự hỏi:
- Ta biết tìm nguyên nhân gì để giải thích việc cự hôn. Đồng thời chẳng hiểu đối phương có chịu tiếp mình không?
Chàng tính lộ trình thì chỉ đến chập tối là đến khu mồ mả và đúng là thời khắc tốt nhất để vào địa cung.
Bất giác Ngô Cương nhớ đến con người hồng nhan bạc mệnh Lã Thục Viên, chàng tự hỏi:
- Hiện tình nàng thế nào có bình yên hay không?
Thế rồi chàng căm hận thấu xương Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong và vợ chồng Yêu Vương Âu Dương Tàn. Chàng quyết định phải trả mối thù này và cứu cho được Lã Thục Viên.
Qua Phàn thành, sang sông Hán Thủy Ngô Cương đi về phía bắc là núi Long Trung tổng đàn của Võ Minh.
Ngô Cương định bụng:
- Xong việc ở Địa cung, ta lập tức tới Võ Minh lợi dụng công nghĩa đài để tiêu diệt bọn Yêu Vương rồi xông vào Tổng đàn tìm võ lâm minh chủ để đòi nợ.
Long kiếm là binh khí của bào huynh chàng tên gọi Ngô Hùng đã lọt vào quái khách che mặt áo xám.Muốn biết tin tức về đại ca, chàng cần phải tra hỏi về nơi ở của hắn.
Bỗng chàng vỗ bàn tự nói một mình:
- Đã đến lúc rồi đây!
Bao nhiêu thực khách nghe chàng la rất lấy làm kinh dị đưa mắt nhìn chàng.
Ngô Cương biết mình có thái độ hơi thất thường toan tính tiền trả nhà hàng để ra đi, bỗng thấy bốn hán tử đầu đội mũ lệch rảo bước đi vào.Chàng thấy bọn chúng rất quen mặt mà không nhớ ra được đã gặp ở đâu.
Nhũng thực khách thấy bốn hán tử đi vào liền vội vàng tính trả tiền rồi bỏ đi, chỉ còn một số ít cũng cắm đầu xuống mà ăn không nói câu gì. Trong nhà quán yên lặng như tờ.
Đại hán đi trước vỗ tay xuống quầy đánh binh một tiếng rồi cất giọng khẩu ồm ồm ở Dư Nam nói:
- Lấy cho bọn lão gia hai cân thịt bò, bốn dĩa chân bò và một hủ rượu trắng.
Chủ quầy đáp ngay:
- Dạ dạ mời bốn vị hãy ngồi xuống người nhà đâu ra tiếp khách.
Tiểu nhị mặt rỗ "dạ" một tiếng, bay ra khom lưng nói:
- Mời các vị vào trong kia có bàn trống.
Đại hán đứng đầu quai miệng ra thóa mạ:
- Thằng rỗ này! Mẹ kiếp! Làm lẹ lên cho bọn lão gia ăn uống!Đói lắm rồi!
Tên tiểu nhị mặt rỗ vâng dạ luôn miệng.
Ngô Cương chợt nhìn thấy vết xanh trên mặt đại hán liền nhớ lại một vụ rất thê thảm.
Nguyên ở trong miếu Thiên Vương, thái quản gia bị hại chết, Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi cứu chàng và tặng cho vàng bạc. Lão còn dặn chàng chạy thật xa đến cõi biên cương. Chàng chạy thục mạng đến Phàn Thành. Chàng vào tra điếm bị bọn côn đồ biết chàng trong mình có tiền mà không hiểu võ công, xuýt bị mất mạng về tay bọn này.
Màn kịch tuy đã lâu ngày mà chàng vẫn nhớ như mới xảy ra. Thật là oan gia gặp nhau trong quãng đường chật hẹp.
Bốn tên hán tử ngồi xuống chiếc bàn trống ngay bên cạnh Ngô Cương. Chàng tự hỏi:
- Bọn hạ cấp này mình có nên so bì với chúng không?
Rồi chàng lại nghĩ bốn tên côn đồ này tất nhiên đã hành tàn ác nhiều chuyện ở địa phương này. Cứ coi những thực khách lộ vẻ khiếp sợ chúng đủ biết. Những người này cũng gặp trường hợp như chàng chắc đã diễn ra không biết đến bao nhiêu lần rồi.
Đoạn chàng quyết định trừ diệt đám hung tàn này. Chàng liền ngoảnh đầu nhìn bốn hán tử buông tiếng cười lạt.
Đại hán tử đứng đầu có vết chàm xanh trên mặt trừng mắt nhìn chàng hỏi:
- Ông bạn ở phe nào?
Ngô Cương bột miệng đáp:
- Hắc đạo!
Bốn đại hán nổi lên tràng cười hô hố.
Gã đứng đầu cất tiếng hỏi:
- Ông bạn ở hắc đạo đã lâu chưa?
Ngô Cương giơ ngón tay trái lên noi:
- Cái này!
Bốn đại hán ngưng tiếng cười. Tên đứng đầu chau mày hỏi:
- Thế nghĩa là làm sao?
Ngô Cương cười khách đáp:
- Có thế mà không hiểu ư? Cái đó kêu bằng Long Đầu.
Đại hán có vết chàm lại chau mày nhếch mắt nhìn chàng hỏi:
- Rồng xanh hay rồng đỏ?
Ngô Cương đáp:
- Tại hạ là Hấp Huyết Hắc Long
Đại hán cười hô hố hỏi:
- Ông bạn khai sơn phá thạch ở đâu?
Ngô Cương đáp:
- Nam Thất Bắc Lục.
Thật là một câu đầu ngô mình sở.
Tiểu nhị đem chén đũa vào.
Ngô Cương khẽ vỗ bàn nói:
- Đặt xuống đây
Tiểu nhị ngẩn người ra không biết đáp thế nào
Đại hán có vết chàm đưa mắt cho ba tên kia nói:
- Ông bạn đây mời khách chúng ta qua bên đó.
Bốn hán tử quả nhiên dời qua bàn Ngô Cương. Hán tử có vết chàm ngồi đối diện với Ngô Cương.Hai tên ngồi mé trên. Còn một tên ngồi ngang mé dưới.