Hiểu Thiên trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân rã rời vô lực.
Trí nhớ còn sót lại báo cho cô biết rằng bản thân vừa bị chính độc của mình, lại là kịch độc, trên thế giới này chưa chế ra thuốc để mà chỉ có thuốc giải tạm thời, nhưng cũng chỉ cự được ba tiếng, tức cũng chỉ có thể sống thêm ba tiếng đồng hồ.
Vậy mà cô vẫn còn sống???
Cô liền đưa tay sờ lần.
Êm quá. Là giường đệm nằm cao cấp?
Hiểu Thiên một tay day day thái dương đang đau như búa bổ, một tay chống người ngồi dậy.
"Cô to gan thật."
Một giọng nói lạnh lùng bá đa͙σ truyền đến tai cô. Cô khẽ nhíu đầu chân mày, hình như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
Cô cố hướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói, khi thấy rõ liền bất hoảng có chút giật mình mà lùi người.
Là hắn, Mạc Thuần Uy, là gương mặt hoàn hảo toát ra vẻ tà khí yêu mị, lại lạnh lùng thoải mái cùng ngông cuồng bá đa͙σ.
Đưa mắt nhìn chung quanh một lượt.
Căn phòng có diện tích lớn, ở giữa phòng chỉ đặt duy nhất một bộ bàn làm việc và chiếc máy vi tính đặt trên đó.
Theo đánh giá, Hiểu Thiên đoán rằng đây là căn phòng bí mật.
Bỗng có tiếng cửa mở, theo đó là một dáng người bước vào.
Hiểu Thiên lại chuyển ánh mắt nhìn. Vừa bước vào là một người đàn ông, hắn đang nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.
Hiểu Thiên hơi nhíu nhíu mày, sau đó đồng tử xanh lam khẽ động. Là hắn sao?
"Anh là Ưu Vệ?" Hiểu Thiên nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp linh động nhìn hắn với bộ dạng tự nhiên như thể đây là nhà mình.
Người đàn ông vừa bước vào nghe thấy tiếng nói êm dịu như nước thì quay đầu lại.
Mâu đen có điểm cứng ngắc khi nhận ra có người lạ. Nhưng rất nhanh chóng, thay vào đó bằng sự cảnh giác. Ưu Vệ đưa mắt nhìn về phía Hiểu Thiên, giọng nói trầm thấp: "Sao cô biết tên tôi?"
Ưu Vệ là nhân vật máu mặt không ai không biết, cũng là cánh tay trái của Mạc Thuần Vũ, dù là vậy nhưng hắn rất ít khi lộ diện. Hay nói cách khác, rất ít người có thể được diện kiến khuôn mặt của hắn.
Vậy mà người phụ nữ này lại biết. Không tránh khỏi có nội gián. Hơn nữa còn là nội gián cấp cao. Bởi vì chỉ có những thành viên chủ chốt của Mạc gia mới thỉnh thoảng gặp được hắn.
Ưu Vệ nâng cằm, hai mắt nheo lại một đường nguy hiểm.
Hiểu Thiên dường như nhìn ra được hết mọi suy nghĩ của Ưu Vệ. Cô khẽ cong khoé môi, hàng mi cong dài chớp nhẹ một cái, sau đó nói: "Ngón tay anh rất dài và thon, điều đó chứng tỏ anh không làm những công việc phải vận dụng tay chân quá nhiều. Làn da anh trắng đến tựa hồ như trong suốt, điều đó có nghĩa anh luôn ở trong phòng mới có làn da trơn mượt như vậy. Hơn nữa..."Hiểu Thiên nói đến đây, cố ý kéo dài chữ "nữa", sau đó cúi đầu cười, thả chân bước xuống giường.
Đôi chân trắng muốt như tuyết bước từng bước lại gần Ưu Vệ. Sau đó đứng trước mặt hắn, nở nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng bóng như những viên ngọc nhỏ, nụ cười hiện lên lúm đồng tiền bên má: "Tôi biết chắc anh chính là Ưu Vệ, là chuyên gia máy tính hàng đầu thế giới!"
Cảm nhận được sự cảnh giác của Ưu Vệ khi toàn thân hắn phát ra điểm khẩn trương.
A! Chính là như vậy. Mỗi lần Hiểu Thiên cô bày ra bộ dạng thần bí của nữ chuyên gia tâm lý Vô Ảnh thì không một ai thoát khỏi sự ràng buộc của sự căng thẳng thần kinh.
Trên đời này có hai thứ mà cô thích nhất, đó chính là giết những tên nhơ nhuốc gây ô nhiễm xã hội, và thứ hai chính là điều khiển được tâm lý của kẻ khác.
"Vô Sát. Lá gan cô cũng thật lớn."
Một giọng nói trầm ổn mà kiên định vang lên. Ở trong căn phòng lớn lại vang vọng như phát ra từ địa ngục khiến Hiểu Thiên bất giác co rụt hai vai.
Tim đập thịch một tiếng.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Hiểu Thiên cô không ngờ lại có ngày xuất hiện một kẻ có thể khiến cho cô có cảm giác thần kinh căng cứng như thế này, mà càng không ngờ đó là chỉ bằng một câu nói.
Hiểu Thiên nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cô quay người lại, cố nén cái cảm giác nôn nao không tên đang xuất hiện trong lòng mà nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Nhưng khi bị ánh mắt khủng bố tựa như nghìn lưỡi dao ghim vào người nhìn chòng chọc, cô mơ hồ xác định mình khó có thể bình tĩnh.
Hiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Mạc Thuần Uy, ánh mắt nhanh chóng lấy lại sự điềm nhiên dù trong lòng đang kêu gào rất khẩn trương.
"Haha...Mạc lão đại..." Cô còn chưa nói hết, cánh cửa phòng lại lần nữa mở ra. Đi vào là một chàng trai có vẻ tầm mười tám, mười chín tuổi. nɠɵạı hình không tồi, dáng người cao khoảng một mét bảy tám, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như trứng gà luộc. Đôi môi đỏ hồng, dáng mũi cao mang theo vẻ ngạo mạn, đôi mắt sắc sảo.
Vừa bước vào cửa, chàng thiếu niên đã vô cùng cao ngạo, bước thẳng đến trước mặt Mạc Thuần Uy mà không cần để ý đến bất cứ ai.
Cậu ta mặc một chiếc áo phông đen bó sát với hình đầu lâu trước ngực, tôn lên làn da trắng và thân hình có những đường cơ đầy đặn, trái ngược với khuôn mặt trẻ con của cậu ta.
Phối với áo phông là chiếc quần jean màu bạc được cắt xé lung tung và đôi giày NIKE được sản xuất đặc biệt với số lượng chỉ dừng lại ở hai con số.
Cậu ta đứng trước mặt Mạc Thuần Uy, vứt tập tài liệu lên bàn, hai tay chống xuống bàn sau đó ngồi lên mặt bàn: "Lão đại à, vụ này cần thêm một ít thời gian."
Giọng nói cậu thiếu niên này trầm, rất có từ tính, phảng phất hơi hướng của người đàn ông trưởng thành chứ không giống như một chàng trai mười tám tuổi.
Hiểu Thiên có chút hơi khó hiểu nghiêng đầu.
Rốt cuộc cậu ta là người như thế nào của Mạc Thuần Uy?
Theo cách nó chuyện thì hẳn phải là một nhân vật tầm cỡ. Nhưng là một cậu nhóc ư?
"Mà cô ta là ai?"
Đang nói chuyện, chàng trai vừa bước vào bỗng nhiên nhận ta có sự xuất hiện của một kẻ ngoài cuộc, hay ít nhất là cậu không quen.
"Cậu là... Vô Dĩnh Kỳ!" Hiểu Thiên nói ra có điểm không dám chắc. Nhưng trực giác nói rằng, xác suất đúng là rất lớn!
Ưu Vệ cau mày, người đàn bà này còn dám nhiều lời. Anh ta chưa kịp lên tiếng thì chàng thiếu niên kia đã đưa mắt nhìn cô, mở miệng nói: "Làm sao cô biết".
Hiểu Thiên nâng cằm, mắt đẹp khẽ liếc tới người đang ngồi sau bàn làm việc, cô thấy hắn cử chỉ lười biếng ngồi ở đó, cặp mắt lạnh lùng nổi lên ý cười nhìn cô, thân hình cao lớn hơi dựa ra đằng sau, đôi chân dài vắt chéo, tay trái gõ gõ lên mặt bàn, tay phải xoay tròn chiếc bút mực tinh tế.
Hắn trên khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện nào nhưng quanh người lại toát ra vẻ uy hiếp rõ ràng, khoé miệng như ẩn như hiện nụ cười ngạo nghễ, nhưng ánh mắt lại đầy mùi thuốc súng mang hình viên đạn xuyên thẳng tới khiến Hiểu Thiên không khỏi một trận run rẩy.
Khóe miệng Hiểu Thiên giật giật, nuốt xuống một ngụm nước bọt.