Bỗng nhiên giọng nói của Mạc Thuần Uy vang lên từ phía sau khiến cho Hiểu Thiên giật mình mở lớn hai mắt.
Cô dường như còn không tin vào chính tai mình mà lập tức quay đầu lại.
Không thể nào. Không thể nào.
Đang đùa đúng không?
Làm sao... làm sao anh ta có thể đi vào đây? Làm sao cô lại không hề cảm nhận được bất cứ một khác thường nào từ anh ta?
Mạc Thuần Uy. Giờ thì cô đã hiểu. Tại sao mọi người trong hắc đa͙σ lại tôn sùng anh đến vậy.
Thật sự... là một con người vượt xa cả khả năng của loài người mất rồi.
***
Trong căn phòng đang tràn ngập mùi hương hoa linh lan
Hiểu Thiên quàng trên mình chiếc khăn tắm màu trắng ôm lấy bộ ngực tròn trịa, cô ngồi ở trên mép giường vẻ mặt rất ung dung nhìn Mạc Thuần Uy.
Mạc Thuần Uy vẫn thế, vẻ mặt điềm nhiên không ai có thể đoán ra bất cứ gì. Trên cơ thể săn chắc cùng cơ bắp đầy đặn đó, anh đang chỉ quấn quanh chiếc hông thon rắn chắc một chiếc khăn tắm.
Mạc Thuần Uy đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
TRong tay anh đang cầm cuốn sổ cũ có mã khóa kia.
Không gian trong phòng yên lặng. Làm cho Hiểu Thiên cảm thấy bức bối. Cô phá vỡ không gian này bằng một cái nhướng mày và nói: "Này Mạc lão đại, tôi chỉ là tò mò một chút thôi. Dù gì cũng chưa xem bên trong. Anh đừng có giở trò hờn dỗi như vậy chứ."
Chà chà... nhìn vẻ mặt này của Mạc Thuần Uy thì hẳn là trong cuốn sổ kia có bí mật rất quan trọng. Rất quan trọng đối với Mạc Thuần Uy.
Trong đầu Hiểu Thiên bây giờ liền nảy sinh ra một ý nghĩ, xẹt ngang qua đầu.
Cô...
... nhất định phải lấy được cuốn sổ kia.
Bằng mọi giá!
"Hờn dỗi?" Mạc Thuần Uy nhắc lại câu nói của Hiểu Thiên vừa rồi, sau đó cau nhẹ đôi lồng mày rậm.
Cô ta cho rằng, anh là trẻ con sao mà dùng từ này với anh?
Nghĩ vậy, Mạc Thuần Uy nhếch lên khóe miệng. Nở nụ cười, nhìn Hiểu Thiên đang ngồi trên giường với ánh mắt xẹt qua tia quyết tâm: "Nếu cô có khả năng giết được tôi, lúc đó cô mới đủ khả năng để lấy được quyển sổ này."
Nói xong, Mạc Thuần Uy đi lại phía tủ quần áo. Ngón tay không nhanh không chậm mà chạm tới mép khăn tắm đang vắt ngang hông.
Ý tứ của hành động này rất rõ ràng. Mời cô ra khỏi phòng.
Hay cụ thể hơn, là đang xem thường cô. Xem thường năng lực của cô. Mạc Thuần Uy đang muốn làm rõ khoảng cách giữa hai, rằng dù anh không hề phòng bị, dù cô có đánh lén anh từ phía sau thì cô cũng không thể nào giết được anh để đạt được mục đích của mình.
Giận.
Cô thật sự giận. NHưng là giận bản thân mình kém cỏi. Anh ta nói đúng, cô không thể giết được anh ta ngay lúc này.
NHưng sau này, thì đó lại là một ẩn số. Mà cuộc sống, thì luôn tuân theo quy luật của ẩn số.
Đóng cửa phòng lại. Hiểu Thiên không do dự mà đi thẳng về phòng mình. Trong đầu lại không ngừng nghĩ tới cách để lấy cuốn sổ kia, và hơn hết, cô đang cố tìm ra nguyên nhân để Ưu Vệ kêu cô tới phòng của Mạc Thuần Uy và cả mục đích hắn khiến cho cả hai người trúng thuốc là gì?
Hắn được gì từ việc này?
Nếu như Ưu Vệ là nội gián, thì gây ra việc này chẳng phải sẽ càng khó cho hắn hoạt động hơn sao?
KHả năng Ưu Vệ là nội gián có vẻ dường như không khả thi. Loại!
Nếu như là do...
Nghĩ tới đây, hai mắt Hiểu Thiên chợt sáng lên. Búng ngón tay một cái. Hiểu rồi.
Có thể là do đã tìm được nguyên nhân, bước chân của Hiểu Thiên càng nhanh hơn. Tâm trạng vui vẻ tựa như một đứa bé bị lạc tìm được mẹ.
Cô phải chứng minh xem, phán đoán của cô có đúng hay không?
*****************
"Sao rồi."
Một giọng nói âm trầm mà thanh thoát phát ra. Là âm điệu ấm và tràn đầy nam tính.
Trong góc tối, một nửa khuôn mặt của hắn bị ánh sáng chiếu vào lộ ra những đường nét góc cạnh tuyệt mỹ.
Trên người hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, ôm sát lấy thân hình to lớn của mình.
Môi hắn khẽ mở, cắn nhẹ cánh môi dưới, trong ánh mắt hiện lên tia khát khao của thú hoang.
Hắn dựa lưng vào thành ghế phía sau, hai chân gác lên bàn làm việc, hai mắt từ từ khép lại. Lộ rõ hàng lông mi rậm. Ngón tay của hắn xoay tròn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay giữa khẽ phát ra một tia sáng, chiếc nhẫn bạc được thiết kế tinh xảo với viên kim cương hình con rồng gắn lên, càng tôn lên vài phần bức bách khác người.
Hít vào một hơi, lại thở ra với vẻ mặt đầy thỏa mãn: "Vũ, cậu nói xem, Vô Sát đáng yêu của chúng ta bây giờ như thế nào rồi? Aiz nha aiz nha.... Tôi tò mò quá."
Âm thanh trong giọng nói rất từ tốn, dường như là đang bàn về một việc bình thường, tựa hồ là hắn đang nói rằng "tối qua tôi ăn cơm với rau" vậy.
NHưng là chàng thiếu niên tên Vũ kia biết, một khi Ngân Kính càng tỏ ra bình thản, thì sự việc càng nghiêm trọng.
Và nhất là...
Một khi Ngân Kính mặc quần áo tối màu, thì đó là lúc hắn đang rất phấn khích.