Khi tôi tỉnh lại thì đã trở về phong mình trong gia tộc, tôi biết ông nội sẽ lại đến, tôi lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên biết tin tôi đã tỉnh, ông liền tìm đến, chúng tôi nói chuyện rất nhiều.Ông hứa sẽ không đụng đến Đào Tử, nhưng với điều kiện tôi phải lấy được huyết mạch Phượng Hoàng. Lúc đó tôi sẽ được tự do, ông còn hứa sẽ đồng ý chuyện hôn sự của tôi và Đào Tử, nếu cô ấy đồng ý.
Tôi biết chuyện long mạch, bởi vì từ bé đã nghe trưởng bối nói ở vị trí Tây Nam có một nhánh long mạch, cứ qua vài năm sẽ chuyển mình. Có điều trước đó nó sẽ rơi vào thời kỳ suy yếu, khi đó chỉ cần phong ấn được long mạch là có thể hút được long khí, thay đổi số mệnh, tu thành chính quả. Tôi không biết đến cùng kế hoạch của gia tộc có thành công hay không. Dù sao đây cũng không phải là long mạch nhỏ, linh căn cũng không phải loại xoàng, muốn phong ấn đâu dễ như nói, chỉ là tôi biết nói ra cũng chẳng khuyên ngăn được gì nên đành im lặng.
Tôi đồng ý với ông nội, ông thởi dài, đưa cho tôi một con ấn. Đó là con ấn dành cho người thừa kế của gia tộc. Tôi có chút kinh ngạc, không hiểu sao ông nội lại làm vậy. Ông chỉ vuốt đầu tôi, vẻ mặt hiền hòa giống như lúc tôi còn bé, sau đó quay người rời đi.
Lại ra đi lần nữa, tôi biết ông nội vẫn sẽ giám thị. Nhưng lúc này tôi đã nghĩ thông suốt, chỉ cần ép buộc mình năm là có thể rời xa những thứ này, không phải thế sao?
Tôi biết huyết mạch Phượng Hoàng phải kích hoạt, chỉ cần kích hoạt thì sẽ xuất hiện số kiếp nghìn năm, lại tiến hành truyền thừa lần nữa. Tôi âm thầm bày ra rất nhiều trở ngại cho Tô Mạt, nhìn cô ta giải quyết từng bước một, nhìn Đào Tử xuất ngoại rồi quay về, nhìn chàng trai tên Hàn Ngạo xuất hiện.
Tôi biết Đào Tử rất rõ tất cả đều do tôi làm nhưng từ đầu đến cuối không xuất hiện. Tôi hi vọng sau khi tất cả kết thúc, lại có thể trước mắt cô ấy cầu xin được tha thứ, dù khả năng kia cực kỳ nhỏ nhoi.
Tôi từng xuống Âm Ti cướp hồn với Tô Mạt, bày kết giới trong tiệm cô ta, còn lợi dung cờ hiệu Thiên Hồn bố trí bảy cửa ải cho họ, nhìn họ vượt qua từng cửa một. Trong thời gian đó, tôi còn thu thập đủ loại vật phẩm cần thiết để phong ấn long mạch. Rất nhiều lần thấy Đào Tử cô đơn, muốn xông ra song nghĩ đến ánh mắt giám thị xung quanh nên tôi bỏ qua ý định này.
Tiếu Hi
Hi
Thời gian trôi qua từng chút, thoắt cái đã mấy năm. Tôi vẫn đấu pháp với Tô Mạt, rốt cuộc mở ra kiếp số nghìn năm của cô ta.Đúng lúc này ông nội cho tôi biết, thời gian phong ấn long mạch sắp đến, bảo tôi chuẩn bị mấy linh hồn và thể xác của mấy cô gái sinh ngày chí âm. Tôi không muốn giết người, tuy trong chuyện này tôi đã làm hại rất nhiều người, thế nhưng những cú chí mạng cuối cùng đều do người của ông nội cuống tay.
Tôi đến một khách sạn suối nước nóng ở thành phố D, bày trận pháp hấp dẫn những cô gái này tự chui đầu vào rọ. Đã thu thập được hầu hết vật phẩm phong ấn, chỉ thiếu duy nhất Đá Tam Sinh.
Nhiều năm phiêu bạt tôi đã biết một cô gái tên là Nguyệt. Cô ta rất đẹp, trên thực tế cô ta đẹp hơn Đào Tử rất nhiều. Cô ta thích tôi mà trong lòng tôi vốn dĩ không còn vị trí nào cho cô ta. Nguyệt biết tường tận mọi chuyện của tôi với Đào Tử, thế nhưng vẫn không hề che giấu cảm tình của mình.
Lúc nghe thấy tôi muốn xuống Âm Ti, mặc kệ ba mình phản đối, Nguyệt lặng lẽ đi theo. Chỗ Đá Tam Sinh đương nhiên được bảo vệ rất nghiêm ngặt, vì tôi mà Nguyệt bất chấp lấy được một mảnh Đá Tam Sinh, cũng chính vì thế mà mặt cô dính nghiệp hỏa Âm Ti, dung nhan bị hủy hoại. Một nửa khuôn mặt hoàn mĩ không tổn hao gì, một nửa còn lại thì như ác quỷ, không có da thịt, chỉ có xương trắn hếu.
Dung mạo bị hủy hoại, cô trở nên cuồng loạn, đây là chuyện thường tình của con người. Một cô gái xinh đẹp thoáng chốc biến thành như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ thế thôi. Dáng vẻ này của Nguyệt khiến tôi cảm thấy áy náy, nhưng vẫn chẳng thể trao cho cô ấy tình yêu mà cô ấy ước ao.Có lẽ là tôi lòng dạ sắt đá, tuy nhiên trái tim con người kỳ lạ thế đó.Nó nhỏ bé nên chỉ có thể đủ chứa một người, ít nhất với tôi là vậy. Điều tôi có thể làm chỉ là ở bên cạnh Nguyệt, chăm sóc song không thể nào yêu cô được.
Kế hoạch coi như thành công, chỉ chớp mắt đã lấy được vài linh hồn của mấy cô gái. Không biết số mệnh an bày hay là do duyên phận, nhóm Tô Mạt lại đến đây. Bởi vì họ đột ngột đến nên tôi giấu Cửu Bảo trong rừng rậm.
Nhìn nhóm Đào Tử muốn bảo vệ những cô gái kia khiến tôi có chút không nhẫn tâm. Tôi không phải người tàn bạo, không hề thật sự muốn làm hại mấy cô gái này. Họ biết được chuện Cửu Bảo là do Đào Tử trở lại trở lại gia tộc của mình, nhưng cô ấy không giống như tôi, mất đi truyền thừa cô ấy không cách nào vào được thung lũng. Lúc này tôi vây khốn Tô Mạt trong kết giới, chỉ muốn kéo dài một chút thời gian, không để họ bị cuốn vào chuyện này. Bởi vì chỉ cần Tô Mạt bị cuốn vào, Đào Tử cũng sẽ vào theo. Trớ true thay ở đời chuyện không theo ý nguyện của người ta bao giờ, Đào Tử bị cuốn vào còn Tô Mạt thì đã tỉnh lại. Toàn bộ mọi chuyện vượt khỏi quỹ đạo kiểm soát của tôi.
Tiếu Hi
Hi
Thời gian cách ngày phong ấn càng lúc càng gần, tôi đành phỉa giấu đi linh hồn của một cô gái thể chất Lư Đinh, bởi vì mỗi một linh hồn đều sẽ ảnh hưởng đến phong ấn. Tôi không ngờ việc tôi làm lại triệt để đẩy Nguyệt vào đường cùng. Lần cuối cùng tôi đến khách sạn tìm cô gái sinh vào ngày tháng chí âm kia, cô ta theo đuôi tôi vây Đào Tử trong kết giới. Nhưng pháp thuật của cô ta làm sao đấu lại Đào Tử, tuy cuối cùng Đào Tử bị thương nhưng Nguyệt lại tan thành mây khói. Cô ta mãi mãi không biết thể chất Đào Tử khác với người thường. Bình thường tuy vết thương sẽ chảy máu, cũng sẽ đau đớn nhưng tốc độ lành lại rất nhanh, bởi do viên máu mắt phượng Bồ Đề tôi đã trao cho cô ấy.
Tô Mạt muốn dành lại linh hồn của cô gái kia, tôi không làm khó cô ta bởi từ đầu tôi đã không có ý định mang nó đi. Tôi định bụng làm bộ bị cướp rồi sau đó rời đi thì không ngờ Đào Tử lại xuất hiện. Dù biết thể chất cô ấy khác người thường nhưng vẫn khiến lòng tôi kinh hoàng. Tôi trả hồn phách kia cho Tô Mạt song lại mang theo Đào Tử. Tôi biết chỗ đặt thể chất cô gái Lư Đinh kia có bố trí cơ quan, liền nhắc nhở Tô Mạt đi xem Hàn Ngạo.
Trong bệnh viện, lúc tôi vừa muốn rời đi thì Đào Tử đã kéo tôi ở lại, có lẽ do xúc động, cũng có lẽ do đã sớm muốn làm như vậy, nên tôi đưa Đào Tử đến khách sạn, biến cô ấy trở thành người của mình. Đó là lần đầu tiên của chúng tôi.
Giây phút chia xa vẫn phải đến, có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở lại, có lẽ ông nội sẽ giam giữ tôi. Lúc rời khỏi tôi vẫn có chút bất an bèn quay lại, thấy Đào Tử trở về khách sạn suối nước nóng và ngủ thật say, tôi mới an tâm đến vùng núi Tây Bắc liền kề với Tây Nam, nơi đó là địa điểm phong ấn long mạch.
Đến hang núi, tôi vừa nhìn đã thấy ông nội và mấy cô gái nằm trên đất. Em họ Ly Uyên đang tính toán thời gian phong ấn tốt nhất. Điều tôi ngạc nhiên nhất chính là Cửu Bảo đang đặt ở kia đáng lẽ phải nằm trong tay Tô Mạt.
Đối với hành động của tôi, ông nội rất phẫn nộ, ông đánh tôi mắng tôi rồi sau đó rời khỏi hang động với em họ. Ông bắt tôi mau sớm tìm được hai linh hồn còn lại. Trong đó có một linh hồn tôi đang giữ nhưng không thể giao ra được. Từ xưa đến tay có rất nhều người muốn phong ấn long mạch, mà tôi lại nhận thấy ông nội không thể nào làm được điều đó. Tuy nhiên cũng không chắc chắn lắm, vì ở đây còn có Cửu Bảo. Bản thân Cửu Bảo là sự tồn tạ nghịch ý trời, mà hiện tại dùng để phong ấn long mạch, thế nên chưa biết mọi chuyện có thành công hay không.
Ba ngày sau sẽ là thời cơ tốt nhất, tôi tìm đủ mọi lý do trì hoãn kéo dài đến ngày cuối cùng. Không ngờ Ly Uyên lại dùng Đào Tử uy hiếp tôi. Tôi biết được người khởi xướng phía sau, cũng giải cứu Đào Tử, có thể gặp lại cô ấy cảm giác rất tốt.
Tôi và Đào Tử hội họp với nhóm Tô Mạt, gần đây vì quá bận rộn tôi không có quan sát tinh tượng, thế mà không ngờ lại xuất hiện điềm hung như thế. Đang lúc chúng tôi nói chuyện thì truyền đến một tiếng gầm thét. Khi chúng tôi chạy đến, mấy cô gái đã bắt đầu bị lấy máu, hai đứa em họ tôi cũng nằm bất động trên đất.
Tôi muốn kuyeen ông nội, nhưng ông đang ở trạng thái điên cuồng hơn bao giờ hết. Cuối cùng chúng tôi vẫn không thể nào ngăn cản được ông, ông nội đã sắp sửa tiến hành phong ấn cuối cùng. Hàn Ngạo bảo Đào Tử chiêu hồn mấy cô gái, muốn ngăn cản hồn họ đến gần linh hồn long mạch. May mà biện pháp này có hiệu quả…
Lúc chúng tôi tưởng như mọi chuyện đã được cứu vãn thì ông nội bỗng dưng lại bỏ qua phong ấn linh mạch. Ông lấy lại còe hiệu Thiên hồn và da người âm thai, ông đứng trước mặt tôi, có lẽ là muốn kết liễu đứa cháu bất hiếu, có điều cuối cùng vẫn không xuống tay.
Ông nội đi rồi, chúng tôi thu dọn mọi chuyện thỏa đáng, đến tận khi tôi nằm trên đùi Đào Tử nghỉ ngơi, tôi mới hiểu được tại sao ông nội lại từ bỏ.
Thời gian đã qua, uy lực linh hồn long mạch sắp khôi phục, nếu lúc này ông nội cưỡng ép phong ấn tất nhiên sẽ thất bại, có khi còn liên lụy hết tất cả. Nhưng khi ông nội từ bỏ, linh hồn long mạch đã cảm thấy chấn động, vốn là vào giờ này ngày mai nó mới chuyển mình lại bị kích thích mà đã vận động trước. Nếu như vậy cũng không khó giải thích tinh tượng kia, long mạch chuyển động kịch liệt như thế tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng vô cùng lớn. Xem ra trận tai kếp này thật sự không thể tránh.
Mở mắt ra tôi nhìn thấy Đào Tử vẫn còn đang nhìn ngoài cửa sổ. Có lẽ tôi ích kỷ, cho dù nơi này sắp xuất hiện tai kiếp cũng không thể nào ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, bởi vì đây đã là hiểm họa không thể ngăn cản. Nghĩ đến ông nội nói được làm được, sau này tôi có thể cùng Đào Tử đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi, cho dù con đường phía trước không dễ đi nhưng rốt cuộc tôi đã được tự do.