“Không phải nói Ngải Giai hôn mê sao? Đã xảy ra chuyện gì?”Nhìn hắn như vậy, Tô Mạt thật sự không biết nói thế nào. Vốn cho rằng hắn sẽ bất chấp giữ Ngải Giai ở lại, cô đã xem sách Tam Thế đương nhiên không xen vào, để thuận theo tự nhiên. Nhưng chẳng dè hắn lại ra quyết định như vậy, khiến cô phải thay đổi cách nhìn với hắn. Thấy hắn đau thương, Tô Mạt đành nói sang chuyện khác.
“Tôi cũng không biết tại sao nữa, chuyện này xảy ra ở thế giới của tôi, thật sự khiến tôi hoang mang nên mới mời cô đến một chuyến. Một là cô xem giúp tôi nàng có sao không, hai là đợi nàng tỉnh lại xin cô đưa nàng rời đi. Tôi không tài nào đích thân đưa nàng đi được.”Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Mạt, “Đi với tôi, xem tình hình nàng thế nào.”
Tô Mạt theo hắn đến phòng của Ngải Giai. Đẩy cửa ra, cô thấy Ngải Giai đang ngủ mê man trên chiếc giường cổ, nhìn cách bài trí trong phòng, Tô Mạt thoáng kinh ngạc, đây không phải là căn phòng kiếp trước trong sách Tam Thế sao? Xem ra trong tiềm thức hắn vẫn nhớ những thứ này.
Ngày hôm qua đến vẫn ngủ mê mang đến tận bây giờ, đến giờ nàng phải về tôi cũng không gọi nàng dậy được, nên đành phải tìm cô đến xem thử có tra ra được đến cùng xảy ra chuyện gì không. Hắn đi đến bên cạnh Ngải Giai, cúi người hôn lên trán cô, sau đó nhường chỗ cho Tô Mạt.
Tô Mạt bước đến xem thử khí sắc của Ngải Giai, trông rất khỏe mạnh. Chăm chú quan sát, Tô Mạt xem hồn phách của cô ấy, cũng đầy đủ. Cơ bản là không vấn đề gì, lẽ nào do sức khỏe của cô ấy? Nghĩ vậy Tô Mạt bèn cầm cổ tay Ngải Giai, mạch vẫn bình thường.
Không vấn đề gì, khí sắc rất tốt, mạch đập ổn định, không phải vấn đề sức khỏe. Hồn phách đầy đủ, không mất cái nào, sao lại ngủ mê không tỉnh vô lí như vậy? Tô Mạt cũng không rõ tình trạng của Ngải Giai.
Không vấn đề ư? Hắn cũng cảm thấy lạ với kết luận của Tô Mạt.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng trên giường vang lên âm thanh nho nhỏ, người đàn ông vội vàng đi đến bên cạnh Ngải Giai, thấy cô mở mắt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng tỉnh rồi? Có khó chịu ở đâu không? Nàng đói bụng không? Để ta bảo tỳ nữ mang chút gì cho nàng ăn nhé? Hắn hỏi liên thanh không ngừng nghỉ khiến Tô Mạt không nhịn được phì cười.
Xin lỗi, anh tiếp tục đi, tôi chỉ thấy anh hỏi nhiều như vậy người ta phải trả lời câu nào trước đây? Dù sao cũng phải cho người ta cơ hội trả lời chứ. Tô Mạt giải thích, bất ngờ phát hiện Ngải Giai đỏ mặt, có lễ đây là một dấu hiệu tốt.
Hắn cũng ý thức được mình đã hỏi quá nhiều rồi, liền nhìn Ngải Giai, sau đó dịu dàng hỏi, Nàng có chỗ nào khó chịu không?
Ngải Giai lắc đầu không nói gì.
Vậy nàng có đói không? Có muốn ăn gì không? Thấy Ngải Giai lắc đầu, hắn hỏi tiếp.
Ngải Giai vẫn im lặng lắc đầu, chẳng qua trong đôi mắt từ ngân ngấn lệ.
Nàng sao vậy? Sao lại khóc? Thấy Ngải Giai đỏ mắt, hắn cuống quýt lấy mảnh khăn màu trắng trong ngực ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Nhìn đến đây, Tô Mạt tựa như hiểu gì đó, cô quay người đi ra cửa.
Vừa ra ngoài, Tô Mạt đã thấy một cô gái mỉm cười nhìn mình, nụ cười kia rất quen.
Không phải chúng ta đã từng gặp nhau chứ? Tô Mạt lập tức hỏi thẳng.
Không phải ban ngày đã gặp sao? Nhanh như vậy đã quên mất rồi à? Cô gái che mặt cười, Cô còn hỏi tôi sao che được yêu khí trên người nữa đấy.
Hóa ra là cô à? Thảo nào tôi thấy quen quá. Cô gái này chính là hoa yêu lúc sáng giả dạng thành Ngải Giai đây mà.
Tôi là Vân Lam. Khẽ nhún chào Tô Mạt, không biết có hứng thú uống trà với tôi không?
Đi thôi.
Trong đình nghỉ mất đã chuẩn bị sẵn trái cây và bánh ngọt, mùi trà tỏa ra thơm ngát khiến tinh thần Tô Mạt phấn chấn lên hẳn, Trà gì mà thơm thế?
Là tôi đặc chế đấy, cô nếm thử xem. Đưa tay rót trà cho Tô Mạt một chén, Vân Lam mỉm cười nhìn cô.
Tô Mạt nhẹ nhấp một ngụm, miệng đầy hương thơm, nhưng quả thật không rõ đây là trà gì.
Ngon thật đấy, mùi thơm quanh quẩn trong miệng, đây là loại trà gì thế?
Thật ra đây chỉ là trà lài thôi, không đáng nhắc đến. Vân Lam lại mỉm cười rót cho Tô Mạt thêm một ly trà nữa.Người ta không muốn nói đương nhiên cô cũng không truy hỏi, cô vừa thưởng thức trà vừa ngắm nghía cảnh sắc trong viện.
Cô còn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại không thấy được yêu khí của cô.
Coi như tôi tốt số, lúc hóa thành hình người gặp được người tốt bụng chỉ điểm, nên ẩn giấu được yêu khí.
Vậy là chuyện đã được giải quyết như thế sao? Ngồi trên ghế sô pha, Đào Tử ngỡ ngàng nhìn Tô Mạt. Cô vốn cho rằng giữ Ngải Giai và thiền ý vẫn còn rất nhiều việc phải xử lí, nào ngờ lại có kết quả nhanh như thế.
Mình cũng không ngờ chuyện này lại trở nên dễ đằng như vậy, còn nghĩ nếu mang Ngải Giai trở về thì người đàn ông kia sẽ thế nào? Chia ly đời đời kiếp kiếp như thế, mình chứng kiến cũng thấy nhẫn tâm. Nhưng không ngờ lúc Ngải Giai ngủ mê man lại nhớ được chuyện mấy kiếp trước, tự yêu cầu ở lại thế giới kia. Có điều ban ngày cô ấy vẫn sẽ quay về, chỉ niêm phong trí nhớ của mẹ cô ấy thôi. Tô Mạt cảm thấy tạo hóa, cũng vui mừng cho hai người họ. Có điều cô vẫn cảm thấy chuyện này quá ảo diệu rồi, lần đầu tiên có việc dễ giải quyết đến vậy.
Mình thấy hình như gần đây tâm trạng của cậu khá tốt. Sao vậy? Có gì giấu mình sao? Đào Tử nhìn Tô Mạt tươi rói, trong lòng cũng cảm thấy vui. Tô Mạt kể lại chuyện gặp Vân Thanh ở địa phủ và chuyện gặp được Vân Lam cho cô nghe.
Mình nghĩ nếu không có người kia nói với cô ấy là Cô làm sao không giống người chứ, nhìn kĩ thì cô giống tiên hơn, ta cảm thấy cô hẳn nên mang theo tiên khí thì yêu khí trên người Vân Lam không hẳn tránh khỏi mắt mình được. Nói đến hai hoa yêu kia, Tô Mạt cười rạng rỡ, như thể chuyện này là chuyện của chính bản thân mình vậy.
Nhìn Tô Mạt, Đào Tử thấy kì lạ vô cùng, cô luôn cảm giác đây không phải bộ dạng thường ngày của Tô Mạt. Dù thấy bạn thân vui cô cũng vui, nhưng Mạt Mạt đã thân thiết với hai hoa yêu kia vượt khỏi giới hạn nhất định, đó không phải là tính cách của Tô Mạt...
Đào Tử thầm suy đoán, nhưng không tìm ra được điều gì nên không nói ra. Ý nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, có thể do cô mang thai nên mới nhạy cảm như vậy.
Lúc ăn tối, Đào Tử lén lứt nói phát hiện của bản thân cho Hàn Ngạo và Ly Thương trong bếp nghe, báo họ chú ý thay đổi của Tô Mạt, xem thử có đúng không hay là do cô cả nghĩ. Vì vậy lúc ăn cơm, Đào Tử cố ý nhắc đến chuyện hoa yêu. Quả nhiên vừa nhắc đến thì Tô Mạt bình thường luôn lạnh nhạt lại nhất thời kích động, khua tay múa chân kể chuyện hoa yêu, thậm chí còn kể lại chuyện đã nói với Đào Tử lúc ban ngày cho Lý Thương và Hàn Ngạo nghe. Sự cuồng nhiệt trong mắt khiến Đào Tử kinh hãi.
Tuy ngoài mặt họ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng đều lo lắng, xem ra Tô Mạt thật sự có vấn đề rồi.
Ăn cơm xong, Tô Mạt liền ngáp dài rời khỏi bàn, không nói tiếng nào với những người còn lại. Nhìn bóng lưng cô ấy đi rồi, mọi người chẳng buồn thu dọn bàn ăn, ngay lập tức bắt đầu bàn bạc.
Hai anh thấy Mạt Mạt rất lạ không? Sáng nay em còn tưởng rằng mình đa nghi nữa đấy.
Bởi vì không quen thân với Tô Mạt, Ly Thương im lặng chỉ gật đầu xác nhận phát hiện cho Đào Tử. Nhưng anh không nói rõ được Tô Mạt kì lạ ở chỗ nào. Dù sao nếu không phải sống chung với Đào Tử, chắc hẳn anh và Tô Mạt sẽ mãi mãi chẳng bảo giờ qua lại gì vớ nhau. Thấy Ly Thương gật đầu, Đào Tử biết không phải cô cả nghĩ, đúng thật là Tô Mạt có vấn đề rồi.
Hắn im lặng thật lâu, đến khi Đào Tử giục hỏi mớ ngẩng đầu nhìn lên tầng, sau đó cau mày nói, Giống như đã biến thành người khác ấy, nếu không phải chúng tôi từ nhỏ lên lên cùng nhau, tôi cũng sẽ không có rằng đây thật sự là cô ấy.
Nhưng nguyên nhận gì khiến Mạt Mạt biến thành như vậy? hai người đó rõ ràng là hoa yêu, hoa yêu có phép mê hoặc người à? Đào Tử suy nghĩ khá lâu vẫn không rõ chuyện này là sao. Theo cô ấy, ngoại trừ hồ ly ra, hoa yêu làm sao có bản lĩnh này được?
Cây anh túc, nếu như là cây anh túc thì sao? Suy nghĩ cẩn thận thật lâu, Hàn Ngạo bỗng ngẩng đầu nói ra suy đoán của mình.
Cây anh túc? có khả năng này, nhưng chúng ta không thể biết được chân thân của hoa yêu kia. Đào Tử cau mày.
Không biết lúc này Mạt Mạt ngủ chưa nhỉ? Chẳng hiểu tại sao trong lòng Đào Tử không nghĩ đến dị thường của Tô Mạt mà là cô ấy có ngủ hay chưa. Nói xong Đào Tử ngẩng phắt đầu lên, Hàn Ngạo, mau đi xem thử Mạt Mạt, có còn ở trong phòng không?
Câu nói này đã đánh thức Hàn Ngạo, anh vội vàng chạy lên tầng. May là Tô Mạt không có thói quen khoá cửa nên anh có thể dễ dàng mở cửa ra. Giường trống trơn, không biết Tô Mạt đã biến mất tự lúc nào.
Xem ra Mạt Mạt cũng giống với Ngải Gia rồi. Ban ngày cô ấy sẽ trở về thế giới của mình, đến tối thì sẽ biến mất. Nhưng Ngải Gia vẫn còn ý thức, còn hiện tại Mạt Mạt là bị mê hoặc. Đào Tử đi theo phía sau nhìn căn phòng trống rỗng, kinh hoàng cất lời, Phải nghĩ ra cách, nếu không Mạt Mạt sẽ càng bị mê hoặc nặng hơn, đến lúc đó nếu cô ấy không muốn trở về thì chúng ta không thể tìm được cô ấy nữa. Phải nghĩ cách tìm ra đường đến thế giới kia.
Hàn Ngạo thấy Đào Tử hoảng hốt , vội vàng ra hiệu với Ly Thương trấn an cô. Hai người họ đi xuống tầng, Hàn Ngạo theo sau, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Sáng mai, Mạt Mạt trở về Đào Tử chịu trách nhiệm tán gấu với cô ấy, cô gắng tìm hiểu thế giới kia rốt cuộc là ra sao. Tôi tìm Ngải Giai, nếu hiện tại cô ta đã trở thành nữ chủ nhân, có lẽ chúng ta thông qua cô ta sẽ tìm được thế giới đó. Chắc hẳn Ngải Giai sẽ đồng ý giúp đỡ chúng ta, cũng thuận tiện xem thử tại sao hai hoa yêu kia lại mê hoặc Mạt Mạt. Sau khi Đào Tử bình tĩnh trở lại, Hàn Ngạo nói quyếtt định của mình.
Bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi. Tôi không sao, đừng lo lắng cho tôi. Tôi chỉ cảm thấy dù Mạt Mạt đã vượt qua kiếp số nghìn năm, nhưng chuyện xảy ra hiện tại dường như vẫn nhằm vào cô ấy. Giống như trong tối có một đôi tay điều khiển tất cả mọi việc, mà chúng ta là con cờ nhỏ nhặt không đáng kể trong tay họ, ngoại trừ để mặc họ định đoạt , hoàn toàn không có năng lực kháng cự. Đào Tử ngẩng đầu nhìn Hàn Ngạo, sau đó vỗ vỗ Ly Thương đang ôm cô Giống như chúng ta lại bị cuốn vào vòng quái lạ, chỉ không biết lần này sẽ trải qua chuyện gì thôi.
Màn đêm dần bao phủ, đồng thời mang đến không khí ảm đạm cho căn nhà họ.
Bình thường phòng khách bốn người náo nhiệt, giờ chỉ còn ba. Họ đều ngóng trông cho trời nhanh sáng, như vậy mới có thể mau chóng giải quyết chuyện xảy ra với Tô Mạt.