Lúc này trên trán Tô Mạt bỗng nhiên xuất hiện dấu ấn Phượng Hoàng màu vàng nho nhỏ, Phượng Hoàng nhỏ kia không ngừng bay quanh đỉnh đầu Tô Mạt. Ánh sáng vàng óng soi rọi gương mặt tái nhợt, khiến sắc mặt của Tô Mạt trở nên dường như bất khả xâm phạm.
“Kiếp số ngàn năm…” Đào Tử lẩm bẩm, vẻ mặt tuyệt vọng, “Nếu như Mạt Mạt tỉnh lại, chứng tỏ là kiếp số ngàn năm đã đến. Tôi thà rằng cô ấy mãi mãi đừng bao giờ thức tỉnh.”
“Cô nói gì?” Hàn Ngạo nhìn vẻ mặt Đào Tử, trong mắt ánh lên tia điên cuồng.
“Trong gia tộc có ghi chép lại, Phượng Hoàng màu vàng bay ra từ trán chứng tỏ rằng kiếp số ngàn năm đã đến. Trong bảy ngày, Phượng Hoàng chắc chắn niết bàn.” Nhìn Hàn Ngạo, Đào Tử nói ra lời phán cuối cùng.
“Tôi sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.” Tô Mặc Bchj ôm lấy Tô Mạt đi ra ngoài.
“Anh muốn làm gì? Buông cô ấy xuống.” Hàn Ngạo chắn trước người Tô Mặc Bạch, ngăn cản bước chân anh.
“Tránh ra, chỉ có tôi mới cứu được cô ấy, nếu cậu không muốn cô ấy chết thì tránh sang một bên.” Nhìn Hàn Ngạo, Tô Mặc Bạch phải thừa nhận tình cảm chàng trai này dành cho Tô Mạt rất sâu đậm, dù biết ngăn cản anh hậu quả có thể phải chết cũng không hề sợ hãi.
“Nếu trong vòng ba ngày, tôi không thể nghĩ ra cách thì sẽ đưa cô ấy trở lại.” Lần đầu tiên Tô Mặc Bạch thốt ra lời hứa hẹn với Hàn Ngạo.
“Được, tôi chờ anh, ba ngày.” Hàn Ngạo nghiêng người nhường đường cho Tô Mặc Bạch, nhìn bóng lưng Tô Mặc Bạch dần biến mất, trong mắt anh hiện lên vẻ đau khổ. Anh không thể không thừa nhận, tình yêu của Tô Mặc Bạch dành cho Tô Mạt tuyệt đối không ít hơn anh. Cùng là đàn ông với nhau, ánh mắt đó, thái độ đó, anh đều hiểu cả. Thế nhưng hiện giờ Tô Mạt gặp cảnh nguy nan, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta mang cô ấy đi, bởi vì đó là tia hi vọng duy nhất trong lúc này.
Rời khỏi nhà Tô Mạt, Tô Mặc Bạch ẩn thân ôm cô chạy đến một khe núi phong cảnh rất đẹp. Anh cẩn thận đặt cô xuống, ngắm nhìn khuôn mặt nghìn năm nhung nhớ, lúc này toàn thân anh tản mát mùi vị dịu dàng đến mức có thể hòa tan cô vào đó.
“Ưm…” Bỗng một tiếng rên vang lên, Tô Mạt mở mắt ra, cô ngơ ngác nhìn khe núi rồi nhìn Tô Mặc Bạch.
“Tiểu Bạch… Không phải tôi đã chết rồi sao?” Thấy Tô Mặc Bạch xuất hiện, hiển nhiên Tô Mạt rất kinh ngạc, cô nhớ rõ mình bị hỏa thiêu đã chết rồi. Cảm giác nóng hừng hực đó cô không làm sao quên được, “Anh… không phải cũng chết luôn rồi đó chứ? Có điều sao tôi thấy hình như anh hơi khác?”
“Rốt cuộc em đã tỉnh rồi Tô Tô!” Ôm chặt lấy Tô Mạt, Tô Mặc Bạch run rẩy thốt lên, “Em chưa chết, tôi cũng không chết. Nhưng mà Tô Tô, em có biết không, tôi tìm em đã một nghìn năm rồi, may mà cuối cùng đã gặp lại em.”
“Nghìn năm… Tiểu Bạch, anh đang nói đùa à?” Tô Mạt khó hiểu, thậm chí cảm thấy khá buồn cười.
“Đây là thế giới của em, em biến mất khỏi thế giới của tôi đã nghìn năm rồi.” Tô Mặc Bạch điều chỉnh tư thế để Tô Mạt nằm trong lòng anh, thủ thỉ kể lại câu chuyện sau đó.
“Vậy ra Thanh Nương có thể bói ra thời gian và không gian của tôi nên anh mới biết sao? Nhưng anh đến đây bằng cách nào? Với lại, nhóm Quỷ vương ra sao rồi, anh đến đây họ có biết không?” Tô Mạt rất tò mò, liên tục đặt câu hỏi.
“Khi đó trời xuất hiện dị tượng, không đợi Thanh Nương bói quẻ tôi đã cảm nhận được hơi thở của em. Vì vậy tôi liền đi tìm kết giới của dị giới. Cũng không biết làm sao lại đi đến thế giới này, còn tìm được em và gặp bạn bè của em. Trước đó tôi không dám xác định, nhưng hơi thở trên người em tôi không thể nhầm lẫn được, cho nên đưa em đến đây…” Dịu dàng nhìn Tô Mạt, Tô Mặc Bạch kể lại chuyện đã xảy ra khi anh đến thế giới của cô.
Đối với một địa tiên đã sống vạn năm ở không gian cổ kính, thành phố là nơi vô cùng “kì quặc”, khi đến đây tìm Tô Mạt, Tô Mặc Bạch suýt chút nữa đã rơi khỏi đám mây khi nhìn thấy ô tô chạy trên đường.
Đây rốt cuộc là không gian nào thế này? Tô Mạt thật sự ở đây sao? Tô Mặc Bạch thầm tự hỏi. Những cái chạy trên mặt đất rốt cuộc là thứ gì tu luyện thành tinh vậy nhỉ? Mấy người kia đã bị nó nuốt rồi sao?
Lạ lẫm và hoang mang bủa vây lấy Tô Mặc Bạch, anh đành phải tìm nơi có linh khí nhất gần thành phố an ổn trước.
Bởi vì vừa trải qua lôi kiếp nên phải tĩnh dưỡng vài ngày thì tu vi của anh mới dần hồi phục, anh vận dụng linh khí tìm kiếm Tô Mạt, nhưng linh khí ở thế giới này quá nghèo nàn, không đủ để anh xác định được chỗ của cô. Tuy e ngại những thứ lạ lẫm ở bên ngoài khe núi, nhưng anh hiểu rõ, nếu muốn tìm được Tô Mạt thì nhất định phải đối mặt với chúng.
Anh lại ẩn thân đi đến đô thị sầm uất, tiếp xúc một thời gian, nỗi sợ hãi ban đầu đã trở thành sự tò mò. Sống đã vạn năm, Tô Mặc Bạch nhanh chóng thích nghi và tiếp nhận thành phố này, đồng thời xác định rằng, anh đã một nghìn năm kiên trì tìm kiếm cô, cũng vừa khéo nơi này cách không gian của anh quãng đường đúng một nghìn năm, nói như vậy cuộc gặp gỡ giữa anh và Tô Mạt xem như là duyên phận.
Thật ra Tô Mặc Bạch vẫn luôn ý thức là, có lẽ giờ này cô đã an ổn bên người cô yêu thương, nhưng anh vẫn cố chấp muốn tìm, chỉ để xác định cô vẫn bình an, với anh như thế đã là quá đủ.
Coi như trời cao có mắt, lúc Tô Mặc Bạch ủ rũ chán chường lại cảm nhận được hơi thở của cô. Theo đó anh tìm đến nhà Tô Mạt, thấy cô hôn mê bất tỉnh, cũng nhìn thấy Hàn Ngạo, người đàn ông đối mặt với anh chẳng hề chùng bước.
“Em hôn mê lâu như vậy, tôi sợ sau khi tỉnh lại người em sẽ hư nhược nên truyền linh khí cho em. Bây giờ em đứng dậy xem sao, xem thử có nơi nào khó chịu không?” Anh nhẹ nhàng đỡ Tô Mạt dậy, dìu cô đi vài bước.
“Rột rột…”
Tô Mạt xấu hổ nhìn bụng mình, thầm cười mình thật tệ. Có điều không trách cô được, hôn mê lâu như vậy đổi lại là ai cũng sẽ xảy ra tình trạng này thôi.
“Tôi đói rồi…” Cô xoa bụng, phụng phịu nhìn Tô Mặc Bạch, sau đó nhìn hoàn cảnh hoang vắng xung quanh, tâm trạng kích động thoáng chốc sụp đổ.
“Tôi chuẩn bị thức ăn cho em, chờ tôi.” Ôm Tô Mạt đến vị trí an toàn, Tô Mặc Bạch dùng linh khí của mình vây quanh cô, sau đó liền biến mất.
Tô Mặc Bạch vừa đi, Tô Mạt ổn định lại cảm xúc của mình, sau đó ngồi thừ trên mặt đất. Hiện tại cô đã thức tỉnh, như vậy chứng tỏ kiếp số nghìn năm đã hoàn toàn mở ra, chỉ vài ngày nữa thôi cô sẽ chịu đựng nỗi đau đớn bị thiêu cháy. Chắc hẳn cô đến dị giới này là để thể nghiệm trước cảm giác bị lửa đốt đây mà!
“Nghĩ gì vậy?” Tiếng nói đột ngột ngắt ngang dòng suy tư, Tô Mạt ngẩng đầu, Tô Mặc Bạch giờ chiếc túi trong tay lên, bên trong là cháo trắng dưa cải cô thích.
Tô Mạt chậm chạp ăn xong, nhìn Tô Mặc Bạch đang nhơ ngẩn ngắm nhìn cô, vẫy vẫy tay trước mặt anh, gọi anh hoàn hồn lại.
“Tô Tô, em có thể hứa với tôi một chuyện không?” Nhìn Tô Mạt, mắt anh ánh lên một tia kiên định, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Đây là lần đầu tiên Tô Mạt thấy Tô Mặc Bạch nghiêm túc như vậy. Lúc này cô hoàn toàn không ngờ đến, cuối cùng anh lại hi sinh tất cả vì cô.
“Tôi đến đây là vì em, đối với thế giới này hoàn toàn xa lạ. Em có thể ở bên cạnh tôi hai ngày không? Sau đó tôi sẽ đưa em về nhà, hai ngày này em chỉ thuộc về mình tôi thôi, được chứ?”
Vẻ mặt Tô Mặc Bạch khiến lòng Tô Mạt trào dâng cảm giác khó tả, cô không đành lòng từ chối, cũng không muốn từ chối, Tô Mạt gật đầu đồng ý.
Trong nháy mắt Tô Mặc Bạch cảm giác toàn bộ thế giới này như bừng sáng lên, anh ôm Tô Mạt xoay vài vòng, đến tận khi cô hô chóng mặt mới bỏ cô xuống.
“Như vậy bây giờ chúng ta đi thuê phòng thôi!” Câu nói đột nhiên của Tô Mặc Bạch khiến Tô Mạt chao đảo.
“Hứ! Anh mới vừa nói gì? Thuê phòng? Anh học của ai vậy hả?” Nhìn vẻ mặt vô tội của anh, cô cảm thấy mặt mày tối sầm.
“Cái gọi là ti vi đấy, tôi thường thấy trên đó. Chúng ta không đi thuê phòng thì ngủ ở đâu đây? Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì em đâu.” Tô Mặc Bạch hoang mang với phản ứng của cô.
“Được rồi, chúng ta đi tìm khách sạn ở trọ, đừng gọi là ‘thuê phòng’, khó nghe quá. Với lại từ đó cũng không tốt lắm, biết không?” Tô Mạt đương dặn dò thì bị anh ôm đi.
Làm thủ tục nhận phòng xong thì trời đã tối, vì để tiện đi lại ở chốn nhân gian, Tô Mặc Bạch đã biến mái tóc bạc dài thượt của mình thành mái tóc ngắn màu đen. Bớt đi một phần vẻ yêu nghiệt lại thêm một chút đàn ông, anh nắm tay Tô Mạt đưa anh đi chợ đêm. Có điều anh quá bắt mắt, vì thế suốt quãng đường bị người khác dòm ngó không ngừng.
Nhìn quầy hàng bán đồ ăn vặt hai bên đường, Tô Mặc Bạch tò mò nhìn hết bên này đến bên kia, nhưng tay vẫn nắm lấy Tô Mạt, sợ có sơ sẩy gì là sẽ lạc mất cô.
Hai ngày đối với con người tuy không dài nhưng cũng là khoảng thời gian đủ để nhớ, còn so với Tô Mặc Bạch thì chỉ bằng cái chớp mắt. Bấy giờ anh đang ngồi trên ghế nhìn Tô Mạt bận rộn. Hai ngày qua anh cùng cô đi ngắm cảnh, đi dạo phố, giống như đôi tình nhân vậy. Hôm nay là buổi tối cuối cùng của hai người.
Bị ánh mắt Tô Mặc Bạch nhìn đến ngượng ngùng, cô bỏ đồ xuống, ngồi đối diện anh, “Anh có chuyện gì sao?”
Tô Mặc Bạch đang ngơ ngẩn vì được thấy Tô Mạt gần mình trong gang tấc, anh bất chợt kéo cô ôm chặt vào lòng, buồn bã thốt ra từng câu từng chữ, “Tôi biết kiếp số nghìn năm của em, cũng biết rõ em sẽ bị Phượng Hoàng Hỏa nuốt chửng bất cứ lúc nào. Nhưng tôi sẽ không để em bị thương, Tô Tô, em đừng quên tôi nhé?”
“Tiểu Bạch, anh nói lời này là sao?” Khó hiểu đẩy Tô Mặc Bạch ra, Tô Mạt nhìn chằm chằm ánh mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Không có gì, tôi chỉ thấy Hàn Ngạo có thể xem như rất cường đại trong loài người, mà tình cảm cậu ta dành cho em cũng rất sâu nặng. Tôi nghĩ, cậu ta cũng sẽ bảo vệ em giống như tôi. Tuy hai ngày thật sự quá ngắn, nhưng tôi rất thỏa mãn. Tô Tô, em không được quên tôi đâu đấy.” Lại ôm Tô Mạt vào lòng, vẻ mặt Tô Mặc Bạch kiên định, “Đừng hỏi nữa, sau này em sẽ hiểu thôi.”
Tô Mặc Bạch đặt cô nằm xuống giường, anh cũng nghiêng người nằm bên cạnh, ôm lấy cô, “Đừng hỏi gì cả, ngủ đi.”
Câu nói này đã ngăn chặn nghi vấn của Tô Mạt. Thôi, cái gì đến sẽ đến. Cô nhắm mắt lại, mệt mỏi ngáp một cái liền ngủ say.
“Ngày mai là ngày thứ ba rồi, Tô Mặc Bạch sẽ đưa Mạt Mạt về sao?” Ở nhà Tô Mạt, Đào Tử nhìn vẻ mặt Hàn Ngạo lạnh lẽo, lo lắng hỏi Ly Thương.
“Sẽ, anh ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa.” Hàn Ngạo bỗng quay đầu lại nhìn Đào Tử, niềm tin nơi đáy mắt khiến cô sửng sốt, “Người kiêu ngạo như vậy sẽ không nuốt lời.”
Hàn Ngạo thở dài nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, nghĩ đến kiếp số nghìn năm của Tô Mạt, anh lại u sầu lo lắng. Bỗng anh bật dậy khỏi ghế, chạy lên phòng ngủ. Nếu như anh nhớ không lầm, món đồ Chuyển Luân Vương giao cho anh đang nằm trong tủ.
Mở tờ giấy ra, mặt trong có bốn chữ to đùng, “Tự Có Ý Trời”. Ý nghĩ muốn lật tung bàn tức khắc trào dâng trong lòng Hàn Ngạo, còn tưởng rằng ông ta sẽ nói cho anh cách cứu Tô Mạt, thế nhưng chỉ có bốn chữ vô dụng này. Hàn Ngạo chán nản ngã xuống giường.
Nắng sớm mai chiếu xuống khuôn mặt Tô Mặc Bạch, mở mắt ra, anh lưu luyến nhìn khuôn mặt say ngủ của Tô Mạt bên cạnh. Có lẽ đây là lần cuối cùng…
“Chào buồi sáng…” Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, Tô Mạt mỉm cười cất tiếng.
“Chào buổi sáng, thu dọn đi, tôi đưa em về nhà.” Anh ta không dám nhìn Tô Mạt nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tô Mạt hơi khó hiểu phản ứng của anh, buồn cười lắc đầu, sau đó kéo rèm cửa sổ ra, trời hôm nay rất đẹp.
Ăn sáng xong, anh nắm tay Tô Mạt đưa cô về nhà, hau người cùng nhau tản bộ. Quãng đường không xa lắm cho nên nhanh chóng đã đến dưới lầu nhà cô. Tô Mặc Bạch ôm cô bay thẳng lên lầu. Thấy hai người xuất hiện, Hàn Ngạo và Đào Tử vội vàng đi đến bên cạnh xem xét Tô Mạt.
“Tôi đã đưa người về, các người dự định xử lí kiếp số nghìn năm của cô ấy thế nào?” Tô Mặc Bạch đi thẳng đến sô pha, cẩn thận đặt cô xuống.
Hàn Ngạo và Đào Tử ủ rũ lắc đầu, họ cũng không biết làm sao, nỗi thống khổ bỗng chốc lan tỏa khắp không gian căn phòng.
“Tôi có thể cứu Tô Tô, nhưng tôi có một yêu cầu. Xin hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Tiểu Bạch, anh định làm gì?” Tô Mạt bỗng trào dâng dự cảm chẳng lành.
“Tô Tô, em nhất định phải nhớ tôi…” Nói xong Tô Mặc Bạch bỗng kéo Tô Mạt lại bên anh, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã hôn lên môi cô.
“Mạt Mạt…” Theo bản năng Hàn Ngạo định tách Tô Mạt và Tô Mặc Bạch ra.
“Đừng động vào, Hàn Ngạo, anh bình tĩnh một chút, nhìn kĩ đi.” Ly Thương vội cản Hàn Ngạo lại, chỉ về phía hai người đang quấn lấy nhau.
Lúc này trên người Tô Mặc Bạch hiện lên ánh sáng vàng óng, có thể thấy rõ một hạt châu màu vàng từ từ dâng lên trong cơ thể anh, đến gần vị trí môi hai người hôn nhau. Dường như đã đoán ra được điều gì đó, Tô Mạt bắt đầu giãy giụa, ngăn hạt châu đến gần mình.
“Đừng như vậy!” Tô Mạt truyền âm cho Tô Mặc Bạch nhưng anh không trả lời. Cô cảm giác linh lực của hạt châu này không ngừng đến gần mình, cô muốn vùng vẫy nhưng không cử động được.
Hạt châu vàng nhanh chóng chui vào miệng Tô Mạt, ánh sáng dần dần tắt ngóm. Khi buông Tô Mạt ra, sắc mặt Tô Mặc Bạch đã vô cùng nhợt nhạt, cơ thể suy yếu, trên trán lăn xuống từng giọt mồ hôi.
“Anh điên rồi sao? Đưa nội đan cho tôi rồi anh sẽ thế nào? Lẽ nào anh không biết nội đan có nghĩa gì với mình ư?” Tô Mạt đỡ lấy Tô Mặc Bạch, nghẹn ngào nói.
“Kể từ ngày em biến mất, tất cả sắc màu trong thế giới của tôi đều đã nhạt nhòa. Tôi tìm kiếm suốt một nghìn năm rốt cuộc mới được gặp lại em, nếu như bắt tôi phải nhìn em chịu lửa thiêu một lần nữa thì tôi tồn tại trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì chứ? Sống vạn năm đã là quá dài rồi. Tô Tô, tôi muốn em nhớ đến tôi, tuy nhiên nếu điều đó khiến em khó chịu thì tôi thà rằng mình chưa hề xuất hiện trong thế giới của em. Đừng khóc được không?” Tô Mặc Bạch ngã xuống đất, dựa vào lòng Tô Mạt thở hổn hển.
“Sao anh ngốc thế? Kiếp số nghìn năm chỉ là Phượng Hoàng Niết Bàn, tôi chịu được mà! Nhưng anh không có nội đan thì phải tan thành mây khói đấy.” Nước mắt Tô Mạt giàn giụa, rơi lên mặt Tô Mặc Bạch.
“Không phải bảo em đừng khóc sao? Đến lúc này em còn không chịu nghe lời tôi một lần ư? Phượng Hoàng Niết Bàn, tôi không muốn em bị lửa thiêu nữa, rất đau đúng không? Nếu lúc đó tôi vẫn ở bên cạnh, em sẽ không xảy ra chuyện.” Tô Mặc Bạch nắm tay Tô Mạt, gương mặt tái nhợt đậm đầy vẻ phiền muộn.
Đào Tử định lên lầu, Hàn Ngạo tuy không cam lòng, nhưng anh biết trong khoảnh khắc này, anh chỉ là người thừa.
“Các người đừng đi, tôi sắp tan biến rồi, cô ấy sẽ vì nội đan của tôi mà hôn mê, các người nhất định phải thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt. Đến khi cô ấy tỉnh lại, kiếp số nghìn năm sẽ phong ấn lần nữa.” Anh lại nhìn Tô Mạt, “Tô Tô, tôi không có kiếp sau, bằng không có thể hẹn em kiếp sau thì tốt biết bao.”
“Tiểu Bạch, anh mau nói cho tôi biết làm sao mới có thể trả nội đan lại cho anh?” Tô Mạt nhịn không được gào lên.
“Vô ích thôi Tô Tô, đừng đau khổ... Tôi chỉ nuối bản thân không thể ở bên cạnh em nhiều hơn. Hai ngày quá ngắn ngủi...” Dường như thể lực đã tiêu hao sạch, Tô Mặc Bạch im lặng nhìn Tô Mạt, hình bóng cô đã khắc sâu trong tim anh cả nghìn năm nay rồi.
“Tô Tô… em phải chăm sóc… bản thân… Nếu như… nhớ tôi… sẽ khiến em đau khổ, vậy xin em quên tôi đi… Thật muốn có kiếp… sau, như vậy em… nhất định thuộc về tôi…” Dốc hết sức tàn, Tô Mặc Bạch nói đứt quãng những lời sau cùng, rồi thân thể anh bắt đầu trở nên trong suốt, sau đó từ từ hóa thành một ngôi sao, biến mất trong lòng Tô Mạt.
“Tiểu Bạch! Tô Mặc Bạch!” Tô Mạt đưa tay bắt lấy điểm sáng le lói kia nhưng lại tuyệt vọng, vì cô phát hiện mình chẳng bắt được gì cả. Tô Mặc Bạch luôn cười với cô, Tô Mặc Bạch từ bỏ vạn năm tu vi vì cô, Tô Mặc Bạch sẵn sàng đánh đổi tất cả vì cô, rốt cuộc lại biến mất như thế, từ nay về sau cũng không gặp lại nhau nữa.
“Tiểu Bạch… hu hu hu hu…” Tô Mạt gào khóc.
Cô chưa từng nghĩ Tô Mặc Bạch sẽ dùng cách này để cứu mình, thảo nào anh vẫn nói với cô phải nhớ anh, thảo nào ánh mắt anh nhìn cô luôn yêu chiều lại xen lẫn đau thương. Cho cô nội đan, ngay cả cơ hội đầu thai kiếp khác anh cũng không có…