“Chị nói xem đến lúc nào mưa mới dứt? Ghét nhất là tháng Bảy, tháng Tám hằng năm.” Mưa rỉ rả không ngừng rơi ngoài cửa sổ, Tô Mạt buồn chán ngồi trên giường, than vắn thở dài.
“Tô cô nương ngột ngạt muốn ra ngoài chơi à?” Thanh Nương nhìn phản ứng của cô, khẽ cười.
“Không phải, tôi chỉ mong trời mau tạnh, sau đó nhanh chóng hạ táng cho vợ chồng chị. Hôm nay trời cứ mưa dầm mãi, chỉ có thể để thi thể anh chị vào quan tài, không thể giống như đồ tế Trương kia dù mưa vẫn được an táng bình thường. Lại còn lâu như vậy vẫn chưa tìm được tên đạo sĩ kia nữa.” Tô Mạt thở dài, tiếp tục thẩn thờ nhìn cửa sổ.
“Đã chờ lâu như vậy rồi, thêm vài ngày cũng không sao. Về phần chồng tôi, nếu chúng tôi có duyên sẽ còn gặp lại.”
“Yên tâm đi, nhất định sẽ tìm được.”
“Đại tiên, lúc nào ngài mới thả già ra? Không phải Tú Nhi đã nạo quỷ thai rồi sao?” Thỏ già trong chiếc lồng đặt ở góc nhà cất tiếng hỏi.
“Đúng há, thỏ già còn ở đây, có điều là thịt già quá rồi ăn không ngon, hay là đem luyện nhé?”
Tiếng nói thờ ơ vang lên từ trong đống chăn nhất thời khiến tim thỏ già giật thói đến tật cổ họng, “Đại tiên tha mạng, tiểu yêu không dám nữa, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu yêu đi.”
“Được rồi, ồn ào quá, lúc cần thả sẽ thả ngươi ra. Cầm lấy, xem thử đám khí này cho ta, biểu hiện tốt sẽ tha cho ngươi.” Hồ ly nhỏ tiện tay đưa đám khí trên người đồ tể Trương cho thỏ già. Đồ tể Trương vốn là một người dân trong làng bị người ta móc tim mà chết, sau đó bị đám khí đen này biến thành người rối, bọn họ vẫn đang điều tra chuyện này, hôm nay cũng là ngày an táng ông ta.
Tô Mặc Bạch hóa thân lại thành người, “Kì lạ, đã lâu như vậy sao mấy Quỷ vương chưa trở lại nhỉ?” Đại khái là có chút chuyện giao cho họ tìm hiểu liên quan đến cái chết của đồ tể Trương, nhưng giờ này phải trở về rồi mới đúng.
Tô Mặc Bạch ôm Tô Mạt đang ngẩn người vào lòng, bấm đốt ngón tay tính toán hành tung của mấy Quỷ vương, Tô Mạt chẳng buồn để ý đến vòng tay tùy hứng của anh, cô vẫn lười biếng nhìn cơn mưa rả rích bên ngoài, uể oải chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.
“Tô Tô, em ở nhà cẩn thận nhé, có thể mấy Quỷ vương gặp phiền phức rồi.” Tô Mặc Bạch đặt lên trán cô một nụ hôn, dặn dò.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Mạt đang buồn ngủ tự dung tỉnh táo hẳn, lo lắng nhìn sắc mặt nặng nề của anh, “Họ là Quỷ vương mà, sao lại gặp phiền phức? Anh chắc chắn chứ?”
“Không sao đâu, mất ngàn năm họ chịu luân hồi, bây giờ rất có tu vi, chỉ là mới vừa rồi tôi cảm ứng tình trạng của họ, phát hiện dường như họ gặp phiền phức một chút. Em ngoan ngoãn đợi ở nhà, tôi sẽ nhanh chóng trở về.” Tô Mặc Bạch lo lắng nhìn Tô Mạt, như thế vừa lơ đễnh ta là cô sẽ biến mất vậy, trong lòng anh có dự cảm xấu, nhưng cụ thể như thế nào thì anh không nói rõ được.
“Vậy anh chú ý một chút, tôi và Thanh Nương sẽ cẩn thận.” Đậy là lần đầu tiên Tô Mạt thấy được vẻ mặt lo lắng của Tô Mặc Bạch, không ai ngờ đó cũng là lần cuối cô nhìn thấy anh ở thế giới này.
“Sao vậy? Tiểu Bạch vừa đi Tô cô nương đã bắt đầu nhung nhớ rồi à?” Thanh Nương thấy Tô Mạt ủ rũ phiền muộn, trêu ghẹo nói.
“Thanh Nương, không biết sao trong lòng tôi luôn có dự cảm xấu, cũng không biết có liên quan đến Quỷ vương hay Tiểu Bạch, hay là chính tôi nữa.” Tô Mạt chán nản ngồi dậy, lòng lo lắng khôn thôi.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, Quỷ vương tu vi cao như vậy, hơn nữa còn có công tử giúp đỡ, nhất định sẽ bình an trở về, chúng ta ở nhà có lẽ cũng sẽ không có tai họa gì xảy ra cả.”
“Đạo trưởng, mời ngài đi bên này.” Đương lúc trong lòng Tô Mạt bất an thì ngoài cổng có vài người đi ngang qua, dẫn đầu là trưởng thôn, bên cạnh là chú Hai và những người có địa vị khác trong thôn, họ vây quanh một gã đạo sĩ chừng ba mươi tuổi. Gã để hàm râu dê không dài, đôi mắt tăm tối khiến người ta khó chịu, khi đi ngang qua nhà Tô Mạt thì quay đầu lại nhìn đau đáu sân nhà cô, đến tận khi trưởng thôn cất tiếng gọi mới dời ánh mắt đi.
“Đạo trưởng, ngài sao thế ạ?” Vừa đi trưởng thôn vừa hỏi gã.
“Không có gì, bần đạo còn chưa chứng thực, không dám tùy tiện phỏng đoán. Có điều gần đây nhất định trong thôn xảy ra rất nhiều chuyện tà ma phải không?” Gã vuốt râu, mắt ảnh lên vẻ nham hiểm.
“Ôi, ngài thần thông quảng đại quá. Đúng là gần đây thôn chúng tôi cũng chẳng biết tại sao luôn xảy ra chuyện kì quặc, cho nên mới mời ngài đến trừ tà chiêu phúc. Mấy ngày trước đồ tể Trương vừa chết, còn bị móc tim.” Trưởng thôn vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây.
“Sao thế? Gặp phải chuyện tà ma à?” Nhìn trưởng thôn, gã đạo sĩ khẽ mỉm cười. Vẻ mặt khiến người ta cảm thấy gã biết rõ chuyện ở thôn này như nắm trong lòng bàn tay vậy.
“Tôi…” Trưởng thôn hạ quyết tâm, cắn răng kể lại chuyện mình đã trải qua.
“Trưởng thôn chớ vội, đến ngày mai trời quang đăng, bần đạo sẽ tính quẻ giúp cho mọi người.”
“Ngày mai trời quang à? Mấy ngày nay cứ mưa suốt, sao mai lại quang đăng được chứ? Đạo trưởng đừng lừa tôi.”
“Ông cứ xem đi.” Không giải thích nhiều, gã đạo sĩ mỉm cười thần bí.
Nhìn ngắm một vòng, đạo sĩ thỏa mãn gật đầu, sau đó bước vào sân, “Ông trở về đi, ngày mai ông sẽ biết bần đạo nói có đúng hay không.”
“Ầm ầm…”
Trăng trên trời bị tầng mây che khuất, ban đêm vốn đang sáng ngời ngời bỗng chốc mờ tối âm u. Với một kẻ chạy trốn, khi đang chạy về phía trước, phía sau không ngừng vang lên tiếng động sẽ khiến tim như thít chặt lại, không dám quay đầu nhìn, sợ vừa quay lại thì thứ ở phía sau sẽ đuổi kịp mất. Thấy phía trước đã là đường cùng, ý định chạy về phía khác bỗng lóe lên, nhưng gương mặt tái xanh dữ tợn phía sau đã đến bên cạnh, mang theo mùi hôi thối xông về phía mình.
“Aaaa!”
Trưởng thôn choàng mở mắt, ngồi bật dậy, bộ đồ ngủ trên người đã sớm ướt đẫm, trên trán còn không ngừng chảy mồ hôi.
Trời đã sáng, kể từ đêm đến nhà đồ tể Trương, bị ông ta khi ấy đã biến thành người rối dọa cho sợ, ông cứ bị cơn ác mộng này quấy nhiễu, đáng sợ vô cùng. Ông không thể ngủ tiếp, bèn mặc quần áo vào đi ra ngoài phòng.
“Mưa đã tạnh rồi sao? Đạo trưởng này đúng là thần thông quảng đại.” Vừa lẩm bẩm ông vừa đi đến chỗ gã đạo sĩ.
Gã đạo sĩ đang đứng trong sân, nhìn thấy trưởng thôn liền mỉm cười, “Trưởng thôn đến thật đúng lúc, xem ra bần đạo nói không sai. Ông bị ác mộng quấy nhiễu à?”
Một câu nói khiến trưởng thôn toát mồ hôi hột, nhưng vẫn phải can đảm nói tiếp, “Đạo trưởng, theo ngài thấy thôn này thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ sao?”
“Đâu chỉ là không sạch sẽ, nói chính xác là phạm phải tà ma quá lớn, nếu bần đạo đến chậm một ngày, cả thôn đều phải chết.”
“Tà ma lớn? Đạo trưởng, ngài đừng dọa tôi sợ nhé. Tà ma gì? Có thể phá giải không? Đạo trưởng à, ngài phải cứu chúng tôi.” Trưởng thôn vừa nói vừa quỳ lạy.
“Đừng gấp, nếu bần đạo đã chịu đến đây thì tất nhiên sẽ giải quyết cho các người, chỉ là một ngôi sao xấu thôi, ông yên tâm, bần đạo sẽ không để cô ta gây họa cho thôn nữa.”
Gã vuốt râu, vẻ mặt nham hiểm, “Gần đây thôn các người có người ngoài đến đúng không? Vị trí đại khái ở hướng Tây Nam, người này âm khí rất nặng phải không?”
Trưởng thôn thoáng giật mình, vị trí Tây Nam, người mới đến, đó không phải là Tô cô nương sao? Mà còn âm khí nặng, phụ nữ thì đúng thật là âm khí nặng còn gì? Huống chi căn nhà kia ma quái từ đó đến giờ, lẽ nào tà ma là Tô cô nương?
Nhìn trưởng thôn cúi đầu trầm tư, gã cười khẩy, “Người này hẳn là một cô gái, trước khi cô ta đến, thôn đã xảy ra nhiều chuyện kì lạ, sau khi cô ta đến lại càng xảy ra đủ thứ việc, điều này trưởng thôn hẳn đã biết rõ. Bần đạo không có ý gì khác, chỉ là nếu không tiêu diệt ma nữ này thì trong thôn vĩnh viễn không ngày yên ổn, thậm chí không tránh khỏi đại họa diệt cả thôn.”
“Đạo trưởng, Tô… Tô cô nương này là đại ma nữ sao? Tôi thấy cô ấy rất hiếm khi ra khỏi nhà, mà trong thôn ai đau đầu cảm sốt gì cũng đến làm phiền cô ấy. Sao lại là ma nữ được?”
“Trưởng thôn, chúng ta đều bị lừa rồi, đạo trưởng nói rất đúng, Tô cô nương kia nhất định không phải là người.” Trưởng thôn vừa dứt lời, một giọng nam thô lỗ vang lên.
Người đến chính là con trai của ông chú Hai, tên là Trương Khuê. Trương Khuê nhanh chóng đi đến trước mặt trưởng thôn, thở hổn hển nói, “Có hôm trời tối, tôi ngà ngà say, trên đường về tôi đi ngang qua cổng nhà Tô cô nương thì nghe thấy tiếng cười nói rộn rã bên trong. Tôi còn tò mò cô ấy chưa đến bao lâu, tuy cả thôn đều biết cô ta song nếu nói đến nhà cô ta chơi thì rất khó tin, cho nên tôi mới vào xem thử, cảnh tượng trong đó khiến tôi vừa nhìn đã tỉnh rượu.”
Dường như đang hồi tưởng lại, Trương Khuê rùng mình, sau đó nói tiếp, “Tô cô nương kia ngồi bên bàn, bên cạnh cô ta còn có một chàng trai tóc trắng nhìn cô ta chằm chằm, xung quanh bàn ly tách bay hỗn loạn, nhưng không có người. Lúc đầu tôi còn cho rằng mình đã uống nhiều, có điều dù dụi mắt thế nào cũng chỉ thấy có Tô cô nương và chàng trai kia ngồi đó thôi. Đáng sợ chết được!”
Trưởng thôn kinh hãi nghe hắn ta tường thuật, bất giác cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Bình thường Trương Khuê thích uống rượu nhưng trước giờ nói chuyện rất đáng tin. Lẽ nào Tô cô nương kia thật sự không phải là người?
Thấy trưởng thôn do dự, gã đạo sĩ cũng không thúc giục, chỉ chậm rãi cất lời nói tiếp, “Nếu là cô gái bình thường sao có thể khiến ly tách lại bay loạn xạ chứ? Huống chi, một chàng trai trẻ không dung sao tóc lại bạc?”
“Đúng, rõ ràng là chàng trai trẻ tuổi, tướng mạo rất điển trai. Ban đầu tôi còn tưởng là con gái, sau đó hắn cất lời tôi mới biết đó là đàn ông.” Nghĩ rằng trưởng thôn nghi ngờ mình, hắn còn nóng lòng nói thêm, “Trưởng thôn, ông biết tôi nhiều năm như vậy, có bao giờ Trương Khuê tôi gạt ai đâu? Cô gái này nhất định là ma nữ, phải tiêu diệt để bảo vệ thôn dân.”
“Chuyện này…” Trưởng thôn vẫn còn hoang mang, suy nghĩ kĩ lưỡng xem phải xử lí thế nào.
“Trưởng thôn, ông không tin cũng không sao, chúng ta tới nhà cô ta điều tra một chuyến, nhất định có kết quả, đến lúc đó tự khắc ông sẽ có kết luận.” Gã đạo sĩ đưa ra “giải pháp”, xem như là thay ông giải quyết.
“Vậy cũng tốt, dù thế nào chuyện này liên quan đến nhân mạng, không thể nói bừa được. Nếu Tô cô nương không phải là ma nữ, tôi nghĩ chúng ta nên có câu trả lời thỏa đáng để xin lỗi cô ấy, còn nếu như phải, xin đạo trưởng hàng phục giúp chúng tôi.”
“Đây là chuyện đương nhiên, phiền trưởng thôn tập trung thôn dân cùng đi một chuyến, vạn nhất ma nữ nổi điên, chỉ sợ một mình tôi không đối phó được.”
“Được, vậy một khắc sau chúng ta gặp ở trước nhà Tô cô nương.”
“Tô cô nương, đột nhiên sáng thức dậy tôi lại có cảm giác rất kì lạ, giống như có chuyện gì lớn sắp xảy ra vậy.” Thanh Nương nhìn ra ngoài trời, gương mặt hiển hiện vẻ bất an.
Tô Mạt không nói gì, chỉ âm thầm bấm quẻ, đừng nói Thanh Nương, ngay cả cô cũng cảm thấy trong lòng rờn rợn, khẳng định là sắp có đại biến rồi.
“Có phải mấy vị Quỷ vương có chuyện không? Mặc công tử không phải đi xử lí rồi sao?” Thấy Tô Mạt vẫn im lìm, Thanh Nương sốt ruột hỏi.
“Đừng sốt ruột, không có chuyện gì.” Trấn an Thanh Nương là một lẽ nhưng trong lòng Tô Mạt kì thực vô cùng bất an, không phải nhóm Quỷ vương, Tô Mặc Bạch cũng ở đó, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bình an trở về thôi, mà chính
Cô mới liên quan trực tiếp đến đại nạn sắp xảy ra, chỉ không biết cuối cùng là chuyện gì.
“Thanh Nương…” Hồi lâu sau, Tô Mạt bỗng cất tiếng, “Họ đang ở cách thôn này mười dặm, hình như có chút manh mối về chuyện của chồng chị, chị đi xem thử đi.”
Thanh Nương vừa nghe thấy có tin tức của chồng mình liền kích động bay đến nơi đó, không hề chú ý đến cảm xúc thay đổi của Tô Mạt, chỉ nói qua loa vài câu rồi biến mất.
Thanh Nương đi xa, Tô Mạt mới đến trước chiếc lồng giam thỏ tinh, “Ông cũng đi đi, nơi này xem ra không bình yên rồi.”
“Cô thật tốt bụng, nhưng để mọi người đi hết, một mình cô nếu lỡ xảy ra bất trắc thì sao, một mình cô rất nguy hiểm.” Thỏ tinh không lập tức bỏ đi, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt hỏi.
“Chuyện này nhằm vào mình tôi, nếu ông không đi có thể sẽ không kịp nữa.”
“Thôi, thôi, cô bé tự cầu nhiều phúc nhé.” Thỏ tinh do dự dặn dò rồi chạy đi.
“Trưởng thôn, Tô cô nương là ma nữ thật sao?” Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, rất nhiều thôn dân đã tụ tập trước nhà Tô Mạt, Tú Nhi hay tin liền chạy đến, chất vấn quyết định của trưởng thôn.
“Bác cũng không biết, nhưng đạo trưởng và Trương Khuê đều nói như vậy, chúng ta chỉ là đến xác định một chút, nếu như không phải, cũng là để thôn dân an tâm.”
“Tô cô nương có ở nhà không?” Trưởng thôn chầm chậm đi vào sân, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm đối với chuyện Tô Mạt là ma nữ.
Tô Mạt đã sớm nghe thấy tiếng huyên náo, lòng thầm cười lạnh. Đến nhanh quá nhỉ. Xem ra tai họa đã ứng nghiệm rồi đây, cô đáp một tiếng rồi mở cửa, nhìn thôn dân đứng đầy trong sân.
Đối diện với Tô Mạt, trưởng thôn chột dạ, bảo người ta ở lại là chủ ý của ông, nhưng hiện tại muốn điều tra người ta cũng là do ông dẫn đầu, nói cho cùng là ông có lỗi với cô.
“Trưởng thôn, đây là…?”
“Tô… Tô cô nương, cô cũng biết gần đây trong thôn xảy ra không ít chuyện, vì vậy chúng tôi mời một vị đạo trưởng đến đây. Đạo trưởng nói bên này không sạch sẽ lắm, tôi lại nghĩ một mình cô ở nhà, sợ có gì bất trắc xảy ra cho nên mới đi với đạo trưởng sang đây xem sao. Cô chớ nghĩ nhiều.” Trưởng thôn vừa nói vừa nhích đến gần gã đạo sĩ, không biết là sợ Tô Mạt biến thành yêu quái làm hại ông hay là vì chứng minh mình trong sạch.
“Xin cứ tự nhiên.” Tô Mạt nhìn gã đạo sĩ.
Người này tuyệt đối có vấn đề! Vừa nhìn thì trực giác của Tô Mạt đã cho cô biết như thế. Gã rõ ràng không có hơi thở của người sống , nhưng nếu là ma thì hẳn phải bóng, có điều chiếc bóng của gã rất khác thường, nhìn kĩ dưới ánh nắng có thể xác định gã đã bị thứ gì đó chiếm lấy thể xác.
Dường như ánh mắt của Tô Mạt quá sắc bén, gã đạo sĩ mất tự nhiên nghiêng đầu đi, tuy nhiên sau đó lại nhìn xoáy thẳng vào cô, vẻ nham hiểm hiện rõ như báo cho cô biết ngày chết của cô đã đến.
“Vào nhà lục soát đi.” Gã hung tợn nói.
“Tô cô nương, xin đắc tội.” Trưởng thôn bất đắc dĩ dẫn mấy thôn dân vào nhà.
Đầu tiên là phòng trong, tìm kiếm hồi lâu vẫn không có gì bất thường.
“Trưởng thôn, có phải chúng ta hiểu lầm Tô cô nương rồi không?” Một thôn dân nhỏ giọng nói với ông.
“Đạo trưởng…ngài xem…?” Trưởng thôn đi ra ngoài xòe hai tay trắng đến trước mặt gã đạo sĩ, ý bảo là không tìm được gì hết.
“Tiếp tục lục soát, phòng ngoài các người còn chưa xem đấy.”
Trưởng thôn làm theo, quả nhiên nhanh chóng tìm ra một tráp gỗ.
“Đặt ở đây đi.” Thấy tráp gỗ, ánh mắt gã đạo sĩ sáng quắc, đưa tay chỉ vào vị trí trước mặt mình, đắc ý nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt thầm cười khổ trong lòng, xem ra là ý trời rồi. Mấy ngày mưa liên tục, cộng thêm mấy việc vặt vãnh nên vẫn chưa hạ tang hai vợ chồng Thanh Nương. Hôm nay bị tìm thấy rõ ràng cô không thể giải thích được.
“Mở nó ra.” Gã đạo sĩ kiêu ngạo hạ lệnh.
“Trời ạ, đây là gì?” Xung quanh nhất thời huyên náo.
Trong tráp đựng một đống xương ngổn ngang. Trên xương bám không ít bùn đất, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra là đầu lâu người.
“Tô cô nương, đây là gì?”
“Còn có thể là gì nữa? Đầu lâu người đấy! Tôi đã sớm nói cô ta là ma nữ rồi. Chẳng những cô ta giết người, còn băm xác ra, hài cốt này chính là chứng cứ. Lúc trước có người nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, sau này lại không nghe thấy nữa đều là do cô ta giở trò. Tất cả tai họa gần đây trong thôn đều do cô ta tác quai tác quái mà thành.” Không cho Tô Mạt phản ứng, gã đã gào lên, kích động mọi người giết Tô Mạt.
“Trưởng thôn, không thể để yêu nghiệt ở trong thôn được.”
“Xin đạo trưởng hãy hàng phục yêu nghiệt này trừ họa cho thôn dân, thiêu cháy ả đi!”
“Thiêu cháy ả! Thiêu cháy ả!” Bị gã đạo sĩ đầu độc, mấy thôn dân tức giận kêu gào.
“Chuyện này…” Trưởng thôn thoáng ngập ngừng, dù thấy tận mắt nhưng không thể chứng minh là người ta làm mà, nhất là Tô Mạt đến giờ vẫn duy trì vẻ hờ hững, ông càng khó mà ra quyết định.
“Ông còn do dự? Sự thật bày ra trước mắt, ông còn muốn bao che cho yêu nghiệt sao? Ông muốn cả thôn máu chảy thành sông à?” Thấy ông chần chừ, gã đạo sĩ quát, lộ ra một tia sát khí đe dọa.
“Trưởng thôn, ông còn do dự cái gì nữa. Hài cốt đã ở đây, làm sao giả được? Mà hôm đó tôi còn tận mắt thấy cô ta ngồi cùng gã đàn ông tóc trắng, còn có nhiều ly tách bay múa trên không, nếu như cô ta không phải yêu nghiệt thì sao có thể làm ra chuyện như vậy?”
“Tô cô nương, tôi cũng không tin cô là yêu ma, có điều chứng cứ trước mắt, cô còn gì muốn nói không?”
“Cho dù tôi nói tôi không làm chuyện này, các người có tin không? Gã đạo sĩ này đầu độc như thế, cảm xúc của bà con trong thôn như vậy, ai sẽ lí trí nghe tôi chứ?” Tiếng nói thản nhiên như mang theo ma lực, nhất thời khiến đám người ồn ào liền im bặt.
“Các người đừng bị ả ta mê hoặc! Nhanh chóng bắt ả lại đừng để ả chạy.” Thấy thôn dân đã yên lặng, gã đạo sĩ vội vàng cất tiếng, “Các người còn lo lắng gì, nếu ả sống thì các người đều phải chết.”