“Không biết Tú Nhi đang nói chuyện với ai, tôi nghi ngờ tên kia đang ở trong giấc mộng của cô ấy. Chúng ta có nên vào xem không?” Tô Mạt theo dõi động tĩnh trong phòng, nói với Tô Mặc Bạch.
Qua hồi lâu không nghe thấy người phía sau lên tiếng, cô quay đầu xem thử, phát hiện Tô Mặc Bạch đang nhìn cô với vẻ yêu chiều. Vẻ mặt đó làm Tô Mạt bất giác nhớ đến Hàn Ngạo ở thế giới khác.
“Ngạo…” Không nhịn được, cô vươn tay đặt lên mặt người trước mặt mình.
Tô Mặc Bạch yên lặng nhìn cô, dù bị xem là thế thân của kẻ khác, anh vẫn không lên tiếng.
Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, bắt tôi làm gì cũng được.
Tiếng ư a vang lên làm thức tỉnh thần trí của Tô Mạt, cô áy náy nhìn Tô Mặc Bạch, rời mắt nhìn vào phòng lần nữa, vừa nhìn đào nhất thời sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, quay đi chỗ khác.
Tô Mặc Bạch cũng nhìn vào trong nhà, lúc này Tú Nhi đang trần trụi, thân thể láng mịn phơi bày, trạng thái giống như đang hoan ái với ai đó, cả người không ngừng nhấp nhô lên xuống, miệng còn phát ra tiếng thở hổn hển.
Thời gian trôi qua từng chút, trong phòng cũng dần dần yên tĩnh, Tô Mặc Bạch nhìn vào bên trong, Tú Nhi đã ngủ say, chăn che kín người, thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy khiến người ta cho rằng truyện khi nãy chưa từng xảy ra.
Không biết có phải cảm nhận được có người bên ngoài đang theo dõi hay không? Thình lình một bóng đen chui ra khỏi phòng Tú Nhi, nhanh chóng chạy về phía xa, Tô Mạt và Tô Mặc Bạch vội vàng đuổi theo.
Trăng đêm mờ ảo lại bị mây che khuất nên lạnh lẽo khác thường, cho dù là đêm hè cũng mang đến cảm giác âm u. Phía sau bóng đen, Tô Mạt và Tô Mặc Bạch bình thản đuổi theo, âm thầm suy đoán thân phận của kẻ này.
“Anh nói bóng đen này rốt cuộc là gì?”
Lúc thấy nó lao ra khỏi phòng Tú Nhi, Tô Mạt toan cất bước đuổi theo thì bị Tô Mặc Bạch kéo lại, cô kinh ngạc nhìn anh, vừa định cất lời thì bỗng cảm thấy thân thể mình bay lên không rồi lại được anh ôm vào lòng lần nữa.
“Ôm chặt tôi.” anh ôm chặt cô đuổi theo, có lẽ tu vi Tô Mặc Bạch quá cao, dù trông thong thả nhưng vẫn giữ vững khoảng cách với bóng đen phía trước đều đặn, giống như là đã tính toán chính xác rồi vậy.
“Không phải hắn đã phát hiện chúng ta rồi chứ?” Từ lúc bắt đầu đuổi theo đến giờ, bóng đen phía trước không ngừng rẽ quanh co, cũng không biết có phải là do phát hiện họ nên cố ý vòng vo hay quãng đường của hắn chính là như vậy.
“Không đâu, tôi vẫn dõi theo thần thức của hắn, hoàn toàn không rối loạn, trừ phi hắn vô cùng cường đại, có thể ngăn chặn tôi, nếu không chuyện em nói hoàn toàn không thể xảy ra.” Tô Mặc Bạch cúi đầu nhìn Tô Mạt, đôi mắt sáng quắc không thể khinh thường. Lần đầu tiên cô cảm thấy chàng trai này không phải con hồ ly nhỏ bé lông xù đáng yêu mà là một đại yêu quái đầy bản lĩnh. Tu vi của anh e rằng cô cũng không có sức chống trả, trách sao anh lại chẳng e dè mà hóa thành nguyên hình.
“Tu vi của anh không thấp, chín đuôi đã mọc đủ, sẽ chịu lôi tiếp thành tiên bất cứ lúc nào, lúc trước hóa thành nguyên hình là vì tránh né lôi kiếp, sao bây giờ lại phải mạo hiểm khôi phục hình người? Anh không sợ lôi kiếp nhất thời tùy hứng giáng xuống sao?”
“Sợ, nhưng mà nếu tôi không khôi phục lại dáng vẻ bây giờ thì em mãi mãi chỉ xem tôi là con hồ ly nhỏ lông xù kia thôi. Hình dạng hiện tại của tôi hẳn là đã làm em hiểu rõ, tôi hoàn toàn có thể bảo vệ em, chỉ cần có tôi ở đây.” Giọng nói kiên quyết khiến Tô Mạt nghẹn họng, cô không biết mình nên trả lời anh thế nào. Đối với anh, thứ tình cảm trong cô khó mà diễn tả được, tuy nhiên cô rất rõ, tình cảm này không giống tình cảm mà cô dành cho Hàn Ngạo. Người cô thích là Hàn Ngạo, còn với Tô Mặc Bạch là tình bạn thân thiết mà thôi.
Thấy Tô Mạt chậm chạp không lên tiếng, nếu nói trong lòng Tô Mặc Bạch không buồn bã là lừa mình gạt người, chỉ là anh không hềbiểu lộ ra, anh hi vọng trong mắt Tô Mạt anh mãi mãi là người mạnh mẽ nhất, dù chỉ một chút yếu ớt cũng không thể. Anh biết đối với Tô Mạt anh chỉ có thể là một người bạn, trong lòng cô đã có người khác, tầm quan trọng của người kia…
Thật ra Tô Mặc Bạch cũng không hiểu tại sao bản thân mình bấy lâu này luôn hờ hững giờ bỗng dưng lại quyến luyến người con gái trong ngực nhiều đến như thế nữa. Đã mấy nghìn năm, từ lúc anh có linh trí đến nay thì chưa từng động lòng với bất cứ thứ gì, dù mỉm cười ngoài miệng nhưng trong mắt vẫn chứa đựng sự lạnh lùng cố hữu, giống như băng tuyết hàng vạn năm chưa từng tan chảy, ấy vậy mà giờ phút này, anh lại động lòng với cô gái trước mặt.
“Bóng đen kia sao mất tích rồi? Có thể nào bị cắt đuôi rồi không?” Tô Mạt nhìn về phía bóng đen, phát hiện đã chẳng thấy đâu nữa.
“Đừng lo, thần trí của tôi vẫn tập trung vào hắn, chỉ cần tôi muốn sẽ cảm nhận được hắn bất cứ lúc nào.” Biết Tô Mạt đang lảng tránh, Tô Mặc Bạch không hề vạch trần, chỉ trả lời câu hỏi của cô, thời gian còn dài mà.
“Nó cách chúng ta xa lắm không?”
Tô Mặc Bạch đột ngột cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Tô Mạt khiến cô nhất thời kinh hãi, che lại trán mình theo bản năng, nhìn về phía Tô Mặc Bạch đang mỉm cười, định nói gì đó nhưng không biết phải nói sao đành quay đầu cắn môi, không để ý đến anh ta nữa, che giấu vẻ bối rối của mình.
“Đến rồi!” Tô Mặc Bạch lên tiếng, Tô Mạt sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, phản ứng của cô thoắt cái khiến anh buồn cười.
Tô Mạt im lặng nhìn chàng trai trước mặt, không nhịn được lườm anh, “ Cười quái gì chứ hả?! Đừng cười nữa, còn trêu tôi, tôi sẽ không để ý đến anh nữa đâu.”
“Không lừa em, đúng là chỗ này.”
Tô Mạt nhìn đống đá vụn, chau mày suy nghĩ, chỗ như vậy yêu tinh cũng sẽ không ở nữa là. Tô Mặc Bạch không hề gạt cô, nơi này là nơi trú ngụ của bóng đen kia. Vốn anh cũng không chắc chắn lắm, nhưng thân là đại yêu, đoán được thân phận của bóng đen kia chỉ là chuyện trong chốc lát, huống chi thần trí anh còn tập trung vào nó, cho nên nhất định là nơi này, tuy nó vẫn còn không ngừng chạy vòng quanh đống đá vụn này.
Tô Mặc Bạch khẽ khàng phả ra một luồng hơi thở mỏng manh, nhất thời thứ dưới đống đá vụn kia trở nên im bặt.
Tô Mạt vẫn không hay biết gì, cô nhìn sắc trời, vẫn chưa trễ lắm, thế là tiếp tục nghiên cứu. Chỉ tội nghiệp cho con yêu tinh trong đống đá kia, nó chỉ là một con thỏ tinh tình cờ có được linh trí, sau đó bắt đầu tu luyện, không cầu đắc đạo thành tiên, chỉ mong trường sinh bất lão. Nó hâm mộ nhất là Ngọc Thố trên Cung Trăng nên noi theo, hãy thảo dược và trái cây có linh khí, luyện tiên đan.. Chỉ là làm thử nhưng may mắn lại thành công, nó ăn linh đan nên trẻ ra rất nhiều. Tâm trạng nửa mừng nửa vui cũng có chút lâng lâng, hôm đó nó ra khỏi động, vô tình gặp gỡ Tú Nhi trẻ trung xinh đẹp. Con thỏ già không đứng đắn nhất thời nổi lòng tà dâm, lẻn vào giấc mơ của Tú Nhi, hơn nữa còn mê hoặc cô làm chuyện vợ chồng.
Hôm nay nó đến nhà Tú Nhi bất ngờ phát hiện ra cô đã mang thai, lần này thì hay rồi, nó không phải là người nên Tú Nhi đã mang quỷ thai. Nó cũng biết cô sẽ không sinh ra được, bởi vì loại quỷ thai này tất nhiên cuối cùng sẽ chịu kết cục lưu thai. Ôm ý nghĩ như vậy nó lại mê hoặc Tú Nhi thêm lần nữa, dự định sau này lại tìm một cô gái khác.
Kết thúc mọi việc, con thỏ già hưng phấn chạy về hang ổ, đạo hạnh không cao nên không chú ý đến Tô Mạt và Tô Mặc Bạch phía sau, đến tận khi trở lại hang động mới phát giác bên ngoài có người bám theo.
Từ xưa đến nay thỏ vốn nhát gan, dù đã tu hành song vẫn không thay đổi được bản tính. Thỏ khôn đào ba hang, nó bất an chạy toán loạn, định trốn đến một hang khác, không ngờ thình lình bên ngoài hang động truyền đến một luồng áp lực khủng khiếp, nó sợ đến mức ngồi bệt xuống, chẳng dám nhúc nhích…Đương nhiên lúc này Tô Mạt cũng không biết trong hang động là một con thỏ già, cô chán nản nhìn đống đá vụn trước mắt, nói với Tô Mặc Bạch, “ Tiểu Bạch, sắc trời không còn sớm, anh nghĩ cách lôi tên kia ra đi.”
Thấy Tô Mạt đã chơi đủ, Tô Mặc Bạch nhoẻn môi cười, cũng không động đậy mà chỉ phả ra thêm một chút hơi thở, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Cảm giác được áp lực hơi thở ngoài hang ùa vào đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, con thỏ già sợ đến mức run lẩy bẩy.
Thỏ già trong hang bị áp lực đè ép ngày càng nặng, rốt cuộc không chịu nổi lộn một vòng, thoáng chốc một con thỏ xám đã Hiện ra trước mắt Tô Mạt.
“Ồ, thỏ! Có điều con thỏ này béo quá!”
Tô Mặc Bạch buồn cười nhìn phản ứng của Tô Mạt, anh tiến lên vài bước xách tai thỏ già lên. Con thỏ bị hơi thở của anh áp chế không dám phản kháng, để mặc anh nắm trong tay.
Anh giao con thỏ cho Tô Mạt rồi mới giảm nhẹ áp lực xuống, dù vậy nhưng con thỏ già vẫn im thin thít.
“Đừng xem thường con thỏ này, đây chính là bóng đen mà ban nãy chúng ta theo dõi, nếu không phải thần trí tôi tập trung vào hắn thì hắn đã chạy mất tích rồi.”
“Không thể nào, chuyện thế mà là do con thỏ này ư? Tôi còn tưởng rằng thế nào cũng phải là đại quỷ gì đó, tối thiểu cũng phải giống Tam Quỷ vương cơ.” Nghe thấy lai lịch của con thỏ, Tô Mạt giật mình nhìn nó, không dám tin đây là sự thật.
Tô Mặc Bạch nhấc thỏ tinh lên, lấy ra một vật nho nhỏ từ trong người, giống như là chiếc lồng đựng dế rồi bỏ nó vào, thoắt cái con thỏ đã biến mất.
Tô Mạt nhận chiếc lồng từ tay Tô Mặc Bạch mà ngoác miệng ngạc nhiên, bộ dạng đáng yêu chết đi được, anh nhịn không được lại ôm cô vào lòng, nhanh chóng bay về nhà.
“Nếu em thích thì tôi sẽ làm thêm vài cái cho em.” Tô Mặc Bạch bất giác cất lời, ánh mắt dịu dàng như thể nhấn chìm cô.
“Ừ, hứa đấy nhé!”
Trở về đến nhà Tô Mạt cực kỳ mệt mỏi, ôm chăn đã trải trên giường đất bắt đầu tiến vào mộng đẹp, còn hồ ly nhỏ thì đặt móng vuốt mình lên chiếc lồng, gục bên cạnh Tô Mạt ngủ say.
“Tiểu Tô, Tiểu Tô.” Tiếng Thanh Nương vang lên bên tai Tô Mạt, đánh thức cô dậy, Tô Mạt mơ màng mở mắt ra nhìn chị, “Thanh Nương, tôi mới vừa ngủ không bao lâu, có gì không?”
Kể từ khi đến thế giới này, Tô Mạt rất ít khi dùng Phượng Hoàng Hỏa dọa người khác khi bị đánh thức lúc đương ngủ, cho nên Thanh Nương mới tránh được cảnh bị lửa rượt đuổi.
“Bên ngoài hình như có người đang tìm cô.” Thanh Nương chỉ chỉ ra cửa sổ, áy náy nói.
“Tô cô nương có nhà không?”
“Tú Nhi sao? Mau vào đi.”
Qua một đêm, Tú Nhi trông hơi tiều tụy, chẳng những sắc mặt khó coi, vành mắt thâm sì, mà về mặt bây giờ của cô ấy còn gượng gạo, nức nở nói.
“Tô cô nương, cô phải cứu tôi, tôi sợ quá.”
“Sao vậy? Mau nín đi, nói thử xem cô thế nào? Nếu như có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ giúp mà.”
“Tôi…” Tú Nhi mở miệng song lời vừa đến khóe môi lại lặng thinh, sau đó liền khóc thút thít.
Tô Mạt không hề thúc giục, cô biết rõ tối qua bóng đen kia đã làm gì Tú Nhi, cho nên cô ấy mới có phản ứng như vậy. Vốn dĩ chuyện này cũng là kỳ lạ hiếm thấy, Tô Mạt đứng dậy định rót cho Tú Nhi tách trà thì bị kéo góc áo lại, cúi đầu thấy cô ấy đang sợ hãi níu áo cô.
“Đừng sợ, tôi không đi đâu cả, rót nước thôi. Uống trước đi rồi nói.”
“Nói thử xem chuyện gì đã xảy ra?” Sau khi rót trà, cô mở lời.
“Tôi... hình như tôi gặp ma rồi.” Tú Nhi Vừa lên tiếng, gương mặt vốn có chút hồng hào lại trở nên trắng bệch, nhớ đến chuyện trải qua tối qua, cảm thấy đáng sợ vô cùng.
“Gặp ma? Chuyện là sao?” Tô Mạt lặp lại lời Tú Nhi, vờ như không hay biết gì.
Tú Nhi thút thít kể lại một lượt chuyện xảy ra đêm qua, nhớ lại cảnh lúc tỉnh dậy thì trên thân không có lấy một mảnh vải, cô ôm bả vai run rẩy. Tô Mạt vẫn giữ nguyên vẻ mặt chăm chú từ đầu đến cuối, rốt cuộc không nỡ nói ra sự thật, chỉ trấn an rằng đó thực chất là một giấc mơ không hơn không kém, sau đó đưa cho cô ta một gói thuốc rồi căn dặn đôi lời, cô cũng không nói cho Tú Nhi biết, đó là thuốc có pha lẫn với bùa chú dùng để phá bỏ quỷ thai.
Tiễn Tú Nhi đi, Tô Mạt mệt mỏi ngã xuống giường, nhất thời đè lên người hồ ly nhỏ. Tô Mặc Bạch đang ngủ mơ màng, cảm giác bị vật nặng đè xuống, trong nháy mắt biến thành hình dáng con người, nhìn Tô Mạt đã ngủ say, anh nhoẻn môi cười chứa chan tình cảm, cẩn thận giữ tay chân Tô Mạt, sau đó ôm cô vào lòng mình.
Mái tóc màu đen của Tô Mạt đang xen với mái tóc trắng của Tô Mặc Bạch, hai màu sắc đối lập nhất hòa vào nhau lại trông vô cùng xinh đẹp, tóc họ đều dài đến chấm eo, đuôi tóc quấn lấy nhau như báo trước vận mệnh không thể chia rời. Khuôn mặt bình thường của Tô Mạt kết hợp với vẻ đẹp quyến rũ của Tô Mặc Bạch lại vô cùng hòa hợp, như thể đó là sự kết hợp tốt đẹp nhất của thế gian.