“Hừ, ngươi là đồ phế vật” thanh âm lạnh lùng vang lên, mang theo tiếng truyền vang xa, đủ biết, nơi này đồ vật thì ít, không gian thì nhiều.
“Ta cũng có lòng tự trọng nha…” nói xong, ta cụp mi xuống, vì nhận được ánh mắt hung tợn của kẻ trước mặt.
Nằm trên ghế quý phi, nữ nhân ăn mặc sang trọng, có vài nét tương đồng với người mặc áo trắng trước mặt, thu hồi lại ánh nhìn, ghé mắt vào quyển sách, rồi nhai miếng bánh, lộ ra bộ dạng an nhàn “Ngươi có lòng tự trọng sao, vậy sao lần nào cũng phải cầu xin ta” lại thêm một lần gương cao âm điệu.
“Ta là bất đắc dĩ” so với Huyền Vũ Dạ Nguyệt trân chính, Khả Tâm Nguyệt vẫn là vô pháp có thể hung tợn giống nàng.
Ném cho nàng cái cười mỉa “Bất đắc dĩ? Tới khi nào ngươi mới có câu nói khác? Lần trước cũng vậy, hiện tại cũng vậy? Kẻ cần ta thụ lý còn đang xếp hàng dài ở bên kia, ta đâu phải chỉ làm việc cho riêng ngươi”
Đầu ta càng cúi càng thấp, vo ve nói “Ta chỉ bất cẩn….” quả thật là do ta bị trúng kế nha, đâu thể ngờ họ bỉ ổi như vậy, chơi hạ dược?
“Bất cẩn?” rồi cười khinh mạc “Hay là ngươi vẫn còn quá mềm lòng” mắt lóe lên tia ngoan độc, Huyền Vũ Dạ Nguyệt không thể tin được, rõ ràng ở kiếp trước, nàng là một lãnh tình tổng giám đốc, sau khi ‘tá thi hoàn hồn’ liền trở nên kém cỏi như vậy, nếu không phải linh hồn giống nhau, nàng liền cho rằng, có ai đó giả dạng nàng ta.
(Vì xuống tới địa phủ, nên tên Huyền Vũ Dạ Nguyệt trao lại cho phu nhân diêm ca nhé ^^)
Thấp hơn nữa “Ta nào có!” cãi chày cãi cối, nhưng vẫn không qua được mãn nhãn của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nàng xì lạnh “Ngươi, ngươi, ngươi, tới khi nào mới có thể dứt bỏ tình thân, để tự báo thù thay mình hả?”
Lần trước, nàng xém chút nữa làm cho thân thể của mình ‘hương tiêu ngọc vẫn’ rất may là có quan hệ với địa phủ, chưa đoản mệnh, nên nàng thoát khỏi cái chết bất đắc dĩ kia.
Như thế nào hiện tại lại gặp nàng ta ở cầu Nại Hà, nếu không phải nàng bắt linh hồn của nàng ta lại, khôi phục trí nhớ thì giờ này, nàng đã đi đầu thai rồi, đúng là con bà nó mà.
“Ta….” Rặn mãi cũng không nên lời, đứng trước mặt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, Khả Tâm Nguyệt liền thu nhỏ mình lại, vì quả thật ta đã sai…
“Nhớ kỹ, ta không muốn gặp lại ngươi lần thứ ba” chậm rãi nói xong, Huyền Vũ Dạ Nguyệt phất tay, bóng trắng lơ lửng liền bị hất ra xa, dần mất dạng.
Tới giờ, Huyền Vũ Dạ Nguyệt mới liếc nhìn tên xứ giả câu hồn, nhéo lỗ tai y, đanh đá nói “Ngươi, ngươi, ngươi, như thế nào lại ngu xuẩn như vậy? Lúc nào cũng câu nhầm hồn!” không có nàng giúp đỡ, hắn sớm đã hồn bay phách lạc, chứ đâu còn đứng đây nói chuyện với nàng.
“Phu nhân, tha tội, ta biết tội rồi, đảm bảo không có lần sao, tuyệt không có lần sao” quỷ sai quỳ rối, ríu rít xin tha, có lẽ kiếp trước di truyền cho y chứng quáng gà, nên đọc nhầm sổ sinh tử, lại thêm một lần câu lầm hồn, mà xui cho y, câu hồn ai không câu, câu lầm thế thân của phu nhân, quả thật trời cao cũng không giúp y a.
“Hạ cấp, xuống làm cai ngục” giựt lại thẻ bài trên đai hông, hai mắt Huyền Vũ Dạ Nguyệt phun ra lửa, rồi đá đít tên quỷ câu hồn kia ra khỏi phòng.
Còn về phần nàng giáo huấn Khả Tâm Nguyệt là do nàng quả thật thất bại, ừ, mặc dù là do lỗi của người địa phủ gây ra, nhưng là nàng vẫn không nhịn được muốn xả thêm một trận vào mặt của Khả Tâm Nguyệt kia, mới phơi đi nỗi hận của mình.
<> thanh âm quỷ dị, độc tà, từ từ truyền ra, náo loạn cả địa phủ.
“Nàng không sao chứ?” Hoàng Bá Thuần lo sốt vó, hướng tới nam nhân trung niên đang bắt mạch cho nữ nhân ở trên gường gỗ mà hỏi.
“Nàng…” ông không biết phải nói làm sao.
Nhìn sắc mặc của công tôn tiên sinh, thì đôi ngươi hắn trầm lại, không nghĩ ngợi, liền đi sát mép gường, cầm chặt tay nàng, nhưng rồi mắt hắn mở to ra “Như thế nào lại lạnh như vậy?”
“Nàng…nàng cuối cùng bị làm sao” trong lúc quẫn trí, Hoàng Bá Thuần tóm lấy cổ áo của công tôn tiên sinh hống lên, đây là lần đầu tiên hắn không thể tự khống chế chính mình.
“Nàng…chủ nhân, người…đừng nên quá đau lòng” chậm rãi phun ra câu này, lòng ông cũng quặn đau, sáu năm không gặp, vừa mới gặp mặt lại, không ngờ lại chạm mặt nhau trong tình huống này.
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, nàng sẽ không sao đâu, Nguyệt nhi” chạy nhanh ôm lấy bóng dáng của nàng, hốc mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, hắn thật không ngờ vừa mới rời đi đôi chút, nàng lại xa cách hắn thêm một lần nữa.
“Nguyệt nhi” hắn rống lên đầy đau thương.
Vì nhất thời không chấp nhận được sự thật, hắn đã rời đi, tự tìm cho bản thân một câu trả lời, hắn để nàng rời đi, bởi vì chính hắn là kẻ tội tệ, nếu không phải hắn, nàng sẽ không chịu khổ, sẽ không xảy ra chuyện thương tâm này, tất cả là lỗi do hắn.
Nhưng hắn vẫn không sao buông tay được, mặc kệ nàng có hài tử của ai, hắn nghĩ, hắn muốn yêu nàng, vì vậy, hắn đã quay về phòng, nhưng đã thấy nhà không vườn trống.
Sau lại nghe gia nhân nói, nàng đã rời đi, hắn chạy nhanh đi tìm nàng.
Không ngờ, hắn vừa tới đồi núi, đã gặp lũ tâm như xà hạt kia một lần nữa sát hại nàng, cứu nàng ra khỏi tay chúng, hắn không nghĩ sẽ giết lũ yêu tinh kia, cứu nàng là quan trọng, nào ngờ, vẫn không kịp.
“Nguyệt nhi, Nguyệt nhi, ta biết sai rồi, ta sai rồi, hãy tha thứ cho ta, tỉnh lại, nhìn nhìn ta, được không, Nguyệt nhi” đau phế tâm can, nước mắt nhịn không được chảy dọc xuống.
Công tôn tiên sinh mắt ươn ướt, sau đó rời đi….
“Nguyệt nhi, chỉ cần nàng tỉnh, ta sẽ không để tâm nữa, chỉ cần nàng có thể mở mắt, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không, được không Nguyệt nhi” lay lay bóng dáng nàng, nhưng vô vọng, đầu nàng vẫn ngã ra sau, toàn thân lạnh tanh, cứng ngắt.
“Nguyệt nhi” siết chặt nàng, hắn thương tâm không ngớt, tất cả là tại hắn, chỉ tại hắn.
Ba bóng dáng từ không trung phi thân xuống “Tiên sinh, phu nhân, nàng không sao chứ?” vừa nghe được tin đã tìm lại phu nhân, mới đầu họ còn cho là nói đùa, nhưng nghĩ kỹ Công tôn tiên sinh có bao giờ thích nói đùa, nên bọn họ đã tức tốc đi tới.
“Phải đó, tiên sinh, nàng sẽ không sao đi!” Dạ Nhất tinh mắt, nhìn thấy sắc mặt tệ hại của công tôn tiên sinh, vội hỏi, thiên thiên vạn vạn không được giống như suy nghĩ của hắn nha.
Dạ Tam cau mày, lay lay bóng dáng của công tôn tiên sinh “Tiên sinh” lòng của ai cũng như kiến bò trên chảo dầu, vậy mà ông còn chơi trò huyền bí, ấp mở không chịu nói, quả thật muốn bức điên người mà.
Dạ Nhất không nói thêm, vội tìm đến phòng của chủ nhân, chỉ nghe râm ran tiếng khóc của một nam nhân, mà thanh âm của nam nhân kia thật quen thuộc.
Tất cả các bước chân liền dừng trước cửa, không dám tiến vào thêm nữa….
Vừa mở mắt ra, nàng đã ngửi được mùi hương là lạ, nếu nàng nhớ không sai đây là mùi khét, không, cũng không phải, mùi hương này giống như có ai đang đốt giấy.
Khi vươn người dậy, thì nàng chết lặng trong cái hoàn cảnh này —-
Nàng đang nằm trong miếng lót nhung vàng, điều này chẳng quan trọng, mà là cái vỏ cứng màu nâu mới quan trọng.
“Mẹ nó, phi, phi, phi, xui, xui, xui” đúng là không đại cát, còn sống mà đặt trong quan tài, lão tử nó!
Vội thi triển kinh công, nhảy xuống quan tài này, nhưng nào ngờ vì mới tỉnh lại, độc chưa giải, liền ngã nhào xuống đất.
“A da” cằm kiss thật thân mật với mặt đất, nàng không khỏi rên lên vì đau.
“Ai đó?” Hoàng Bá Thuần phi thân ra thì hai mắt hắn trợn to, cứ tưởng có kẻ dám tới cướp thi, nào ngờ —-
“Nguyệt nhi” Hoàng Bá Thuần hoan hỉ chạy nhanh ôm chặt lấy bóng dáng tệ hại nằm bệch trên mặt đấy vào lòng.
“Ách, ngươi như thế nào lại ở đây….đừng nói quan cảnh này, do ngươi dàn dựng” vốn dĩ ta có một tia vui mừng, nhưng nhìn lại tấm hình trên bàn thờ, rất nhanh tâm trạng vui vẻ lủi sang tức giận, thậm chí muốn cắn chết tiện nam nhân trước mặt.
“Nguyệt nhi, nàng không biết…chính nàng đã chết đi…và rồi, đột nhiên….” Nha, cái này có đại phu kiểm chứng nha, hắn cũng bắt mạch dùm nàng, khẳng định nàng đã…đã…quy thiên…
Phải ha, ta như thế nào lại quên…, bấy giờ ta mới hỏi “Tại sao ngươi ở đây?”
“Hôm qua, ta đã đuổi theo nàng, nào ngờ, khi tới nơi, nàng đã bị hạ độc thủ…” nói tới đâ.y, hắn không khỏi chua xót, rất may nàng tỉnh lại, nếu không, hắn sợ hắn không sống nổi
Bấy giờ nàng mới nhìn thấy khuôn mặt hắn thoáng qua một tia mệt mỏi, tay nhỏ bé không hiểu, vươn lên sờ lấy cái cằm lún phún lên một ít râu ria, trong lòng không khỏi cảm thấy đau, cứ như hắn đã già đi mười tuổi vậy.
Cầm chặt tay nàng “Nguyệt nhi, hãy quên hết những chuyện kia, chúng ta bắt đầu làm lại từ đầu, gả cho ta nhé?”
“Ta….” Nhìn thấy hắn như vậy, ta đương nhiên đau lòng, nhưng ta thân bất do kỷ, không thể làm gả cho hắn, cũng không thể làm nương tử hắn.
“Phu nhân, lẽ nào ngài nhẫn tâm với chủ nhân như vậy sao? Người có biết vì phu nhân, sáu năm nay, chủ nhân chưa một lần được an giấc, nửa đêm thường thường gặp ác mộng tỉnh dậy?” Dạ Nhất vừa mới lao vào, đã thấy được tình trạng này, cũng nghe hết, liền nói ra tâm sự của mình
Biết phu nhân mình phước lớn mạng lớn thoát khỏi tai kiếp, sống lại, mừng còn không kịp, nhưng mà phu nhân lại nhất mực không đón nhận lấy tấm chân tình của chủ nhân, kẻ làm thuộc hạ cũng thay chủ nhân đau đớn, liền ra quyết định nói đỡ vài câu cho chủ nhân.
“Phu nhân, vì ngươi, hai ngày nay, chủ nhân không ai không ngủ, tự giam mình trong này với chủ nhân, khi nãy người đã bất tỉnh, được dìu vào trong, lẽ nào người không cảm nhận được tấm trân tình của chủ nhân dành cho người? Tuyệt tình xua đuổi chủ nhân như vậy” Dạ Nhị cũng nhịn không được lên tiếng.
“Ta…” Càng nghe nàng thì tâm nàng càng mềm nhũn ra, thậm chí còn cảm thấy mình là tội đồ, nhưng rồi, cụp mi xuống “Nhưng ta còn Tuyết Sơn”
“Ai ngăn cản ta với nàng, ta nhất định sẽ giết không tha” tưởng rằng nàng vì chuyện gì, nào ngờ chỉ là chuyện này.
“Ta…không phải, Tuyết Sơn đã cứu mạng ta, có đại ơn với ta, ta không thể…”
“Vậy thì đơn giản thôi, người vừa có thể cai quản Tuyết Sơn, vừa có thể hưởng cuộc sống chồng con…” cắt ngang lời nàng, công tôn tiên sinh liền ra mặt nói.
“Ta chung thủy cũng không làm được” mím chặt môi, ta không thể loại bỏ bóng ma của mình.
Phất tay, họ liền lui xuống, bấy giờ đặt nàng trong lòng, hắn ôn nhu nói “Dù nàng có từng sinh hài tử với ai, ta cũng không ngại, vì nàng, chúng ta cùng nhau nuôi nấng đứa tiểu hài kia, có được không, ta nghĩ, nó cần tình thương của cả mẹ lẫn cha”