“Đại thiếu gia, đại thiếu gia” một thanh âm già nua ở đằng sau vang lên, ngăn cản bước đi của cả ba người, Huyền Vũ Dạ Mạc xoay đầu lại hỏi “Ân, Hoa quản sự, có chuyện gì?”
Hoa quản sự thở phì phò một hồi mới hồi phục sắc mặt hồng hào rồi nói “Lão gia cho gọi”
“Cái này….” nhất thời Huyền Vũ Dạ Mạc ứng phó không được liền nghẹn họng, Hoàng Bá Thuật tiêu sái nói “Bá phụ kiếm đệ nhất định là có việc gấp, mau đi đi”
Nghe giọng tựa như hảo tâm nhưng lại thực khéo đuổi khách thì nàng liền che miệng cười khúc khích, Huyền Vũ Dạ Mạc sắc mặt tái nhợt nói “Hảo hảo đối đãi muội muội ta, đi thôi” mặc dù hắn không có chút tin tưởng cái nam nhân trước mặt, nhưng là phụ thân đang cần hắn, hắn không thể đi được
Nhất lời liền ra đi với Hoa quản sự, ta cùng Hoàng Bá Thuật liền cười khanh khách lên một trận, lúc này ta hỏi “Thật ra huynh đã làm gì mà bị đại ca muội ghét?”
Nhún nhún vai tỏ vẻ ủy khuất, hắn nói “Huynh nào biết, tâm tư đệ ấy như đại ca huynh, rất khó đoán”
Bất chợt ta run người khi nghe nhắc tới cái tên đó, nhưng vội bình tâm, nói “Vậy sao?”
Hành động của nàng liền thu vào mắt hắn “Thật ra có chuyện gì xảy ra với muội, hay là ai đã làm tổn thương muội?” nếu không tại sao đang vui thì lại có biểu hiện chua xót?
Hướng tới hắn, ta có chút ngạc nhiên, nhếch môi cười “Nào có!”, thấy nàng không muốn nói, hắn thật không muốn hỏi, vì sắc mặt nàng tái nhợt lại, như một hài tử làm điều xấu, hắn bất đắc dĩ nói “Chỉ cần muội muốn tâm sự, bất kỳ lúc nào nghĩa huynh cũng xin rửa tai lắng nghe”
Tự nhiên ta cảm thấy rất ấm lòng, cười nhẹ, choàng vai hắn “Được thôi, tại huynh nói đấy nhá, mấy tháng nay luôn ăn chay muội thực khổ, nay đến lượt nghĩa huynh như huynh ra tay tương trợ rồi!”
Cả hai tựa như thật tiêu sái cười thật lớn không e ngại ánh nhìn của mọi người, mới có 2 3 tháng nàng liền bị lột bỏ đi bộ mặt của mình, xem ra nàng đã biến chất rồi, mới dễ lộ ra hỷ nộ ái ố!
Đây chính là đại cấm kỵ của nàng!
Bước vào <Đệ Nhất Tửu Lâu>, hắn liền đòi lên phòng, nói tới đây ta liền trợn mắt nhìn hắn, gặp ma một lần chưa biết sợ sao, xin nhờ, ta thích ở bên ngoài thay vì phải ngồi tù, nghe ta nói vậy hắn liền ôm bụng cười khanh khách lên, bọn ta cùng ngồi trên lầu, có thể nhìn thấy được khung cảnh phía bên ngoài “A, thật mát”
“Aiz, ăn nhiều thêm, muội gầy đi rất nhiều rồi đó” thấy nàng chỉ biết hóng gió thì hắn nhăn mày, hắn muốn nghĩa muội hắn mập mạp một chút ít ra có thể cùng hắn đấu khẩu vui chơi tới cùng, nên một hơi liền gấp cho nàng đầy bát mới dừng đũa.
Ta phồng miệng, bĩu môi nói “Nhiều như vậy, muốn muội no căng bụng?”
Hoàng Bá Thuật khẳng định, nghiêm chỉnh nói “Muội sẽ không!” nàng lại thao thao bất duyệt nói thêm “Dù biết rằng gia sản nhà huynh hơn gấp bội nhà muội, nhưng huynh cũng không cần phải uổng phí như vậy chứ, thiện tai, thiện tai”
Hắn cau mày, ta cũng không chịu thua liền gấp cho huynh ấy đầy bát giống ta “Chẳng phải muội nói hoang phí thức ăn sao?” hắn vô cùng ngạc nhiên vì nàng ‘khẩu thị tâm phi’ như vậy
Lúc này ta cười thật đắc ý nói “Ngô, thân là huynh muội, đương nhiên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”
Ngớ ra đôi chút, hắn liền cười khanh khách nói “Được, tiểu nha đầu, muội nói đó” đúng là không ai hiểu nổi ý của nghĩa muội hắn, nói một đằng làm một nẻo, cũng tốt nhân tiện ‘vỗ béo’ nghĩa muội hắn.
Bất chợt ta có chút hối hận, ta quên rằng hắn là nam nhân, ta là nữ nhân, ta làm sao đấu lại sức ăn của hắn? Đang rầu rĩ ăn từng miếng từng miếng thì ta để ý có hai bóng người đến gần bọn ta .
“Thuật ca ca, hữu lễ” thanh âm thật trong trẻo nghe thật quen thuộc cứ như thể nàng nghe qua ở đâu rồi nhỉ, nhưng nàng lại không thể nhớ nổi.
Nở nụ cười xã giao, Hoàng Bá Thuật nói “Hữu lễ, Bạch muội, Bạch đệ”, xoay người lại nhìn hai người phía sau thì, sắc mặt ta tái nhợt: Cẩu bạch, cùng Bạch tiểu thơ ở Mộ Dung sơn trang.
Bấy giờ Bạch Hỷ Cầm hướng tới nàng hỏi “Xin cho hỏi danh khuê của tiểu thơ?” cách ăn nói thật khác với hôm ở Mộ Dung sơn trang, cứ như thể nàng ta có tỷ muội song sinh, chẳng lẽ nghĩa huynh của nàng là mục tiêu tiếp theo mà Bạch Hỷ Cầm nhắm tới?
“Muội ấy chính là nghĩa muội kết nghĩa của huynh, Huyền Vũ Dạ Nguyệt – tam quý tiểu thơ Huyền Vũ gia” Hoàng Bá Thuật híp mắt nói thật lưu loát, rất tự hào mà nói ra danh khuê của nàng.
“Nguyên lai là Huyền Vũ tam tiểu thơ, Dạ Nguyệt muội, hữu lễ”, nhún nhún vai Bạch Hỷ Cầm tỏ ra thật nhu tình nói, thật tầm thường, nhìn từ trên xuống dưới cũng không thấy có gì là đặc biệt, cuối cùng nàng ta có gì khiến cho Hoàng Bá Thuật cười vui vẻ chứ Bạch Hỷ Cầm tự nghĩ thầm trong đầu.
“Tam quý tiểu thơ, hữu lễ” Bạch Hữu Nam im lặng nãy giờ liền lên tiếng chào nàng, bất chợt nàng rét run cả người, lông tơ cũng dựng thẳng lên.
“Ân, hữu lễ” ta chỉ nhàn nhạt đáp lại, bất giác ta thấy hảo lạnh….
Giờ đây ngồi chung bàn ta mới biết nguyên lai Bạch Hỷ Cầm – nhị tiểu thơ của Bạch gia rất hám trai nha, vừa ngồi xuống ghế liền ríu rít nói với Hoàng Bá Thuật làm hắn nói tới không kịp thở, còn nha, cái Bạch Hữu Nam này sao cứ nhìn nàng mãi thế?
Nàng nhớ nhan sắc của nàng cũng tầm thường thôi, bị hắn nhìn chằm chằm, nàng có cảm giác muốn xông lên bóp chết hắn, xú nữ cũng hóng, đúng thật là đồ đại phôi đảng, đồ sắc quỷ!
“Dạ Nguyệt muội, muội nóng sao” mắt thấy nàng chảy ra rất nhiều mồ hội tích tụ trên trán, Bạch Hữu Nam hướng tới nàng hỏi, tiện tay giúp nàng lau mồ hôi
“Ách, không cần” gạt bỏ tay hắn, ta sợ hãi với hành động của hắn, liền quáng lên nói, hắn như thế nào mà tùy tiện như vậy? Cuối cùng hắn có ý đồ gì?
“Dạ Nguyệt muội, muội làm sao vậy?” vẫn không từ bỏ cơ hội hắn liền nắm lấy tay nàng, chặc, tuy rằng nhan sắc tầm thường nhưng da dẻ mịm màng trắng trẻo.
Giật lấy cánh tay ra, ta liền hướng tới nghĩa huynh nói “Thật xin lỗi nghĩa huynh, thất lễ, muội cảm thấy mệt, phải về trước”
“Để ta tiễn Dạ Nguyệt muội” dứt lời Bạch Hữu Nam hướng tới nàng nhu mì nói, vẫn không từ bỏ cơ hội, muốn thừa dịp chiếm ‘tiện nghi’ của nàng, nàng liền rút tay lại.
Hoàng Bá Thuật không phải là hài đồng ba tuổi, hắn có mắt nhìn, liền đứng lên vờ thân thiện “Để ta tiễn muội về, thật thất lễ, hôm nào tại hạ sẽ ghé qua tệ xá bái phỏng sau”
Nói xong liền cầm chặt tay nàng, cùng nàng ra khỏi tửu lâu, lúc này nàng nhịn không được, liền chạy đến bên hẻm “Oẹ”
Ói hết thức ăn đã nuốt xuống bụng, giờ đây dạ dày nàng như nước sông Trường Giang chảy ngược, không ngừng ói hết những tàn tích đã ăn, ước chừng cả mật cũng muốn ói ra.
Hoàng Bá Thuật ở kế bên vỗ lưng nàng, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội châm chọc nàng “Muội chê thức ăn tửu lâu huynh không sạch sẽ sao? Cũng không nên ói trước mặt nghĩa huynh này đâu, muội thực không cho nghĩa huynh chút sỉ diện?”
Sau khi khẳng định mình không sao, nàng trừng mắt nhìn hắn “Muội ói là vì ai, có sắc quên muội” nghĩ tới đây nàng liền ôm lấy bả vai của mình lạnh rét cả xương sống, nàng muốn ói nữa, vì bị ‘cẩu’ sàm sỡ.
Hoàng Bá Thuật cau mày như muốn thắt làm con bướm “Thế vì sao khi nãy muội tỏ ra mình quá thục nữ?” điều này hắn thật không hiểu, đã ghét hắn vì sao lại không ‘cắn’ hắn như đã từng ‘cắn’ Âu Nhã Uyên? Mà lại còn tỏ ra nhu nhược, chính vì thấy nàng không phản ứng, nên hắn mới không ra tay tương trợ.
Nhún nhún vai ta nói “Muội vốn là thục nữ”, mày nhướn thật cao hắn nói “Vậy người xấu để huynh làm” thì ra là vậy, hắn đã hiểu
Ta cười nhe răng, tỏ ra thật thục nữ “Đó là tất nhiên” bả vai hắn run run, liền cười lên, thì ra tiểu quỷ này thật nghịch ngợm, nhưng lại thật thông minh, ngay cả hắn cũng bị nàng đánh lừa, rồi nói “Có biết vì sao hắn tiếp cận muội?”
“Gia sản nhà muội” không cần suy nghĩ nàng trào phúng tuôn ra, xú nữ mà hắn cũng ‘sàm sỡ’ thì đủ biết hắn đang mưu tính những gì, hắn giật mình càng thêm tán thưởng nói “Thông minh” quả thật Hoàng Bá Thuật cũng nghĩ như thế
“Muội biết”, cười nhẹ ta nhẹ nhàng đáp, hắn không khách khí cười lên, ta vỗ vỗ vào vai hắn “Thế sau này trăm sự nhờ huynh”
“Nga” đang cười khanh khách hắn liền ngẩn người ra, chớp chớp mắt nhìn nàng như thể không hiểu ý tứ của nàng, nàng giải thích “Dựa vào danh tiếng của Hoàng Bá gia, đó không phải là vấn đề quá khó để xử lý”
Mày hắn hơi nhướn lên cao, rồi cười yếu ớt “Hóa ra là vậy, muội thật biết lợi dụng”
Tỏ ra bất đắc dĩ “Ai bảo ngươi là nghĩa huynh của ta”, hắn thuận tay liền đánh nhẹ đầu nàng, nàng cười đắc ý “Vậy là ngươi đã đồng ý!”
“Để ta xem muội có thành ý không đã” nụ cười gian xảo trên khóe môi, Hoàng Bá Thuật cười tà mị, ta liền nói “Hảo, liền cho huynh thấy thành ý của ta”
Bất giác Hoàng Bá Thuật liền co giò bỏ chạy khi thấy nàng không niệm tình muốn ‘dợt’ cho hắn vài quả đấm “Muội thật gian manh” vừa bỏ chạy, hắn vừa kháng nghị, cả hai cứ rượt đuổi nhau ngoài phố, tiếng cười vang tận trời xanh
Ta biết tên Bạch Hữu Nam cực trọng xỉ diện, nếu ta từ chối hắn, nhất định hắn sẽ phá rối ta, nhưng nếu có nghĩa huynh giúp đỡ thì kết quả thu lại thật bất ngờ, vì nghĩa huynh ta cũng không tầm thường như ta nghĩ đâu, nam nhân với nam nhân nhất định sẽ không bị thiệt, ưm, nhất quyết như vậy đi!