Cốc Thiên Toàn đang muốn mở miệng, ngờ đâu vừa đề khí thì thấy trong ngực khí huyết cuồn cuộn, bèn vội cắn răng, âm thầm đánh giá Tạ Doãn, khó tránh hơi hoảng sợ, không biết từ đâu lại chui ra một cao thủ như vầy:
– Ngươi…
Tạ Doãn khép cây quạt buồn cười của hắn, im lặng chắn trước mặt Chu Phỉ.
Cốc Thiên Toàn nghi hoặc không thôi:
– Ngươi là ai?
Tào Ninh cuối cùng cũng đứng dậy nhờ sự nâng đỡ ba chân bốn cẳng của các thuộc hạ, hắn ta thở hổn hển, vô cùng chật vật, nhưng vẫn chậm rãi khoan thai như cũ, nhìn Tạ Doãn, lắc đầu nói:
– Triệu…
Tạ Doãn ngắt lời hắn ta:
– Kẻ hèn họ Tạ.
Tào Ninh gật đầu như thấu hiểu, biết nghe lời phải, sửa lời:
– Tạ huynh, tự ý dùng Thôi Vân Chưởng, huynh không muốn sống nữa sao? Huynh có ý đồ gì?
Cốc Thiên Toàn nghe ba chữ “Thôi Vân Chưởng”, toàn thân chấn động mạnh, bật thốt:
– Là ngươi, ngươi thế mà chưa chết!
Tạ Doãn trước tiên liếc Chu Phỉ, thấy nàng còn đứng được, bèn cười nói:
– Ta chưa tìm được chỗ thích hợp để đầu thai, gấp cái gì?
Các đệ tử vốn theo sau Mã Cát Lợi đều ngây dại, đến lúc này mới có người đầu óc choáng váng hỏi:
– Mã sư thúc? Chuyện… chuyện này là sao?
Lý Nghiên chen khỏi mấy người chắn phía trước:
– A Phỉ!
Giọng Lý Nghiên quá chói, bình thường giọng đã lớn, bây giờ gào to lại càng như một chiếc gai nhọn, đâm thẳng vào tai Chu Phỉ, khiến nàng hơi hơi tỉnh táo, nàng đưa tay chặn Lý Nghiên lại, quay đầu phun ra một ngụm máu, nửa thân phải lúc này mới có tri giác.
Đúng rồi.
Còn có Lý Nghiên, có Ngô Sở Sở, ngực nàng còn giữ đồ do Ngô Sở Sở gửi gắm, phía sau nàng còn 48 trại bấp bênh.
Nó là 20 năm thái bình do ông ngoại nàng dùng tính mạng đổi lấy, đại đương gia không ở đây…
Nàng nghĩ, dù muốn chết, cũng phải nhịn, đợi lát nữa hẵng chết.
Nếu tóc Lý Nghiên có thể ngắn đi vài thước thì lúc này hẳn đã chỉa từng cọng lên trời, muội ấy như dã thú nổi giận, nhảy lên chỉ vào Mã Cát Lợi nói:
– Mã Cát Lợi, ông nói ai là tiện nhân? Ông mới là tiện nhân!
Mã Cát Lợi tách khỏi 48 trại nhưng vẫn chưa đứng vào hàng ngũ Tào Ninh, gương mặt tròn hiền từ mọi người đã nhìn quen hơi trầm xuống, nếp nhăn mũi xưa nay bị nụ cười che lấp hằn sâu nơi gò má.
Sắc mặt ông hơi trắng xám, dường như chợt già đi mấy tuổi.
Lý Nghiên chỉ vào mũi ông mắng nhưng ông chỉ hơi đảo mắt, hờ hững nhìn muội ấy.
Dương Cẩn mới bị cái quạt của Cốc Thiên Toàn đánh văng Đoạn Nhạn đao, một bên hổ khẩu còn hơi tê, thấy thế xách đao lên, đưa tay ngăn Lý Nghiên lại, đề phòng Mã Cát Lợi nóng nảy hại người.
Lý Nghiên trong cơn kích động xem cánh tay Dương Cẩn thành lan can, tóm lấy nhưng vẫn kêu to:
– Lúc sắp đi, cô cô nói ông là trợ thủ đắc lực của cô cô, bảo ta ở bên ngoài cái gì cũng nghe lời ông, còn nói lỡ như gặp nguy hiểm, dù ông có bỏ mạng cũng sẽ bảo vệ ta chu toàn. Cô cô mù rồi! Gia gia cũng mù rồi! Năm xưa không nên thu nhận ông!
Khấu Đan tiến lên như trút được gánh nặng, đứng phía sau Mã Cát Lợi, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp, đưa tay khoác vai Mã Cát Lợi:
– Tiểu A Nghiên, đại nghịch bất đạo quá đấy.
Lý Nghiên chợt im lặng, thần sắc thiếu nữ trở nên lạnh nhạt, nhất thời như lớn thêm vài tuổi.
Đối với Lý Nghiên, Mã Cát Lợi đại khái giống như sự vây nhốt ở thành Hoa Dung đối với Chu Phỉ.
Luôn có vài người, vài chuyện như thế, khiến cho những thiếu niên được nuôi dưỡng trong chốn đào nguyên hiểu rõ, rằng trên đời còn có chuyện to lớn hơn chuyện bị trưởng bối quở mắng hay bị huynh đệ tỷ muội tranh sủng giận dỗi, còn có kẻ đáng ghét hơn đại ca cả ngày đặt biệt danh cho nàng, và có những gian nan trắc trở hơn cả chuyện biết rõ thi không đậu mà vẫn phải kiên trì…
– Mã thúc.
Lý Nghiên trầm giọng:
– Mấy ngày trước dưới chân núi, thúc nói với tụi con là lão trại chủ có ơn sinh tử cốt nhục với thúc, là giả ư?
Mã Cát Lợi chấn động toàn thân, khàn giọng:
– A Nghiên…
Tạ Doãn chợt nói:
– Ngày ấy trong khách điếm, ta nghe Mã tiền bối nhắc với A Phỉ về lệnh công tử, cậu ấy bây giờ vẫn khỏe?
– Rất khỏe, Mã phu nhân và Long nhi đều được ta chăm sóc.
– Nếu không nhờ lão trại chủ, Mã thúc ông sớm đã thành một đống xương trắng rồi!
– Con nói một nam nhân, ngay cả mạng vợ con mình cũng không bảo vệ được chu toàn, đầu đầy đại nghĩa lao ra tìm chết, thú vị sao? Nếu sớm biết có chuyện này, ban đầu ở Thiệu Dương, ta không nên đồng ý đưa con về!
Khi ông đồng ý với Lý Cẩn Dung đưa Lý Nghiên đến Kim Lăng, trong lòng chắc chắn không muốn dính vào âm mưu của Khấu Đan và Bắc triều, nghĩ mình dứt khoát tránh đi là xong hết mọi chuyện, nhưng dọc đường đại khái vì quá nhiều do dự nên mới đi chậm như thế, khiến Lý đại đương gia tưởng Lý Nghiên ham chơi, còn đặc biệt viết thư răn dạy cháu gái.
Khi trong trà lâu ở Thục Trung nghe tiếng kinh đường mộc kể chuyện cũ năm xưa, ông cố nở nụ cười giữa những truy hỏi ríu rít của các thiếu nữ mà ngực trái là ân và nghĩa, ngực phải là một nhà vợ con lớn bé, ước lượng tới lui, không biết đi nơi nào.
Chu Phỉ có ý nghĩ kỳ lạ, cố tình xuống núi, ông biết âm mưu dưới núi đã thành hình, tất cả tin tức đều sẽ qua tay ông, tiểu cô nương mà ông nhìn từ nhỏ đến lớn, xưa nay kiêu căng khó thuần rất có khả năng sẽ đâm đầu vào tay Bắc Đẩu và Khấu Đan, bao gồm cả khoảng trăm người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng bên cạnh nàng đều chôn thây ở đây, ông vô thức đuổi theo, nói với nàng một đống lời vô dụng khó hiểu… tiếc rằng Chu Phỉ hoàn toàn không nghe ra.
Cuối cùng ép đến mức này.
Một bên là môn phái giang hồ chỉ vỏn vẹn 1800 người, một bên là mấy vạn đại quân mưu mô thủ đoạn, đây là cuộc chiến giữa trứng và đá.
“Con người phải biết mình ăn được mấy bát cơm.”
Mã Cát Lợi biết quá rõ.
Từ khi ông làm nội gián, chính là cung đã giương ra không thể quay đầu, dù 48 trại may mắn giữ ông lại thì tương lai Lý Cẩn Dung sẽ tha cho ông lần phản bội này sao?
Vết máu chưa khô trước trạm gác và các thi thể xếp thành hàng trước Trưởng Lão Đường sẽ cho phép ông lãng tử quay đầu sao?
Dù sau đó Chu Phỉ thành công bắt cóc Bắc Đoan vương, dù 48 trại lại có một tia hi vọng khởi tử hồi sinh… ông cũng chỉ có thể đâm lao theo lao.
Chu Phỉ đẩy mấy đôi tay đỡ nàng ra, cố sức khom lưng nhặt Vọng Xuân Sơn dính bụi làm thành gậy chống trên mặt đất, miễn cưỡng ổn định thân mình.
Giọng nàng vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp, vì hơi không chú ý sẽ động đến vết thương.
Chu Phỉ khàn khàn nói:
– Khi Tạ đại ca nói với ta phía sau có kẻ phản bội, chúng ta không ai nghi ngờ rằng kẻ phản bội ở trên núi. Đều tưởng rằng tin tức bị tiết lộ là do người bên cạnh ta, thậm chí ta không mang theo ai cả, một mình xông vào trấn Xuân Hồi, bắt tên họ Tào – vì ta biết, tin tức liên quan đến quân tình, tất nhiên là do các lão nhân như Mã thúc đích thân tiếp nhận đưa đến Trưởng Lão Đường…
Chu Phỉ nói một mạch đến đây, thực khó mà tiếp tục, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có tí sắc máu, nàng hơi khom người, nhẹ nhàng gấp gáp thở liền mấy hơi.
Tạ Doãn giơ tay đặt lên lưng nàng, từ từ đẩy một luồng chân khí mang theo hơi lạnh vào, Chu Phỉ hơi rùng mình, ít nhiều gì cũng dễ chịu hơn một chút.
Tại sao một “thư sinh” tùy tiện một con mèo con chó cũng có thể tha đi như Tạ Doãn đột nhiên thành cao thủ? Lúc này, Chu Phỉ đã không rảnh để nghĩ đến.
Vừa nãy nàng nhân lúc Lý Nghiên giậm chân mắng người mà lặng lẽ sai đệ tử vào 48 trại báo tin. Tuy Tào Ninh tạm thời đã chạy, nhưng mấy vạn đại quân của hắn ta chưa theo tới, nơi đây chỉ có hai Bắc Đẩu và một đám bọn áo đen, không biết trong trại còn lại bao nhiêu sức chiến đấu… nếu liều mạng, chưa chắc không có khả năng giữ chúng lại.
Chu Phỉ nghĩ đến đâu nói đến đó, vốn định cố sức kéo dài thời gian, nhưng nói tới đây, một nỗi đau thình lình toát lên, xông tới lồng ngực như thiêu như đốt của nàng.
– Mã thúc.
Chu Phỉ vịn trường đao của mình, thở ra một hơi mang theo hơi lạnh, nhắm mắt:
– 48 trại là do mọi người một tay dựng thành, một tay gìn giữ, tụi con đều từ Tú Sơn Đường, từ trước mắt thúc mà cầm lấy bảng tên, thúc quay đầu nhìn xem, hậu bối khắp núi đều là đệ tử của thúc, đều lần đầu tiên nghe 33 điều môn quy từ miệng thúc, thúc đọc nó vô số lần, bản thân còn nhớ chứ?
Nói đến đây, nàng cảm giác được rung động mơ hồ từ mặt đất truyền tới Vọng Xuân Sơn.
Thời kỳ đặc biệt, Lâm Hạo phản ứng cực nhanh.
Tào Ninh cũng phản ứng cực nhanh, lặng lẽ vung tay, lệnh mọi người rút lui.
Dương Cẩn lớn tiếng nói:
– Đứng lại!
Gã thanh niên trai tráng này mặc kệ trước mặt là “cổng lớn” (1) hay “lỗ chó”, lập tức muốn đuổi theo, Hành Tẩu Bang đi theo y thấy thế cũng vội tiến lên trợ trận, Chu Phỉ hơi thoát khỏi tay Tạ Doãn, Tạ Doãn lập tức hiểu ý nàng, nhìn nàng chăm chú rồi xoay người tóm về phía Tào Ninh.
(1) Cổng lớn: Cự Môn.
Quá Vô Ngân độc bộ thiên hạ, gần như bóng hắn chỉ lóe lên là đuổi kịp Tào Ninh, Cốc Thiên Toàn, Lục Dao Quang và Khấu Đan đồng thời ra tay, Tạ Doãn nhẹ nhàng lùi về sau một bước, cái quạt mua 10 văn tiền trong nháy mắt trở nên mình đồng da sắt, trước sau va phải Cốc Thiên Toàn, Lục Dao Quang và móc câu của mỹ nhân Khấu Đan mà ngay cả vết rách cũng không có.
Hắn thầm nhủ: “Thôi, thoải mái một lần cũng là thoải mái.”
Thân pháp Tạ Doãn nhanh đến cực điểm, xẹt qua trước mặt Bắc Đẩu, khiến Cốc Thiên Toàn cũng hơi hoa mắt, đồng thời, quạt trong tay hắn xoay một vòng, lao thẳng vào cái móc câu dài của Khấu Đan, Khấu Đan giật mình kinh hãi – qua mấy lần quan sát, Tạ Doãn bắt chước thức “Phong” trong Phá Tuyết đao của Chu Phỉ cũng ra hình ra dáng.
Khấu Đan dường như có ám ảnh với chiêu này, lập tức muốn thoát khỏi hắn.
Ai ngờ thứ Tạ Doãn học được chỉ là mã ngoài chứ không quỷ quyệt như Phá Tuyết đao chân chính, chiếc quạt trong tay hắn xoay nửa vòng, nhẹ nhàng kẹp, đỡ, một luồng nội lực thâm hậu xuyên qua quạt đánh vào ngực, Khấu Đan dưới tình thế cấp bách bỏ móc câu lùi liên tục mấy bước, ném ra một nắm Yên Vũ Nồng.
Tạ Doãn “xoẹt” mở mặt quạt ra, chữ đề trên quạt “Đời người chẳng được trăm năm, Mắc chi ôm nỗi băn khoăn ngàn đời?” (2) vững vàng đón lấy những cây châm nhỏ, mặt quạt lập tức tan nát, hắn không thèm quay đầu, ném quạt đi, phi thân nhảy lên, tránh một đòn hợp lực của Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang, xách móc câu của mỹ nhân Khấu Đan vào tay.
(2) Trích bài “Sinh niên bất mãn bách”, một bài thơ cổ TQ, không rõ tác giả, câu thơ dịch lấy từ internet, khuyết danh.
Lúc này, Lâm Hạo đích thân mang người đuổi tới, huynh ấy vung tay, mọi người 48 trại cùng nhau tiến lên, khoảng 100 người vây Bắc Đẩu vào giữa – đây đã là dốc hết sức chiến đấu trong trại.
Bên tai Chu Phỉ đều là tiếng đao thương giằng co, nhưng nàng không hề ngẩng đầu, không hề động đậy, đứng nguyên tại chỗ, đọc từng chữ từng chữ 33 điều môn quy mà năm xưa Mã Cát Lợi đọc cho nàng nghe, đọc một điều, nàng lại hỏi Mã Cát Lợi “có đúng không”, khi đọc xong 33 điều thì Mã Cát Lợi giống như bị người ta tát vô số cái vào mặt, mắt đỏ lên.
Chu Phỉ nhìn chằm chằm ông ta, lại nói:
– Trời, đất và chính mình, thúc không thẹn với cái nào? Thúc nói lệnh tôn không biết tự lượng sức, còn tương lai Mã sư đệ khi nhắc tới thúc thì nên nói thế nào đây?
Mã Cát Lợi nghe vậy, hét to một tiếng, nước mắt như mưa.
Chu Phỉ từ từ đứng dậy, dường như đã tích đủ sức lực, đang chờ gì đó.
Mã Cát Lợi quả nhiên hiểu ý nàng, đột ngột quay đầu vọt vào vòng chiến.
Khấu Đan bị Tạ Doãn chiếm lấy binh khí, lùi ngắn lại chốc lát, tay nắm chặt một nắm lớn Yên Vũ Nồng, định nhân lúc Tạ Doãn bị đám Cốc Thiên Toàn quấn lấy sẽ thực hiện đánh lén, khóe mắt liếc thấy Mã Cát Lợi đột nhiên tới gần, bà ta vốn không mấy để ý, nào ngờ Mã Cát Lợi lại chưởng môt chưởng về phía bà ta.
Khấu Đan không ngờ con chó của mình lại phản bội nhanh tới vậy, vội phi thân lùi về sau, Mã Cát Lợi nhanh chóng tung hết chưởng này tới chưởng khác.
Nhiều năm nay, về mặt võ công, Mã Cát Lợi khó có thể chân chính tiến vào hàng nhất lưu nên mới ngày qua ngày đọc môn quy ở Tú Sơn Đường, không rõ là kém về thiên phú hay về tâm tính. Nhưng lúc này, ông ta tựa như đã bước qua một ngưỡng cửa nào đó, trong chưởng pháp bỗng có thêm sự hung ác liều lĩnh, Khấu Đan mất binh khí lập tức có chút chật vật.
Nhưng Minh Phong lâu chủ suy cho cùng cũng không phải người dễ đối phó, Khấu Đan lùi lại 7 bước, lớn tiếng nói:
– Mã Cát Lợi, ông bán đứng 48 trại thành như thế, bây giờ mới phản bội thì có lợi gì? Không cần mạng vợ con nữa sao?
Lúc này, một thanh trường đao đâm qua ngang trời, suýt chặt bàn tay bà ta xuống, Khấu Đan giật mình, thình lình lùi bước, thấy Chu Phỉ vừa nãy đứng còn không vững giờ đây đã lại lần nữa xách Vọng Xuân Sơn lên.
Do bị thương nên đao của nàng khó tránh chậm đi không ít, sức mạnh lại càng không theo kịp, nhưng Khấu Đan xuất thân Minh Phong lâu, nhạy cảm nhất với sát ý, lúc này một lần nữa cảm thấy đao của Chu Phỉ có biến hóa nho nhỏ.
Chu Phỉ tựa như trong nháy mắt đã bỏ đi những sức lực thừa và lãng phí mang tính kỹ xảo, mỗi đao đều trí mạng.
Lòng Khấu Đan trầm xuống, thình lình vứt ra hai sợi dây trận từ ống tay áo, vật này Chu Phỉ vốn quen đến mức không thể quen hơn, nhưng nàng vừa đề khí thì ngực như muốn nổ tung, thân hình không khỏi hơi chậm lại, chậm mất một bước. Nàng quả quyết xoay ngang Vọng Xuân Sơn trước người, định dùng đao cứng chống đỡ trực tiếp với đao mềm.
Thình lình, Mã Cát Lợi quét về phía hạ bàn của Khấu Đan, Khấu Đan gầm lên một tiếng, sợi dây trận trở tay quét ra ngoài, quấn lấy cánh tay Mã Cát Lợi.
Mã Cát Lợi bất chấp tất cả, lao tới như muốn đồng quy vu tận, cánh tay ông ta nhanh chóng bị sợi dây trận cắt xuống, máu tuôn xối xả như mưa tháng sáu, ông ta không thèm nhìn, một phát bắt được Khấu Đan, dồn sức mạnh toàn thân vào bàn tay, ấn xuống người bà ta, toàn bộ Yên Vũ Nồng trên tay bà ta đâm vào người Mã Cát Lợi không sai một ly, sắc mặt ông ta đột nhiên xanh tím, sức mạnh lòng bàn tay nhất thời lơi lỏng, nhưng vẫn nắm chặt lấy bà ta không buông.
Khấu Đan cả giận nói:
– Ông…
Còn chưa dứt lời, Vọng Xuân Sơn không cho bà ta cơ hội, một đao quét nửa vòng trên cổ bà ta.
Toàn thân Khấu Đan co rúm, như muốn dùng toàn lực nghiêng đầu đi.
– Không giết ngươi, ta khó bình tâm được.
Chu Phỉ thấp giọng than thở.
Toàn thân Mã Cát Lợi bắt đầu lạnh lẽo, cứng đờ, tựa như đông lại, cách mấy bước nhìn Chu Phỉ.
Khấu Đan chết rồi, hôm nay Minh Phong ở đây đại khái một người cũng không thoát được, sẽ không có ai làm khó dễ mẫu tử họ chứ?
Chính là… xong hết mọi chuyện rồi ư?
Chu Phỉ nhìn ông ta, không nói gì, xoay người bỏ đi, ánh sáng trong mắt Mã Cát Lợi dần ảm đạm rồi tắt ngúm.
Như một đốm lửa đong đưa qua lại trong cuồng phong bão táp.
Chu Phỉ hít sâu một hơi, xoay người suýt va vào Lâm Hạo, Lâm Hạo vội đỡ nàng, nhưng chính trên đùi huynh ấy cũng có vết thương, hai người cùng lảo đảo.
Lâm Hạo nói:
– Huynh mang người đến hết rồi. Còn lại… trẻ con, người không biết võ công, và vị Ngô tiểu thư kia, huynh bảo họ nhân cơ hội đi từ sau núi, muội yên tâm, mấy người chúng ta, chết thì chết, dù rơi vào tay Tào cẩu, ít nhất cũng còn sức tự sát.
Chu Phỉ hỏi:
– Trương sư bá và Triệu sư thúc thì sao?
– Chết rồi, còn một người không rõ sống chết.
Lâm Hạo nói:
– Không sao, muội mới giết Khấu Đan mà, còn Bắc Đẩu và Bắc Đoan vương… mấy người này giết được một người là đủ vốn, giết hai người là lời một, chúng ta chẳng qua là một đám giang hồ dân gian không đáng giá, ai sợ ai? Dù đại quân dưới núi của họ kéo lên thì sao chứ?
Chu Phỉ cảm thấy huynh ấy nói khá có lý, chậm rãi thở một hơi, nở nụ cười, không chút chậm trễ lao về phía Tào Ninh được tầng tầng Bắc Đẩu vây vào giữa. Nàng dần dần không biết trên người có thêm bao nhiêu vết thương, máu chảy quá nhiều, cũng dần dần nhận ra cái lạnh cuối thu của Thục Trung, nhưng hoàn toàn không hề để ý, nhất thời, trong mắt nàng chỉ còn lại một thanh Vọng Xuân Sơn, Phá Tuyết đao như thể đã hòa nhập vào xương máu.