Trời còn chưa sáng, Hồng Thúy đã vào tận gường lôi phu nhân dậy. Phu nhân có thói quen ngủ nướng có khi bữa sáng chuyển thành bữa trưa. Mỗi lần đánh thức được nàng theo kinh nghiệm của quản gia là thành công lớn của Hồng Thúy. Lão phu nhân dậy rất sớm nên phu nhân cũng phải dậy sớm bồi chuyện với bà.
Sau một hồi ngáp đến chảy cả nước mắt, cuối cùng nàng cũng tỉnh dậy, vội vàng ăn bát cháo loãng, thay trang phục rồi đến phòng khách. Đến nơi, nàng đã thấy có tiếng trò chuyện rôm rả rồi. Lão phu nhân đang ngồi ăn trầu nghe cháu gái ngâm thơ,kể chuyện phiếm. Quả là một khung cảnh hài hòa, đầm ấm.
Cầm, kỳ, thi họa nàng đều không biết nên Lão vương phi và thanh mai trúc mã của hắn cứ xướng họa cùng nhau. Bà đã đề xuất nàng chấp nhận để nàng ấy vào cửa cùng chăm sóc Phạm Việt. Nàng ấy đối nội, đối ngoại những việc trong cung, ngoài đình hợp hơn nàng xuất thân từ thôn dã chỉ biết chút kinh doanh. Mấy hôm nay, nàng cứ mắt nhắm, mắt mở vâng dạ bảo đợi hắn trở về quyết định. Tiếng đàn bầu điêu luyện của Ngọc Anh vang lên làm sống động cả gian phòng khách. Nàng thì lại như nhịp phách lỗi trong không gian âm nhạc đậm chất hoàng gia, hư ảo này. Nàng mong hắn trở về giải quyết mối tơ hồng - tờ vò của hắn và cũng muốn nhìn nhận lại tình yêu của mình có đặt đúng chỗ không ? Nàng khẽ thở dài đúng là chuyện nàng dâu muôn thủa.