Hương Tóc Gọi Tình (H)

Chương 5

Trước Sau

break
Khương Uyên cùng Trì Nghiêm đến bệnh viện kiểm tra, tình trạng khá nghiêm trọng, bị loét dạ dày. Bác sĩ yêu cầu Trì Nghiêm phải nhập viện theo dõi.
Khương Uyên giúp anh ấy làm thủ tục nhập viện và mua cơm, bầu bạn bên cạnh khi truyền nước biển, mãi đến tối muộn mới về nhà.
Nhưng cô không hề lười biếng, trong lúc tắm vẫn không quên gội đầu, dưỡng tóc cẩn thận.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi trên giường, dùng một chiếc khăn khô để lau tóc.
Mấy lần gần đây khi gội đầu cô đều dùng dầu gội và kem dưỡng bên xưởng cung cấp, thật sự không tồi, mái tóc đen mượt mềm mại của cô càng thêm bóng mượt, công dụng rất tốt.
Hơn nữa có một mùi hương đặc biệt, không rõ là gì nhưng thơm vô cùng.
Thế nhưng khả năng lưu giữ hương thơm hình như không được tốt cho lắm. Mỗi lần cô gội đầu xong thổi khô tóc đi ngủ một giấc, sáng hôm sau thức dậy mùi hương trên tóc hoàn toàn biến mất, không để lại chút gì.
Có một đêm nọ cô thức dậy vào ban đêm đi vệ sinh, cố gắng ngửi thử hương thơm từ tóc, vậy mà thoáng đấy đã tan mất. Mới có năm sáu giờ thôi mà.
Cô lau tóc cho khô bớt, sau đó lấy máy sấy tóc sấy khô mái tóc hoàn toàn. Sau khi hoàn tất toàn bộ quy trình cô chui ngay vào ổ chăn, rồi tắt đèn.
Vốn đang rất buồn ngủ, thế mà tâm trí cô vẫn đang bay bổng không thể yên giấc, cô cảm thấy dường như có gì đó không ổn.
Rõ ràng đang nằm trên giường của mình, nhưng cô lại có cảm giác xa lạ giống như nằm trên giường của người khác.
Chiếc chăn trên người cô, xúc cảm và cả trọng lượng đều không hề giống ngày thường, nó mềm và nhẹ hơn rất nhiều.
Trong lòng cô tràn đầy sự nghi ngờ khó hiểu, vươn tay sờ phía bên kia của giường, “Á~” Cơ thể chắc nịch ấm áp khiến cô hoảng hồn, không kiềm được hét toáng lên, vội vàng nhảy ngay xuống giường.
Sao, sao lại như vậy?
“Anh là ai? Sao anh lại ở trên giường của tôi?”
Tách - Cô vội vàng bật đèn lên.
Nhưng cô bỗng ngây người.
Không có ai cả!
Trong căn phòng này, trên chiếc giường này, không có một ai cả!
Rõ ràng cô đã chạm vào cơ thể của người đàn ông đó mà.
Cơ thể rắn rỏi đó chắc chắn là của một người đàn ông.
Vốn dĩ trái tim đang đập điên cuồng đã dần bình tĩnh trở lại, nhưng sau khi liên tưởng đến những gì xảy ra tối hôm trước, cô sợ đến mức trái tim cô tưởng chừng như sắp nổ tung.
Cô ôm lấy lồng ngực mình, chậm rãi bước dần đến bên mép giường. Quỳ gối trên giường, hệt như một người mù, đưa tay sờ soạng về phía trước thử thăm dò.
“Á…”
Cô lại sờ thấy người kia, hơn nữa người đó đã ngồi dậy. Tay cô đang ma sát trên giường thế nên lần này cô chạm được vào eo của anh ta. Di chuyển lên trên thì có thể tiếp xúc với lồng ngực bằng phẳng rắn chắc, người đó thực sự là một người đàn ông!
Vậy nên, người đàn ông này, cô không thể nhìn thấy sao?
Cô kinh ngạc đến mức không biết nên làm thế nào, định rụt lại thì đã bị người kia túm chặt lấy tay. Sau đó trong lúc cô không hề có sự phòng bị nào, anh nghiêng người ép mình về phía cô, đè chặt cô trên lớp ga giường, kế đến là nụ hôn bất chợt ập xuống.
Cô mở to mắt, ngẩn ngơ giây lát rồi mới nhớ ra việc phải vùng vẫy: “Ư ưm, buông tôi ra, ư…ưm”
Đáng tiếc sức lực của người đàn quá lớn. Thêm vào đó, tuy anh đang ép buộc cô, nhưng không hề sử dụng bạo lực.
Nụ hôn sao mà dịu dàng, dễ chịu đến vậy…
Làm cô từ từ chìm đắm trong nụ hôn ấy.
Cô chỉ mặc một chiếc đầm ngủ loại rất dễ cởi, đối phương chỉ cần nhoáng một cái là đã cởi sạch áo ngủ ra. Anh gặm cắn đầu vυ" của cô, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, ngón tay đi vào thăm dò bên trong bướm non của cô.
Bên dưới đã ướt đẫm.
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc