Tiếu Chiến đi tới nhà của Lâm Bảo, nhìn thấy anh đang cong mông lên cho gà ăn, những con gà ngu ngốc kia có thể do thời gian dài không gặp Lâm Bảo nên sợ hãi chạy loạn, nhưng anh là một người ôn nhu nên cũng không để tâm tiếp tục mềm giọng gọi chúng nó.
"Đại bảo, ŧıểυ bảo, mau tới đây cha cho các con ăn..." Tiếu Chiến nhìn cặp mông to bị vải quần che lại, ánh mắt trầm xuống, vừa định đóng cửa để cố gắng "giáo huấn" lão thỏ phong tao một hồi thì chuông điện thoại vang lên.
Lâm Bảo cũng nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cặp mắt kia tràn đầy nhu tình, Tiếu Chiến cười cười, hướng về phía anh nhướn mày, Lâm Bảo xấu hổ cúi đầu, mang theo vành tai hồng hồng chạy đi tiếp tục cho gà ăn.
Tiếu Chiến một bên ngắm anh cho gà ăn một bên nghe điện thoại.
Gọi điện cho hắn chính là vị bác sĩ trước đó khám bệnh cho Lâm Bảo, người này cũng vô cùng kiên trì chữa bệnh, không cùng Tiếu Chiến khách sáo, trực tiếp nói, "Tiếu Chiến, cha cậu... À không phải, người kia, mỗi một bệnh trạng của cậu ta, đều xác nhận là đã có thai."
Thần sắc Tiếu Chiến nhanh chóng biến đổi, cau mày nói, "Bác sĩ Ngô, anh ta là nam nhân."
Bác sĩ dặn dò vài câu, nói đây là kì tích của khoa học xã hội, nam nhân cũng có thể mang thai, nói vài câu lại thành tràng giang đại hải không thể ngừng. Tiếu Chiến vội vàng chặn lời ông, dặn không cần nói cho người khác biết.
Bác sĩ này vẫn còn đa͙σ đức nghề nghiệp, đồng ý giữ bí mật, đồng thời cũng tỉ mỉ dặn dò những gì nam nhân cần làm khi mang thai mà ông đã nghiên cứu được, sau đó hàn huyên vài câu liền ngắt điện thoại.
Tiếu Chiến nhìn điện thoại di động, ánh mắt thâm trầm quan sát bụng nhỏ của lão thỏ, Lâm Bảo cảm giác được ánh mắt của hắn, thẹn thùng đi vào nhà.
Tiếu Chiến đóng cửa sân lại, tùy ý kéo lỏng carvat, cũng đi vào theo anh.
"Cậu làm cái gì... Ban ngày..." Mắt thấy Tiếu Chiến cũng đóng lại cửa nhà, Lâm Bảo ngượng ngùng nói.
Áo sơ mi trắng của Tiếu Chiến bị hắn cởi ra, lộ ra bắp thịt khỏe mạnh, Lâm Bảo nhìn xong liền đỏ mặt. Nhưng số lần hai người làʍ t̠ìиɦ cũng không ít, cho nên anh đã sớm quen với nhu cầu tính dục mạnh mẽ của tên này, liền cắn môi, dịu ngoan cởi quần áo, lộ ra núm vυ" hơi lớn hơn bình thường.
"Ư... ŧıểυ tử xấu..." Mềm mại mắng một tiếng.
Tiếu Chiến vừa nghe thấy liền vui vẻ, đi tới xoa nắn đầu v* của anh, núm vυ" đứng thẳng lên, lại dùng áo lót ma sát, hắn chơi tới vui vẻ, đầu v* sưng lớn nóng bỏng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Bảo lại nổi lên ý xuân.
"Anh thật da^ʍ đãиɠ." Tiếu Chiến trêu tức cười nhẹ, nghiêng người hôn lên khóe mắt ẩm ướt của anh. Lâm Bảo bị hôn tới cả người run rẩy, động tình ngẩng cổ, như đang yêu cầu nam nhân hôn môi.
Tiếu Chiến nhìn đầu lưỡi đỏ hồng của anh nhô ra, xấu xa nói, "Hôn đầu lưỡi để làm gì?"
Lâm Bảo vội vô cùng rầm rì một tiếng, thấy nam nhân nửa ngày cũng không chịu hôn, anh vừa thẹn lại lên tiếng trách hắn, "Ư... ŧıểυ tử xấu... hôn nhẹ..."
"Không phải sáng sớm mới hôn rồi sao?"
"Ô..." Lão thỏ oan ức khó chịu, thấy Tiếu Chiến không có phản ứng, không thể không chủ động kiễng chân lên hôn bờ môi mỏng của nam nhân.
"Ô... A... Ư... tôi... tôi muốn cậu..." Lão thỏ da^ʍ đãиɠ vặn vẹo eo mông, dùng cánh mông căng tròn ma sát dưới khố nam nhân.
Tiếu Chiến một bên hôn anh, một bên kéo khóa quần, nhất thời cây gậy th*t bắn ra ngoài. Lâm Bảo yêu nhất đại dương v*t ȶᏂασ anh tới chết đi sống lại, lúc này cảm nhận được hương vị của nó liền ẩm ướt tới không chịu nổi, thịt huyệt đã sớm bị khai phá liền co rút chảy ra d*m thủy.
"A ha... Tiếu Chiến... Tôi... tôi muốn cậu..."
"Rốt cuộc anh muốn cái gì, nói rõ một chút." Tiếu Chiến ác ý trêu chọc anh.
Lão tao thỏ gấp tới không chịu nổi, lắc lắc cặp mông thoát đi quần bên ngoài, lộ ra hai cánh mông trắng mịn dính đầy d*m thủy, anh vừa khóc nức nở vừa cầu xin, "Tôi... tôi muốn đại dương v*t... Tiếu tử xấu... Cho tôi đại dương v*t của cậu... tôi muốn..."
Tiếu Chiến từ bên dưới ma sát miệng huyệt mềm mại ẩm ướt của anh, đi vào một chút lại rút ra như có như không trêu đùa Lâm Bảo, đùa tới khi lão tao thỏ nước mắt lưng tròng, tao huyệt càng da^ʍ đãиɠ hơn phun ra dịch ruột non.
"A... ŧıểυ tử xấu... ȶᏂασ tôi... dùng đại dương v*t ȶᏂασ tôi..."
"Lão tao hàng, đại dương v*t phải ȶᏂασ cái gì?!" Đại quy đầu to như trái trứng ngỗng nhanh chóng đâm vào bên trong miệng huyệt, ngay lập tức lại được rút ra.
Lâm Bảo nhiều lần muốn ăn đại dương v*t lại bị Tiếu Chiến đưa tay ngăn lại cánh mông đang di chuyển loạn kia, gấp đến độ khóc thét lên, "Tiếu tử xấu... ȶᏂασ miệng huyệt của tôi... Tao huyệt muốn đại dương v*t đi vào... ô ô ô..."
Tiếu Chiến nhìn lão tao thỏ bị bắt nạt tới khóc lên, lúc này mới chịu đem dương v*t lớn của hắn tàn nhẫn đâm mạnh vào trong.
"Ư... A ha... Thật lớn... Thoải mái... Ô ô..." Lúc này Lâm Bảo không giống một nông dân chân chất thật thà chút nào, rõ ràng chính là hiện thân của một dâm phụ phong tao thấp hèn.
"A... Thật lớn... Thật thoải mái... Thích quá..." Khóe miệng lão tao thỏ chảy ra nước bọt, rêи ɾỉ đầy vong tình, cánh mông tròn càng nhún càng nhanh.
Tiếu Chiến thu lại tâm tư, cảm thụ từng trận co rút nhanh của miệng trực tràng bên trong, ôm sát lấy vòng eo đầy đặn của anh, sau đó hắn ấn xuống, nhất thời đại dương v*t đâm sâu vào trong, Lâm Bảo bị đâm mạnh tới nghẹn ngào kêu lên, nước mắt rơi không ngừng, bụng nhỏ cũng như kháng nghị mà co giật mấy lần.
Nhưng hai người đang điên cuồng làʍ t̠ìиɦ căn bản không có chú ý tới, Tiếu Chiến tàn nhẫn cắn mạnh lưỡi Lâm Bảo, thân dưới càng cường ngạnh mạnh mẽ va chạm. Lão thỏ phong tao tận xương trên dưới lắc lư thuận theo nam nhân, một dương v*t thô lớn ra vào cặp mông mê người, hai vυ" nhỏ cũng không ngoan mà trước sau lay động, nhảy lên.
Tiếu Chiến nhìn anh như vậy hô hấp ồ ồ, mới vừa buông tha cho miệng nhỏ liền tàn nhẫn cắn đầu ngực đỏ sẫm, Lâm Bảo bị cắn đau rêи ɾỉ một tiếng, cúi đầu nhìn Tiếu Chiến đang miệt mài chăm sóc hai đầu v*, như hổ như sói hôn cắn hai hạt đậu đỏ.
"Ô a... Chiến... rất ngứa... đầu v* ngứa..." Lão tao hàng đã sớm bị hắn dạy dỗ tới da^ʍ đãиɠ không thể tả, mông lớn nuốt vào đại dương v*t, đầu v* phía trước cũng đưa vào trong miệng nam nhân.
"Phong tao kỹ nữ!" Hai mắt Tiếu Chiến đỏ tươi mυ"ŧ vào đầu ngực sưng lớn, thậm chí còn ngậm vào làn da bên ngoài, bàn tay lớn dùng sức mà đánh lên mông tròn ướt nhẹp bởi d*m thủy.
Lão tao hàng bị hành hạ tới khóc kêu liên tục, thân thể càng run rẩy hơn, hai tay ôm chặt lấy nam nhân anh tuấn đang xâm phạm dằn vặt anh.
"A a a a a... Bắn... tôi bắn..." Tuyến sữa mở ra, ŧıểυ vυ" run rẩy mấy lần liền phun ra dịch sữa, Tiếu Chiến đem hai đầu ngực đều ngậm vào trong miệng, một bên dùng sức đảo loạn trong ŧıểυ huyệt đang cao trào, một bên mυ"ŧ vào dòng sữa ngọt ngào của Lâm Bảo.
Tiếu Chiến uống từng ngụm sữa lớn, một bên xoa bóp cặp vυ" phồng lên, Lâm Bảo ngửa cổ hưởng thụ cao trào tình ái, hồi lâu, nước mắt theo gò má chảy xuống, anh vô lực hạ thân thể xuống, chỉ có hai đầu ngực bị nam nhân cắn trong miệng.
Nam nhân chuyên tâm gặm cắn đầu v* kia, uống cạn dòng sữa ngọt ngào, mới buông tha cho chúng nó, thế nhưng dương v*t bên dưới vẫn vô cùng cứng rắn. Hắn ôm lấy Lâm Bảo đang cả người mềm yếu, bắt đầu một hành trình luật động mới. Hai người triền miên khắp nơi, tùy chỗ mà thỏa thích làʍ t̠ìиɦ, mông lớn phun ra nuốt vào toàn bộ đại dương v*t, vυ" trên ngực cũng lắc loạn, cái bụng đầy đặn cũng ma sát với cơ bụng của nam nhân, Tiếu Chiến hôn môi anh, nước bọt của hai người hòa chung một chỗ, lão tao thỏ càng ngày càng ý loạn tình mê, rầm rì muốn nam nhân ôm anh lên giường, tiếp tục làʍ t̠ìиɦ.
Tiếu Chiến đương nhiên sẽ thỏa mãn lão tao hàng, hắn ôm anh lên, một bên dùng sức làʍ t̠ìиɦ, một bên hướng giường đi tới.
Trên chiếc giường cứng rắn mà quen thuộc, Tiếu Chiến lại một lần nữa thâm tình giữ lấy anh, đem anh ȶᏂασ làm tới bắn sữa, hai bắp đùi co giật, tao huyệt càng không khống chế liên tục nuốt lấy đại dương v*t. Miệng nhỏ bên trên cũng kêu rên không ngừng, ô ô khóc hô, Tiếu Chiến muốn bắn đầy bụng anh lần hai, rót đầy bên trong, để anh triệt để biến thành vợ nhỏ của hắn.
"Mẹ! Lão tao hàng, mỗi ngày bị lão tử ȶᏂασ làm như vậy, còn không mang thai được đứa nhỏ của lão tử sao!" Tiếu Chiến gầm lên, dưới khố như không thể kiểm soát mà điên cuồng ra vào.
"Ô ô ô... tôi... tôi thật sự mang thai..." Lâm Bảo rốt cục không nhịn được nói ra, gò má sau cao trào ửng đỏ ẩm ướt mồ hôi, đôi mắt cũng ngập nước, anh không dám nhìn Tiếu Chiến, thân thể run rẩy hơi cuộn lại, chờ nam nhân sắc mặt âm trầm đem anh ôm lấy, mới oa một tiếng khóc lên.
"Ô ô ô ô... tôi là một quái vật... Tôi thật sự mang thai... Giống như mẹ ŧıểυ Thu mang thai nó... Ô ô.. làm sao tôi lại bị như vậy..."
Tiếu Chiến dùng sức ôm anh, vừa cảm thụ hoảng sợ cùng run rẩy của anh vừa thương xót, giọng hắn khàn khàn, "Rõ ràng là một chuyện vui, sao lại khóc như vậy."
"Ô ô o... Tiếu Chiến... Tôi là một quái vật..."
"Anh không phải quái vật."
Lâm Bảo lắc đầu, "Ô... Tôi không phải nữa nhân... Nhưng bụng tôi..."
"Sinh xong tôi sẽ cùng anh nuôi đứa nhỏ, sinh không được... Lão tử liền ȶᏂασ anh cả đời!"
Thân thể Lâm Bảo bỗng dưng cứng đờ, lập tức nhào vào lồng ngực của hắn khóc lớn. Tiếu Chiến chịu trọng lượng lớn do anh mang tới, ôm chặt lão thỏ đáng thương vào lòng, nghe anh gào khóc vừa cảm động vừa đau khổ, dần dần, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ có nghiêng đầu khóc thút thít trong ngực hắn.
"Cậu... không nên gạt tôi... Tôi rất ngốc... Cậu không nên gạt tôi..."
Tôi lấy thân thể cùng tâm trí đưa cho cậu, nếu như cậu lần thứ hai gạt tôi, tôi thật sự không sống nổi...
Nhưng Lâm Bảo sẽ không nói ra những lời này, anh chỉ nhỏ giọng cầu xin, gào khóc, mãi tới tận khi bị Tiếu Chiến dùng sức đè xuống giường.
Tầm mắt Lâm Bảo mông lung nhìn hắn, mơ hồ trong tầm mắt anh là ánh mắt thâm thúy đen nháy của nam nhân, lúc này, lại có loại tình cảm đặc biệt chưa bao giờ xuất hiện.