Sau khi hoàn thành trận chiến kinh tâm động phách, thân dưới của Lâm Bảo khắp nơi đều bừa bộn vô cùng, mông lớn vừa hồng vừa sưng, hậu huyệt bị ȶᏂασ tới co giật mở ra đóng vào liên tục, còn không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt màu trắng.
Tinh lực của Tiếu Chiến dường như không hề giảm đi, hắn lấy đại dương v*t rút ra, sau đó lại ấn lão nam nhân lên giường mãnh liệt hôn lưỡi, hôn tới khi đầu lưỡi của anh cũng đã tê rần, môi cũng sưng lên, ánh mắt mê ly ngập nước. Lâm Bảo vô lực đẩy hắn, không ngờ hành động này không những không đẩy được thân thể cao lớn cường tráng này ra, trái lại còn như một người da^ʍ đãиɠ tỏ ra dục ngự còn nghênh, khiến cho trong lòng anh càng thêm xấu hổ.
Hai người dựa vào nhau ổn định lại hơi thở một lúc, sau đó Tiếu Chiến mới đứng dậy mặc quần áo.
Vẫn là một thân áo sơ mi trắng cùng quần đùi nhiều màu sắc, dáng người cao lớn khiến Lâm Bảo không tự chủ ngước đầu nhìn lên.
Tiếu Chiến sau khi xuống giường dường như trở nên lạnh nhạt hơn, sau khi thắt lại dây lưng cùng mặc áo xong, biểu tình hờ hững liếc nhìn anh.
Lâm Bảo gật đầu, liền nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp đó người kia liền rời đi.
Lâm Bảo ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Làm sao anh lại cảm giác bản thân thật sự như kỹ nữ, ở nhà hầu hạ nam nhân xong người ta liền đi không quay đầu lại, chỉ bỏ lại một mình anh trần truồng nằm trong chăn. Lâm Bảo nhúc nhích thân thể một chút, chỉ cảm thấy vòng eo bủn rủn, hậu huyệt dường như đã bị cây gậy của người kia đâm nát đang vô cùng đau nhức, nhất thời trong lòng càng khó chịu hơn. Lâm Bảo không biết mình làm sao có thể đi tới phòng tắm.
"Ư... mình... mình không thể tiếp tục như vậy được... " Không thể lại uất ức tùy ý để tên ŧıểυ tử xấu xa kia đùa giỡn, bị chơi thành bộ dạng khác người, bị ȶᏂασ tới lớn bụng.
Anh muốn chạy, anh muốn chạy trốn, anh muốn chống lại hắn!
Nhưng trước khi phản kháng, anh vẫn nên nói với ŧıểυ Thu một tiếng đi...
"ŧıểυ Thu, cha muốn về nhà bác con ở mấy ngày, con... Con đừng nên nói cho người khác biết..."
Lâm ŧıểυ Thu cái gì cũng không biết, vẫn là một cô nhóc không biết lo nghĩ chỉ mang tâm tư mơ mộng theo, cô nhóc nhìn điện thoại di động, cũng không ngẩng đầu lên, nói, "Vậy cha đi đi, ngược lại con cũng phải quay lại thị trấn rồi."
Lâm Bảo nhìn con gái một chút, lại hé miệng, nhưng khi anh nhìn thấy ŧıểυ Thu đang ngắm bức ảnh của Tiếu Chiến thì đem lời muốn nói ra nuốt xuống.
Ai....
"Vậy một lát cha thu thập quần áo rồi đi trước, con... con tốt nhất đừng nói cho bất cứ ai biết!" Lâm Bảo không yên tâm lại cằn nhằn thêm một câu.
"Cha, cha có biết cha rất đáng ghét hay không?" Lâm ŧıểυ Thu lười biếng phất tay một cái, lại nói thêm một câu, "Được rồi, được rồi, chỉ cần cha không chạy đi tìm mẹ kế, làm gì cũng được."
Lâm Bảo thất thần phát ngốc, qua hồi lâu, mới buồn buồn nói, "Sẽ không... Cha sẽ không tìm..." Nói xong ôm lấy túi hành lý nhỏ đã chuẩn bị trước đấy, chậm rãi đi ra ngoài.
Ai biết chân trước anh vừa rời đi, chân sau Lâm ŧıểυ Thu liền bán đứng anh.
Nhìn thấy nam thần nhận điện thoại, Lâm ŧıểυ Thu ngọt ngào nói, "Tiếu ca ca, cha em muốn sang nhà bác ở mấy ngày, anh không cần lo lắng nữa rồi."
Nơi Lâm Bảo sống gọi là thôn Long Ma, thôn mà anh tới là thôn Xương Phái, hai thôn này rất gần nhau, chị họ của anh ở thôn Xương Phái, chồng của chị họ anh đi sớm để lại chị một mình cố gắng chăm nom gia đình. Nhưng quan trọng nhất là chị ấy là một người rất được, đối với Lâm Bảo cũng cực kỳ tốt, thỉnh thoảng cho anh chăn bông cùng vài món ăn ngon.
"Chị, em tới rồi." Hai gia đình thường thường qua lại có quan hệ rất tốt, Lâm Bảo đặt túi hành lý xuống liền giúp chị họ cho gà ăn.
Chị họ của anh ngẩng đầu lên, thoáng qua nhìn dấu hôn đỏ thẫm chói mắt trên cổ anh một chút, làn da của Lâm Bảo trắng nõn, những dấu vết xanh xanh tím tím hồng hồng kia có vẻ rõ ràng vô cùng.
"Em trai, dạo gần đây có quan tâm người nào sao?"
Khuôn mặt Lâm Bảo đỏ ửng, liền vội vàng lắc đầu nói, "Không có... Em không có..."
Chị họ anh ừ một tiếng, còn nói thêm, "ŧıểυ Thu cũng lớn rồi, hiện tại là thời điểm em nên tìm tri kỉ cho cuộc sống sau này đi."
Lâm Bảo lại nghĩ tới Tiếu Chiến, mặt càng đỏ hơn, "Chị, em không có, chỉ là gần đây... Gần đây không quá thoải mái..."
Hậu huyệt bị ȶᏂασ tới mở rộng ra, mỗi ngày đều có d*m thủy ở bên trong chảy ra vô cùng ẩm ướt, mông cũng sưng lớn hơn không thể mặc vừa vài chiếc quần, bước đi cũng đau tới không thẳng lưng được, việc làʍ t̠ìиɦ còn diễn ra liên tục vài ngày, anh thật sự sắp trở thành một người da^ʍ đãиɠ.
Không được... Mình là nam nhân... Mình không phải là dâm phụ...
Lâm Bảo nghĩ chính mình ở nhà chị họ trốn mấy ngày, không nhìn thấy người kia, không bị hắn sờ tới sờ lui, thân thể sẽ bình thường trở lại, những mong muốn nhớ nhung ngổn ngang kia sẽ dần dần biến mất đi.
Ai biết giữa trưa ngày thứ hai, khi anh cong lưng xuống làm cỏ, liền cảm giác phía sau trở nên lạnh lẽo.
Anh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tiếu Chiến đang ôm tay nhìn anh.
Nam nhân vẫn cao lớn anh tuấn, mặc áo sơ mi rộng rãi, nhưng không giấu được một thân bắp thịt đẹp đẽ kia, lúc này hắn đang cười lại như không cười mà nhìn anh, cùng người mới gặp làm sao có thể tươi cười như thế.
Lâm Bảo bị dọa sợ tới run rẩy, đánh chết anh cũng không nghĩ tới Tiếu Chiến nhanh như vậy có thể tới tìm anh.
"Tôi... tôi..." Lâm Bảo nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tiếu Chiến trực tiếp dùng hành động khiến anh không cần nói đoạn sau, hắn kéo khóa quần xuống, đại dương v*t thô to như cánh tay của một đứa trẻ cứ như vậy bắn ra ngoài.
Lâm Bảo nhìn thấy run run một cái, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng.
"Ô..." Anh nhăn nhó lùi về sau vài bước, hậu huyệt vô thức co rút lại vài lần, bên trong niêm dịch đã chảy ra dâm huyệt ẩm ướt.
Tiếu Chiến tới gần anh một bước, Lâm Bảo liền lùi về sau một bước, ép ép vào bên trong ruộng ngô cũng chỉ còn một già một trẻ cùng hình ảnh vô cùng tình sắc đối lập với hoàn cảnh xung quanh.
"Lâm ca, anh còn muốn chạy?" Tiếu Chiến vừa nói một bên thuận tay cởi ra vài nút áo, da thịt màu cổ đồng săn chắc liền lộ ra, khuôn mặt Lâm Bảo càng hồng hơn.
"Tôi... tôi không có..." Lại lùi một bước, lúc này anh không lui được nữa, sau lưng anh chính là tấm lưới sắt bao quanh tường. Lâm Bảo lúc này như một người vợ đáng thương bị ép vào tường cường bạo, lại bất lực chỉ có thể dựa lưng vào tường.
"Ô... đừng ȶᏂασ tôi... Tôi không muốn bị ȶᏂασ..." Nước mắt cũng sắp bị dọa chảy ra ngoài.
Tiếu Chiến ồ một tiếng, cầm quần áo tùy ý ném xuống đất, thân thể của Tiếu Chiến thực sự rất đẹp khiến nam nhân nhìn tới liền tự ti, nữ nhân nhìn vào thì mặt đỏ tim đập nhanh, bắp thịt săn chắc khỏe mạnh kia dưới ánh mặt trời càng tỏa sáng trên làn da màu cổ đồng, thân thể tam giác ngược không khác một vị thần Hy Lạp vô cùng hoàn mỹ được tạc tượng ra, mà vật giữa hai chân hắn kia đang nổi gân xanh, càng giống như cự thú hung mãnh không từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Lâm Bảo đã sớm bị dọa tới hai chân mềm nhũn, ngón tay vô lực bám lấy lưới sắt, mắt thấy nam nhân từng chút một áp sát anh, mãi tới tận khi bóng dáng cao lớn đã bao phủ lấy toàn thân thể anh.
"Không... không muốn..." Thân thể bị lực lớn ngăn chặn, Tiếu Chiến theo vạt áo sờ lên ngực anh, bàn tay lập tức nắm lấy đầu v*.
"Lão kỹ nữ, cái vυ" có phải lại lớn hơn rồi đúng không?" Tiếu Chiến hạ lưu xoa bóp lên, coi núm vυ" như thỏ con ở trên tay trêu đùa. Núm vυ" cũng theo khe hở của áo nhô ra ngoài, bị ngón tay kẹp lấy tùy ý xoa nắn, ŧıểυ đậu đỏ nhanh chóng sung huyết sưng lên thành trái anh đào lớn, từ bên trong áo trắng tình sắc lộ ra ngoài.
Lâm Bảo bị xoa ngực tới thoải mái, toàn bộ thân thể càng ngày càng lộ ra sự mềm mại từ sâu bên trong.
"Ừm... không muốn bị sờ..." Tay anh vô lực đẩy hắn ra, lại bị nam nhân nắm lấy. Khí tức của Tiếu Chiến càng ngày càng gần, bỗng dưng Lâm Bảo run lên, lại một lần nữa bị nam nhân hôn môi.
Anh bất lực nhắm mắt lại, cảm thụ bờ môi bị nam nhân bá đa͙σ tách ra, đầu lưỡi dính mồ hôi lại một lần nữa mạnh mẽ xông vào bên trong khoang miệng ướt mềm.
Tiếu Chiến một bên hôn một bên chà đạp đầu v* của anh, Lâm Bảo bị hôn tới khi gò má ửng đỏ cả người run rẩy sợ hãi, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy cặp mắt thâm trầm sắc dục của người kia.
"Lâm ca..." Tiếu Chiến nhìn anh thật sâu, giọng khàn khàn nói, "Thích không... Yêu thích tôi hôn anh như vậy không?"
Lâm Bảo vừa muốn nói chuyện, lại bị nam nhân cắn lấy đầu lưỡi. Hắn cắn lưỡi anh vô cùng tình sắc, khi thì nhẹ khi thì nặng, đem Lâm Bảo dằn vặt tới nước mắt lưng tròng, mỗi một lần cảm nhận được máu tanh lại bị hôn lưỡi ngọt ngào cuốn lấy, mỗi một lần sa vào bên trong sự ôn nhu dịu dàng lại bị cắn đến đau đớn.
Tiếu Chiến chính là như vậy, khi thì thô bạo khi thì ôn nhu, đều dễ dàng đem anh nắm trong lòng bàn tay mà đùa giỡn.
Ô... Thật kỳ quái... Thật thoải mái... Tôi... Tôi không xong rồi... Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thân thể Lâm Bảo càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng ngứa, cuối cùng mềm nhũn dịu ngoan nằm trong lồng ngực của hắn.
"Lâm ca... làm người của tôi đi... Tôi sẽ cho anh thoải mái tới cực điểm..." Âm thanh từ tính trầm thấp mang theo sức mạnh đầu độc người khác truyền tới, bàn tay lớn chậm rãi mở cúc áo của anh ra, đem mặt nạ của người vợ cô tịch nhu nhược dịu ngoan kia xé rách, triệt để kéo xuống vực sâu tình sắc vô tận...