Đêm dần dần thâm, đèn ở ngự thư phòng treo cao, đèn đuốc sáng trưng, ở đây cách Long Hành cung không xa, bất quá cách hàng lang mà thôi.
Trên chân nền bằng đồng màu vàng rơi đầy nến đỏ, tia sáng rọi sáng từng góc trong điện, phía trên án gỗ trải cẩm bố màu vàng, tấu chương phía trên chồng chất như núi.
Tần Hương Y đi rồi, Bắc Đường Húc Phong trở về ngự thư phòng. Hắn lúc này đang cầm bút, vùi đầu phê duyệt tấu chương đến từ các tỉnh, đôi mày kiếm nhíu lại chặt chẽ, trên gương mặt tuấn dật không hiện ra được chút ý cười nào.
Hôm nay thiên hạ náo động, Long Đế quốc cùng Mã Nhã quốc càng lúc càng ngầm đấu túi bụi. Làm vua của một nước, sao không sầu đây? Trong lòng Bắc Đường Húc Phong, chỉ có triệt để thu phục Mã Nhã quốc, thiên hạ thống nhất, mới là thượng sách.
"Hoàng thượng, đã trễ thế này, còn đang phê duyệt tấu chương?" Cửa truyền đến thanh âm văn nhã của một người. Đang nói, một mạt bóng dài màu xám nhẹ nhàng tiến đến.
Bắc Đường Húc Phong dừng tay, hai tròng mắt âm u vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tấu chương trên tay, "Tới, trên đường tới có đụng nàng không?"
Nghe bước chân, nghe thanh âm, hắn từ lâu đoán ra là Tần Tiêu — nhạc công trong cung — cũng là bằng hữu tốt của hắn. Lúc hai người vừa quen biết, Bắc Đường Húc Phong chỉ là một Vương gia, Tần Tiêu là khách trong phủ hắn.
Sau khi Bắc Đường Húc Phong đăng cơ thành vua, Tần Tiêu trở thành nhạc công. Dựa vào tài năng của hắn, Tư Mã đại nhân (người tài giỏi nào đó của triều đại trươc cũng không bằng, chỉ là hắn trời sinh tính đạm bạc, không muốn tiếp thu chức quan. Nhỏ ẩn ẩn trong chợ, lớn ẩn ẩn trong triều, ở trong cung, hắn là nhạc công nho nhỏ, nhưng thường xuyên làm bạn bên cạnh vua, vì hắn bày mưu tính kế.
"Hoàng thượng nói nàng là chỉ Hoàng hậu nương nương?" Trên trán Tần Tiêu có chút dao động nho nhỏ.
"Uh." Bắc Đường Húc Phong nhàn nhạt lên tiếng trả lời, vẫn như cũ vùi đầu xem tấu chương.
"Bệnh cũ của hoàng hậu nương nương hình như phát tác." Tần Tiêu nói.
"Vậy sao?" Bắc Đường Húc Phong đột nhiên ngừng bút trong tay, buông tấu chương, mắt nhìn thoáng qua Tần Tiêu, lông mày khẽ run lên, có một tia hứng thú.
"Đã trễ thế này, hoàng thượng sao còn để hoàng hậu quay về Phượng Du cung?" Trên trán Tần Tiêu hiện lên một mạt lo lắng.
"Long Hành cung của trẫm có bao giờ lưu lại tần phi qua đêm?" Lông mày của Bắc Đường Húc Phong nhíu lại, con ngươi đen sâu thẳm hiện ra một mạt lãnh ngạo, tựa như nhiễm sương trắng vào sáng sớm mùa đông, đích xác, tần phi thị tẩm, hắn cũng không để các nàng ngủ lại. Hoàng hậu thì làm sao? Bất quá hơn một danh hiệu mà thôi, hắn cũng sẽ không ngoại lệ.
Tần Tiêu không nói, nhợt nhạt thở dài. Chỗ cao không thắng hàn (lạnh), hắn biết một đế vương hào khí vạn trượng ở đây trong lòng cất dấu sự lạnh lẽo cô đơn.
"Không nói cái này, trẫm cho ngươi tra ngọn nguồn của hoàng hậu, tra được thế nào?" Trong mắt Bắc Đường Húc Phong hiện lên một mạt vừa sáng vừa tối, rất quái lạ, khiến cho nắm lấy không ra.
"Hoàng thượng là không tin Hoàng hậu nương nương?" Tần Tiêu hỏi lại một câu.
"Hoàng hậu không phải một nữ tử giản đơn, nàng đều thông minh và quyết đoán hơn tất cả phi tử của trẫm. Nhưng nàng mang theo sát khí, mỗi khi trẫm thấy đôi tròng mắt của nàng liền cảm giác được một cỗ nhiệt nóng, trong ánh mắt của nàng phảng phất thù hận vong quốc diệt gia." Bắc Đường Húc Phong vừa nói vừa đứng dậy, chắp tay bước đi thong thả hai bước, ngửa đầu nhẹ nhàng thở dài.
"Nếu hoàng thượng biết Hoàng hậu nương nương có lòng khác, vì sao không diệt trừ?" Đôi mắt Tần Tiêu lấp lánh hữu thần, trong con ngươi đen loé ra vài ngọn sóng lưu động.
"Trẫm còn không biết nàng có lai lịch gì? Bất quá trẫm có cảm giác, lưu nàng bên người, ngày sau chắc chắn có tác dụng, nàng thật đẹp!" Bắc Đường Húc Phong cố ý nhấn từ đẹp rất mạnh, nói xong, khoé môi hắn giương lên, âm âm cười, trong con ngươi đen nhấp nhoáng ánh sáng dịu dàng, cái loại này là khí phách?! Là âm mưu?! Là dã tâm? ! Không ai có thể nhìn thấu, bao quát xả Tạn Tiêu. "Rốt cuộc có tra được Tây Môn Hồng Song hay không, nàng thật là sư phụ hoàng hậu?"
"Đầu mối bị chặt đứt, Tây Môn Hồng Song rốt cuộc là ai, nghỉ ngơi ở đâu, thần ngay cả một chữ cũng tra không được." Tần tiêu hơi gật đầu, mặt mang vài phần xấu hổ.
Bắc Đường Húc Phong đạm đạm cười một cái, giơ tay lên, nói: "Càng tra không được càng chứng minh sau lưng hoàng hậu có ẩn ý. Mà thôi, trẫm đem chuyện này giao cho đội sưu mật." Kỳ thực đội sưu mật là một đội cảm tử được Bắc Đường Húc Phong bồi dưỡng, bọn họ chỉ vì hoàng đế phục vụ, nhất định nghe theo hoàng đế an bài, mỗi người anh dũng thiện chiến, nếu là bọn họ ra tay, rất nhanh sẽ tra được tin tức.
Hắn nói xong, một lần nữa ngồi trở lại long ỷ, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm lại hai tròng mắt, trường ra một hơi thở, nói: "Trẫm đã lâu không có nghe ngươi thổi tiêu liễu, vì trẫm thổi một khúc đi."
Tần Tiêu thủy chung vẫn duy trì tư thái văn nhã, lẳng lặng đứng, không nói nhiều, trực tiếp lấy ra tiêu dài đặt ở bên hông.
Tiếng tiêu du dương, mang theo vài phần ý buồn, tại trong hoàng cung dần dần bay xa...
Mặt khác.
Phượng Du cung tối nay bình tĩnh dị thường, không có nguy hiểm nào xuất hiện. Tần Hương Y rốt cuộc thở ra một ngụm khí dài, kéo hân thể uể oải sớm đi vào giấc ngủ.
Một đêm này, nàng ngủ đặc biệt ngon, có lẽ nàng quá mệt mỏi.
"Nương nương, nên dậy rồi." Chẳng qua bao lâu, một thanh âm ôn hoà vang lên, phảng phất rất xa xôi, xa xôi e rằng chạm không đến.
Dười tầng tầng màn trướng, lông mi Tần Hương Y hơi run rẩy, mở ra mắt to long lanh, con ngươi linh hoạt nhẹ nhàng đảo qua, tựa như tia nắng ban mai đảo qua tuyết trắng nổi lên một mạt hồng nhạt, đẹp đến khiến người xúc động. Người trước mắt dần dần rõ ràng, là Lương Mỹ, nàng nhẹ nhàng mở màn giường lên, cẩn thận gọi.
"Giờ nào rồi?" Tần Hương Y hỏi, chống thân ngồi dậy, phất ra mái tóc dài như thác nước.
"Nga." Tần Hương Y nhìn một vòng, cũng không thấy Lệ Hưu, nàng không ở bên người, tổng thấy vắng vẻ, "Lệ Hưu đâu?"
"Nương nương, người đã quên, Lệ Hưu ở một chỗ với Đông Bình." Lương Mỹ chăm chú trả lời, con ngươi đen buông xuống, luôn luôn mang dáng dấp nhu thuận thông minh.
Tần Hương Y nhịn không được nhìn Lương Mỹ một cái, cung nữ này ngày thường có gương mặt đẹp, mặt như châu ngọc, tinh xảo đặc sắc, trầm tĩnh như nước, có một loại trạng thái tĩnh xinh đẹp đặc biệt. Nàng chỉ là một cung nữ sao? Vì sao không giống? Ai, có lẽ là nàng trông gà hoá cuốc liễu, nhìn người nào đều hoài nghi.
"Nương nương, nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu." Lương Mỹ cắt đứt suy tư của Tần Hương Y.
"Uh." Tần Hương Y lên tiếng, xốc chăn chậm rãi xuống giường.
Tay Lương Mỹ đích thực khéo léo, một điểm không thua gì Lệ Hưu, tay nhỏ bé thoả thích chạy trên đầu Tần Hương Y, cài lên châu hoa, xuyên trâm vàng vào, trang điểm cho nàng thật xinh đẹp. Trong gương đồng, nàng mặc phượng bào viền vàng, một thân hoa lệ, vẫn như cũ nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ là hồng nhan đẹp cỡ nào, bề trên vô tâm thưởng thức, lại có ích gì? Đối kính thở dài một tiếng!
"Nương nương." Đúng lúc này, một tiểu cung nữ vội vã chạy vào.
"Chuyện gì?" Tần Hương Y nhẹ liếc mắt một cái, lười biếng hỏi.
"Nương nương, Ngũ Thục phi cầu kiến." Tiểu cung nữ cúi đầu cung kính nói.
"Nàng?" Lông mày Tần Hương Y căng thẳng, không khỏi có điểm hiếu kỳ.
Không lâu, nàng còn mang theo Liễu Hiền phi đến chỗ Bắc Đường Húc Phong cáo trạng, hôm nay tìm tới cửa? ! Chuyện gì đây? Chẳng lẽ là đêm qua thị tẩm?
Rất muốn gặp Ngũ Thục Phi một hồi, xem nàng rốt cuộc cao ngạo bao nhiêu. Tần Hương Y nghĩ tới đây, bình tĩnh mím môi cười, nói: "Cho nàng vào đi."