Hương Hàn

Chương 5

Trước Sau

break
Sáng hôm sau, Lạc Mỹ xuống con phố Hòa Bình nổi tiếng, cắt đi mái tóc dài chấm vai của mình, đổi thành một kiểu tóc ngắn trang nhã.

"Để tóc dài không đẹp hay sao?" Dung Hải Chính tỏ vẻ khó hiểu hỏi cô.

"Tôi muốn thử xem hình dạng của tôi khi để tóc ngắn thế nào." Khóe miệng của cô cong lên, lộ ra một nụ cười duyên dáng, "Sao vậy, anh cảm thấy không đẹp à?"

"Không phải, rất đẹp là đằng khác." Anh ngập ngừng một chút rồi hỏi cô, "Cô có muốn mua chút gì không? Tiffany(*) cách nơi này cũng không xa."

(chú: nhãn hàng trang sức nổi tiếng thế giới)

Cô thở dài hỏi: "Vì chuyện ngày hôm qua mà anh cảm thấy xấu hổ à? Anh phải tiêu một khoảng tiền lớn hoặc mua vài món trang sức cho tôi mới có thể an lòng ư?"

Anh đáp: "Tôi chỉ nghĩ rằng cô sẽ thích..."

Anh nghĩ hay thật! Lạc Mỹ cảm giác nếu cô mà không ở thẩm mỹ viện thì đã gần như nổi giận mất rồi. Cô cảm nhận được ẩn ý bên trong câu nói ấy, anh tưởng rằng cô là ai? Là gái gọi cao cấp à?

Mặt sa sầm rời khỏi thẩm mỹ viện, cô với tay gọi taxi, một mình trở về khách sạn. Thế nhưng anh lại đến phòng cô trước một bước để chờ đợi cô.

"Lạc Mỹ."

Cô thả túi xách rồi ngồi xuống mở TV.

"Lạc Mỹ." Anh đứng trước mặt, chắn hết tầm mắt của cô, "Tôi không rõ tại sao cô lại tức giận. OK, hôm nay là tôi không đúng, nhưng tôi tuyệt không có ý gì khác với cô, chỉ là mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về, tôi thấy cô chưa mua gì cả nên mới hỏi một tiếng."

Cô cúi đầu, lặng lẽ đan chặt mười ngón tay vào nhau, đôi cánh tay vốn trắng ngần vì dùng lực nên đốt tay đã thoáng chuyển sang màu tái nhợt. Anh ngồi sụp xuống, nắm lấy bàn tay cô: "Sáng sớm hôm nay tôi ngỏ ý muốn cùng cô kết hôn nhưng cô không đồng ý. Tôi không biết tôi có điểm nào không tốt khiến cho cô từ chối, nhưng tôi tuyệt đối thật lòng thật dạ, không hề có ý nghĩ nào xem thường cô cả."

Lạc Mỹ lại mỉm cười: "Xem anh kìa, nói đến mức cả tôi cũng phải xấu hổ lây. Chúng ta đều là người trưởng thành cả, không cần vì chuyện của tối hôm qua mà kết hôn đâu. Tâm tình của tôi không tốt, mong anh tha lỗi, chúng ta rốt cuộc chỉ là đối tác có cùng chung kẻ thù thôi mà."

Dung Hải Chính cũng bật cười.

Cuối cùng họ cũng cùng nhau đi dạo phố, nhưng trong lòng Lạc Mỹ vẫn chất chứa một nỗi niềm khác lạ. Cô thấy gì thì mua đó, hệt như đang giận dỗi, lại càng tỏ ra dáng vẻ của một người hám của, sắm sửa liên tục mãi đến khi hoàng hôn mới trở về khách sạn, báo hại tài xế và nhân viên tạp vụ phải khệ nệ khiêng cả đống hàng hóa, trái một túi, phải một túi, giúp cô mang vào trong phòng.

Lạc Mỹ lúc này mới nói với anh: "Anh vừa lòng chưa, con người tôi không tiêu phí thì thôi, chứ tiêu rồi thì tốn cả đống tiền đủ cho anh phải xót ruột đấy."

Nhưng anh chỉ mỉm cười: "Xót ruột thì không có, chỉ có xót đôi chân mà thôi."

Lạc Mỹ không thèm nói lý với anh, hất bỏ đôi giày cao gót, chân không bước đến khuấy rượu champagne. Những chiếc túi lớn túi nhỏ chất đống trên mặt đất, cô cũng chẳng buồn để mắt đến.

Anh nói: "Lạc Mỹ, nói thật, vì sao cô không chịu lấy tôi chứ? Chúng ta có cùng một mục tiêu, có cùng chung sở thích, hơn nữa con người của tôi cũng không đến nỗi nào."

Lạc Mỹ nói: "Chính vì như thế, tôi mới không thể lấy anh được. Anh chưa từng nghe nói hay sao, thứ tốt nhất là thứ chúng ta không nên dùng mà phải từ từ ngắm nghía, ngắm nghía ở đây chính là đứng từ xa quan sát."

Anh bảo: "Tôi đang nói nghiêm túc đấy. Cô nghĩ lại xem, nếu như đôi ta lấy nhau, đó sẽ là một đả kích nặng nề đối với gia tộc Ngôn Thị."

Lạc Mỹ sững sờ, chầm chậm xoay người lại, có phần ngỡ ngàng nhìn anh: "Vậy ra đây là lý do anh muốn kết hôn cùng tôi?"

"Đương nhiên." Anh lơ đễnh nói, "Dù sao tôi cũng không để ý đến hôn nhân của tôi sẽ như thế nào, cô cũng thế phải không? Mục đích mà chúng ta còn tồn tại chính là vì báo thù, chỉ cần có lợi cho việc báo thù vậy thì tại sao chúng ta lại không làm?"

Cô siết chặt ly rượu, gần như muốn bóp vỡ vành ly bằng thủy tinh trong suốt kia, nhưng cô căn bản không hề cảm thấy đau đớn nào trong lòng cả. Báo thù, đúng vậy, đó là lý do cô sống sót, lý do quan trọng nhất.

Cô tỏ ra bình tĩnh và khách quan hỏi: "Anh cho rằng sẽ hiệu quả không?"

"Đương nhiên là hiệu quả." Anh đáp. "Thứ nhất, gia tộc Ngôn Thị sẽ nhận ra sự kết hợp của chúng ta là không thể phá hoại được. Thứ nhì, cô có thể danh chính ngôn thuận bước vào hội đồng quản trị Thường Hân. Thứ ba, với thân phận Dung phu nhân, ở rất nhiều phương diện cô sẽ có thêm nhiều thuận lợi để giúp đỡ tôi."

Lạc Mỹ hít sâu vào một hơi, trong đầu cô vì lợi ích được - mất đang kịch liệt tranh đấu với nhau. Phải, nếu như cô kết hôn với anh rồi, cô sẽ đạt được nhiều thứ có lợi; về phần "mất", cô đã chẳng còn gì để mất nữa, mà đã không còn gì để mất, cô còn lần lữa làm gì?

Nhưng bởi vì được nhiều hơn mất, cho nên cô mới chần chừ. Trong hiệu quả là lợi ích kinh doanh, trong kế hoạch khôn khéo của một thương gia như anh, làm sao mà không có lợi nhuận cho được?

Cô hỏi: "Vậy còn anh thì sao? Anh có điểm gì tốt?"

Anh nhún vai bảo: "Xem ra cô thật sự là người có đầu óc kinh doanh bậc nhất, điều kiện cao đến như vậy trái lại càng làm cho cô sợ bị mắc bẫy. Được rồi, nói thật, tôi trân trọng cô, cô có đủ sáng suốt, lại không có lòng tham. Tôi nghĩ người vợ của tôi phải giống như vậy, vì tôi sống trên thương trường, người bạn đời thân mật nhất của mình phải hội đủ yếu tố như vậy, cô hiểu không?"

Cô chầm chậm gật gù: "Ồ, vậy xem ra tôi phải ký vào một bản khế ước chung thân rồi."

Anh bảo: "Không đâu, tôi là người dân chủ, chúng ta có thể ký một bản hợp đồng tương đối thoải mái. Chỉ cần giữa hai bên có một bên yêu cầu chấm dứt cam kết là có thể chấm dứt ngay, ý của cô thế nào?"

Cô chỉ lưỡng lự vài giây rồi nói: "Thành giá!"

Anh cau mày: "Tôi không thích từ này."

Lạc Mỹ cười: "Tôi thích, bởi vì nó dứt khoát rõ ràng, không hề dài dòng ướt át."

Bọn họ gần như cử hành hôn lễ một cách vội vàng trong một gian giáo đường nhỏ xíu ở thành phố Paris, những người chứng hôn chỉ là những kẻ tạm thời tìm được trên đường, đến nỗi vị mục sư nghi ngờ hai người bọn họ phải chăng chính là Romeo và Juliet đang cùng nhau bỏ trốn.

Nhưng dù sao thì bọn họ cuối cùng cũng đã kết hôn.

Vốn dĩ, Dung Hải Chính đề nghị sau khi trở về nước mới cử hành hôn lễ, nhưng Lạc Mỹ lại kiên quyết ở lại Pháp kết hôn.

"Như vậy mới tạo được sự bất ngờ." Lạc Mỹ nói, "Chúng ta một khi về nước, có thể đánh phủ đầu bọn họ ngay."

Dung Hải Chính cho là có lý, nhưng trong thâm tâm Lạc Mỹ, vào những buổi tối cô trằn trọc trên giường, cô hiểu quá rõ rằng mình rất sợ viễn cảnh kết hôn. Cô sợ cái không khí vô cùng trang trọng khi ấy, sợ vị mục sư uy nghiêm hỏi cô có thật sự yêu Dung Hải Chính hay không. Hôn nhân giữa cô với anh chỉ là thủ đoạn lợi dụng lẫn nhau. Sâu thẳm trong tâm linh mỗi con người luôn có một vị thần linh mà bản thân thật sự tin thờ, mà cô lại đang sợ hãi sự chất vấn của vị thần ấy.

Quan trọng hơn là cô hoài nghi chính mình liệu có trốn chạy khỏi buổi hôn lễ hoặc sẽ nói ra ba từ "Không đồng ý" hay không.

Hơn nữa, hôn lễ của Lạc Y dường như vẫn còn rành rành trước mắt, cô thật sự không có dũng khí tự tổ chức một buổi hôn lễ trong nước cho riêng mình. Dựa vào tác phong của anh trước nay cùng với tình cảnh của bọn họ bấy giờ, buổi hôn lễ kia nhất định sẽ đặc biệt long trọng đình đám, khiến cho cô không khỏi sợ hãi.

Thế nên, cô khe khẽ thở dài, lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út mà anh vừa vung tay quá trán, mười hai ca-ra vừa vặn kháp đều, đeo trên ngón tay lóng lánh rực rỡ, nói theo Diệc Thư (*) thì thật giống một quân bài mạt chược. Anh vốn là thành viên Vip của một cửa hàng nổi tiếng xa gần, ông chủ cửa hàng trang sức ấy từ lúc bọn họ vừa bước vào cửa thì đã đon đả cung kính, về sau còn hết lời khen tặng: "Phu nhân đúng là có mắt tinh đời." Thật ra không phải ông ta khen cô biết chọn nhẫn mà là khen cô biết chọn chồng.

(chú: nữ văn sĩ nổi tiếng của Hong Kong về tiểu thuyết tình cảm)

Dung Hải Chính hẳn nhiên có nhiều tiền hơn cả sự tưởng tượng của cô. Bởi vì lúc làm giấy đăng ký kết hôn, luật sư của anh tương đối không vui, thậm chí còn ở trước mặt cô nói không chút e dè: "Dung tiên sinh, cho phép tôi nhắc nhở ngài lần cuối, ngài chưa ký tên vào thỏa thuận tài sản trước khi kết hôn." Cô không hề nổi giận, còn anh thì chỉ mỉm cười với vị luật sư người Anh cố chấp ấy: "Cảm ơn anh, tôi biết rồi."

Mấy tháng trước lúc ngồi trong xe của Ngôn Thiếu Lệ, cô từng suy nghĩ đến việc trên tay đeo nhẫn liệu có quen hay không, ngờ đâu đến nay thật sự đã có ngày này.

Cô lại thở dài thườn thượt, nhắm nghiền hai mắt, vùi mặt vào đầu gối.

Trong cơn mông lung, cô thấy mình đã trở về nhà, cha cô đang nấu cơm trong bếp còn Lạc Y đang ở tại phòng khách xem TV. Cô vui vẻ bước đến nhưng Lạc Y lại không hề trông thấy cô, cô liên tục gọi cô, nhưng Lạc Y không hề để tâm đến. Cô xoay người tìm cha mình, chẳng ngờ ông cũng không quan tâm tới cô, hệt như cô là vô hình vậy. Cô quýnh đến độ phát khóc, bỗng đâu lúc ấy, Lạc Y cả người đầy máu xuất hiện trước mặt cô, trên mặt bầy nhầy máu thịt. Cô sợ đến thét lên, nhưng Lạc Y đã vươn tay đến túm lấy cô, lạnh lùng nói: "Là chị đã hại chết tôi, chị hai, tại sao? Tại sao vậy?"

Cô ôm lấy đầu cố sức thét to, nhưng cánh tay đầm đìa máu của Lạc Y vẫn vươn tới, vươn tới...

Cô bị lay tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh, sau đó mới nhận ra Dung Hải Chính đang lo lắng nhìn mình. Anh hỏi: "Cô mơ gì mà hoảng sợ đến mức vừa khóc vừa la thế?"

Cô mù mờ lắc đầu. Anh bảo: "Đầu cô toát đầy mồ hôi kìa." Nói rồi anh đứng dậy đi lấy khăn khô đến cho cô, lại rót thêm một ly nước cho cô uống.

Cô sau cùng cũng lấy lại sức lực, bảo: "Làm anh thức giấc rồi."

Anh chỉ mỉm cười: "Không sao." Rồi dịu dàng vỗ về lưng cô: "Ngủ đi."

Cô không dám ngủ lại, cô phát hiện anh cũng không đi ngủ, thế nên cô hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi đã từng nói với cô về chứng mất ngủ của mình mà." Anh nói: "Mà cô còn chưa nói gì về giấc mơ của mình mà."

Cô chần chờ một chút rồi bảo: "Tôi mơ thấy Lạc Y."

Anh hỏi: "Cô thường xuyên mơ thấy cô ấy à?"

"Phải, gần như mỗi đêm." Cô khẽ run rẩy, "Tôi không thoát ra được."

"Cô thoát được mà." Giọng anh không nhanh không chậm, như có tác dụng trấn an vô cùng kỳ diệu, "Chỉ cần cô nghĩ, mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra, cô không cách nào cứu vãn được, cho nên không cần suy nghĩ nữa, hoặc là ngày mai hãy suy nghĩ tiếp, hôm nay đừng nên nghĩ ngợi gì cả, cô phải đi ngủ thôi."

Vòng tay của anh ấm áp, cô chầm chậm khép mắt lại, nói: "Trước khi kết hôn tôi đã không nói cho anh biết, xin lỗi vì đã đánh thức anh."

Anh khẽ "ưm" một tiếng, cô tựa đầu vào nơi ấm áp ấy, không lâu sau lại thiếp đi lần nữa.

Kỳ lạ thay, lần này cô yên ổn ngủ đến tận trời sáng, mãi cho tới khi Dung Hải Chính đánh thức cô dậy.

"Đến giờ cơm trưa rồi." Anh lôi cô ra khỏi chiếc chăn lớn đang đắp, "Mau tỉnh đi nào."

Cô càu nhàu một tiếng, giấc ngủ hiếm có này khiến cho cô lưu luyến, lại tiếp tục chui vào trong chăn ấm.

"Mười hai giờ rồi." Anh một lần nữa lôi cô ra, "Ngủ nữa sẽ đói hư cái dạ dày của cô đó."

Cô cố rụt người vào trong, hệt như một con ốc biển chỉ muốn thu người vào vỏ, thế nhưng anh lại cù lét cô, bóp mũi cô khiến cô không tài nào ngủ tiếp được.

"Đừng phá mà!" Cô đột nhiên mở choàng mắt ra, ngờ đâu bị gương mặt đặc biệt của Dung Hải Chính dọa cho nhảy dựng lên.

"Sao nào? Hôm nay tôi rất đẹp trai đúng không?" Anh hỏi.

"Không phải," Cô đáp, "là rất xấu xí."

Nghe vậy, anh giơ gối lên ra vẻ muốn đánh cô, cô để mặc chân trần nhảy xuống đất chạy trốn, nhưng anh mỉm cười đuổi theo và bắt được, sau đó cúi xuống trao cho cô một nụ hôn. Nụ hôn của anh mang theo hương bạc hà mát lạnh hòa lẫn mùi thuốc lá, người đàn ông này có một hơi thở rất đặc biệt, mang lại cho cô một cảm giác kỳ lạ, nửa hồi hộp, nửa an tâm, phảng phất như đây thật sự là tuần trăng mật trong cổ tích vậy.

Bọn họ không ở lại Pais hưởng trọn tuần trăng mật. Trên thực tế, sau khi kết hôn xong, bọn họ chỉ lưu lại ở đó hai tuần rồi lên đường về nước.

Dung Hải Chính trước đó mấy ngày đã sớm gọi điện thoại về nước, căn dặn thư ký của anh đến lúc ấy ra sân bay đón tiếp anh và bà chủ Dung.

Viên thư ký ngẩn ra một lúc, chừng như ngạc nhiên không hiểu ông chủ đi du lịch thế nào mà lại dẫn theo về một bà chủ mới, nhưng anh ta là người được một tay Dung Hải Chính huấn luyện, tuyệt không hỏi nhiều, chỉ biết đồng ý với mỗi từ: "Vâng" Rồi mới xin ý kiến: "Nếu đã cùng phu nhân trở về, như vậy ngài vẫn ở tại khách sạn hay sao?"

Dung Hải Chính nói: "Không ở lại khách sạn nữa, khách sạn không tiện."

Viên thư ký là người vô cùng chu đáo, cho nên hỏi: "Vậy tạm thời ngài ở lại căn hộ của công ty tại Tân Hải được không?"

Dung Hải Chính đồng ý, vì vậy sau khi xuống máy bay về nước, bọn họ liền đi đến Tân Hải.

Căn hộ trên vừa được công ty bất động sản do anh đứng tên xây dựng nên, đang trong giai đoạn rao bán. Thư ký của Dung Hải Chính vô cùng giỏi giang, chỉ trong mấy ngày đã bố trí đầy đủ mọi vật dụng cần thiết, ngay cả tài xế và người giúp việc cũng đều sắp xếp ổn thỏa.

Lạc Mỹ vừa bước xuống xe, trông thấy căn hộ ngăn nắp xinh xắn thì đã thích thú đến ba phần, bước vào trong quan sát thì càng cao hứng hơn nữa bởi đập vào mắt cô là những chậu cây xanh thẫm đáng yêu, một bộ bàn ghế không vương chút bụi..

Lên lầu, vừa vào phòng ngủ cô đã cảm thấy rất tuyệt. Hóa ra cả trần phòng ngủ đều được làm bằng thủy tinh cường lực trong suốt, hợp cùng tấm kính chắn sáng có thể đóng mở, hệt như một căn phòng pha lê trong cổ tích.

"Buổi tối, nằm trên giường có thể ngắm sao." Dung Hải Chính nói, trông thấy bộ dạng thích thú của cô liền bông đùa: "Mau tặng bao lì xì tặng cho Tôn Bách Chiêu đi, xem ra anh ta rất biết lấy lòng bà chủ của mình đấy."

Lạc Mỹ không khỏi liếc mắt nhìn Dung Hải Chính, còn Tôn Bách Chiêu ở bên cạnh thì lại như đang nhìn thấy truyện Nghìn lẻ một đêm, vì Dung Hải Chính quản lý thuộc cấp rất nghiêm, trước nay đều nói năng thận trọng, cho nên khi chứng kiến anh nói cười cùng Lạc Mỹ, trong lòng Tôn Bách Chiêu cho rằng ông chủ đã rơi vào lưới tình nên mới vội vã kết hôn. Trước kia anh ta luôn cảm giác ông chủ mà mình biết có lòng dạ sắt đá, nay xem ra chân mạng thiên tử vừa xuất hiện, sắt đá cũng hóa thành mềm dẻo.

Sáng hôm sau Lạc Mỹ thức dậy, đầu tiên rửa mặt trang điểm, sau đó chọn một bộ trang phục công sở màu cà phê. Dung Hải Chính trước nay thường dậy muộn, lúc này mới xuống giường, trông thấy dáng vẻ của cô liền chọc: "Sao thế, đi phỏng vấn xin việc hay muốn cho người ta ngắm vậy?"

Lạc Mỹ nói: "Ngày đầu đi làm, tôi đương nhiên phải thận trọng rồi." Cô lại hỏi, "Tôi quên hỏi anh, anh nắm trong tay bao nhiêu cổ phần của Thường Hân?"

Dung Hải Chính đã bước vào buồng vệ sinh để rửa mặt: "Đợi lát nữa hãy nói."

Lạc Mỹ đuổi theo vào: "Không được dùng bàn chải đánh răng của tôi." Trông thấy vật anh đang cầm trên tay chính là đồ của mình, cô giận dữ nói: "Sao anh lại có thói quen xấu như vậy? Anh không có bàn chải của riêng mình hay sao?"

Anh cười híp mắt: "Bà xã à, mới sáng sớm mà tức giận sẽ có nếp nhăn đó."

Lạc Mỹ phớt lờ anh, đi đến phòng chứa đồ chọn lấy một chiếc túi xách hợp với trang phục, bảo: "Chúng ta hôm nào tranh thủ thời gian đi chụp vài bức ảnh lưu niệm nhé? Ngày hôm qua chị tư giúp việc có hỏi tôi, tại sao không thấy ảnh cưới của chúng ta ở đâu cả, tôi nói để cả ở Pháp không mang theo về."

Nghe trong buồng vệ sinh chỉ có tiếng rè rè của máy cạo râu, cô liền cao giọng hơn một tí: "Dung tiên sinh, anh có nghe hay không vậy?"

"Tôi thích người nhà gọi tôi là giám đốc Dung hơn." Dung Hải Chính cuối cùng cũng xuất hiện ở trước cửa buồng vệ sinh, nửa đùa nửa thật nói.

"Vâng, giám đốc Dung." Lạc Mỹ mở tủ quần áo ra, với tay rút lấy một chiếc cà-vạt, "Thứ này rất cân xứng với trang phục của tôi."

Anh nhướng nhướng mày: "Sao phải mặc áo tình nhân chứ?" Anh nhận lấy cà-vạt từ tay cô, bắt đầu thắt nút.

"Như vậy sẽ khiến người ta ấn tượng rằng chúng ta là một đôi vợ chồng đằm thắm." Lạc Mỹ vừa nói, vừa thay anh chỉnh lại nút thắt cà-vạt cho thật đẹp.

Anh nắm lấy tay cô hỏi: "Chúng ta không đằm thắm hay sao?"

Cô không trả lời, chỉ nhắc: "Xuống lầu ăn cơm thôi."

Bữa sáng được làm theo kiểu Tây, Lạc Mỹ sáng sớm thức dậy ăn không quen những món này, cô gạt bỏ mớ thịt muối trong sandwich, ăn hết ổ bánh mì rồi uống qua quýt một cốc sữa. Dung Hải Chính vừa đọc báo sáng vừa ăn bánh, sau đó hai người lên xe đến công ty.

Theo lệ thường, bọn họ gặp phải kẹt xe.

Đường tắc đến nước chảy cũng không thông, Lạc Mỹ thản nhiên như không, cầm lấy tờ báo sáng chuẩn bị sẵn trên xe lên đọc, ánh mắt quanh quẩn trong trang tin tức giải trí đầy màu sắc: "Chúng ta ở Tân Hải không phải cách hay đâu, mỗi sáng sớm đoạn đường này luôn bị kẹt xe."

Dung Hải Chính nói: "Chẳng bao lâu nữa đâu, chúng ta có thể chuyển đến Bình Sơn để ở rồi."

Lạc Mỹ gấp tờ báo lại, hỏi: "Anh thật sự tự tin mua đứt nhà tổ của gia tộc Ngôn Thị à?"

"Có tiền có thể sai khiến được quỷ thần, có tiền cộng thêm một chút thủ đoạn thì việc gì mà không làm được?" Dung Hải Chính ung dung nói, "Trên đời này, thứ hữu dụng nhất chính là tiền bạc."

Lạc Mỹ nói: "Cùng lắm thì ép cho Thường Hân phá sản thôi, anh còn có thủ đoạn buộc họ phải bán cả nhà tổ hay sao? Vậy nhà họ Ngôn chẳng phải sẽ vĩnh viễn không trở mình được ư?"

Dung Hải Chính nhướng mày: "Tôi đã toan tính từng bước cả rồi, cô cứ chờ ngày dọn đến ở nhà lớn của Ngôn gia đi."

Lạc Mỹ không hỏi gì thêm nữa. Đợi khi đến công ty rồi, mở xong hội nghị hành chính, Dung Hải Chính liền đích thân dẫn Lạc Mỹ đến văn phòng của cô, còn thay cô mở rèm cửa sổ.

"Nhìn phía đối diện xem." Anh nói.

Lạc Mỹ hướng mắt nhìn ra ngoài, đối diện cao ốc Vũ Thiên nơi bọn họ đứng chính là quảng trường Ngưỡng Chỉ. Cao ốc Vũ Thiên và cao ốc Ngưỡng Chỉ xa xa đối nhau, lúc cô ở dưới lầu đã chú ý đến, bây giờ nhìn lại, cả quảng trường Ngưỡng Chỉ đều thu hết vào tầm mắt.

"Thế nào? Chúng ta và kẻ thù đang mặt đối mặt đấy." Anh chỉ sang phía tường bên cạnh, nơi đó là văn phòng của anh, "Còn hai người chúng ta thì vai kề vai."

Lạc Mỹ nghe anh nói lý thú, không khỏi mỉm cười. Dung Hải Chính hỏi: "Trưa nay đi đâu ăn cơm đây?"

Lạc Mỹ bật máy tính trên bàn lên, đáp: "Vừa ăn điểm tâm xong lại muốn ăn trưa ư? Anh lo làm việc trước đi, tránh cho nhân viên bảo anh lười biếng."

Dung Hải Chính liền bấm lên chiếc điện thoại nội bộ trên bàn: "Tiểu Tiên, cô vào đây một lát nào."

Cô gái mang vẻ tri thức kia tiến vào có một đôi mắt vô cùng tinh tường, thanh âm cũng rất dịu ngọt: "Ông Dung, bà Dung, có điều gì căn dặn?"

"Lạc Mỹ, đây là thư ký của em, cô ấy tên là Tiểu Tiên."

Lạc Mỹ mỉm cười: "Quả nhiên người cũng như tên."

Dung Hải Chính nói: "Chuyện trong công ty em hỏi Tiểu Tiên trước đi, anh phải về văn phòng đây."

Lạc Mỹ gật đầu, Tiểu Tiên liền ôm đến một chồng lớn trình đơn: "Dung tiên sinh ra ngoài một tháng, cho nên lưu lại không ít công việc, chị là trợ lý đặc biệt của ông ấy, đây đều là những thứ chị phải thay ông ấy xem qua trước. Ngoài ra, Dung tiên sinh hẳn cũng đã nói cho chị biết, phạm vi chức vụ của chị là thị trường châu Á, đường ống dẫn dầu của chúng ta ở Iran xảy ra vài trục trặc, đây là những ghi chép về cuộc đàm phán với chính quyền địa phương. Còn nữa, Dung tiên sinh có dặn, muốn chúng ta cho ông ấy xem qua tình hình nắm giữ cổ phần đối với những công ty ở thị trường quốc nội..."

Lạc Mỹ thoáng chốc cảm giác mình lại trở về chốn sa trường đã xa cách mấy tháng qua, xung quanh là ánh đao bóng kiếm, chiến sự xung đột, địch quân mai phục ở khắp nơi.

Cô đã từng từ bên trong thoát ra, hơn nữa còn nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn cách xa nơi chém giết đầy máu me ấy, thế nhưng giờ đây cô lại trở về.

Một thoáng chưa quen với nhịp độ nhanh của công việc, cô đã lâu không nghe tiếng chuông điện thoại liên tục reo vang, không gặp những nhân viên hối hả tới lui bên cạnh, không có thời gian biểu chẳng chừa ra một giây rảnh rỗi...

Đúng vậy, cô đã trở về.

Giữa trưa cùng Dung Hải Chính ở nhà hàng dùng cơm, cô vừa vội vội vàng vàng lùa cơm, vừa liếc như gió sang bảng báo cáo thống kê bên cạnh.

Dung Hải Chính liền nói: "Đừng xem nữa, ăn cơm đi."

Cô chẳng thèm ngẩng đầu lên đáp: "Tôi đang ăn mà." Hồi lâu sau, cô lại hỏi: "Tôi không hiểu, tình hình hoạt động của công ty tốt đẹp như vậy, tại sao khoản nợ ngân hàng lại cao đến thế?"

"Lợi tức lại không lớn lắm," Dung Hải Chính nói, "Chính là để cho người khác nhìn không ra thực hư của chúng ta."

Lạc Mỹ lại vùi đầu vào tiếp tục công việc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Anh chàng Ngôn Thiếu Lệ kia rất lợi hại, anh mang quyền cổ phần đi thế chấp, coi chừng anh ta giở trò bịp đấy."

Dung Hải Chính lại hỏi: "Theo ý kiến của cô, gia tộc Ngôn Thị có bao nhiêu người ta phải cẩn thận đề phòng?"

Lạc Mỹ đặt báo cáo thống kê xuống, đáp: "Bè phái bên dòng lẻ không cần thiết phải đề phòng, bọn họ không nắm giữ được quyền lực, ở hội đồng quản trị không có tiếng nói. Những người anh cần lo lắng chính là Ngôn Thiếu Lệ, Ngôn Thiếu Tử, Ngôn Chính Minh, Ngôn Chính Anh và một người nữa là Vương Tĩnh Như, tuy cô ta chỉ là phụ nữ nhưng năm xưa Ngôn Chính Kiệt vô cùng tín nhiệm cô ta, trong tay cô ta nắm giữ không ít thực quyền."

Dung Hải Chính nói: "Ngôn Chính Minh chưa đủ đe dọa, y sợ vợ như sợ cọp, chủ yếu là vì bà vợ của y chính là con gái độc nhất của Hạ Quốc Giang cho nên mới ỷ giàu lớn lối thế thôi. Chỉ cần y và đại tiểu thư nhà họ Hạ ly hôn thì sẽ trở thành con mèo bệnh ngay. Ngôn Chính Anh thì quả là một lão hồ ly, lúc nào cũng bo bo giữ mình, với cá tính của y mà nói, chỉ cần chúng ta đến với khí thế sấm vang chớp giật, y sẽ không chiến mà chạy ngay lập tức. Kẻ cứng rắn chỉ còn lại Ngôn Thiếu Lệ, Ngôn Thiếu Tử và Vương Tĩnh Như. Ngôn Thiếu Lệ là con trưởng của người vợ lớn, là kẻ đứng đầu trước mắt của gia tộc và là mối họa lớn nhất của chúng ta. Ngôn Thiếu Tử là đứa con trai được Ngôn Chính Kiệt yêu quý nhất, trao cho nhiều quyền lực nhất, cũng là một cái tên khiến cho chúng ta đau đầu; cô gái tên Vương Tĩnh Như kia giỏi nhất là mưu tính, muốn đối phó với cô ta quả thực cũng không dễ." Anh ngập ngừng nhìn về phía Lạc Mỹ, "Cô có biện pháp nào hay không?"

Lạc Mỹ đáp: "Trong lúc nhất thời này làm sao có biện pháp nào tốt cho được."

Dung Hải Chính cười: "Ăn trước đã." Hai người còn trao đổi thêm vài câu chuyện phiếm, Dung Hải Chính bỗng nhớ ra một việc: "À, đúng rồi, tối nay bộ trưởng thiết đãi, cô nhớ tan ca sớm một chút về nhà chuẩn bị quần áo."

Lạc Mỹ gật đầu, sau khi ăn xong hai người lên lầu trở về văn phòng của riêng mình. Lạc Mỹ vì mới tiếp nhận công việc nên vô cùng bận rộn, ngồi đến tận năm giờ chiều mới vội vàng trở về nhà thay trang phục dạ hội, theo Dung Hải Chính đến nhà bộ trưởng dự tiệc.

Bộ trưởng hiển nhiên có mối giao tình sâu đậm với Dung Hải Chính, hơn nữa với Lạc Mỹ cũng xem như có quen biết, trong các mối quan hệ giao tiếp ngày xưa thường cùng cô gặp gỡ, cho nên hỏi đùa: "Hải Chính, sao anh lại đục tường khoét vách của Thường Hân thế kia?"

Dung Hải Chính chỉ mỉm cười, vừa lúc nhạc hội vang lên, bộ trưởng liền đưa tay mời Lạc Mỹ. Hai người vừa khiêu vũ vừa nói cười. Bộ trưởng là một người rất thích nói đùa, hết lời tâng bốc Lạc Mỹ, còn bảo: "Nếu như tôi trẻ lại hai mươi tuổi, tôi nhất định sẽ cạnh tranh với Hải Chính. Cô Dung à, thật ra nếu bây giờ cô không chê tôi già, tôi cũng nguyện ý đi cạnh tranh đấy."

Lạc Mỹ đã quá quen với tình cảnh như vậy, đáp lời cũng vô cùng dí dỏm, hai người rộn rã nói cười, làm cho những người đang khiêu vũ phải hướng ánh mắt về phía bọn họ.

Cùng bộ trưởng khiêu vũ xong, Dung Hải Chính cuối cùng cũng tiếp lấy cô, trùng hợp là một điệu nhảy chậm, Lạc Mỹ nói: "Đúng lúc quá, điệu Tango ban nãy xoay đến mức tôi chóng mặt."

Dung Hải Chính nói: "Đây là lần đầu tiên chúng ta khiêu vũ đấy."

Lạc Mỹ lặng lẽ mỉm cười, vì đầu thật sự có chút váng vất, cô liền tựa lên vai anh, hai người chầm chậm nhảy xong điệu nhạc. Dung Hải Chính thấy sắc mặt cô không khỏe liền hỏi: "Cô đói à? Tôi mang cho cô ăn chút gì đó được không?"

Lạc Mỹ cũng cảm thấy đói bụng nên gật đầu, Dung Hải Chính liền bước đến bàn ăn đằng xa, nhưng Lạc Mỹ đã gọi anh lại, hỏi: "Anh biết tôi muốn ăn gì à?"

Dung Hải Chính mỉm cười, giơ đĩa lên đáp: "Trái cây, salad, cùng hai viên kem rum nho đúng không?"

Lạc Mỹ không khỏi bật cười, Dung Hải Chính lấy thức ăn mang trở về cho cô, nhìn cô ăn đến say sưa, rồi lại thay cô lấy về một ly rượu vang. Lạc Mỹ nói: "Cảm ơn." Dung Hải Chính liền dùng ngón tay che miệng cô lại, cô chợt nhớ đến lời anh nói lúc còn ở Pháp, liền không nhịn được phì cười. Những người khác hoặc đang khiêu vũ, hoặc đang chuyện trò, thậm chí có ai đó trông thấy tình cảnh của hai người cũng nhận ra họ là một đôi vợ chồng mới cưới, có những cử chỉ thân mật như thế cũng là điều đương nhiên nên cũng không để ý nhiều.

Lạc Mỹ dùng xong thức ăn, Dung Hải Chính đang cùng người quen tán gẫu và dần đi xa, cô liền tự mình đi trả lại đĩa ăn. Vì vừa uống xong một ly rượu vang, mùi vị có phần không dễ chịu lắm nên cô tiện bước đi về phía đài phun nước.

Sau đài phun nước có vài tán dâm bụt thật lớn, giấu cả chiếc xích đu màu trắng vào bên trong, ánh sáng bên ngoài đều bị những đóa hoa dâm bụt cản lại, một tia cũng không lọt vào được, chỉ có ánh trăng bàng bạc trải rộng trên mặt đất. Lạc Mỹ cảm thấy vô cùng thú vị, liền ngồi lên xích đu, không ngờ vừa ngồi yên ổn thì ở phía sau bỗng có người đẩy một cái, xích đu lập tức bồng bềnh đưa về phía trước. Cô giật mình, chỉ cười: "Anh đừng đùa nữa." Cô vốn tưởng là Dung Hải Chính, nào ngờ vừa xoay lại đằng sau xích đu, người đang đứng bên cạnh mà cô trông thấy lại chính là Ngôn Thiếu Tử.

Nụ cười trên gương mặt cô nhất thời cũng đông cứng lại. Từ sau cái hôm ở bệnh viện ấy, cô chẳng còn gặp lại cậu nữa, giờ đây nhìn cậu đứng đó, ánh trăng mờ mờ ảo ảo khiến cho cả người cậu như đang hòa vào bóng tối nhạt nhòa. Xích đu theo quán tính vẫn còn đang bay về trước rồi lại đưa về sau, cậu cũng lay lắt, nghiêng lệch trong tầm mắt cô. Trong đầu Lạc Mỹ chỉ còn lại một hình bóng mờ mịt ở nơi đó lên xuống theo hướng xích đu.

"Cô Dung." Cậu lên tiếng, giọng nói bình thản đến mức không nghe ra được lời nào. "Đã lâu rồi không gặp."

Lạc Mỹ chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình ướt lạnh như băng, hệt như có một con côn trùng nhỏ đang chui vào bên trong, có lẽ là đổ mồ hôi, hay là vịn lấy dây xích đu quá chặt.

Chỉ nghe cậu nói: "Hôn lễ của cô và Dung tiên sinh cũng không báo với bạn bè một tiếng, cho nên không thể nói lời chúc mừng đến cô, thật là thất lễ rồi."

Lạc Mỹ nghe cậu nói có vẻ khách sáo như vậy cũng vô cùng khiêm nhường đáp lời: "Nào dám chứ."

Ngôn Thiếu Tử cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng râm, ánh trăng soi lên mặt mày của cậu tuy không rõ ràng nhưng ánh mắt ấy vẫn sắc bén như cũ, cậu nói: "Vừa rồi trông thấy, suýt nữa tôi đã không nhận ra. Dung nhan rạng rỡ, đúng là người mới cưới."

Lạc Mỹ không kìm được mà siết chặt dây đu, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên rồi. Đời người phụ nữ luôn muốn được gả cho một người chồng tốt, bằng không, mất đi tính mạng cũng là điều có thể xảy ra."

Cậu gật gù nói: "Hay lắm, cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi. Cô cho rằng cái chết của Lạc Y là có người ra tay ư?"

Lạc Mỹ ngước mặt lên: "Tôi không dám suy nghĩ lung tung, tuy nhiên Lạc Y nắm giữ được yếu điểm mà người ngoài không thể nhận ra, vì thế mới bị diệt khẩu. Ngôn Thiếu Tử, nói thế nào đi nữa, Lạc Y cũng là vợ anh, tôi thật không ngờ, nhân tính lại có thể bỉ ổi đến mức như thế."

Ngôn Thiếu Tử tiến lên một bước, giữ lấy dây xích đu: "Lạc Mỹ, nói chuyện phải có chứng cớ!"

Lạc Mỹ đáp: "Phải, mọi việc đều phải có chứng cớ, cho nên vừa rồi tôi cũng đã bảo trước, tôi không dám nói lung tung."

Tính khí của Ngôn Thiếu Tử vốn vô cùng nóng nảy, thoáng chốc đã tóm lấy cổ tay cô, gần như kéo bật cô xuống khỏi xích đu: "Quan Lạc Mỹ! Tôi nói cho cô biết, Ngôn Thiếu Tử tôi còn chưa điên loạn đến mức đi mưu sát vợ và ba vợ của mình như thế!"

Lạc Mỹ không chống cự cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng nói: "Có liên quan hay không, trong lòng anh hiểu rõ. Cho dù anh không hay biết sự việc, nhưng còn dòng tộc của anh thì sao? Vì bản ghi chép ấy, bọn họ tuyệt đối sẽ bất chấp thủ đoạn, thân là một phần tử trong gia tộc ấy, anh lại thật sự không hay biết ư?"

Ngôn Thiếu Tử nghiến răng nói: "Được, hôm nay có phải cô muốn định tội của tôi hay không?"

Lạc Mỹ nhìn cậu, vầng trăng đang trôi xuyên qua những áng mây, cho nên ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, chiếu lên mặt của cậu cũng tranh tối tranh sáng, trong mắt cậu có điều gì đó mà cô nhìn không rõ. Cô chợt mỉm cười: "Ngôn Thiếu Tử, tôi có thể định anh tội gì chứ? Tôi không phải quan toà, càng không phải thượng đế, về chuyện anh có tội hay không, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, đến lúc đó tự có báo ứng. Bây giờ tốt nhất anh nên buông tôi ra, bằng không nếu để cho chồng của tôi trông thấy, chỉ sợ anh ấy sẽ hiểu lầm."

"Chồng của cô?" Ngôn Thiếu Tử cười lạnh, trong giọng nói chứa đầy vẻ châm chọc và chế nhạo, "Cô thật sự tìm được một người chồng giao phó cả đời à, cô có biết anh ta là ai không?"

"Đương nhiên tôi biết." Lạc Mỹ thản nhiên đáp, "Anh ấy là người anh cùng cha khác mẹ với anh, là con của Ngôn Chính Kiệt và Dung Tuyết Tâm."

Ngôn Thiếu Tử cười lạnh: "Hắn ta có nói với cô rồi à? Nhưng cô biết được bao nhiêu về hắn chứ? Không sai, hắn là anh cùng cha khác mẹ với tôi, nhưng trên dưới cả gia tộc chắc chắn sẽ không một ai bỏ qua cho tên khốn kiếp đó! Hắn có rất nhiều tiền đúng không? Cô có biết tiền này đến từ đâu hay không? Để tôi nói cho cô biết, mỗi đồng tiền cắc bạc của hắn đều là dùng thủ đoạn hèn hạ nhất để ép người mà ra đấy, cha tôi cũng là do hắn ta bức tử mà chết! Hắn đã ác ý thu mua cổ phần rồi đến uy hiếp cha tôi, cha tôi tức giận đến xuất huyết não, ngã quỵ ngay tại phòng hội nghị. Cả cha ruột của mình mà hắn còn hạ độc thủ như vậy, cô còn trông mong hắn sẽ cho cô chút tình nghĩa hay sao?"

Lạc Mỹ cũng lạnh lùng nở nụ cười: "Hèn hạ ư? Những chuyện Thường Hân làm thì minh bạch à? Vụ sạt lở đường hầm núi Đại Doanh, bảy công nhân thiệt mạng, bốn mươi sáu người khác bị thương, vì sao? Bởi vì công ty công trình Khoan Công thuộc xí nghiệp quan hệ Thường Hân lừng lẫy tiếng tăm vì thèm thuồng món lợi nhỏ mà tự tiện thay đổi kết cấu thiết kế. Sau khi sự việc xảy ra, các người đều chối bỏ sạch sẽ trách nhiệm. Hai tay của các người đều là máu tươi thì có tư cách gì chỉ trích người khác chứ?"

Ngôn Thiếu Tử nói: "Người trong thương trường, thân bất do kỷ, ngày xưa cô cũng là một phần trong công ty, chẳng lẽ cô lại trong sạch hay sao?"

Lạc Mỹ nói: "Tôi đúng là không trong sạch, cho nên tôi mới có quả báo ngày hôm nay. Nhưng tôi chỉ muốn cho anh hiểu rõ, trên đời này không ai sạch sẽ hơn ai cả, anh căn bản không có bất cứ lập trường gì để chỉ trích chồng tôi cả."

Ngôn Thiếu Tử giận đến run người, cơ thịt trên mặt giần giật từng hồi, gần như gằn từng chữ: "Được! Được! Tôi sẽ chờ, chờ xem ông chồng tốt của cô sẽ đem lại cho cô kết cuộc như thế nào!" Cậu dùng sức đẩy cô sang bên, xoay người sải bước thật nhanh, chẳng bao lâu đã chìm vào bóng tối.

Lạc Mỹ bị cậu đẩy lảo đảo vài bước, phải vịn vào dây xích đu mới đứng vững được. Ánh trăng vẫn đẹp như lúc nãy, trên cành, trên lá, trên hoa dâm bụt đều phủ lên một lớp sương bạc. Tiếng âm nhạc trong vườn, tiếng nói cười từng đợt truyền đến, nhưng Lạc Mỹ lại cảm giác mình như một kẻ cô độc ở chốn này, người bên ngoài cười cũng được, đùa cũng được, dường như đều là một thế giới khác. Cuộc nói chuyện ban nãy, cô và Ngôn Thiếu Tử đã hoàn toàn đoạn tuyệt với nhau rồi, về sau gặp mặt, chỉ sợ ngay cả vẻ khách sáo giả tạo như hôm nay cũng không có nữa, mà những lời nói của cậu sẽ càng khiến cô thêm khó chịu.

Đúng vậy, cô căn bản không hề biết Dung Hải Chính là ai, nhưng anh đã cứu cô. Trong lúc khốn cùng, anh đã thay cô chỉ ra một con đường, anh đã khiến cô sống lại một lần nữa. Chỉ vì báo thù mà sống lại, nỗi khổ trong lòng cô càng dâng trào nhiều hơn, hệt như vừa uống một tách cà phê đen đậm đà, đắng vào tận lục phủ ngũ tạng, đắng đến mắt cô từng cơn nóng ran. Cô mong rằng nơi đây chỉ là một vùng đất hoang không người sinh sống, để cô khóc to lên một trận cho hả, trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, thế nhưng bên ngoài bức tường hoa ấy vẫn là người, cô đành phải cố gắng nhẫn nhịn, may mà nhẫn nhịn đã quen, có khó có khổ hơn cô cũng có thể chịu đựng được. Qua một lúc sau, cô cảm thấy tốt hơn đôi chút liền chầm chậm bước ra ngoài.

Dung Hải Chính đang trò chuyện với bộ trưởng, trông thấy cô liền hỏi: "Em đi đâu vậy, cả nửa ngày cũng không thấy?"

Lạc Mỹ cười đáp: "Em vừa nãy sang giậu hoa bên kia chơi, nào ngờ lạc đường, trời lại tối, không trông thấy gì cả, em bèn men theo đường nhỏ càng đi càng xa, cuối cùng mới quay lại được nơi đây."

Bộ trưởng Cao cười bảo: "Tôi vừa rồi còn nói đùa với Hải Chính, rằng có một người vợ xinh đẹp giỏi giang như cô đây, anh ta mà không trông nom cẩn thận, coi chừng bị người khác bắt cóc đi mất đấy."

Nói cười một lúc, Lạc Mỹ lại cùng bộ trưởng Cao nhảy hai bài nhạc rồi mới cùng Dung Hải Chính khiêu vũ. Anh hỏi "Vừa rồi cô đi đâu vậy, tôi nghĩ không phải lạc đường đâu."

Lạc Mỹ mỉm cười: "Chẳng lẽ anh thật sự sợ rằng có người bắt cóc tôi đi à?"

Dung Hải Chính cũng phì cười.

Lạc Mỹ hạ giọng nói: "Tôi vừa gặp Ngôn Thiếu Tử."

Dung Hải Chính "ừm" một tiếng, hỏi: "Hắn ta nói gì vậy?"

Lạc Mỹ đáp: "Cũng không có gì, còn không phải mấy câu trong dự đoán của anh hay sao."

Dung Hải Chính ngừng lại thật lâu không lên tiếng, lát sau mới hỏi: "Vậy về việc cô kết hôn với tôi, hắn ta nói thế nào?"

Lạc Mỹ tròn mắt nhìn anh, thấy anh thờ ơ như thể thuận miệng hỏi đến bèn trả lời: "Anh ta thì có lời nào hay ho đâu chứ! Có điều, cả gia tộc Ngôn Thị đều tỏ ý không vui trước hôn lễ của chúng ta, tôi nghĩ anh ta cũng thế."

Dung Hải Chính không hỏi nữa, sau khi vũ hội kết thúc, hai người trở lại ngôi nhà ở Tân Hải. Lạc Mỹ chỉ cảm thấy mệt mỏi, cô tắm rửa qua loa rồi sớm chìm vào giấc ngủ say. Đến khi cô trở giấc tỉnh lại, cả căn phòng đã ngập tràn ánh sao, những ngôi sao trên vòm trần bằng thủy tinh, mọc chi chít lấp lánh như biển, tựa như những giọt sương long lạnh chực rơi xuống mà giường bên cạnh lại trống không. Cô trong lòng lấy làm lạ, ngồi dậy thuận tay với một chiếc áo khoác, vừa mặc vừa bước ra ngoài, đi một mạch đến sân thượng, trông thấy Dung Hải Chính sau lớp cửa kính đang ngồi một mình trên ban-công hút thuốc. Cô biết anh xưa nay mắc chứng mất ngủ vô cùng nghiêm trọng, cho nên cũng không tiện quấy rầy anh, tự mình quay về ngủ tiếp.

Vừa nằm xuống không lâu, cô nghe được tiếng cửa sân thượng khẽ khàng vang lên. Cô nhắm mắt lại vờ ngủ, chỉ nghe anh nhè nhẹ bước thẳng đến trước giường, bất chợt đưa tay đắp lại chiếc chăn bị xê dịch cho cô. Anh khẽ thở dài, chẳng ngờ lại tỏ vẻ buồn bã. Lạc Mỹ vốn định vờ ngủ là để dọa cho anh giật mình, đột nhiên nghe anh thở dài như vậy, trong lòng bỗng ngẩn ngơ. Đang lúc chần chừ chưa biết có nên tiếp tục trò đùa này với anh không, cô lại nghe anh thầm thì gọi: "Lạc Mỹ?" Cô không đáp lại, hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên mặt cô, dường như anh đang cúi người xuống, cách mặt cô chưa đến một gang. Tim của cô đập mạnh thình thịch, nhưng anh cuối cùng chỉ khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó kéo chăn qua, chìm vào giấc ngủ bên cạnh cô.

Lạc Mỹ không dám cử động dù chỉ một chút. Trong lòng cô càng không biết nên làm thế nào mới phải. Từng cảnh tượng khi còn ở Paris như hiện về trước mắt, trước kia cô không phát hiện ra, giờ đây nhớ lại, anh thật sự đã hao phí rất nhiều tâm tư để dỗ dành cô vui vẻ, cố gắng làm cho cô hạnh phúc.

Vốn tưởng cuộc hôn nhân này thật sự chỉ là một sự trao đổi lợi ích theo kiểu hai bên cùng có lợi, giờ đây cô lại nhận ra anh giấu một động cơ khác đằng sau lợi ích ấy. Nếu như thật sự liên quan đến tình cảm, vậy thì chỉ sợ cuộc giao dịch này sẽ phức tạp hơn nhiều. Anh quả thật sẽ tuân thủ lời hứa ly hôn với cô lúc ban đầu hay không? Anh là vị thương nhân khôn khéo nhất, so đo từng chút một, không thu lợi tuyệt đối không bỏ công. Nói cách khác, nếu như sau khi nỗ lực không đạt được lợi ích như anh mong muốn, e rằng anh tuyệt đối không chịu dừng tay. Vậy thì đến lúc đó, tự mình liệu có thể thoát khỏi đám gông xiềng này hay không?

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc