Năm trước, đám người Vu Hoa đã bị phán quyết cẩu đầu trảm. Lâm bà tử biết được tin thì ngất ngay tại chỗ, hai ngày sau cũng đi theo. Lâm bà tử một lòng ngóng trông nhi tử trở về để có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Thi thể được cuốn chiếu, mai táng qua loa, ngay cả một cái quan tài mỏng cũng không có.
Những chuyện này là Vương tẩu tử nói cho Hứa Hướng Dương biết. Nàng nghe xong, cảm thấy hoảng hốt:" Không thể tin được lại xảy ra chuyện như vậy, Lâm bà tử cũng là người đáng thương." Lâm bà tử chính là bị tâm niệm của chính bản thân làm hại.
"Đáng thương thì đáng thương, nhưng tâm địa cũng bị phá hỏng rồi! Không đi tức giận nhi tử mình lại đối với ngươi như vậy! Dù có muốn sủng nhi tử cũng không thể hại người khác a! Thiện có thiện báo, ác có ác báo. Làm người phải làm nhiều việc tốt mới phải." Vương tẩu tử chỉ cảm thấy Lâm bà tử vong ân phụ nghĩa, Hứa Hướng Dương có bao giờ không đối tốt với Lâm bà tử chứ? Chẳng nói đến ngày thường có nhiều chiếu cố, chính là đâu có máu mủ ruột thịt gì thì không thể cưỡng bức con nhà người ta gả a.
Hứa Hướng Dương thấp đầu, nhẹ nhàng thở dài:"Đều đã qua rồi, năm nay hẳn là có thể thuận lợi đón năm mới." Vương tẩu tử nói tiếp:" Sắp tới sẽ càng náo nhiệt hơn. Năm trước vướng mắc nhiều chuyện, từng cái từng cái ùn ùn kéo đến. Chờ sang năm, ngươi và đại nhân nhất định phải cùng nhau đi đại Tướng Quốc Tự thắp hương, đuổi đi xui xẻo."
"Ân." Năm ngoái, lúc lộn trở lại để hỏi ngày sinh tháng đẻ của Triển Chiêu thì bất ngờ gặp được Đinh Nguyệt Hoa. Năm nay nhất định phải cùng nhau đi, cho dù Đinh Nguyệt Hoa lại đến, cũng sẽ không thể ở trước mặt nàng động tay động chân gì với Triển Chiêu. Buổi tối Triển Chiêu trở về, nghe nàng nói muốn cùng đi đại Tướng Quốc tự, cười đáp ứng. Vốn dĩ đã đáp ứng nàng, nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện hỗn loạn nên mới hoãn lại. Năm nay thời gian nghỉ của hắn có chút khác năm ngoái, mùng bốn là bắt đầu nghỉ, có thể cùng nàng đi đây đi đó một chút.
Nàng một bên nghe hắn nói, một bên bận việc ở trong phòng bếp. Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài:" Nàng biết không? Nàng thường khiến ta nghĩ đến nương, từ khi đến Khai Phong phủ, rất lâu rồi ta chưa từng nhớ đến bà ấy. Nhưng cái lần nàng nấu mì sợi cho ta, bóng dáng bận rộn của nàng gợi lên rất nhiều kí ức khi còn bé."
Hứa Hướng Dương kinh ngạc nhìn hắn, Triển Chiêu cười:"Nàng thật sự có rất nhiều điểm giống nương."
Hứa Hướng Dương ngẩn người:"Hóa ra chàng coi ta trở thành mẫu thân a."
Triển Chiêu cho thêm một căn củi vào trong bếp, chậm rãi nói:" Mặc dù nàng không phải mẫu thân ta, nhưng sẽ là mẫu thân của con ta." Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười:" Cũng sẽ là một mẫu thân tốt."
Mặt Hứa Hướng Dương đỏ lên, nhỏ giọng nói chán ghét, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, sau đó quay lại tiếp tục làm việc. Triển Chiêu mang theo rất nhiều hải sản về, mấy ngày nay đều liên tục thay đổi thực đơn, hôm nay sẽ làm cua. Con cua được luộc chín, lấy hết thịt ra, để xác cua cũng lại. Sau đó cắt một khối đậu hũ thành miếng nhỏ, cho chung với thịt cua, trứng, cùng gia vị sau đó quấy đều cho vào xác cua, để lên trên ít hành thái và cà rốt. Cuối cùng đặt lên bếp để hấp chín, đến lúc lấy ra cho thêm ít tương nữa là xong.
Triển Chiêu nhìn, cười nói bản thân thật có phúc, thú được tức phụ có tài như vậy. Lời này không phải là lấy lòng mà quả thật như thế. Hắn ngẫu nhiên sẽ nghĩ, nếu là Đinh Nguyệt Hoa thì hiện tại sẽ như thế nào? Cũng có thể đoán được đôi chút, Đinh Nguyệt Hoa vốn không am hiểu mấy việc bếp núc, cho nên cũng chưa từng dụng tâm nấu món gì đó cho hắn. Về phần những cái khác, trong nhà hẳn là đã có hạ nhân làm. Hắn cảm thấy thê tử nhà mình vẫn là tri kỉ hơn.
Đinh Nguyệt Hoa có thể cùng hắn cùng tiến cùng lui, bôn tẩu khắp nơi, nhưng, hắn thật sự cần một thê tử như vậy sao? Có lẽ bởi vì hiện tại hắn đã thay đổi, cho nên cảm thấy chỗ nào của Hứa Hướng Dương cũng tốt. Dịu dàng hiền thục, săn sóc chu đáo, mềm mại đáng yêu, dường như không có điểm nào là không hợp ý hắn. Ngược lại là Đinh Nguyệt Hoa, tình cảm đã sớm nhạt đi, không còn dấu vết nào nữa. Thật sự hắn thua thiệt nàng, nhưng không có cách nào có thể bù đắp.
Lễ mừng năm mới trôi qua yên bình, ngày mùng năm, Triển Chiêu và Hứa Hướng Dương cùng đi đại Tướng Quốc Tự, bọn họ xin cho đối phương một cái bùa bình an. Ngày mùng tám, Quan Húc mời mọi người đi đến nhà tụ tập. Hiện tại Bảo Nhi đã lớn, Quan Húc để cho nó ở bên mình để tiện chăm sóc. Trong nhà không có nữ nhân, mọi người đều nghĩ đến nhà hắn thì tụ tập như thế nào, chẳng lẽ là mời đến uống trà sao? Nhưng vừa đến liền thấy, trong viện khí thế ngất trời, hóa ra là nướng thịt.
Cả đám người đều vui vẻ, nhất là Ngôn Nghị và Ngôn Chân, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Quan Húc biết Ngôn Nghị theo Triển Chiêu học võ, cố ý muốn cùng hắn đánh mấy chiêu, khen Ngôn Nghị học tài. Nhi tử được khen, trong lòng Vương tẩu cũng cao hứng, nhưng là hiểu được, Ngôn Nghị có học võ như thế nào cũng không thể đạt đến trình độ như Triển Chiêu, nhiều nhất là giỏi hơn Vương Triều một ít mà thôi.
Quan Húc hưng trí, nói với Triển Chiêu:" Triển huynh đệ, chúng ta cũng so chiêu một cái."
Triển Chiêu thả ly rượu trên tay xuống, phi thân về phía sân, Quan Húc buồn cười:" Nhớ lần đầu tiên gặp, ngươi chưa hỏi rõ xanh đỏ đen trắng thế nào đã ra tay với ta, có thể thấy được là đối với Hứa muội tử có nhiều để bụng."
Hứa Hướng Dương đột nhiên bị điểm danh, lại bị mọi người cùng nhau đùa, khuôn mặt đỏ bừng lên. Triển Chiêu quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cười nói:" Tức phụ của mình thì tất nhiên phải để ở trong lòng." Bị Triển Chiêu đổ thêm dầu vào lửa, mọi người cười càng thêm ái muội. Hứa Hướng Dương trừng Triển Chiêu, thật là, từ lúc nào lại trở nên thiếu đứng đắn như vậy cơ chứ? Không để ý đến bọn họ đùa giỡn nữa, kéo Ngôn Chân đi sang bên nướng thịt.
Ngôn Chân nhìn Hứa Hướng Dương, trong lòng cực kì tò mò. Vị Hứa di này có chút đặc biệt. Thời điểm ban đầu mẫu thân vô cùng chán ghét nàng, còn mắng nàng là nữ nhân xấu xa, nhưng sau đó thì dần dần thay đổi, mẫu thân không bao giờ nói xấu sau lưng nàng nữa. Món nào nàng làm ăn cũng ngon, ngay cả khi ướp muối đồ ăn thì hương vị cũng không giống những nhà khác. Lần đầu tiên Ngôn Chân gặp Hứa Hướng Dương là vào hôm tổ chức sinh nhật cho phụ thân, nàng không nói nhiều lắm, bộ dáng ôn nhu dịu dàng. Khi đó Triển đại nhân chỉ đối xử thản nhiên với nàng, khác hẳn với hiện tại, đối với nàng luôn luôn cười.
"Hứa di, Triển đại nhân đối với ngài thật tốt." Mỗi khi nàng hỏi về chuyện của Hứa di, nương luôn dặn là không được ở trước mặt Hứa di nhắc tới chuyện trước kia. Nàng không hiểu rõ ngọn nguồn như thế nào, nhưng biết là sự tình không được tốt đẹp gì. Nhưng mà, nàng chỉ là một tiểu cô nương, vẫn chưa quá thành thục, hiện tại lại đúng thời điểm dậy thì. Nhìn Triển đại nhân đối xử với Hứa di tốt như vậy, trong lòng cũng thấy hâm mộ. Triển đại nhân thật xuất sắc a, nhân phẩm tốt, võ công giỏi, bộ dáng lại... cực kì đẹp mắt. Mẫu thân nói gần đây Triển đại nhân ngày càng tuấn lãng, nàng cũng hiểu được điều đó, thực sự là có ngắm cả ngày cũng không thấy chán.
Hứa Hướng Dương hơi kinh ngạc, không ngờ Ngôn Chân cố ý né sang bên này với nàng là muốn nói lời này, thì ra tiểu cô nương này cũng thích tò mò a. Nàng cười cười:" Triển đại nhân là người tốt, đối với ai cũng tốt cả."
"Không giống nhau a. Hứa di, ta đã là đại cô nương, ta biết."
Hứa Hướng Dương ngẩn người, bật cười:" Là Hứa di không phải, còn xem ngươi như đứa nhỏ." Nữ tử ở cổ đại trưởng thành sớm, mười lăm mười sáu tuổi mà lập gia đình là chuyện bình thường, nhưng mà:" Có phải Ngôn Chân thích người nào rồi không?"
Mặt Ngôn Chân đỏ lên:" Mới không có..."
Ha ha, Hứa Hướng Dương hé miệng cười, gắp thịt đã chín vào đĩa rồi đưa cho Ngôn Chân bưng ra bàn. Tuổi Ngôn Chân còn nhỏ, muốn nghị thân còn cần hai năm nữa, nhưng Vương tẩu tử cũng từng lén đề cập với nàng rằng tiểu tử nhà ai không tồi này nọ. Thời gian trôi qua thực nhanh, nàng xuyên đến đây đã được hơn hai năm, cảm giác dường như mới chỉ là hôm qua vậy. Cuộc sống có thể an ổn như hiện tại đã vô cùng tốt rồi, nàng không dám cầu thêm điều gì nữa.
Một ngày lại qua một ngày, yên bình đến độ không có cảm giác là thời gian đang trôi qua. Ngô đồng trong viện bắt đầu đâm chồi, nhỏ nhỏ xinh xinh, trông rất thích mắt. Thời tiết hiện đã vào tháng ba, trong lòng Hứa Hướng Dương vô cùng chờ mong đến ngày cùng Triển Chiêu trở về quê bái tế cha mẹ. Bọn họ đã bàn bạc kĩ, khi nào trở về từ Thường Châu thì sẽ bắt đầu chuẩn bị cho việc thành thân, hiện tại nàng đã bắt đầu thêu hỉ phục, mỗi một mũi kim, mỗi một đường chỉ đều là hi vọng cùng hạnh phúc.
Bỗng nhiên, A Vượng chạy vào cửa, vui sướng kêu. Hứa Hướng Dương nghĩ là Vương tẩu tử đến, hôm qua nàng nói sẽ đem chút đồ ăn cho mèo lại đây, chắc là đã tới. Mở cửa, quả nhiên là Vương tẩu tử. Vương tẩu tử vừa cười vừa đi vào:" Thức ăn cho mèo mà ngươi cần, ta đã mang đến đây, còn nữa, cũng lấy mấy cây nho cho ngươi, hiện tại trồng là vừa lúc."
Hứa Hướng Dương nói cảm ơn, thỉnh Vương tẩu tử vào nhà. Vương tẩu tử nhìn thấy hỉ phục, mặt mày hớn hở:" Chậc chậc, cái này, tay nghề thật tốt a! Ngươi mà mặc vào nhất định rất xinh đẹp." Hứa Hướng Dương cười nhẹ, có thể được một lần mặc hỉ phục gả cho Triển Chiêu, nàng cũng đã thấy quá đủ rồi. Vương tẩu tử nhìn nhìn, nói:" Chắc ngươi chưa biết, Đinh cô nương lại tới nữa."
Cái gì? Đinh Nguyệt Hoa lại tới nữa?:" Không phải nàng về nhà rồi sao? Mới có bao lâu mà sao lại đến đây?" Chẳng lẽ nàng là vì Triển Chiêu mà đến?
Vương tẩu tử thấy vẻ mặt Hứa Hướng Dương lo lắng, nghĩ rằng chuyện này đối với ai cũng khó lòng thấy thoải mái cho được:" Ngày ấy ta nhìn thấy nàng ở trên đường, cứ tưởng mình hoa mắt, sau khi về nói với Vương Triều mới biết là nàng thật sự đã đến."
Lúc trước nghe nói Đinh Nguyệt Hoa trở về nhà, Hứa Hướng Dương còn tưởng nàng đã nghĩ thông suốt, chẳng lẽ không phải sao? Vương tẩu tử nói tiếp:" Ta nghĩ nàng giận dỗi người nhà. Ai, không cần đoán cũng biết vì sao?" Tuổi tác Đinh Nguyệt Hoa như vậy, tự nhiên là muốn bàn hôn sự, nhưng làm sao nàng có thể chấp nhận? :" Thật sự là, nhà ai mà có khuê nữ như vậy cũng sốt ruột muốn chết."
" Vậy về sao nàng tính thế nào?" Cả đời không lấy chồng? Có khả năng sao?
Vương tẩu tử thấp giọng:"Nghe nói đi tìm Quan Húc, ta xem a, hai người bọn họ là có gian tình a."
"A? Quan đại ca và Đinh cô nương? Này..." Sao lại có khả năng cho được? Hứa Hướng Dương cảm thấy lời này của Vương tẩu tử không có căn cứ cho lắm. Không phải trong lòng Đinh Nguyệt Hoa vẫn nhớ thương Triển Chiêu sao? Vương tẩu tử liếc nàng một cái:" Có lẽ Đinh cô nương vẫn còn tình cảm với Triển đại nhân, nhưng Quan Húc thì khó nói. Ngươi cảm thấy Quan Húc đối với nàng như thế nào? Không thân cũng chẳng quen, người ta làm gì phải vô duyên vô cớ đối tốt với nàng như vậy? Trừ bỏ có ý với nàng thì còn có lí do nào nữa?"
Hứa Hướng Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Vương tẩu tử có phần đúng. Quan Húc là người tốt, nhưng cũng không phải với bất cứ ai cũng tốt. Hắn đối với Đinh Nguyệt Hoa dễ là đã có tình cảm. Nàng nhìn Vương tẩu tử:" Việc này khó mà nói chính xác cho được, chúng ta chỉ nhìn xem thế nào thôi, không nên suy đoán lung tung."
" Ta biết. Thật ra, trừ bỏ tuổi có lớn chút, con người Quan Húc thật sự khá tốt, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, lại biết quan tâm chăm sóc. Chuyện giữa Đinh cô nương và Triển đại nhân cũng biết hết rồi, nếu hắn đã không so đo, vậy thì Đinh cô nương còn gì phải do dự? Nói thật, thanh danh hiện tại của nàng đã hỏng rồi, muốn gả cho nhà nào tốt chút cũng không dễ dàng."
Hứa Hướng Dương than nhẹ:"Muốn nàng buông Triển Chiêu sợ là không dễ dàng vậy. Mỗi người có duyên phận của chính mình, chuyện của nàng, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn xem thôi."
"Đúng vậy. Ta chỉ là nói với ngươi một chút thôi, dù sao cuối tháng ngươi khởi hành đi Thường Châu, chờ đến lúc trở về có khi sẽ là một cảnh tượng khác."
Lời của Vương tẩu tử là có ý tốt muốn trấn an nàng, Hứa Hướng Dương cũng hiểu được việc Đinh Nguyệt Hoa đến Biện Kinh không liên quan đến mình. Ai ngờ sau đó bọn họ nhận được thư từ đại ca đại tẩu Triển Chiêu, nói hai năm nay Triển Chiêu chưa về nhà cho nên bọn họ tính đến Biện Kinh thăm hắn.