Trên dòng sông, hoa đăng như những vì sao, uốn lượn liên miên, tô đẹp cho chân trời, giống như tinh hỏa liệu nguyên (đốm lửa nhỏ có thể cháy lan cả cánh đồng), lại chói lọi rực rỡ, tựa như ảo mộng, không biết đâu là điểm cuối. Tuy là ngày tốt cảnh đẹp, địa phương bị che khuất ánh đèn cũng đứng không ít người. Triển Chiêu im lặng đứng yên, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đẩy Đinh Nguyệt Hoa ra. Xin lỗi, áy náy, bất đắc dĩ, quá nhiều cảm xúc ngổn ngang trong đầu, không thể nói nên lời, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài:" Nguyệt Hoa, muội không nên tới." Việc đến nước này, lại dây dưa không rõ chỉ càng thêm thương tâm, càng làm tổn hại đến danh tiết của nàng mà thôi.
Hai mắt Đinh Nguyệt Hoa đẫm lệ, cảm thấy ủy khuất:"Triển đại ca..."
Trong lòng Triển Chiêu sao lại không vướng bận nàng, rốt cuộc là người mà mình yêu thương, có thể gặp mặt, hắn cũng cao hứng. Miệng mở ra, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều:" Người nhà có biết muội đến Biện Kinh không?"
Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa né tránh, ấp úng không đáp lại. Trong nhà tất nhiên là không biết, bọn họ đang thương lượng tìm một hôn ước khác cho nàng. Nếu không phải bị Hứa Hướng Dương chặn ngang, tháng năm năm sau, nàng và Triển Chiêu sẽ thành hôn. Triển Chiêu thấy nàng như vậy, trong lòng hiểu rõ:" Muội làm thế sẽ khiến người trong nhà lo lắng. Sớm trở về đi thôi."
" Muội viết phong thư gửi về nói mình vẫn bình an là được." Khó khăn lắm mới đi ra ngoài, sao có thể liền trở về? Nhìn thấy Triển Chiêu nhíu mày, biết là hắn muốn tiếp tục khuyên, vội vàng nói:" Muội vất vả đến đây một chuyến, tối nay đi xem hội hoa đăng rồi nói sau? Triển đại nhân, ngài có thể bồi dân nữ đi một chút được không?"
Triển Chiêu nhìn ánh mắt nàng tràn đầy chờ mong, thật sự khó có thể cự tuyệt. Trong lòng thay mình tìm một cái cớ, mặc dù duyên phận phu thê đã bị chặt đứt, nhưng vẫn còn có thể làm bằng hữu, nàng đường xa mà đến, cũng nên tiếp đãi một phen, liền gật đầu cười đáp ứng. Đinh Nguyệt Hoa vui vẻ ra mặt, chỉ sạp bán hoa đăng đằng trước, nói:" Chúng ta cũng đi thả hoa đăng đi, đổi lấy một ước nguyện."
Hai ngọn hoa đăng chậm rãi trượt vào trong nước, nhấp nhô theo gợn sóng, dần dần đi xa. Đinh Nguyệt Hoa nhìn hai điểm ánh sáng mờ dần, ánh mắt đầy ý cười:" Triển đại ca, hi vọng sẽ có một ngày hai ta được đoàn tụ." Triển Chiêu không nỡ khiến nàng mất hứng, chỉ có thể cười cho qua. Đinh Nguyệt Hoa lại nói:" Huynh cầu nguyện điều gì?"
Triển Chiêu thản nhiên nói:"Bình an." Ước nguyện bất quá chỉ là một điều gửi gắm ở trong lòng, một cái hoa đăng nho nhỏ có thể chịu được bao nhiêu? Mong ước của bản thân đâu phải ước nguyện là có thể thực hiện được? Chỉ hi vọng mọi người xung quanh mình được an khang mạnh khỏe là tốt rồi.
Đinh Nguyệt Hoa có vẻ đã biết trước:" Triển đại ca, sao huynh không cầu nguyện cho bản thân mình? Ngay cả thả hoa đăng cũng cầu thiên hạ thái bình. Tâm nguyện như vậy nhất định sẽ thực hiện được, hoa đăng của huynh sẽ không bao giờ bị chìm."
Triển Chiêu đứng dậy nói:" Điều này có thể thành sự thật sao?" Nhãn lực hắn tốt, nhìn thấy hoa đăng phía xa xa bị sóng đánh nghiêng ngả, ánh sáng ảm đạm dần. Mặc dù không tin, trong lòng vẫn nảy lên một tia tiếc nuối.
Hoa đăng của Nguyệt Hoa, đã chìm xuống.
Qua mười lăm, Triển Chiêu lại bắt đầu bận rộn. Hứa Hướng Dương tiếp tục ở trong viện làm công việc thêu thùa. Sau đêm Tết Nguyên Tiêu nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa, Hứa Hướng Dương nghĩ những ngày yên bình này chắc sắp bị đánh vỡ, thậm chí đã chuẩn bị tốt tinh thần nghênh đón bão tố, kết quả Đinh Nguyệt Hoa không hề tới tìm nàng. Triển Chiêu cũng như bình thường. Trong lòng thấp thỏm lo lắng hồi lâu, thẳng đến hết tháng giêng đều không có gì khác thường, thế mới an tâm xuống. Về phần những cảm xúc ngổn ngang trong lòng, nàng không dám biểu lộ dù một chút, sợ khiến Triển Chiêu thấy chán ghét. Vốn không phải là điều mà nàng có thể mơ ước tới, vô luận tiếp theo như thế nào, nàng đều phải đặt tất cả vào tận sâu đáy lòng, cẩn thận an phận mà sống.
Đầu tháng hai, có nha dịch đến thỉnh nàng đi thư phòng Bao đại nhân một chuyến. Nàng kinh ngạc, sao lại đột nhiên thỉnh nàng đi thư phòng? Nếu là nói có liên quan đến vụ án gì, vậy cũng chỉ có duy nhất vụ giết người giấu xác, nhưng năm trước đã phá xong rồi mà. Một đoạn đường đi không bao lâu nhưng trong lòng nàng không yên chút nào, sợ bản thân đã sơ sẩy làm ra chuyện gì gợn lên sóng gió.
Tiến vào thư phòng, nàng hành lễ xong, cứng nhắc đứng ở một bên. Công Tôn tiên sinh ôn tồn nói:" Cô nương không cần câu nệ, hôm nay thỉnh cô nương tới là có việc muốn cùng thương lượng."
Hứa Hướng Dương ngẩng đầu nhìn Công Tôn tiên sinh, băn khoăn, muốn thương lượng với nàng chuyện gì? " Công Tôn tiên sinh, ngài có gì cần làm xin cứ việc phân phó, ta sẽ cố gắng hết sức."
Triển Chiêu nói:"Năm trước Từ Châu bị lũ lụt, năm nay công trình trùng kiến đã hoàn thành. Đại nhân phụng chỉ cải trang đi tuần tra một chuyến, xem xét tình huống trùng tu thế nào rồi. Chúng ta muốn cải trang thành một hộ gia đình đi tới Từ Châu để âm thầm nghe ngóng điều tra, đại nhân là lão gia, tiên sinh là quản gia, Trương Long, Triệu Hổ và ta là hộ vệ. Tiên sinh nói ngươi tâm tư nhẵn nhụi, trù nghệ lại tốt, cho nên muốn ngươi cải trang làm nha hoàn đi theo. Nếu ngươi nguyện ý, liền chuẩn bị một chút rồi lên đường."
Hứa Hướng Dương chưa từng đoán rằng bọn họ không kể đến khúc mắc trước kia mà cho nàng đi cùng, trong lòng cảm thấy vui mừng, lộ ra một chút ngượng ngùng cười, hướng Bao đại nhân nói:" Đại nhân đã phân phó, Hứa Hướng Dương nhất định cố gắng phối hợp."
Bao đại nhân gật đầu, dặn dò vài câu liền cho nàng trở về. Khai Phong phủ không thiếu nha hoàn, nếu không phải Công Tôn tiên sinh tiến cử thì cũng không tới phiên Hứa Hướng Dương. Tấm lòng của Công Tôn tiên sinh, Bao đại nhân biết rõ nên cũng không phản đối. Nếu như Triển hộ vệ đã thành thân, quan hệ gượng gạo như hiện tại không phải kế lâu dài, Hứa Hướng Dương đã mất trí nhớ, sao không cho nàng thêm một cơ hội? Giúp mọi người có thể tốt hơn cũng là điều nên làm. Còn nữa, hiện tại Hứa Hướng Dương quả thật có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền thục, điềm tĩnh thanh tú, tâm tư cẩn thận, tay chân khéo léo. Nàng là thê tử của Triển Chiêu, dọc theo đường đi cũng có thể thêm nhiều chiếu cố, cho nên Hứa Hướng Dương chính là người phù hợp nhất để chọn lựa.
Thời gian xuất hành là năm ngày sau, hành trình cũng không gấp, nhưng Hứa Hướng Dương vẫn bắt đầu thu thập hành lý sớm một chút. Trên đường giả bộ làm nha hoàn, kì thực nàng chính là một nha hoàn, việc ăn uống của mấy người Bao đại nhân nàng đều phải chiếu cố đến tay.
Từ ngày biết tin, mấy ngày nay trên mặt Hứa Hướng Dương luôn lộ ra một ít ý cười thản nhiên. Triển Chiêu âm thầm nghĩ đến bộ dáng trước kia của nàng, phục tùng yếu ớt cười, dịu dàng đến cực điểm, giống như chiếc bóng in ngược xuống dòng nước của trăng rằm, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua gơn lên làn sóng, một vòng lại một vòng, tạo lên từng đợt ánh sáng ôn nhu.
Vương tẩu tử biết được tin từ Vương Triều, trong lòng vui mừng, chuyện này đối với Hứa Hướng Dương không phải là một việc đáng mừng hay sao?
"Tẩu tử đến thật đúng lúc, hai ngày nữa ta phải đi, muốn nhờ tẩu chăm sóc hộ mấy con gà."
Vương tẩu tử sang sảng cười nói:" Được rồi, ngươi cứ yên tâm mà đi, để đó ta chăm sóc cho." Bất quá chỉ là mấy con gà thôi, mỗi ngày đến cho ăn một chuyến là được.
Nhờ Vương tẩu xong, nàng không còn gì để lo lắng nữa. Hàn huyên vài câu, bỗng nhiên nhớ tới đồ mấy hôm nay làm, vội vàng chạy đi lấy, giao cho Vương tẩu tử:" Ta nghĩ làm cho Ngôn Chân khăn quàng lông thỏ, nhưng thời tiết bắt đầu ấm dần rồi, sợ khăn không dùng được nữa liền sửa thành vài cái kẹp tóc. Tiểu cô nương mà kẹp tóc bằng cái này nhìn sẽ rất xinh đẹp." Tính tình Vương Ngôn Chân giống Vương tẩu tử, là một cô nương sang sảng, mà ở tuổi hiện tại rất thích chưng diện. Nàng vừa vặn thừa chút lông thỏ, thích hợp làm mấy cái này hơn. Nàng thích trẻ con, nhất là nữ hài tử, cho rằng nữ hài tử càng xinh đẹp càng tốt.
Đáy lòng Vương tẩu tử đã bắt đầu ưa thích Hứa Hướng Dương, tình tình cô nương này thật tốt. Cẩn thận lại chu đáo, tuy nói nàng cũng là có tâm muốn cùng bản thân thân cận nhưng người ta thực lòng nhiệt tình, không giống kiểu người a dua nịnh hót. Vài cái đồ nho nhỏ, một ít đồ ăn, đồ chơi này nọ, đơn giản mà thoải mái, không kiêu căng không nóng nảy, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, quả thực nói không hết được chỗ tốt. Một cô nương tốt như vậy, tại sao lúc trước lại làm ra sự tình hạ lưu đó cơ chứ? Hiện tại muốn xoay chuyển cục diện cũng không phải chuyện dễ dàng gì, thật là bị ma quỷ ám ảnh mà!
Thu kẹp tóc lại, Vương tẩu tử thấm thía nói:" Trước kia ngươi làm ra chuyện như vậy thật sự là... Nay ngươi đã quên rồi thì liền đừng suy nghĩ nữa, nghĩ đến tương lai mà sống mới là quan trọng. Khó có cơ hội được Công Tôn tiên sinh tiến cử, ngươi trăm ngàn lần đừng cô phụ một phen ý tốt của ngài ấy."
Thân mình Hứa Hướng Dương đột nhiên cứng đờ, mặc dù không phải do nàng gây nên, nhưng quá khứ đen tối đó nàng cũng không nghĩ nhắc lại. Cắn môi gật đầu, Vương tẩu tử nói những lời này cũng là có ý tốt, bất quá:" Tẩu tử, ta đã không nhớ được chuyện trước kia. Tẩu có biết hoàn cảnh nhà của ta ra sao không?"
Vương tẩu tử thở dài, chậm rãi nói:" Cha ngươi là tú tài làm dạy học, trong nhà có vài mẫu ruộng cho người ta thuê, ngày trôi qua coi như khá giả. Sau cha ngươi bị bệnh, xem bệnh bốc thuốc hao hết của cải nhưng vẫn không cứu được, nương ngươi chịu không nổi đả kích, bệnh nặng một hồi cũng đi theo. Song thân ốm chết, tiền bạc không còn, chỉ để lại hai gian nhà tranh cùng ba phần đất trồng rau. Ngươi cùng đường bán mình làm nô tài, may mà gặp Triển đại nhân, ngài ấy giúp đỡ, đưa ngươi vào Khai Phong phủ tìm đường kiếm sống. Sau lại..."
Hứa Hướng Dương hiểu rõ, lại nói:"Nhà của ta ở đâu? Mặc dù mất trí nhớ, ngày thanh minh cũng nên trở về bái tế cha mẹ." Trong nhà vẫn còn phòng với ít đất, rời khỏi nơi này coi như vẫn có chỗ đặt chân, không đến mức màn trời chiếu đất.
"Cái này ta không rõ cho lắm, ngươi phải đi hỏi Triển đại nhân."
Hứa Hướng Dương có hơi thất vọng, nàng nào dám nói nhiều lời với Triển Chiêu. Nhất là sau khi biết được Đinh Nguyệt Hoa đến đây, nàng càng cố gắng tránh xa hơn, sợ khiến Đinh Nguyệt Hoa hiểu lầm cái gì.
Rất nhanh đã đến ngày khởi hành. Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ cưỡi ngựa, còn có hai chiếc xe ngựa khác, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh một xe, Hứa Hướng Dương một xe. Đợi sắp xếp hành lí xong, phía trước xuất hiện một con ngựa màu đỏ thẫm, không nhanh không chậm chạy tới bên này, bóng dáng Đinh Nguyệt Hoa càng ngày càng gần.
Công Tôn tiên sinh cùng Bao đại nhân liếc nhau, trên mặt mang theo một tia cười khổ, Đinh cô nương thật đúng là bám riết không tha. Mấy ngày trước nàng nghe Triển Chiêu nói về chuyện cải trang xuất tuần, cũng muốn đồng hành. Nói bọn họ có lão gia, quản gia, nha hoàn, hộ vệ, còn thiếu duy nhất một tiểu thư, còn nói trên người nàng có võ nghệ, có khi sẽ giúp được chút việc. Bọn họ không biết nàng ở Biện Kinh, nếu sớm biết có lẽ đã dẫn nàng cùng đi. Nhưng hiện tại Hứa Hướng Dương ở đây, Đinh Nguyệt Hoa lại dính vào việc này, chẳng phải sẽ khiến mọi người rơi vào hoàn cảnh xấu hổ hay sao? Nhất là Triển hộ vệ, bảo hắn phải làm thế nào cùng đối mặt với hai vị cô nương?
Đinh Nguyệt Hoa giục ngựa đến bên cạnh xe, lưu loát xoay người xuống ngựa, hướng Bao đại nhân cười, thanh âm chua chát:" Phụ thân, ngài nỡ lòng nào bỏ nữ nhi một mình đi tìm người thân."
Bao đại nhân sững người lại, cái này là đang nhập diễn đi? Đảo mắt nhìn về phía Triển hộ vệ, Triển Chiêu thở dài, khuyên nhủ:" Nguyệt Hoa, muội đến Biện Kinh một thời gian rồi, sớm trở về đi, miễn để người trong nhà lo lắng." Đinh Nguyệt Hoa xua tay:" Muội đã sớm viết thư về nhà rồi, không việc gì." Dứt lời nhìn về phía Hứa Hướng Dương đang đứng ở một bên, cười đến cực kì xán lạn:" Hứa cô nương, lâu rồi không gặp."
Trong lòng Hứa Hướng Dương căng thẳng, miễn cưỡng cười, bất giác bối rối liếc về phía Triển Chiêu, lại cảm thấy động tác như vậy sẽ khiến Đinh Nguyệt Hoa khó chịu, vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân. Đinh Nguyệt Hoa không thay đổi sắc mặt:" Chuyến này đi ít cũng phải hai tháng, chỉ có một mình Hứa cô nương là nữ nhân đi theo mọi người chắc sẽ buồn chán lắm, vẫn là để ta đi cùng thì hơn."
Triển Chiêu còn muốn khuyên nữa, lại nghe Bao đại nhân nói:" Lời của Đinh cô nương cũng có lý, làm phiền cô nương rồi." Nếu trong lòng Triển hộ vệ vẫn chưa xác định rõ ràng, chi bằng cứ như vậy đi. Trốn tránh chung quy không phải biện pháp giải quyết. Không chỉ có Triển hộ vệ, cũng để Đinh Nguyệt Hoa thấy rõ tình thế, ván đã đóng thuyền, khó có đường nào để rút lui nữa.
Hứa Hướng Dương không dám nhìn về phía Đinh Nguyệt Hoa, hơi liếc Triển Chiêu một cái rồi yên lặng lên xe, lẳng lặng nhìn cảnh vật lùi lại phía sau từ cửa sổ. Sự việc hay những con người nơi này đều không liên quan với nàng, Triển Chiêu, Đinh Nguyệt hay Khai Phong phủ cũng vậy. Nàng giống như một con ốc sên, trốn tránh trong vỏ bọc, cuốn thật chặt thân mình lại, mặc cho bão táp mưa sa bên ngoài, cũng không có gì có thể ảnh hưởng đến.