Cứ nghĩ đến nước mắt và vẻ lẻ loi của Cảnh Thần tối hôm qua, Vân Hạ Sơ lại cảm thấy đứng ngồi không yên. Và thế là cô quyết định xen vào chuyện của người khác một lần, xin An Hinh số điện thoại của Tô Dĩ Huyên, hẹn gặp cô bé ở quán cà phê Top Island gần công ty cô.
Trước khi gặp mặt, Vân Hạ Sơ đã nghĩ đi nghĩ lại những điều mà mình sẽ nói, ngẫm nghĩ xem làm thế nào để có thể giải thích rõ chuyện này, nói rõ lập trường của mình, để Tô Dĩ Huyên có thể thông cảm, xóa bỏ sự ngộ nhận giữa họ.
Tuy nhiên, Tô Dĩ Huyên lại không cho Vân Hạ Sơ cơ hội nào để giải thích, cô nói: “Chị Hạ Sơ, chị không phải giải thích đâu, em không muốn nghe gì hết. Đứa trẻ là vô tội, chị cố gắng giữ gìn sức khỏe, chúc chị và anh Cảnh Thần sống hạnh phúc với nhau, anh ấy là một người đàn ông tốt.”
Rồi Vân Hạ Sơ nhìn theo bóng Tô Dĩ Huyên lặng lẽ ra về, cảm thấy mình thực sự là một kẻ thứ ba vô liêm sỉ.
Mấy ngày liền Cảnh Thần đều tỏ ra không vui, nét mặt buồn bã. Vân Hạ Sơ cảm thấy lỗi tại mình, hồi đầu suy nghĩ không kỹ, không nên ký hợp đồng kết hôn giả với anh ta một cách thiếu chín chắn như vậy, thế nên trong lòng cảm thấy rất áy náy, cô cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ, anh ta nhờ gì cô đều đáp ứng.
“Rót hộ anh một cốc nước cam được không?”
“Vâng.”
“Em là quần áo à? Tiện thể là luôn hộ anh cái quần.”
“Vâng.”
“Em đi siêu thị à? Mua hộ anh hộp khoai tây chiên Pringles nhé.”
“Vâng.”
…
Đại khái là như vậy, Vân Hạ Sơ cảm thấy mình càng ngày càng nhẫn nhịn trước con người này, ai bảo cô nhờ vả người ta?
Buổi chiều, An Hinh kéo Vân Hạ Sơ lén rời công ty đến cửa hàng bán ngọc lưu ly, nói là để kỷ niệm một trăm ngày ngày kết hôn, muốn mua tặng Tề Đại Dương một món quà.
Bước vào một cửa hàng bán ngọc, An Hinh chỉ vào một sợi dây đeo cổ có hình ngọc quan âm rồi hỏi: “Tớ đến đây mấy lần rồi, chính là cái này, cậu xem giúp tớ là thật hay giả, giá đó có đắt quá không?”
Hạ Sơ liếc giá tiền, cười hỏi: “Chị An Hinh, với kiểu tặng quà như thế này không cẩn thận một ngày nào đó nhà chị sẽ phá sản đó.”
An Hinh liền thở dài: “Haizz! Tại tớ lo cho anh ấy suốt ngày bay đi bay lại, tặng ngọc quan âm đề làm bùa hộ mệnh cho anh ấy.”
Tề Đại Dương là một kỹ sư máy bay, thường phải làm việc ở độ cao trên mười nghìn mét.
Có một lần An Hinh từ Thâm Quyến về Bắc Kinh, ngồi bên cạnh là Tề Đại Dương vừa đi công tác Thâm Quyến và đang trở lại Bắc Kinh. Trên đường bay, máy bay bay qua vùng thời tiết xấu và lắc rất mạnh. An Hinh sự quá không còn ngại ngùng gì nữa mà túm chặt tay Tề Đại Dương, bấu rất mạnh. Tề Đại Dương liền lịch sự vỗ vai An Hinh và an ủi cô rằng: “Đừng sợ, sẽ hết lắc ngay thôi, máy bay bay qua vùng thời tiết xấu đó mà, gặp nhiều sẽ thấy quen thôi, giống như việc em đi chơi nhà phao ở các khu vui chơi đó, em cứ thả lỏng đi! Nào, hít thở thật sâu vào.”
“Anh làm nghề gì vậy?” An Hinh nhắm chặt mắt hỏi.
“Anh là Tề Đại Dương, là kỹ sư máy bay, rất vui vì được làm quen với em.” Vừa nói, Tề Đại Dương lại đưa cuốn họa báo mà anh đang xem đến trước mặt An Hinh: “Em xem này, phong cảnh này đẹp quá.”
An Hinh cố gắng hé mắt ra, nhìn bức tranh phong cảnh mà Tề Đại Dương đưa cho mình xem, trong tranh là vườn hoa oải hương rất đẹp, trải ra trước mắt như một tấm thảm tím không biết đâu là bờ, phía xa là bầu trời xanh thẫm, mây trắng lững lờ...
Máy bay bay hết vùng thời tiết xấu và đã ổn định trở lại, An Hinh thở phào một tiếng, phát hiện thấy mu bàn tay của Tề Đại Dương bị cô bấu tím bầm, cô vội ngượng ngùng xin lỗi. Tề Đại Dương cười dịu dàng. Trong tích tắc đó, đột nhiên cô phát hiện ra rằng, nếu một cô gái mạnh mẽ như cô có được một người đàn ông như thế này làm vệ sĩ, sẽ cân bằng được chăng?
Và thế là An Hinh đã không ngại ngần mà xin ngay số điện thoại của Tề Đại Dương, rồi cô nhanh chóng mời anh đi ăn với danh nghĩa cảm ơn. Sau đó có qua có lại, chẳng mấy chốc hai người đã yêu nhau, vườn hoa oải hương ở Provence nghiễm nhiên trở thành nơi nghỉ tuần trăng mật của họ.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, An Hinh đều nhắc nhở Vân Hạ Sơ với vẻ rất đắc ý: “Hạ Sơ, trong tình yêu, lúc nào cần chủ động thì phải chủ động, tuổi tác cũng cao rồi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ôm cây đợi thỏ, làm gì có nhiều thỏ nghễnh ngãng đến vậy!”
Vân Hạ Sơ liền cười, lịch sự nhờ nhân viên bán hàng lấy sợi dây có hình ngọc quan âm ra, đặt lên một miếng đệm mỏng màu trắng, nghiên cứu rất kỹ.
“Chị ơi, đây là loại ngọc bích tuyệt đỉnh đấy, hàng loại A một trăm phần trăm, rất thuần khiết. Chị xem đi, màu xanh trong suốt, chế tác cũng rất tinh xảo.” Nhân viên bán hàng ra sức giới thiệu.
Hạ Sơ không nói gì, ngọc quan âm đặt trên miếng đệm, mắt mày đoan trang, nhìn rất hiền từ, đài sen và gấu váy xanh mướt, làm nổi bật lên màu xanh của hồ nước, nhìn rất tròn trĩnh, thuần khiết.
Hạ Sơ liền nắm miếng ngọc quan âm trong lòng bàn tay, cảm thấy lòng bàn tay mát lạnh.
An Hinh liền hỏi nhỏ: “Hạ Sơ, cậu thấy thế nào? Tớ thấy cũng được đấy, màu xanh rất thuần.”
Nét mặt Hạ Sơ tỏ rõ vẻ thận trọng, cô giơ miếng ngọc quan âm lên, quan sát kỹ trước ánh đèn, sau đó lại bảo nhân viên bán hàng mang ra một chiếc vòng ngọc đeo tay, gõ nhẹ hai cái với nhau, âm thanh vọng ra tuy trong nhưng vẫn hơi trầm. Hạ Sơ lắc đầu với vẻ nuối tiếc: “Không phải là hàng loại A đặc biệt xuất sắc, nhưng xét về nguyên liệu, ngọc bích cũng thuộc hạng trung và cao cấp, chắc là đã trải qua một quá trình tẩy rửa ở mức độ nhẹ để tách ra các tạp chất bên trong, nhưng không nhuộm màu nhân tạo. Như thế cũng được coi là ưu việt rồi".
An Hinh bèn cau mày lại: “Thế thì làm sao bây giờ, tớ xem đi xem lại, vẫn thấy cái này tốt nhất, giá lại đắt như vậy.”
“Thực ra hiện nay rất khó gặp hàng loại A một trăm phần trăm, như miếng ngọc quan âm này cũng là khó, hơn nữa chắc giá sẽ phải cao hơn mức giá này. Hiện nay chính phủ Myanmar đã đóng cửa các mỏ quặng, chỉ còn hai mỏ quặng được phép khai thác, chính vì thế xét về tổng thể, chất liệu của miếng ngọc quan âm này vẫn là khá ổn, nếu giảm giá bảy mươi phần trăm thì có thể tính đến chuyện mua.” Hạ Sơ kết luận.
Nhân viên bán hàng biết đã gặp được chuyên gia, vội nói: “Hai chị đợi một lát, em sẽ hỏi sếp xem giảm giá được bao nhiêu cho chị."
Sau một hồi trả giá, cuối củng bức tượng quan âm ngọc bích đã được bán với giá giảm sáu lăm phần trăm so với giá niêm yết. An Hinh phấn khởi lắm: “Đi thôi, bọn mình ra Tây Đơn ngó nghiêng nhé, mua mấy bộ quần áo. Hôm nay tiết kiệm được một món kha khá. Đúng là vàng thì có giá còn ngọc thì vô giá, nếu mà không tìm người am hiểu vấn đề này thì chắc chắn tớ đã bị chặt chém rồi.”
Đột nhiên Cảnh Thần lại gọi điện thoại đến, Hạ Sơ ra khỏi phòng thử đồ, đón lấy chiếc túi xách từ tay An Hinh, nghe máy: “Xin chào, có việc gì không?”
“Em đang ở đâu vậy? Sao giờ này còn chưa về nhà?” Câu nói thản nhiên của Cảnh Thần khiến Hạ Sơ có phần luống cuống, cô quay mặt đi nói nhỏ: “Em đang ở Tây Đơn, về nhà hơi muộn, anh không phải đợi em đâu.”
“Á! Đi shopping hả, với ai vậy?” Dường như Cảnh Thần đang gặm táo ở đầu bên kia điện thoại, tiếng nhai rất giòn vọng qua điện thoại.
Hạ Sơ bĩu môi, trả lời: “An Hinh, nhưng không liên quan gì đến anh.”
“Ờ! À, anh chợt nhớ ra một chuyện, em đang ở Tây Đơn thì vào cửa hàng của Adidas mua hộ anh một cái quần bơi, mẫu mới nhất của năm nay nhé, loại có ống ấy. Anh là người tương đối thủ cựu, hê hê! Đừng quên nhé, ngày mai anh cần dùng rồi.”
“Việc gì tôi phải mua quần bơi hộ anh?” Hạ Sơ đã cuống lên.
“Haizz! Không phải anh đang thất tình đó sao? Một anh bạn thân của anh đang có ý định mời anh đi bơi ở Bắc Đới Hà cho khuây khỏa. Anh nghĩ mặc chiếc quần bơi mới, chắc chắn sẽ thấy vui hơn. Hạ Sơ, mua hộ anh nhé.”
Hạ Sơ hậm hực tắt máy, An Hinh liền nhìn cô bằng ánh mắt tò mò: “Ai nhờ cậu mua quần bơi vậy?”
“Hả?” Hạ Sơ đỏ bừng mặt, vội nói: “Ngô, Ngô Mạt, cậu ta thích một mẫu quần bơi mới ra của Adidas, nhờ tớ mua hộ.”
“Ừ, thế thì đi thôi, tiện thể tớ cũng mua cho anh Đại Dương một cái.”
Mười phút sau, điện thoại lại đổ chuông, Hạ Sơ liếc một cái, cáu kỉnh nhấc máy lên: “Ngài còn chuyện gì nữa hả?”
“Hê hê! Anh quên không nói với em, size XXL nhé, em không hỏi anh, lẽ nào biết rõ kích thước của anh ư?”
“Biến!” Hạ Sơ vừa ngượng vừa bực mình.
Nhìn thấy Hạ Sơ chọn size XXL, An Hinh vội nhắc với vẻ quan tâm: “Anh chàng Đông Gioăng nhà cậu không mặc được XXL đâu, cậu ấy nhỏ thôi mà.”
Hạ Sơ luống cuống trả lời: “Ừ! Cậu ấy bảo gần đây bị béo lên, thế nên phải mua to hơn một size.”
“Ừ!” An Hinh vừa đáp, vừa nhìn nét mặt rất không tự nhiên của Vân Hạ Sơ bằng ánh mắt thắc mắc.
“Về thôi, tớ mời cậu đi ăn.” Hạ Sơ trả tiền, xách túi đựng chiếc quần bơi, kéo An Hinh rời cửa hàng với tốc độ nhanh nhất.
“Sao mà vội vậy?”
“Đói rồi!”
Về nhà vứt chiếc túi đựng quần bơi cho Cảnh Thần, Hạ Sơ nghiêm mặt cảnh cáo: “Từ nay về sau đề nghị không nhờ tôi mua đồ dùng cá nhân cho anh.”
“Hả? Tại sao? Quần bơi thôi mà, có phải là quần sịp hình con voi đâu, hê hê.” Cảnh Thần cười thầm.
Hạ Sơ vác ngay cái gối dựa dưới sofa lên ném thẳng vào Cảnh Thần rồi hậm hực về phòng.
Nửa tiếng sau, Hạ Sơ đang chuẩn bị đi ngủ thì Cảnh Thần lại sang gõ cửa, thò đầu vào, cười rất gian xảo: “Anh thử rồi, rất vừa, em có cần ngó qua không.”
Hạ Sơ ngồi bật dậy, vớ luôn chiếc gậy đấm lưng hình chú heo, xông ra cửa gõ bang bang vào đầu Cảnh Thần, miệng quát: “Anh là đồ trơ trẽn, mau biến đi.”
Cảnh Thần ôm đầu trốn về phòng mình, nghe thấy Vân Hạ Sơ đóng sầm cửa lại, thế là anh liền nhìn chiếc áo ba lỗ, chiếc quần soóc và chiếc quần bơi mới đang để trên giường mình, không kìm được liền cười ha ha.
Sản phẩm mới đã được đưa ra thị trường, Vân Hạ Sơ đến các đại lý để thăm dò tình hình tiêu thụ.
Lúc đi qua đại lý ở Phúc Trạch, Vân Hạ Sơ liền dừng chân lại, cô rất bất ngờ khi phát hiện ra rằng, sợi lắc tay pha lê mà Tô Dĩ Huyên đeo tay, đang nằm trong tủ trưng bày rất bắt mắt. Đồng thời còn có dây chuyền và khuyên tai đi kèm, và các bộ trang sức tương tự. Cô nhân viên giới thiệu rất nhiệt tình: “Chị ạ, đây là sản phẩm mới của bọn em, mang chủ đề Duyên thạch anh lãng mạn, bán rất chạy chị ạ.”
Vân Hạ Sơ hậm hực gọi cho Cảnh Thần: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh bảo sẽ tặng bản thiết kế bộ sản phẩm đó cho cô gái mà anh yêu nhất, xin hỏi tại sao tôi lại nhìn thấy chúng ở cửa hàng của Phúc Trạch?”
“Ò! Vậy hả, Em nhìn thấy rồi à? Bọn họ hành động nhanh đó nhỉ.” Vẻ thờ ơ của Cảnh Thần đã chọc tức thành công Vân Hạ Sơ.
“Anh phải nhớ rằng, không được sự đồng ý của tôi thì anh không được bán bản thiết kế đó, đặc biệt là không được bán cho đối thủ cạnh tranh của Ân Y chúng tôi.” Vân Hạ Sơ chất vấn rất gay gắt qua điện thoại.
Cảnh Thần coi như không nghe thấy giọng cáu gắt của Vân Hạ Sơ: “Lúc đó em có nói là không được bán đâu, cho anh thì anh phải có quyền xử lý chứ, anh thích tặng ai thì đó là quyền tự do của anh chứ.”
“Anh”! Vân Hạ Sơ ức đến nghẹn cổ.
“Chuyện này cũng không thể đổ lỗi hoàn toàn cho anh được, hôm đó cô gái mà anh yêu nhất biết anh đã kết hôn với em, sắp có con đến nơi rồi, cô ấy rất buồn và đã quyết định bye bye anh. Anh đã tốn không ít tiền cho cô ấy, không thể để đến cuối cùng tiền mất tình tan được, thế nên anh đã tìm người quen bán bản thiết kế đó cho Phúc Trạch.” Nói xong, Cảnh Thần còn thở dài một tiếng.
“Thế, thế đáng lẽ anh cũng phải nói với tôi một tiếng.” Vân Hạ Sơ bất lực, nhưng xét cho cùng, dù sao thì cũng vì sự xuất hiện của cô mới khiến cho Cảnh Thần mất đi tình yêu. Cái gọi là tôi không phải là người bắt họ phải chia tay nhưng vì tôi mà họ phải chia tay, sự việc đã đến nước này, mặc dù trong lòng rất phẫn nộ, nhưng Vân Hạ Sơ cũng đành phải cho qua.
An Hinh down ảnh sản phẩm trên trang web của Phúc Trạch rồi đưa cho Vân Hạ Sơ: “Lần này mẫu mã sản phẩm mới của Phúc Trạch được đó chứ nhỉ, chất liệu sản phẩm của Phúc Trạch thạch anh không tồi nên bán cũng đắt đó, bộ sản phẩm Duyên thạch anh lãng mạn đó bán hơn bốn nghìn tệ, bộ trang sức mang chủ đề cổ tích mà bọn mình đưa ra chỉ định giá ở mức hơn hai nghìn tệ, nhưng người ta vẫn bán chạy hơn. À, Hạ Sơ, cậu bảo có phải bọn họ thay nhà thiết kế rồi không? Không hiểu đã mời được cao nhân ở xứ nào nhỉ? Trước đây họ chỉ theo đuổi phong cách cổ điển, xem ra bọn mình phải nỗ lực hơn đấy.”
Vân Hạ Sơ không biết phải nói gì hơn.
Mấy ngày sau đó, cô coi như Cảnh Thần không tồn tại, bác sĩ nói phụ nữ có thai kị nhất là buồn bã, suy nghĩ nhiều, cô đã chủ động bỏ qua những nhân vật làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình như vậy. Kể cả khi Cảnh Thần cố tình tưới nước nhiều quá làm chết cây xương rồng của cô, làm vỡ món đồ trang trí bằng thạch anh mà cô thích nhất, lại còn bất cẩn làm đổ cà phê xuống tấm khăn trải bàn mới mua, cô đều im lặng mà không nổi cáu.
Mỗi lần, Vân Hạ Sơ đều khẽ ngước mắt lên, thờ ơ liếc vào hiện trường xảy ra vụ việc và kẻ gây sự đứng bên cạnh. Sau đó cô điềm nhiên về phòng mình, đóng cửa vào, mắt không thấy, trong lòng cũng không bực bội nữa.
Đào Đào nói: “Ngô Mạt chuyển đi rồi, cậu về nhà mà ở, phòng ngủ chính trả lại cho cậu đấy, tớ ở một mình buồn lắm.”
Vân Hạ Sơ đồng ý ngay, và thế là cô liền quay về phòng 706 và chuẩn bị đàm phán với Cảnh Thần.
Cảnh Thần vừa tắm gội xong xuôi, ra khỏi nhà vệ sinh, trên người còn đang khoác áo choàng, tóc xõa trước mái, nước còn đang rỏ tong tong, trông rất sexy. Đột nhiên Vân Hạ Sơ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, rồi cảm thấy mặt nóng bừng. Cô cố gắng trấn tĩnh, ngồi xuống sofa, uống một ngụm nước lạnh, hắng giọng rồi nói với Cảnh Thần đang ngồi bắt chân chữ ngũ ở đầu bên kia của sofa: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Vậy hả!” Cảnh Thần liền nhướn mày lên, lộ rõ vẻ sửng sốt, đã bốn ngày nay, Hạ Sơ coi anh như người tàng hình: “Em cứ nói đi.”
“Tôi muốn quay về phòng 806.” Hạ Sơ đi thẳng vào vấn đề chính.
“Không được.” Cảnh Thần từ chối ngay.
“Tại sao lại không?”
“Tôi chuyển về nhà tôi, có cần thiết phải hỏi tại sao không? Anh yên tâm, tiền thuê phòng tôi sẽ vẫn trả anh.” Nói rồi Vân Hạ Sơ liền đứng dậy quay vào phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Cảnh Thần cũng đứng dậy quay về phòng mình.
Một lát sau, một tờ giấy được đưa đến trước mặt Vân Hạ Sơ.
“Có cần anh phải đọc không? Điều năm, trong thời gian thực hiện hợp đồng, Vân Hạ Sơ (bên A) buộc phải sống tại căn hộ của Cảnh Thần (bên B) ở phòng 706 và trả tiền thuê phòng là hai nghìn nhân dân tệ một tháng.”
“Nhưng lúc đó anh nói là vì không chấp nhận được chuyện Ngô Mạt ở cùng, hiện tại cậu ấy đã về khu tập thể của công ty ở rồi.” Vân Hạ Sơ cố gắng đấu tranh.
“Vậy hả? Lúc đó anh nói như thế hả? Anh quên rồi, tóm lại là đã ghi trong hợp đồng rồi, trong thời gian mang bầu em buộc phải ở phòng 706, nếu em làm trái những gì đã giao kèo thì em không thể trách anh việc anh không phối hợp với em làm giấy khai sinh cho con đó nhé.” Nói xong, Cảnh Thần liền thu bản hợp đồng, đắc ý về phòng.
Hạ Sơ ngồi phịch xuống giường, vô cùng ấm ức.
“À, nói thêm một chút là từ lần sau em lên phòng 806 chơi thì phải về nhà trước chín giờ nhé, đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.”
Cảnh Thần mở cửa ra, thò đầu vào nói thêm một câu như vậy.
Vân Hạ Sơ đứng dậy đi ra cửa, nói rất trịnh trọng: “Tôi đề nghị anh trước khi đi ngủ nên sấy cho khô tóc, nếu không đi ngủ, não sẽ bị úng nước nhiều hơn đấy.”
Cảnh Thần rất ngơ ngác, theo phản xạ liền đưa tay sờ lên mái tóc còn đang ướt sũng.
Vân Hạ Sơ không nói gì thêm mà đóng ngay cửa rồi chốt lại.
Trong lúc Vân Hạ Sơ đang buồn vì phòng 806 gần trong gang tấc mà xa như chân trời góc bể thì Đào Đào đã đem đến một tia hy vọng: “Hạ Sơ, hôm nay cậu nhớ đi làm về sớm. Tối nay mẹ tớ đến nhà bọn mình, đêm nay tốt nhất là cậu về nhà ở, nếu không cậu sẽ phải giải thích rất mệt đấy.”
Đào Đào vừa cúp máy ở đầu bên kia, Hạ Sơ liền gọi ngay cho Cảnh Thần: “Tối nay tôi phải về phòng 806 ngủ, mẹ Đào Đào sắp đến.”
“Được, anh biết rồi, em cẩn thận nhé.”
Cách xử sự thấu tình đạt lý của Cảnh Thần khiến Vân Hạ Sơ vô cùng cảm kích, cô đáp rất chân thành: “Cảm ơn anh!”
Tan sở về phòng 806, cô thấy mẹ Đào Đào đang bận tối mắt tối mũi trong bếp. Nhìn thấy Vân Hạ Sơ, bà liền cười và lên tiếng: “Hạ Sơ về rồi à, cháu đi rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay cô nấu cho hai đứa món đậu xào thập cẩm, cá rán giòn rất ngon…”
Nhìn thấy Hạ Sơ, Đào Đào liền nháy mắt ra hiệu rồi nói nhỏ: “Cậu cẩn thận đấy, nếu để mẹ tớ biết thì chẳng mấy mà cả khu phố nhà bọn mình sẽ biết.”
Vân Hạ Sơ liền gật đầu rất thận trọng.
Thức ăn đã được bày lên bàn, mẹ Đào Đào vừa gắp thức ăn vào bát Hạ Sơ, vừa nói: “Hạ Sơ, cháu ăn nhiều lên một chút, cô thấy cháu lại gầy đi rồi đấy, bác gái cháu nói là cháu đã chia tay với cậu họ Triệu đó rồi. Cả cô và bác cháu đều thấy anh chàng đó không được, cháu đừng buồn, cô sẽ tìm cho cháu một người hợp hơn.”
“Mẹ, thôi mẹ đừng nói nữa.” Đào Đào không kìm được bèn càu nhàu.
Hạ Sơ liền ngượng ngùng thanh minh: “Không, cháu không buồn đâu cô ạ, cô đừng lo cho cháu.”
Mẹ Đào Đào gật đầu: “Ừ, Hạ Sơ mới là người biết suy nghĩ. Đào Đào, mày cứ để mẹ tức mà chết đi.”
“Mẹ! Mẹ có còn định để mọi người ăn ngon nữa không đấy?” Đào Đào buông bát đũa xuống, miệng chu lại.
Vừa nói đến chuyện tìm người yêu, lấy chồng, hai mẹ con lại quặc nhau. Hạ Sơ đành phải đứng ra giảng hòa.
Đúng lúc này lại có tiếng chuông cửa, ba người liền đưa mắt nhìn nhau, ai vậy nhỉ?!
Đào Đào đứng dậy ra mở cửa, thì nhìn thấy Cảnh Thần tay xách hoa quả, tay ôm bó hoa, đứng ngay trước cửa, mỉm cười chào: “Hạ Sơ, anh đến rồi.”
Hạ Sơ vẫn đang cầm bát cơm, hoa mắt trước cảnh tượng xảy ra bất ngờ, anh ta đến làm gì vậy?
“Hạ Sơ, cậu này là ai vậy?” Mẹ Đào Đào tò mò hỏi.
“Đây là, đây là…” Hạ Sơ ấp a ấp úng, chỉ muốn đá bay anh chàng đang yên đang lành tự dưng lại gây chuyện này.
“Cháu chào cô, cháu là bạn trai của Hạ Sơ ạ.” Anh chàng hay gây chuyện ngồi xuống bên cạnh Hạ Sơ, mỉm cười tự giới thiệu mình.
Hạ Sơ liền đá chân anh ta một cái dưới gầm bàn, Cảnh Thần không phản ứng gì mà tiếp tục mỉm cười.
“Ồ, con bé Hạ Sơ này, có cậu người yêu đẹp trai như thế này từ bao giờ vậy, cũng không nói với bác cháu ở nhà một tiếng, để mọi người phải lo lắng.” Mẹ Đào Đào vừa trách, vừa nheo mắt nhìn Cảnh Thần: “Ngày mai về cô sẽ nói với bác cháu, hôm nào có thời gian nhớ đưa bạn về nhà cho bác gặp nhé, càng sớm càng tốt.”
Hạ Sơ toát mồ hôi hột.
Cảnh Thần liền nói ngay: “Mai bọn cháu có thời gian cô ạ.”
Hạ Sơ chỉ muốn đổ ngay bát canh nóng trên bàn xuống đầu anh ta.
Chiều hôm sau, Hạ Sơ buộc phải đưa Cảnh Thần về nhà.
Trước lời tuyên truyền của mẹ Đào Đào, hàng xóm ở trong ngõ đều chui ra ngó người yêu mới của Hạ Sơ. Cảnh Thần hạ cửa kính xuống, nhiệt tình chào hỏi các ông các bà đứng trước cửa nhà mình. Hạ Sơ mỉm cười rất gượng gạo, trong lòng chỉ muốn kiếm chỗ nào vắng người tẩn cho anh chàng Cảnh Thần một trận. Tại sao cô lại dính dáng đến loại người này cơ chứ?
Bác gái Vân Hạ Sơ phấn khởi đứng trước cửa đón cháu gái và Cảnh Thần, bà mợ liếc Hạ Sơ và Cảnh Thần từ trên chiếc xe việt dã Toyota bước xuống, mở cốp xe xách xuống rất nhiều hộp quà lớn nhỏ, và thế là cũng mỉm cười đi ra đón.
Hạ Sơ liếc hộp đựng điện thoại di động, hộp MP4, hộp kem dưỡng da… Cô liền sững lại một lát, không kìm được bèn hỏi nhỏ Cảnh Thần: “Ai bảo anh mua nhiều như vậy?”
“Như thế em sẽ thấy đẹp mặt hơn mà, em đừng ngại, về anh sẽ mang hóa đơn đến thanh toán với em, nhưng các cô các bác trong khu ngõ nhiệt tình thật đấy, lần sau anh cũng sẽ mua biếu họ ít quà.” Cảnh Thần vừa cười vừa trả lời rồi quay vào lịch sự chào hỏi bác gái và bà mợ.
Hạ Sơ hậm hực nắm chặt tay thành nắm đấm.
Tối hôm nay cả nhà ăn uống rất vui vẻ, bác cả và cậu mỗi người được tặng một chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất. Quà của bác gái và mợ là mỗi người một bộ sản phẩm kem dưỡng da của Lancome và một chiếc khăn lụa một trăm phần trăm. Hai cô em họ mỗi người được tặng một máy MP4 của Apple. Cuối cùng, Cảnh Thần còn rất quan tâm khi giấu mọi người và tặng cho bác gái một thẻ chăm sóc sức khỏe hạng bạch kim của hãng Từ Tế, dặn bà phải chăm sóc sức khỏe cho thật tốt.
Hạ Sơ thầm nghĩ, gã này chẳng khác gì một tên yêu tinh.
Bà mợ nói với giọng rất ghen tị: “Hạ Sơ à, cháu tìm được cậu cháu rể vàng rồi, nhớ phải canh chừng đấy, đừng để như lần trước, chuẩn bị cưới rồi lại chia tay.”
Hạ Sơ cố kìm chế cơn thịnh nộ trong lòng và không nói gì.
Cảnh Thần liền cười nói: “Mợ cứ yên tâm, cháu và Hạ Sơ đã lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi, có thời gian bọn cháu sẽ tổ chức đám cưới.”
Cả nhà đều vô cùng sửng sốt, bác gái mừng quá, vừa chấm nước mắt vừa nói: “Thế thì tốt quá, tốt quá! Hạ Sơ à, nếu làm đám cưới cháu nhớ phải đeo chiếc kiềng Kim ngọc lương duyên mà mẹ cháu để lại nhé, như thế ông ngoại cháu và mẹ cháu mới yên tâm!”
Đã trót cưỡi lên lưng hổ nên Vân Hạ Sơ cũng không còn cách nào để xuống, đành phải nuốt hết mọi nỗi ấm ức vào trong lòng.
Ra khỏi nhà, Vân Hạ Sơ liền thở phào một tiếng, nghĩ bụng dù thế nào thì cũng đã qua được cửa ải này. Cảnh Thần liếc Hạ Sơ đang ngồi trên ghế phụ, hỏi một câu như chưa có chuyện gì xảy ra: “Em đã nói chuyện em kết hôn và có thai với anh cho đồng nghiệp trong công ty của em biết chưa?”
Vừa nghe thấy vậy, Hạ Sơ vội ngồi thẳng người lên, nói với giọng rất nghiêm túc: “Tôi cảnh cáo anh, không, coi như là tôi năn nỉ anh, đừng gây phiền hà cho tôi nữa, tôi sẽ liệu rồi tính.”
“Ờ! Thôi được, không vấn đề, chúc em may mắn!” Cảnh Thần đáp lại rất vui vẻ.