Những thứ trong đầu không hề mơ hồ nữa, mà là trong thoáng chốc có mấy phần rõ ràng. Những thứ tu hành pháp môn kia không phải là văn tự, cũng không phải là đồ họa. Văn tự hay đồ họa chung quy cũng là truyền lại tin tức nào đó, nhưng trong lúc truyền đạt lại cũng sẽ có tạo thành chệch hướng hoặc hiểu nhầm.
Nhưng hiện tại Hứa Tiên cảm giác, những thứ đạo sĩ rót vào trong đầu mình, tất cả đều chính xác rõ ràng, giống như trực tiếp đưa những tri thức này cho mình, không phải thông qua bất kỳ công cụ trung gian nào, cho dù là người dốt đặc cán mai cũng có thể hiểu được.
Nhưng trong mộng cũng từng có cảnh như thế, trúc trượng mang hài, hành tẩu danh sơn, y phục trường sam phiêu dật, du lãng khỏi trần thế, mãi ở tuổi thanh xuân không già, như vậy tiêu dao tới chừng nào.
Khi phát hiện những điều này là thật, ai lại có thể không động tâm chứ? Hứa Tiên cũng không ngoại lệ.
Lẳng lặng nằm trên giường, tinh tế thưởng thức pháp môn huyền diệu trong đầu kia, hắn dần dần hiểu được, trình độ của mình đang ở giai đoạn điểm tinh. Sau khi xác lập chủ tinh thì nên không ngừng cường hóa chủ tinh, tới trình độ nhất định có thể xây dựng nên Tinh Cung. Nhưng ánh sáng này lại không giống với bất kỳ miêu tả nào.
Mặc dù Xi Vưu tinh cũng là màu đỏ, nhưng Xi Vưu tinh lại mang theo huyết quang hung sát, mà chút ánh sáng của mình lại là màu đỏ tươi, mặc dù chỉ là ánh sáng yếu ớt, lại hạo nhiên tỏa sáng, không ngừng sinh sôi.
Hứa Tiên nghĩ đi nghĩ lại, cũng vẫn không hiểu rõ, chỉ có thể dựa theo miêu tả cảm nhận hiện tượng thiên văn, không ngừng tìm tòi tích lũy. Chỉ cảm thấy chút ánh sáng đỏ tươi này không ngừng hấp thu những điểu ánh sáng cực nhỏ.
Đẩy cửa sổ trông về phía chân trời, chỉ thấy rặng mây đỏ như thiêu, phía đông đỏ rực.
Hứa Tiên loáng thoáng có chút hiểu ra, hóa ra chủ tinh của mình lại là Thái Dương tinh, cảm giác trong hồn phách lại thêm chút ánh sáng đỏ tươi. Vốn dĩ cũng chỉ to bằng tầm hạt gạo bé, bây giờ đã tăng lên thành hạt gạo to. Rõ ràng lúc trời sắp sáng mới tăng lên một chút, bây giờ lại đột nhiên tăng lên như vậy, thật là khó khiến người ta thích nghi kịp. Hóa ra lúc trời sắp sáng kiên trì một chút sẽ có công hiệu lớn như vậy, nếu có thể luyện tập thêm một chút vào giữa trưa, vậy thì chẳng phải là có thể lập tức tăng lên sao!
Đây cũng chính là điều Hứa Tiên luôn ấp ủ theo đuổi. Nếu quả thật có thể tu luyện vào giữa trưa, đúng là lập tức một bước lên trời. Người bình thường chết đi còn có thể phải vào luân hồi, thảm nhất chính là hồn phi phách tán, đó chính là hồn phách cũng chẳng còn chút nào. Nhưng Hứa Tiên cũng nghĩ hắn vừa cố gượng chịu đựng đã vất vả khổ sở như thế, cũng không dám cậy mạnh tu luyện.
Hứa Tiên đứng lên rửa mặt, chạy tới lớp. Mặc dù trên thực tế là một đêm không ngủ, nhưng tinh thần sảng khoái, tươi tỉnh, toàn thân dường như dùng không cạn sức lực.