Thứ bảy được nghỉ học. Thật là đúng lúc cho Tròn Vo. Nó nằm thẳng cẳng trên giường ngáy lớn hơn bất cứ đứa nào cùng tuổi. Nó cần tiêu hóa những sự kiện xảy ra dồn dập suốt tuần lễ nay bằng một giấc ngủ dài thanh bình.
Tarzan khác hẳn Tròn Vo. Hắn rất thích khí trời sáng sớm. Được hít thở mùi vị thiên nhiên trong suốt lúc đứng cạnh cửa sổ mở toang là vị thuốc an thần của Tarzan. Trời xanh không một gợn mây. Bầy ong mật đã bắt đầu tán tỉnh bên giàn nho trổ bông e ấp. Hôm nay hắn đoán trời sẽ nóng nực như những hôm trước.
Tarzan đã xong nhiệm vụ đánh răng rửa mặt. Hắn xuống phòng ăn ngồi cùng một đám học sinh nội trú học lớp khác đang chuẩn bị ba lô đi du ngoạn. Tất nhiên là hắn sẽ không tham dự cùng đám bạn bè lớp 10B kế bên về cái trò du lịch thắng cảnh trừ chuyện cùng chia sẻ phần ăn sáng với chúng là bánh mỳ kẹp thịt và một ly sữa không được ngon lắm. Hắn có mục tiêu khác: xuống thành phố thăm Gaby. Một mình cô bé cũng đủ ngon hơn mười thắng cảnh du ngoạn trong ngày thứ bảy này.
Sau bữa ăn, hắn nhảy phóc lên chiếc xe đạp sườn ngang thiết kế như kiểu xe đua tiến thẳng vào nội ô thành phố. Hắn ghé sạp báo mua một tờ nhật báo quen thuộc và dừng xe tại một chiếc ghế dài trong công viên để đọc. Hãy còn sớm để thăm Công Chúa. Hắn đọc lướt qua phần tin địa phương và mở to đôi mắt vì một bài báo quan trọng sờ sờ nơi góc phải trang nhất. Bài báo dài tới ba cột tường thuật nội dung vụ án mà nhóm tứ quái TKKG đang ráo riết hành động. Hắn để ý đến hàng chữ in thật đậm:
MỘT ĐÒN MỚI CỦA BỌN TRỘM TRANH QUỐC TẾ, CÁC TÁC PHẨM SƯU TẬP ĐÃ BỊ ĐÁNH CẮP KHỎI BIỆT THỰ HOÀNG HÔN TRÊN ĐẠI LỘ CÂY SỒI, TƯ GIA WAGNER.
Đại khái một vị ký giả nào đó đã viết về một vụ đột nhập tư gia trắng trợn. Bọn ăn trộm không để lại một chút dấu vết, chúng đã cướp đi những bức tranh quý giá nhất của nhà sưu tầm nghệ thuật Wagner bao gồm các tác phẩm của các danh họa Hà Lan.
Điều gây cảm giác hứng thú cho Tarzan không phải là bài báo mà là hàng chữ nhắn tin của Sở cảnh sát được đóng khung hẳn hoi: “Vụ trộm tranh tại biệt thự Hoàng Hôn của ông Wagner đã được một người vô danh phát hiện và gọi điện cho cảnh sát. Có thể đây là một thiếu niên trẻ tuổi. Xin mời đến trình diện tại Sở cảnh sát, phòng… số…”
- Mình đã lỡ bứt dây động rừng rồi, mấy cha cảnh sát còn muốn mình xuất đầu lộ diện nữa ư. Còn lâu…
Hắn xé toạc tờ báo. Tờ báo thì chui vào sọt rác, còn bài báo thì chui vào túi quần Tarzan.
*
Tarzan dựng xe đạp vào bức tường cạnh cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” và bước vào trước dãy tủ kiếng bày các thức ăn khô lạ mắt. Bà mẹ của Gaby đã có mặt. Bà rất tự hào về cô con gái xinh đẹp của mình nên đã đồng ý với chồng lấy biệt danh cô bé để đặt làm bảng hiệu. Công Chúa. Nhưng… hiện giờ chẳng thấy Công Chúa đâu cả, Tarzan ngó dáo dác như ăn trộm và chào mẹ Gaby vô cùng lịch sự.
- Chào bác, cháu cần gặp…
- Cháu đó à, Peter. Gaby đi ra bưu điện, có lẽ nó sắp về. Cháu có thể lựa trong các giỏ trái cây mỗi giỏ một trái để ăn và đợi nó.
Còn gì hơn, Tarzan lấy ngay một trái táo vàng lườm. Hắn ngồi trên chiếc ghế nhựa ngoài cửa tiệm và mới “xực” được một phần ba trái táo thì Công Chúa về. Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy mùa hè máu trắng lấm chấm những nụ hoa xanh da trời càng tôn thêm vẻ đài các cho sự duyên dáng sẵn có. Gaby nháy mắt với hắn và dắt xe qua đường. Cô bé định ngồi bệt xuống thềm cạnh Tarzan nhưng bỗng đỏ mặt vì sực nhớ cô đang mặc váy chứ không phải một chiếc quần Jeans.
Cô ranh mãnh ngắm khuôn mặt đần độn của hắn:
- Chà, vừa ăn trái cây vừa làm thơ phải không?
- Sao, sao… Gaby biết tôi… có… làm thơ?
Công Chúa cong môi:
- Có gì mà bí mật. Bài thơ bốn câu đề tặng Cửa hàng thực phẩm của bạn đã bị lộ. Tròn Vo đã coi lén nhật ký của bạn và thông báo lập tức cho tôi. Nè, muốn… mình đọc giùm không?
Trời hỡi, cái thằng Kloesen láu cá. Té ra những lần nó nhắm mắt ngáy như sấm chỉ là giả vờ hết. Tarzan tự nhiên bối rối lạ lùng. Hắn ấp úng:
Hắn rút từ túi quần ra bài báo đã được xếp làm tư đưa cho cô bé. Công Chúa phát biểu sau khi duyệt qua nội dung:
- Tại sao không thấy ông ký giả đề cập đến món tiền thưởng?
- Tôi không để ý điều đó.
- Phải có tiền thưởng chứ…
Cô bé nhìn Tarzan mỉm cười:
- Bạn đã quá cực khổ trong những cuộc truy đuổi.
Tarzan thấy mình yếu ớt hẳn đi. Cô bé đã đoán trúng phóc những suy nghĩ trong tim hắn. Cô thật là một tri âm dịu dàng. Hắn nói:
- Nếu Gaby cũng muốn đi chơi hồ Đá Bùn thì nên khởi hành liền. Mình phải về nhà trước năm giờ chiều. Chậm chạp là không còn đủ thời gian nữa.
- Đúng, sẽ tổ chức buổi ăn trưa picnic.
- Còn phải đi kêu Karl Máy Tính nữa.
- Và… tắm nữa. Nghe nói những người gác rừng ở đó dữ lắm. Họ không cho trẻ con xuống hồ tắm. Nhưng mình đâu phải là trẻ con phải không Tarzan? Mình ở khoảng giữa của trẻ con và người lớn mà. Mình phải có quyền tắm. Bạn biết không…
- Sao?
- Tôi thích tắm ở những nơi có bảng cấm. Nếu ở hồ Đá Bùn có bảng cấm là tôi sẽ “ùm” liền. Trên đời này ăn vụng, nói thầm, nghe lén, tắm trộm… đều hồi hộp cả. Không hồi hộp đâu phải là… TKKG?
- Không có gã gác rừng nào rượt kịp Gaby trên mặt nước đâu. Tôi biết…
- Vậy thì… a lê hấp, đợi mình mười lăm phút chuẩn bị đồ bơi và bữa ăn trưa ba người. À quên, còn con Oskar nữa…
- Làm sao con chó chạy bộ nổi từ đây đến hồ Đá Bùn?
- Khờ quá Tarzan ơi, chàng thám tử Sherlock Holmes ở trong bạn đâu rồi. Bỏ con Oskar vào ba lô cho ló cái đầu ra là xong hết.
*
Lúc này thì Công Chúa đã mặc quần soóc và áo sơ mi. Máy Tính Điện Tử trang bị trên đầu một chiếc nón rộng vành ra vẻ lãng tử Mễ Tây Cơ. Chỉ có Tarzan túi bụi mặt mày vì con chó Oskar. Hắn khoác chiếc ba lô khổng lồ trên lưng khá vất vả, vì dù cho Công Chúa đã cố vỗ về, con Oskar vẫn cứ thò cái mõm tuyệt vời của nó khỏi ba lô để… liếm vào gáy hắn.
- Tụi mình đi đường tắt. – Tarzan tuyên bố - Tụi mình sẽ đạp ngang khu nhà bỏ hoang, lò mổ của Otto. Ở đó chúng ta sẽ qua phố Bruggermann rồi đến hồ. Coi chừng đụng độ gã Otto.
Mới mười giờ sáng. Mặt trời chói chang như thúc giục chúng đạp xe nhanh hơn. Gaby không thể không bịt mũi trước một mùi khó ngửi bốc ra từ căn nhà hoang u ám. Phải tính thêm sự phản đối của Oskar nữa. Nó quát tháo rầm trời:
- Gấu, gấu…
Tarzan nhăn nhó”
- Mày thương cái lưng tao đây này Oskar? Mày ngột ngạt bằng tao chưa… đồ… chó!
Mái tóc vàng óng ả của Gaby bay tung lên vì một loạt chiếc xe hơi chạy ngang, cô có cảm tưởng ai đó đang theo dõi mình. Cô liếc qua Karl Máy Tính lẫn Tarzan. Hai quái đều có vẻ nhất trí với cô. Riêng Tarzan còn có cảm giác căng thẳng hơn. Hình như có chuyện không ổn, chắc chắn có kẻ nào đó rình rập hắn.
- Tarzan, Máy Tính, Công Chúa Gaby!
Tiếng la hét inh ỏi ngay ngã tư đường khiến ba quái dừng lại. Trời ạ, hết chỗ nói. Tròn Vo chứ ai. Một tay nó vịn ghi-đông xe đạp, một tay quơ cao như bắt chuồn chuồn. Nó gào thảm thiết đến nỗi toàn bộ người đi đường đều ái ngại.
- Đợi Kloesen với các huynh đệ ơi!
Ba chiếc xe đạp vây chặt nó. Tarzan hỏi trước, hắn muốn rớt nước mắt vì bộ dạng xanh mét của thằng mập, hắn quên mất chính nó là hung thần đã tiết lộ bốn câu thơ hắn làm trong nhật ký cho cô bé Gaby. Giữa ngã tư bụi trần này, hắn chỉ thấy Kloesen lẻ loi hơn bao giờ hết.
- Sao mày biết tụi tao đi ngang đây?
Tròn Vo thều thào:
- Biết. Tao là… một thám tử cơ mà. Tao… đoán thế nào mày cũng chạy lại nhà Gaby. Mà… Gaby thì mày biết rồi, có thứ bảy nào cô ấy không đi du lịch đâu. Chính… “nàng” đã trả ơn tao vụ báo cáo bài thơ bằng cách tiết lộ cho tao vụ đi chơi hồ Đá Bùn. Tao…
- Vậy là rõ. Mày ngủ đẫy giấc nên không kịp dậy chứ gì. Và chọn phương pháp tối ưu là… phục kích tụi tao trên đường đi, tại giao lộ này là chắc ăn nhất. Đúng không?
- Dạ… đúng, thưa… đại ca!
Cả băng tứ quái cười như chưa bao giờ được cười. Nhưng Tarzan nín ngay, hắn ngờ ngợ rằng kẻ phục kích hắn không phải là thằng mập dễ thương Kloesen, mà là nhân vật bí ẩn khác. Hắn chưa lần nào sốt ruột như lần này, rõ ràng theo luật thần giao cách cảm, đã có một nhân vật ẩn danh theo dõi hắn suốt dọc đường.
*
Hồ Đá Bùn nằm hơi xa thành phố, phong cảnh phải nói là chốn bồng lai đối với đô thị chen chúc mùi khói xăng ô nhiễm. Hồ rộng mênh mông, ngoài những cụm rừng thông và dẻ gai bao bọc chung quanh, người ta có thể thấy một con đường rừng hẹp chạy dọc bờ đất.
Nước hồ gần như phủ một màu đen tuyền, nhưng thực ra đó chỉ là do lớp bùn dưới đáy, chứ nước hồ hoàn toàn vô hại với sức khỏe người tắm. Đi vòng quanh hồ người ta có thể dừng chân tối thiểu vài lần vì chu vi không dưới tám cây số với lau sậy mọc cao hơn đầu người.
Gaby trải các tấm vải nhựa ra. Tròn Vo ngâm những chai nước ngọt xuống nước, nó hy vọng nước hồ sẽ làm lạnh món giải khát nó ưa thích. Máy Tính Điện Tử thì bày biện đồ ăn. Cả đám đều chuẩn bị một bữa picnic độc đáo.
Riêng Tarzan thì chống nạnh đứng trước một trái banh nhựa. Hắn co chân như Pêlê và sút một cú như búa bổ. Trái banh bay theo đường cầu vồng và rơi tõm xuống mặt hồ. Con Oskar đã ra khỏi ba lô từ lúc nào. Nó đang lim dim mắt nhìn Tròn Vo ngồm ngoàm khúc bánh mỳ nung núc thịt bằng thái độ của một… hiền sĩ. Trái banh nhựa do Tarzan đá đã đánh thức bản năng con dòng cháu giống Tây Ban Nha của nó dậy. Oskar hộc lên một tiếng và lao xuống mặt hồ.
Nó là vận động viên bơi lội đầu tiên tại hồ Đá Bùn chiều nay.
Tứ quái lập tức nhốn nháo. Trái banh nhựa bồng bềnh trên sóng nước xanh biếc quả tình lôi cuốn. Nhất là Gaby, đương kim vô địch bơi ngửa của trường cấp hai và ba. Cô không cho phép con Oskar ngoạm được trái banh trước cô. Cô là… bà chủ quyền uy của nó mà. Cô thay bộ đồ bơi chớp nhoáng, và, trong dáng vẻ của một nàng Công Chúa mười lăm tuổi rực rỡ, Gaby “ùm”, rượt theo con Oskar đang bơi một cách dũng mãnh.
Coi, hai thằng quái Karl Máy Tính và Tròn Vo Kloesen lúc này chịu hết nổi. Không lẽ âm thịnh dương suy. Karl hành động như một cái máy, nó bỏ cặp kính cận xuống tấm vải nhựa và trình diện thân hình lêu nghêu đầy xương sườn số tám của mình. Nó thoáng thấy thằng Tròn Vo đang hài hước khoe khoang cái bụng mập phệ. Không thể chậm chân trước cái bụng tròn vo của nó được, Máy Tính Điện Tử nhảy xuống nước. Nó chỉ nhanh hơn Tròn Vo đúng ba giây.
Những “con quái” dễ thương đã bắt đầu một cuộc bơi đua. Mục tiêu là trái banh nhựa trôi càng lúc càng xa. Có tới bốn con quái: một Công Chúa, một Robort máy tính, một viên thịt băm Tròn Vo và một con chó có bốn chân thực sự. Còn “con quái” thứ năm thì sao?
Tarzan đúng là một… con quái đờ-mi. Có phải trong xi-nê, trẻ con gọi hắn là… người Khỉ hẳn hoi. Nước là mặt đất của hắn. Hắn từng vô địch bơi trườn sấp liên lớp, tấm huy chương có thể nói là ngang ngửa với Công Chúa, cớ gì hắn đứng yên bất động vậy kìa?
Hắn đang nhìn về phía bờ hồ đoạn tối tăm nhất. Có cái gì di động dưới rặng cây. Nước làm hắn chói mắt. Hắn đưa tay lên che để nhìn cho rõ. Trời ạ, một sinh vật gì đó giống như một con quỷ. Khoảng cách từ chỗ Tarzan đến con quỷ ít nhất năm trăm mét. Con quỷ đen sì từ đầu xuống chân.
- Một quái vật tiền sử sống dưới hồ Đá Bùn chăng?
Tarzan gấp gọn tấm vải nhựa để bụi không thốc vào đồ ăn của bốn đứa rồi lẳng lặng chuồn ra phía mô đất. Hắn nhất định khám phá lý lịch con quỷ dưới đáy hồ. Khi hắn vừa thu gọn khoảng cách còn lại khoảng một trăm mét thì con quỷ chui xuống nước. Nó chui lạch bạch với đôi chân dạng ra và hai thùng dưỡng khí vàng khè trên lưng.
Thì ra là một người thợ lặn. Cái đầu quỷ của anh ta là chiếc mặt nạ lặn, thân thể đen sì là do bộ đồ cao su màu dầu hắc và dáng đi lạch bạch là bởi cặp chân vịt. Anh ta đã chìm xuống hồ ở ngay chỗ sâu nhất.
Tarzan bỗng muốn bơi trườn ra xa một chút. Bơi quanh quả bóng chỉ là trò trẻ nít – hắn nghĩ.
Không thể có xoáy ngầm dưới chân Tarzan, nhưng nước tự nhiên xao động. Bụng và ngực hắn bỗng có luồng nước mát ào qua. Trong tích tắc bàn chân trái hắn bị quấn chặt. Tarzan định hét lên cầu cứu. Người hắn cứng lại vì sợ hãi: một con bạch tuộc hoang đường sống sót ư?
Rõ ràng hắn chẳng còn đủ thời gian để giãy giụa. Bàn chân phải của hắn cũng đã bị tóm gọn bởi thứ móng vuốt vô hình trơn lạnh như da loài cá. Hắn dồn toàn lực ngoi lên, nhưng bị kéo chìm lỉm. Chỉ có cách nín thở.
Nào, miệng ngậm, không hít thở bằng mũi nữa. Tim hắn đập dữ dội như sắp nổ tung khỏi lồng ngực, nhưng hắn vẫn cố gắng mở mắt trừng trừng.
Hình như hắn đã bị lôi tuột xuống đáy hồ. Độ sâu bao nhiêu mét vậy hở Thượng đế? Hai màng tang lùng bùng, hắn tương kế tựu kế lộn ngược xuống để nhìn bên dưới. Một cái gì đen sì to lớn đang động đậy. Ánh sáng bị khúc xạ dưới nước làm cho cái vật to lớn nhòa đi. Đúng vào giây phút chỉ mành treo chuông ấy, Tarzan thấy một cái bóng vàng khè.
Gã thợ lặn. Trời ơi, chính cái bóng vàng khè đó là hai thùng dưỡng khí mà Tarzan nhìn thấy trên bờ hồ. Không còn gì để bàn, gã đã rắp tâm diệt hắn. Gã đang dùng đến đòn quyết định: hai bàn chân vịt đạp mạnh nhằm lôi đối thủ xuống đáy sâu.
Bây giờ thì mới thấy Tarzan cao cường. Khi đã nhận diện được kẻ thù thì ý thức sinh tồn trong con người hắn trỗi dậy mãnh liệt. Hắn thò tay xuống quờ quạng tìm bàn tay đang giữ chặt mắt cá chân trái của hắn. A, tay gã đút trong găng cao su.
Nhanh như điện xẹt, Tarzan chơi liền đòn nhu thuật Jiu-Jitsu. Hắn chụp lấy ngón tay út gã thợ lặn và dùng sức lực còn lại bẻ ngược nó ra sau.
Gã gian ác buông tay tức thì, buông tất cả hai tay và cuống cuồng quẫy đạp như một con bạch tuộc bị cụt hết vòi giác tu. Gã nhả Tarzan ra và con đại bàng lớp 10A lao vụt lên khỏi mặt nước. Hắn há hốc miệng ngáp ngáp khí trời để khỏi bị chết ngạt.
Nhưng Tarzan đã không hạnh phúc được lâu. Con quỷ sau cú sốc bất ngờ đã âm thầm trồi lên cạnh Tarzan. Gã xòe mười ngón tay như mười cái nanh bấu lấy tóc Tarzan và một lần nữa lôi hắn xuống nước. Lần này thì Tarzan thản nhiên không thèm kháng cự. Hắn đã hít vô hai buồng phổi đủ số lượng oxy cần thiết. Hắn chờ kẻ thù lơi lỏng.
Chuyện đó đã đến. Khi gã thợ lặn chắc mẩm Tarzan chỉ còn là một xác chết thì hắn phản công. Một tay hắn lột chiếc mặt nạ của gã, một tay hắn giật chiếc ống thở của gã ra khỏi bình dưỡng khí. Trong nháy mắt trước mặt Tarzan là một vòi bong bóng, gã thợ lặn chới với chụp chiếc ống thở và chìm sâu xuống đáy.
Tarzan biết rằng mình đã vượt qua cơn thập tử nhất sinh. Hắn đạp mạnh chân để trồi lên mặt hồ…
*
- Tao mới vừa thoát chết!
Tarzan thở hổn hển ngồi bệt xuống bãi cỏ. Ba bằng hữu của hắn mình mẩy ướt sũng ngớ ra.
- Không hiểu gì hết sao, một thằng thợ lặn hai lần lôi tao xuống đáy sâu.
Máy Tính Điện Tử và Tròn Vo cười sặc sụa, nhưng Công Chúa thì khác. Cô bé biết có chuyện nghiêm trọng. Chẳng phải là dọc đường đi đến hồ Đá Bùn, cô đã từng nghi ngờ là có người rình rập đó sao?
Gaby lấy khăn lau tóc hắn:
- Kể đi Tarzan?
- Nó đã biến mất sau một trận thủy chiến. Nhưng tôi tin nó chưa chết.
- Vậy thì… điều tra ngay chú đợi gì nữa các bạn.
Lệnh của Công Chúa hiệu lực hơn mọi thứ luật pháp thông thường. Nguyên bằng tứ quái thu xếp lại y phục và băng về phía những bụi cây um tùm cuối bờ hồ. Tarzan lao đi trước. Hắn bỏ lại ba quái ở một khoảng khá xa. Hắn đã đánh hơi được mùi xăng.
- Đây rồi!
Một chiếc xe máy loại mini dành cho phụ nữ được ngụy trang sau một lùm cây. Quần áo đàn ông vắt trên yên, trên tay lái đung đưa cái ba lô rỗng tuếch. Tarzan thở phào:
- Nếu tôi không lầm thì cái ba lô này dành đựng bộ đồ thợ lặn.
Tiếng nói của hắn rơi vào khoảng không vì… ba quái và con Oskar chưa thấy đâu cả. Có lẽ chúng còn đủng đỉnh bán tín bán nghi phía sau. Không chút chần chờ, Tarzan ẩn mình vào một gốc cây lớn. Hắn tin rằng gã thợ lặn sẽ lại chỗ để chiếc xe gắn máy.
Và hắn đã đoán đúng. Con quỷ ngoi lên từ phía sau mô đất với chiếc mặt nạ độc ác. Gã quan sát tứ phía và lần lượt tháo các phụ tùng lặn vắt lên xe.
Khi cái thùng dưỡng khí vừa nằm yên vị thì Tarzan bước ra. Hắn nói quá cụt ngủn:
- Kaluschke!
Thằng thợ lặn nhảy lên như bị rắn cắn.
Gã nhào đến Tarzan với hai nắm đấm quyền Anh đã từng nếm mùi chua chát. Nhưng… gã còn cách nào tự vệ khác hơn.
- Hự!
Tarzan chỉ cần ngồi thụp xuống và kê đầu gối lên. Đòn tiếp theo mới thê thảm. Cái thân thể khổng lồ của Kaluschke bị nhấc bổng lên và… a lê hấp, Tarzan bỏ qua môn Nhu đạo của mình để áp dụng một thế đánh Wushu. Phần vai lẫn lưng của gã thợ lặn đập mạnh vào thân cây cổ thụ nghe một cái rầm. Gã Black boy gần… bất tỉnh.
Kaluschke lắp bắp. Mặt gã không còn một hột máu. Toàn thân gã tan nát vì đau đớn:
- Tao nhận rằng tao… có theo dõi băng tứ quái của mày. Nhưng… tao không hề có ý tưởng giết người. Tao theo… tụi mày từ lúc mày khởi hành… tao chỉ muốn dằn mặt mày để… trả thù bữa trước…
Tarzan cười gằn:
- Dễ vậy sao, đồ bị thịt!
Công Chúa, Máy Tính Điện Tử, Tròn Vo cũng đã đứng sau lưng Tarzan tự hồi nào.