Tứ quái chia tay với bà Gertrud Vossburger mà trong lòng cảm thấy cực kì nặng nề. Tròn Vo lắc đầu:
- Nghe ba cái chuyện hôn nhân lủng củng, tao thề sẽ sống độc thân suốt đời.
Tarzan phản đối:
- Rút lại lời thề đi kẻo mày sẽ hối đó Willi. Mày coi, ông bà già mày, ông bà già Karl và gia đình Gaby mới hạnh phúc làm sao chớ. Ba má tao cũng từng có cuộc hôn nhân lí tưởng. Bởi vậy mà má tao vẫn chưa chịu đi bước nữa, dù có nhiều người cầu hôn với bà.
Tròn Vo dễ dãi gật đầu liền:
- Ờ, đại ca nói phải. Có điều, phải tìm được người hợp với mình. Bà Gertrud rõ ràng đã lấy nhầm phải Rudolf.
Máy Tính Điện Tử lên giọng:
- Chà, tìm được đúng người đâu có dễ. Tao tin là nồi nào có vung nấy cả đó. Nhưng đôi khi nồi thì ở đây vung lại chu du ở tận phương trời nào xa lắc, và nồi với vung cứ tìm nhau hoài, tìm hoài… Phải may mắn lắm thì đùng một cái, vung bỗng úp đúng nồi.
Tarzan hào hứng tham gia:
- Và một khi đã tóm được đúng vung rồi, thì nồi phải giữ chặt lấy…
Hắn chợt im bặt và không hiểu sao lại tránh nhìn Gaby. Lạy trời đất, đừng ai đoán ra điều gì trong cái câu hắn vừa buột miệng phun ra!
Trước mặt bốn quái lúc này là một trạm điện thoại nằm kế tòa nhà chọc trời cao 22 tầng. Bóng tòa nhà đổ xuống tận nơi lũ trẻ đứng.
Giọng Tròn Vo bô bô:
- Bây giờ mình thử chuyển qua gọi cho gã đồng bọn của thằng Schrumpf tên là H.M coi. Hồi nãy xúi quẩy quá.
Tarzan bước vào trạm điện thoại. Hắn vừa quay số xong là một âm thanh buồn tẻ cất lên:
- “Đây chính là phần trả lời điện thoại tự động của Henry Murczyk, số 88 đại lộ Kirchfelder, số máy 3367111. Văn phòng chúng tôi hiện không có ngưòi trực. Đề nghị…”.
Tarzan bỏ máy xuống. Giọng Gaby nghe suốt ruột:
- Sao hả?
- Ông H.M tức Henry Murczyk không có nhà. Chỉ có bộ phận trả lời tự động lên tiếng. Này, số 88 đường Kirchfelder ở đâu hả các bạn?
Karl Máy Tính sửng sốt:
- Đây, đại lộ Kirchfelder nè. Trời ạ, té ra mình đang đứng trước văn phòng của Henry Murczyk mà không biết. Số 88 chính là tòa nhà chọc trời.
Tròn Vo vỗ đùi khoái trá:
- Đúng là duyên kì ngộ. Nào, biết đâu gã đồng bọn của thằng Schrumpf lại đang ngồi trên chiếc xe kia?
Bốn quái đồng loạt chiếu tướng vào chiếc Rolls Royce bóng lộn đang từ từ tấp lại chính diện tòa nhà chọc trời. Rõ ràng có một người đàn ông ngồi sau tay lái. Tuy nhiên tất cả đều bị… hớ, bởi người đàn ông đó chỉ là một tài xế không hơn không kém. Nhìn kìa, ông ta vừa bước xuống mở cửa xe cho một phu nhân sang trọng đặt gót hài êm ru. Một con chó bông xinh xinh nhảy xuống đường, phía sau bà ta.
- Tướng bà ta “điệu” làm sao. Mái tóc đỏ uốn thành búp, chiếc váy dài màu lam nhẹ kia chắc chắn được một thợ may thành Roma cắt may.
Tiếng Gaby khẽ bình phẩm, rồi đột nhiên cô bé ngừng lại như líu lưỡi:
- Ủa, ông tài xế đó mình biết. Ông Knoll đây mà.
Cùng lúc với sự phát hiện của cô, người đàn bà sang trọng nói như ra lệnh:
- Nhớ dắt con Hektor đi tiểu giùm tôi, ông Knoll!
- Vâng, thưa bà Murczyk. Có điều bà hãy vào thang máy đã ạ.
Ông Knoll lặng lẽ nắm sợi dây buộc cổ con Hektor cùng bà Murczyk đi khuất vào tòa nhà chọc trời. Vị phu nhân quyền quý biến mất nhưng những viên kim cương loại “xịn” trang sức khắp người bà như vẫn còn hắt lại hào quang.
Tarzan khều tay Gaby:
- Knoll là ai vậy Công Chúa?
- Bác ấy hồi trước là đồng nghiệp của ba mình, tính tình rất tốt. Sau rồi bác ấy ốm và phải bỏ việc. Ba mình rất mến Knoll.
Máy Tính Điện Tử lắc đầu:
- Ngó ông ta chẳng có vẻ gì đau ốm cả…
Nó ngưng lại vì Knoll đã quay trở ra một cách vội vã. Lẽo đẽo theo ông là con chó Hektor đang mừng rú lên sủa “ẳng, ẳng” khi thấy kẻ đồng loại Oskar đứng bằng hai chân sau “vẫy tay” ngoại giao. Ngay lập tức, ông Knoll nhìn thấy Tứ quái.
- Ô, chào cháu Gabrile Glockner.
Gaby cười e lệ:
- Chào bác Knoll. Con chó của bác dễ thương quá.
Ông Knoll cười hiền hậu:
- Ờ, cháu thấy đó, ít nhất nó cũng biết sủa mà.
Câu trả lời của ông khiến không khí trở nên thân mật dễ dàng. Gaby khéo léo gợi chuyện ông Knoll:
- Dạo này bác lái xe cho người ta hở bác Knoll?
- Cũng không hẳn. Thực ra bác kiếm thêm bằng nghề… vệ sĩ. Lương hưu không đủ sống trong khi ông bà Murczyk rất tử tế…
Tarzan ngạc nhiên:
- Vệ sĩ à? Không lẽ quý bà mà tụi cháu vừa trông thấy đang bị đe doạ sao bác?
- Trong một chừng mực nào đó thì đúng là như vậy. Hay ít nhất là bà ta cũng tin như vậy. Bà Murczyk cần tới hai vệ sĩ chớ không phải một mình tôi. Ông bạn Alfred Macke đảm nhận phần an ninh trong nhà. Anh ta là đầu bếp của ông Murczyk, từng là một võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp đã giải nghệ. Công việc của anh ta là đón bà Rosa Murczyk ở tầng 14, khi bà chủ bước ra khỏi thang máy.
- Tại sao lại phức tạp quá vậy bác?
- Vì Herry Murczyk là một trong những nhà buôn kim cương lớn nhất ở châu Âu. Cách đây mấy năm ông ta đã suýt chết bởi một vụ trấn lột. Kể từ đó, ông ta không tiếc tiền để bảo vệ bản thân và vợ trước các vụ cướp bóc. Phải thừa nhận rằng cách chưng diện nữ trang của bà Murczyk sẽ bắt mắt khối tên lưu manh.
Gaby tròn mắt:
- Và những con người giàu có lại chịu sống trong một tòa nhà chọc trời ạ?
- Có sao đâu cháu. Đây là một tòa nhà sang trọng. Vả lại, dinh thự của họ ở khắp châu Âu đó chớ. Riêng tại thành phố chúng ta, họ “bao” hết các phòng thuộc tầng 14 của tòa nhà này. Tầng ấy đúng là một pháo đài kiên cố. Hệt một bức tường thành bít bùng mà người lính trên tháp canh là anh chàng vệ sĩ kiêm đầu bếp Alfred Macke.
Bất giác Tứ quái ngước nhìn tòa nhà chọc trời. Ông Knoll làm sao biết được những thông tin của ông đang gợi cho chúng điều lo ngại gì.
Tròn Vo thắc mắc:
- Tụi cháu thấy các tầng đâu có gì khác nhau.
- Thì nhìn từ bên ngoài mà. Nhưng để đến tư gia ông bà Murczyk, các cháu chỉ có thể dùng thang máy. Cầu thang bị chặn trước tầng 14 bởi song sắt ngăn giữa hai tầng 14 và 13, cũng như bị ngăn giữa hai tầng 14 và 15.
Tarzan ú ớ:
- Trời đất, họ được phép làm vậy sao? Lỡ có hoả hoạn thì những hộ cư ngụ từ tầng 15 trở lên sẽ thoát thân lối nào ạ?
- Có cầu thang riêng để phòng hoả hoạn, các cháu yên tâm. Và nhà tỉ phú Murczyk cũng đã thoả thuận với những người cư trú ở các tầng khác. Ông ta đã cho thợ thiết kế các cửa thép thông ra cầu thang chống hoả hoạn và khóa trái cửa thép của mình ở tầng 14. Chìa khóa đó do vợ chồng ông ta giữ.
- Lạy Chúa, đúng là một pháo đài thép còn gì.
- Một điều này nữa, giữa thang máy và hành lang tầng 14 được lắp một cửa song sắt. Chỉ có ông bà chủ và Macke là có chìa. Tôi thì không có việc gì để lên trên đó.
Tarzan thăm dò thêm:
- Không hiểu sao ông bà Murczyk lại không nhờ một hãng bảo hiểm nào đó lắp đặt hệ thống báo động cho đỡ cực. Chẳng hạn hãng AURORA. Tụi cháu có biết một người đại diện của họ là Eckbert Schrumpf.
Ông Knoll thật thà:
- Tôi không biết ông ta. Có thể ông ta chưa đến gặp bà chủ. Bởi ở tầng 14 chưa có lắp thiết bị báo động.
Gaby ái ngại:
- Giàu có quả cũng đáng sợ thật đó. Lúc nào cũng nơm nớp lo bị cướp.
- Cái gì cũng có hai mặt, con gái ạ. Thôi, chào các cháu. Bác còn phải lái chiếc xe vô hầm ga-ra. Chắc bà Murczyk đang đợi con Hektor nữa…
Tarzan nhìn theo bóng người cựu cảnh sát. Chà, vậy chớ cái gã Schrumpf kia cần gì ở ông bà Herrry Murczyk khi gã ghi số phôn và hai chữ M.H vô sổ? Mời họ mua bảo hiểm chăng?...
Khi Tứ quái toan rời khỏi trạm điện thoại thì Tarzan chợt ngớ người. Lạy Chúa, một chiếc xe hơi màu sáng đang rề rề giữ khoảng cách sau chiếc Rolls Royce rồi chui tọt vô đường hầm hình ống bằng bê tông để xuống hầm ga-ra.
Tarzan đứng khựng lại, giẫm cả vào chân Gaby đang đi ngay sau hắn.
Cô bé la lên:
- Gì kì vậy, Tarzan?
- Chậc, “linh” thiệt…
- Sao?
- Mình mới nhớ đến gã là gã đã hiện ra. Eckbert Schrumpf chớ ai. Chính gã vừa lái chiếc xe màu sáng xuống hầm ga-ra…
Ba quái kia cùng kêu lên:
- Trời đất!
*
Không một người quen nào biết Schrumpf có thuê căn phòng trên tầng 15 của tòa nhà chọc trời. Gã âm thầm ở xó xỉnh trên cao đó suốt một năm nay trong những giờ giấc không ai đoán được trước nhằm vạch ra những phi vụ động trời. Cô vợ sắp cưới Sabine không biết chỗ ở này của gã thì đã đành, đằng này với cả ba đệ tử cật ruột là Paul Janitz, Wilhelm Himsel và Erwin Epstein, gã cũng giấu nốt. Còn lí do tại sao gã giấu giới giang hồ thì quá dễ trả lời: Schrumpf là một kẻ đa nghi như quỷ sứ.
Schrumpf làm sếp của một băng trộm đã từ lâu. Sabine thì cứ tưởng tài chánh của ông chồng tương lai dồi dào là nhờ nghề thanh tra bảo hiểm lương thiện. Thực ra thì Schrumpf đã lợi dụng cái mác “hãng AURORA” để dễ bề lui tới dinh thự của các tỉ phú. Gã có thể xác định ở đâu có món bở, và ba tên trộm đàn em đột nhập bằng cách nào thì đỡ nguy hiểm nhất… Vụ đánh quả ở nhà Sauerlich đã được tiến hành theo đúng cách thức này.
Tất nhiên, gã dại gì “chỉ điểm” những biệt thự được bảo vệ bằng hệ thống báo động. Sẽ vượt quá “tay nghề” của ba tên đàn em. Chúng đâu có khéo léo như Sabine.
Bây giờ xin nói về căn hộ ở tầng 15. Ở đó hầu như không có đồ dùng cá nhân gì. Gã thuê và ém ở căn hộ này chỉ để nhằm vào một phi vụ: Lột sạch mớ kim cương trên người bà Rosa Murczyk.
Schrumpf đã tính rất kĩ. Người đàn bà giàu nứt đố đổ vách này luôn có hai vệ sĩ bám dính, một thằng già gốc cớm cứ đeo theo từng bước ngoài đường và một thằng trẻ khoẻ gốc quyền Anh thủ ngay ở pháo đài tầng 14. Vậy thì gã phải cướp bằng cách nào?
Này nhé, Herry Murczyk tạm gạt qua một bên, nhà buôn kim cương này luôn đi đây đi đó vì việc làm ăn. Vấn đề là làm sao chụp dính “con mồi” là bà vợ thích chưng diện và ưa giao du của lão ta mà không phải đương đầu với một trong hai thằng vệ sĩ. Quỷ ạ, võ nghệ của chúng đâu phải chuyện giỡn chơi, chưa kể súng ngắn kè kè. Rõ ràng, “pháo đài thép” của mụ Murczyk không một kẽ hở. Mỗi lần chiếc Rolls Royce đậu trước tòa nhà, gã vệ sĩ kiêm tài xế Knoll hộ tống bà chủ tới tận cửa thang máy. Liền đó, tên vệ sĩ thứ hai sau tiếng còi xe đã chực sẵn trước cửa thang máy có song sắt ở tầng 14 để đón bà chủ.
Ấy vậy mà Schrumpf không hề rối trí. Còn phải hỏi, gã vốn là một chuyên viên kĩ thuật giỏi mà. Sau nhiều ngày hì hục mò mẫm, gã đã tự lắp đặt được một bảng nút kim loại. Bảng này có từ trường, hết sức mỏng, giống hệt bảng nút của thang máy. Schrumpf đục những cái lỗ vừa lọt những cái nút bấm, chính xác đến từng milimét.
Bảng nút của buồng thang máy chỉ theo thứ tự từ dưới lên trên: ga-ra, rồi tầng 1, tầng 2… cho đến tầng 22 “mút chỉ”. Và bằng nút của gã Schrumpf chỉ cần lệch đi so với bảng gốc một chi tiết nhỏ: ga-ra, rồi TẦNG TRỆT, rồi mới tới tầng 1, tầng 2… Nghĩa là khi bà Murczyk bấm nút tầng 14 thì gót chân đài các của bà sẽ dừng lại ở tầng… 15, ngay chính cửa căn phòng mà Schrumpf thuê suốt mười hai tháng qua.
Sẽ thành công! Schrumpf đắc chí nghĩ lúc gã đứng bên cửa sổ tầng 15 nhìn xuống bãi cỏ dưới kia. Ai cũng biết bà Schrumpf luôn đeo nữ trang thứ thiệt – không thế sao phải thuê vệ sĩ đi theo chớ? Đáng giá hàng trăm ngàn mark - thật bõ công gã mai phục!
Gã chợt nhớ đến bữa tiệc ngoài trời tại nhà Friedrich Lớn hôm nay – mà gã đã bị cho ra rìa một cách cố tình. Rồi sẽ đến phiên mày, Friedrich Lớn ạ. Tao biết mày không ưa gì một cộng sự như tao. Mày gọi tao là thằng lưu manh ư? Được đấy! Sau vụ lột kim cương của mụ Murczyk, tao sẽ tính đến mày.