Người đàn bà mặc áo khoác đỏ đã đi vào đến sân trong và bước lên cầu thang. Đó chính là bà Jacoby. Gã tóc vàng sấn tới.
Tarzan hét như sấm động:
- Bỏ tay xuống, cảnh sát đây!
Hắn lao tới. Bà Jacoby quay lại, gã đàn ông lập tức giơ hai tay bóp cổ bà. Một cái huých vai cực mạnh. Bà Jacoby trượt ngã xuống mấy bậc cầu thang. Gã tóc vàng cũng trượt theo. Mái tóc giả của gã rơi ra.
Tarzan nhận ra lập tức. Trời đất! Nhanh đến thế là cùng. Nếu số phận rủi ro thì…
Tarzan xông tới quát to:
- Đứng lại.
Ngay lập tức gã đàn ông thọc tay vô bụng móc súng. Tarzan chỉ kịp nhìn thấy họng súng đen ngòm liền nhảy bật lên, đẩy bà Johanna bắn sang một phía là viên đạn đã sát da đầu.
Tarzan xoay người chắn cho bà Jacoby. Hắn đã bình tĩnh lại:
- Xin cô nằm im, cô Johanna. Thằng này định tiêu diệt cô đó.
Cái túi xách trên tay Johanna văng ra, mặt bà tái mét không còn giọt máu.
Sau phát súng, Kohaut vọt lẹ. Tiếng chân của gã tắt rất nhanh. Tarzan không rượt theo. Hắn thừa hiểu cuộc truy nã quá chênh lệch trước một con thú mạt lộ có họng súng đen ngòm.
Hắn giúp bà Jacoby đứng dậy.
Johanna run lẩy bẩy:
- Tôi… không hề biết thằng đó…
- Gã đã ngộ nhận cô với một người đàn bà khác. Người đàn bà kia cháu đã gặp, giống cô như đúc. Gã chính là Kohaut, tìm người đàn bà kia để trả thù.
- Tôi… tôi vẫn chưa hiểu.
- Này nhé, cô mặc áo choàng đỏ y hệt bà Stegmueller. Leni Stegmueller. Người phụ nữ mà cháu vừa nói là tình nhân của tên cướp. Bây giờ chúng ta sẽ cùng đón Britta. Sau đó sẽ đến Tổng nha cảnh sát.
Tarzan quan sát động tĩnh chung quanh. Hình như ở đây chẳng ai thèm để ý tới tiếng súng nổ. Rõ là cháy nhà hàng xóm bình chân như vại.
*
Tại văn phòng làm việc của thanh tra Glockner, Gaby đang thu dọn các chén đĩa đựng đồ ăn. Johanna vẫn chưa hoàn hồn. Thỉnh thoảng bà đưa cặp mắt thất thần nhìn người “chị em sinh đôi” đứng bên cạnh mà kinh dị. Trời ạ, tại sao tạo hóa trớ trêu có thể nặn ra hai phụ nữ hoàn toàn xa lạ với nhau nhưng giống nhau đến thế, như đúc một khuôn, như cùng một loại hoa.
Britta luôn mồm an ủi mẹ. Mọi người nói về Tarzan như một anh hùng. Stegmueller đã vỡ lẽ và càng kinh hãi hơn.
Chuông điện thoại reng trên bàn ông Glockner. Ông thanh tra nhấc máy:
- Đội đặc nhiệm vừa đến khu nhà cho biết: Kohaut đã chạy thoát.
Bà Jacoby xúc động:
- Cháu đã quên mạng sống của mình khi cứu cô. Cô nhìn thấy tên cướp chĩa súng vào cháu…
Giọng bà Jacoby vẫn còn run rẩy. Gaby nghe mà thót ruột. Tarzan nhìn cô bé và nghĩ: Nếu mà…, chắc là bên nấm mộ của mình, Gaby sẽ khóc không còn nước mắt…
- Chú có thể giúp cháu một việc không chú Glockner? Chú hãy phôn cho thầy trực ban kí túc xá báo tin cháu phải về trễ…
- Được, được. Chú sẽ gọi ngay.
- Cảm ơn chú. Đi thôi, Gaby.
Hộ tống Công Chúa về nhà bao giờ cũng là một nhiệm vụ nặng nề và rất dễ chịu của người hùng TKKG.
Hai đứa chào tạm biệt mọi người.
Bà Jacoby vẫn chưa hoàn toàn trấn tĩnh. Bà cứ gục đầu vào vai Tarzan, lặp đi lặp lại lời cảm ơn.
Tarzan đứng như trời trồng. Hắn nhìn ông Glockner qua đầu bà Jacoby. Ông thanh tra trìu mến nhìn hắn. Họ hoàn toàn hiểu nhau.
Vừa ra khỏi cửa, Tarzan đã lôi Gaby nép vô một góc.
- Chuyện gì vậy Tarzan?
- Ông… Jacoby!
- Sao?
- Ông ấy đang chạy lên bậc thềm. Mình sợ phải nghe thêm những lời cảm ơn nữa.
Hai đứa thong thả đi qua những con phố, vừa đi vừa ngắm các cửa hiệu. Tarzan kể tỉ mỉ cho Gaby nghe mọi chuyện xảy ra. Hắn kết luận:
Gần đến cửa hàng thực phẩm Công Chúa, Tarzan đột nhiên đi chậm lại.
- Nhìn kìa Gaby, trước cửa nhà…
Công Chúa chớp mắt:
- Không phải Kohaut… Đúng không?
- Isi. Không thấy Berni.
Vừa thấy mặt hai quái, Isi đã òa lên khóc.
- Lại cãi nhau phải không Isi?
- Không, không hẳn như vậy…
- Bạn cứ nói đi xem tụi này giúp gì được.
Isi sụt sịt:
- Mình… mình sẽ không giấu hai bạn điều gì hết…
Công Chúa đẩy vai cô gái:
- Vô nhà đi Isi. Sương ngoài trời lạnh lắm.
Bà Glockner và chó Oskar đón đám trẻ thật thân mật. Bà xuống bếp chuẩn bị ngay bữa ăn nhẹ làm bao nỗi mặc cảm lang thang trong trái tim bụi bặm của Isi bay mất tiêu. Cô cứ trầm trồ mãi trước cửa phòng riêng Công Chúa:
- Phòng của bạn đẹp ghê há! Ba bạn đâu Gaby?
- Ổng đang trực, ba mình là thanh tra hình sự của Tổng nha.
Isi hoảng hốt đến mức tưởng như sẽ nhảy qua cửa sổ. Tarzan trấn an:
- Yên tâm đi. Tụi này biết cả rồi. Chiếc xe đạp nè, tấm khăn lông thú nữa…
Isi run rẩy:
- Nhưng đâu phải chỉ có những thứ đó…
Cô gái bụi đời nín bặt. Bữa ăn nhẹ đã được mẹ Gaby dọn ra. Mỗi đứa trẻ một đĩa gồm thịt heo sữa quay, khoai tây chiên và trà nóng.
Gaby nói:
- Ăn đã, Isi!
Tarzan lập tức “tấn công” suất của mình bằng cách chia cho Oskar một miếng dưới gầm bàn khiến Gaby nghiêm nghị:
- Làm như vậy là phản giáo dục đó.
- Mình biết, nhưng mình sẽ không bao giờ trở thành nhà sư phạm mẫu mực cả.
- Vậy chớ, khi bạn có… ý mình muốn nói là sau này, bạn có con thì sao chớ?
- Ồ, việc dạy dỗ con cái mình sẽ dành phần cho bà vợ.
Gaby gật đầu tỏ vẻ đồng tình rồi quay qua Isi:
- Bạn đang lo âu chuyện gì đó Isi?
Isi thổn thức:
- Lần này không hiểu sao Berni đi lâu quá. Mình nghi anh ấy bị… rồi.
Tarzan lặng người:
- Bị bắt ư?
- Chẳng thà bị hốt còn đỡ. Mình chỉ sợ Berni bị tụi anh chị thủ tiêu rồi.
- Sao?
- Lần này Berni “vào” căn nhà của ba gã đàn ông bặm trợn, tướng tá như ăn cướp. Anh ấy hứa sẽ đem tiền về cho mình trước lúc trời sáng. Nhưng… Ôi chao, suốt đêm mình không ngủ được. Mình đã gọi điện báo cho cảnh sát.
- Và không thấy gì? – Gaby hỏi lại.
- Vậy nên mình cho rằng Berni đang bị giam hoặc đã bị giết ở căn nhà đó rồi.
Tarzan mím môi:
- Có thể như thế lắm.
- Tarzan ơi, nếu cảnh sát đến căn nhà đó, chúng thấy động và sẽ thủ tiêu Berni thì sao? Nếu Berni chết, mình chỉ còn nước lao vào đường tàu. Bạn có thể đến đó xem Berni ra sao giúp mình.
Tarzan gật đầu. Gaby an ủi bạn:
- Yên tâm đi Isi. Hãy hoàn toàn tin tưởng Tarzan. Bạn ấy vừa cứu một phụ nữ thoát chết đó. Isi cứ ở đây nha. Mình sẽ nhờ mẹ đưa tụi mình đến lấy đồ của Isi về.
Tarzan nói:
- Bây giờ mình phải về kí túc xá đã. Sau giờ kiểm tra của thầy trực ban, mình sẽ đu dây ra ngoài để đi lo cho Berni. Được chớ?
Gaby góp ý:
- Bảo cả Karl và Kloesen đi, đại ca. Sẽ là ba chọi ba đó.
Chỉ còn hai thôi, – Tarzan nghĩ – gã Điển trai thành Viên đã tọa lạc ở nhà giam rồi mà.
Hắn hắng giọng:
- Berni có kể với bạn về tên họ của chúng không?
- Không!
- Về hình dáng chúng?
- Berni cũng không nói.
- Thôi, cũng được. Nói rõ nơi mà Berni đột nhập đi Isi.
*
Kohaut không còn lựa chọn nào khác là trở lại căn nhà vườn. Gã muốn điên lên vì không thanh toán được Leni. Mẹ kiếp, cái thằng nhóc con chó đẻ kia đã… vô sổ. Chính là nó, kẻ đã theo dõi gã từng bước trước cửa nhà băng tối thứ sáu, lúc gã rút tiền từ máy tự động chứ sao.
Kohaut đi qua căn nhà có hai đứa trẻ bụi đời ở. Coi, hai đứa nhãi một trai một gái này cũng biến, không có nhà. Có lẽ chúng đã kiếm được chỗ khá hơn. Trời rét thấu xương, làm sao tụi nó trụ nổi qua đêm ở đó được.
Kohaut chui vô tổ ấm. Cánh cửa hư hỏng đến mức đóng không kín được. Gió rít qua kẽ hở vù vù làm gã tê cóng như đang ở Bắc Cực. Chưa bao giờ gã yếu chịu rét đến thế. Hai hàm răng va vào nhau lập cập, xương cốt mỏi dừ. Hắn hắt hơi mấy cái.
Kohaut sờ lên trán. Cha mẹ ơi, trán gã nóng hầm hập. Sốt thật rồi. Ở nơi quạnh vắng này mà lên cơn sốt chỉ có nước về… âm phủ. Gã ôm đầu suy ngẫm. Phải tự làm “ấm” mình bằng cách lọt vào một căn phòng với bốn bức tường kín mít. Nhà nào cũng được. Tất nhiên là họng súng của gã phải khống chế được chủ nhà trước khi cơn sốt làm mắt gã mờ đi.
Nhưng… đi đâu bây giờ? Không lí ấn chuông khắp lượt các nhà sao?
*
Chiếc BMW lắc lư trên con đường đầy ổ gà. Bà Glockner lái xe đưa Gaby, Oskar và Isi đi lấy đồ đạc của cô gái bụi đời về. Gaby ngồi ghế trên. Còn Isi và Oskar ngồi ở băng sau.
Giọng Isi hồi hộp:
- Còn một đoạn nữa là tới căn nhà màu vàng cam, thưa cô! Nhưng tối thế này thì khó tìm lắm.
Cảnh ngoại ô về khuya hoang vắng đến rùng rợn. Ở đây chỉ có đêm tối, gió và rét. Người yếu bóng vía còn lâu mới dám dừng xe chỗ này huống hồ là ngụ qua đêm.
Gaby rùng mình. Phải chi có Tarzan cùng đi. Không hiểu giờ này đại ca, quân sư Karl và Kloesen đã lên đường chưa?
- Đây rồi ạ. – Isi khẽ nói.
Bà Glockner dừng xe, tắt đèn và tắt máy. Tiếng động duy nhất giữa màn đêm tắt ngấm, mọi thứ lại trở về sự im lặng mênh mông.
Gaby lấy chiếc đèn pin trong hộp đựng đồ rồi mở cửa xe:
- Chú mày được phép tự do.
*
Đầu Kohaut nóng rực. Gã lảo đảo bước ra ngoài. Một luồng gió lạnh thốc vào mặt khiến gã tỉnh táo hơn đôi chút. Nhất thiết phải rời đây. Gã nhìn thấy chiếc xe BMW trờ tới, đậu lại. Coi, từ trên xe, một con chó lông đen khoang trắng lao thẳng đến gã như một mũi tên rồi chồm hai chân, cất tiếng sủa.
- Về ngay, Oskar! – Tiếng Gaby gọi con chó.
- Gấu, gâu, gâu…
Oskar không nghe, sủa dai dẳng.
- Nó làm sao vậy kìa? – Gaby lo lắng.
Một con mèo hoang vừa nhảy tót lên mái nhà. Gaby ngỡ là con mèo đó đã trêu Oskar. Cô bé bước tới cổng vườn.
Ngay lập tức có bóng người đi tới. Một người đàn ông.
- Xin lỗi, tôi không cố ý làm chói mắt ông. Lại đây, Oskar!
Con chó ngoan ngoãn ngoe nguẩy đuôi.
- Hừm…
Bà Glockner thấy con gái nói chuyện với ai đó, bèn xuống xe:
- Gì đó, Gaby?
Isi vẫn ngồi trên xe, cô bé sợ chủ nhà phát hiện ra có kẻ đã đột nhập vào nhà của họ.
- Con lại ngay đây. – Gaby đáp. Cô bé chào tạm biệt bóng đen rồi bế con Oskar quay lại.
Kohaut đứng đờ ra. Một ý nghĩ vụt tới. Một phụ nữ, hai đứa con gái và một con cẩu nhỏ. Dân số tuy nhiều đấy nhưng được quá đi chớ. Đây chẳng là một cơ hội rất tốt hay sao?
Gã chạy vội vào nhà, chộp lấy cái túi rồi nhào ra xe.
Bà Glockner quay đầu xe. Nấn ná thêm là mạo hiểm. Ở nơi hoang vắng này mà có người chắc cũng thuộc dạng khả nghi mà thôi.
- Thôi lên xe đi. Đồ để đó mai đến lấy. Ai biết gã đàn ông đó là ai.
Gaby hốt hoảng đẩy con Oskar lên rồi chui vội vào theo, sập cửa xe.
Bà Glockner lập cập tra chìa khóa vào ổ khóa điện. Cùng lúc đó, cửa xe bật mở.
- Từ từ, người đẹp.
Isi rú lên, Oskar sủa, Gaby cứng người vì sợ hãi còn bà Glockner rụng rời cả chân tay.
Một họng súng lạnh ngắt gí vào thái dương bà. Mùi nước cạo râu xộc vào trong xe. Gaby nhìn thấy một bộ mặt có nước da màu ô liu. Bộ mặt này có trong tờ lệnh truy nã. Gã cũng nhận ra Gaby.
- À, té ra là con nhỏ của đống tiền xu mà tao đã lấy xài đỡ.
Hắn thả túi tiền xu đang đeo trên vai xuống:
- Tao tha túi xu này mấy hôm nay sã cả vai rồi. Nhóc con, đưa con chó lên ghế trên.
Isi hoảng vía chuyển con Oskar lên cho Gaby. Kohaut chễm chệ trên băng sau cạnh cô bé bụi đời. Khẩu súng vẫn gí vào thái dương bà Glockner. Gã hỏi:
- Thằng chồng người đẹp đâu không đi cùng? Nó đóng đinh trước ti-vi à?
- Chồng tôi đi trực. – Bà vợ ông thanh tra bình tĩnh trả lời mặc dù trái tim bà như bị dính chặt vào xương sườn.
- Trực? Nó làm gì vậy?
- Ở đường sắt liên bang. Lái tàu.
Hung thần thở phào:
- Tốt lắm. Nghĩa là nó chu du sơn thủy trên đường ray. Bao giờ nó về hả?
- Tối mai.
- Vậy hãy nghe tao nói đây. Đi ngay về nhà tụi mày. Ở trong phố phải không?
- Ở trong khu phố cổ.
- Nhà riêng hay căn hộ.
- Căn hộ chúng tôi ở tầng trên, phần trệt là cửa hàng thực phẩm…
- Ôkê. Tao chỉ cần trú tại nhà tụi bay một thời gian cho qua cơn sốt. Hiểu chưa? Cấm đứa nào ra ngoài hoặc hó hé bên điện thoại. Nhiệm vụ của tụi bay là cho tao đồ ăn tử tế, cho thuốc giảm sốt. Hiểu chưa?
*
Tarzan và Tròn Vo đu dây rời khỏi “Tổ đại bàng” êm ru. Hai thằng phi như bay ra chỗ xe đạp giấu sẵn ở bụi cây ngoài cổng. Chúng hối hả đạp xe đến điểm hẹn với quân sư Karl.
Máy Tính Điện Tử đã có mặt. Nó lúc lắc cái đầu bác học:
- Mày nghĩ sao, đại ca? Liệu Berni có thật sự lâm nguy không?
Tarzan cau mày:
- Isi tin chắc rằng nếu không sao thì Berni đã quay trở lại.
- Nhưng còn phán đoán riêng của mày?
- Quả là khó trả lời. Nếu trong trường hợp bình thường, khi thấy kẻ gian đột nhập, gia chủ sẽ báo cho cảnh sát và đương nhiên Berni bị bắt. Nhưng đằng này Berni mất tích êm ru trong căn nhà đó rất đáng nghi ngờ. Tao nghĩ tới ba khả năng. Một: chủ nhà đã hơi quá tay. Hai: Berni bị thương. Ba: Berni bị bắt vì nếu thả Berni tự do sẽ có hại cho gia chủ. Có đúng không?
- Logic một trăm phần trăm. - Karl tán thưởng – Tao linh cảm thấy có gì đang chờ đợi ở đó.