Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 311: CƯỚP TRONG LỄ SINH NHẬT

Trước Sau

break
Bữa ăn tối đã qua từ lâu. Tarzan về muộn và có nghĩa là nhịn. “Tổ đại bàng”, căn cứ của hai quái đêm nay sôcôla tỏa hương ngào ngạt. Thằng mập vừa nhai nhóp nhép vừa uốn éo trước gương sửa lại bộ cánh gồm quần áo vét kẻ ô vuông, sơ-mi trắng, thắt nơ đỏ khiến Tarzan ngứa mắt. Hắn phang liền một câu:

- Mày mặc sọc trong sẽ bảnh hơn ô vuông đó.

- Ồ, bộ complê Anh quốc loại thượng hạng đó. Tao phải diện để tối mai gây ấn tượng mạnh chớ.

Tarzan không thể nín được cười:

- Mày dư sức làm điều đó mà.

- Đại ca có công nhận Britta xinh xắn không nào?

- Tao nhớ rằng mày đã từng khen tới 1001 lần như vậy trước bất kì một cô gái nào mới gặp mặt. Tuy nhiên, nhìn chung cô ấy đẹp đó. Sao trong phòng mình có mùi sôcôla khét lẹt vậy?

- Chết mẹ, tao tính hơ phong kẹo cho nóng để xực, hèn chi…

Thằng mập bỏ rơi cái gương không một chút tiếc rẻ để vớt vát chút kẹo chưa kịp chảy thành nước. Rồi nó dụ khị:

- Có đói không? Ăn cùng tao nhé?

- Đói lắm nhưng ăn thứ đó thì tao chịu.

- Vậy ăn bánh mì pa-tê được không?

- Thôi đừng giỡn cha nội.

Tarzan ngồi lên giường cởi giày rồi nằm xoài xuống giường. Tròn Vo kêu toáng lên:

- Ối, bẹp miếng pa-tê rồi!!!

Ôi Chúa, dưới gối quả là có một đĩa đựng bánh mì pa-tê, mấy lát cà chua, thậm chí có cả mấy nhánh mùi. Kloesen hả hê:

- Tao nói với chị nhà bếp rằng mày phải về muộn. Chị ấy sắp cho đấy.

- Tuyệt vời lắm, Willi! Tình bằng hữu của tụi mình đời đời bền vững.

Tarzan vừa ăn ngon lành vừa kể về Isi và Berni.

*

Sào huyệt thứ hai của đầu gấu Gino Gorden nằm ở ngoại thành. Coi, gã đàn anh thắng xe cái két trước một căn nhà và uy nghi bước xuống. Theo sau là hai đệ tử Paul Thiebel Đao Phủ và Norbert Bonsen Người Áo mông má cẩn thận.

Đàn anh vuốt chiếc đầu hói:

- Căn nhà này tao thuê dưới một cái tên giả.

Hai gã đàn em nhận xét:

- Khuất nẻo đó.

- Đố bọn cớm tìm ra.

Quả thật căn nhà thụp sâu trong các bụi gai dại khắp bốn phía, chưa kể hai cây thông lớn án ngữ. Ở ngoài đường may ra chỉ nhìn thấy phần ống khói nhô lên trơ trụi.

Đầu gấu Gorden mở cánh cửa. Tiếng bản lề hoen gỉ kêu nghe rợn tóc gáy.

- Tụi bay “nghía” thử xem, toàn đồ gỗ những năm 20 đó.

Người Áo hỏi ngay:

- Máy để đâu đàn anh?

- Dưới hầm. Hai đứa bay theo tao.

Dưới tầng hầm, hai tên cận tướng trợn tròn mắt trước cỗ máy photocopi màu loại Xerox 6500 cực kì hiện đại. Sếp tuyên bố:

- Tao mướn nó trong vòng hai tháng. Họ vừa mang tới hôm qua.

Bonsen ngẩn ngơ:

- Bá cháy. Cái máy xịn này sẽ là con gà đẻ trứng vàng. Cứ cho tiền thật vào là tiền giả trào ra tuốt luốt. Nhưng đấy là công việc sẽ làm tại đây. Còn hôm nay chắc có việc khác chớ?

Thiebel gầm gừ:

- Tối nay chúng ta sẽ đi “dự” lễ sinh nhật, dù không được mời. Ngày mai vụ trấn đầy ngoạn mục của chúng ta sẽ kín hết các trang báo.

Gorden khoái trá:

- Mày nói đúng đó Đao Phủ. Tao bảo đảm tối sinh nhật của con gái lão chủ ngân hàng sẽ vui ra phết. Tụi bay chuẩn bị chùi rửa “chó lửa” để xài là vừa. Riêng cái máy đẻ ra tiền cứ nằm đó đợi đã, giờ tụi mình lên đường. Chậc, lão chủ đâu ngờ mình có nội ứng ngay trong nhà băng của lão.

Gã đại diện cho tổ chức “Người Anh Em” búng tay cùng đàn em rời khỏi nhà. Ba hung thần nện gót chân thình thịch như ăn tươi nuốt sống mặt đất. Giọng Bonsen lầm bầm:

- Còn thằng phản bội Kohaut tính sao hả sếp?

- Hôm nay là chủ nhật. Nghỉ ngơi giải trí đi. Án tử hình của nó tính sổ luôn tối mai cho gọn.

- Nhưng tụi mình đã bị hớ?

- Không sao. Con cáo tuy đã đánh hơi thấy bẫy nhưng nó vẫn còn mê mệt con Bồ Câu Xanh lắm. Tao dám cá tối mai nó sẽ rúc vào nhà Leni, hà hà…

Gã điển trai thành Viên thở dài:

- Chúng ta toàn đánh cá đêm, chẳng còn lúc nào ngó đến ti-vi cả.

Gino Gorden kéo cánh cổng lại. Gã bất chợt giật mình liếc qua bờ rào. Trời đất, ở chỗ đó chui lên một thằng thanh niên mảnh khảnh áo quần rách tơi tả. Cái mặt lấm la lấm lét của nó đã tự tố cáo địa chỉ hàng đêm là các gầm cầu. Cha, nó giả vờ vô tư nghiêng vành tai đeo khuyên lúc lắc.

- Mẹ mày!

Đàn anh Gorden rít khẽ trong cổ họng. Ba cái thứ “dân bụi” như mày dám trèo tường khoét vách như chơi. Tuy nhiên gã vẫn bước đi. Cảnh giác một thằng nhóc mới vô nghề đối với thành viên Mafia chỉ là chuyện nhỏ.

*

Chiếc Opel của thầy Roenz coi vậy mà hữu dụng cực kì. Thầy giáo đánh một vòng rước hết ba quái Tarzan, Karl và Kloesen. Lúc đến nhà Gaby ai nấy đều im phắc như tượng đá.

Cả đám á khẩu là phải. Hiếm khi Gaby mặc váy nên bữa nay trông cô bé dễ thương lạ lùng. Cô bước ra cửa với mái tóc vàng cột kiểu đuôi ngựa, trên tay là một gói quà mà ai không biết chắc sẽ tưởng là dành cho… bảy chú lùn. Còn phải nói, cô có khác gì nàng Bạch Tuyết ngày xửa ngày xưa đâu.

Kloesen chưa chi đã lại rên rỉ:

- Chà, đói quá!

Tarzan đỡ gói quà bỏ vào cốp xe sau khi lót kĩ lưỡng phía dưới. Gaby lên lớp Willi:

- Đi dự lễ sinh nhật không có nghĩa là sục ngay xuống bếp. Hãy nhớ là bạn đang đóng bộ đàng hoàng đó nghe.

- Vậy thì xài đỡ sôcôla vậy.

Gaby cười khẽ:

- Đừng làm mặt mũi dính sôcôla Kloesen. Lát nữa người đẹp Britta sẽ chiêm ngưỡng bạn kĩ lắm đấy.

Tròn Vo buông tay xuống thở dài:

- Ờ há!

Chiếc Opel lăn bánh. Gia đình ông chủ nhà băng Jacoby ở ngay sát mặt lộ. Sau nhà vườn rộng mênh mông. Toàn bộ các ô cửa sổ đêm nay đều thắp sáng để chào mừng ngày cô gái rượu Britta mười sáu tuổi.

Nghi thức đón khách thật tuyệt vời. Britta hiện ra trước cửa ôm chầm lấy Gaby trong khi bốn thầy trò giới mày râu nắm tay nhau đồng ca bài “Happy birthday to you” quen thuộc.

Người lớn tiếp khách kiểu khác. Vợ chồng ông Jacoby đứng sẵn ở cửa phòng khách nhận bó hoa của thầy Roenz thay mặt cho phái đoàn trao tặng. Và giây phút thiêng liêng nhất bắt đầu: Britta hồi hộp mở gói tặng phẩm, ngẩn ngơ tối thiểu nửa phút:

- Chúa ơi, tấm ảnh thật đẹp. Cảm ơn các bạn, mình rất vui sướng.

Tarzan lặng lẽ quan sát vợ chồng ông Jacoby. Mặc kệ thằng mập Kloesen tán hươu tán vượn với cô bạn cùng lớp khả ái, hắn còn lo ngó bà Johanna, mẹ của Britta trước đã. Ái chà, nếu không kể tuổi tác bà giống con gái biết bao. Riêng ông Franz Jacoby ư? Tác phong ông đúng là của một chủ ngân hàng bề thế trong tay còn có thêm hai chi nhánh ngân hàng khác nữa. Ông thân mật nói với thầy Roenz:

- Tôi rất tiếc về vụ bị cướp tiền gửi hôm qua.

Tarzan lãnh nhiệm vụ đóng đinh treo bức ảnh Britta trong phòng cô, sau đó đám trẻ kéo nhau ra bàn nhập tiệc. Không khí bữa tiệc giống như một phiên họp, mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò về các kiểu cướp tiền ở ngân hàng.

Jacoby lên tiếng trước:

- Tôi không ngờ anh tới tuổi này mà còn bất cẩn đến như vậy. Tại sao lại bỏ chung mã số vô các tờ séc chớ?

Roenz ngượng nghịu:

- Lỗi tại tôi. Tôi nhớ và nói thông thạo năm thứ tiếng nhưng không nhớ nổi một con số nào. Kể cả số điện thoại riêng.

- Tụi cướp bây giờ không phải là vừa. Chúng còn dám gí dao vào cổ nạn nhân bắt khai mã số ngân phiếu nữa cơ đấy.

Tarzan tham gia cuộc đối thoại:

- Thưa bác Jacoby, nhưng nếu nạn nhân bình tĩnh khai một mã số giả?

- Câu hỏi của cháu thật hay. Với một số cốt giả, máy tự động rút thẻ vào và không nhả ra. Tên cướp sẽ chịu chết.

Britta đứng dậy. Cô bé và mẹ, bà Jacoby đã phục vụ Tròn Vo một số lượng thức ăn vĩ đại khiến thằng mập cực kì mãn nguyện.

- Kéo cửa cuốn xuống nghe con. – Bà Jacoby nhắc.

Britta nhích ghế đứng dậy đi về phía cửa sổ có chậu hoa.

Ngoài vườn cây cối trơ trụi lá. Đêm cuối thu cảnh bàng bạc như thơ. Tấm rèm Britta định kéo xuống treo nơi cửa sổ sát một cửa hậu ngó ra vườn.

Tarzan ngồi quay lưng lại cửa sổ. Hắn mải ngắm Gaby đang nhón thanh sôcôla cuối cùng trên cái đĩa pha lê.

Bỗng Britta kêu thét lên.

Khuôn mặt Gaby trắng bệch như hóa đá, chiếc khay pha lê trên tay cô rơi xuống sàn vỡ tan. Từng mảnh nhỏ ánh lên lấp lánh.

Ngay lập tức, Tarzan quay phắt người lại. Hắn tưởng mình mơ.

Một tên cướp tướng tá như đô vật với mặt nạ Ninja trùm kín đầu hiện ra như hung thần sau khi dùng vai hất tung cửa kính. Vài mẩu kính còn găm trên vai áo.

Gã hung thần vẫy nòng súng vào Britta. Cô bé hoảng vía đi giật lùi từng bước trong khi hai đầu gối bủn rủn. Khẩu súng của tên cướp lia thành một hình vòng cung.

- Thằng nào cử động là chết.

Sau lưng hung thần là hai thằng Ninja khác lù lù như chui từ dưới đất lên. Một thằng cao lêu nghêu, còn một thằng hình vuông vạm vỡ. Mỗi thằng một khẩu súng ngắn. Cả ba thằng đều mặc áo gió và quần Jeans, đi giày thể thao.

Tarzan nghĩ thầm: Đúng là xúi quẩy, bàn về cướp là có… cướp.

*

Trong căn nhà vườn tiện nghi và ấm áp, Isi vẫn cố thủ trong túi ngủ. Cô ngắm anh chàng bụi đời của mình mà ngao ngán. Coi, gã ung dung pha cà phê uống tỉnh bơ không hề biết tâm trạng cô đang rối bời.

Berni lẩm bẩm:

- Mùa đông còn gay go nữa nếu không có tiền. Việc này anh sẽ lo.

Isi lặng lẽ quan sát căn nhà vườn mà hai đứa đột nhập đêm qua. Mọi thứ xa lạ và bất trắc với cô đến chừng nào. Cô phản đối:

- Nhưng em cấm anh đi ăn cắp. Tuần trước là cái áo lông thú, tuần này là cái xe đạp. Anh nhớ những người bạn mới quen hôm qua không? Em chắc chắn rằng Tarzan đã biết cái áo lông thú trong túi ngủ và chiếc xe đạp đua là của ăn cắp. Có điều cậu ta chưa tố giác đó thôi.

Berni nổi khùng:

- Thì… kệ nó. Cái thằng đó có nuôi tụi mình ngày nào đâu. Rồi, nín đi, anh hứa từ nay sẽ không ăn cắp nữa mà chuyển qua nghề… móc túi.

- Trời, Berni!

- Đừng lo. Anh đã có một mục tiêu để hành động. Này nhé, một căn nhà nằm kín mít giữa vườn gai rậm như một sào huyệt bí mật của tụi cướp. Mình mà lọt vô trong thì có trời mới phát hiện ra. Gia chủ là ba thằng mặt mũi quái đản chẳng mấy khi ở nhà.

- Sao anh biết?

- Vì ba gã đi về như ma. Nhà luôn luôn bỏ trống.

- Lỡ không có tiền trong đó thì sao?

- Có. Và có nhiều nữa. Isi nghe đây. Anh đã rình một tiếng đồng hồ ngoài hàng rào, nửa tiếng ngoài cửa sổ và thấy trong nhà toàn là đồ gỗ loại bá phát. Nào, hãy ăn mừng trước phi vụ mới của anh bằng một ngụm… cà phê nóng đi…

Berni rót cà phê vô một li nhôm đưa cho cô gái. Tách cà phê nóng quả là ấm bụng nhưng lòng dạ Isi vẫn cứ ngổn ngang.

*

Mọi người hóa đá, trừ Tarzan. Hắn cố bình tĩnh ghi nhớ nhân dạng của ba thằng Ninja hung thần. Coi kìa, gã to con nhất đã hất hàm:

- Thằng nào tên Franz Jacoby. Nói?

- Tôi… tôi…

- Mày đưa tụi tao lại nhà băng ở đường Heimstetter lập tức. Tụi tao biết tỏng kho cầm đồ bữa nay chứa bộn bạc.

Jacoby đã bình tĩnh hơn:

- Nếu thế, tôi khuyên các ông đừng cố gắng vô ích. Tất nhiên kho cầm đồ có tiền nhưng…

- Hả?

- Một mình tôi không thể mở kho được.

- Cái gì?

- Phải có hai chìa khóa.

Gã hung thần khổng lồ cười gằn. Mũi súng của gã chĩa thẳng vô trán ông Jacoby, ngón tay trỏ dính sát cò súng. Bà Jacoby thét lên.

Trời đất, Tarzan than thầm. Trong tình thế đó, hắn chỉ cần nhúc nhích là nạn nhân sẽ xơi kẹo đồng ngay, huống hồ gì hắn đang bị quản thúc bởi một con chó lửa từ phía sau lạnh lẽo.

Bây giờ thằng cướp bịt mặt có thân thể “hình vuông” mới mấp máy môi. Giọng gã lơ lớ như một người ngoại quốc vừa nhập quốc tịch Đức.

- Để đó tao, Đao Phủ! Không cần chơi trò mèo vờn chuột nữa.

Thằng khổng lồ lùi lại nhường chỗ lập tức. Chà, qua đó Tarzan thừa hiểu gã hình vuông có uy trong nội bộ đến chừng nào. Giọng gã đắc chí:

- Mày chì có một chiếc chìa khóa, đúng không Jacoby? Chiếc chìa thứ hai do thằng thủ quỹ giữ chớ gì? Vậy thì đâu có gì là khó. Thằng thủ quỹ Jochen Linkelpart đang nằm gọn trong cốp xe của tụi tao. Mày sẽ được ưu tiên ngồi trên, hiểu chưa? Lấy chìa khóa đi, nhanh lên. Những thằng còn lại cấm xê dịch, người của tao sẽ ở lại chăm sóc tụi bay cho đến khi xong việc. Chúng tao sẽ phôn về ngay.

Gã khổng lồ túm cổ áo ông Jacoby, gí súng vào lưng ông đẩy đi.

Hai thằng cướp vừa rồ máy xe là thằng còn lại đã giương oai giễu võ. Coi, mũi súng lục của gã gom mọi nhân sự vô quanh bàn. Còn gã ngồi vào sa-lông, vắt chân chữ ngũ.

Tứ quái yên lặng nhìn nhau. Karl và Gaby có vẻ nhẫn nhục. Nhưng máu hiệp sĩ trong người Kloesen trỗi dậy bừng bừng. Nó và Tarzan đã từng trải qua hoàn cảnh này cả chục lần và hai đứa hiểu ý nhau hơn ai hết. Cái nheo mắt kín đáo của Tarzan làm nó bừng tỉnh.

Tròn Vo cất giọng:

- Tôi được phép ăn uống chớ hả?

Quả nhiên, thằng hung thần tập trung sự chú ý vào Kloesen ngay:

- Cứ xực đi, cho đến khi mày vỡ bụng, béo ạ.

Tròn Vo thản nhiên nhón từng cái bánh bích quy một cách thong thả. Mười lăm phút trôi qua. Ai nấy vẫn ngồi nguyên vị. Tội nghiệp Britta mặt cắt không còn hột máu. Sinh nhật lần thứ mười sáu của cô sẽ đi vào lịch sử gia đình.

- Tôi cần đi vệ sinh. – Tarzan khẩn khoản đề nghị.

- Không!

- Nhưng tôi… không chịu được. - Tarzan giả bộ nhăn nhó như vãi ra quần đến nơi.

- Chó đẻ thật. Được rồi, tao sẽ hộ tống mày tới nhà vệ sinh, mày phải để ngỏ cửa. Những đứa ngồi lại mà đứng dậy là ăn đạn. Tao không dọa đâu.

Hai quái phối hợp vô cùng tuyệt vời. Lúc Tarzan liếc qua tấm gương tủ quần áo để ngó kẻ địch ở phía sau là Tròn Vo giả vờ làm rơi đĩa bánh. Tiếng động bất ngờ khiến tên cướp chúc mũi súng xuống đất. Chỉ chờ có thế, Tarzan xoay người 180 độ trong đòn thế Aikido nện cùi chỏ cấp kì. Khuỷu tay phải dính chặt vô cằm thằng cướp. Một cú Atemi tay trái gọn ghẽ khiến cánh tay cầm súng của tên cướp tê rần. Khẩu súng ngắn văng ra và thằng ác ôn đổ ập xuống sàn nhà không la lên được một tiếng. Mọi chuyện xảy ra chưa đến ba giây. Những khán giả bất đắc dĩ chứng kiến có nằm mơ cũng không hiểu nổi.

Tròn Vo vỗ tay đầu tiên:

- Hoan hô đại ca, kết quả cuộc tập huấn Judo của đại ca tại Trung tâm võ thuật thành phố quả là không uổng phí chút nào. Tội nghiệp thằng cướp.

Tarzan nhặt khẩu súng, khóa chốt an toàn. Hắn lột mặt nạ tên cướp. Một tên cướp hoàn toàn xa lạ với chân dung khá bảnh, tất nhiên khỏi kể cái cằm giập như một trái cà chua chín nẫu.

Cú đòn khá mạnh, đủ để gã đo ván hoàn toàn.

Trong phòng khách mọi người hò reo sung sướng không kém gì lúc Mike Tyson giành vương miện vô địch quyền Anh. Tròn Vo thọc luôn hai tay vào đĩa bánh đắc chí:

- Phải ăn mừng chiến công cho xứng đáng. Màn đi vệ sinh của Tarzan thật … để đời.

- Ơn Chúa! – Bà Jacoby thở phào, rồi chạy tới máy điện thoại.

Tarzan khoát tay:

- Đừng bác.

- Sao hả cháu? Bác… bác muốn báo cho cảnh sát.

- Không được đâu. Hai thằng cướp sẽ phôn về, lỡ nhằm lúc chúng ta đang đàm đạo với cảnh sát thì hậu quả rất khó lường. Lúc đó cháu e rằng sinh mạng bác trai khó mà bảo đảm.

Thầy Roenz gật gù:

- Tarzan nói đúng. Phải chạy sang gọi nhờ hàng xóm …

Tarzan giơ nắm đấm trước mặt tên cướp:

- Mày là ai?

- Tôi… tôi là… Điển trai thành Viên.

- Mày điển trai thì rõ rồi. Nhưng tao lại cần biết tên thật của mày…

- Bonsen. Norbert Bonsen.

- Khai tiếp, kịch bản tiếp tục ra sao nếu đồng bọn của mày gọi điện về?

- Dạ, dạ… tôi sẽ nhốt mọi người xuống hầm và bốc hơi.

Tarzan quay lại bà Jacoby ngơ ngác:

- Trong nhà bác có hầm ư?

- Có cháu ạ. Và nó đúng như một cái xà lim.

“Tại sao nó biết trong nhà có hầm vậy cà, trong khi rõ ràng ba tên cướp đột nhập lần đầu? Chẳng lẽ người nhà Jacoby làm nội ứng chăng?”. Một câu hỏi nảy ra trong đầu Tarzan chớp nhoáng, có điều hắn làm như không nghĩ gì hết. Hắn nói từng tiếng rõ ràng:

- Nghe tao nói đây, Bonsen. Lát nữa đồng bọn mày gọi điện, mày phải trả lời là đã thực hiện đâu vào đó. Hiểu chớ?

- Dạ… tôi hiểu.

Karl tham gia:

- Cho nó miếng nước, nó sẽ nói dễ hơn đó!

Quả nhiên sau ngụm cà phê thằng cướp đã hoàn toàn tỉnh táo.

Chuông điện thoại réo vang. Bonsen áp ống nghe vào tai. Bên kia đầu dây là một giọng đùng đục:

- Norbert phải không? Trúng quả lớn, Người Áo ạ. Nhét tụi nó xuống hầm chưa? Biến nhanh!

- Được, tôi sẽ tống chúng xuống ngay.

Tarzan ngắt máy.

- Ai đó? Thằng vừa gọi không phải là gã đàn anh “hình vuông” của mày. Càng không phải thằng Đao Phủ. Giọng hai thằng này tao biết.

Bonsen toát mồ hôi hột. Gã thành khẩn:

- Thằng vừa gọi phôn là… Jochen Linkelpart, thủ quỹ của ngân hàng. Gã làm nội tuyến cho chúng tôi để hưởng 25 phần trăm tiền chia. Gã giao cho chúng tôi chìa khóa, tiết lộ số tiền trong kho cầm đồ và cho biết đặc điểm cái hầm trong căn nhà này…

- Trời đất! – Bà Jacoby run lẩy bẩy – Linkelpart… đồ phản bội.

Tarzan lặng lẽ quay số nhà Gaby. Hắn hiểu rằng giờ này thanh tra Glockner đã về nhà.

- Cháu là Tarzan đây, thưa chú. Đang xảy ra một chuyện nghiêm trọng, nhưng xin chú bình tâm… Một thằng cướp bịt mặt có súng đột nhập vào tư gia ông Jacoby đã bị tóm cổ. Còn hai thằng cướp nhà băng đang ở chi nhánh đường Heimstetter. Linkelpart đồng lõa với bọn cướp.

Hắn tường trình thật vắn tắt. Thanh tra Glockner thoạt tiên giật bắn người, phải vài giây sau mới đủ bình tĩnh để nghe hắn. Cuối cùng ông nói:

- Chú sẽ cho đội cơ động lên đường ngay. Nhưng ở nhà băng chắc bọn cướp đã chuồn rồi. Cháu hãy hỏi xem hai thằng kia tên gì. Còn thằng Norbert Bonsen mà cháu vừa kể vốn nằm trong hồ sơ truy nã của Tổng nha từ lâu. Thằng này trước giờ chỉ đi lẻ với biệt danh Người Áo.

- Đợi cháu một chút.

Tarzan quay qua Người Áo Bonsen:

- Hai thằng cướp đồng bọn của mày tên gì?

Tên cướp cúi đầu định lảng tránh, Tarzan liền trao ống nghe cho Karl, sấn lại. Gã vội mở miệng:

- Gino Gorden và Paul Thiebel.

- Chỗ ở?

Bonsen phun một lượt hai chỗ ở của hai thằng. Theo kế hoạch bọn chúng sẽ đổ bộ về nhà của Gino.

Thanh tra Glockner tiếp lời:

- Tốt lắm, Tarzan. Bây giờ chú sẽ đến nhà Gino. Hi vọng ông Jacoby sẽ yên lành. Thế nhé.

Ông thanh tra cúp máy.

*

Năm phút sau tiếng chuông cửa vang lên. Xe tuần tra hụ còi inh ỏi. Hung thần Bonsen cúi gục đầu với chiếc còng số 8 bập vô tay. Gã không dám nhìn lại phía sau, dù chỉ để ném cho Tarzan một cái liếc nảy lửa.

Mẹ con Britta hỏi dồn dập về ông Jacoby, nhưng không ai biết gì hơn.

Bà Jacoby không còn giữ được bình tĩnh, vơ vội chiếc áo khoác màu đỏ lao ra cửa. Cùng lúc đó chiếc xe cảnh sát thứ hai đã đỗ xịch trước cổng. Ông Jacoby hấp tấp xuống xe.

Cuộc sum họp nước mắt nhiều hơn tiếng cười. Ông chủ nhà băng cười mà mặt vẫn còn thất sắc. Ông với chai cognac rót tràn mấy li mời cảnh sát nhưng tất cả đều từ chối vì đang thi hành công vụ.

Một cảnh sát quay sang Tarzan:

- Em lại lập một chiến công mới. Cứ đà này em sắp là người của đội đặc nhiệm rồi đó. Thanh tra Glockner rất hãnh diện về em.

Đố Tarzan dám nhìn Công Chúa sau lời khen đó. Còn Gaby thì ghé sát bên vai Tarzan như muốn chụp chung một bức hình.

Thầy Roenz và ông Jacoby cùng uống cognac để trấn tĩnh. Vị gia chủ hít một hơi dài:

- Tụi nó bịt mắt tôi từ đầu đến cuối nhưng tôi biết Linkelpart đúng là bị trói gô trong cốp xe qua tiếng đằng hắng. Roenz à, tôi rất ngạc nhiên không hiểu tại sao xe của bọn cướp có thể chui vào sân sau kho cầm đồ được, Linkelpart giữ chìa khóa cửa này cơ mà. Còn vụ mở kho cầm đồ sau đó thì miễn bàn, với hai chiếc chìa của tôi và Linkelpart, chúng dễ dàng cướp 400.000 tiền mặt. Chúng còn đập vỡ tủ kính lấy vàng. Thêm một chi tiết lạ lùng nữa, chúng nhốt tôi và người thủ quỹ mỗi người một chỗ riêng. Quả là kì quặc…

Jacoby ực cạn ly cognac.

- Lúc cảnh sát tới, bọn cướp đã biến mất cùng với chiến lợi phẩm. Tụi nó bỏ lại chiếc ô tô ăn cắp và thoát thân bằng lối tắt trong vườn.

Tarzan kêu lên:

- Trời đất. Giờ thì bọn chúng sẽ không về nhà Gorden nữa. Chắc chúng đã đánh hơi được chuyện xảy ra với Bonsen. Quỷ quyệt thật.

Jacoby gật đầu:

- Đây là một băng cướp láu cá và từng trải. Chúng chưa chịu nhổ neo nếu chưa thấy xe tuần tra đến. Điều sau cùng tôi chứng kiến mới sửng sốt chớ. Linkelpart được cảnh sát lôi ra từ phòng vệ sinh với chiếc còng số 8 nơi cổ tay. Lạy Chúa, tới lúc nó khai tên họ và địa chỉ của hai tên cướp thì tôi mới bật ngửa rằng mình đã nuôi ong tay áo.

Bà Johanna lắc đầu:

- Tôi chưa bao giờ có cảm tình với tay thủ quỹ này.

- Hừ… chuyên môn nó rất giỏi. Và cực kì hám tiền.

Britta dụi đầu vào ngực ông Jacoby:

- Tuy tiền bị mất nhưng ba không sao là quý lắm rồi. Thế mà hôm nay hắn còn gửi thiệp và hoa cho con nữa đó.

- Bây giờ thì hắn được ngồi bóc lịch trong nhà giam rồi. Hy vọng hắn sẽ tỉnh ngộ. - Máy Tính Điện Tử kết luận.

Để xóa đi không khí kinh hoàng, Britta sang phòng bên lấy ghi-ta. Mọi người xúm lại nhặt các mảnh pha lê vỡ. Ông Jacoby xếp củi vào lò, châm lửa. Điện được tắt. Mọi người ngồi vây quanh bên lò sưởi. Còn gì đẹp hơn thế này nữa – Tarzan nghĩ khi ngồi sát bên Gaby.
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc