Nếu đại ca của TKKG lúc đó cũng có mặt thì hẳn đã ngăn được vụ việc này. Nhưng rủi thay, hắn còn đang bận luyện Judo ở trung tâm thể thao trong thành phố.
Tarzan vắng mặt, vậy là chuyện tồi tệ đã xảy ra.
Đó là buổi chiều thứ sáu một ngày cuối tháng mười một. Bầu trời xám xịt với những đám mây trĩu nước treo lơ lửng trên đầu kí túc xá.
Trong phòng của thầy giáo Fritz Georg - còn gọi là tiến sĩ Roenz - ba quái Karl, Willi và Gaby đang ngồi trước đống tiền xu cao nghệu.
Chưa bao giờ cả bọn nhìn thấy đống tiền xu nhiều như vậy. Đây là kết quả hoạt động của gian hàng đoàn kết tháng mười một được tổ chức vào ngày hôm qua.
Gian hàng bán đồ chơi do các học sinh tự chế tạo, bán sôcôla hạng nhất do đấng thân sinh của Willi Sauerlich - tự Tròn Vo - ủng hộ. Dân chúng khắp thành phố đã quyên góp bằng việc mua bất cứ món quà nào, dù nhỏ nhoi.
Số tiền thu được sẽ đem tặng một trại trẻ mồ côi của thành phố nhân dịp lễ Nô-en.
Không biết số tiền sẽ là bao nhiêu nhỉ?
Kloesen ngồi đếm loại tiền hai mark bỏ vào bao. Mắt thằng mập như hoa lên:
- Nè, người ta có thể ghen tị với tụi trẻ mồ côi đó.
Kark nói:
- Đừng có nhảy lên vì vài đồng bạc. Mày có một tấm lòng vàng mà, Willi. Trẻ em mồ côi thì đang cần từng xu đó.
Tròn Vo vặn lưng và kêu toáng lên:
- Chu cha, lại quên mất là được bao nhiêu rồi.
Gaby lẳng lặng không nói gì. Cô bé đang kiểm loại tiền một mark. Những ngón tay búp măng của cô bé cứ lướt đi thoăn thoắt. Thỉnh thoảng cô bé lại thổi món tóc vàng óng mượt xõa xuống che mất tầm mắt. Thầy Roenz hỏi:
- Nóng hả Gaby?
Công Chúa chưa kịp trả lời thì thằng mập đã bô bô:
- Gaby vẫn vậy đó. Bạn ấy thổi tóc xuống để xem dài chưa rồi lấy một cái kéo… làm vườn để sửa đấy ạ.
Công Chúa đính chính:
- Bằng kéo cắt giấy chớ.
Tiến sĩ Roenz mỉm cười. Trước mặt thầy là một núi tiền loại năm mươi xu. Karl cố giương mắt sau cặp kính dày cộm như đít chai, còn Tròn Vo lại méo xệch mặt vì phải đổ tiền ra đếm lại lần thứ ba.
Roenz bước sang tuổi ba mươi, ốm nhách và đi tập tễnh. Thầy có bộ dạng của một nghệ sĩ nhưng lại luôn mơ ước thành vận động viên thể thao có cỡ. Điều đáng buồn là giữa ước mơ và hiện thực có một khoảng cách quá xa vời.
Gaby lặng lẽ buộc túm bịch tiền vừa đếm. Tất cả những bịch tiền đã đếm đều được đánh dấu và ghi tổng số. Không chỉ có tiền mà còn có ngân phiếu nữa. Các tờ ngân phiếu được bỏ vào phong bì.
Thầy Roenz gật gù:
- Tối mai chúng ta sẽ liên hoan…
Câu nói lơ lửng của ông làm ba quái khựng lại vài giây. Rồi chúng chợt nhớ ra. Tối mai là kỉ niệm sinh nhật của Britta Jacoby, cô bạn cùng lớp 10A rất thân thiết với bốn đứa. Britta đã gửi thiệp mời băng TKKG từ trước, riêng thiệp mời thầy Roenz lại do cha của Britta gửi. Còn phải nói, ông Franz là bằng hữu chí cốt của thầy giáo mười năm nay chớ sao.
Ba quái gần như nói một lượt:
- Chắc chắn tụi em sẽ đến.
Cuộc tổng kết tiền đã đến hồi kết thúc. Kloesen chợt thất vọng lẩm bẩm:
- Trời đất, lộn xộn hết rồi!
Công Chúa sửng sốt:
- Cái gì vậy?
Thằng mập phân bua:
- Mình đếm được đến 344. Nhưng không hiểu là 344 mark hay 344 đồng hai mark.
Gaby đảo mặt nhìn khắp lượt, Karl phì cười. Thầy Roenz đỡ lấy bịch tiền, sục tay vào trong:
- Số tiền này không thể nhiều hơn 172 đồng hai mark được, Willi.
- Cảm ơn thầy. Em thuộc diện khó đào tạo ạ.
Một khái niệm hay đấy – Gaby nghĩ.
Cả đám thở phào. Thầy Roenz làm phép cộng trên các bao bì chớp nhoáng:
- Các em thấy ngộ ghê chưa. Tất cả “7772 mark và 77 xu”.
Thầy rút từ túi mình ra 5 mark bỏ vào một bịch rồi tươi tỉnh:
- Số tiền cho quỹ “Tấm lòng vàng” lúc này là sáu con số 7 và một dấu phẩy. 7777,77 mark, thật tuyệt vời.
Máy Tính Điện Tử cảm động. Nó lau cặp kính cận:
- Tạ ơn những con người có tình nghĩa “là lành đùm lá rách”.
Ông thầy gật đầu:
- Đây là một công trình từ thiện mà nhà trường chúng ta sẽ còn phát huy. Bây giờ thì các em phải hộ tống thầy như đã thỏa thuận nhé. Nhà băng đã đóng cửa, chúng ta sẽ gửi vào kho cầm đồ qua đêm của ngân hàng.
Mỗi bịch tiền được dán một mảnh giấy đề rõ tài khoản của kí túc xá. Mọi việc đều suôn sẻ, ông chủ kho bạc là ba của Britta cũng đã biết việc này.
Trời mỗi lúc một tối. Ngoài vườn, những chiếc lá hiếm hoi còn lại trên cành đang bị gió tước đoạt sự sống. Các ô cửa đều bật sáng đèn.
Bốn thầy trò hì hục vác những bao tải tiền đi xuống bãi đậu xe. Tiếng thằng mập nghe như thằn lằn chắt lưỡi:
- Tụi mình giống các em bé mồ côi cần được cứu trợ…
Thầy Roenz tủm tỉm cười tìm chìa khóa chiếc Opel màu trắng. Những bao tiền được xếp gọn vào cốp xe cùng với túi đựng ngân phiếu. Giọng thầy ấm lạ lùng:
- Lên xe đi các em. Chúng ta khởi hành là vừa.
*
Công Chúa gỡ chiếc nón len xanh ngồi kế bên tay lái. Gaby mặc trang phục mùa đông xanh như màu mắt cô bé vậy. Mà mắt Gaby thì… Tarzan vẫn so sánh là xanh như biển biếc, xanh như bầu trời mùa hạ không một gợn mây. Thi sĩ lắm chớ bộ.
Chiếc Opel lăn bánh qua cổng đi theo con đường độc đạo vào thành phố. Một vầng sáng vàng rực của Trung tâm đô thị hiện lên quyến rũ từ xa.
Nhà băng, nơi mà thầy trò mang tiền đến gửi, nằm trong khu dành riêng cho người đi bộ. Vậy là mấy thầy trò phải vác những bịch tiền từ chỗ đỗ xe đến nhà băng. Chỉ e là người ta lại nghĩ mình vừa đánh cắp tiền ở một quầy đổi tiền tự động nào đó.
Thầy Roenz rẽ vào nơi đỗ xe. Đó là một ngôi nhà bốn tầng. Coi, bên trong tối thui cho dù các bức tường toàn bằng khung kính. Cả ba tầng xe đậu kín. Chiếc Opel dò dẫm tìm chỗ đăng kí “hộ khẩu” ở tầng sát mái giữa một rừng xe hơi dày đặc. Vẫn còn một khoảng trống cần thiết, tạ ơn trời.
Gaby xuống xe. Cô rùng mình vì lạnh:
- Rét run…
Tròn Vo xuýt xoa. Nó vừa mở cửa là đụng nhằm một chiếc xe cũ rích:
- 7777 mark và 77 xu. Sau này mình cũng làm một chân phụ trách bán hàng quyên góp.
- Bạn không thể khá… Oo… ái!!! – Gaby đang nói dở bỗng la lên.
Gaby bị khóa chặt từ phía sau bằng một cánh tay như gọng kềm. Một gã to con ghì chặt cô bé từ phía sau rồi lôi cô xềnh xệch. Gót giày cô bé mài sàn sạt trên nền bê-tông. Gaby vùng vẫy cuống quýt. Nỗi sợ hãi làm tim cô bé thắt lại.
Một họng súng lạnh ngắt gí mạnh vào thái dương phía trái. Gã đàn ông bí mật nói giọng khàn khàn:
- Tụi bay biết khôn thì ngậm mồm bằng không con bé này sẽ vỡ toang óc. Tao báo trước: đạn đã lên nòng.
Thầy Roenz đứng như trời trồng. Karl thì giống hệt một cái Máy Tính bị mất … điện. Thằng mập Kloesen thì thả bịch tiền rơi xuống cốp xe run rẩy.
Thầy Roenz lắp bắp:
- Ông… ông… muốn gì?
Tên giọng khàn ra lệnh:
- Xếp tất cả các bịch tiền vô cốp xe, luôn cả giấy tờ xe và chìa khóa. Hiểu chứ?
Gã gí sát nòng súng thêm một chút. Cửa xe còn mở, ánh sáng xanh nhạt bên trong xe hắt ra đủ thấy sắc mặt mỗi người. Tròn Vo mặt mày trắng bệch như một xác chết. Nó lập bập:
- Thưa ông… cướp. Số tiền này được trường chúng tôi quyên góp cho một trại nuôi trẻ mồ côi để lễ Nô-en mỗi đứa có một chút quà mọn. Xin ông đừng lấy tiền của chúng. Tôi xin hứa sẽ biếu ông một phong sôcôla.
- Ngậm mồm lại thằng mập.
Mùi nước cạo râu của gã xông vào khứu giác Gaby khiến cô chỉ muốn ói. Cô tuyệt vọng nhìn thầy Roenz bỏ giấy tờ xe lên một bịch tiền. Mặt thầy tái mét như bị đóng băng.
- Khóa cốp xe lại!
Tiếng thằng cướp vang lên khô khốc. Gaby ứa nước mắt. Tại sao không có một nhân viên công lực nào “chốt” ở khu vực tối tăm đầy bất trắc này hở trời? Mình phải nói với ba mới được. Và tại sao giờ này Tarzan vẫn bặt tăm hơi?
Giọng tên cướp cạn khàn khàn:
- Bước lại chỗ cửa đằng kia, nhanh lên. Cử động đi.
Sau bức tường xám xịt là lối xe lên xuống. Kế đó là một căn xép nhỏ không cửa sổ chứa toàn đồ đạc linh tinh của một người quét dọn. Cô bé lết đi bởi cánh tay thép của tên cướp xiết chẹn cổ. Gót giày của cô bé bị vấp liên tục. Gaby muốn cào cấu, muốn đá hậu nhưng càng giãy, họng súng càng gí mạnh vào mái tóc vàng:
- Một miếng mồi quá ngon. Phải lúc khác thì tao sẽ quặp mày theo đó.
Gaby nghiến răng:
- Tao chỉ muốn giết mày!
Tròn Vo cũng cảm thấy không còn gì để mà giữ mồm giữ miệng. Nó đế theo:
- Đúng thế! Mày là đồ bẩn thỉu. Đi cướp cơm của những đứa bé mồ côi.
- Tao cũng mồ côi đây. – Thằng cướp cười hềnh hệch và đẩy Gaby chung số phận với ba thầy trò trong xó phòng tối mịt. Gã thản nhiên đóng sập cửa lại và khóa trái.