A lê hấp, Tứ quái lên đường. Kloesen vẫn đủng đỉnh ra dáng con nhà… sôcôla như mọi lần, vừa đạp xe vừa trầm trồ:
- Nếu cứ so với chiếc xe này với chiếc xe cũ chắc tao phải cảm ơn Adolf về hành vi đê tiện của gã quá, đại ca.
Tarzan phải kìm thằng mập liền:
- Nhưng tao hi vọng mày sẽ không tới gặp gã để nói điều đó.
Karl và Gaby cười ồ.
Bốn đứa đã tới phố Fritz-Meier. Tòa nhà số 11 là một ngôi biệt thự bề thế, nằm giữa khu vườn rộng như công viên. Công Chúa ngắm nghía:
- Gã điên này giàu dữ.
Karl Máy Tính thì quan sát kĩ hơn:
- Gara của gã trống trơn. Chẳng lẽ gã sợ Kloesen đến đòi nợ tới mức chuồn ra nước ngoài rồi sao?
Tarzan chợt quay đầu lại. Có tiếng xe hơi chạy rì rì. Chiếc Rolls Royce của Adolf chăng? Ồ, không phải chiếc Rolls Royce xanh đen bóng loáng mà là một chiếc Mustang cũ xì đang ì ạch trên phố vắng. Vị tài xế cứ cho xe nhích từng bước khó chịu như đang dò dẫm tìm số nhà.
Người này có vẻ chú ý tới hai bên đường lắm. Và khi đi ngang bốn đứa, anh ta quay mặt ra.
Tarzan nhìn thẳng vào mắt người đó: một cặp mắt cá lạnh tanh, không lông mi và gần như không có lông mày. Ngoài ra, gã có bộ mặt góc cạnh với làn da trắng nhẵn, cằm nhọn hoắt. Kì cục ! Toàn bộ vẻ mặt của con người không quen biết này khiến bản năng của Tarzan chợt thức dậy cảnh giác.
Bộ mặt gã giống một kẻ đánh bom, nếu Tarzan có lúc nào đó tưởng tượng ra một kẻ đánh bom, hơn là một người bình thường.
Khi chiếc Mustang chạy xa dần, Tarzan vẫn còn đứng thừ người.
Tiếng Gaby làm hắn chợt tỉnh:
- Định mọc rễ luôn ở đây sao đại ca?
- Hả?
- Mình định hỏi bạn đang mơ màng chuyện gì vây?
- À, nếu có thì đó lại là một cơn ác mộng… Mà thôi, trước khi tụi mình kịp mọc rễ, tụi mình còn phải gõ cửa nhà Adolf nữa. Nào…
Tarzan bấm chuông. Trước gian sảnh sáng mờ mờ, một ông già gầy gò, còng lưng, gương mặt mệt mỏi đầy nếp nhăn, tóc bạc phơ xuất hiện. Hai vành tai của ông lồi lên hai nút máy điếc nhỏ xíu. Ông già mặc bộ complê đen, cổ sơ-mi trắng có thắt nơ đen, đôi bàn tay run rẩy nắm chắc hai vạt áo vét, tuồng như sợ cái áo sẽ tụt khỏi vai.
Tarzan mở lời:
- Cháu chào cụ.
Ông già nghiêng một bên tai:
- Cháu nói lớn lên.
Tarzan gào hết âm lượng:
- Chào cụ, cháu cần gặp ông Burkert.
Ông già cười méo xệch:
- Uổng công rồi. Adolf vắng nhà.
- Cụ là cha của ông ấy phải không ạ?
Ông già giương cặp mắt sợ sệt:
- Ôi, lạy Chúa nhân từ. Lão chỉ là người ở cho gia đình này. Lão đã làm đầy tớ suốt ba đời của dòng họ Burkert, hết ông nội, cha và bây giờ là nó. Ý lão muốn nói “ông” Adolf đó. Và ông ta không có quyền coi lão như một nô lệ, muốn đuổi lão đi lúc nào cũng được. Thời áp bức đã qua rồi. Lão sẽ bám trụ ở đây suốt đời…
Ông già ngừng lại và… tăng âm mãnh liệt:
- Lão sẽ hưởng lương hưu ! Sinh thời, cụ cố Burkert đã quyết như vậy. Đúng không các cháu?
- Dạ đúng. Nhưng… bao giờ ông Burkert mới quay về ạ?
- Không biết. Lão mong rằng nó, à không, ông ấy đừng bao giờ trở về nữa thì càng tốt.
Karl khều tay Gaby thì thầm:
- Tôi cho rằng giữa gã Adolf và ông cụ quản gia đang xảy ra chiến tranh.
Ông già lại tiếp tục:
- Lão là Paul Riebesiel. Hãy gọi lão là Paul. Lão không có con cháu và không có ngay cả một con chó. Lão thích con chó này lắm. Nó tên gì vậy?
Tarzan gào to:
- Oskar!
Tưởng được gọi, con Oskar nhảy dựng lên, ngoe nguẩy đuôi rối rít. Tarzan rút trong túi ra tờ hóa đơn ở cửa hàng đưa cho lão Paul.
- Ông Adolf nợ bạn cháu 380 mark. Cụ coi hóa đơn đi ạ.
- Ôi cái thằng, à không, cái con người luôn được chiều chuộng đó suốt đời chẳng làm được gì nên hồn. Adolf lại phá phách thứ gì đó hả? Ồ, phá một chiếc xe đạp à?
- Gã đã lái chiếc Rolls Royce nghiến nát nó. Một cách cố ý, thưa cụ.
Riebesiel nhăn mặt đau đớn như thể các bánh xe hơi đang nghiến lên bàn chân của cụ:
- Thực là xấu xa. Các cháu biết không, “cậu ấm” đang muốn tống lão khỏi cửa khi lão đã về già đó. Lão đã 82 tuổi. Phục dịch tận tụy nhà này đúng 61 năm…
- Xin cụ cầm giùm tụi cháu hóa đơn.
- Các cháu muốn để lại hóa đơn ở đây hả? Lão nói ngay để các cháu biết, sẽ không có tiền đâu. Đừng hòng Adolf nhả ra một cắc. Nếu các cháu có nhân chứng, hãy tố giác gã.
Ông cụ cười hả hê:
- Thế là gã sẽ lại phải ngồi nhà đá.
Tarzan rành rọt:
- Tụi cháu chỉ cần lấy lại tiền thôi ạ. Cụ cứ giữ cho tụi cháu tờ hóa đơn để gã biết rằng có chủ nợ nhé. Chiều mai tụi cháu sẽ trở lại lấy tiền. Xin chào cụ.
Trước khi đóng cửa, cụ Riebesiel còn nói với theo:
- Dẫu sao, tố giác vẫn là tốt hơn đó.
Bốn quái tụ tập ở ngoài đường. Karl lên tiếng trước:
- Mình nghĩ ông già Paul sẽ là một đồng minh lợi hại của tụi mình.
Gaby nhận định:
- Một kẻ như Adolf Burkert rõ ràng không có bạn ngay cả trong ngôi nhà của gã.
Kloesen trổ tài phán đoán:
- Có lẽ mối thù giữa hai người bắt đầu từ một vụ… giống như mình chăng. Có lẽ cách đây mười năm, công tử Adolf cũng đã cán dẹp lép chiếc xe đạp của cụ Paul bằng chiếc Rolls Royce chó chết.
Tarzan cười ngất:
- Và cho tới tận bây giờ cụ Paul vẫn chưa lấy được tiền bồi thường. Nhưng tụi mình thì sẽ không đợi lâu đến như vậy đâu.
Tiếng cười hắn đột nhiên ngưng bặt. Hình như có tiếng động cơ xe hơi văng vẳng. Tarzan quay phất đầu. Y như rằng, chiếc Mustang hồi nãy lộn lại từ cuối phố. Vẫn là Mắt Cá ngồi sau vô-lăng với cái nhìn láo liên chủ yếu vẫn là về hướng này.
Gaby rùng mình:
- Tướng mạo gã ghê ghê sao đó.
- Ờ…
Tiếng “ờ” của Máy Tính Điện Tử cũng kết thúc cuộc thăm viếng tư gia gã điên Adolf bữa nay. Bốn đứa chia tay nhau. Gaby, Karl và con Oskar đi vào thành phố, còn Tarzan và Kloesen trở về kí túc xá, chớ còn phải hỏi.