Thứ hai, Tròn Vo vẫn còn sốt. Có điều cơn sốt đột ngột hình như làm cho cu cậu hồng hào và nở nang hơn. Chứ gì nữa, cu cậu xơi sôcôla chẳng sợ ma nào can thiệp. Nó tuyên bố trịnh trọng:
- Thoát hai nạn một lúc: Tarzan hết cản mũi và khỏi nhức óc vì bài vở nhà trường.
Hên cho nó là Tarzan không nghe được bởi Tròn Vo dại chi tuyên bố công khai. Nó nói lén lúc một mình một bóng.
Phiên họp bất thường chiều thứ hai tại nhà Karl Máy Tính tiếp tục vắng mặt thằng mật. Ba quái bàn tán chuyện đặc vụ sắp tới. Bà Vierstein bưng lên cho bọn trẻ bánh mì kẹp thịt và nước ngọt ngon lành.
Khi trời sắp tôi, Tarzan như thường lệ hộ tống Gaby về nhà. Hai đứa đạp xe sóng đôi trong thành phố. Trời tự nhiên lành lạnh, gió huýt từ các ngã tư, mây giăng kín trời. Không khí trước cơn mưa.
Hai đứa còn chuyện trò đủ thứ trên trời dưới đất trước cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” của nhà Gaby. Tarzan còn phải nghe Gaby dặn dò đủ kiểu. Cô bé xin hắn hãy hết sức thận trọng. Vì Schaudig chắc chắn là một tên tội phạm cực kì nguy hiểm. Rồi hai đứa chia tay sau khi Tarzan phải hứa là sẽ cẩn thận và… cẩn thận.
Tarzan mỉm cười phóng xe như điên đến nhà Karl bất chấp những giọt mưa bắt đầu đe dọa. Bầu trời lúc này đen như địa ngục.
Coi kìa, trước ngôi nhà số 33 đậu chiếc xe màu xám tiêu của Regina Hubner. Căn hộ của cô ta sáng đèn.
Tarzan cất xe đạp vô ga-ra và chạy lên phòng quân sư tức khắc. Hắn khựng lại trước thông báo của Máy Tính Điện Tử. Nó đang đứng bên cửa sổ. Phòng không bật điện.
- Cô ấy mới về.
- Tại sao cô ta không chạy thẳng vào nhà xe mà vẫn đậu xe ngoài đường?
- Lạ thật. Theo tao biết thì cô ta chưa từng đậu xe lộn xộn kiểu đó. Nhất là buổi tối lại càng chưa.
- Chỉ có thể hiểu là cô ấy định “gô” nữa.
- “Gô” lên sòng bạc ở Bad Zockerhausen chăng?
- Hi vọng cô ta chỉ hẹn hò với Schaudig. Chớ “gô” lên sòng bạc xa lắc xa lơ, tụi mình bám theo có nước ướt như chuột lột.
- Không sao. Tao có hai cái áo mưa trùm đầu. Phải tìm cách chuồn khỏi nhà không cho “bà già” tao phát hiện.
Trời mỗi lúc một đen như mực. Mưa như thác đổ ào ào. Trên đại lộ Sân Bồ Đề, đèn đường đã phụt lên. Bên cửa sổ, hai quái vẫn kiên trì ngồi phục kích giống hai con mèo rình chuột.
Căn nhà của Regina Hubner đã kéo kín các rèm cửa sổ lạnh lùng. Qua ánh sáng mờ mờ trong phòng, hai quái căng mắt ngắm bóng nữ chủ nhân thấp thoáng.
Karl thở dài mệt mỏi:
- Đã hơn tám giờ rưỡi tối.
Đúng lúc đó Tarzan thấy một bóng người. Bóng người đó xuất hiện như ma quỷ từ cuối phố. Một gã đàn ông. Chiếc áo mưa đen bóng loáng dài gần chấm mắt cá. Gã đội một cái nón đen rộng vành, cổ áo dựng đứng, hai tay đút túi như… thám tử.
Không thể thấy rõ gì ở gã ngoài cái nón và chiếc áo mưa.
Gã đàn ông ung dung xuyên thủng màn mưa. Bốn bề không một sinh vật nào ngoài gã. Ngay một con chó cá tính mạnh nhất cũng từ chối ra đường dù chỉ để… ghếch chân vào giờ phút này. Tarzan ngờ vực:
- Này Karl, có đúng là nhân vật quái đản đó đang chiếu tướng căn hộ của cô Regina không?
- Đúng vậy. Nhưng chắc chắn gã không phải là thằng cha Schaudig. Schaudig nhỏ con hơn nhiều.
- Ờ, tên này to bè bè…
Máy Tính Điện Tử kết luận:
- Gã từ đâu mới đến. Nếu ở phố Sân Bồ Đề mình đã nhận diện được qua dáng đi và tướng mạo.
Đúng lúc đó gã đàn ông băng qua đường lủi vào vườn hoa. Có điều gã không đi đường đường chính chính mà chọn bụi cây đối diện số nhà 33 để lủi.
Tarzan chưng hửng:
- Không lẽ gã đi tiểu?
- Tao không nhìn thấy gã nữa. Tao… mất dấu gã rồi.
- Tao dám cá rằng gã rúc trong bụi. Ngay chỗ đó. Ê Karl, có vấn đề nghiêm trọng. Hình như gã đợi cô giám đốc chi nhánh ngân hàng của chúng ta.
- Nhưng để làm gì chớ? Tao chẳng thấy một bó hoa nào trên tay gã.
Tarzan giận dữ:
- Cái đầu mày sao rồi hả quân sư? Rõ ràng Regina Hubner đang bị đe dọa tính mạng, mày không hiểu ư?
Karl gỡ cặp kính cận ra dụi mắt lia lịa:
- Tao vẫn chưa thấy cô ấy bị nguy hiểm…
- Đưa cho tao cái áo mưa nhanh lên. Rồi… mày sẽ thấy.
- Ê, tính hành động một mình sao đại ca?
Tarzan đáp cộc lốc:
- Một mình. Mày phải ở lại trên này để quan sát toàn cảnh.
Thực ra thì Tarzan không muốn lôi bạn vào chỗ nguy hiểm. Dù sao quân sư Karl cũng chỉ là… lí thuyết gia siêu đẳng, còn võ công thì thuộc loại tép riu. Nó mà theo Tarzan, chỉ thêm vướng bận. Bởi cuộc chiến đấu sắp tới, đối thủ to bè bè cỡ đó đâu phải hạng xoàng.
Hắn xuống nhà và phóng ra chỗ đèn đường. Khổ một nỗi, đèn đường chỗ này yếu điện đến mức chỉ đỏ cành cạch. Trong đầu Tarzan quay cuồng vô số câu hỏi: Gã đàn ông đã biến đi đâu giữa mưa? Không một tiếng động và không một điếu thuốc cháy đỏ? Hay là gã ghé bụi cây để đi… tiểu thật và băng ngõ tắt qua công viên mất rồi?
Cái đầu đang quay cuồng của hắn đột ngột bừng tỉnh. Kia kìa, đèn trong phòng Regina Hubner tự nhiên tắt ngấm. Có lí nào cô ta nỡ lên giường ngủ, bỏ mặc chiếc xe tắm mưa tắm gió ngoài trời?
Hắn khỏi mất công suy nghĩ lâu. Đèn trước cửa nhà số 33 đã sáng rực. Bên trong cầu thang cũng vậy. Qua ánh sáng hắt ra, Tarzan rùng mình khi thấy gã đàn ông lộ diện. Ê, cái dáng cao lớn, kềnh càng, lom khom của gã lấp ló giữa hai bụi cây sát lề đường trong tư thế sẵn sàng tung móng vuốt siết cổ con mồi.
“Thì ra thế, mày định thịt Regina”. Tarzan nghĩ thầm. Regina đã bước ra cửa, ghì chặt vào người một cái xắc tay lớn. Trong chiếc áo khoác mưa màu nâu pha xám, cô giương dù chạy vội vã ra xe.
Khi mở cửa xe, phần lưng nhỏ nhắn của cô quay về phía bụi cây.
Đó là hiệu lệnh cho gã đàn ông.
A lê hấp, thằng thích khách phóng vụt ra đường. Gã phóng đã nhanh mà Tarzan lại còn nhanh hơn. Hắn bay xuyên bụi cây và, xui xẻo chưa từng thấy, bị vướng một cái rễ, đà chúi tới phía trước. Nhờ phản xạ nhanh mà hắn tránh được cú ngã kinh khủng, nhưng đã xài phí mất mấy giây quý giá.
Đó là lúc gã đàn ông thò ban tay như lưỡi xẻng chụp gọn “con mồi” bên cửa xe.
- Á á…
Cô Regina vừa rú lên thì bàn tay thô bạo kia đã bịt ngang miệng.
Đúng lúc chỉ mành treo chuông đó thì Tarzan đã đặt chân lên đường cái. Hắn chới với bởi hệ thống đèn tự động trong nhà Regina vụt tắt. Chung quanh hắn toàn bóng tối mịt mùng.
Căng mắt lên Tarzan! Trước mặt hắn là hai bóng người và chiếc xe lờ mờ. Gã đàn ông đang giằng co chiếc xắc tay với nạn nhân của gã.
Tarzan lao thẳng vào đống thịt đồ sộ, tóm dính cánh tay ướt mem dưới lần áo mưa, thúc đầu gối vô vùng thận đối thủ, nghe một tiếng rú khàn đặc, và lẳng gã cướp đường một phát đúng bài bản.
Coi, gã đàn ông hộ pháp bay tung như bong bóng… xì hơi, rồi rơi thịch đâu đó trên mặt đường nhựa. Có cái gì rơi cạch xuống đất. Chân Tarzan đá phải cái gì như giấy.
Trời tối đến mức đưa bàn tay không thấy ngón. Hắn chưa kịp định thần quan sát thì đã thấy bóng Regina Hubner loang loáng sát bên.
- Cô…
Lại một lần nữa hắn không kịp mở miệng ra hỏi han, tiếng “cô” bị khựng lại thình lình bởi Regina có một cử động khả nghi.
Run rẩy vì sợ, cô ta rút từ túi áo khoác ra hộp xịt hơi cay.
Cô bấm hơi ga vào mặt… cái bóng mà cô ngỡ là tên cướp đã tấn công cô.
May phước cho Tarzan, màn mưa trùng điệp khoảng cách hai mét đã tạt bớt thứ hơi ga khủng khiếp ấy vô giữa mặt. Và lạy Chúa, cũng may Regina không những bị cận thị mà còn mắc chứng… quáng gà. Cô không nhằm, mà cứ xịt bừa. Tarzan kịp nhảy lùi về phía sau với một tốc độ kỉ lục.
Ấy thế mà nước mắt hắn vẫn giàn giụa, lỗ mũi cay xè, cuống họng thắt lại. Bao nhiêu tai họa đó cũng đủ loại Tarzan khỏi vòng chiến một cách đáng tiếc.
Thằng khốn cất tiếng rên nhưng Tarzan không tài nào mở mắt nổi. Nếu gã chồm dậy tấn công lúc này coi như đời hắn bế mạc. Nhưng kẻ thù của đời hắn đã ngán đòn.
Tiếng chân nặng nề của hắn xa dần. Hắn chuồn.
Regina vẫn còn run, nhưng tối thiểu cô ta cũng biết kẻ vừa cướp hụt xắc tay của cô đã rời hiện trường.
Khổ thay hiệp sĩ Tarzan. Hắn dùng nước mưa rửa sạch mắt. Mọi thứ lúc này đã thấp thoáng lờ mờ. Hắn kêu lên:
- Thưa cô Hubner, tôi là Peter Carsten, kẻ vừa cứu mạng cô. Tôi không ngờ cô lại xịt hơi cay vào tôi. Lẽ ra tôi đã tóm được thằng khốn ấy.
Regina choáng váng:
- Ôi, lạy Chúa…
- Cô đừng rên rỉ làm gì nữa. Cô làm ơn đi vào nhà và bật đèn lên giùm. Tôi vẫn còn mù dở đây.
*
Khi ánh đèn bật lên đâu vào đó, Tarzan mới hiểu là mình không bị… mù. Nhờ ơn trời hắn vẫn còn nguyên thị lực dù hai con mắt cay sè.
Phút đầu tiên chứng kiến sự thực não nùng, hắn cứ tưởng mình hoa mắt: Cái xắc tay của Regina rơi xuống đường, các thứ từ trong xắc bật tung. Coi, nào khăn tay, lược, lọ nước hoa, sổ, bút bi và… một phong bì dày cộp bị bung ra.
Ruột phong bì toàn những xấp tiền dày cộm chớ còn phải hỏi. Những xấp tiền vung vãi dưới đường lộ, hàng chục cọc 100 mark. Tờ 500 mark cũng không phải hiếm hoi. Tất cả đều được băng giấy niêm phong ngân hàng cẩn thận.
Cả một tài sản!
Tarzan chới với. Hắn vẫy tay gọi Regina tới, chỉ chỗ tiền:
- Vậy là gã tấn công cô vì cái này đây. Rõ ràng gã biết cô mang tiền theo người, thưa cô Hubner.
Regina khóc nức nở. Cô dựa vào chiếc ôtô màu xám tiêu như nó là nguồn an ủi duy nhất. Cô khóc khôn cầm.
Tarzan hiểu ở đây có cái gì đó không đàng hoàng. Hắn thu nhặt các xấp tiền, nhét vào xắc tay cho Regina, đoạn vỗ vai cô:
- Cũng may chưa đến nỗi nào.
Hắn quay đầu về hướng nhà Karl hú một tiếng dài:
- Húúú…
Thằng cận thị chắc chắn đã mục kích từ đầu tới cuối. Ôkê, càng tốt. Nào, giờ thì hắn phải làm nốt những công đoạn cuối cùng. Hắn nói với Regina Hubner:
- Tôi muốn vô nhà cô để gọi điện cho cảnh sát và…
Câu thăm dò của hắn thật… độc. Hiệu quả đến ngay tức khắc. Regina co rúm người:
- Không, không. Đừng cho cảnh sát biết.
“Lộ tẩy rồi, Regina. Đích thị cô là tòng phạm của gã Schaudig”. Tarzan khoan khoái nghĩ thầm. Hắn bắt nọn tiếp:
- Tại sao lại phải giữ bí mật?
- Số tiền, số tiền…
- Thì số tiền đã thu hồi nguyên vẹn. Cô làm sao vậy cô Regina? Hay số tiền này không phải của cô?
Regina khóc:
- Tôi… tôi… ôi, tôi chết mất…
Tarzan lạnh lùng:
- Cô không chết được cô Regina ạ. Cô đã “thụt két” số tiền này, đúng không? Cô biển thủ số tiền khổng lồ này nhằm vui vẻ với vị hôn phu tại Bad Zockerhausen đầy sòng bạc. Cô dư biết gã khốn kiếp làm “cò mồi” dụ dỗ người lương thiện ở đó chớ?
Mặt Tarzan đanh lại:
- Cô cần giải thích rõ hơn…
Đúng lúc đó một chiếc áo mưa lù lù xuất hiện. Karl Máy Tính chớ ai.
- Tao đã thấy toàn hiện trường. Sao đại ca không rượt theo thằng ăn cướp?
- Tao… bị kẹt cái bình xịt hơi cay của cô Regina.
- Trời đất!
Hai thằng xáp lại xốc nách Regina Hubner đang mềm nhũn. Cô ta sắp sửa suy sụp thần kinh đến nơi.
*
Tại căn phòng riêng của mình, Regina đã kể hết tình yêu huyền thoại của cô. Máy Tính Điện Tử chép miệng còn Tarzan đứng như trời trồng. Regina thổn thức tiếp:
- Có lẽ giờ đây các cậu đã hiểu. Nếu cảnh sát dính vào vụ lôi thôi này, thanh danh và sự nghiệp của tôi sẽ mất hết.
Tarzan đã lấy lại được tỉnh táo. Hắn phân tích:
- Cuối cùng cô phải hiểu toàn bộ tấn kịch này đều toát lên sự đê tiện. Vị hôn phu Schaudig của cô là một tên tội phạm lừa đảo kiêm một thằng ăn cướp. Đó là tôi chưa nói đến việc gã chủ mưu bắt cóc trẻ con. Hôm qua cô đã nhận lại số tiền 14.000 mark mà trước đó cô đưa cho gã. Cô thử kiểm tra lại số tiền đó coi, tôi dám thề rằng nó đúng y chang “xê-ri” số hiệu tiền mà cô đã… rút từ két sắt.
Giọng Tarzan càng lúc càng đanh thép:
- Chẳng qua đó chỉ là con mồi để nhử cô thôi, thưa cô Hubner. Cái mẹo ở sòng bạc mà hắn nói làm gì có. Và tối nay, cô lại ôm 200.000 mark trong xắc tay với giấc mộng làm giàu đến Bad Zockerhausen để… trao cho tướng cướp. Nhưng gã dại dột gì đợi cô ở điểm hẹn cho “bể” kế hoạch.Gã đã phái một thằng đồng bọn mai phục tận nhà cô để phỗng tay trên. Cô phải bị cướp. Bởi một kẻ lạ. Chớ sao. Tôi còn có cơ sở để nghĩ rằng tên cướp cạn hồi nãy có thể là thằng vua cờ bạc Ottokar gì gì ấy nữa kia.
Regina hiểu, mặc dù sự thật quá cay đắng. Gương mặt gầy gò của cô càng choắt lại. Nước mắt tuôn không ngừng.
Tarzan kết thúc đợt phân tích:
- Schaudig chẳng bị lỗ một cái gì. Mình cô lãnh đủ hậu quả số tiền 200.000 mark bị cướp. Trời ơi, cô đã tin cậy vào một kẻ đê tiện. Nhưng cô đã gặp may.
Regina nghẹn ngào:
- Nhưng hắn mới tử tế làm sao!
Tarzan nói thẳng:
- Để được 200.000 mark thì ai chẳng tỏ ra tử tế được!
- Ôi, tôi bế tắc và kiệt sức hoàn toàn. Không báo cảnh sát thì gã vẫn nhơn nhơn, còn báo thì tôi bị…
- Cô cứ yên tâm. Tứ quái TKKG biết cách chăm lo cho ngài Schaudig.