Ursula đã đặt sẵn một phòng ở nhà trọ Wolper Tinger. Phòng có hai giường nên Gaby có thể ngủ chung với chị. Tarzan tạm chú ở phòng bên cạnh, mọi phí tổn Ursula lo hết.
Tarzan làm quen với ông chủ nhà trọ tức khắc. Hắn hỏi thăm ông khá kĩ về núi Đầu Rồng.
- Ồ, đó là trái núi đẹp nhất vùng Obersalau. Cách đây cỡ ba cây số.
- Trong núi có hang không hở bác?
- Có chứ. Người ta gọi là Hang Rồng. Khách du lịch ít đến hang vì nó nằm khá biệt lập.
- Cháu muốn tới đó quá. Bác có thể cho cháu mượn một chiếc đèn pin được không ạ?
- Bây giờ thì cháu chưa đi được đâu. Từ trưa nay con đường tới đó đã bị đứt. Các bãi cỏ chung quanh đều ngập nước bởi trận mưa dông khủng khiếp. Mưa lớn đến nỗi đất bùn trôi từ trên núi xuống. Cửa vô Hang Rồng bị bùn bịt kín. Cháu muốn tham quan hãy đợi đến sáng mai. Bác có kinh nghiệm về vùng đất đá vôi này. Bùn sẽ khô lại sau một đêm.
Tarzan đành tự an ủi rằng gã chiến hữu của Slansky nếu đã xuất hiện ở Obersalau cũng vỡ mộng xâm nhập hang trước cạm bẫy của ông trời.
Vậy mà hắn cứ trằn trọc mãi trên giường. Trời ạ, biết đâu tên đồng đảng đã lên đường ngay nửa đêm và bằng cách đó đã xuyên thủng hang trước hắn. Biết đâu lúc này gã đang trầm trồ trước đám kim cương và đá quí…
Ý nghĩ đó làm Tarzan nhấp nhổm. Hắn liếc đồng hồ. Mới bốn giờ sáng. Mặc kệ, Tarzan nhảy phắt khỏi giường và mặc quần áo nhanh như máy. Đi qua phòng Ursula và Gaby, hắn chỉ nghe tiếng Oskar ư ử trong cơn mơ.
Cửa ra vào ở nhà dưới khóa trái. Tarzan mở cửa sổ nhảy ra dễ dàng. Obersalau quả là một vùng thật xinh đẹp trong sương sớm. Một tấm biển chỉ đường tới núi Đầu Rồng.
Tarzan mở guồng chân phi nước đại. Lúc chạy ngang một kho chứa cỏ, hắn chợt khựng lại sửng sốt như bị ai chăng dây ngáng ngang đường. Ba chiếc mô-tô dựng sừng sững đầu hồi nhà kho. Tarzan còn lạ gì ba chiếc mô-tô ấy. Ba cái nón bảo hiểm vàng, đỏ, xanh lơ treo lủng lẳng trên các ghi-đông đã tự giới thiệu chủ nhân của chúng.
Tarzan gầm gừ:
- Plotzka, Thêo, và Sam!
Cửa kho mở he hé. Tarzan chiếu nhìn vào bóng tối nhập nhoạng. Tiếng ngáy rền như sấm. Hắn lách người qua khe cửa và hài lòng ngó ba thằng ác ôn đang rúc trong túi ngủ trên đồng cỏ, sặc sụa mùi rượu.
Chà, sẽ là một cảnh thức giấc vui lắm đây! – Tarzan tức giận nghĩ và đá thốc mũi chân vào phần lưng đồ sộ của Plotzka.
- Dậy đi sếp lớn. Có khách!
Phải mất vài phút thằng trùm băng Thiên Thần Địa Ngục mới mở mắt nổi. Bộ mặt to bè sưng húp của nó nhìn Tarzan trân trối.
Rồi nó gầm lên một tiếng nhức óc và chui khỏi túi như một con lươn trơn tuột. Khi nó nhảy lên, một sợi xích sắt ngoe nguẩy trong tay. Tarzan đã chuẩn bị. Hắn đỡ cú quất chết người của Plotzka bằng một tấm ván vừa chụp được. Coi, sợi dây xích vuột khỏi tay Plotzka, còn bản thân gã thì bay vù vù trên không trung thơm mùi cỏ. Plotzka rú lên, rơi xuống tấm nệm thịt Thêo với một tay bị sái.
Thêo chỉ kịp ré lên một tiếng, đảo tròng mắt, rồi lại thiếp đi, “ngủ” kĩ hơn cả lúc nãy.
Sam bỗng bật dậy như lò xo nén. Nó nhảy một bước đến chỗ mắc áo khoác. Thằng cô hồn vừa mới moi từ trong túi áo ra khẩu súng cao su đã lãnh đủ một cú song phi vô ngực, gục ngay xuống đống cỏ.
Tarzan gỡ những sợi thừng lủng lẳng trên cái sào nhà kho trói nghiến tay ba thằng côn đồ lại. Chẳng thằng nào dám chống cự. Chỉ mình Thêo hé răng:
- Làm ơn gọi… bác sĩ. Plotzka đè gẫy nát xương sườn tao rồi...
Tarzan chùi bàn tay vào cỏ. Hắn thấy ghê tởm bọn lưu manh hạng bét này:
- Yên trí, tao sẽ gửi thầy thuốc đến cho mày. Luôn cả đám bạn của tụi bay nữa.
Hắn quay sang Plotzka:
- Cái bóp của tao đâu?
Thằng này vã mồ hôi vì đau khớp vai:
- Trong... áo khoác.
Tarzan thu hồi cái bóp. Giấy tờ còn nguyên, tiền bạc cũng vậy. Tuy nhiên cái hắn cần thiết nhất thì đã không cánh mà bay.
- Kẻ nào thuê tụi bay?
Plotzka rên lên đau đớn:
- Gierke.
- Mày đã đưa bức sơ đồ và tấm ảnh cho gã khi nào?
- Dạ… tối qua.
- Ở đâu?
- Ở quán Con Bò Đực, nơi gã trọ.
Tarzan nhặt sợi xích lên:
- Mày biết được bao nhiêu hãy phun sạch bách. Nếu không mày sẽ được ca một bài vọng tới tận Kehlbruck đó.
Plotzka run cầm cập kể tuốt luốt những gì gã biết.
“Thằng Chuột Đồng Vàng này liều mạng thật”. Tarzan nghĩ thầm. Hắn vội bỏ mặc ba thằng Thiên Thần… gãy cánh bị bó giò cứng ngắc để chạy xuyên nghĩa trang, đồng cỏ đến chân núi Đầu Rồng. Qua bao vất vả, cuối cùng hắn cũng vào được tới Hang Rồng.
Tarzan đứng quay lưng lại cửa hang, đi đúng mười hai mét thẳng, rẽ trái năm mét, lại rẽ trái ba mét rồi thốt lên:
- Ồ, trái chuối!
Lù lù đối diện với hắn là một tảng đá dài cỡ một mét có hình dạng hệt trái chuối. Tảng đá nằm sau một bức vách ẩm ướt. Tarzan cúi xuống không một giây chậm chễ, hắn nhích hòn đá nặng ra một chút và... bật ngửa khi vừa phát hiện một chỗ lõm để vừa vặn một cái túi: chỗ lõm trống rỗng.
Muộn mất rồi!
Gierke đã nhanh chân hơn!
Một mẩu thuốc lá nằm trong chỗ lõm. Mùi thuốc lá còn thơm nguyên. Đầu lọc và lớp giấy chưa kịp ẩm.
Có thể chưa phải là đã mất tất cả! – Tarzan lẩm bẩm. Và hắn phi hết tốc lực về Obersalau.
*
Trước đồn cảnh sát Obersalau có hai xe tuần tra đang đậu. Tarzan bay vô phòng trực ban.
- Em muốn trình bày với các anh một việc...
Những nhân viên an ninh trực đêm há hốc. Họ tỉnh táo hẳn khi Tarzan kể xong câu chuyện.
Viên đồn trưởng nói hối hả:
- Cho ngay một xe tuần tra đến kho chứa cỏ bắt tụi con đồ.
Ông sung sướng vỗ vai Tarzan:
- Một cảnh sát sẽ theo tôi và chú em đến quán trọ Con Bò Đực.
Trước quán trọ, vô số xe hơi ngoài sân rộng. Tarzan để ý tới chiếc xe đua mang biển số thủ phủ bang. Hắn đưa tay chỉ:
- Chắc chắn đây là xe của tên đồng đảng với Slansky.
Người chủ quán trọ Con Bò Đực đang đánh răng súc miệng. Ông ta nhìn hai vị cảnh sát mà hết hồn.
- Ở đây có khách trọ nào tên Gierke từ thành phố mới đến không?
Người chủ trọ buông bàn chải xuống:
- Có, thưa ông. Người khách mướn phòng tên Gierke đi đâu từ lúc một, hai giờ sáng và đã quay về phòng. Ngó bộ dạng ông ta dơ dáy như thợ móc cống. Ông ta đã đi nằm lại, dặn tôi đánh thức lúc mười giờ.
Chuột Đồng Vàng bị buộc phải ngừng tiếng ngáy. Vì một lẽ giản dị, cảnh sát không muốn vậy chớ sao. Vầng trán vốn hẹp của gã càng hẹp và vàng ệch khi thấy cảnh sát sờ sờ ngay giường. Gã nhận ra Tarzan chớp nhoáng. Gã biết rằng đây chính là khắc tinh của đời gã mà đám Thiên Thần Địa Ngục đã nhiều lần nói đến.
Đồn trưởng Bager hỏi:
- Đá quí giấu ở đâu?
Gierke nín thinh.
- Thôi được. Hãy lục soát xem!
Ông cùng người cảnh sát thuộc cấp tìm đỏ con mắt vẫn không thấy gì hết. Miệng Chuột Đồng Vàng vẫn như bị dán băng keo.
- Thú nhận đi. Gierke. Anh đã bị bọn côn đồ mặc áo da tố cáo. Há miệng ra nếu không muốn tù mọt gông. Nào, chỗ đá quí đâu?
Mắt Gierke đảo sòng sọc ánh lên tia khoái trá:
- Nơi cất giấu… trống rỗng ạ. Tôi đã bị kẻ khác phỗng tay trên. Chậm chân hơn thiên hạ đâu phải là một cái lỗi, thưa ông.
Bager bị rơi vào bẫy. Ông đập bàn chan chát:
- Cho dù anh không lấy đá quí cũng rục tù. Anh đã phạm quá nhiều tội.
Tarzan phẫn nộ kêu lên:
- Gã lừa chúng ta đó. Này Gierke, tôi đã đi guốc vào tim đen của ông. Rõ ràng ông đã lấy số đá quí. Nhưng ông đang “ếm”. Vì ông rất sợ phải chia phần cho tụi Plotzka nếu chúng phát hiện ra kim cương và ngọc thạch.
Quay qua viên đồn trưởng, Tarzan khẳng định:
- Cháu tin chắc rằng gã đã giấu số đá quí vào một nơi an toàn chỉ mình gã biết.
- Nhưng… ở đâu chớ?
- Phải đó. Ở đâu? Thằng ranh con này lải nhải toàn chuyện vớ vẩn. Có trời mới biết số đá quí rơi vào tay ai.
Viên cảnh sát kia đang lục bóp của Gierke.
- Chà chà, trong bóp có một miếng giấy. Chỉ ghi vẻn vẹn một cái tên “Roland Hinterbichler”. Roland Hinterbichler từng quen biết Gierke?
Mặt Chuột Đồng Vàng biến sắc. Gã nghiến răng:
- Tôi không biết. Tối qua khi vô phòng này trọ, tôi đã thấy mảnh giấy này nằm sẵn trên bệ cửa sổ. Thuận tay tôi nhét nó vào bóp. Biết đâu có lúc cần chép một cái gì đó...
Viên cảnh sát chẳng hề bối rối. Anh ta so sánh nét chữ trên đó với những giấy tờ khác trong bóp.
- Rõ ràng đây là nét chữ của anh.
Gierke toát mồ hôi:
- Không phải. Trên đời này chữ gần giống nhau thiếu gì.
Tarzan lập tức chú ý:
- Ông Hinterbichler này là ai thế ạ?
Viên cảnh sát nhìn hắn nheo mắt:
- Tôi hiểu em nghĩ gì. Nhưng tiếc là giáo chủ Roland Hinterbichler đáng kính đã qua đời cách đây bốn năm. Ông không thể liên quan gì tới vụ này. Lúc ông ấy chết, cả làng đã khóc...
Viên cảnh sát không hề biết rằng anh ta vừa cung cấp cho Tarzan một thông tin tuyệt vời.
*
Trên quãng đường ngắn áp tải Gierke về đồn cảnh sát, Tarzan căng óc suy nghĩ. Hắn cân nhắc cẩn thận mọi khả năng. Tất cả đều ổn - hắn mỉm cười mãn nguyện.
Lúc nhảy xuống xe, hắn quay sang Gierke:
- Ông cho phép tôi lải nhải đôi điều vớ vẩn chớ?
Gierke nhìn hắn đầy thù hận. Con mắt gã đỏ như máu:
- Cút đi với quỉ sứ, thằng ôn con mắc dịch!
- Làm sao tôi cút theo ý ông được. Tôi sẽ đi hướng ngược lại. Tôi sẽ đến với đất đai của Chúa, còn gọi là nghĩa trang. Ông có biết tôi sẽ làm gì ở đó không?
Các cơ trên mặt của Gierke như lên cơn co giật.
Tarzan vẫn tỉnh bơ:
- Tôi sẽ tới viếng mộ ông Roland Hinterbichler đáng kính. Bởi tôi tin rằng trên đường từ Hang Rồng về ông đã tấp vào nghĩa trang thật lẹ, rằng bàn tay ma giáo của ông đã ém nhẹm mớ của cải ăn cắp ở đó, rằng ông đã chọn mộ của giáo chủ Roland Hinterbichler, rằng để đề phòng trí nhớ đần độn, ông đã cẩn thận ghi tên nấm mộ vào giấy...
Gierke tái mét như một xác chết. Gã không thể đứng vững nữa, phải bám vào thành xe.
Ông Bager nói với thuộc cấp:
- Canh gác nó cho kĩ. Tôi và chú em này sẽ ra nghĩa trang.
Hai người tìm thấy dễ dàng bọc đá quí dưới phiến đá mộ phần Hinterbichler.
*
Tại nhà trọ của Ursula, lấm bùn tới tận đầu gối, Tarzan ngồi chờ hai chị em xuống ăn sáng.
Ursula ngơ ngác:
- Em đi đâu nãy giờ không thấy? Coi kìa, chân...
Tarzan cười:
- Em đi từ bốn giờ sáng. Đầu tiên vào Hang Rồng. Sau đó ra nghĩa trang. Gierke đã bị bắt rồi. Băng Thiên Thần Địa Ngục cũng gửi ba thằng cầm đầu sa lưới pháp luật. Chị có thể đến đồn cảnh sát để lấy lại số đá quí.
Ursala ngồi phịch xuống ghế:
- Chúa ơi!
Công Chúa cười tươi như hoa:
- Em không ngạc nhiên. Tarzan muôn đời là vậy. Bao giờ cũng nhanh hơn người khác một chút.
Tarzan phản đối:
- Tuy nhiên lần này mình lại chậm chân hơn đối phương đó, Gaby ạ.
Rồi hắn kể lại đầu đuôi. Mặt Ursula trắng bệch:
- Đội ơn em, Tarzan!...
Ngay trong buổi sáng, Ursula Sirtl chở hai bạn nhỏ cùng Oskar trở lại Kehlbruck. Tròn Vo và Máy Tính ngó ba người chết sững. Lần đầu tiên thằng mập quên cả mớ thức ăn mới mua ngồn ngộn trên thuyền.
- Kể nghe coi, đại ca.
- Tao đã kể cho chị Ursula và Gaby. Giờ đành kể nữa vậy.
Công Chúa hớn hở:
- Còn mình trước khi “hạ thủy” cũng sẽ gọi điện cho ba mình. Chuyện thần thoại chớ đâu phải giỡn.
Cuộc du ngoạn còn lại thật tuyệt diệu. Tứ quái mặc sức rong chơi bù lỗ cho những ngày nếm mật nằm gai.
Cuối cùng du thuyền đến Dingersolorf sau mười ngày đêm phiêu lưu lãng mạn. Tròn Vo chép miệng:
- Mình đã trở nên một thuỷ thủ nhà nghề. Lần sau mình sẽ lại tham gia đi chơi sông Mi Am Ga Ni nữa, bất chấp cái chuyện bị người ta cấm cản… đem theo sôcôla.
Nó nói xong còn le lưỡi ngó Tarzan đầy ngụ ý.
Karl cũng gỡ kính ra lau:
- Tao cũng cảm thấy lão luyện trong việc chèo thuyền. Bàn tay đầy nốt chai và da thịt đỏ tía.
Đôi mắt Kloesen mơ màng nhớ lại đợt săn đuổi trường chinh của băng Thiên Thần Địa Ngục. Nó chắt lưỡi:
- Chậc, tự nhiên kẻ thù biến đâu mất hết. Không có người xấu rình rập, con người tao bỗng khó hoàn thiện...
- Hả? Mày nói gì?
- Thì tao nói vậy. Bao tử tao chỉ ngưng hoạt động khi chạn trán kẻ thù. Còn lúc này thì rảnh rỗi quá. Tao lại đành phải xực sôcôla đỡ buồn. “Nhàn cư vi bất thiện” mà, phải không quân sư?
Gaby nãy giờ không tham gia câu chuyện vì mải lưu luyến dòng sông, bây giờ cũng bật cười vì thứ triết lí sặc mùi sôcôla của anh bạn mập.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Để lấy tài liệu viết phóng sự cho tờ báo trường nội trú, Tarzan và Gaby tìm gặp Karin Eichberg – con gái một triệu phú nhưng lại phạm tội ăn cắp ở siêu thị. Không ngờ, cuộc gặp gỡ lại là khúc mở đầu của một đặc vụ mới mà đối thủ của Tứ quái là cả một băng tống tiền, trộm cướp nguy hiểm…