Bà Ute Petermann đứng dựa vào quầy rượu cho đỡ mỏi. Hai bàn chân của bà đã sưng tấy lên vì chạy bàn liên tục. Đêm qua tan ca lúc hai giờ sáng. Bữa nay mới chín giờ bà chưa hồi sức đã lại phải có mặt tại quán.
Ute Petermann nghe có tiếng chân ai bước nặng nề. Người khách mới vào ngồi xuống chiếc bàn kê phía ngoài, cạnh cửa sổ và đặt túi đồ xuống đất. Giọng đàn ông trầm trầm cất lên:
- Ai phục vụ ở đây?
- Tôi đến ngay.
Ute Petermann mím chặt môi lê từng bước lảo đảo ra cửa sổ. Nào, mặt trời đã chói chang ngoài lớp kính. Bà chỉ mơ hồ thấy người đàn ông cúi gằm trên trang báo, lúc bà đối diện trước mặt, ông ta mới ngẩng đầu.
Trời ạ, cuộc hội ngộ như một tiếng sét đánh ngang tai. Người khách chẳng hề xa lạ với Ute Petermann chút nào. Bà có nhắm mắt cũng hình dung mồn một khuôn mặt đáng ghét đó. Ông ta là Werner Schilling, người làm công hồi trước của lão Jocher chớ ai.
Hai bàn tay của bà Ute như vừa nhúng vào nước đá. Bà ngó kẻ đã gây nên cái chết của chồng mình trừng trừng. Bà hỏi lạnh lẽo:
- Ông dùng gì?
- Tôi... ờ, ờ... bà cho khúc bánh mì giăm-bông, và... một vại bia.
Ute Petermann quay lưng. Ông ta có phải là kẻ thù của bà chăng? Bà không biết nữa. Bà chỉ biết rằng mình khinh bỉ ông ta. Phải chi hồi đó ông ta đến tìm bà nói một lời ân hận, rằng ông ta muốn giúp bà và bé Barbel nếu được... Nhưng không, trong phiên tòa ông ta cứ nghển cái đầu ngu ngốc lên mà van xin lạy lục được giảm án.
Schilling ngồi như sắp gục bên bàn bia. Mười ngón tay thô kệch bấu chặt thành bàn. Khuôn mặt ông ta không còn một chút thần sắc. Ông ta thu hết tàn lực mở miệng:
- Bà... có... mạnh khoẻ không ạ?
- Ông muốn biết điều đó ư?
Schilling gật đầu.
- Tôi bây giờ sống như đã chết...
- Chúa ơi... Tôi không muốn vậy...
- Nhưng ông đã làm. Tôi không nói ông cố ý. Có điều ông đã hành động như một tên tội phạm đê tiện. Ông đã nhậu nhẹt say sưa rồi ngồi vào tay lái một chiếc xe hơi. Ông đã phóng bạt mạng như người điên bất chấp dưới bánh xe là một mạng người. Ông Werner Schilling này, chồng tôi đã vắng mặt không phải hai mươi tháng mà là mãi mãi. Tội nghiệp Herbert, khi đó anh ấy mới 31 tuổi.
Những cơ thịt trên mặt Schilling giật giật. Ông ta run rẩy:
- Tôi thề không muốn vậy...
- Thôi đi! Bia của ông đây. Chúc ngon miệng.
Ute Petermann đi ra ngoài hít một hơi thật sâu để xua tan kí ức nặng nề. Mắt bà sáng lên khi thấy Barbel đang nhảy chân sáo tung tăng đến gần. Con bé nũng nịu:
- Mẹ ơi, con vừa từ nhà mụ phù thủy về...
- Sao?
- Cô ấy không phải phù thủy đâu, mà là cô giáo. Cô cho con ăn dâu dầm đường tha hồ. Con gặp các anh chị học sinh và một con chó tai rủ đẹp lắm. Con chó tên Oskar đó mẹ.
- Ừ, cô giáo tên là Gotze. Cô xinh đẹp và dễ thương vô cùng. Ôi, con gái tí hon của mẹ.
- Mẹ không ghét cô Gotze phải không? Con cũng thế. Con có thể đến chơi nhà cô ấy bất cứ lúc nào. Cô Gotze rất buồn khi người ta gọi cô là phù thủy.
- ...
- Mẹ không trả lời con cũng biết. Tại có người ghét cô nên bịa chuyện ra.
- Con nói đúng.
Bà Ute nghĩ thầm. Con mồ côi cha thường khôn ngoan trước tuổi. Tuy nhiên bà không thể nói cho con bé biết được dù bà thừa hiểu kẻ bôi nhọ cô giáo là ai.
Bà âu yếm:
- Cục cưng ơi, lại đây xoa chân đau cho mẹ!
*
Trong lúc bà Ute tìm nguồn an ủi độc nhất bên bé Barbel thì Tứ quái và cô Helga đã đi sâu vào rừng. Bốn đứa quyết định tranh thủ ngày chủ nhật đẹp trời để cùng cô Helga du ngoạn trong vương quốc dâu rừng thơm phức. Sau nửa giờ đi bộ, cô Helga hướng dẫn đám trẻ đến một khoảng rừng thưa.
- Giang sơn của loài dâu mà tôi giấu kín đây.
Cô Helga vừa dứt lời là bốn quái liền ra tay... hái. Những trái dâu liên tục rơi vào thùng, chưa kể miệng đứa nào đứa nấy ứa đầy nước dâu đỏ. Tròn Vo hét toáng lên:
- Ngon một cách mê li rùng rợn, không thua gì kẹo sôcôla của hãng Sauerlich.
Công Chúa nhón một trái dâu đưa vô đôi môi xinh xắn:
- Không phải mình chê thứ kẹo sôcôla tuyệt nhất của hãng Sauerlich nhà bạn đâu, Willi. Nhưng mình thích ăn dâu nguyên chất thế này hơn...
Cô bé chợt ngừng lời nửa chừng bởi một tiếng rú khủng khiếp. Tiếng rú làm cho hàng ngàn trái dâu trong khu rừng cũng phải rung lên.
- Chết tôi rồi. Bọn chúng ăn thịt tôi. Á á...
Tròn Vo tiếp tục gào não nùng:
- Hàng triệu con. Chúng đang cắn xé.
Trời ạ, thằng mập bật dậy như lò xo từ một đám cỏ mượt mà trong bụi rậm phóng cuống cuồng như bị ma đuổi. Tay nó đập loạn xạ không bỏ sót một phân vuông da thịt nào trên cơ thể...
Cô Helga và ba quái há hốc mồm. Gaby cười khúc khích:
- Thêm một màn ảo thuật kì diệu của ông Địa.
Tarzan cảm thấy Tròn Vo đang có vấn đề. Nhanh như chớp, hắn sải chân phóng đến:
- Mày bị cái gì đó Kloesen?
- Trời ơi... đau muốn chết. Đám kiến rừng đang làm thịt tao... hừ hừ, chúng tập trung bu vào chỗ nước dâu trên miệng... Môi tao sưng vều đây này hừ... hừ... Lũ kiến khổng lồ, con nào cũng đầy nọc độc.
Thằng mập vừa đập túi bụi vừa rên rỉ như sắp từ trần. Đúng như cu cậu diễn tả, khoảng... vài chục con kiến đang bò khắp người nó.
Tarzan la lớn:
- Xin mời mọi người lại đây. Hãy ra tay bắt kiến để... cứu mạng Kloesen.
Tròn Vo đứng yên với vẻ mặt kinh hoàng. Hai tay nó dang ra. Gaby và cô Helga tìm “kẻ thù” ở tay và lưng. Những chỗ còn lại do Tarzan và Karl đảm nhiệm. Chiến dịch săn... kiến kết thúc với bốn con cuối cùng được gỡ sau vành tai trái của thằng mập.
Kloesen rên hừ hừ:
- Cỡ một triệu con đã cắn mình.
Tarzan an ủi:
- Tao đếm rồi. Chưa tới năm chục con.
- Tao như một thùng phi đầy nọc kiến đang di động.
- Tại sao mày lại đến nông nỗi này?
- Tao đang xả hơi sau một gò đất. Không biết rằng ở đó có tổ kiến đùn lên. Vậy là... lãnh đủ. Ui cha!
Cô Helga vỗ về:
- Không sao đâu. Chỉ buốt một chút thôi mà. Nọc kiến trị bịnh thấp khớp tốt lắm đấy.
- Một chút hả? Không dám đâu, thưa cô. Em như bị đóng đinh trong lửa địa ngục ấy. Mà em đâu có bị bịnh thấp khớp. Sau này lỡ bị em cũng chẳng ngu gì nằm lên tổ kiến ác độc.
- Sao em không leo lên một cành cây nào đó mà nghỉ nhỉ?
Tròn Vo đỏ mặt:
- Dạ, cô không biết đó thôi. Em... em... có bịnh chóng mặt. Nói đúng ra thì em... hơi nặng kí ạ.
Tarzan chọc:
- Và vì cậu ta ăn hơi nhiều kẹo sôcôla, thưa cô.
Tròn Vo gân cổ cãi liền:
- Đại ca đừng hồ đồ nghe. Là người nối dõi một dòng họ chuyên sản xuất sôcôla, tao phải giữ gìn truyền thống chớ bộ.
Cô Helga hết... ý kiến. Cô chỉ biết mỉm cười nhìn thằng học trò ngộ nghĩnh đang kiểm tra những vết đỏ nhỏ xíu khắp mình mẩy. Máy Tính Điện Tử ngậm ngùi:
- Hôm nay đúng là một ngày xui của mày. Hết lăn tòm xuống ao thì lại hứng trận oanh tạc của bầy kiến.
- Ừ... hừ hừ...
Năm người lên đường trở về nhà cô giáo Helga.
Gaby nhìn Tròn Vo tủm tỉm:
- Nếu gạt sự cố kiến cắn và ngã hồ qua một bên, tụi mình đã rong chơi một bữa tuyệt vời.
Chẳng có ý kiến nào phản đối nhận xét của Gaby mà không hề biết điều bất ngờ gì đang đợi họ chỉ trong vài phút nữa.
*
Mặt trời đã ngả xuống đằng tây. Hoàng hôn nhuộm một màu đỏ kì cục. Họ đã đặt những bước chân đầu tiên đến phía sau nhà.
Coi, con mắt của Tarzan như bị nổ đom đóm. Hắn dụi lia lịa:
- Trời đất! Cái cửa sổ...
Coi kìa, cửa sổ nhà cô Helga tự nhiên mở toang hoác, lởm chởm những mảnh kiếng bể. Cô Helga nhìn chiếc rèm cửa phất phơ buồn tủi mà hết hồn:
- Chúa ơi! Chúng đã đập vỡ kính cửa sổ. Chắc chắn là Harry Jocher...
Tarzan giữ chặt cánh tay cô giáo:
- Đừng làm mất dấu vết, thưa cô. Không chỉ kính cửa bị đập bể. Cả chốt cũng bị vặn ra. Em xác định đây là một vụ xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó. Cô hãy để cho em trinh sát trước đã. Biết đâu thằng trộm còn thập thò trong nhà.
Hắn lao như bay đến khung cửa trống rỗng và cúi người ngó vào trong.
Tarzan nghẹn thở. Ê, trước mặt hắn là những lồng kiếng bị đập tan tành. Rắn trườn khắp sàn. Những con nhện xấu xí và ghê rợn khệnh khạng tung hoành trên thảm và bàn ghế.
“Còn khiếp đảm hơn là Kloesen nằm trên ổ kiến” - Tarzan nghĩ thầm. Hắn chạy từ cửa sổ này sang cửa sổ khác xem xét khắp các phòng. Kẻ xâm nhập đã biến mất.
Tarzan vẫy mọi người lại.
- Thằng khốn nào đó đã phá tan các lồng kiếng sinh vật của cô rồi, thưa cô Gotze.
- Có chuyện đó ư?
Mặt cô giáo trắng bệch. Còn ba quái thì le lưỡi không ai thốt nên lời. Tarzan bình tĩnh hơn ai hết:
- Tất cả không được mó tay vào. Chúng ta phải giải thoát căn nhà này trước khi nó biến thành lồng nuôi rắn và nhện.
Cô Helga run rẩy mở khoá cửa hậu. Tại gian sảnh sau cánh cửa, một con nhện đã xoè cẳng nghênh tiếp cô. Tarzan nhanh chóng chụp lấy nó bằng một cái bình thủy tinh.
- Mình làm gì bây giờ hở cô?
Nước mắt cô Helga ứa ra. Cô nghẹn ngào:
- Chúng ta... phải bắt các con vật rồi thả chúng vào rừng. Nhà ở của chúng đã bị phá hủy. Chúng gồm hai con rắn thuỷ tinh, hai con rắn Vipe và 22 con nhện. Tôi đề nghị Gaby ở ngoài sân với Oskar để tránh sự kinh động.
Tròn Vo giơ tay:
- Em nữa, thưa cô. Xưa nay em úy kị loài nhện. Còn rắn độc cỡ nào em cũng chẳng ngán.
Hai nhân sự và một con chó coi như đã loại khỏi vòng chiến. Cô Helga trang bị cho mình và Tarzan hai đôi găng tay da dày. Còn Karl thì cầm những cái lọ. Cuộc săn bắt đầu.
Tù binh đầu tiên là một con rắn Vipe lớn lủng lẳng trên tay Tarzan. Hắn mặc kệ chú rắn vùng vẫy vẫn điềm nhiên chạy một mạch ra bãi cỏ sau hồ và thả xuống. Con rắn có vẻ biết ơn hắn nên trườn thật lẹ tìm chỗ cư trú mới ở hướng rừng.
Con rắn Vipe thứ hai nhỏ hơn cũng được cô Helga phóng sinh. Hai con rắn thủy tinh thuộc loại nhà lành, Tarzan chẳng cần một chút ngần ngại cho nó vô một đám bụi rậm gần nhà.
Đối thủ của Karl chỉ toàn nhền nhện. Nó nổi da gà và trợn mắt nhìn chúng. Sau mười giây trấn tĩnh, giây thứ mười một, quân sư thu hết can đảm dùng bìa cứng hốt những con nhện bỏ vô lọ. Nó lóng ngóng và vụng về đến nỗi cô Helga và Tarzan phải tiếp tay. Sơ kết đợt đầu thu gom được 18 “em” nhện lãng du quanh quất.
- Một con trong buồng tắm kìa Tarzan!
Trong khi Tarzan gom chú nhện đi hoang thì cô Helga cũng làm xong thủ tục với hai chú nhện nhởn nhơ trên tường phòng khách.
- Còn thiếu một con nữa.
Cô Helga khoát tay:
- Có thể tôi sẽ tìm thấy nó trên giường ngủ, các em khỏi lo. Không ngờ những kẻ láng giềng lại tàn nhẫn thế...
Tarzan thấy máu nóng trong người sôi lên sùng sục:
- Cô không nên dọn dẹp đống kiếng vỡ này, chúng ta phải để cho cảnh sát chứng kiến “thành quả” của bọn đột nhập.
- Bọn đột nhập?
- Vâng, đã đột nhập thì không chỉ thuần túy là phá hoại. Cô thử kiểm tra coi có bị mất trộm gì không?
Gaby lúc đó chen vào:
- Em đã gọi điện thoại cho Tổng nha, thưa cô Gotze. Khoảng nửa tiếng nữa, ba em sẽ đến.
Cô Helga gật đầu và đi hết các phòng. Không một đồ đạc nào bị mất, kể cả tiền trong bóp. Cô ủ dột nhìn xuống sàn nhà:
- Tôi nghi ngờ hai thằng con trai lão Jocher. Hoặc Harry hoặc Max. Lão bố thì không hơi sức đâu để làm chuyện này. Lão thích đốt nhà tôi hơn. Chỉ có hai thằng quí tử mới thừa sáng kiến nghĩ ra chuyện phá hoại. Có thể một trong hai gã đã thấy chúng ta đi vào rừng. Trời ơi, chúng không từ một thủ đoạn nào.
Cô đặt tay lên lồng ngực trái:
- Tôi thấy mệt mỏi vì sợ hãi. Các em cho phép tôi dùng một chút rượu nho nhỏ cho bớt căng thẳng chứ?
Trong cái tủ sát tường, bốn đứa trẻ thấy mấy chai vang và rượu nho. Cô Helga thều thào:
- Lạy Chúa, có kẻ đã mở tủ trước.
Tarzan hoảng hốt:
- Đồ vật trong tủ xê dịch hả cô?
- Những chai rượu đều đứng sai vị trí.
Tròn Vo tham gia:
- Cô nghĩ rằng tên đột nhập đã tu một chai chăng?
- Không đơn giản vậy Kloesen. Tôi buộc phải nghĩ đến điều tệ hại hơn rất nhiều.
Gaby tròn xoe đôi mắt kinh hoàng:
- Cô cho rằng chúng định đầu độc cô ư?
Tarzan bóp chặt nắm đấm:
- Cho thuốc độc vô rượu là hành động mưu sát. Điều đó đã vượt ra ngoài sự hiềm khích giữa hàng xóm.
Cô Helga mặt mày xanh lét dạo một vòng nhà bếp lẫn nhà vệ sinh. Cô mở tủ lạnh:
- Trong này mọi thứ vẫn y nguyên. Tuy nhiên... lạy Chúa, tôi có cảm tưởng là thuốc độc ở khắp mọi nơi. Có khi cả ở trong kem đánh răng...
Gaby cố gắng làm cô Helga yên lòng:
- Ba em sẽ làm nhiệm vụ xét nghiệm. Ổng sẽ cho chúng ta biết đáp số. Em chỉ sợ bọn xâm nhập sử dụng găng tay và xóa mọi dấu vết thì...
Helga ôm đầu:
- Gã Harry mà tinh quái như vậy thì có lẽ tôi đành phải rời Lerchenbach thôi. Chúng muốn vậy mà.
Không khí tự nhiên im lặng lạ lùng. Tarzan thăm dò:
- Nếu cô bán cơ nghiệp này thì lão Jocher sẽ mua liền phải không?
- Em nói đúng. Cách đây nhiều năm lão đã gạ gẫm cha tôi với cái giá rẻ mạt. Bản chất của lão là bóp nghẹt sự sống kẻ khác bằng đồng tiền nhỏ giọt của mình. Như bà Petermann hầu bàn đang chịu đựng hiện giờ. Lão chỉ hào phóng với bản thân lão thôi.
Tarzan gật đầu:
- Em có thể hiểu là lão Jocher thèm mảnh đất phì nhiêu và màu mỡ này đến đâu! Đó cũng là nguyên nhân chính của sự thù địch. Em tin rằng lão già gian ác đó không chỉ bận tâm đến vụ trả đũa cho thằng Harry.
Cô Helga chưa kịp nói gì thì tiếng còi xe vang lên ngoài sân. Gaby reo lên:
- Xe cảnh sát đó!
Thanh tra Glockner bước vô với một chuyên gia tìm dấu vết có tên là Montag. Hai người đàn ông nghe báo cáo nội vụ bằng vẻ mặt nghiêm trọng. Montag tuyên bố:
- Tôi sẽ có câu trả lời tức thì.
Ông ta bắt tay vào việc. Sau cuộc thẩm định, Montag thở dài:
- Chỉ thấy dấu để lại bằng... găng tay. Gã tội phạm rất ma mãnh và sành sỏi.
Thanh tra Glockner hít hít các chai rượu đã mở nắp:
- Tôi phải đem tất cả các chai rượu trong tủ về phòng xét nghiệm. Hiện ở đây tôi chưa thấy mùi gì.
Ông nhíu mày:
- Tôi hiểu sự nghi ngờ có lí của cô Gotze. Vụ đập phá các lồng kiếng ngoài mục đích trả thù còn nhằm đánh lạc hướng cảnh sát về ý định đầu độc. Rõ ràng kẻ đột nhập chỉ cần như thế, bằng chứng là gã không trộm cắp thứ gì. Tôi có một suy nghĩ muốn nêu lên với gia chủ: cô vẫn muốn buộc tội Harry Jocher chăng?
Helga gật đầu không do dự:
- Tôi linh tính gã là thủ phạm.
- Sẽ gay go đó bởi tôi không có chứng cớ nào trong tay nếu tôi hỏi cung hắn. Và quan hệ giữa đôi bên càng thêm căng thẳng đó, thưa cô.
- Tôi chấp nhận mọi hậu quả, thưa ông thanh tra. Tôi đã bị dồn vô bước đường cùng. Bọn chúng có thù hận tôi thêm cũng không còn ý nghĩa gì.
Thanh tra Glockner đứng lên dứt khoát:
- Tôi sẽ sang đó ngay. Này Fritz Montag, anh ở lại đây. Coi giùm tôi thực phẩm trong nhà bếp nhé.
Một cái nheo mắt kín đáo của ông khiến Tarzan hiểu ý chẳng khó khăn gì. Hắn lẻn ra cửa theo chân ông thanh tra bén gót. Glockner cười tủm tỉm:
- Chú cháu mình tâm đầu ý hợp làm sao!
*
Khu vực trước nhà Jocher vắng như chùa bà đanh. Không bóng người, không bóng chó, không gà mái cục tác. Cả đàn bò trong chuồng cũng im thin thít. Glockner bấm chuông cửa.
Thằng thanh niên tên Max bước ra với vẻ mặt kênh kiệu. Nó khinh khỉnh khi thấy Tarzan.
Ông Glockner nói lạnh lẽo:
- Cảnh sát hình sự! Tôi cần nói chuyện với ông Harry Jocher.
Thằng mất dạy mất nhuệ khí tức thì. Nó há hốc mồm ngó ông thanh tra sợ sệt. Giọng nó như nấc cụt:
- Harry ơi... cảnh sát tới đây này.
- Hả?
Tiếng gã đàn ông bên trong khàn khàn. Max lùi sang một bên:
- Mời ngài vào.
Glockner và Tarzan được dẫn vô một phòng khách xung quanh ốp gỗ sang trọng. Ê, lão già Erwin Jocher và thằng con cả Harry đang ngồi bên cái bàn rộng. Trên bàn có ba vại bia và lổn nhổn những quân bài.
Chẳng ai thèm đứng dậy. Lão Jocher nhìn gần trông như bị phù. Cặp mắt xanh lơ ti hí như mắt lợn là thứ linh hoạt nhất ở con người lão. Bọt bia bám trên ria hoa râm của lão.
Thanh tra Glockner nghiêm nghị:
- Tôi là thanh tra của Tổng nha. Rất tiếc phải làm phiền quí vị. Câu chuyện như sau: Bên nhà hàng xóm của quí vị, cô giáo Helga Gotze, bị kẻ lạ đột nhập. Vụ việc xảy ra trong thời gian từ 16 đến 18 giờ. Tôi phụ trách điều tra vụ này. Trước hết xin hỏi các ông nhận thấy điều gì khả nghi không?
Harry nín thinh. Gã chỉ chìa cặp môi dày ra như thách thức. Khỏi phải nói sự hân hoan trong ánh mắt hung ác của gã.
- Các ông không nhận thấy gì thật sao?
Lão già cười hềnh hệch:
- Câu đó nhắm vào tụi tôi ư? Không thấy gì cả. Hay là tụi tôi buộc phải nhận thấy một cái gì đó? Hề hề, chẳng lẽ tên trộm thổi kèn trompet hoặc bắn pháo hoa trước khi hành sự và mời hàng xóm đến thưởng ngoạn?
Ông Glockner cố hết sức để kiên nhẫn:
- Tôi sẽ mời quí vị về Tổng nha cảnh sát nếu ở đây quí vị nhất định không trả lời...
Lão già giận dữ hất tung... mấy lá bài. Lão gào lớn:
- Chúng tôi không nhận thấy gì hết! Được rồi chớ?
- Cô Gotze khai rằng cô đã bị các ông láng giềng giàu có đe doạ thường xuyên. Riêng anh con trai lớn tên Harry của ông đã từng thề sẽ trừng phạt cô ấy sau khi ra tù. Ái chà, Harry là anh nào vậy mà dám hăm he xúc phạm quyền công dân của một người chứng trước tòa án công lí. Sao? Anh có phải là Harry Jocher chăng?
- Ê, định đổ tội cho con tôi ư? Suốt chiều nay nó ở đây. Từ sau bữa ăn trưa tới giờ...
Mới có câu chất vấn đầu tiên lão già đã sụp bẫy. Tarzan vào cuộc liền:
- Trật lất rồi, thưa ông. Từ mười bốn giờ đến mười lăm giờ anh ta đã ở bên kia. Harry đã đứng lì bên bờ rào nhà cô Gotze và búng tàn thuốc lá đang cháy vào xe hơi của cô giáo. Rồi...
Tarzan nhếch mép:
- Rồi anh ta lãnh đủ một luồng nước từ vòi tưới vườn. Anh ta như con chó mắc mưa tuyên bố sẽ trả thù. Ông hiểu chớ, từ mười bốn giờ đến mười lăm giờ rành rành. Lối biện hộ của ông đã bị phá sản, thưa ông Jocher. Ông đã thất bại thảm hại trong việc tìm chứng cớ ngoại phạm cho Harry.
Lão già điên tiết:
- Mày, mày là thằng... Phảảải! Tao đã lầm đó. Con người ta có lúc phải lộn tùng phèo chứ. Mày... thằng ranh con, mày nói đúng. Tuy nhiên sau đó thằng Harry không nhúc nhích một bước nào nữa. Tao thề đó.
Thanh tra Glockner không cần đếm xỉa đến bộ mặt đỏ tía của lão. Ông nói khẽ:
- Con trai ông đã yên vị cho tới tận lúc này à?
- Tới tận lúc này.
- Còn cậu Max?
- Nó cũng vậy. Ba cha con tôi chơi bài và uống bia. Được chưa? Tụi tôi sắp ăn chiều rồi đó.
- Này ông Jocher, tôi hỏi ông lịch sự và chờ đợi những câu trả lời lễ độ. Ông không muốn tự trọng cũng được, không sao, chúng ta sẽ còn gặp nhau tối thiểu vài lần. Rồi ông sẽ nhận được giấy mời ông hoặc các con ông đến Tổng nha thẩm vấn. Chúng tôi khó mà tin lời chứng ngoại phạm của những người ruột thịt. Xin chào.
Glockner và Tarzan rời khỏi gia đình Jocher. Tarzan thắc mắc:
- Chú không thấy lão già gian ác đó nói dối sao?
- Thấy. Nhưng cháu cũng đã nghe lão thề bán mạng đó chớ.
- Vậy thì chúng ta bó tay trước tên đột nhập ư?
- Hạ hồi phân giải Tarzan ạ. Nếu chúng tôi tìm được chất độc trong các chai rượu, cuộc điều tra sẽ có lối thoát. Tôi sẽ xin lệnh khám nhà.
- Chú nghi căn nhà Jocher chứa chất độc?
- Ừ...
Hai chú cháu rầu rĩ bước chân về giang sơn của cô giáo. Chuyên gia Montag đã chờ họ ở ngưỡng cửa. Giọng ông ta đầy háo hức:
- Trên một mảnh kiếng bể từ cái lồng nuôi nhền nhện, tôi đã tìm được một dấu ngón tay cái không phải của cô Gotze. Đây là dấu vân tay duy nhất giữa căn nhà chỉ toàn... dấu găng tay. Ánh sáng cuối đường hầm, phải không các vị? Biết đâu đó là dấu vân tay của kẻ xâm nhập và trời giúp chúng ta gặp may.
Glockner cảm thấy nhẹ nhõm cả người:
- Rất tốt. Ngay ngày mai tôi sẽ cho gọi cha con nhà Jocher đến Tổng nha để so dấu vân tay. Lúc đó chúng ta sẽ cảm ơn phép màu của Thượng đế cũng không muộn. Nào, bây giờ thì mời Tứ quái làm ơn dồn xe đạp vào cốp xe của chú. Trời tối rồi.
Bốn đứa cũng nhất trí là phải đi nhờ xe cảnh sát về thành phố. Có điều muốn đi ké hết cũng không được. Diện tích của cốp xe chỉ chứa nổi hai chiếc xe đạp của Karl và Gaby.
Tarzan lắc đầu:
- Chú và hai bạn cứ việc về trước.
Xe cảnh sát lăn bánh. Hai quái không một phút chần chờ bắt tay vào dịch vụ... lao động. Chúng dùng các thanh gỗ đóng chéo vào ô cửa sổ có kính bị vỡ để ngăn chặn một sự xâm nhập tiếp tục.
Cô Helga ngước mặt lên trời:
- Tạ ơn Chúa. Bây giờ tôi đã thấy yên tâm phần nào.