Đó ít ra là cảm tưởng của Toni Ehrlich khi nó cầm điếu thuốc cháy bỏng đến tận ngón tay đi qua đi lại trước xưởng lắp kính để chờ đợi Ottmar Paulsen. Coi, lúc này thì Ottmar mới chịu từ xưởng lắp kính đi ra. Gã nở một nụ cười tươi rói trên bộ mặt nung núc thịt. Nách gã kẹp một tấm kính cỡ 0,5 mét x 1 mét, được bọc giấy bốn cạnh cẩn thận. Gã khoái trá:
- Tiên sư mấy thằng thợ. Chúng răm rắp cắt theo ý tao không xê xích một li. Chớ sao, tụi mình đem công đem việc tới cho chúng mà.
Toni chỉ vào cái hộp trong tay bên kia của Ottmar:
- Còn đây là matít à?
- Ờ, matít đó. Và đây nữa là sơn nâu. Mày thấy tao chu đáo chưa!
Chúng đắc ý cười hô hố.
Hai thằng ngồi lên xe gắn máy. Toni ngồi phía sau giữ chặt tấm kính. Nó rì rầm:
- Quỉ sứ ạ, “ông già” mày đúng là… tổ sư sáng kiến. Ổng có cái đầu cực kì đó. Ông thừa biết nhà Zonker giàu có sẽ làm tất cả vì cô con gái cưng Barbel. Để sạch tội, họ sẽ thò tay vô két thôi.
Ottmar lầm bầm:
- Mà thò sâu đó. Vì tụi mình đâu có rẻ! Ha… ha…
Bọn chúng rề rề xe trên con đường cát, tới ngôi nhà của cô giáo Dettl. Phố vắng hoe im ắng. Vài chiếc xe hơi đậu âm thầm. Xa xa vẳng lại tiếng chó sủa. Không một bóng người lảng vảng.
Hai thằng dừng xe cạnh một bờ rào rậm rạp. Chúng đi bộ như hai con sói giấu móng vuốt. Chẳng khó khăn gì để lẻn vào cổng vườn, nơi hồi nãy chúng đã có mặt để đo kính cửa sổ. Mặt sau ngôi nhà được che khuất bởi những bụi cây cao như một bức tường hình vòng cung.
Toni đặt tấm kính xuống đất:
- Mày đã đo đạc chính xác chưa? Làm khe khẽ thôi nha.
- Bớt hoang mang đi mày.
Ottmar nhe răng cười. Gã lôi từ túi vải nhỏ một con dao cắt kính và tỉnh bơ tiến đến cửa sổ có treo rèm bên trong. Gã thành thạo dán băng keo dính vào cửa kính trước khi dùng dao cắt đúng theo mép khung để tránh kính vụn bị rơi vô nhà.
Toni lè lưỡi:
- Mày “xịn” thật. Nối nghiệp “ông già” mày khoẻ re. Dám chắc đây không phải là lần đầu, hả?
Ottmar chỉ cười khẩy. Gã gỡ tấm băng dính, đỡ lấy phần kính đã bị cắt rời khỏi khung rồi đặt lên cỏ.
- Có chỗ trống mở cửa sổ rồi đó Toni.
- Ừ…
Toni thò tay vặn chốt mở tung cửa sổ. Nó từ tốn len vào, vén tấm rèm hoa, chui tọt vô gian phòng khách nhỏ. Sau lưng nó là thằng Ottmar theo bén gót.
- Ấm cúng gớm. Ả gái già Dettl này có “gu” ra phết!
- Tao thì tởm cái đám cây gai góc kia!
Ottmar chỉ vào cửa sổ lớn, nơi đặt trên hai mươi chậu xương rồng đủ chủng loại. Hai thằng bắt đầu trò chơi tàn bạo của mình. Thằng Toni rút trong túi áo ra một mảnh giấy ghi sẵn số điện thoại quốc tế. Nó chụp cái máy để trên gờ tường.
- Đừng quay lộn số nghe Toni. Phải đúng số điện báo giờ của thành Roma.
- Ôkê, tao biết.
- Này, nhưng tao đâu có biết tiếng Italia.
- Không sao, mọi con đường và… mọi túi tiền đều dẫn về La Mã, hề hề…
Toni cầm ống nghe lên, vừa nhìn mảnh giấy vừa quay số. Chỉ một lát sau, tiếng lạch xạch và ù ù trong đường dây ngừng bặt. Sau đó là một giọng nữ khàn khàn:
- “Sono le diciotto meno cinque” (mười tám giờ thiếu năm phút!).
Toni cười hể hả:
- Tụi này không cần hiểu tiếng quí quốc, thưa quí bà. Nhưng quí bà cứ làm ơn nói từ ngày này qua ngày khác, hề hề, nói hoài nói hủy, báo giờ liên tục, nói làm sao phá sản gia đình con nhỏ Barbel. Quí bà hiểu sự báo giờ có ý nghĩa thế nào với tụi này chưa, hề hề…
Nó buông ống nghe đặt kế máy điện thoại. Hai thằng khả ố nhìn nhau khoái trá. Ottmar cười lăn lộn:
- Tiền trả điện thoại cho vụ nghe giờ Roma này sẽ làm cô giáo Dettl vô… bịnh viện tâm thần điều trị tiếp.
- Còn phải hỏi. Ông già mày mưu kế số một. Ông ta ước lượng ả Dettl sẽ phải trả hàng ngàn mark.
- Nhưng mà trước khi trả, ả Dettl sẽ phôn về gia đình Barbel. Cô giáo độc thân khó tính này sẽ cho rằng con nhỏ Barbel đã trả thù mình.
Toni cười muốn rớt nước mắt:
- Và mụ Zonker, mẹ con Barbel sẽ bắt nó quì gối trong nhà tối thiểu một tuần. Chưa kể phải chung tiền trả cho cô giáo lẫn… chúng ta để khỏi mang tiếng xấu. Tội nghiệp chưa. Ngó con bé kháu ra phết.
Trong khi giọng nữ từ Roma vẫn tiếp tục khàn khàn báo giờ bằng tiếng Italia thì hai thằng mất dạy trèo ra ngoài, đóng khung cửa sổ lại và kéo chốt bên trong. Xong xuôi, chúng lắp tấm kính mới vào. Chỉ cần trát một chút matít vô khung là phần kính vừa bị cắt đã liền thịt một cách êm ái.
Ottmar ngắm công trình của mình:
- Tất nhiên matít còn ướt, sẽ có thời gian để nó khô lại.
Toni bóp một ít sơn trên đầu ngón tay trỏ. Nó miết thật nhuyễn lên đường gắn matít.
- Ai mà biết chúng mới được trét, mày thấy không?
- Vẫn còn mới quá.
Ottmar vét bụi dưới thành cửa sổ rắc lên lớp sơn vừa phủ kín.
- Giờ thì tuyệt. Coi… cũ xì.
Hai thằng ôm gọn đồ nghề không chừa lại một mảy may dấu vết rồi lững thững tới chỗ giấu xe máy. Toni hét vào tai thằng Ottmar lúc nhảy lên yên:
- Ê, mày ghé qua chỗ thùng thư của trường nội trú thử coi. Biết đâu tụi mình có 100 mark tiền chuộc cái thang dây trời ơi đất hỡi.
- Hễ mày mở miệng ra là… có lí!
Chưa đầy mười phút, hai thằng tống tiền đã moi từ sau hộp thư chiếc phong bì nộp mạng. Mắt Toni dáo dác:
- Không có ma nào theo dõi. Hề hề… hai tờ 50 mark.
Ottmar giật phắt một tờ nhét vào túi quần:
- Khỏi phải đổi để chia. Thằng ngu xuẩn đó chu đáo thật. Cứ như là nó biết tụi mình có hai thằng. Nhưng nếu thằng đó tưởng sẽ nhận lại được cái thang dây thì nó còn ngu hơn, hả! Mày đã liệng cái thang ở đâu hả Toni?
- Đống rác, hề hề!
*
Cũng buổi chiều hoang vu ấy, trong giờ học, tiếng thầy giám thị vang lên trong loa:
- Peter Carsten lên nghe điện thoại!
Tròn Vo ngồi bóp trán trong phòng vì bài toán hóc búa ngóc đầu dậy:
- Ai gọi đại ca kìa?
- Đợi tao. Lát tao sẽ chỉ mày giải bài toán cà chớn đó.
Hắn chạy đến phòng điện thoại dành cho học sinh và nhấc máy.
- Karl đây đại ca. Xin lỗi đã làm phiền nhau trong giờ ôn luyện.
- Nói đại đi, quân sư. Mày vẫn biết là thằng mập khổ sở đến chừng nào vì dốt toán.
Karl lúng búng:
- Ba yêu quái đang ở nhà tao. Gaby, Inge và Barbel. Tao không đủ pháp thuật để chống lại ba cô gái một lúc. Họ đang bám trụ trong phòng tao, bàn bạc như một bầy ngỗng và… Ái, đau quá…
Tarzan phì cười:
- Bị một yêu quái nhéo rồi phải không? Hãy đợi đấy. Tao và Kloesen sẽ tăng cường ngay.
- Đại ca hãy đến càng sớm càng tốt. Dặn thằng mập cứ yên trí, bà mẹ của tao sẽ dọn một khẩu phần vĩ đại để đón nó.
Tarzan xin phép thầy giám thị. Hắn được chuẩn y cái rụp mà không gặp rắc rối gì.
Nào, bây giờ thì hắn và Kloesen đã bước chân vào căn phòng bề bộn chưa từng thấy của quân sư. Mắt Tròn Vo nổ đom đóm khi thấy đống bánh mì kẹp thịt trên tấm nhựa trải sàn đã gần cạn sạch. Nó ngó ba cô bé xinh đẹp như ngó ba kẻ thù:
- Vậy là sao hả quí vị đàn bà con gái? Phần ăn vĩ đại mà Máy Tính đã hứa với tôi đâu?
Máy Tính Điện Tử khoát tay:
- Ngồi xuống đi Kloesen. Đâu còn đó. Bà già tao biết tin mày đến đã phải phôn gấp cho công ty tiếp phẩm. Họ đã vét sạch kho cho lên xe tải và sắp đến đây bây giờ.
- Hi vọng có cả kẹo sôcôla nữa.
Sau phần nghi thức, thằng mập lẹ làng chen vào ngồi giữa Gaby và Barbel. Nó giả vờ ngồi sát vào Gaby hơn nhưng con mắt… giả nai cứ chớp chớp liếc trộm Barbel vẻ đầy ngưỡng mộ. Đúng lúc đó, bà mẹ của quân sư bưng khay bánh thứ hai ra.
- Cháu cứ ăn thoải mái cho… chóng lớn. Có nước ngọt nữa đó. Karl lo tiếp các bạn nghe.
Khi chỉ còn đám trẻ với nhau, Tarzan mới quay sang “thần tượng” thằng mập:
- Tưới hết các chậu xương rồng rồi hả Barbel?
Barbel đung đưa bím tóc:
- Ồ, mình chỉ cử động một chút là xong. Cũng mừng là không thấy hai tên Paulsen và Ehrlich ngáng đường quấy nhiễu. Có điều lúc mình đến bệnh viện để báo cáo tình hình với cô Dettl thì mọi việc có thay đổi một chút. Bà chị ruột của cô Dettl được tin em bị ốm đã từ Oberriedenbach tới thăm. Bà ta sẽ ở lại nhà cô Dettl một vài ngày. Và tất nhiên nhiệm vụ tưới xương rồng cũng thuộc về bà.
- Chà, trong cái rủi cũng có cái may. Sức khoẻ cô giáo ra sao hả Barbel?
- Ngày mai các bác sĩ sẽ mổ cắt ruột thừa cho cô.
Bất chấp cuộc trò chuyện của Tarzan, Tròn Vo bình thản nuốt gọn hai ổ bánh mì kẹp pa-tê. Nó ngồm ngoàm như người đói từ thế kỉ trước. Cách “nạp nhiên liệu” tàn bạo như vậy lãnh đủ hậu quả là chuyện đương nhiên. Không hiểu nó mê mải thế nào mà đớp trúng ngón tay cái của mình và la oai oái:
- Ái ui. Thứ này chẳng ngon lành gì.
Tarzan cười ngất:
- Tham thì thâm. Cái đồ… ăn thịt… mình.
Dứt tràng cười, hắn chợt nhớ tới mục đích chính của cuộc hội ngộ này:
- Sao hả các bạn? Chắc có chuyện gì quan trọng lắm nên ba cô nương mới tụ tập ở đây phải không?
*
Hai nhân vật nữ bắt đầu kể câu chuyện kì dị về hai con tem huyền bí. Khởi sự là Inge và Gaby chỉ bổ sung những chi tiết cần thiết. Phải mất nửa giờ mới kết thúc câu chuyện cổ tích. Ba thằng con trai ngẩn ngơ như lao vào cung trăng.
Inge khẳng định:
- Các bạn đừng nghĩ rằng lá thư từ nhà tù của người can phạm vô danh là một trò đùa. Cách đây ba năm quả thực biệt thự của Hartmut A. có bị mất trộm hai con tem quí.
Tarzan chăm chú ngó “trái tim rướm máu” dưới bức thư:
- Đúng. Đây không thể là chuyện bịa đặt. Mà có bịa đặt hay không thì chúng ta phải… TKKG mới biết. Mình chỉ lo là không biết căn nhà trọ ba năm trước còn tồn tại hay là đã thay hình đổi dạng. Biết đâu nó đã bị phá để hoá kiếp thành một nhà dưỡng lão hoặc tiệm tạp hoá. Hoặc biết đâu người ta đã sửa sang buồng tắm của phòng số 17 và phát hiện ra hai con tem trước tụi mình?
Tròn Vo lúng búng vì thức ăn cũng góp chuyện:
- Phải… phải… điều tra! Nhưng… bằng cách nào chớ?
- Ừ. Này Karl, mày làm ơn xách lại đây cuốn danh bạ điện thoại mới nhất.
Karl thi hành tức thì. Tarzan tìm thấy địa chỉ nhà trọ Waberina không mấy khó khăn. Té ra chủ nhà trọ là bà Lydia Waberina.
- Thực may cho tụi mình. Nghĩ là căn nhà trọ còn nguyên. Đường Chung Thủy hả? Đây là một phố thuộc khu dân nghèo.
Tròn Vo tham gia ý kiến:
- Tao hiểu rồi, đại ca. Vì nghèo nên người ta ít khi tu bổ nhà cửa. Có lẽ hai con tem Mauritius vẫn yên vị trí.
Tarzan tư lự rồi nhìn Inge:
- Bạn vẫn giữ ý định chỉ cho cha mẹ bạn biết chuyện khi tụi mình đã có trong tay những con tem à?
- Phải vậy thôi, Tarzan. Mình hiểu cha mẹ mình. Cái gì đụng đến bác Hartmut là ba mình lại bàn lùi.
- Nếu thế thì ngay bây giờ một người trong chúng ta phải vô nhà trọ Waberina mướn phòng. Mà phải là phòng số 17.
Gaby háo hức:
- Ai sẽ tới đó bây giờ?
Tarzan trầm ngâm:
- Mình rất muốn cáng đáng công việc này. Nhưng như các bạn biết, mình đang ở nội trú nên muốn ở lại nhà Karl hoặc Willi đều phải xin phép. Mà cũng chỉ được phép làm như vậy vào cuối tuần thôi. Đằng này gã Edwin sắp nhảy khỏi nhà tù. Tụi mình không thể chờ tới cuối tuần…
Inge nín thở. Mặt cô bé trắng bệch. Cô cắn môi:
- Tôi…tôi… sẽ thuê phòng vậy. Nhưng tôi lại sợ đi một mình.
- Can đảm lên Inge. Tôi sẽ song hành với bạn. Với cái vai bạn trai, anh trai hoặc anh họ gì đó. Chúng ta phải có cái cớ để nói với bà Lydia Waberina. Lúc nhận phòng, tôi sẽ kiểm tra buồng tắm trước đã. Sau đó tôi biến. Buổi tối tôi sẽ trốn khỏi kí túc xá trở lại với một ít đồ nghề. Bạn sẽ lén mở cửa phòng để tôi lấy những con tem như kế hoạch.
Tròn Vo chu miệng nhắc:
- Đại ca quên rằng mình đã bị ăn cắp thang dây rồi ư?
- Cần gì. Tao còn một sợi thừng bằng ni-lông. Không lẽ mày nghĩ rằng tao quên ba cái trò leo trèo rồi?
Máy Tính Điện Tử cau mày:
- Đại ca đã chuẩn bị tiền chưa? Mướn phòng cũng phải đặt cọc trước. Lấy tạm của tao 50 mark vậy.
- Ôkê. Hợp lí đó. Cũng đâu còn cách nào khác. Nhà băng và bưu điện đều đóng cửa lâu rồi.
Barbel lục xắc tay:
- Mình hùn vô… 20 mark đây. Ơ… nhưng mà về vụ ngủ đêm của Inge, cha mẹ bạn có đồng ý không?
Inge giật mình:
- Chết thật. Mình… mình chưa kịp nghĩ đến.
Barbel giải quyết vấn đề thật gọn gàng:
- Cứ coi như bạn đến thăm mình và ở lại ôn tập như mọi lần. Mình chắc hai ông bà sẽ không thắc mắc?
Inge thở phào:
- Có lẽ đó là cách tốt nhất rồi.
Tarzan phân công:
- Vậy thì Barbel nên đưa Inge về nhà để chuyện xin phép được hợp pháp hơn. Chứ sao, chuyện ngủ qua đêm của mấy cô nương đâu phải là chuyện giỡn chơi đối với người lớn? Còn tụi này sẽ đi trinh sát trước ở phố Chung Thủy. Trễ nhất là 8 giờ thiếu 15 phút chúng ta sẽ gặp nhau tại cầu tàu hỏa.
Inge xúc động nhìn bạn bè.
*
Tứ quái lên đường rong ruổi về phố Chung Thủy.
Gaby đột nhiên bảo Tarzan:
- Nếu mình là bạn, mình sẽ không tự nhận là bạn trai của Inge.
- Sao vậy Gaby? Mình và Inge ngó sàn sàn như nhau. Mình nghĩ bà chủ trọ đó sẽ tin thôi.
- Ai mà nói chuyện tin hay không tin. Nhưng thiệt mà nói, nếu các bạn vào thuê phòng như một… cặp, mình thấy kì cục sao đó. Nếu bà Waberina lại là một bà già nghiêm khắc thì nguy to. Tốt nhất, cứ nhận là anh ruột hay anh họ, đại ca ạ.
- Ờ, hình như bạn có lí đó, Công Chúa!
Tarzan làm bộ thản nhiên. Nhưng hắn đã hiểu Gaby không thích hắn giả đóng cặp với Inge. Và vì sao chớ… Mới nghĩ tới đó, hắn đã suýt đỏ mặt.
Bốn đứa đã đếu cầu tàu hỏa, ngay sau cầu là đường Chung Thủy. Ga phía đông ở cạnh bên. Khu vực này toàn là những khu nhà cho thuê xám xịt, tường loang lở ngó buồn thê thảm. Hai bên vệ đường đậu đầy xe hơi. Các quán cà phê khách ngồi chật kín. Tarzan bảo cả bọn:
- Các bạn đợi tôi ở đây nghe.
Hắn phóng xe dọc con phố, căng mắt ra tìm số nhà 14. Té ra đó là cổng thứ hai của một tòa nhà chạy dài, ở tầng một là một loạt cửa hiệu nhỏ buôn bán đủ thứ và có cả một chi nhánh của công ty xổ số. Tarzan phát hiện ra một tấm biển đồng gắn cạnh cổng: NHÀ TRỌ WABERINA Ở TẦNG HAI.
Cửa vào để ngỏ.
Hắn chụm tay quan sát các ô cửa tầng hai. Ái chà, các khung cửa cũ kĩ như sắp sút ra đến nơi.
Tarzan bay về chỗ các chiến hữu. Hắn nói:
- Đã tìm thấy mục tiêu. Đố Inge dám ngủ ở đó tới hai đêm.
Lúc hắn kể lại, Gaby chép miệng:
- Nhà trọ tồi tàn vậy thì giá thuê chắc rẻ thôi.
Cả đám ngồi lên gờ tường thành cầu đợi chưa đến mười phút đã thấy Inge và Barbel đạp xe tới. Coi nào, Inge hôm nay mặc váy xếp nếp màu lam, sơ mi trắng dài tay, tóc tết thành bím sau gáy giống Barbel như đúc. Cô bé đem theo một chiếc túi du lịch đã sờn nhiều chỗ. Giọng cô run run:
- Không có Tarzan nhận đi cùng chắc mình đã thay đổi ý kiến.
Gaby đã trở lại vẻ hồn nhiên thường có:
- Ừ, mình cũng thích tự lập, nhưng có cánh mày râu bảo vệ vẫn tốt hơn. Mà lại được Tarzan bảo vệ thì cực kì đó, Inge.
Tarzan dựng xe đạp của Inge vào bên mấy chiếc xe của Tứ quái. Hắn cầm túi du lịch của Inge và hỏi:
- Bạn đã chuẩn bị giấy tờ tùy thân chưa?
- Rồi…
Hai đứa vẫy tay chào các bạn và thẳng tiến… đến cầu thang dẫn lên nhà trọ. Tarzan dặn Inge:
- Tôi là… anh họ của bạn nghe!
- Hở? Anh họ ư? Cũng được… Mà mình sẽ gọi bạn là Peter chớ?
- Đương nhiên!
Trên một cánh cửa lớn trong hành lang rộng, bọn chúng đụng phải một tấm biển đồng hệt ở dưới nhà. Tarzan lẩm bẩm:
- Đây là nhà trọ Waberina. Đợi tôi bấm chuông…
Người đàn bà xuất hiện sau tiếng chuông cỡ… sáu mươi tuổi là ít. Tuy nhiên bà ta “hồi xuân” một cách dị hợm. Trên thân hình ú nụ của bà ta là chiếc áo phông đỏ chói, trước ngực có in chân dung một ngôi sao nhạc pop màu xanh đen. Chưa kể chiếc quần Jeans trắng bó chặt đùi và những móng chân sơn đỏ lòi khỏi đôi dép xăng-đan nhũ vàng. Mặt bà ta có đủ cả bảy sắc cầu vồng.
Lúc lắc hai chiếc khuyên tai khổng lồ, bà ta hất hàm:
- Chuyện gì?
Ôi, chất giọng vĩ cầm trầm đục của bà ta nghe như tiếng sấm rền từ xa vọng tới.
- Chào bà, tụi cháu cần mướn một phòng cho cô em họ vừa đáp tàu hỏa đến. Bà còn phòng trống nào không ạ?
Người đàn bà phốp pháp nhoẻn cười, phô ra hai hàm răng giả:
- Vô, vô. Các cô cậu gặp hên đó. Hiện giờ khá ít khách trọ. Sao? Định mướn bao lâu?
Tarzan bẻ… ngón tay răng rắc:
- Chưa biết được, thưa bà. Nếu anh cả cháu đi công tác thì có lẽ Inge sẽ về chỗ phòng trống của anh ấy. Nhưng… à mà thôi, có lẽ độ hai, ba ngày…
- Kèm ăn sáng chớ?
- Ồ không, Inge sẽ ăn sáng tại nhà cháu.
- Cũng tốt. Xin tự giới thiệu, tôi là Waberina.
- Cháu tên là Peter Carsten. Em họ cháu là Inge Selbmann.
Bà Lydia Waberina di động như một con vịt bầu lấy từ trên kệ một cuốn sổ và cây bút chì mòn vẹt.
- Nào, cháu Inge Selbmann. Cháu mướn phòng nào?
Inge bối rối:
- Cháu… cần một phòng có buồng tắm.
- Chỉ có hai phòng đúng yêu cầu của cháu. Nhưng một phòng đã có khách.
Bà Waberina lại tiếp tục lê tấm thân phì nộn lạch bạch hướng dẫn đám trẻ tới phòng số… 15 làm Tarzan chết điếng. May phước, bàn tay mập ú của bà ta mới sờ vào nắm cửa căn phòng đã… buông ra tức khắc. Bà lẩm bẩm:
- Tôi… lẩm cẩm rồi. Phòng có buồng tắm số 17 ở bên cạnh kia mà.
Thật hú hồn. Tarzan đặt một tay lên ngực và bước theo bà ta vào gian phòng kê đầy những chiếc ghế bọc nhung cổ lỗ sĩ. Còn cái gọi là giường ư? Cứ như là một sản phẩm từ viện bảo tàng được trưng bày không đúng chỗ. Cũ và xưa hết biết. Trên tường là một bức tranh có vẽ các thiên thần nhỏ xíu đang tung tăng trên đồng cỏ mùa xuân. Bà chủ nhà trọ nhếch môi:
- Buồng tắm đó…
Tarzan đẩy cửa liếc mắt. Đúng là bức tường trong buồng tắm ốp toàn gạch men màu nâu. Hắn quan tâm tới từng chi tiết vặt vãnh, có lẽ suốt ba năm qua vẫn không hề được tân trang lại rồi… mỉm cười ý nhị.
- Một buồng tắm tuyệt đẹp…
Ừ nhỉ, tại sao lại chẳng tuyệt đẹp chớ. Giá trị cái buồng tắm tới 400.000 mark nào phải ít ỏi gì. Inge hiểu ngay tín hiệu của Tarzan. Cô dứt khoát:
- Cháu chọn phòng này.
Bà Waberina lại tấu khúc… vĩ cầm:
- Cháu có quyền đi về lúc nào tùy thích. Tôi sẽ đưa cho cháu một chìa khóa nhà. Và nhớ rằng sau 22 giờ không được bật đài. Và không được tắm. Bây giờ thì… xin cháu trả tiền trước. Ba ngày là 60 mark không tính tiền ăn sáng.
Inge móc giấy tờ tuỳ thân ra nhưng bà chủ nhà trọ không thèm liếc đến nửa con mắt. Bà ta xì một tiếng dài:
- Tôi chỉ nhận tiền thôi, còn giấy tờ thì miễn.
“Chà, vậy đó!” - Tarzan thầm rủa. Bà ta điều khiển giang sơn theo đúng luật lệ giang hồ. Thảo nào hai thằng ăn trộm cách đây ba năm chỉ cần “nhả” giấy bạc ra là tha hồ đào xới cái buồng tắm và ra vô như đi chợ. Hắn đột nhiên tái mặt. Nếu “chơi” lục lâm như vậy tại sao hắn lại dại dột phun tên họ thực của mình và Inge ra? Hắn không thể ngờ rằng chỉ một sai lầm nhỏ đó mà Tứ quái sau này suýt trả giá đắt.
- Cần hoá đơn không?
Tarzan nhún vai đúng điệu… xã hội đen.
- Không cần thiết, thưa bà!
Bà Waberina không nói thêm lời nào nữa. Cánh cửa sau lưng bà đóng sập lại. Tarzan và Inge nhìn nhau hồi hộp:
- Chúc mừng bạn, Inge. Lại đây mà xem, viên gạch có dấu X…
Inge cắn nhẹ đuôi tóc:
- Tạ ơn trời!
Tarzan gõ vào viên gạch. Tiếng “lục bục” vang lên chứng tỏ đằng sau nó trống rỗng. Hắn thì thầm:
- Âm thanh của nó khác xa mọi viên gạch khác. Lạy Chúa, chỉ còn viên gạch ngăn cách chúng ta với kho báu. Đáng tiếc là nó kết dính với vách tường một cách hoàn hảo bởi tay nghề cao cường của hai tên trộm. Tôi đoán rằng tối thiểu cũng có một tên trộm làm thợ nề. Phải chăng gã là tác giả của lá thư tố giác?
Hắn đứng dậy:
- Giờ thì tôi phải… biến. Từ 10 giờ đến 10 giờ 30 sẽ tái ngộ. Phải cảnh giác tuyệt đối với bà Waberina. Bà ta có lỗ tai cực thính của một vũ nữ về chiều. Lúc đụng độ bà ta, tôi sẽ nói là tôi đem cho cô em họ vài thứ vặt vãnh trong cái túi du lịch. Inge hiểu không?
Inge gật đầu như một cái máy:
- Yên tâm đi Tarzan. Tôi sẽ đứng ở cửa sổ và quăng chìa khóa xuống cho bạn.
Tarzan quay trở lại cầu tàu. Mới tường thuật sơ sơ mà ba quái mắt đã sáng lên reo hò rầm trời. Hắn phải kìm bớt để lũ bạn khỏi cao hứng quá:
- Chúng ta chưa cầm chắc hai con tem trong tay đâu. Trước hết, mình cần dụng cụ để gỡ viên gạch.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Rồi đại ca làm sao gắn viên gạch lại đúng vị trí được?
Tarzan cười:
- Mày quên keo siêu dính rồi hở Tròn Vo?
Tứ quái hài lòng chia tay nhau. Máy Tính Điện Tử có nhiệm vụ hộ tống Gaby và Barbel về nhà. Tarzan và Kloesen rẽ sang đường về kí túc xá.
*
Khi hai hiệp sĩ đã an tọa trong “Tổ đại bàng”, Tarzan mới thắc mắc:
- Hồi nãy mày ra ngoài hành lang làm gì vậy Kloesen?
Thằng mập trề môi:
- Tao lên gian kho thám thính chứ làm gì. Chẳng thấy thằng tống tiền nào, cũng chẳng thấy giày của hắn. Keo… còn y xì.
- Suýt nữa tao quên bẵng chuyện đó. Đáng lẽ tụi mình phải đến chỗ thùng thư trường nữ để coi tụi tống tiền đã lấy phong bì chưa?
Tròn Vo mơ mộng:
- Còn tao chỉ muốn làm một thùng thư ở trước cửa sổ phòng Barbel. Tao sẽ… tỏa hương sôcôla ru cô ấy ngủ.
- Thôi, bây giờ đâu phải lúc trồng cây si hả mập!
Đêm xuống nhanh như chớp.
Thằng mập vừa ngủ thẳng cẳng là Tarzan ôm túi đồ nghề trong đó có tuýp kem siêu dính đu dây xuống chỗ giấu xe đạp trong bụi rậm. Hắn đạp như cơn lốc đến phố Chung Thủy trước mười giờ rưỡi.
Cửa sổ nhà trọ có một cái vẫn sáng đèn. Inge thò đầu ra vẫy vẫy. Cô liệng chìa khóa đúng tầm bắt của Tarzan và nói thêm:
- Bà Waberina đã biết là bạn sẽ đến và không hề phản đối. Bạn cứ dắt xe đạp vô hành lang.
- Ôkê!
Tại sao cô bé nói năng run rẩy như vậy? Tarzan cảm thấy có gì khó hiểu. Hắn gõ cửa phòng Inge. Tiếng gõ của cô lúc này càng run bắn:
- Bạn giữ chìa cơ mà?
- Ờ ờ…
Hắn tra chìa khóa vào ổ. Inge hiện ra trên ghế bành, lắp bắp:
- Lão già trọ phòng bên cạnh đã ba lần gõ cửa. Lão đòi mình phải uống chung với lão một li rượu vang tại phòng lão. Trời ơi, lần đầu ra mở cửa tôi cứ tưởng là bà Waberina. Ai mà ngờ… Tarzan biết không? Cặp mắt lão muốn lồi khỏi tròng khi nhìn thấy tôi. Lão lè nhè nói rằng bà chủ Waberina rất biết tôn trọng luật im lặng. Hai lần sau lão già mặt vàng bủng, răng bồ cào đó lại gõ tiếp cửa. Lão nồng nặc ép tôi uống rượu. Lão… xỉn không còn nói được nữa. Chỉ líu lưỡi… Ôi, tôi không thể ở đây suốt đêm được.
- Được rồi, đêm nay bạn sẽ ngủ ở nhà Barbel. Chúng ta chỉ cần lấy được hai con tem là biến liền.
Khuôn mặt hiền dịu của Inge đã bớt thất thần. Cô nói nhỏ:
- Vậy thì bây giờ tôi sẽ viết cho bà Waberina một vài dòng giải thích lí do tụi mình bỏ đi nha.
- Ờ, viết đi. Và bỏ lá thư lẫn chìa khóa trên cái giá ngoài hành lang. Được chớ. Thôi, tôi phải bắt tay vào công việc gấp.
Tarzan không còn thì giờ để “đầu tư” vào lão già vô luân nữa. Hắn đi vô buồng tắm, bật đèn và đặt cái túi đồ nghề xuống. Công việc gỡ viên gạch men không đơn giản chút nào. Hắn chậm rãi như vậy mà viên gạch vẫn bị mẻ một chút xíu men.
- Coi chừng bị lộ đó Tarzan?
- Ồ, bạn viết xong rồi hả? Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ bôi keo dán lại như cũ.
- Bạn đúng là một… siêu thợ. Tinh thông đủ mọi thứ.
Tarzan cười giòn tan:
- Đừng bốc tôi lên mây sớm như vậy.
Hắn dừng tiếng cười để nghe ngóng. Hình như có tiếng… gõ cửa.
- Giải quyết lão già lố bịch đó cho tôi, Inge. Lão mò sang đó.
Cô bé giận dữ chạy ra sau cánh cửa hét ầm lên. Còn phải hỏi, có Tarzan bên cạnh mà không dám can đảm là… dở.
- Mời ông về phòng!
Giọng bà Lydia Waberina cất lên ồm ồm làm Inge chưng hửng.
- Tôi chứ đâu phải ông nào. Tôi chỉ hỏi xem cháu có cần tôi đánh thức không?
- Ơ… thì ra là bà Lydia. Cháu xin lỗi. Cảm ơn bà, cháu chẳng cần bà nhọc lòng đâu ạ.
Khi Inge quay vô buồng tắm thì Tarzan đã ngồi vắt vẻo trên thành bồn. Dưới chân hắn là viên gạch men có dấu X. Hắn cười bí mật:
- Đố Inge mình đang giấu cái gì sau lưng?
Inge mừng tới nỗi máu dồn lên ửng hồng đôi má. Cô nói bập bẹ hệt trẻ con luyện giọng:
- Mình…mình… đoán là… hai… con tem!
Tarzan chìa báu vật trên tay ra. Chao ơi, đó là một cái túi bằng giấy bóng kính bao kín ba mặt, mặt thứ tư dán băng keo trong. Chiếc phong bì lồ lộ qua lần giấy lụa mỏng. Trên chiếc phong bì, hai con tem hiện lên lờ mờ với dấu bưu điện và một dòng chữ khó đọc.
Inge muốn khóc:
- “Nó” đó hở Tarzan? “Nó” đơn sơ vậy mà giá trị tới 400.000 mark. Lạy Chúa…
Tarzan giải thích thật bình tĩnh:
- 400.000 mark hai con tem vô dụng trên một phong bì. Khó hiểu quá phải không Inge? Với số tiền đó người sành điệu có thể mua được vài tác phẩm hội họa tuyệt tác. Nhưng, nhiều khi vẫn có chuyện như vậy đó. Chỉ vì là của hiếm mà nhiều thứ bỗng có giá hàng triệu - mặc cho những người thông thái khẳng định rằng chúng không thực sự mang giá trị bây nhiêu. “Gu” của một số người giàu sụ mà. Họ nổi hứng sưu tầm tem và phải là tem lạ, quí hiếm rồi định giá cho nó. Thôi, chúng ta chỉ cần biết một điều: bạn và gia đình sẽ có 400.000 mark. Và, sẽ chia tay vĩnh viễn những ngày khốn khó.
Điều xảy ra sau đó thật bất ngờ với Tarzan.
Inge bỗng nhảy lên bá cổ hắn. Và hắn chưa kịp hiểu gì thì cô bé đã hôn chụt vào má hắn. May mà hắn còn đủ tỉnh táo để không ngã lăn vào bồn tắm vì hoảng sợ.
- Mình cảm ơn bạn vô cùng, Tarzan!
Tarzan chỉ còn biết ngượng nghịu mỉm cười. Chà, nếu không phải là Inge mà là… Bây giờ thì tới phiên hắn đỏ mặt vì ý nghĩ của mình.
Hắn lập tức quay trở lại với thực tế bằng cách tống chỗ vữa vụn vào lỗ hổng, nơi hắn vừa gỡ viên gạch lên.
Cuối cùng viên gạch đã được gắn chặt ở vị trí cũ. Tarzan lau sạch các dấu vết và gói ghém đồ nghề. Riêng Inge tay run run cầm phong bì bọc giấy bóng kính đã được lau sạch bụi bặm và chưa hết bàng hoàng. Cô bé nói như mê sảng:
- Không thể hiểu được. Một phong bì tầm thường vậy mà…
Trong lúc Tarzan tắt dèn để hai đứa yên lòng lên đường thì Inge mở cửa phòng. Cô hét lên thất thanh:
- Tarzan…
Coi, một lão già đứng lù lù ngoài hành lang dung nhan y hệt như Inge đã tả. Lão dang hai cánh tay quờ quạng giống một kẻ bắt chuồn chuồn. Lưỡi lão cứng ngắc:
- Bây… giờ… ê cưng… bé bỏng. Sang… với tôi… Một li… hèm, chỉ một li…
Lưỡi lão như bị đóng băng bởi hung thần xuất hiện trước mặt. Lão nhìn thấy Tarzan quá muộn màng.
Tarzan túm lấy cổ áo lão già, ấn lão vào cánh cửa phòng 15 và chào tạm biệt lão với một cú đá mạnh vào phần mông bẩn thỉu. Lão già say bay xuống cái giường nhàu nhĩ của lão.
Tarzan cười gằn:
- Nếu ông còn tán tỉnh các cô gái nhỏ một lần nữa thì hãy nhớ lại chuyện này nghe!
Hắn đóng rầm cánh cửa phòng số 15. Tiếng rên rỉ từ bên trong nghe văng vẳng. Còn bên ngoài ư? Lần đầu tiên hắn thấy Inge nhoẻn miệng cười. Một nụ cười đã qua cơn… méo xệch.