Từ lúc mười giờ tối, trời đã đen như mực. Karl rón rén bước ra ngoài hàng lang. Nó thì thầm:
- Ba mẹ mình đã ngủ rồi. Lên đường là vừa.
Tiếng Tarzan nhắc nhở:
- Nhớ đem theo đèn pin.
- Ừ…
Xe đạp của bọn chúng để trong nhà xe. Ở đây thì tha hồ mà lớn tiếng chẳng sợ hai đấng thân sinh nghe thấy. Kloesen phát biểu oang oang:
- Tao đói quá.
- Mày mới ăn “cành hông” hồi chiều cơ mà.
- Tao vẫn đói. Không lẽ tao lại phải xông trận với cái dạ dày sôi ùng ục này sao, đại ca?
- Được rồi, tụi mình sẽ tạt qua một cửa hiệu có máy bán thức ăn tự động để chiều mày, mập ạ.
Đêm tối đến mức đưa bàn tay ngang mặt chưa chắc thấy ngón. Mây từ phía tây kéo tới ùn ùn. Những ngôi sao sợ quá trốn mất. Hình như trời sắp mưa.
Ba đứa dừng xe tại một cửa hiệu thực phẩm có bày la liệt những máy bán hàng tự động. Tròn Vo ngó sơ qua giận dữ:
- Mày lừa tao hả quân sư, không có một phong sôcôla nào?
- Ủa, tao tưởng mày dằn bụng bằng bánh mì kẹp cá hoặc phô mai chớ?
Tròn Vo ngậm ngùi:
- Mày không biết bao tử tao khác mọi người à? Thôi đành xực đỡ ba thứ bậy bạ vậy. Còn hơn nhịn đói…
Tarzan cáu:
- Lấy cho nó khúc bánh mì đi Karl. Rồi lên xe. Trời ơi, thằng Katzmeier bốc hơi bây giờ!
Ba quái phóng vùn vụt giữa đêm đen ma quái. Ánh đèn xe đạp chủa chúng hắt về phía trước những luồng sáng nhợt nhạt. Lúc đến dãy phố có căn nhà bất hảo của Katzmeier, bọn chúng đạp từ từ. Coi, gió cứ thổi vù vù trong các bụi cây khiến con phố càng thêm vẻ hiu hắt rùng rợn.
- Đúng là căn nhà này. Để tao kiểm tra thử.
Tarzan nhảy xuống. Hắn đang đứng trước một căn hộ có mặt tiền nham nhở.
- Giữ giùm tao cái xe, quân sư?
Hắn khom người trong bóng tối mò lại cửa nhà. Hai ô cửa sổ sáng đèn, nhưng không cách nào nhìn vô trong được vì rèm che kín mít.
Ở ngay trong cánh cửa có gắn một biển đề bằng đồng mà hắn cũng không tài nào đọc nổi. Trong cơn bí, Tarzan lướt đầu ngón tay trên tấm biển, sờ soạng từng chữ cái khắc trên đó: R. KATZM…
“Ôkê!” Hắn nói thầm. Không còn gì nữa để nghi ngờ, hắn nhanh chóng vọt về chỗ hai quái.
- Đúng là nhà gã. Ủa, mày vừa nói gì vậy Willi?
- Đâu có. Cái bụng tao nó kêu đó chớ.
- Mày còn muốn gì nữa, bữa ăn tối cực kì thịnh soạn, chưa kể mới xơi một khúc bánh mì.
- Đừng làm tao mang tiếng vô ơn với gia đình quân sư, Tarzan à. Tại ông trời không bao giờ cho tao no quá hai tiếng.
Giọng của Karl kéo hai đứa về thực tại:
- Mình có đột nhập vô không đại ca?
Tarzan chỉ vào một ngôi nhà bỏ hoang, nơi cây cỏ bốc mùi hoang phế.
- Không. Chúng ta sẽ núp sau bụi rậm đó.
- Có lí lắm.
Rõ ràng chung quanh đây chẳng có chỗ trú nào thuận lợi hơn chỗ Tarzan vừa chấm. Con đường vào nhà Katzmeier nằm đối diện sờ sờ. Tarzan lầm bầm:
Đúng lúc đó tiếng động cơ xe hơi rền lên làm thằng mập ngưng bặt như bị dội một gáo nước lạnh. Một chiếc ta-xi chạy đến đậu lù lù trước nhà. Người tài xế bật đèn trong ôtô để khách có thể trả tiền.
Tarzan thì thầm:
- Ute Flaming!
Tròn Vo nghe máu chảy rần rật khắp cơ thể. Nó chồm lên:
- Mụ ta mà xách theo cái máy ảnh là tao tấn công tức khắc.
- Im nào, ông Địa!
Chiếc ta-xi phóng đi êm ru chỉ còn lại Ute Flaming đảo mắt ngó tứ phía. Khi đã yên trí không ai theo dõi, ả đi về phía căn nhà rồi lặng lẽ bấm chuông. Chỉ một phút sau, cánh cửa mở.
Ê, hai thằng Katzmeier và Gerlach xông ra đón khách. Chúng lôi cô ả vào trong và cánh cửa đóng sập sau lưng.
Tarzan gật gù:
- Thấy chưa quân sư, mọi giả định trong cuộc hội nghị của chúng ta đều thành sự thực. Tao cho rằng bọn chúng sẽ có một hành động gì đó để cướp lại số tiền bằng…
Hắn bất chợt khựng lại vì cánh cửa của căn nhà hé ra. Hành lang lúc này tắt phụt ánh đèn. Ba bóng người bước ra sân.
Tiếng Katzmeier nghe rõ mồn một:
- Tụi anh đã tập hợp các chứng cớ. Thằng chó đẻ đó vẫn còn ngụ ở phố Lirbelkopf. Chậc chậc, phen này gã sẽ được… lên ruột. Em ở đây chờ anh đi lấy xe. Em sẽ là tài xế đó Ute ạ.
Ba quái nín thở.
Tiếng giày Katzmeier gõ cồm cộp trên nền gạch phía nhà xe. Gerlach đứng im lìm như một tượng đá còn Ute Flaming không nén được nỗi bồn chồn. Ả cứ quàng đi quàng lại chiếc khăn trên cổ liên tục.
Tiếng xe nổ máy sau căn nhà. Katzmeier cho xe lăn bánh dừng ở đường cái và nhường tay lái cho Ute. Kloesen thì thào:
- Một chiếc BMW trắng đời cũ.
Đèn pha xe hơi nháng lên. Tarzan nói nhỏ:
- Chúng chạy về phố Lirbelkopf. Tao biết rành con đường ấy. Tao cũng có thể đoán “thằng chó đẻ” mà Katzmeier vừa nguyền rủa là ai! Nó không phải là một trong ba gã cuỗm những trái mìn thì cứ chặt đầu tao thành… ba khúc.
*
Trong căn nhà tồi tàn nhất của con phố vốn dĩ cũng tồi tàn mang tên Lirbelkopf, ba gã đàn ông đang quây quần quanh một cái bàn. Nhà chỉ có mỗi một buồng, kèm một gian nhỏ vừa làm nhà bếp vừa làm phòng tắm, nơi lũ gián ghê tởm vẫn khiêu vũ đêm đêm… Tiền thân nó chỉ là một gara, đã được sửa sang lại.
Ba gã đàn ông ngồi quây quanh bàn. Miệng của chúng không ngừng lẩm bẩm dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn treo bẩn thỉu. Khói thuốc xì gà đắt tiền được chúng phun tối đa kèm theo hơi rượu cô-nhắc nồng nặc.
- Ba trăm ba mươi ba ngàn ba trăm ba mươi ba đồng…
Gã Đầu Lê thở phào.
Té ra chúng vừa đếm tiền xong. Ba đống chiến lợi phẩm xếp thành chồng cao nghệu làm mắt chúng nổ đom đóm.
Thằng Franz chớp con mắt… lé:
- Chúng ta giàu sụ…
Benno không cười. Gã đã say chếnh choáng. Trên cái đầu nhẵn bóng của gã mướt rượt mồ hôi. Gã lải nhải:
- Có chí làm quan có gan làm giàu. Tao chỉ mong rằng đừng vì sự tham lam mà nội bộ mất đoàn kết.
Franz Mắt Lé ú ớ:
- Tại sao?
Paul tu thêm một ngụm rượu. Gã đã uống sang chai thứ hai. Gã giương con mắt đầy gân đỏ khệnh khạng đứng dậy:
- Nhà vệ sinh ở đâu tụi bay?
Benno tự nhiên giật mình. Có thật gã quái gở này đi giải quyết “công việc đó” hay là đi… lấy súng. Mẹ, mày định chơi tụi tao để độc quyền ôm trọn một triệu mark ư?
Gã gừ gừ như chó:
- Sao mày bết quá vậy?
- Cái gì bết? Tao mắc tè mà.
- Thực không?
Mặt gã Đầu Lê Paule lạnh tanh:
- Mày quả là một đứa đa nghi như quỷ sứ. Mày phải nhớ rằng không có con dao tao gí vô cổ con nhỏ đó thì đừng hòng có số tiền này.
- Nhưng không có tụi tao vẽ kế hoạch và rủ rê thì mày cũng đừng hòng mà…
Giọng giảng hoà của Franz Mắt Lé chen vào ngọt xớt:
- Có im giùm tao không mấy cha. Giàu đến nơi rồi còn bày đặt sinh tật. Tiền bạc cũng như linh hồn. Hồn ai nấy giữ.
Benno vẫn không quên cảnh giác. Gã hơi xuống giọng:
- Nơi vệ sinh thì ở nhà bên kia. Nhưng nếu mày chỉ có ý định đi “tè” thôi thì cứ việc “xả” đại ngoài vườn. Cây cối nhà tao sẽ biết ơn mày lắm lắm.
Paule cười khẩy:
- Còn tao cũng sẽ biết ơn tụi mày nếu tụi mày không mó những bàn tay nhám nhúa vô phần chia của tao. Thằng nào rớ vào là coi như giũ sổ. Tao đã nói là làm, nhớ đó.
Paule nhún vai đi tập tễnh qua cánh cửa nhà xe đối diện với khoảng vườn. Gã hít một hơi thật sâu, lùa điếu xì gà sang mép bên kia và nhổ một bãi nước bọt xuống khoảng vườn đã bị biến thành bãi rác.
Ba phút sau, từ sau đống rác nhô ra gã không dám nhích một bước chân nào nữa.
Quỷ sứ ạ, trước mặt Paule là hai bóng đen đang mon men đến cánh cửa như hai bóng ma. Bọn hung thần nào vậy? Gã mới nảy sinh ra câu hỏi thì thấy… hai bóng ma bỗng thò tay vô túi áo.
Phía sau cửa tiếng thằng Benno cứ bô bô, chẳng hay biết gì:
- Chúng ta sẽ có rượu, gái và khiêu vũ…
Tiếng thằng Franz phụ họa:
- Chúng ta là những ông hoàng…
Hai thằnglưu manh nào biết phía bên ngoài cửa là hai cánh tay của kẻ thù với hai con chó lửa.
Súng lục! Paule chợt hiểu. Chó thật! Toàn thân gã đột ngột lên cơn sốt rét. Hai bóng ma là hai thằng Katzmeier và Gerlach chớ ai. Chẳng lẽ một thằng nào đó đã làm… lộ tẩy. Chỉ có thể là thằng trọc Benno. Chính nó đã “hỏi cung” trực tiếp bọn tài xế…
Cửa nhà xe bị đá tung. Tiếng Katzmeier như tiếng của Tử thần:
Vậy là hết! Đi đời một triệu mark. Nhưng đối đầu với hai khẩu súng thì… Lạy Chúa, gã chưa đến nỗi u mê. Paule Đầu Lê lẳng lặng chạy qua căn nhà. Đôi mắt ti hí của gã muốn lòi tròng khi thấy một chiếc BMW màu trắng. Hề hề, cuối cùng thì ta cũng có phương tiện để đào tẩu đây, trước khi hai thằng kia hiểu ra là thiếu gã.
Gã núp trong bóng tối tường nhà và chết điếng khi hiểu ra cớ sự. Mạt lộ thật, chiếc BMW vẫn có một con đàn bà ngồi trong. Còn đằng kia là tiếng rú thê thảm của hai thằng Benno và Franz Mắt Lé.
“Không thể núp ở đây chờ chết, trong khi bọn tài xế đang đếm tiền cho vô bao tải”. Paule vòng sang tòa nhà láng giềng. Gã lủi như con chồn đến đằng sau chiếc BMW. Ê, ả đàn bà cầm lái vẫn thả hồn mơ mộng.
Paule quyết định sinh tử. Nhất chín nhì bù. Một sống hai chết. Gã giật mạnh cánh cửa xe và nhào tới ngồi lọt ngỏm bên cạnh Ute Flaming.
- Cứu tôi!
Người đàn bà la lên nhưng con dao bấm đã chặn ngay cuống họng. Giọng Paule rờn rợn:
- Câm mõm lại, búp bê. Đây là lần thứ hai tao gí dao vào cổ mày phải không? Không có lần thứ ba đâu.
Hơi thở gã nồng nặc mùi rượu khiến Ute ho sặc sụa. Ả sợ đến nỗi không dám bịt mũi.
- Tôi… tôi… muốn sống…
- Ồ, vậy thì tốt lắm. Tao sẽ xem cái giá của mày. Giá của mày tương đương một triệu mark. Để xem mày có giá với đồng bọn tới đâu. Nếu muốn mày sống, tụi nó phải nôn ra một triệu.
*
Gã Đầu Lê không ngờ mình đang bị một cặp mắt chiếu tướng. Từ khoảng cách chưa đầy ba mươi mét, Tarzan đâu dễ dàng bỏ qua một cái bóng lởn vởn mò lại chiếc BMW. Cái bóng hiện hình thành nhân dạng. Đúng là tên “chôm” mìn tướng tá dị hợm đã đánh lừa hắn trong Rừng Quỷ.
Tarzan hơi ngỡ ngàng bởi con dao loang loáng trong tay gã. Gã định thanh toán nhân vật nào ngồi trong xe hay sao? Y như rằng, tên lưu manh đã giật tung cửa…
Tarzan quay xe đạp lại không một chút chần chờ. Hắn còn phải đón hai chiến hữu đang mệt đứt hơi vì cuộc đua tốc độ vừa rồi. Tròn Vo thở hổn hển:
- Tao… tao lại đói nữa rồi…
Tarzan bịt miệng thằng mập bằng thông tin nóng hổi:
- Chiếc BMW đang đậu đằng kia. Tao đã nhìn thấy thằng Đầu Lê vung dao sáng quắc. Tụi mình “trúng quả” rồi. Tao có cảm tưởng tất cả bọn cướp tiền đang tụ tập ở đây. Hai băng, đủ mặt.
Máy Tính Điện Tử ngó dáo dác:
- Phải tìm ngay một trạm điện thoại
- Chứ gì nữa. Mày và Kloesen làm việc đó giùm đi. Báo cho cảnh sát càng sớm càng tốt.
- Ừ!
Hai chiếc xe đạp vừa tới chưa kịp nghỉ mệt được… ít phút đã lại phải lên đường tức khắc.
Giờ thì chỉ một mình…Tarzan. Hắn khoá xe dính với một bờ rào và vừa chạy như cheo vừa trườn như rắn về phía chiếc BMW. Khỏi phải nói đến nghệ thuật di chuyển của Tarzan, không hổ danh là Người Khỉ, hắn mò đến sau đuôi chiếc xe không một tiếng động. Coi, những âm thanh hỗn độn bên trong chiếc BMW chọc vào màng nhĩ hắn.
Sau tiếng được tiếng mất của thằng Đầu Lê là giọng nói thất thanh của Ute Flaming:
- Hãy tha… cho… tôi, tha…
Lạy Chúa, té ra trong xe còn có một người đàn bà, và lại là ả Ute mới chết. Ả hình như đã trở thành con tin của gã Đầu Lê ma quái. Vậy thì băng nhóm của cô ta trốn đâu hả trời?
Nỗi nghi vấn của Tarzan đã được giải đáp tức thì. Từ bên hông vườn hai bóng đàn ông đang khệ nệ tiến lại. Tarzan thò đầu khỏi cốp xe vài centimet. Trời đất. Hai thằng tài xế Katzmeier và Gerlach từng xuất hiện trên truyền hình chớ còn ai. Hắn nín thở chú ý vào một cái túi lớn mà Katzmeier xách trong tay kè kè.
Đúng lúc đó, cửa sổ chiếc BMW được quay xuống. Tiếng của Ute Flaming run run:
- Anh Robert!...
Ả rên thảm thiết:
- Anh và Gerlach không được bước thêm một bước nào hết. Nghe em đi, Robert. Em đang bị người đàn ông này đe doạ. Gã gí dao sát cổ em. Các anh hãy dừng lại. Tôi sắp bị cắt cổ…
Hai tên cướp đang hùng hổ bỗng khựng lại như chạm phải một bức tường vô hình. Gerlach hoàn toàn chết điếng.
Nhưng Katzmeier thì khác hơn. Tiếng gã lạnh như băng:
- Chuyện gì vậy?
Ute rên rỉ:
- Gã chỉ cần số tiền. Gã yêu cầu Fritz Gerlach liệng súng xuống đất và xách theo cái túi. Fritz phải đút cái túi qua cửa sổ xe. Em… em sẽ cho xe chạy. Hiểu em chứ, Robert? Em đang bị bắt làm con tin. Chừng nào xe chạy khỏi vòng nguy hiểm gã sẽ thả em xuống.
Katzmeier cười như nắc nẻ. Có lẽ trong đời chưa bao giờ gã có dịp cười hả hê như vậy:
- Cô lầm to rồi. Cô tưởng tôi sẽ ngu xuẩn hi sinh một triệu mark vì mạng sống của cô chắc? Thằng ở trong xe nghe đây: Mày là Paule Đầu Lê phải không? Những thằng đồng bọn của mày đã xì ra cái tên gớm ghiếc ấy cho tao. Ê, Paule, người đẹp đang ngồi cạnh mày đối với tao chẳng là “cái thớ” gì. Mày có quyền lái xe đi và thậm chí cưới ả làm vợ, hề hề… Tao chỉ cần có tiền, tiền.
Ute gào rú như điên dại:
- Robert, anh…
Tiếng rú của ả thê lương đến nỗi gã đồng bọn của Katzmeier cũng phải động lòng. Gerlach nói không kịp thở:
- Mày… mày… không thể làm thế được, Katzmeier?
Da thịt của Tarzan nóng ran. Hắn ghìm cơn phẫn nộ để bò sát dưới đất như một con gián. Tình thế không cho phép hắn chờ đợi nữa. Tarzan liều mạng nhìn qua cửa sổ xe.
Coi, thằng ác ôn Paule Đầu Lê đang dụ dự con dao bấm lúc đưa lên lúc hạ xuống. Phải tấn công và tiêu diệt thằng này ngay tức khắc trước khi gã ra tay sát thủ.
Các cơ bắp của hắn gồng lên. Sai một li là đi một dặm. Mà một dặm là… một mạng người. Hắn đứng phắt dậy như một cái lò bị nén bật tung và tiến hành hai động tác một lượt.
Động tác thứ nhất: giật tung cửa. Động tác thứ hai: giáng một đòn Atêmi sở trường vô động mạch cổ của Paule. Nói thì vậy nhưng hắn thực hiện chỉ trong tích tắc. Coi, thằng ác ôn nếm mùi Karatédo hảo hạng té lăn xuống sàn không phát ra nổi một âm thanh nào. Chỉ có tiếng động của con dao khô khốc. Ả Ute ngắm Tarzan như ngắm một thiên thần… Miệng ả há hốc:
- Lạy Chúa!
Katzmeier cũng cảm thấy có chuyện gì xảy ra. Từ trong bóng tối, giọng gã nghe như mắc nghẹn:
- Thằng nào vậy hả?
Gã nháy mắt với Gerlach và lăm lăm súng chạy vòng sang bên kia chiếc BMW để quan sát cho kĩ. Khi chứng kiến trước mặt mình chỉ là một thằng nhãi ranh, gã cười gằn:
- Đối với mày, tao chẳng dùng súng để làm gì…
Katzmeier ngưng tiếng cười là lao tới như con báo. Gã có vẻ tự tin ở nắm đấm quyền Anh của mình. Thực đáng tiếc cho gã, chỉ trong chớp nhoáng, thân thể gã bị bốc lên trời quay vù vù không thua một cái chong chóng.
Katzmeier đập mạnh đầu xuống mặt đường nằm bất động. Bàn chân của đối phương sát rạt bên cạnh. Tiếng Tarzan nghiêm nghị:
- Bỏ súng xuống và cấm nhúc nhích, ông Gerlach. Các vị thua cuộc rồi, dù miếng ăn đã kề miệng.
Tên cướp còn lại đang bối rối thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên. Ute Flaming thì thào:
- Lạy Chúa, cũng lại là cậu bé này.
Tarzan nhếch mép:
- Cảm ơn vì đã nhận ra người quen… Đội săn bắt cướp đã tới đó, thưa quí vị.
Nào, hai chiếc xe tuần tra đã lao tới. Những nhân viên hình sự mặc đồng phục nhảy xuống lẹ làng.
Fritz Gerlach thở dài đánh sượt.
Mà không riêng gì gã phải thở dài. Ngoài gã đút tay vào còng, hai thằng Paule và Katzmeier cũng cùng chung số phận. Tarzan nhanh chóng báo cáo tình hình cho viên chỉ huy đội một cách ngắn gọn.
Benno và Franz, nằm bất tỉnh trong căn nhà tồi tàn vì bị Katzmeier nện bằng báng súng vào gáy cũng đã kịp tỉnh dậy để đút tay vào còng.
Ute Flaming khóc như mưa. Cô nàng ân hận cay đắng. Giấc mơ một triệu mark tan biến đã đành, điều ả đau đớn hơn là chàng tình nhân mặt tàn nhang Katzmeier đã lộ mặt… sở khanh đàng điếm. Ả thút thít:
- Đừng còng tay tôi. Tôi biết cách ra xe.
Hai quái Karl Máy Tính và Kloesen lúc ấy cũng lò dò tới. Thằng mập khép chân cái rụp trước Tarzan dù mồ hôi vã ra như tắm:
- Thưa đại ca, tao đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tarzan thừa hiểu cu cậu sắp đòi hỏi gì, nhưng giọng nói viên chỉ huy đội săn bắt cướp đã vang lên:
- Gần như cả thành phố bị lừa về vụ ăn cướp xe X7, trong khi ba chú em làm sáng tỏ mọi thứ chưa đầy 12 tiếng. Không thể tưởng tượng được.
Tarzan nhắc nhở:
- Ông kể tên còn thiếu mất một bạn gái: Gaby Glockner. Con gái của thanh tra Glockner. Bạn ấy đã tham gia từ đầu nhưng riêng vụ đêm nay tụi cháu không muốn để bạn ấy theo. Chiến tranh trong bóng tối là chuyện của cánh đàn ông mà.
*
Trong phiên toà, năm gã Katzmeier, Gerlach, Benno Tippel, Paule và Franz đều bị lãnh án tù giam khá nặng. Chỉ đáng trách và đáng thương cho Ute Flaming. Cô ta chia tay với con chó nhỏ Ballerina mà nước mắt ròng ròng.
Gaby quan tâm đến số phận con chó nhất:
- Nó sẽ được đưa vào đâu hả Tarzan?
Đại ca TKKG trả lời cụt ngủn:
- Trại chó!
- Ồ, đâu có được. Mình sẽ xin nó về cho một cô bạn mình nuôi. Cô ấy rất thương súc vật, con Ballerina lại xinh xắn hết biết.
Tròn Vo xía vô bằng một câu lãng nhách:
- Coi chừng con Oskar ghen tị phản đối đó Gaby?
Công Chúa giật tóc Tròn Vo:
- Chà, ai cho phép bạn đánh giá thấp tư cách của Oskar vậy hả. Thấy ghét! Coi chừng mất máy ảnh lần nữa đó.
Thằng mập rụt cổ lại hết hồn. Nó vừa mới được cảnh sát trao trả chiếc máy ảnh. Chiếc máy ảnh được Ute Flaming giấu kín trong một cái thùng vùi dưới cỏ sau vườn của cô ta. Trước đó, số tiền một triệu mark cô ta cũng dồn hết xuống cái thùng cho tới khi bị hai thằng Đầu Lê và Mắt Lé trấn lột.
Tròn Vo gửi cuốn phim đã chụp cho ông Rosenthal tráng rửa. Thật xui xẻo cho nó, những bức hình được nó coi là tâm đắc nhất đều bị loại khỏi những giải thưởng báo chí.
Riêng tấm ảnh nó chụp hai tên cướp nam, nữ và cặp chó ngộ nghĩnh bên ao vịt lại bội thu một kết quả không ngờ. Tròn Vo nhảy tưng tưng:
- Người ta đã chú thích dưới tấm ảnh: “Đây là Katzmeier và Ute Flaming, cặp tình nhân trong vụ cướp X7 và cô bé Gaby Glockner, người đã góp phần làm sáng tỏ vụ án”.
Tarzan cười:
- Có thế mà cũng nhảy như khỉ.
- Không dám, thưa đại ca. Nhuận bút tờ báo trả cho bức hình cũng khá đó. Còn cao hơn cả giải nhất cuộc thi ảnh kìa! Tôi sẽ khao mọi người.
Tarzan thở dài:
- Lại một bữa chén xả giàn chớ gì?
Tròn Vo toe toét:
- Vụ này thì đại ca phán đoán trật lất rồi. Tụi mình sẽ tổ chức đi chơi ở Straubing, bang Niederbayern. Ở đó có một sở thú, nghe nói có nuôi giống mèo rừng đích thực. Tao muốn được tận mắt nhìn thấy một con xem sao, thay vì cứ phải phán đoán hoài từ móng vuốt của… một nhân vật trong Tứ quái tụi mình…
Chưa kịp dứt lời, thằng mập đã lo co cẳng chạy liền. Nó biết rõ những cái móng tay của Công Chúa sắc tới mức nào.
Tarzan và Karl thì phá lên cười vui vẻ.
GIỚI THIỆU TẬP SAU
Một bạn gái cùng lớp với Tứ quái tình cờ bắt gặp hai con tem quí hiếm trị giá tới 400.000 mark giấu trong buồng tắm. Ai là chủ nhân của hai con tem này?
Câu chuyện đến tai TKKG. Chưa bao giờ họ để một sự việc bắt đầu như vậy mà không có kết thúc.