Tarzan và Gaby thả bộ trên phố Forcheimer. Gió lạnh buốt. Gaby kéo cao cổ áo, nói nhỏ:
- Bạn không thấy lạnh sao Tarzan?
- Không! Chắc Gaby muốn ở nhà xem phim hơn chớ gì.
- Không! Mình thích đi dạo trong đêm trăng hơn. Chỉ tiếc là… Karl và Tròn Vo không cùng đi.
- Ờ, tiếc thật!
Gaby hất tóc ra đằng sau, gặng hỏi:
- Bạn thấy tiếc thật sao, Tarzan?
Tarzan tỉnh queo:
- Thì chính Gaby vừa nói vậy mà. Mình bao giờ chẳng cùng ý kiến với bạn.
Gaby hài lòng khoác tay hắn. Trời lạnh nhưng hai má cô bé đỏ ửng:
- Vậy hả. Thế nếu mình lại nói: “Ơn chúa! May mà Karl và Tròn Vo không cùng đi!” thì bạn cũng đồng ý chứ, đại ca?
Tarzan lại tìm cách lảng tránh đề tài mà hắn cho là nguy hiểm:
- Đến trung tâm thị trấn rồi kìa Gaby. Mình sẽ đi đâu đây?
- Vô khách sạn Palace!
- Để chúc lành ông giáo sư trước cuộc phỏng vấn hãi hùng ngày mai ư?
- Rất đúng.
Hai đứa dừng lại hỏi thăm một người đàn ông đang ung dung dắt chú bẹc-giê đi dạo trước cổng khách sạn. Người đàn ông cau mày:
- Tất cả các phòng đều chật khách rồi. Chúng tôi đang tổ chức đại hội.
Gaby cười giòn tan:
- Tụi cháu rành điều đó. Nhân danh những người viết bài cho báo chí “quốc tế”, tụi cháu chỉ cần phỏng vấn ông giáo sư chớ không có ý định mướn phòng.
Người đàn ông chỉ còn biết lắc đầu nhìn theo hai đứa.
*
Trong giây lát, đám sương mù đen ngòm chụp lên trí não của ông giáo sư loãng ra. Cơn hôn mê đột ngột tan biến. Bây giờ thì ông lại có cảm giác khác, thân thể cứ lắc lư như ngồi trên võng hoặc bị một ai đó khiêng đi. Mắt ông bắt đầu mở hé. Trời ạ, ông vẫn còn sống sờ sờ, bằng chứng là bầu trời đầy sao nhạt nhòa và vầng trăng màu da cam phía trên cao kia. Nhưng tán cây vẫn tiếp tục lướt qua.
Vị giáo sư lại bị choáng và bất tỉnh một lần nữa.
Lần tỉnh dậy thứ hai, ông hiểu mình không còn ở ngoài trời. Quanh ông toàn không khí nóng, chưa kể hai cánh tay bị trói chặt. Bàn tay chạm phải kim loại. Ánh sáng hư ảo, màu xanh lục luồn qua kẽ mắt ông.
Ánh sáng màu xanh lục tràn ngập khiến Oberthur cảm thấy những bức tường và trần nhà xa vòi vọi. Lạy Chúa, chúng đều làm bằng kính trong suốt. Rõ ràng ông đang bị trói nằm trên chiếc bàn kim loại đầy những thiết bị và máy móc quái đản.
Ba sinh vật vây quanh ông, không hề cử động, ngó lại càng quái đản hơn. Bọn chúng như những người máy bằng kim loại bóng loáng. “Y hệt những bộ áo giáp của những hiệp sĩ trung cổ”. Oberthur nghĩ thầm. Toàn thân chúng kín mít chỉ chừa các kẽ hở ở những nơi vốn là mắt mũi con người. Trước ngực chúng là một hình vuông đỏ rực như màn hình vô tuyến.
Ê nào, ba sinh vật đã nhúc nhích. Chúng lấy dây cáp, máy móc, những cái kẹp bằng kim loại gắn vào cánh tay và bàn chân ông. Đến lúc này ông mới biết vành tai ông cũng đã bị mắc dây tự hồi nào. Không lẽ cơn hôn mê khủng khiếp đến thế ư? Mớ thiết bị nơi tai phát ra tiếng vo vo kéo dài như bầy ong.
Giáo sư Oberthur không cần phải đặt thêm một câu hỏi nào nữa. Rõ ràng ông đang lọt vào một phi thuyền vũ trụ. Một trong ba người máy lặng lẽ phủ lên mặt ông một tấm nhựa mỏng mát lạnh. Ông lại cảm thấy đám mây khó ngửi ấy và một lần nữa ngất đi.
*
Cánh cổng sắt của khách sạn Palace không đóng. Tarzan lách qua cánh cửa hé và kéo tay Gaby đi như chạy trên đám sỏi lạo xạo. Mắt hai đứa đã quen dần với bóng tối, mặt sau khách sạn đầy những ban công và các ô cửa sổ sáng đèn.
Dưới bóng tối âm u của một cây dẻ, Tarzan và Gaby dừng lại. Một bãi cỏ xén mịn màng trải ra dưới ánh trăng thơ mộng. Chúng thấy những bãi chơi quần vợt, một hồ bơi và một sân gôn mi-ni.
Vận động viên bơi lội Gaby cảm thấy ngứa ngáy chân tay, thì thào:
- Sao mình muốn phóng xuống nước quá!
Tarzan đùa:
- Khoan đã! Bạn có thể bị cúm vì lạnh. Đợi mình thử nhiệt độ của nước đã chớ.
Hắn ấn Gaby xuống một chiếc ghế dài và chạy một mạch qua bãi cỏ. Hồ bơi ở tận chỗ xa nhất, muốn chạm đến nó phải vượt qua sân gôn mi-ni và bốn luống hoa.
Coi, hắn mới vừa thò tay xuống nước thì... tiếng thét khủng khiếp của Gaby vang lên. Một cô gái bướng bỉnh cỡ Gaby chỉ thét như vậy lúc kêu cứu.
Tarzan cuộn người lại như con nhím và lao vùn vụt hết tốc độ. Hắn gần như muốn té nhào dưới cây dẻ.
Lạy Chúa, Gaby đang ngồi bệt dưới đất, có vẻ run rẩy. Cô bé cố gắng chống tay đứng bật dậy nhưng không nổi. Tarzan dìu cô bé vào chiếc ghế băng. Đúng là cô bé đang run thật.
- Chuyện gì vậy Gaby?
- Một... một... con ma... Không... một quái vật đã lượn quanh mình... Có thể là một người máy.
- Hả?
- Đúng vậy, Tarzan! Gã cao bằng bạn và sáng loáng như một con cá vẩy bạc. Gã từ hướng kia tiến lại và không biết mình đang quan sát gã trong bóng tối. Đùng một cái, gã nhằm hướng mình lao tới khiến mình ngã lăn ra đất. Rồi...
- Rồi bạn la lên, và gã biến mất chớ gì? Đừng có tin ba cái chuyện ma quỉ Gaby ạ.
Cô bé giận dỗi:
- Bạn nghĩ mình nói nhăng cuội sao?
- Ồ đâu có! Mình đoán là bạn đã quá hoảng sợ nên trông gà hóa cuốc thôi. Thấy một người mặc chiếc áo mưa màu nhũ như da cá liền hết hồn…
- Này Tarzan, mình biết rõ mình đã trông thấy gì chứ. Lạy Chúa, Tarzan ơi! Liệu có phải đó là một người ngoài Trái Đất vừa từ đĩa bay bước ra không?
Tarzan cố nén cười:
- Không có đâu. Nếu vậy, ông giám đốc khu nghỉ chắc đã mời mấy người ngoài Trái Đất ghi sổ vàng lưu niệm và tuyên truyền rùm beng rồi. Không, Gaby à, có lẽ bạn vừa trông thấy một kẻ giả trang trái mùa nào đó thôi…
Hắn chưa dứt lời thì ở ngay cạnh bỗng vọng lên tiếng rên của ai đó.
Gaby nép sát vào người bạn:
- Nghe thấy gì không đại ca?
- Có. Đợi mình ở đây nghe. Để mình…
- Không, đừng để mình lại một mình.
- Vậy thì cùng đi.
Hắn nắm tay Gaby rón rén đi về nơi phát ra tiếng rên. Trời đất, té ra âm thanh đó phát ra từ một chiếc ghế dài. Gaby thì thào:
- Có người nằm trên ghế…
- Ừ, nhưng không phải là người máy màu nhũ bạc mà là một ông già tóc bạc mặc áo măng-tô.
Tarzan đánh một que diêm và la lên kinh ngạc:
- Gaby ơi, ông… giáo sư vũ trụ!
Oberthur mở mắt. Cái nhìn vô hồn của ông cứ trân trối vào ngọn lửa que diêm. Ông khó khăn thốt lên:
- Ta… ta nghe được… giọng cháu. Ta có… biết… cháu…
- Chúa ơi, cháu là Peter Carsten đây. Ngày mai ông định sẽ trả lời phỏng vấn của cháu mà. Sao ông lại nằm ở đây?
- Thuốc… mê… ôi, làm ơn đỡ tôi đứng dậy…
Tarzan cấp tốc làm theo yêu cầu của vị giáo sư khả kính.
- Ông bị tấn công bằng thuốc mê phải không? Tụi cháu sẽ đi báo cảnh sát.
- Khoan đã cháu. Họ sẽ cho là tôi mất trí. Cảnh sát không tin những gì tôi vừa chứng kiến đâu.
Tarzan cảm thấy nổi da gà. Không lẽ gã người máy của Gaby là sự thật một trăm phần trăm ư? Hắn ngờ ngợ:
- Điều đó khác thường đến vậy kia ạ?
- Ờ, ờ… khoa học không thể chứng minh được. Ngay tôi cũng không tin nổi. Nhưng chắc chắn không phải là ảo ảnh. Tôi đã trông thấy tất cả.
- …
- Một con tàu vũ trụ, cháu ạ. Bọn chúng đã đưa tôi vào trong lòng con tàu ấy - ba sinh vật từ hành tinh khác đến. Chúng giống hệt người máy…