Lần đầu tiên trong đời, Tứ quái đi xa đến thế. Mới đầu là đi dạo, dạo chung quanh chán ngán bèn lấn xa hơn một chút. Thiên hạ gọi là đi ngắm cảnh. Ngắm cảnh mãi cũng chán thì phát triển địa bàn thêm. Cuối cùng thành… mù mịt. Quả thật bốn đứa đã đi chơi mù mịt đến nỗi mất lối về.
Tròn Vo rên rỉ:
- Hai bàn chân “thon thả“ của mình đang sưng lên.
Máy Tính Điện Tử không còn một giọt nước miếng trong họng:
- Còn mình thì khát khô cổ.
Công Chúa suốt ruột hỏi:
- Bao giờ mới đến bến xe hở Tarzan?
Tarzan dừng bước. Cái ba lô sau lưng hắn chứa đầy những cái chai rỗng đã cạn sạch. Hắn dừng lại đột ngột khiến Tròn Vo mất đà té nhào vào người hắn. Những cái chai trong ba lô kêu lanh canh. Tròn Vo ngồi phịch xuống đất, kêu trời:
- Ối, cái đầu tội nghiệp của tao!
Tarzan nói nhát gừng:
- Mình biết rõ hướng phải đi mà. Xuyên qua rừng, băng qua cánh đồng, đến tận Dengenbach. Từ chỗ đó tụi mình sẽ đón xe buýt hoặc tàu điện tốc hành về thành phố.
Tròn Vo lẩm bẩm như người… lên đồng:
- Xe buýt, tàu điện ư? Lúc này nghe nói đến chúng cứ ngon lành như được ăn sôcôla vậy.
Nó bày đặt nói vậy chứ đố dám rờ đến phong kẹo. Ăn đồ ngọt lúc này chỉ có nước… mếu máo. Gaby chớp mắt:
- Dengenbach ở đâu hở “người hùng”?
Tarzan tỉnh khô:
- Ở trong đôi chân bảy dặm của tôi, thưa Công Chúa. Nếu bạn không lê gót nổi thì kẻ hèn này sẵn sàng cõng bạn trên lưng.
Mặt Gaby đỏ au. Cô bé trổ tài… lườm. Còn phải hỏi, Công Chúa mà đã tự ái thì phải biết.
- Xin lỗi nghe, đại ca. Tôi đây thừa sức đi bộ. Chẳng qua giả đò hỏi chơi vậy mà.
Và cô bé gắng gượng xông lên trước ba quái khiến Tarzan hớ… thê thảm. Hắn nhìn theo cô bé, não nùng:
- Ôi, một mĩ nhân có trái tim bằng đá.
Tròn Vo chồm tới ghé sát cái miệng đầy mùi kẹo vào vành tai Tarzan:
- Đừng than thở nữa đại ca. Mình biết “tẩy” nhau quá mà. “Nàng” bày đặt nhõng nhẽo đó. Thế nào cũng tìm một chỗ “dưỡng cặp giò” vàng ngọc cho xem.
Miệng sôcôla của thằng mập “linh” thiệt. Rõ ràng Gaby đang nhắm một kho chứa cỏ lớn đi tới.
*
Kho chứa cỏ sừng sững trên một cái gò thoai thoải. Gió táp mưa sa đã khiến lớp sơn nâu bên ngoài ngả màu. Vài viên ngói trên mái nhà cũng đi “du ngoạn” từ khuya. Tuy nhiên cái kho còn đủ sức chứa cỏ ăn suốt mùa đông cho ít nhất vài trăm con bò sữa.
Tarzan ngắm nghía cái kho:
- Thôi được. Tụi mình nghỉ chân ở đây!
Gaby quay lại thăm dò hắn:
- Mình vô được không đại ca?
- Được quá đi chớ. Mình đâu có ăn cắp của ai. Cũng sẽ không làm hỏng thứ gì.
Cả đám bước vào kho. Bên trong tối và mát mẻ chưa từng thấy. Cái nóng hầm hập của tháng bảy cứ việc xê ra khỏi nhà kho.
Nào, nửa trong kho chất đầy cỏ cao nghều nghệu tới ba mét, nửa ngoài đầy những nông cụ với một xe cút kít loại lớn, một lưỡi cày đã bị sét, vài cái rương trống, một lô một lốc những bao khoai tây với phân nửa đã bốc mùi mốc meo. Bất ngờ Tròn Vo nhảy phốc về phía sau tới nửa mét la oai oái:
- Trời ơi, có… đôi mắt xanh lè kìa!
Giữa hai cái rương có “đôi mắt xanh lè” thiệt. Nhưng Gaby đã mò lại gần reo lên:
- Một con mèo, ông thần ơi. Tưởng gì…
- Chớ có đụng vào nó, Gaby. Lỡ mèo điên thì sao?
- Ờ, cũng có thể. Nhưng các bạn coi nè, lũ mèo con mới kháu khỉnh làm sao! Thương ơi là thương.
Máy Tính Điện Tử tuyên bố:
- Mình phải lăn lên cỏ cho sướng cái lưng mới được.
Nó phóng vô đống cỏ như thong dong xuống hồ bơi. Tròn Vo phóng theo tức thì. Hai thằng leo lên chỗ cao ngất ngưởng, cởi giày vớ ra ngồi phệt xuống. Tròn Vo la lên khoan khoái:
- Chà, còn êm hơn nệm ở kí túc xá.
Gaby và Tarzan cũng lần lượt trèo lên đống rơm khổng lồ. Công Chúa hôm nay mặc váy Jeans nên có vẻ lúng túng rất ư là… con gái. “Nàng” còn kều rều về nỗi lũ cỏ cứ nghịch ngợm chọc vào chân khiến ba thằng bạn đều phải ái ngại.
Bốn đứa nằm bên nhau duỗi thẳng chân. Tarzan tế nhị đẩy ba lô sang cho Công Chúa gối đầu nhưng cô bé nhăn nhó:
- Cảm ơn, nhưng mình đâu có quen gối đầu trên đám vỏ chai cứng ngắc. Này, nếu mình lỡ ngủ quên thì đánh thức nghe!
Đúng lúc đó Tarzan nghe thấy tiếng động. Hắn ngồi phắt dậy:
- Suỵt…
- Chuyện gì vậy Tarzan?
- Không nghe hả Gaby? Tiếng động cơ xe hơi.
Bốn quái vểnh tai nghe ngóng. Hình như chiếc xe hơi đang đến gần. Nó băng qua đường đồng tiến lại kho chứa cỏ. Tarzan ngó qua cánh cửa hé. Lạy Chúa, một chiếc “VW” màu lam lù lù. Hắn nói nhanh:
- Tụi mình hết đường chuồn rồi. Chui vô cỏ lập tức!
Tiếng động cơ tắt hẳn. Một người đàn ông đẩy cửa bước vào, cẩn thận đóng cửa, đứng im vài giây như nghe ngóng động tĩnh. Tứ quái nín thở giương mắt ngó.
Coi, gã đàn ông tướng tá cao lớn, thô kệch. Chân xỏ đôi giày nặng trịch, bên trên là bộ quần áo bằng vải chống thấm nước màu xanh lá cây.
Tarzan nghĩ thầm: “Có lẽ ông ra là chủ nhân của kho chứa cỏ này”. Hắn mới nghĩ đến đó thì người đàn ông đã đặt cái giỏ đi chợ cũ mèm xuống đất, mắt ngó quanh dáo dác. Ông ta lầm bầm điều gì đó trong miệng nghe như tiếng than thở rồi ôm từ đống cỏ ra một bó to tướng trải xuống nền kho. Nào đã xong, ông ta tiếp tục lấy trong giỏ ra một cái hộp bìa đựng giày đặt trên chiếc chiếu cỏ.
“Gã định làm gì vậy hả?”. Câu hỏi thầm của Tarzan đã được trả lời tức khắc. Người đàn ông rút trong túi áo ra một cây nến rồi bật lửa hơ chân nến và cắm chặt nó trên nắp hộp giày. Ông ta còn rải một lớp cỏ khô mỏng quanh cây nến đang cháy tỏa mùi thơm ngầy ngậy như sáp ong. Xong xuôi ông ta lùi lại ngắm nghía công trình của mình, gật gù một cách hài lòng và ung dung ra khỏi kho chứa cỏ. Chưa đến mười giây, tiếng động cơ xe hơi đã rền vang và nhỏ dần.
Tarzan như bị một con nhện độc cắn. Hắn rụng rời nhảy khỏi đống rơm:
- Thằng cha này thiệt gian ác quá…
Tròn Vo thò đầu ngơ ngác:
- Mày sao vậy đại ca?
- Không lẽ mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây! Cảm ơn Thượng đế đã dẫn đường chúng ta đến đây để bắt tại chỗ hung thủ. Phen này vô mánh lớn.
- “Mánh” nào?
- Trời đất, phần tiền thưởng cho việc tóm cổ “Con Quỷ Lửa” chứ sao. Mày không đọc báo à? Người ta đang truy lùng tên đốt nhà từ nhiều tháng nay nhưng thất bại. Dư luận đang xôn xao về “Con Quỷ Lửa” vô hình…
Thằng mập há hốc miệng:
- Con Quỷ Lửa!
Tarzan chỉ cây nến:
- Bằng chứng gã để lại rành rành. Đúng một giờ nữa cây nến sẽ cháy hết và bén vào cỏ khô, bùng lên. Đương nhiên lửa sẽ lan sang đám cỏ xung quanh và… a lê hấp, cái “nệm cỏ” chúng ta vừa chui vào sẽ bị cháy rụi. Còn tên đốt nhà thì… ngoại phạm. Đâu có ai chứng kiến gã đốt, thậm chí gã có thể đang ngồi nhậu lai rai với một vài bằng hữu nào đó để nhờ họ làm chứng.
Tròn Vo tru tréo:
- Đúng là một tên ném đá giấu tay xảo quyệt. May làm sao tụi mình lại đang có mặt ở đây để dập tắt đám cháy. Nhưng… kiếm nước ở đâu bây giờ đại ca?
Gaby nhìn nó cực kì chán nản:
- Bạn chẳng xứng đáng là một thám tử chút nào. Dễ ợt vậy mà cũng la. Tại sao không thổi tắt cây nến?
- Ờ há! Vậy sẽ đỡ tốn công hơn đó.
Cái mặt tròn như “bánh bao… chiều” của Kloesen đực ra khiến cả đám phì cười. Có điều tiếng cười của Gaby tắt sớm hơn ai hết. Cô bé giẫm chân thình thịch tức giận:
- Con Quỷ Lửa thiệt không biết đến mạng sống của kẻ khác. Gã mặc kệ lũ mèo con mới đẻ bị thiêu cháy.
Máy Tính Điện Tử lắc đầu:
- Nếu có cháy cũng chẳng sao đâu, Gaby. Mình biết tình mẫu tử của loài mèo mà. Con mèo mẹ sẽ tha từng đứa con chạy xa cả cây số nếu cần.
Gaby sửa soạn… thút thít:
- Thôi đừng diễn tả nữa Karl. Mình thương con mèo mẹ lắm. Thổi tắt nến liền đi.
Tarzan vận dụng hết nội công làm một cái “phù”. Cây nến thiếu điều muốn văng khỏi nắp bìa cái hộp.