Sáu đứa trẻ biết có chuyện gay cấn bèn dán mắt vào cánh cửa để ngỏ. Coi kìa, một người đàn ông đang đè hai nắm đấm xuống bàn giấy của ông Rettberg, khuôn mặt lão ta đỏ như tôm luộc.
Ông Rettberg vẫn bình tĩnh:
- Nếu cái bóp của ông bị mất đâu đó trong rạp xiếc này thì tức khắc sẽ có người nộp lại chỗ tôi. Ông cứ yên tâm ngồi đã. Rồi chúng ta cùng tìm kiếm nó.
Ông giám đốc vẫy sáu đứa trẻ còn đứng ngoài thập thò. Khi chúng bước vào, nét mặt người đàn ông bị mất cắp đã bớt vẻ căng thẳng. Tuy nhiên lão vẫn gầm gừ:
- Ông biết trong bóp có bao nhiêu tiền không hả? Hai mươi hai ngàn mark đúng. Đó là một món tiền béo bở ngay cả đối với ông, ông rõ chưa?
Ông Rettberg nhăn mặt:
- Đừng hồ đồ và trơ trẽn như vậy, ông bạn. Tôi sẽ mời cảnh sát đến để làm rõ vấn đề.
Rettberg quay số gọi cảnh sát. Ông không muốn bị người đàn ông lạ mặt xúc phạm thêm. Khoang xe lúc này đã chật người, hai “xà ích” và hai vận động viên nhào lộn vây quanh bàn giấy của ông giám đốc.
Rettberg quay sang người đàn ông:
- Tôi chưa biết quý danh của ông?
- Wolfram Watzl!
Tarzan nhìn lão Watzl ngờ ngợ, hắn có cảm giác đã chạm trán lão ta ở đâu rồi. Coi, lão có bộ mặt bẹt, dày thịt với ánh mắt vô hồn dù cố làm ra vẻ giận dữ.
Thượng sĩ Mayr xuất hiện khá nhanh chóng. Có lẽ anh ta đang lái xe gần đó. Mayr rút sổ ghi chép.
- Sao? Chuyện gì vậy?
Lão Watzl tuôn ra một tràng như súng liên thanh:
- Ăn cắp, thưa ông cảnh sát. Tôi bị mất cái bóp. Tôi biết nó rớt đằng sau rạp xiếc. Cửa ấy không cho khán giả vào, chỉ dành riêng cho người trong rạp xiếc. Còn nửa tiếng đồng hồ mới tới buổi diễn nên tôi đã tò mò qua cửa đó để quan sát các chuồng thú. Mới ít phút đây thôi…
Thượng sĩ Mayr sốt ruột:
- Mời ông vào vấn đề cho!
- Tôi bị trượt chân và té sấp. Có lẽ cái bóp văng ra lúc đó. Mãi đến khi trở lại lối cửa chính tính mua đồ ăn lót dạ, tôi mới biết mình bị mất bóp. Trời ơi, tôi đã lùng sục khắp nơi… Ai đã nhẫn tâm cướp nó? Trong bóp có hai mươi hai ngàn mark được bó thành sấp. Tôi là thanh tra khu vực tỉnh nên được ủy quyền thu tiền của các khách hàng. Trời ơi, tiền của họ…
Thượng sĩ Mayr ngắt lời lão:
- Dù sao đây cũng chẳng phải một vụ ăn cắp mà chỉ là biển thủ của rơi không trả lại thôi.
Câu nói của viên thượng sĩ khiến mắt lão Watzl sáng rực. Nhưng Blitti thì tái mặt uất ức. Cô hét:
- Nếu nghi ngờ, xin mời các ông hãy khám xét các khoang xe của chúng tôi.
Dirk cũng không nhịn được. Nó la ầm ĩ:
- Và kiểm tra luôn những chuồng thú dữ, cả chuồng…
Nó bỗng nín khe vì ánh mắt nghiêm nghị của bố. Ông giám đốc từ tốn nói:
- Tôi không thể đảm bảo cho tất cả nhân viên của mình, nhưng nhiều năm nay trong đoàn không có chuyện trộm cắp. Ông có muốn tôi tập hợp mọi người lại không?
Mayr lắc đầu. Anh ta nhét cuốn sổ ghi chép vào túi:
- Trước hết chúng ta hãy tìm thật kỹ quanh lối vào rạp xiếc.
Những người có mặt đều đổ ra các ngõ ngách tìm kiếm cái bóp. Thật vô ích, cái bóp vẫn… tàng hình. Lão Watzl la lên oai oái:
- Không thể được. Rạp xiếc phải bồi thường hai mươi hai ngàn mark cho tôi.
Thượng sĩ Mayr thấy khó xử. Rõ ràng anh ta cũng có ấn tượng không tốt lắm về những nghệ sĩ lưu động. Anh ta xếp hạng họ ngang với những cư dân du mục digan, vốn là những kẻ chuyên gây rắc rối đủ thứ.
Anh nhíu mày hỏi ông Rettberg:
- Đoàn xiếc còn lưu diễn bao lâu ở đây?
- Một tuần.
- Được rồi, chúng tôi sẽ liên hệ với ông sau. Về vụ này…