Tứ quái đạp xe hối hả trên đường quốc lộ. Mới đầu giờ chiều mà đã thấy mây đen vần vũ, những tia chớp vẽ chằng chịt trên bầu trời.
Công Chúa than thở:
- Hi vọng mình sẽ không bị ướt dọc đường.
Tròn Vo cắt ngang hi vọng nhỏ nhoi của cô bé ngay lập tức:
- Mình vừa bị mấy giọt mưa rơi trúng người xong.
Tarzan la lên:
- Ê, có người băng qua đường.
Quả là có một người sắp băng qua đường thật. Cách chỗ chúng khoảng một trăm mét, một bà cụ kéo lê đằng sau một cái xe nhỏ chở hàng đang nhìn quanh dáo dác. Con đường bị ngập nước đến mắt cá chân làm cụ bối rối.
Tarzan chưa tìm ra cách gì giúp bà cụ khốn khổ thì từ xa một chiếc xe hơi chạy lại. Chiếc xe thong thả qua mặt chúng và… đùng một cái, tay lái xe rú hết ga phóng bừa qua vũng nước bẩn thỉu sát bà cụ. Trời ạ, bà cụ té ngồi ra đằng sau lãnh nguyên một trận mưa nhân tạo toàn bùn lầy nước đọng.
- Chúa ơi…
Tarzan lao đến nhưng đã muộn màng. Chiếc xe hơi biến mất bỏ lại bà cụ ướt sũng như chuột lột. Từ mái tóc bạc phơ của bà, những giọt nước chẳng tinh khiết gì cứ nhỏ xuống tong tong. Bàn tay nhăn nheo đưa lên vuốt mặt. Tarzan xúc động lắp bắp:
- Cháu đã trông thấy hết. Thật là một kẻ vô lương tâm! Cháu nghĩ là hắn đã cố tình, thưa bà.
Gaby cũng phẫn nộ không kém:
- Chọn đúng chỗ để rồ ga như thế chỉ có thể là cố tình.
Bà cụ gật đầu. Cụ chừng tám mươi tuổi. Những nếp nhăn xếp dày trên khuôn mặt đồi mồi. Điều lạ lùng là đôi mắt bà vẫn sáng như sao. Bà cụ thì thầm:
- Phải, ông ta luôn chờ đợi những cơ hội như vậy!...
- Cụ biết hắn ta sao?
- Đã từ lâu rồi tôi vẫn bị Will Thiessen gây chuyện như vừa rồi đó các cháu. Bản chất của Will Thiessen…
- Gã Thiessen này điên rồi chăng?
Bà cụ đưa đôi mắt tinh anh nhìn bầu trời. Giọng bà xa vắng hơn bao giờ hết:
- Các cháu tốt bụng và biết thương người nhưng Thiessen thì khác hoàn toàn. Ông ta chỉ mong tôi chết càng sớm càng tốt để có thể chiếm đoạt ngôi nhà của tôi. Các cháu hiểu không, Thiessen là chủ thầu xây dựng giàu nhất vùng này. Tham vọng của ông ta là thiết lập một loạt khách sạn “mini” để đón khách du lịch ở bìa rừng, nơi có ngôi nhà của tôi. Ông ta đã mua được các toà nhà quanh đó. Riêng tôi vẫn ngáng đường ông ta. Là vì tôi đã không đồng ý bán nhà cho ông ta. Nhưng tôi đã sống ở đó trên năm mươi năm, và không muốn đi nơi khác vào những ngày cuối cuộc đời. Và vì thế mà ông ta thù tôi. Có lẽ đến một lúc nào đó rồi tôi cũng đành thua cuộc. Thân cô thế cô, không con cái, làm sao ngăn cản được ông ta? Tim tôi lại đang có chuyện. Ông nhà tôi xưa làm thuyền trưởng, đã ở lại ngoài biển vì đắm tàu…
Bà cụ thở dài mệt nhọc.
Đám trẻ im lặng. Sau đó thì tức giận bùng lên. Tarzan cảm thấy máu nóng bốc tới… đầu:
- Ông Thiessen chủ thầu đó ở đâu hả cụ?
- Trong biệt thự lớn ngay đầu thị trấn. À, còn tên họ tôi thiết tưởng cũng nên cho các cháu biết. Tôi tên Martha Truels.
- Rất cảm ơn cụ Truels.
Tarzan quay lại các chiến hữu:
- Các bạn giúp cụ Truels đưa cái xe về nhà. Tôi có công chuyện phải đi một chút…
Hắn đạp xe đi, còn nghe bà cụ hỏi:
- Cậu ấy tính làm gì vậy kìa?
Giọng Gaby hãnh diện:
- À, theo như cháu đã biết thì bạn ấy sẽ cho cái lão Thiessen ấy một vố ra trò đó.
Giông tố bỗng nhiên thịnh nộ. Sấm rền, chớp giật, mưa tuôn ào ào. Người Tarzan ướt sũng nhưng cơn giận của hắn chẳng hề dịu đi.
*
Biệt thự Thiessen toạ lạc trên một khuôn viên rộng rãi. Chiếc xe hơi của gã đậu trước gara. Các trang thiết bị ở toà nhà có thể liệt vào loại “xịn” nhất. Kia kìa, dưới mái che trên sân thượng, một gã đàn ông đang ngồi ghế xích đu miệng ngậm điếu xì gà phì phèo.
Tarzan đạp ào ạt về phía sân thượng và đột ngột thắng két. Bùn bắn ra tung toé. Gã đàn ông lập tức giật thột giương cặp mắt bê trắng dã nhìn hắn. Ê, cái cằm của gã xệ hai ba ngấn ngó phát tởm.
- Mày điên rồi hả thằng nhỏ? Ai cho phép mày xông vào vườn cấm của tao?
- Ông điên thì có, thưa ông… Thiessen!
- Hả?
- Chứ sao, tôi mới cho bùn bắn sơ sơ mà ông đã hoảng hốt. Hồi nãy ông còn làm trò tồi tệ hơn thế nữa kia. Ông đã dùng xe hơi ép một bà cụ đáng tuổi mẹ của mình khiến bà đứng tim suýt chết. Ông biết tội của mình rồi chớ? Mình mẩy bà cụ toàn bùn nước dơ dáy còn thức ăn tươi trên xe kéo thì bị hư hỏng. Ông đúng là một thằng người… tồi.
Coi, Thiessen há hốc cái miệng đầy răng vàng sáng chói. Gã thè lưỡi liếm răng như một con sói đói mồi.
- Tao sẽ “ăn thịt” mày, thằng nhỏ lếu láo kia. Chưa có ai dám nói năng với tao kiểu đó. Nils!
Gã gầm lên lần thứ hai:
- Nils!
Tarzan quay đầu lại nhanh như chớp. Nils là tên một con chó bẹc-giê hung hãn chăng? Không phải, đó là một thằng thanh niên lực lưỡng đang cắm cổ chạy về hướng sân thượng.
Điều xì gà của Thiessen trỏ vào Tarzan như một mệnh lệnh:
- Bịt mõm cái thằng chó đẻ đó lại cho tao. Nó dám nói láo xằng bậy với tao đó.
Nils là một thằng thanh niên khổng lồ, cỡ hai mươi tuổi và giống “ông già” như tạc trừ cái cằm chưa bị chảy xệ. Răng nó cũng nhe ra, không phải màu vàng mà… trắng hếu.
Tarzan cảm thấy mọi chuyện trở nên khôi hài. Hắn vẫy vẫy tay:
- Chào nhé! Tôi đi đây!
Thằng Nils ngước đôi mắt về phía Thiessen:
- Nó chuồn kìa, ba ơi!
Chuồn à? – Tarzan nghĩ trong khi thủng thẳng dận bàn đạp – Chà, đồ bị thịt, nếu mày biết được rằng tao bỏ đi thế này là phước bảy mươi đời cho mày đó!
Tarzan tăng tốc độ khiến thằng Nils rượt theo muốn hụt hơi. Nó dừng lại thở hồng hộc và giơ cao nắm đấm. Cơn giận của Tarzan chợt tan biến. Hắn cười, ngoái nhìn lại, thấy Thiessen bố đã nhảy dựng dậy, hai cánh tay ngắn ngủn chống nạnh, đầy căm tức.
*
Ngôi nhà của bà cụ Truels đã cũ nhưng vẫn quyến rũ như truyện cổ tích: đây đó có các tháp nhỏ, ban công, ô cửa kính cổ kính. Hoàn toàn khác những căn nhà thô kệch xây dựng ven biển, chỗ ở của bà cụ huyền ảo lạ lùng.
Gaby chạy ra đón khi Tarzan còn chưa kịp bấm chuông:
- Ướt hết rồi hả Tarzan?
- Không đáng kể gì đâu Gaby!
- Yên tâm đi, cụ Truels sẽ phơi bạn lên dây phơi mà – Gaby cười.
Chiếc áp pull cũng dính bết vào người cô bé, quần bò sáng màu thì thẫm hẳn đi. Hai đứa kéo nhau vào một gian bếp ấm cúng, nơi có Karl và Kloesen chờ sẵn.
Bà cụ Truels thoáng vẻ lo lắng:
- Cháu ngồi vào bàn ăn đi. Các bạn cháu đã tiết lộ cho bà về cháu. Cháu vừa ở chỗ Thiessen thật hả?
- Cháu đã bảo cho lão biết cháu nghĩ gì về lão. Bà phải tố cáo lão ta đi.
Cụ Truels lắc đầu:
- Thôi, cháu ơi. Ở vào tuổi của bà, người ta thường hết chịu nổi những xúc động mạnh như ở tuổi thanh niên. Trái tim bà đã mệt mỏi lắm rồi… Cháu ăn đi chớ, đói rồi còn gì.
Tarzan cầm một miếng bánh mì dăm-bông ăn ngấu nghiến. Sau cơn mưa hắn thấy đói bụng cực kì. Hắn vừa ăn vừa kể lại câu chuyện.
- Bà biết gì về thằng Nils hở bà?
- Ồ, nó là con trai một của Thiessen. Cũng tàn bạo và trơ trẽn như cha nó. Không ai dám động vào cha con Nils, họ có đủ tiền “mua” tất cả.
Tarzan cười cười:
- Cháu sợ gì chuyện đó! Chưa ai “mua” nổi cháu.
Máy Tính Điện Tử trầm ngâm nãy giờ, lúc này mới lên tiếng:
- Nhưng các bóng ma lại là chuyện khác đó Tarzan!
Tarzan trợn tròn mắt:
- Ai kia?
Tròn Vo xen vào:
- Bà cụ Truels không chỉ có một kẻ thù duy nhất là gia đình chủ thầu xây dựng Thiessen, bà còn bị những con ma từ thế giới bên kia về dọa dẫm. Hẳn là giữa trời và đất vẫn có những thứ mà mình chưa có biết.
Công Chúa cong môi:
- Chẳng có ma quỷ nào trên đời này cả. Mình nghĩ rằng…
Bà Truels không để cho bọn trẻ bàn tán lâu. Bà nói:
- Này nhé, có thể các cháu nói bà lẩm cẩm. Bà đành chịu. Nhưng điều này chính mắt bà thấy, đêm đêm lũ ma kéo từ trong rừng ra, mắt sáng rực. Chúng thường xuất hiện lúc dày đặc sương mù, gõ vào các cánh cửa. Lưỡi thè dài thượt rất rùng rợn. Thật là khủng khiếp! Sẽ có ngày bà lăn ra chết vì sợ thôi.
Tarzan sửng sốt:
- Chúng xuất hiện từ hồi nào, thưa bà?
- Từ dạo đầu năm.
Tarzan liên tưởng đến một nguyên nhân khác. Hắn nói:
- Còn gã Thiessen? Gã hận thù bà từ lúc nào? Có phải cũng từ đầu năm không ạ?
- À, à… có lẽ. Tháng 11 năm ngoái ông ta còn ngồi ở nhà bà. Bà không mời ông ta ăn bánh mì dăm-bông như các cháu, bà chỉ mời ông ta một li rượu. Mới đầu ông ta tưởng bà giả bộ từ chối bán nhà để… ép giá, nhưng khi hiểu ra rằng bà sẽ ở mãi nơi đây đến lúc chết thì ông ta nổi giận đùng đùng…
- Cháu hiểu rồi…
Tarzan cười tủm tỉm trong khi bà cụ choàng tay lên vai Gaby âu yếm:
- Cháu xinh đẹp quá Gaby ạ! Bà và ông nhà không có con cái, lúc nào bà cũng ao ước có một cháu gái như thế.
Mặt Công Chúa đỏ ửng:
- Dù cháu đã có hai bà nội, ngoại ở nhà, bà vẫn là người bà… thứ ba, bà chịu không?
Cụ Truels sung sướng:
- Cảm ơn cháu. Cả mấy cháu trai cũng vậy nghe.
Cảnh đó khiến Tarzan thấy cần phải làm ngay một việc:
- Tuyệt quá, thưa bà. Vậy nếu bà không phản đối, tụi cháu sẽ thanh toán gọn lũ ma rừng giúp bà nha!
- Lạy Chúa, cháu… cháu nói gì thế?
Tarzan tỉnh bơ chỉ vào chiếc bàn kê cạnh giá móc áo có đặt máy điện thoại:
- Bà đừng lo cho tụi cháu. Nếu có lũ ma rừng xuất hiện, bà làm ơn báo gấp cho tụi cháu. Trong phòng cháu không có máy điện thoại, nhưng bà có thể quay số máy của anh phụ trách trại Gunther. Anh ấy là bạn thân của tụi cháu.
Bà cụ Truels đưa hai tay ôm đầu. Tarzan tấn công thêm một câu cuối cùng:
- Tụi cháu muốn nhìn tận mặt loại ma quái đã làm bà… của tụi cháu suýt chết, được không bà?
Bà cụ cảm động nói nhỏ:
- Thôi được, tuy nhiên các cháu phải cẩn thận. Bà hứa sẽ gọi điện.
*
Về đến trại hè, Tứ quái tìm gặp ngay Gunther. Tarzan thong thả tường thuật nội dung câu chuyện cùng dự tính của cả nhóm. Người sinh viên phụ trách mệt mỏi xoa bộ râu… xồm:
- Hừm… Các em đặt tôi vào tình thế khó xử quá. Ban đêm, quy định cho tuổi các em là tuyệt đối cấm rời trại. Tôi phải làm sao đây chớ…
- Nhưng… những con ma đang làm bà cụ chết dần chết mòn.
- Ờ, ờ…
- Anh phải thấy rằng những con ma rừng đó không ai khác hơn là bọn lâu la của lão Thiessen quỷ quái. Chính lão đã thuê chúng giả ma nhát bà cụ nhằm mục đích chiếm đoạt ngôi nhà. Một là bà cụ sẽ bán tháo bán đổ ngôi nhà vì quá sợ. Hai là bà sẽ đứng tim mà chết. Anh có đành lòng đứng ngoài cuộc không?
- Hừm. - Gunther vẫn do dự - Nhưng còn luật lệ của trại…
- Anh nghĩ coi, chắc chắn tụi em không đời nào bỏ mặc bà cụ rồi. Và tụi em có thể trốn trại khi cần thiết, khỏi cần ý kiến của anh. Có điều, nếu anh không giúp tụi em thì làm sao tụi em biết bọn ma xuất hiện lúc nào? Hay anh muốn tụi em đêm đêm tới đó rình? Bà em có đủ buồng ngủ, và thức ăn của trại so với thức ăn của bà chỉ như cơm tù…
- Hả? Em ăn nói gì kì vậy Tarzan? – Gunther toét miệng cười – Trưa nay chúng ta vừa xực món thịt hầm ngon chưa từng thấy đó thôi.
Tròn Vo trách móc:
- Không ngon bằng ở nhà bà cụ. Mà ở đây, em chỉ được chén có… ba suất.
Gunther thôi gãi râu:
- Thôi thôi, được rồi các ông thần nước mặn. Coi như tôi không biết gì hết. Và đôi khi tôi sẽ mộng du đi tới chỗ các em ban đêm để báo cho các em về một cú phôn nào đó. Nhưng xin mấy ông thần nhớ cho, ngày hôm sau là tôi quên sạch đó, không còn nhớ mình đã làm gì đâu!
- Ôkê! – Tarzan cười khoái trá – Em luôn hình dung một người phụ trách phải chịu chơi như anh vậy đó.
Tứ quái cũng cười rộ tán thưởng trong khi Gunther lại tiếp tục xoa bộ râu rậm.
*
Đêm đó Tròn Vo yên trí ngáy vang như sấm. Máy Tính Điện Tử thì rên rỉ trong một cơn ác mộng tuồng như bị… bóng đè. Chỉ có Tarzan vểnh tai thao thức trong căn phòng tối om. Gió rít ngoài hiên.
- Tarzan…Tarzan…
Tiếng gọi kèm theo tiếng gõ cửa dựng Tarzan dậy khỏi giường. Hắn mở cửa và nheo mắt gặp Gunther đang cười hà hà hai tay dang rộng đóng vai… kẻ mộng du:
- Bà của các em vừa báo tin là có một con ma đang chập chờn quanh ngôi nhà của cụ.
- Cảm ơn anh Gunther! Anh đúng là một người phụ trách hết sẩy đó!
Tarzan rút êm vào phòng, bật đèn và tức tốc mặc quần áo. Hắn sử dụng hai tay lay hai chiến hữu:
- Dậy gấp Karl, Kloesen. Ma… đến.
Chỉ có một mình Karl Máy Tính giụi mắt hưởng ứng. Tarzan đành bồi thêm một cú vào tai Kloesen:
- Ê, Tròn Vo. Giờ ăn đến rồi. Bánh mì pho-mát và ca cao. Măm, măm…
Cả một khối tròn tròn mập mập bật lên như lò xo. Trời ạ, không có gì đánh thức được Kloesen ngoại trừ vấn đề ăn uống.
Vậy là xong hai mạng. Tarzan làm tiếp nhiệm vụ cuối cùng. Hắn rón rén ra hành lang nhón chân lên cầu thang để đến phòng… con gái. May phước cho hắn, con Oskar lập tức thò mõm ra hít hít và sau đó là tiếng thì thầm của Gaby:
- Tarzan hả? Đợi mình mặc áo lạnh.
*
Bốn đứa đạp xe đạp như bị… ma đuổi. Còn hai trăm mét nữa thì đến chỗ rẽ vào nhà cụ Truels. Sương mù ở đây dày đặc, nhưng cũng không thể ngăn cản đôi mắt chim ưng của Tarzan.
Hắn đột nhiên ra lệnh:
- Dừng lại. Nhìn kìa!
Một chiếc xe hơi loại nhỏ đang hả hê lăn bánh trên con đường cát giáp bìa rừng. Hai ngọn đèn pha mờ mờ chiếu về hướng thị trấn.
Gaby thảng thốt:
- Có thể nó vừa nhổ neo khỏi nhà bà cụ Truels?
Tarzan bóp bàn tay thành nắm đấm:
- Chắc vậy. Nào, các bạn hãy đến lo cho bà cụ. Tôi sẽ bám theo “con ma” trên chiếc xe.
Hắn vừa dứt tiếng là nhấn bàn đạp liền. Chẳng có gì khó khăn, cứ nhằm hai bóng đèn hậu mà mở hết tốc lực. Ê, chiếc xe hơi âm thầm vào một gara, đèn pha tắt phụt. Tiếng cửa đóng sập lạnh lùng. Một bóng đàn ông nhô khỏi xe, cười như tiếng mèo kêu rồi đánh một que diêm.
- Nils, lần này tao khủng bố ra trò.
- Phải vậy mới được. Mụ già trước sau gì cũng tắt thở.
Giọng thằng thứ hai vọng từ phía bên trái. Khỏi cần nhìn mặt, Tarzan cũng biết nó được phát ra từ cái miệng đểu cáng của thằng Nils Thiessen.
Thằng lái xe lúc này đã ngậm điếu thuốc. Đốm lửa đỏ rực vì gã rít quá mạnh, trong một giây, Tarzan “chụp ảnh” gã. Coi, thằng này “già” hơn Nils một chút với mái tóc bù xù như tổ quạ thật bẩn mắt. Gã làu bàu:
- Mày vẫn đem tiền theo đó chớ?
- Một trăm, như đã thoả thuận.
Tiếng tờ bạc loạt soạt.
- “Ông già” tao đã hết kiên nhẫn. Màn kịch diễn tới nửa năm mà mụ già vẫn chưa ngán. Mụ đếch bán nhà mới chết.
- Ối dào, tại tụi mình nương tay quá. Tao có cách làm cho bộ xương mục của mụ đứt ra từng đoạn kia. Mày nghe không ? Hồi nãy tao đã tru như những hồn ma hú gọi từ địa ngục.
- Nhưng vẫn không nước mẹ gì!
- Thì mụ già hoảng sợ bật sáng hết các phòng đó thôi.
- Mày đúng là đồ con bò Jens à. Bao giờ mụ chẳng làm như vậy. Mai tao sẽ phối hợp với mày. Lần này thì chắc chắn mụ sẽ… qua đời. Nào, trước hết chúng ta sẽ phá huỷ đường dây điện khiến nhà mụ tối om. Sau đó thì lẻn vào nhà, mụ thắp cây nến nào mình thổi tắt cây nến đó. Tao có trong tay chìa khóa cửa hậu. Hiểu chưa Jens? Hai thằng mang theo bộ quần áo phủ lân tinh. Hà hà, mụ sẽ vào nhà thương điên là cái chắc…
- Mày không ngán mụ già gọi điện thoại sao?
- Hà hà, tao sẽ tháo bộ phận “mini” ở ống nói để vô hiệu hóa cái máy, sau đó sẽ lắp lại. Mình là… ma mà. Ma thì không được làm hư đồ đạc.
- Hê hê, nhưng lại được phép làm hư… bộ óc mụ già. Mười một giờ đêm hả chiến hữu?
- Ôkê! Cứ như cũ, mười một giờ đêm. Đi xe của mày nghe!
Tarzan cảm thấy máu bốc lên đầu. Mặc kệ hai thằng tiếp tục thì thầm, hắn lặng lẽ rút không một tiếng động. Vậy là đủ thông tin rồi! Khốn nạn thật, hai thằng thanh niên khoẻ mạnh hùa nhau tiêu diệt một bà lão. Nhưng lần này thì chúng đã tính lầm…
*
Các cửa sổ nhà cụ Truels đều sáng trưng. Tarzan thấy Karl và Kloesen túc trực ở ngưỡng cửa.
- Bà cụ có sao không?
Kloesen khoác tay hắn:
- Chỉ phải uống vài giọt an thần. Còn cuộc điều tra của đại ca ra sao?
- Vào trong, tao sẽ kể.
Hội nghị Tứ quái khai mạc cạnh lò sưởi với sự tham dự của một thành viên dự thính tóc bạc phơ. Tarzan lên tiếng trước:
- Lần này chỉ có một con ma thôi, phải không cụ? Vậy thì con ma đó tên là Jens, già hơn thằng Nils Thiessen một chút, mỗi suất diễn được thù lao một trăm mark. Tóc tai nó rối tung như tổ quạ. Bà thấy trong người sao hả bà? Bà có mệt lắm không?
- Ồ, không. Những giọt thuốc đã công hiệu. Nhưng… cháu nói sao nhỉ… À, lũ ma ấy không có thật sao?
- Vâng, chẳng có hiện tượng siêu nhiên nào hết. Con ma Jens chỉ là lâu la của gia đình Thiessen mà thôi. Ngay đêm mai sẽ có thêm một con ma nữa xuất hiện với mục đích là trục xuất cho bằng được bà ra khỏi căn nhà của mình.
Bà lão Truels gõ bàn tay co lại thành nắm đấm lên mặt bàn giận dữ:
- Bà sẽ chẳng bao giờ sợ chúng nữa. Bà biết cách “nện” chúng.
Tarzan im lặng. Hắn thừa biết đêm mai hai thằng mọi rợ đó sẽ hoá trang thật khủng khiếp và vì thế bà cụ càng tránh giáp mặt chúng càng tốt. Trái tim bà đã mỏng manh lắm rồi. Hắn vỗ về:
- Cháu hiểu nỗi lòng bà, nhưng chuyện đó thì để tụi cháu lo. Tối mai, tụi cháu sẽ giấu xe đạp dưới tầng hầm và không lộ diện. Câu chuyện rùng rợn về những bóng ma đã đến lúc kết thúc.
Bà lão Truels tiễn đám trẻ ra đến bìa rừng. Trên đường về, Tarzan kể cho các chiến hữu nghe về kế hoạch khủng bố của thằng Nils gian ác. Hắn nói:
- Mình không dám kể lúc nãy vì sợ bà cụ sẽ đứng tim.
Ba quái bàng hoàng. Karl bàn:
- Đây là vấn đề nghiêm trọng. Có lẽ chúng ta nên báo cảnh sát.
Tarzan không chịu:
- Cảnh sát sẽ được biết, nhưng là khi tụi mình đã bỏ rọ hai thằng! Trước hết tụi mình phải nghe được từ miệng chúng - những bằng chứng sống - rằng chính Will Thiessen đã giao việc cho chúng. Ngoài ra, tôi muốn Gaby và Oskar sẽ ở lại trại đêm nay. Với một cô gái, vụ này…
- Con gái thì không phải là người sao Tarzan? Thêm nữa, mình đã có bạn… à… có các bạn bảo vệ. Mà mình đâu có khi nào làm hỏng việc chớ! – Gaby xịu mặt phản đối.
- Ờ, thật ra thì chưa khi nào! – Tarzan xác nhận.
Suýt nữa thì hắn nói thêm “Quỷ tha bạn đi, Gaby ơi! Bạn phải biết là tôi chỉ lo cho bạn. Chỉ vì sự an toàn của bạn. Nếu có gì xảy ra với Gaby, tôi sẽ hoá điên liền. Tôi sẽ nghiền mấy con ma thành cám…”. Nhưng hắn lại nín thinh. Hắn thà tự cắn lưỡi còn hơn để lộ những ý nghĩ sâu kín của mình. Gaby không buông tha hắn:
- Này, Tarzan, bạn vừa nói “thật ra”, vậy chớ thế nào là “không thật ra” vậy?
- Thôi được, bình tĩnh đi Gaby. Bạn chưa khi nào làm hỏng việc. Bạn sẽ đi cùng tụi này, cả con Oskar nữa, nhưng sẽ ở trên lầu, cùng với bà, chịu không? Tụi này vẫn còn ba chọi hai mà.
Giờ thì đến lượt Gaby suýt buột miệng “Một chọi hai thì đúng hơn, vì đã đánh lộn thì trông đợi gì ở Karl và Tròn Vo!”. Nhưng cô bé cũng lại nín thinh. Cô sợ hai quái kia mếch lòng vì thực ra bọn nó đâu có hèn. Chỉ hơi thiếu sức mạnh cơ bắp thôi.
*
Tối hôm sau, lúc tắt đèn đứa nào cũng còn rúc trên trên giường. Ấy vậy mà chỉ nửa tiếng sau, lúc chín giờ rưỡi, trong khu trại không còn một mống quái nào hết. Lúc mười giờ kém mười lăm, bà cụ Truels mở cửa hậu đón lũ cháu thám tử. Mọi cửa sổ buông rèm kín mít để vô… chiến dịch.
Tarzan ra lệnh:
- Bà, Gaby và con Oskar ở trên gác, khoá kỹ, không được bật đèn. Đám con trai tụi cháu sẽ phục kích dưới này, hai con ma sẽ tưởng rằng bà đã ngủ.
Lúc mười giờ bảy phút đèn bếp cũng tắt nốt. Máy Tính Điện Tử và Tròn Vo thủ sẵn mỗi đứa một cây gậy to tướng trong bóng tối. Tarzan ngồi trên cầu thang lăm lăm đèn pin. Gió bắt đầu hú quanh nhà cùng với tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài khung kính cửa sổ.
- Choang…
Trời ạ, có tiếng kính vỡ trong buồng tắm. Tiếng kính vỡ hay là nỗi phẫn nộ của cơn mưa?
- Suỵt!
Tarzan đứng bật dậy tiến về buồng tắm bằng bước chân của con rắn mối. Căn buồng tối đến tức thở. Sau ô cửa kính vỡ xuất hiện một bóng người. Gã mở chốt, thản nhiên trèo vào và thoải mái thở hồng hộc. Không có lấy một ánh lân linh. Một con người hẳn hoi chớ chẳng phải ma quái ngụy trang nào cả, ngã cái bịch cạnh bệ xí.
Tarzan bật đèn pin chĩa thẳng vào kẻ không mời mà đến:
- Ăn trộm phải không?
Gã “cái bang” lùi lại run rẩy. Mùi hôi hám từ người gã bốc lên. Coi, không phải là “gã” mà là “lão”. Một lão già rách rưới, mồm méo xệch, mắt đổ ghèn, râu rối bù. Dễ chừng lão ta chui ra từ một hố rác.
- Tao giết mày, thằng oắt!
Lão già giang hồ thét lên như sắp khùng và nhảy xổ vào Tarzan. Chẳng có gì phức tạp, hắn nghiêng người rồi quăng lão ta nằm gọn trong cái bồn tắm không chứa nước. Lão già đưa hai tay ôm mặt rống inh ỏi:
- Đừng đánh tôi, tôi đâu có làm gì…
Tarzan ngao ngán:
- Chẳng ai thèm đánh lão. Ngó bộ dạng lão cũng biết là dân “cái bang bốn túi”. Sao? Ngọn gió nào thổi lão đến đây?
- Chẳng có… gió nào thổi. Tôi thấy… thấy một ngôi nhà bỏ hoang nên… nên…
- Nên lão định ăn trộm chứ gì? Này nhé, lão đã lọt vô căn nhà toàn những võ sĩ giác đấu. Biết điều thì nằm yên trong tầng hầm đặt lò sưởi. Tôi sẽ nhốt lão ở đấy và chỉ thả ra nếu lão chịu câm miệng khoảng nửa tiếng. Lão nghĩ sao?
- Vâng, vâng…
Máy Tính Điện Tử cất lưỡi lúc Tarzan bố trí xong chỗ ở mới cho lão ăn trộm sinh bất phùng thời:
- Mẹ kiếp! Đêm gì mà lạ! Bỗng chốc có tới hai vụ đột nhập liền, nếu mà bọn kia cũng tới thật.
Kloesen thì thầm:
- Ê, nói nhỏ một chút. Hình như tủ lạnh ngưng chạy rồi kìa.
Quả như thế, tiếng “rì rì” của tủ lạnh đặt trong bếp đột nhiên im lặng. Qua cái lỗ tai cực kì nhạy bén của thằng mập, Tarzan hiểu rằng hai thằng yêu quái Nils và Jens đã thực hiện xong công đoạn thứ nhất: cắt đường dây điện. Bằng chứng là hắn thử với tay ấn công tắc đèn. Chẳng có một tia sáng nào lóe lên.
Công đoạn thứ hai của chúng khởi sự từ tiếng chìa khoá nghe lách cách. Cánh cửa mở thốc hất một luồng gió lạnh buốt. Tiếng mưa rào phụ hoạ với tiếng ếch nhái về đêm nghe rợn người.
Coi, cả ba đứa đồng loạt dựng tóc gáy. Một bộ xương người lắc lư cái đầu lâu và từng lóng xương xanh lè ánh lân tinh. Bộ xương cố tình di động chậm chạp để hớp hồn người yếu bóng vía. Đâu đã hết, đi đằng sau bộ xương là một hình thể dị dạng được phủ lên một cái áo choàng kiểu tu sĩ thời trung cổ. Dưới vành mũ che khuất mặt mũi lòi ra hai con mắt đỏ rực và hàng răng trắng nhởn. Con ma “tu sĩ” thứ hai cũng phát ánh lân tinh trắng xanh dòm sơ đủ lên cơn sốt rét.
Tarzan mím môi trong khi hai thằng Máy Tính Điện Tử lẫn Tròn Vo đều run như cầy sấy. Có vậy mới thấy bà cụ Truels đáng phục, hắn nghĩ thầm. Tám mươi tuổi với con tim thoi thóp phải chiến đấu hàng đêm trước lũ người ngợm còn đáng gờm hơn ma quỷ thật dưới địa ngục. Vậy mà bà cụ vẫn… kiên cường không thèm… nhả ra một tấc đất cho chúng đặt chân lên.
“Bộ xương” thì thào bằng giọng mũi của Nils Thiessen:
- Điện thoại đây nè!
Nó chiếu… đèn pin cho thằng Jens tóc tổ quạ cười hê hê trong chiếc áo thụng tu sĩ. Coi, khi tay thằng gian ác vừa mới chạm vào cái máy thì thân thể chúng đột ngột sáng loà. Còn phải hỏi, luồng đèn pin của Tarzan đã tập trung lật tẩy chúng: thằng Nils với chiếc áo phông đen và cái mũ chụp kín làm nền, trên cái nền đen tối đó là hình bộ xương và chiếc đầu lâu được vẽ bằng chất dạ quang khá tỉ mỉ. Thằng Jens cũng chẳng kém, toàn bộ cơ thể gã tô vẽ đầy sơn và màu nước.
Hai “con ma” như hoá đá vì sợ hãi. Tiếng của Tarzan bây giờ mới có uy như… chúa quỷ:
- Xin chào, Nils. Các người thật thiếu kiên nhẫn. Tận ra giêng mới bắt đầu lễ hội hoá trang mà, thưa… các ngài ma!
- Thằng nhãi khốn kiếp đó. Cho nó nhừ xương coi, Jens!
Nó dứt lời là thằng Jens tóc tổ quạ lao lên. Tất nhiên chứ sao, thù lao mỗi “suất diễn” lên tới một tram mark chớ đâu phải là ít. Bộ đồ tu sĩ bay phần phật, gã lao về hướng luồng đèn. Tarzan tắt… ánh sáng. Trang phục lân tinh của gã biến thành một cái “bao cát” nhấp nháy trong bóng tối. Chỉ thấy con người gã bị nhấc bổng, quay một vòng và Jens không còn biết chuyện gì xảy ra với gã, sau đó thì bức tường phải hứng chịu một lực quăng khủng khiếp.
Thằng Jens rên lên một tiếng, đổ phịch xuống sàn nằm thẳng cẳng.
Nils Thiessen há hốc mồm không thốt nổi lời nào. “Bộ xương” quay ngoắt đi, toan chuồn qua lối cửa hậu nhưng đã muộn. Nó bị tóm từ phía sau, lẳng vèo qua gian tiền sảnh và rớt oái oăm đúng chỗ Tròn Vo phục kích.
- Bốp!
Mập ta tưởng bị kẻ địch tấn công giáng gấp rút một gậy vô đầu đối thủ. Thằng khốn rú lên như sắp chết, cố gắng lăn sang bên cạnh vô phước làm sao lại ôm trúng chân Karl. Thế là Máy Tính Điện Tử giơ gậy…
- Bốp, bốp...
Vậy là hết đường cựa quậy. Tarzan chỉ còn nghe thấy tiếng khò khè hai đầu sàn nhà. Hắn kêu:
- Rọi đèn pin cho tao, Kloesen. Mình cần quay số gọi cảnh sát gấp!
Đúng lúc đó cửa buồng trên gác hai bật mở. Con Oskar sủa rối rít. Bà cụ Truels thì lẩm bẩm:
- Ồ, hình như mất điện, các cháu à.
*
Xe tuần tra ngừng trước nhà trong tràng pháo miệng vang dội của Oskar:
- Gấu, gấu, gấu…
Hai nhân viên cảnh sát sửng sốt ngắm nghía hai con ma rừng rồi lặng người nghe Tarzan thuật lại mọi biến cố. Họ càng ngạc nhiên hơn khi nghe hắn kết luận:
- Hai gã ác ôn này đã thú nhận rằng cuộc khủng bố kéo dài đến nửa năm này được thực hiện do sự sai khiến của chủ thầu Will Thiessen nhằm đẩy bà cụ Truels ra khỏi căn nhà của bà. Tụi em sẽ làm nhân chứng trước toà nếu bà cụ Truels tố cáo. Nhưng trước mắt, chúng phải bồi thường thiệt hại đường dây điện bị phá hỏng.
- Ngài Thiessen sẽ được một vố nhớ đời đây. Lần này thì tiền bạc cũng không cứu được ông ta. Các em mới giỏi làm sao chớ. Xin bái phục, bái phục!
Hai nhân viên cảnh sát vừa định đẩy hai gã tội phạm ra xe thì Karl như sực nhớ ra một điều gì. Nó la lên oai oái:
- Tụi em còn giữ một tên nữa…
Lão già lang thang được điệu lên từ tầng hầm. Tarzan thì thầm với một viên cảnh sát:
- Em đã hứa với ông ta là sẽ trả lại tự do sau nửa tiếng ông ta chịu im lặng. Các anh giữ chữ tín giùm em.
- Được rồi, chúng tôi sẽ thả lão ở ngoài đường sau khi làm một màn giáo dục pháp luật. Nhưng này, các em định biến chúng tôi thành những kẻ thất nghiệp hay sao? Bao nhiêu trộm cướp các em bắt sạch rồi còn gì…
Tiếng cười ha hả của những người cảnh sát vang ra từ ngoài xe làm bà cụ Truels thêm sung sướng. Bà tủm tỉm thắp nến và có bao nhiêu dăm-bông trong bếp, đem ra hết. Hầu như mọi thứ đều đổ về cái bụng vô tận của Tròn Vo. Mắt bà lão rưng rưng lệ:
- Ôi, nếu không có các cháu… Từ nay bà được yên ổn rồi… Thời gian vừa qua bà bị căng thẳng quá lắm.
Tarzan ngượng nghịu:
- Mọi chuyện đã qua rồi, bà cũng can đảm lắm, bà ạ. Cháu còn nhớ lời một bài hát hồi nhỏ nói về nơi chôn nhau cắt rốn của mình “Cái nhà là nhà của ta, ông cố ông sơ làm ra, chúng ta hãy gìn giữ lấy, muôn năm với nước, non, nhà”. Cụ đồng ý với cháu không?
Bà cụ cười hiền từ, nhìn đĩa bánh. Bàn tay Kloesen đã đặt lên đó tự hồi nào. Nó cười tít mắt:
- “Cái bánh là bánh của ta…”, bà đồng ý với cháu chớ?