Một thành phố có tầm cỡ bao giờ cũng kèm theo một nhà ga tầm cỡ. Người ta dễ dàng bị hoa mắt trước hàng ngàn con người giống họ đi qua đi lại lộn xộn. Chưa kể đến tiếng ồn, ở nhà ga người ta sẽ biết thế nào là sự tra tấn của tiếng ồn: tiếng tàu lửa chạy xình xịch trên đường ray, tiếng thông báo ầm ĩ trên loa, tiếng gọi nhau í ới như rượt đuổi.
Tứ quái đã quen với mọi chuyện trong những cuộc phiêu lưu nên cảm thấy không hề hấn gì. Chỉ khổ cho con chó Oskar, nó chỉ muốn đưa hai chân trước lên bịt đôi tai rủ xuống vì ô nhiễm… tiếng động.
Cả đám đang đứng trên sàn đợi số 9. Mắt Tarzan chăm chú như đang dùng thuật thôi miên. Trên tay hắn là một bó hoa to tướng. Hắn thấy thằng mập Tròn Vo đang run lên. Và, nó giải quyết cơn run bằng cách nhét ngay một miếng sôcôla vào miệng:
- Tại… tại tao ra đây sớm tới… mười bảy phút.
Thằng Karl Máy Tính Điện Tử hưởng ứng liền. Thân thể gầy nhom của nó vốn ít mỡ đề kháng:
- Nếu xe lửa đến chậm chắc tao thành… nước đá.
Gaby mặc áo khoác màu xanh lam có nhồi bông cẩn thận, nhưng cô bé cũng vẫn đung đưa người cho đỡ lạnh:
- Mình cũng như hai bạn. Buốt cả chân, Tarzan này, bạn không lạnh sao?
Cô định chất vấn hắn về phương pháp chống… rét, nhưng hình như hắn đang có vẻ căng thẳng:
Tarzan vẫn dán cái nhìn sang sàn đợi bên cạnh. Hắn càu nhàu:
- Không thấy gì hay sao Gaby? Chúng…
Hắn đưa một ngón tay lên môi ra dấu khi Tròn Vo Kloesen định mở miệng.
Trên sàn đợi số 11 đang chen chúc ít nhất một trăm mạng với những chiếc xe chở vali mạnh ai nấy đẩy. Rõ ràng là thiên hạ đang chia tay nhau. Họ ăn uống, vung vãi, trang bị và mất mát ra trò. Một ngàn không trăm lẻ một chuyện ly kỳ xảy ra nơi sàn đợi, nhưng đó đâu phải là mục tiêu của Tarzan.
Mục tiêu của hắn nằm ở chỗ khác kia: cái thằng xương xương, cao lớn, đi ủng lội tuyết, mặc quần Jeans, thêm áo khoác phi công. Trên cổ áo chật cứng của gã là mái tóc vàng nâu thậm thượt.
Gã đứng xoay lưng lại:
- “Nó” là một trong hai thằng cướp bịt mặt, hiểu chứ các bạn.
Tròn Vo có ý kiến tức thì:
- “Thằng đó” phải không đại ca? Tao… tao thấy quen quen…
Máy Tính Điện Tử lục soát ngay… bộ nhớ:
- Đúng “nó” hả? Vậy thì nó là Detlepho Eco, lớp 12A. Nó là học sinh ngoại trú. Thằng này dám làm “chuyện đó” lắm. Nó là một tên bại hoại.
- Sao?
- Gia đình Eco làm chủ một xí nghiệp chế tạo máy móc lớn. Gã này thuộc dạng “con ông cháu cha”, nhưng gia đình gã chẳng có uy tín gì về đạo đức, hầu như chẳng ai ưa…
Thằng thanh niên đang là đề tài bàn tán của Tứ quái đột nhiên nghiêng người. Coi, bản mặt tai tái của gã đang hất lên cao ngạo. Gã có cặp mắt nhiều tròng trắng.
Tarzan chợt nhớ. Hắn đã từng chú ý đến gã này trên sân trường: một cơ thịt dưới con mắt trái của gã luôn giật giật như muốn tách ra. Triệu chứng của một kẻ bị thần kinh trầm trọng.
Tarzan hỏi bâng quơ:
- Nó cỡ bao nhiêu tuổi?
Máy Tính Điện Tử trả lời:
- Mười tám tuổi chắc chắn. Này… tao nghĩ rằng nó sửa soạn đi đâu hơn là đợi một người nào.
Đúng lúc đó một đoàn tàu sầm sập chạy tới.
Detlepho Eco lùi lại vài bước. Gã đảo mắt lia lịa như đang tìm kiếm ai từ đoàn tàu vừa dừng.
Trời không phụ lòng gã, một người đàn ông mặc áo choàng lông lạc đà lướt qua gã sát rạt. Hai thằng chiếu tướng nhau và sau hai cái nheo mắt, Detlepho gật đầu. Người đàn ông biến mất trong đám đông. Còn Detlepho ư? Gã thọc hai tay vô túi quần đủng đỉnh đi về hướng văn phòng nhà ga.
Tarzan liếc đồng hồ. Chuyến tàu chở mẹ hắn còn tới mười bốn phút nữa mới tới. Hắn nói nhỏ:
- Bọn… “xã hội đen”. Một trăm phần trăm không sai. Chúng đã hẹn nhau bằng tín hiệu. Các bạn đều đã thấy lão đàn ông đó chứ. Y và thằng Detlepho có thể cùng một đường dây mờ ám.
Tứ quái khỏi cần hội ý cũng tự hiểu phải bám hai nhân vật trên sát gót. Chúng thấy Detlepho Eco tiến vào một quán nước trong ga. Riêng người đàn ông mặc áo choàng lông lạc đà thì rẽ ngang đột ngột. Y biến vào một chiếc cửa quay dẫn xuống tầng dưới, nơi có những ngăn gửi đồ tự động.
- Y đi gửi đồ. Chỉ là cái cặp tài liệu mà cũng phải gửi sao? – Tròn Vo thắc mắc.
Tứ quái đem theo nỗi thắc mắc đó đến bên cánh cửa sổ quán nước. Coi, thằng Detlepho Eco vẫn luẩn quẩn ở quầy. Gã gọi một ly bia rồi đưa lên miệng tu ừng ực mà không biết mình đang bị theo dõi.
Bây giờ thì người đàn ông đã quay lại từ chỗ gửi đồ. Cái cặp “tài liệu” gì đó của y lúc này coi bộ nhẹ tênh.
Tarzan quan sát mặt y. Suốt đời hắn không bao giờ quên bộ mặt lưu manh ấy. Ê, dính với sống mũi gẫy, hai mắt sâu hoắm là vô số nếp nhăn thảm hại. Y ngậm một điếu xì gà Havatampa, cứ mỗi lần trề môi là cái miệng lại đầy răng vàng lấp lánh. Y có lẽ hơn bốn mươi tuổi.
Gaby khó chịu hơn ai hết:
- Một lão già gian ngoan. Lão đánh bộ cánh sang trọng và lừa cảnh sát đường sắt trót lọt.
Tarzan không đồng ý:
- Cái áo không làm nên ông thầy tu – tục ngữ nói vậy. Cái áo choàng lông lạc đà đó không phù hợp với bộ mặt lưu manh của lão. Nếu lão khôn ngoan sử dụng một bộ canh rẻ tiền thì sẽ dễ trà trộn và ít bị chú ý hơn.
Lão răng vàng đã đi vào quán nước. Lão lượn quanh mấy cái bàn trống một cách do dự rồi tiến thẳng đến chỗ quầy. Chỗ lão dừng bước cách Detlepho Eco vừa vặn một sải tay. Lão gọi người bồi rót một ly rượu.
Detlepho và lão vờ vĩnh như không quen biết nhau.
Tarzan thì thầm ngoài cửa sổ:
- Một màn kịch vụng về. Chúng ta ráng chờ khúc chót.
Khỏi phải chờ đợi lâu, Detlepho đã chống một cánh tay lên quầy. Khi thằng này rút tay về thì… lòi ra một chiếc chìa khóa. Lão mũi gãy lập tức phủ bàn tay xương xẩu lên chiếc chìa khóa vài giây, rồi tỉnh bơ nhét nó vào túi áo choàng bên trái.
Tròn Vo đoán mò:
- Có lẽ một trong hai thằng sợ bị kẻ thứ ba theo dõi. Hoặc đây là biện pháp đề phòng có bài bản của tụi anh chị.
Detlepho thản nhiên nốc cạn ly bia. Lúc người bồi quay mặt đi, lão mũi gãy cũng dốc hết ly rượu vào miệng rồi móc vật gì đó từ túi phải áo choàng đặt lên mặt quầy.
Khi lão rụt tay lại, Tròn Vo hết cơ hội… đoán mò:
- Kìa, một chiếc chìa khóa nữa!
Tarzan nhận xét:
- Một chiếc chìa khóa khác! Chúng đã đổi chìa khóa cho nhau, những chiếc chìa dành mở các ngăn gửi đồ tự động. Detlepho sẽ lấy hàng hóa của lão mũi gãy và ngược lại. A, đây là một vụ làm ăn được tính toán đén từng chi tiết nhỏ như kịch bản xi-nê. Kia kìa, thằng Detlepho đang trả tiền bia và rượu còn lão gian ác thì xỉa tiền “poa” cho người bồi. Lịch hành động của chúng ta bây giờ là: Karl và Kloesen đảm nhiệm lão mũi gãy. Còn tao và Gaby bám thằng Detlepho.
Mặt Công Chúa đầy hớn hở:
- Cứ tưởng bạn sẽ cho mình ra ngoài vòng chiến đấy, nhưng cả con Oskar cũng tham gia nữa chứ?
- Ừ, chuyện này không phải đơn giản đâu. Nguy hiểm cỡ loại một, nhưng cái bĩu môi của bạn còn… nguy hiểm hơn… Kìa, hai thằng đã bước ra.
Bọn chúng cùng rời quán nước. Lão mũi gãy nhắm thẳng tầng dưới có gian gửi đồ, riêng Detlepho thì dừng lại trước một quầy bán sách báo.
Máy Tính Điện Tử kéo Tròn Vo lao liền theo lão mũi gãy. Đúng lúc đó một thông báo mới được phát ra trên loa phóng thanh. Trừ con chó Oskar co rúm tai vì lạnh, vàng tai của Tarzan và Gaby đều dựng lên đợi thứ tiếng động trời ơi đất hỡi này. Cô bé thở dài:
- Chuyến tàu của mẹ bạn vậy là trễ mười phút. Không hiểu bó hoa còn tươi được không đây?
Tarzan cười ranh mãnh:
- Không hề hấn gì đâu, Gaby. Bó hoa nào trong tay bạn mà lại héo được!
Hai má Gaby đỏ ửng, tuy nhiên…
- Chú ý kìa Gaby, thằng Detlepho bắt đầu nhúc nhích…
*
Nhanh như sóc, hai “thám tử” nhập vào một nhóm thiếu niên xách va li và đeo ba lô đi ngang. Chúng bám theo Detlepho đến cửa quay như hình với bóng.
Detlepho thật đáng gờm. Gã đi thủng thỉnh, chốc chốc lại quay đầu dáo dác. Gã có đủ kinh nghiệm để “cắt đuôi” trước khi biến vào cánh cửa quay.
Hai quái cứ để tự nhiên cho gã xuống bậc thang, nơi thiên hạ đang bước lên nườm nượp. Lão mũi gãy cũng xuất hiện trong đám đông tấp nập với chiếc cặp tài liệu lủng lẳng. Lão hài lòng trề môi chìa nguyên hàm răng vàng chóe đang ngậm điếu xì gà Havatampa còn phân nửa.
Tarzan, Gaby và chó Oskar xuống từng bậc bởi sàn thang khá nhớp nhúa. Detlepho đi trước chúng một đoạn, gã hơi khựng lại vì Karl và Kloesen đứng ở chân cầu thang. Hai thằng quái giả đò ngó lơ nhưng bóng Detlepho vừa thoáng qua là chúng lao đến Tarzan và Gaby cấp kỳ.
Thằng Karl quân sư vân vê ngón tay trỏ lẫn ngón tay cái:
- Mày hiểu ý tao chứ, đại ca?
- Tiền, phải không?
Máy Tính Điện Tử nhếch mép:
- “All right!”, mày đoán đúng. Một phong bì dán kín nằm trong ngăn gửi đồ, ngoài ra chẳng có gì nữa. Lão mũi gãy đã lột phong bì với vẻ mặt hí hửng. Tao cho rằng không dưới vài ngàn mark…
Tarzan khoát tay:
- Tốt lắm. Tất cả đợi tao ở đây. Tao sẽ thăm ngăn kéo của thằng Detlepho. Gaby cho mình mượn bó hoa nào.
Y như rằng. Thằng Detlepho đã dừng ở cuối dãy. Gã huýt sáo tra chìa vào ổ khóa mà không ngờ Tarzan đang đứng ngay sau lưng.
Tarzan kiễng chân lên. Hắn cao suýt soát Detlepho nên có thể ung dung nhìn qua vai gã. Coi, trong ngăn có một cái hộp lớn bằng nửa hộp đựng giầy bọc giấy màu xám. Trên nền giấy là một chiếc đầu lâu với hai khúc xương bắt chéo phía dưới đầy đe dọa.
Giờ thì Detlepho rút từ áo khoác ra một túi nhựa mỏng. Gã ấn chiếc hộp hình sọ người vào túi một cách vội vã.
Lúc xoay người, gã húc phải… Tarzan.
Tarzan dửng dưng đưa cao bó hoa khỏi đầu, nói từ tốn:
- Xin lỗi…
Thằng Detlepho ngó hắn trừng trừng. Trời ạ, da mặt gã xám xịt như đống tuyết bẩn trên đường phố. Cặp mắt đầy tròng trắng của gã lúc này khép chặt như… mắt rắn để dễ bề dò xét đối thủ. Tarzan lên tiếng liền:
- Ái chà, tôi cứ tưởng cái ngăn này còn trống. Tôi muốn gửi bó hoa…
- …
- Mà có lẽ cũng không cần thiết nữa. Xin cảm ơn…
Không nói một lời, Detlepho lách qua hắn như tên bắn về phía cầu thang. Tay gã dính như keo vào cái túi đựng chiếc hộp.
Tới cầu thang gã phải đi qua đám các bạn của Tarzan. Ánh mắt của chúng khiến gã hết hồn. Con Oskar thì không ngừng “hực, hực” trước mùi lạ.
Gaby chặn đầu Tarzan hỏi trước:
- Sao?
- Trong ngăn có một cái hộp vẽ hình sọ người và hai khúc xương bắt chéo.
Tròn Vo la lên:
- Trong y khoa, đó là dấu hiệu của… thuốc độc.
- Tao nghĩ rằng đó là… ma túy, hoặc là… bom nổ chậm.
Gaby cười khoe chiếc răng khểnh:
- Dọa Tròn Vo chi Tarzan. Tuy nhiên trong cái hộp chắc chắn có một thứ hàng hóa tương đương với vài ngàn mark mà lão mũi gãy vừa nhận.
Tarzan gật đầu:
- Thì vậy chứ sao. Biết đâu từ “cái đầu lâu” chúng ta lại lần ra đầu mối cả đường dây bạch phiến. Này các bạn, tôi đã “chiếu tướng” Detlepho, gã chỉ có thể là một trong hai thằng cướp bịt mặt tại khu rừng.
- Coi như tụi mình đang đương đầu với bọn… xã hội đen chính cống. Vậy thì tao khỏi lo chuyện lên lớp cuối năm. Chắc tao chẳng còn sống tới lúc đó quá.
Tarzan cười lớn:
- Với mày, mối nguy hiểm từ sôcôla còn lớn gấp trăm lần đó mập. Thôi, đi nào. Năm phút nữa tàu đến.