Vô số tu sĩ bởi vì bị đánh bại, bị đoạt linh đài, cuối cùng bị trận quang cưỡng ép truyền tống ra khỏi chiến tràng.
Sau khi trận quang dâng lên 157 khí tức, đa͙σ Tử phẩm linh đài thứ nhất xuất hiện!
Vương Kiêu chân đạp Tử phẩm, ngạo nghễ thoát khỏi đại trận, trở ra ngoài hội trường, dưới chân Vân vụ linh đài tử khí đằng vân, lộ rõ thực lực kinh người của hắn.
Trong vòng 157 tức, ngưng tụ ra được Tử phẩm linh đài, điều này rõ ràng cho thấy, trừ hai vị hóa thần điên phong Khuất Thuấn, Tử phi, tu sĩ ở chỗ này, có thể liệt hắn vào hàng đệ nhất!
Bước chân đạp một cái, linh đài vỡ nát, hóa thành tử khí, bị hắn hút vào trong bụng, sau khi luyện hóa, lập tức ánh mắt ngưng đọng, âm thầm kinh ngạc nói:
- Chà? Tử khí này, có chút bất phàm... Cơ hồ có thể so với một viên ngũ chuyển Tỉnh Huyết Đan!
Trong cảm nhận của Vương Kiêu, tử khí này quả thật bất phàm, đủ có thể đề thăng một chút phẩm cấp của huyết mạch.
Đáng tiếc, hắn đã sớm tỉnh huyết ba lần, hiệu lực của tử khí này có hơn phân nửa sẽ bị lãng phí.
- Tử phẩm linh đài, rốt cuộc chỉ hữu hiệu đối với yêu tu mới tỉnh huyết lần thứ hai... Như vậy, không cần phải cho Chư Tần đi giết người cướp đài ... Chỉ cần cho hắn giết một mình Lục Uyển Nhi là được! Mối thù với Lục Bắc trước hết cần bắt đầu hồi báo từ trên người vợ hắn! Không rõ nếu Lục Bắc biết rằng vợ mình se4 chết hôm nay, sẽ cảm thụ như thế nào ...
Tiếp theo sau Vương Kiêu, Yêu phi, Lục Giới Phần cùng các hóa thần hậu kỳ còn lại đua nhau thăng lên Tử đài rồi ra ngoài.
300 tức sau, trong 145 tên hóa thần, đã có 144 người, tấn thăng thành công, rời khỏi chiến trường.
Trong trận quang, chỉ có chưa đến tám trăm người còn đang ngươi tranh ta đoạt. Kẻ kém lắm thì cũng đã có hoàng phẩm linh đài, người nhiều nhất, thậm chí đã tấn thăng lam phẩm.
Lục Uyển Nhi đạp thanh phẩm linh đài, đang bằng vào phượng dực, ȶᏂασ túng tử hỏa, chống lại một vị đại tu sĩ, tranh đoạt thanh phẩm linh đài của đối phương.
Một khi thành công, thì nàng có thể tấn thăng thành lam phẩm...
Địa huyền điên phong Tử phượng Hỏa Dực, mỗi một lần chấn lên là có thể mượn thiên địa linh lực, truyền ra từng đa͙σ hỏa lãng!
Hỏa lãng cuốn tới, đối phương là đại tu sĩ phải khổ khổ dùng pháp bảo chống đỡ. Khí lực đã chống đỡ không nổi, mấy món pháp bảo đều bị tử hỏa thiêu hủy, thua cuộc là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phượng dực này mạnh mẽ, khiến cho đại tu sĩ kia âm thầm khổ sở. Rốt cuộc, y bị một đa͙σ hỏa lãng đánh rơi xuống linh đài. Y âm thầm thở dài, nhảy xuống linh đài, thừa nhận thua cuộc, bị trận quang an toàn truyện tống ra ngoài.
Sắc mặt của Lục Uyển Nhi tái nhợt, nhẹ nhàng lau mồ hôi bên trán, biến đổi chỉ quyết, thúc giục hai tòa thanh phẩm linh đài, dung hợp thành lam phẩm... Miệng nở nụ cười:
- Chỉ cần trận chiến cuối cùng, tranh đoạt một đa͙σ lam phẩm linh đài nữa, là thành công tấn thăng Tử phẩm... Lam phẩm... Ở nơi nào...
Lục Uyển Nhi đảo qua đôi mắt đẹp, trong hội trường, trừ mình ra, đã xuất hiện 7 người đang có được lam phẩm linh đài.
6 người trong đó là đại tu sĩ, trong 6 người, có 4 người khí tức mênh mông, Lục Uyển Nhi tự hỏi bằng vào Phượng dực, phần thắng của mình cũng không nhiều. Nhưng ngoài ra có 2 người, cũng không cần phải sợ, mình, có thể thắng!
Chẳng qua là, tên thứ bảy chân đạp lam phẩm linh đài, lại là một gã ngân giáp hóa thần!
Sau khi Lục Uyển Nhi ngưng tụ ra lam phẩm linh đài, tên hóa thần đó cười lạnh...
Lục Uyển Nhi cảm thấy rất kỳ quái, hóa thần tu sĩ tu vi mạnh mẽ, làm sao thời gian đã trải qua nhiều như vậy, mà còn chưa ngưng tụ Tử phẩm rời khỏi đây?
- Hóa Thần, hắn đang chờ cái gì đây... Nhớ lại tên hóa thần này, tên gọi là Chư Tần, là thượng giới yêu tướng...
...
Bên ngoài hội trường, ánh mắt của Lục đa͙σ Trần càng ngày càng ác liệt.
145 tên hóa thần, chỉ có 144 người rời khỏi chiến trường, còn một người, chưa ra.
Cũng không phải là không cách nào cướp lấy linh đài, mà là ở lại chờ cái gì đó, dường như có mưu đồ.
Kẻ ấy chính là bộ tướng của Vương Kiêu... Chư Tần!
- Vương Kiêu tướng quân, bộ tướng Chư Tần của ngươi vì sao sau khi thăng linh đài tới lam phẩm, liền không động thủ nữa... Hắn ở trong trận quang mưu đồ chuyện gì, chẳng lẽ đó là ý của tướng quân sao?
Gió nổi lên, Lục đa͙σ Trần mơ hồ có chút bất an.
- Không biết a... Đại khái là muốn giết người thì phải...
Vương Kiêu cười lạnh.
Giết người?!
Trong lòng Lục đa͙σ Trần rúng động một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Vào canh giờ khắc này, Chư Tần chợt động!
Ngân quang chợt lóe giống như một đa͙σ sóng cuồng, cuốn ùa ra ngoài. Không ai thấy rõ hắn xuất thủ như thế nào, đã bị một thức ngân quang này, diệt đi 7 tên đại tu sĩ chân đạp lam phẩm linh đài. yêu anh của bảy vị đại tu sĩ sắc mặt đại biến, vội vã nhảy xuống linh đài, truyền tống ra ngoài.
Thật là ác độc!
Bảy người rời đi, bảy đa͙σ lam phẩm linh đài trôi lơ lửng yên tĩnh, nhưng Chư Tần cũng không thèm nhìn tới linh đài, tựa hồ căn bản không quan tâm tới chuyện thăng lên tử linh đài. Hắn đạp linh đài một cái, lạnh lùng nhìn Lục Uyển Nhi!
- Rốt cuộc ngươi đã có lam phẩm rồi, bản tướng quả là chờ rất sốt ruột!
Đạp xuống bước chân này, yêu lực của hắn đã hóa thành một con hạc màu bạc, ảnh bay giữa không trung. Tiếng hạc ré lên, sinh ra vô số vết nứt màu bạc, mang cuồng phong với khí thế vù vù, điên cuồng khuếch tán ra bốn phương, nhanh chóng chấn ra, đâm rách không trung. Phàm là nguyên anh tu sĩ bị cuốn vào ngân quang, chỉ cần bị một tia ngân tuyến đâm phải, thân thể lập tức tan vỡ, tướng giáp bị xé nát, cực phẩm pháp bảo tan vỡ, cũng không thể ngăn cản được chút gì. Từng yêu anh lộ ra vẻ sợ hãi, đua nhau nhảy xuống linh đài, không còn quan tâm đến vòng tuyển chọn thứ nhất nữa, đua nhau rút lui khỏi chiến trường dưới sự che chở của trận quang!
Đáng sợ, quá đáng sợ! Hóa thần yêu tướng, thủ đoạn thông thiên!
Thậm chí có mấy tên nguyên anh yêu tu mất đi thân thể, Yêu anh không kịp chạy trốn, trực tiếp táng thân bên trong ngân quang, một mạng ô hô!
Chư Tần yêu tướng này gan lớn bằng trời. Hắn không nhìn quy tắc của lôi chiến, hắn muốn giết người ở chỗ này!
- Không xong! Chúng ta cùng mau thoát đi!
Từng lão quái đua nhau bỏ chạy, mà Chư Tần cũng không thèm nhìn mọi người, ánh mắt chỉ nhìn Lục Uyển Nhi, ngân quang càng ngày càng thịnh trong lòng bàn tay hắn!
Thiên phú thần thông của Ngân hạc tộc: Phong Thanh Hạc Lệ!
Chư Tần bật cười ha hả, bàn tay biến thành trảo vung ra, tất cả ngân tuyến đua nhau quay đầu quét về phía Lục Uyển Nhi, từng phiến trời không bị xé thành mảnh vụn.
Linh đài, đều vỡ!
- Chư Tần tướng quân, ngươi đây là ý gì?
Đôi mắt đẹp của Lục Uyển Nhi lạnh lùng.
- Lục Bắc giết thượng giới yêu tướng ta, ngươi là vợ của hắn, thì phải thay hắn... Nhận lấy cái chết!
- Cái gì!
Lục Uyển Nhi kinh hãi, hóa thần yêu tướng này lại dám công khai tru diệt mình.
- Ngươi dám!
Lục đa͙σ Trần, Lục Sinh, Yêu phi đua nhau biến sắc, đồng loạt xuất thủ, nhưng lực của ba người, vô pháp công phá trận quang.
Lục đa͙σ Trần đại biến sắc mặt, phàm hư đại trận này, sau khi bị thôi thúc khởi động, cho dù là bản thân ông ta cũng không mở ra được, trừ phi vòng sàng lọc thứ nhất kết thúc!
Từ bên ngoài không thể nào cứu được Lục Uyển Nhi... Chẳng lẽ ông ta lại trơ mắt nhìn người học trò kiêu ngạo nhất của mình chết đi!
- Chư Tần! Nếu ngươi dám thương tổn đồ đệ của ta, cho dù ngươi là Ngân Hạc tộc nhân, là yêu tộc dựa dẫm vào Chân Linh Băng kiêu tộc, cũng phải chết!
Lục đa͙σ Trần rống giận, nhưng không làm dao động quyết tâm của Chư Tần chút nào.
Vương Kiêu đã ra lệnh, giết thứ sâu bọ thấp hèn ở hạ giới này, cần gì phải để ý nhiều thứ như vậy!
Gương mặt xinh đẹp của Lục Uyển Nhi biến sắc, điên cuồng thúc giục phượng dực, thúc giục lực của đôi cánh lên đến mức tận cùng.
Vào giờ khắc này, rõ ràng bản thân thuộc về Hồ tộc, nhưng Lục Uyển Nhi lại ngưng ra... Tử phượng hư ảnh vô cùng kinh người!
Dung nhan nàng cấp tốc ảm đạm, mà Tử phượng hư ảnh lại càng ngày càng ngưng tụ.
Chỉ quyết được bấm ra rất khó khăn, trong miệng Tử phượng phun ra một đa͙σ tử hỏa hư huyễn. Tử hỏa rõ ràng là hư ảo, nhưng khi đốt lên, lại thẳng thừng đột sạch một kích hóa thần bằng ngân tuyến của Chư Tần!
Chư Tần biến sắc, vạn vạn không ngờ thiên phú thần thông mà mình dùng toàn lực đánh ra lại bị một nữ nhân chỉ có tu vi nguyên anh hậu kỳ đón tiếp được.
Đám người Lục đa͙σ Trần thì vẻ mặt hoãn ra. Bọn họ đánh không vỡ trận quang này, nhưng chỉ cần Lục Uyển Nhi buông bỏ vòng tuyển chọn này, nhảy xuống linh đài là sẽ được trận quang bảo vệ, truyền đưa ra ngoài bình yên vô sự. Chuyện sau này, Lục đa͙σ Trần sẽ giúp nàng hả giận!
Nhưng, Lục Uyển Nhi không nhảy xuống linh đài, không hề trốn...
Nàng nhìn lam phẩm linh đài ở phía xa, cắn môi, liều mạng bay tới.
Nàng không thể trốn, không thể... Nàng đại diện cho Ninh Phàm. Thời khắc này, nàng... là vợ của Ninh Phàm!
Chỉ cần nhanh hơn một bước so với Chư Tần, dung hợp lam phẩm linh đài, thăng thành tử phẩm, thì nàng có thể rời khỏi đây bằng tử phẩm linh đài ... Rời đi như vậy, có thể giữ được tư cách cho Ninh Phàm.
Nàng chấn động phượng dực lên, độn về lam phẩm linh đài bên ngoài ngàn trượng. Tình cảnh này rơi vào trong mắt đám người Lục đa͙σ Trần, tất cả đều hóa thành kinh ngạc.
- Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc a! Giờ này là lúc nào, còn đi quản gì đến tử phẩm linh đài nữa chứ...
Đúng vậy! Nàng chính là nha đầu ngốc... Không phải là nha đầu ngốc, làm sao lại đi yêu một kẻ dị tộc.
Nàng phải liều mạng một lần. Nàng không biết đối phương có phải là muốn phải phá hư danh ngạch của Ninh Phàm hay không. Tóm lại, nàng muốn giữ được vị trí của Ninh Phàm ...
Gần rồi, gần rồi... Khoảng cách với lam phẩm linh đài lẻ loi kia, chỉ còn hơn trăm trượng...
Nhưng canh giờ phút này, một đa͙σ ngân quang lại đột nhiên ắn ra, ngăn ở con đường phía trước của nàng.
- Thật không ngờ ngươi có thể lấy Hồ tộc huyết mạch, thi triển Phượng tộc thần thông... Bất quá xem ra, chiêu số này của ngươi thi triển rất miễn cưỡng a, sợ là sẽ không thi triển được! Hừ, nếu ngươi thừa cơ hội vừa rồi mà chạy thoát đi, thì cũng thôi vậy. Nhưng không ngờ ngươi lại không trốn, đó là không xem bản tướng ra gì! Bộ ngươi cho là bản tướng không giết được ngươi sao?
Hai mắt của Chư Tần dường như hóa thành màu thuần ngân, hư ảnh ngân hạc sau lưng y giương cao gấp đôi!
Đầu ngón tay bắn ra từng tia từng luồng ngân tuyến, uy lực đột nhiên tăng gấp bội, đã có thể cắt nát hóa thần tầm thường!
- Ngươi có thể chết rồi, không người nào có thể cứu ngươi, muốn trách thì trách phu quân của ngươi... Là Lục Bắc!
Ánh mắt của Chư Tần lạnh lùng, không lo là sẽ có người cứu được Lục Uyển Nhi. Trận quang này cực mạnh, ngay cả Yêu phi có tu vi hóa thần hậu kỳ cũng không đánh phá được, tất nhiên không có người nào có thể tiến nhập vào nơi đây, cứu Lục Uyển Nhi.
Trước đây mình đã khinh thường, để cho cô gái này vừa khéo chặn được đòn công kích của mình. Cơ hội này, không thể nào có lần thứ hai! Lục Uyển Nhi, lần này hẳn phải chết!
Chư Tần tin chắc như vậy, nhưng mà niềm tin này ở một tích tắc sau đó hóa thành sự khó tin.
Cảm giác của hắn có một chút tâm kinh đảm hàn, không một dấu hiệu nào cả, chỉ hiện lên trong đầu. Loại cảm thụ này, cũng trong cùng một lúc cuốn ùa đến toàn bộ mười vạn yêu tu trong hội trường!
Nhất là hóa thần tu sĩ, càng có tu vi cao, càng cảm giác khí tức này đáng sợ.
Trong một tiếng vỡ vụn vang lên, phàm hư cấp trận quang có thể ngăn chặn công kích của hóa thần hậu kỳ, tựa hồ bị ai đó làm thủng đi một cái lổ!
Cái chỗ tan tành đó, tử quang đại hiện, một thanh niên quần áo trắng, đầu ngón tay hiện một chút Tử Kim Phong Sa đang từ từ tiêu biến đi. Không người nào nhìn ra rốt cuộc là hắn xuất thủ như thế nào.
Nhưng Khuất Thuấn, Tử phi, vào lúc nhìn tận mắt thấy Tử Kim Phong Sa kia, trong lòng đều run lên. Từ sau khi đi tới Trầm thụy chi địa, lần đầu tiên họ dâng lên một cảm giác run sợ như vậy...
Lưu sa màu tím ấy... Là cái gì! Sao lại tạo cho người cảm giác cực kỳ kinh khủng?
Trận quang vỡ tan tành, rồi chợt khép lại, thanh niên quần áo trắng tản Tử sa đi, ánh mắt như hàn băng vạn năm không thay đổi, bước ra một bước, ngăn ở trước người Lục Uyển Nhi. Năm ngón tay trên một trảo của ngân hạc hư ảnh chụp tới, nhưng ngân tuyến đầy trời chợt đua nhau tan rã!
Trong một khắc thân ảnh này xuất hiện, mắt của Nghiêu Uyên hiện ra một phần lửa nóng của sự sùng kính. Còn Lục Sinh, Lục đa͙σ Trần thì cảm thấy an tâm, Yêu phi lộ ra biểu tình sân quái, cha con Lô Tông Vân, Lô Hạo Thần thì đồng loạt rùng mình lạnh toát.
Nhất là Lục Thiên Minh giấu trong đám người đang xem náo nhiệt kia, khi vừa nhìn thấy người này xuất hiện, bỗng nhiên nhớ lại sát khí kinh khủng của người này khi đưa ra ba cái thủ cấp của hóa thần vào hôm tiến vào Đô quận!
- Lục Bắc! Là hắn! Hắn tới rồi! Lần này tốt rồi, hắn muốn giết người nữa rồi!
Vương Kiêu biến đổi ánh mắt, vỗ án đứng bật dậy, khó tin.
- Hắn chính là Lục Bắc?! Hắn xông vào trận này bằng cách nào?! Không thể nào! Cho dù chính là bản tướng, đều không cách nào phá vỡ trận này từ bên ngoài!
Ngân tuyến bị vỡ nát, Chư Tần khó có thể tưởng tượng, thiên phú của Ngân Hạc tộc của mình lại bị phá vỡ đơn giản như vậy.
Đối mặt với thanh niên quần áo trắng trước mắt đang từng bước ép tới gần, lần đầu tiên trong đời, lòng của Chư Tần chấn động và dâng lên một chút khủng hoảng.
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Ngươi hỏi ta là ai?
Ninh Phàm giống như nghe được câu hỏi buồn cười nhất, hàn quang trong mắt hiện lên, bước ra một bước, hóa thành Tử yên. Rồi với tốc độ mà Chư Tần không cách nào tưởng tượng được, hắn ngay lập tức xuất hiện trước người của kẻ này, một tay chụp mạnh xuống.
Lực của một trảo này, trực tiếp phá vỡ cương linh hộ thể Ngọc Mệnh cảnh tầng thứ nhất của Chư Tần, cầm lấy cánh tay của hắn.
- Ngọc mệnh tầng thứ hai!
Chư Tần kinh hãi sắc mặt, ngay sau đó chính là sự đau đớn cùng cực!
Ninh Phàm dùng lực xé một cái, thủ đoạn cực kỳ máu tanh, thẳng thừng xé đi một cánh tay của Chư Tần, xương cốt vỡ, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi!
Trong sự đau đớn cùng cực, sắc mặt của Chư Tần ảm đạm, vội vã lui về phía sau, trong lòng vừa kinh hãi vừa tức giận.
Là ai? Người này rốt cuộc là ai? Khí thế này so với bất kỳ kẻ nào ở tại chỗ này... đều mạnh hơn!
Nhưng mình không thù không oán với người này, vì sao người này muốn đả thương mình?
- Ngươi hỏi ta là ai?
Ninh Phàm bước ra một bước, khí thế tăng vụt lên theo từng bước. Thời khắc đạp xuống bước thứ chín, chu thiên đại thế hóa thành từng đa͙σ kiếm quang, hung ngoan chấn động tán ra.
Vào canh giờ khắc này, Chư Tần điên cuồng hộc máu, không ngờ đã bị đại thế chi kiếm này đánh một kiếm trọng thương.
Chín bước thành kiếm, trọng thương hóa thần?! Đây là thủ đoạn gì? Người này tuyệt đối không phải hạng người vô danh, hắn... Là ai?
- Ngay cả ta là ai mà cũng không biết, ngươi lại dám... đả thương vợ của ta!
Năm ngón tay của Ninh Phàm biến thành trảo, từng tia từng đóa ánh nắng hóa thành một cây kim thương.
Hóa cấp trung phẩm yêu thuật, Ly Nhật thương!
Chẳng qua là cây thương này, nếu cứng rắn mà nói, thì tựa hồ có nhiều chỗ khác biệt, chứ không phải như Chư Tần có thể nhìn thấy, bỡi vì lực của một thương này, cơ hồ có thể so với hóa cấp thượng phẩm yêu thuật!
Vụt xuống một cái, kim thương hóa thành kim hồng nóng rực, bắn thẳng đến Chư Tần!
- Ly Nhật thương?! Không, Ly Nhật thương không thể nào có uy thế như thế này!
Thời khắc kim quang này bắn ra, sắc mặt của Chư Tần đại biến, muốn thi triển yêu thuật ngăn chống, nhưng lại bị Ninh Phàm trở tay chỉ một cái, định thân!
Thuật Định thiên này được thi triển không lộ ra dấu vết, và không có bất kỳ kẻ nào có thể nhìn ra nguồn gốc thuật này! Từ khi Thạch Binh nhận ra thuật này, sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa!
Kim thương nhập vào cơ thể, hóa thành ngàn vạn đa͙σ nhật quang chi tuyến, mang theo Thiên Linh chi lực nóng bức giống như thái dương.
Bị kim thương đánh trúng, Chư Tần kêu thảm một tiếng, thân thể chợt ùng lên dương hỏa màu vàng, bắt đầu tan rã nhanh chóng. Chỉ một lát sau đó, hắn đã bị nhật quang này thiêu hủy, hóa thành tro bụi!
Hắn rõ ràng cảm nhận được, nhật quang trong Ly Nhật thương này, Chân dương chi lực đậm đặc đến mức quá đáng!
- Không thể nào! Chân dương chi lực làm sao nhiều như vậy...
Trong Kim quang, yêu hồn hình ngân hạc của Chư Tần đã run sợ kinh hãi, không để ý hết thảy, nhảy ra khỏi kim quang, độn đi ra bên ngoài linh đài.
Người này là ai, hắn không biết! Hắn duy nhất biết, là người này rất mạnh, giết mình như đạp con kiến hôi!
Nếu không trốn xuống linh đài, được trận quang bảo vệ, thoát thân, Chư Tần hắn, hẳn phải chết!
- Vương tướng quân, cứu ta!
Chư Tần nhìn về hướng Vương Kiêu, cầu cứu!
Nhưng Vương Kiêu đánh không phá đại trận này, thì làm sao cứu giúp?
- Muốn đi? Ta cho phép ngươi đi sao? Cút trở lại đây cho ta!
Một câu nói này, giống như Thiên Lôi nổ vang trong tai Chư Tần, chấn động mạnh một cái.
Nguyên bản yêu hồn đang chạy thục mạng, bị cái chấn động mạnh này liền khạc ra một búng nghịch huyết, trì hoãn lại một chút. Chỉ cần một chút này, Ninh Phàm đã một bước biến thành khói, ép tới gần, một chưởng chưởng khống yêu hồn yếu ớt của Chư Tần.
Chư Tần, kinh hãi muốn chết! Hắn đường đường là hóa thần yêu tướng, ở trong tay người này, không ngờ không chịu được một kích như vậy!
- Ngươi hỏi ta là ai?
- Ta nói cho ngươi! Ta là phu quân của Lục Uyển Nhi, Lục Bắc! Sưu hồn!
Chư Tần yêu hồn sắp vỡ, trong cơn đau đớn càng sợ hãi hơn, khó hiểu hơn, không cách nào tin hơn!
Người này chính là con kiến con sâu nguyên anh tu vi trong miệng Vương Kiêu tướng quân —— Lục Bắc sao?!
Hắn... chính là Lục Bắc, hắn, rốt cuộc là Lục Bắc!
Mình phụng mệnh đi giết... rốt cuộc chính là vợ của loại cao thủ này sao?!
Nếu sớm biết người này lợi hại như vậy, mặc dù có lệnh của Vương Kiêu, Chư Tần cũng không dám động thủ đối với Lục Uyển Nhi!
- Ngươi... Không phải... nguyên anh... Ngươi là... hóa thần... Tha... Tha mạng... A!
Chư Tần dùng hết tia khí lực cuối cùng cầu xin tha thứ, nhưng ý thức của hắn đã bị Ninh Phàm sưu hồn diệt ức tàn bạo gần như xóa sạch đi!
Rồi Ninh Phàm há mồm hút một cái, nuốt hồn của Chư Tần vào, hàn mang trong mắt càng thịnh.
Thì ra là như vậy... Chư Tần là phụng theo lệnh Vương Kiêu... Vương Kiêu!
Ninh Phàm không nói, bước ra một bước, trở lại bên người của Lục Uyển Nhi, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, xót xa lau đi vết máu ở khóe miệng nàng.
Giờ phút này bởi vì Chư Tần, căn bản không có bất kỳ đại tu sĩ nào lưu lại trong trận pháp.
Ninh Phàm phẩy tay áo một cái, vô số lam phẩm linh đài đua nhau tụ hợp, dung nhập vào linh đài của Lục Uyển Nhi, hóa thành một vân vụ linh đài có tử khí kinh thiên.
Linh đài này là hợp nhất 56 tòa Tử đài!
Sau khi hợp nhất Tử đài, trận quang vỡ tan!
Lục Uyển Nhi tựa sát vào ngực Ninh Phàm, hơi lo âu, lo âu mình liều mạng, truy đuổi lam phẩm linh đài như vậy, sẽ bị Ninh Phàm trách cứ.
Lần trước, nàng lấy tâm huyết phụ linh, liền bị hắn mắng mà...
- Thật xin lỗi...
Nàng lí nhí xin lỗi.
- Không, là lỗi của ta... Cám ơn, cám ơn nàng đã bảo vệ vị trí cho ta, cám ơn nàng đã bỏ nhiều công sức vì ta như vậy... Hiện tại ta liền dùng danh ngạch này, xả giận cho nàng ...
- Không nên vọng động!
Lục Uyển Nhi muốn khuyên, nhưng Ninh Phàm, đã buông lỏng vòng tay ôm vào trong ngực.
Hắn xoay người, nhìn về phía Vương Kiêu, đạp xuống một bước, 56 tòa Tử đài hợp nhất mây mù, nhanh chóng kéo vụt đi, hóa thành một tòa Vân đài màu tím trùng điệp ngàn dặm ở trên cao.
Từ trên Tử đài này, Ninh Phàm dõi mắt nhìn xuống thương sinh, phất tay áo chỉ Vương Kiêu một cái, ngón tay giống như chỉ một súc sinh vậy... Miệt thị!
- Vòng thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai bắt đầu! Trên Tử đài này, Lục mỗ tiếp nhận bất kỳ người nào khiêu chiến... Vương Kiêu, muốn có giới đồ, mau cút lên đây, nhận lấy cái chết!
- Lớn mật!
Vương Kiêu giận dữ!
Người này quá mức phách lối, dám giết Chư Tần thuộc hạ mình, dám lục soát Chân Linh tộc chi hồn, đã phạm vào trọng tội.
Vương Kiêu hận không lập tức xông lên, xé xác Ninh Phàm, nhưng hắn còn chưa xê dịch bước chân, đã có ba vị hóa thần sơ kỳ yêu tướng, bước ra một bước, ôm quyền xá Vương Kiêu một cái.
- Xin tướng quân cho phép, để cho ba chúng tôi tru diệt người này, báo thù cho ba vị tướng quân Lý Bạn, Kim Quần, Chư Tần!
- Bản tướng, chuẩn cho!
Ánh mắt của Vương Kiêu lạnh lùng. Ba người này, chính là ba tên hóa thần sơ kỳ cuối cùng trong số mười người mà hắn mang tới đây!
Bầu trời của La Vân treo cao Vân đài. Trên không của Vân đài, có Ninh Phàm một bước ngưng tụ Tử đài ngàn dặm!
Ba tên thượng giới hóa thần sơ kỳ yêu tướng, đều biến thành khói na di tới, một bước xuất hiện trên Tử đài, ngạo thị Ninh Phàm.
- Ngươi giết thượng giới yêu tướng, tội ác xung thiên, còn không mau mau cúi đầu nhận lấy cái chết!
Lời nói như kiếm, khí thế bay lên! Ba tướng mắt trừng một cái, từ sau lưng ba người theo thứ tự ngưng tụ ra ba đa͙σ yêu huyết hư ảnh của ngọc lang, tuyết mãng, toàn quy.
Ba đa͙σ hư ảnh cao ngàn trượng, vào thời khắc ngưng tụ ra, không trung cuốn lên cuồng phong, bầu trời hiện kinh lôi, lưu vân đều tán hết!
Một cổ Chân Linh huyết uy cực lớn khuấy loạn Vân đài, làm cho mười vạn yêu tộc đang ngồi ở dưới, phàm là kẻ có tu vi dưới hóa thần, đều đồng loạt chấn động yêu huyết, theo bản năng dâng lên sự sợ hãi.
Chân huyết! Chân Linh chi uy! Ba người này, giống như đám người Lý Bạn, đều có ‘Chân huyết cấp’ Chân Linh huyết mạch!
Ba người biến đổi chỉ quyết, uy áp dung hòa, ba đa͙σ hư ảnh từ từ hòa hợp, uy áp truyền ra cấp tốc tăng lên cao, căn bản không phải là trình độ chân huyết tầm thường!
Toàn bộ Lục tộc Cửu bộ, 107 tên hóa thần, kẻ có chân huyết cấp huyết mạch bất quá chỉ có ít ỏi mấy người. Có thể có tàn huyết, trong Trầm thụy chi địa này đã được xem là thiên kiêu rồi.
Lục Chiến, Lục Thanh cùng La Vân yêu tướng, dưới uy áp như thế lùi lại phía sau mấy bước, mới làm tan được sự sợ hãi do huyết mạch mang lại.
La Vân đệ nhị tướng Lục Sinh, biến đổi chỉ quyết, chỉ lui nửa bước, đã làm tan mất uy áp, nhưng ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
Đệ nhất tướng Lục Ngao là một tráng hán giáp đỏ, râu ngắn tua tủa như đao, ánh mắt ngưng trọng, đã có tu vi nửa bước đột phá hóa thần trung kỳ. Người này đạp xuống một bước, hồng quang chấn lên, đánh tan Chân Linh uy áp, nhưng vẻ mặt cũng không thoải mái gì!
‘Tàn huyết cấp’ hóa thần còn đối phó mệt nhọc như vậy, những thứ yêu tu hỗn huyết, phàm huyết nguyên anh, kim đan, căn bản không thể nào bằng sức lực của tự thân chống lại Chân Linh chân huyết chi uy này!
Trừ phi là hóa thần trung kỳ, nếu không ai có thể dưới chân huyết uy áp mạnh mẽ như vậy, trấn định như thường!
Mắt của Vương Kiêu lộ ra hàn mang, cười lạnh, nói với ba tên trung kỳ yêu tướng sau lưng:
- Phù Lang, Dư Độc, Cát Giáp, ba tướng này tuy là sơ kỳ yêu tướng, nhưng tu luyện dung uy chi thuật, ba người dung hợp chân huyết chi uy, chỉ sợ là dựa vào uy áp cũng có thể đè chết Lục Bắc...
Ba làn uy áp, như ba làn sóng biển, cuốn Ninh Phàm vào trung tâm.
Chẳng qua là đứng ở trong uy áp này, hắn vẫn không nhúc nhích, phất tay áo thi triển Na Di chi thuật, đưa Lục Uyển Nhi trở lại chỗ ngồi ở tại La Vân, và ánh mắt vào giây phút này đột nhiên lừ lại.