Chỉ có khí thế, mà đã chấn Hắc Nha đau đớn vô cùng, khí tức đại loạn.
Ánh mắt của Hắc Long chấn hám. Giờ phút này, khí thế của Ninh Phàm lại chân động một cái, đột nhiên đứng dậy, thu hồi vật mà Mộng Huyền Tử tặng cho, mắt chợt lộ ra hàn mang, nhìn Hắc Long.
- Ngươi muốn ép vỡ ta, chà đạp ta, giày xéo ta?
Yêu lực, 14750 giáp!
Pháp lực, 3495 giáp!
Thần niệm, hóa thần trung kỳ!
Ninh Phàm lạnh lùng nhìn Hắc Long, thúc giục niệm cấm cực mạnh. Lập tức, Hắc Long đau đớn lăn lộn, kêu rên không dứt, tất cả mọi sự phách lối đều chuyển thành lời cầu xin tha thứ.
- Chủ nhân tha mạng! Tha mạng! ŧıểυ đệ đang nói đùa, nói đùa a!
- Nói đùa?
Ninh Phàm hừ lạnh một tiếng, giơ chưởng thu nhiếp, kéo Hắc Long to lớn tới trước người, ánh mắt sáng lên.
Hắc Long, quả nhiên tư chất không tệ, sau khi thôn phệ Ám thú, Vương tộc Long thi, tu vi đã đạt đến hóa thần điên phong, thậm chí sắp giác tỉnh vương huyết huyết mạch trở lại. Bất quá nó dường như vẫn còn bị một lớp rào chắn ngăn lại, khiến cho đột phá thất bại, nếu không sức chiến đấu đã đề thăng rất mạnh rồi...
Trong cơ thể nó còn có một đoàn tinh huyết của Ám thú mà nó bỏ công thối luyện, còn chưa hoàn toàn thôn phệ... Nếu như mình thôn phệ, chẳng những có thể tiến một bước đề thăng yêu lực, còn là có thể thoáng cái làm ổn định cảnh giới hóa thần sơ kỳ.
Vật đại bổ như vậy, có thể nói là rất hiếm thấy.
- Đem tinh huyết của Ám thú đưa cho ta!
Ninh Phàm lạnh lùng ra lệnh.
- Cái, cái gì! Ngươi muốn cướp đồ của ca!
Hắc Long lộ ra biểu tình muốn khóc, còn chưa kịp phản kháng, đã kêu rú lên một tiếng vì đau.
Thúc giục yêu cấm... Tinh huyết sợ là không giữ được rồi.
Bàn tay Ninh Phàm không chút lưu tình, vỗ lên trên thân khu của Hắc Nha một cái. Cái vỗ này khí lực không mạnh, nhưng lại theo sự thúc giục yêu cấm, khiến cho Hắc Long kêu lên một tiếng đau đớn, khạc ra một đoàn máu đen, trong đó có một khối thủy tinh màu đỏ đen lớn chừng bàn tay.
Khối thủy tinh này chính là tinh huyết của Ám thú màHắc Long khổ cực luyện hóa trong mười một năm nay, ngưng tụ thành.
Ánh mắt của Ninh Phàm sáng lên.
- Huyết tinh! Theo lời đồn đãi chỉ có thân hoang thú của Long Tộc Chân Linh, bằng vào vương huyết mạnh mẽ, mới có thể ngưng tụ... Nghiệt Long không phải là vương huyết, lại có thể ngưng ra huyết tinh, như vậy, con Nghiệt Long này quả nhiên có chút hữu dụng...
- Chẳng qua là tính cách Long quá hung lệ, còn mang lòng phản bội, dùng một lần còn được, nếu giữ nó lâu ở bên người, với tư chất của Nghiệt Long, một khi có chút cơ duyên, một bước đột phá lên Luyện Hư, cao hơn ta một đại cảnh giới, nhất định sẽ phản bội tránh thoát niệm cấm ...
- Giết thì đáng tiếc, lưu lại thì là hậu hoạn... biện pháp nhất lao vĩnh dật là luyện chế nó thành thi khôi!
Trong mắt Ninh Phàm cho thấy một đa͙σ ngoan sắc, thoáng một cái, Hắc Long bị yêu cấm trói buộc, không thể nhúc nhích, chợt sợ hãi một cách không lý do.
Hắc Long biết, sát tinh kia, nhất định là nghĩ tới điều gì đó rất đáng sợ, muốn đối phó mình...
Xong rồi, xong rồi... Mình ăn nói phách lối, phạm phải tội chết với sát tinh rồi...
- Đại, đại ca... Huyết tinh Ám thú, ŧıểυ đệ đã đưa cho ngài, cái này... Cái này... Có thể để ŧıểυ đệ trở về Kim Diễm xa hay không ... ŧıểυ đệ ngày sau, nhất định một lòng kéo xe cho đại ca, không dám phản bội nữa ...
- Kéo xe? Tự nhiên cần ngươi kéo xe, bất quá, cũng không cần ngươi còn sống, mà là... Ngươi chết đi!
Khi có được Hắc Long, Ninh Phàm lập tức biết khó mà chân chính thu phục được nó, rốt cuộc yêu cấm không phải là một nhân tố an định.
Giết chết Hắc Long thì lãng phí, giữ lại là hậu hoạn. Thủ đoạn tốt nhất là luyện chế thành Khôi Lỗi. Nếu là Khôi Lỗi, thu phát hết thảy tùy tâm, Nghiệt Long không dám sinh phản bội lòng nữa...
Có ma công Thi Ma lục, đem con rồng này tế luyện thành luyện thi cũng không phải là không có khả năng. Thậm chí, sau khi tế luyện, tu vi của rồng luyện vào thân thể, thực lực thậm chí sẽ đề thăng. Cho dù là rồng sống, nó là con rồng thất bại, vì nhỏ yếu hơn cùng cấp, bởi vì nó không có khí thế bá đa͙σ của Long Tộc. Nhưng khi nó biến thành thi khôi, long thi của nó sẽ là vật tuyệt mạnh.
Chẳng qua là luyện thi khôi, lại liên quan đến hai điều khó xử.
Một là con Long này chỉ là yêu hồn, chuyện làm đầu tiên là phải khôi phục thân thể của nó.
Thứ hai là thức hải ký ức của con rồng này phải bị xóa đi. Nhưng Ninh Phàm trước đây không cách nào dò đọc ký ức của con rồng này, càng không cách nào xóa đi ký ức của nó.
Nhưng sau khi Vân Hải hóa thần, trong lòng của hắn có nhiều thêm một cái mầm móng của luân hồi, hiểu biết nhiều hơn về Luân Hồi chi lực.
Sự hiểu biết rất nhỏ yếu, không đủ để lục soát được ký ức, nhưng xóa tiêu đi ký ức cũng đã đến mức đáng sợ rồi!
Luân hồi! Một vòng luân hồi, tước đoạt ký ức của tất cả mọi người, đây là lực lượng mà tiên đế cũng không cách nào khống chế hoàn toàn!
- Ngươi sẽ là, một thi khôi không tệ...
Ninh Phàm nhếch mép, nhếch lên nụ cười mỉm. Nhưng nụ cười này lại khiến cho Hắc Long cảm thấy giá rét thấu xương.
Cái gì? Không thể nào!
Sát tinh này rốt cuộc muốn đem bản thân luyện thành thi khôi! Hắn dám!
Sau một khắc, một cơn đau xé dâng lên ở thức hải, khiến cho Hắc Long không nghi ngờ gì quyết tâm của Ninh Phàm nữa.
Nếu Hắc Long nghe lời còn may, nếu như đã là mầm tai họa, diệt trừ thì đành diệt trừ vậy.
- Sát tinh. Ngươi sẽ chết không được tử tế, chết không được tử tế!
- Ca là Hắc Long tộc Thiếu chủ, cơ hồ đã giác tỉnh vương huyết nghịch thiên, ca không phục, không phục!
- Muốn luyện ca thành thi khôi, đừng mơ tưởng! Ký ức của ca , ngươi xóa không hết, ha ha!
Hắc Long lộ ra nụ cười cuồng vọng, thậm chí bắt đầu cưỡng ép đánh vào yêu cấm, thà chết cũng thử một lần.
- Quả nhiên, trừ khử ngươi là đúng...
Ánh mắt của Ninh Phàm thu hồi hàn mang, nhưng dần dần trở nên đầy vẻ tang thương.
Nó như một hạt giống mọc rể nảy mầm. Hai mắt Ninh Phàm khi thì đen thui, khi thì thuần bạch, chuyển đổi quỷ dị vô cùng.
Sự chuyển đổi này, làm cho Hắc Long lần đầu tiên trong đời dâng lên một loại cảm giác nhỏ bé hèn mọn không thể ngăn cản.
Nó giật mình, long khu bắt đầu run rẩy.
- Đây là... Đây là ánh mắt gì...
- Đây là, luân hồi!
Đứng trước luân hồi, tất cả chúng sanh đều hèn mọn, không có nɠɵạı lệ.
Vung một chỉ điểm vào đầu rồng, từ trong kẽ tay, gió cát màu tử kim cuốn lên, bao phủ ký ức của Hắc Long. Ký ức của nó lập tức biến mất giống như phong yên vậy.
Những sự vinh diệu, oán thù khi xưa đều hóa thành hư không trong cái chỉ này.
- Đây là... Thần thông gì...
Hắc Long nói ra một câu cuối cùng, kêu thảm lên một tiếng, ký ức hoàn toàn biến mất, thức hải thành không.
Thậm chí, một chỉ phong yên này, ngay cả yêu cấm cũng bị xóa đi.
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng lại một cái. Niệm cấm, yêu cấm... đều không phải là thủ đoạn có thể dựa vào được. Thứ có thể dựa dẫm chân chính vào, rốt cuộc chính là thực lực của tự thân.
Phong Yên Nhất Chỉ, nɠɵạı trừ giết địch, còn có thể xóa tiêu ký ức của địch nhân, thậm chí có thể xóa đi niệm cấm, yêu cấm, có lẽ cũng có thể tùy tiện xóa đi ấn ký của pháp bảo.
Nếu như có một toái hư cao thủ, bị người ta chủng niệm cấm, Ninh Phàm có thể phá giải giúp người, thu lấy thù lao...
Ý niệm này chỉ là suy nghĩ thoáng qua, Ninh Phàm cũng không biết, ý niệm này, sẽ trở thành sự thật ở một nơi nào đó trong nội hải...
Giờ phút này khi nhìn ký ức của Long Hồn đã bị xóa tiêu và trở nên mờ mịt, Ninh Phàm thầm nhủ, tiếp theo là phải khôi phục thân thể của con rồng này.
Từng đa͙σ thiên tài địa bảo đánh vào Long Hồn, trong hắc mang yêu thân từ từ được trọng tố.
Điều quỷ dị chính là, trong lúc yêu thân được trọng tố, trong cơ thể Hắc Long yêu huyết vốn trầm tịch đột nhiên lại sôi sùng sục.
Từng tia từng tia một, phảng phất như tiến hóa vậy, toan tính tiến thêm một bước đột phá phẩm cấp Vương huyết.
Nhưng mà quá trình tiến hóa này lại bị một đa͙σ cách mô ngăn cản.
Một hồi lâu sau đó, long thân ngưng tụ trở lại, nhưng Vương huyết vẫn không đột phá thành công, dù sao cứ đến lúc sắp sửa đột phá, thì lại khuyết đi một bước.
- Thiếu cái gì...
Ánh mắt của Ninh Phàm càng ngày càng thâm sâu. Sau khi con mắt bên trái phù hiện tinh điểm màu tím, hắn hiểu ra.
- Thiếu... Linh!
Cái gì là :inh, hắn không biết, nhưng hắn lại biết, Phù Ly có Linh.
Thúc giục một chút yêu lực, xâm nhập vào thi thể của Hắc Nha.
Từng tia yêu lực chảy qua, máu của Long thi vào giờ phút này đã hoàn toàn sôi trào.
Một chút hắc mang yếu ớt bao phủ quanh thân Long thi. Nếu Ninh Phàm không nhìn lầm, Long thi đã có Vương tộc long huyết, cho dù rất mỏng manh...
Ánh mắt của Ninh Phàm sáng lên, Phù Ly yêu lực của mình, có năng lực trợ giúp Chân Linh tộc giác tỉnh Vương huyết lần nữa!
- Nếu không phải Nghiệt Long này đã cơ hồ giác tỉnh Vương huyết, nếu ta không giết con rồng phản bội này, ta sẽ không biết, Phù Ly yêu lực của mình còn có loại thần thông này...
Ánh mắt của hắn dường như thể hiện sự cảm ngộ. Hắn trầm tư chốc lát, thu hồi thần sắc, vỗ một chưởng lên đầu của Long thi, không lưu tình nữa, hoàn toàn chấn vỡ thức hải Long.
Yêu hồn, vỡ nát!
Như vậy, con rồng này chẳng qua là một cụ Long thi, một cụ Long thi hóa thần điên phong, đến gần mức bán bộ luyện hư.
Trong con mắt bên phải hiện tinh điểm màu đen. Đó chính là Ti Thổ tinh.
Tinh này chính là ma tinh. Ma công mà Ninh Phàm tu luyện chính là Thi Ma lục, trong đó có ghi lại Luyện Thi thuật, tuyệt đối không tệ.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, trong con mắt bên phải, Thi khí Ma niệm chỉ ngưng tụ được 11 đa͙σ, tương đương với mười một giáp ma khí.
Ma tinh chợt lóe, thi khí bao phủ, hóa thành lửa ma, nung thiêu Long thi, cũng phụ thêm lên đó thi khí ma niệm của hắn, khiến cho Long thi lột xác thành luyện thi chân chính.
Ba ngày sau, luyện thi hoàn thành một nửa, nhưng không cách nào tiến hành tiếp.
Luyện chế đến bước này, 11 giáp ma khí không đủ để tiến hành bước luyện chế kế tiếp.
Ninh Phàm không thể không tạm thời dừng lại, nhìn luyện thi nửa thành phẩm, quét nhìn qua Hắc Long đàm, ánh mắt của hắn sáng lên.
Thi khí ở nơi đây, vô cùng dày, chính là nơi tu luyện Thi Ma lục, nơi đề thăng ma khí tốt nhất.
Chẳng những có một cái Thái Cổ Long thi vẫn lạc ở nơi này, mà còn có hài cốt của đại tu sĩ trăm ngàn năm qua vẫn lạc nơi này. Ngoài ra, nơi đây còn có hàng ngàn hàng vạn Ám thú bị Hắc Long giết chết lưu lại oán niệm thật sâu ở đất này.
- Hấp!
Ti Thổ tinh nhanh chóng xoay tròn, giống như tạo thành một vòng xoáy màu đen, từng đa͙σ thi khí bị hút vào trong mắt Ninh Phàm.
Những Ám thú, yêu tu vẫn lạc ở nơi này ít nhất đều là nguyên anh kỳ, lại gặp địa thế quỷ dị dưới Long Đàm, tạo thành âm khí cực mạnh, oán niệm cực thâm.
Hàng ngàn hàng vạn đa͙σ âm khí, bị hút vào trong mắt. Cuối cùng, lại chỉ hóa được không đến một trăm giáp ma khí.
Mới có 98 đa͙σ Ma niệm... Cộng thêm 11 đa͙σ trước đó, bất quá chỉ có 109 đa͙σ Ma niệm, tương đương với 109 giáp pháp lực.
Ma khí, 109 giáp, nguyên anh trung kỳ...
Với nhãn giới của Ninh Phàm, trăm giáp pháp lực, khó mà khiến cho hắn kích động.
Nơi đây có mấy chục ngàn nguyên anh, đại tu sĩ, hóa thần vẫn lạc, mới có điểm Ma niệm này. Muốn có vạn đa͙σ Ma niệm, đạt tới tài nghệ hóa thần, sợ là rất khó, trừ phi có một cái cổ mộ phần lớn bằng nội hải như vậy, và có hành ức vạn tu sĩ táng thân, trải qua địa thế đặc thù, cất giữ cho âm khí không tiêu tan... Như vậy, có lẽ mình mới có thể hóa thần được...
Loại địa phương này, làm sao lại thật sự tồn tại?
Không, loại địa phương này, nói không chừng, thật sự có tồn tại!
- Cổ Thiên đình!
Ánh mắt của Ninh Phàm chấn động một cái. Cổ Thiên đình bị người công phá, chỉ còn lại phế tích, trong đó không biết có bao nhiêu chân tiên táng thân, cho nên sẽ có bao nhiêu âm khí nặng nề, oán niệm.
Nếu mình có thể nhập vào Cổ Thiên đình, cơ duyên khác không nói, chỉ những thứ âm khí của người chết kia, cũng đủ Thi Ma lục của mình tu luyện tới một cảnh giới cực kỳ kinh khủng ...
Thu hồi tâm tư, 109 đa͙σ ma viêm màu đen, tiếp tục nung thiêu Long thi...
Ba ngày sau, Long thi thành Long khôi!
Hoang thú, rốt cuộc cần phải có thân thể mới có thể cường đại. Cái xác Long thi, trải qua dung luyện trăm ngàn Linh quáng gia cố, sau khi long huyết dung luyện vào thi thể hóa thần điên phong, khí thế tiến thêm một bước, đề thăng tới bán bộ luyện hư. Tuy khí thế yếu một ít so với Động Hư, nhưng cũng kém không nhiều.
Ước mộng của Hắc Long, đã thành sự thật, rốt cuộc nó đã đột phá đến bán bộ luyện hư.
Chẳng qua là nó cũng không cao hứng được, bởi vì nó đã chết nhăn răng rồi, mạng đã bị mất, có thực lực thì có ích gì.
Bán bộ luyện hư thi khôi!
Có thi khôi này, Ninh Phàm ở tại đệ nhị giới, tuy không nói là vô địch, nhưng có thể... hoành hành!
Đánh ra một quyết đối với Hắc Long, Hắc Long lập tức nhỏ đi, hóa thành một con rắn nhỏ như ô kim lạnh như băng, bị thu vào túi trữ vật.
Long hoạn đã được giải quyết, Ninh Phàm lại không lập tức ổn định cảnh giới.
Hắn phất tay áo lấy ra một khối la bàn màu bạc, bắt đầu yên lặng.
La bàn, được đặt tên là Tinh La bàn, có thể độn vào trong hư không, là hư không phi độn chi bảo mà Tứ Thiên tiên giới thường sử dụng.
Trong đó, nó còn tồn tại một bản đồ của cổ tinh vực.
Bản đồ ghi dấu là tinh vực của Hư Không giới, chỉ một mảnh tinh vực mà đã bát ngát đến mức mấy chục ngàn cái Vũ giới cũng không so sánh bằng.
Vũ giới có kích cỡ nhỏ, có thể coi là ŧıểυ Thiên Thế Giới.
Mà Hư Không giới này chính là Trung Thiên thế giới.
Hư Không giới, Huyền Vũ Tinh, Chưởng Bi tiên đế Mộng Huyền Tử... Người cho mình vật này, tất nhiên muốn mình ngày sau phi thăng, lại tìm đến ông ta.
- Kết làm thiện duyên sao... Bất luận là Mộng Huyền Tử thật sự có lòng tốt hay không, trước khi có sức tự vệ, ta sẽ không tùy tiện vào hiểm địa ...
Thu hồi Tinh La bàn, Ninh Phàm há miệng nuốt huyết tinh của Ám thú vào, nhắm mắt luyện hóa.
Cảnh giới đang từ từ vững chắc, rồi được huyết tinh của ám thú bồi bổ, từ từ đề thăng.
Huyết tinh Ám thú được Hắc Long chú tâm rèn luyện mười một năm, trong đó bao hàm yêu lực ít nhất cũng tương đương với một viên hóa thần đa͙σ quả.
Sau khi phục dụng, yêu lực của Ninh Phàm đề thăng 700 giáp, từ từ đột phá tới 15450 giáp.
Sự đột phá này, ở nguyên anh cảnh giới là không thể tưởng tượng, nhưng ở hóa thần cảnh giới, cũng là việc rất tầm thường.
Tiêu chuẩn của Hóa Thần sơ kỳ là vạn giáp pháp lực.
Tiêu chuẩn của Hóa Thần trung kỳ, là năm vạn giáp.
Tiêu chẩn của Hóa Thần hậu kỳ, mười lăm vạn giáp.
Hóa Thần điên phong, ba trăm ngàn. Bán bộ luyện hư, năm mươi vạn!
Pháp lực trăm vạn, chính là... Luyện Hư!
700 giáp pháp lực, so với trăm vạn mà nói, thật sự là rất ít, rất ít...
Nhắm mắt lại không nói, trong lòng Ninh Phàm lại đang rất trầm tư.
Lần này mình đăng Vân Hải, ở bước trảm phàm thứ ba đề thăng được 2480 giáp pháp lực, là chuyện vô cùng tốt. Chỉ có một chuyện tiếc nuối, chính là pháp lực đột phá nguyên anh điên phong, nhưng không có thiên kiếp huyết lôi hạ xuống, bị Vân Hải chặn lại. Như vậy, mình trong chỗ u minh, thiếu đi một lần cơ hội thiên kiếp để tế luyện Toái Thần tiên.
Trong được có mất, cũng tại chuyện khó có thể tránh khỏi.
Vừa khéo hắn lại chủ tu pháp lực, cho nên yêu lực lại không cách nào hấp dẫn Thiên kiếp...
Đột phá hóa thần, thần niệm lại đạt tới hóa thần trung kỳ, chỉ bằng vào Hóa thân chi thuật, đã đủ để hắn vô địch trung kỳ. Cộng thêm luyện thể thuật cảnh giới đạt tới Ngọc mệnh đệ nhị cảnh có thể địch lại hóa thần trung kỳ, Ninh Phàm có lòng tin có thể đánh một trận với hóa thần hậu kỳ!
Thậm chí, nếu thi triển Phong Yên Nhất Chỉ, có cơ hội tiêu diệt hậu kỳ!
Nhưng hóa thần điên phong, chỉ sợ là mình không cách nào chiến thắng, bất quá mình có Hắc Long Khôi Lỗi bán bộ luyện hư lợi hại hơn so với hóa thần điên phong ...
Yêu thuật Ly Nhật thương, chỉ miễn cưỡng thi triển, chỉ có hình chưa có uy lực tương xứng, vẫn cần phải khổ tu.
Về phương diện độn tốc, hắn đã có thể thi triển na di, nhưng vẫn không thuần. Cho dù là như vậy, được Phù Ly yêu dực gia trì, độn tốc của hắn xem ra có thể so với hóa thần hậu kỳ.
- Nếu ta ở trên hai cánh, khắc thêm linh ấn chữ Tấn, thì sẽ như thế nào...
Ánh mắt của Ninh Phàm cương quyết, trước lúc rời khỏi Long Đàm, chi bằng mượn yêu lực sung túc của nơi này khắc ấn linh ấn!
Hai cánh cần linh ấn, Trảm Ly kiếm cùng Toái Thần tiên cũng cần linh ấn!
Như vậy, mục đích của Ninh Phàm tới La Vân Đô quận, trừ Giới đồ trong tay Lục đa͙σ Trần, đã hoàn thành toàn bộ!
- Trừu hồn!
Phạm vi trừu hồn lần này, rất nhỏ, chỉ liên quan đến bên trong Long Đàm.
Nhưng yêu lực hấp thu được lại cuồn cuộn không ngừng, hoàn toàn đủ để Ninh Phàm khắc ấn linh ấn!
...
La Vân, kiếp nạn rốt cuộc đã đến.
Trong điện La Thiên, Lục đa͙σ Trần ngồi trên cao nhắm mắt, không nói.
Phía dưới, có hai đội nhân mã ngồi. Một nhóm nhân mã trong đó, do mỹ phụ áo tím dẫn đầu. Một nhóm khác, là do một thanh niên kim bào lạnh lùng dẫn đầu.
Hai nhóm người ngựa này đều hướng Lục đa͙σ Trần đòi Giới đồ.
Nhưng Lục đa͙σ Trần cũng không có ý nhượng bộ.
- Khuất Thuấn thái tử, Tử phi nương nương, Giới đồ, lão phu đã hứa cho người khác, không thể thất tín với người ta, cho nên không thể giao cho các ngươi...
- Chà? Là giao cho Lục Bắc sao... Hừ! Chính là một con kiến hôi nguyên anh kỳ, còn đang cố gắng tiến vào hóa thần, chớ nói hắn hóa thần thành công, cho dù là thành công, thì hắn có tư cách gì có Giới đồ này?
Tử phi trầm mắt phượng xuống, nếu không phải có Vũ Yên Yêu phi trước mặt khuyên can, tuyệt đối ả sẽ trực tiếp động thủ, cướp đoạt Giới đồ của Lục đa͙σ Trần.
Với thực lực hóa thần điên phong của ả, tự nhiên không xem cái gì Lục Bắc gì đó vào trong mắt. Cho dù Vũ Yên Yêu phi mấy lần nhắc nhở, Lục Bắc kia không thể chọc vào...
- Lục Bắc? Chính là kẻ giết Lý Bạn, Kim Quần nhị tướng sao... Chuyện này truyền tới thượng giới, thượng giới tựa hồ rất tức giận đây, đối với bản thái tử, cực kỳ trách nan một phen... Người này, bản thái tử tất phải giết! Phần Giới đồ kia của hắn, dĩ nhiên sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay bản thái tử. Phần của ngươi, nếu đã có lời với Lục Bắc, có thể trực tiếp đưa cho ta... Bởi vì Lục Bắc, hẳn phải chết! Muốn đồ này có ích lợi gì?
Yêu hoàng thái tử Khuất Thuấn . Người này là con của yêu giới Khuất hoàng, gần 1200 tuổi mà đã hóa thần điên phong. Tư chất như thế, có thể so với Huyền Vũ tinh đa͙σ đồng Nhất Thanh ở thượng giới tương đương.
Đây là một cao thủ chân chính, một đường ngang dọc không biết đánh bại bao nhiêu tuấn kiệt của yêu giới, là một nhân vật có hy vọng dòm ngó cảnh giới Thiên Yêu.
Chiến lực của người này ở trên Tử phi, nhưng bối cảnh lại yếu hơn Tử phi.
Thân phận của hắn chỉ là con trai hạ giới yêu hoàng, còn Tử phi lại là người của Linh Vương cung.
Cho nên, ở trong đệ nhị giới, hắn không dám đánh nhau cùng Tử phi.
Cũng bởi vì Lục đa͙σ Trần có Vũ Yên Yêu phi làm chỗ dựa, tuy hắn chỉ muốn cướp đoạt Giới đồ của Lục đa͙σ Trần, nhưng ở La Vân, vẫn có chút thu liễm.
Ánh mắt của Khuất Thuấn trầm xuống, rồi không thèm dấu ý lạnh lùng, quạt xếp chấn lên kim quang, khẽ mỉm cười nói:
- Thôi, bản thái tử đại biểu Tịnh Hỏa, mang 3 tờ Giới đồ. Tử phi nương nương đại biểu Linh Vương cung, cầm 2 tờ Giới đồ. La Vân ngươi còn có 2 t. Đệ nhị bộ Lôi Thủy bộ, đệ tam bộ Phong quân bộ bộ, mỗi bộ có một tờ. Như vậy đừng tranh đoạt nữa, quá mức phiền toái, chi bằng nhân cơ hội này, ở chỗ của La Vân ngươi, thiết một lôiđài, dựa vào Yêu tổ chi huấn, ‘Mọi chuyện bất quyết, có thể dùng võ định đoạt’! Chín tờ Giới đồ rốt cuộc cần phải hợp nhất, mới có thể khai mở Giới lộ. Mà số lượng đi vào Giới lộ, nếu như khó có một bộ nào độc thôn, thì do chư bộ cộng hưởng, và sẽ bằng trận chiến lôi đài này rút ra kết quả, bình định ra thứ tự trước sau...
- Ý Thái tử là...
Ánh mắt của Lục đa͙σ Trần trầm xuống, Khuất Thuấn này thật không đơn giản, lấy mạnh không được, liền biến thông.
- Nếu khai giới lộ của đệ tam giới, ít nhất phải có đủ yêu thú làm huyết tế. Tiến nhập 50 tên hóa thần cao thủ, không khó! Sau trận chiến này, Giới lộ tất khai, chín tờ Giới đồ, do người giữa hạng nhất của lôi đài chiến chưởng khống, về phần tiến vào đệ tam giới, sẽ lấy 50 tên đầu trong trận chiến lôi đài!
- Được, lão phu đáp ứng!
Ánh mắt của Lục đa͙σ Trần nhất quyết, phương pháp này không tệ.
Đối với ông ta mà nói, thì cho dù Ninh Phàm hóa thần thành công, ở trong yêu giới, sau khi có sự tham gia của các thế lực từ Yêu Linh chi địa, hắn đã khó mà cướp đoạt được tất cả Giới đồ.
Nhưng với thực lực của Ninh Phàm, sau khi hóa thần, đánh giành được vị trí trong 50 đầu xem ra không khó...
Tử phi trầm ánh mắt xuống, nàng không thích đề nghị này. Dù sao theo tính toán của nàng, chuyến đi đệ tam giới, đáng lẽ nên do Linh Vương cung độc chiếm mới được. Nàng lại tự hỏi, mình thực lực hơi yếu hơn Khuất Thuấn , thứ hạng khi lôi chiến nhiều nhất tranh đến vị trí thứ hai. Vị trí thứ nhất nhất định thuộc về Khuất Thuấn !
Thái tử Khuất Thuấn cười lạnh trong lòng.
Hắn tự hỏi, trong đệ nhị giới, thực lực của hắn, có thể liệt vào người thứ nhất...
Bất luận là Tịnh Hỏa bộ có bao nhiêu người xông vào lôi chiến, mình cũng có thể ngồi vững ở vị trí thứ nhất.
- Bổn cung có một điều kiện, nếu Khuất thái tử đáp ứng, Bổn cung liền đồng ý, tham dự lôi chiến này!
- Điều kiện gì!
Ánh mắt Khuất Thuấn lẫm liệt.
- Hóa Thần điên phong, không thể tham chiến! Người có tu vị cao nhất tham dự lôi đài, chỉ có thể là hóa thần hậu kỳ!
Tử phi cười lạnh, nàng không bằng Khuất Thuấn , nhưng nàng lại biết, Vũ Yên Yêu phi ở hóa thần hậu kỳ phải nói là hiếm có địch thủ, do nàng đại diện ra đánh, có thể tranh đệ nhất.
Một khi 9 bức đồ tới tay, có nàng trông coi, nàng sẽ tuân theo ước định hay không, cho phép người ngoài Linh Vương cung vào đệ tam giới hay không thì cũng khó nói rồi.
Có thể độc thôn, vì sao không độc thôn! Mà khi mình độc thôn rồi, Khuất Thuấn hắn còn dám động thủ đối với mình sao!
- Được, điều kiện này, có thể đáp ứng!
Khuất Thuấn trầm ánh mắt, như vậy, kết quả lôi chiến sẽ có biến số.
Hóa Thần hậu kỳ, trừ Tịnh Hỏa phong yêu Lục Giới Phần, còn có Lôi Thủy phong yêu, Phong QQuân phong yêu. Dĩ nhiên, còn có Vương Kiêu đang tích cực trọng tố yêu thân ... Bên kia Linh Vương cung, có hai tên hậu kỳ Yêu phi.
- Nếu Vương Kiêu có thể khôi phục yêu thân, đoạt được đệ nhất, cơ hội không nhỏ...
Mọi người đều theo đuổi tâm tư của mình.
Một trận lôi chiến trọng thể từ La Vân cuốn ra toàn bộ đệ nhị giới.
Đối với những bộ lạc mất đi Giới đồ mà nói, đây là một cơ hội... Một cơ hội để tiến vào đệ tam giới!