Ánh trăng rất yên tĩnh, không tạp âm. Trên yêu hà, có họa phảng ay qua.
Trong Vọng Giang lâu, Ninh Phàm không buồn ngủ.
Từ ngày đầu tiên tiến vào Đô quận, hắn đã danh chấn La Vân. Ngay cả chuyện giết ba vị hóa thần, cũng giống như làn gió mạnh, đang nhanh chóng truyền khắp các bộ lạc khác trong đệ nhị giới!
Chỉ có điều ngay đêm đầu tiên tới Đô quận, Lục Uyển Nhi lại phải đi bái phỏng sư tôn của mình, và cuối cùng trú ngụ lại cùng người nhà ở Đô quận.
Kẻ gọi là người nhà, dường như là một phong trần nữ tử. . . Làm ca cơ ở trong Yên Vũ lâu. . .
- Chỉ mong Uyển Nhi, đừng có học hư từ người khác. . . Bất quá, với tâm tính của Uyển Nhi, cho dù là có, phong trần nữ tử kia hơn phân nửa cũng có chỗ đặc biệt gì đó. . . Yên Vũ lâu. . .
Ba chữ này, Ninh Phàm nói thầm ba lần, chợt không nói nữa.
Đám người Nghiêu Uyên sau khi bàn tiếp xong, đã mang lệnh trở về Bắc Mạc. Kim Diễm xa tất nhiên là được để lại cho Ninh Phàm.
Lục đa͙σ Trần, không triệu kiến Ninh Phàm. Liên quan tới chuyện của Lục Thiên Minh, càng không đề cập tới một lời.
Lòng dạ của Lục đa͙σ Trần, Ninh Phàm nhìn không thấu. Nhưng hắn suy đoán, Lục đa͙σ Trần hơn phân nửa là biết được rằng mình không phải là Lục Bắc.
Ba cái đầu của yêu, là một sự chấn nhiếp. Vô luận Lục đa͙σ Trần có giao hảo với mình hay không, ít nhất cũng có thể bảo đảm, người này không dám làm kẻ địch với mình.
Hoặc là, tự tay Lục đa͙σ Trần dâng lên giới lộ của đệ tam giới.
Hoặc là, Ninh Phàm sẽ tự thân đi trộm, đi cướp!
Vọng Giang lâu, đêm nay chỉ có một mình Ninh Phàm. Huyết nguyệt khẽ chiếu ra ánh sáng mờ, khiến cho hắn ở nơi dị hương đất lạ này, cảm thấy hơi có chút cô độc.
Hắn tới Đô quận, có hai chuyện cần phải làm: tìm giới lộ, và học tập yêu văn.
Chẳng qua là giờ phút này, hắn lại chỉ muốn có một chút an tĩnh.
Vỗ vào trữ vật đại, hắn lấy ra mấy phần Vạn niên yêu thảo, đều là những thứ mua được vào ban ngày ở Đô quận.
Hắn lại vẫy Đỉnh Lô hoàn, gọi ra Phong nữ, Trà nữ. Hai nữ tựa hồ đang đang nghỉ ngơi, bị Ninh Phàm kéo dậy, áo quần còn chưa chỉnh tề, vội vội vàng vàng che che giấu giấu.
- Không biết chủ nhân có chuyện gì sai bảo bọn tỳ tử. . .
- Cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa. . .
- Cái, cái gì. Cởi quần áo. . . Tắm rửa. . . Hiện tại sao. . .
- Ừ, sợ ta nhìn sao. . .
- Không, không phải là vậy. Bọn nô tỳ dung nhan xấu xí, nhờ ơn chủ nhân không ghét bỏ, nguyện ý. . . Nguyện ý thưởng thức, đó là phúc phận của bọn nô tỳ. . .
Đối với hai nữ, vào dịp đêm khuya mát mẻ như thế này, bị Ninh Phàm gọi ra, hơn phân nửa là muốn mây mưa song tu. . .
Phong nữ hơi căng thẳng, nhẹ nhàng cắn môi, có chút khẩn trương đích cởi nịt ngực sột soạt. Còn Trà nữ thì sảng khoái hơn nhiều, mắt mị như tơ, cố quay lưng lại, không lộ dung nhan xấu xí, chỉ lộ thân thể mềm mại tuyệt đẹp, cởi hết áo quầ, phô bày da thịt trắng như tuyết.
Nếu không phải là dung nhan bị hủy, hai nữ này nhất định là tuyệt sắc giai nhân. . .
Thân người vừa vặn, thon thả lung linh, mùi thơm dậy nức phòng, gió đêm thổi lất phất, thấm vào tim gan người.
Âm Dương tỏa đang ở tầng thứ hai đệ nhất cảnh giới. Theo thời gian kéo dài, nó đang từ từ đề thăng lên đệ nhị cảnh.
Muốn đề thăng lên tầng công pháp thứ hai, ít nhất phải cùng song tu với Nguyên Anh nữ tu. Ở mức cao nhất, cần phải cùng song tu với Toái hư nữ tu, mới có cơ hội đột phá lên tầng thứ ba.
Toái hư còn quá xa. Trong khi đó Kim Đan nữ yêu lại có hai người ở bên cạnh.
Vân vũ song tu không xuất hiện theo như dự liệu.
Mà chỉ thấy Ninh Phàm điểm ra một chỉ, Vũ ý từ từ ngưng tụ làm một bồn chứa nước mưa nhỏ ở trong phòng.
Tiếp theo, khi Ninh Phàm lấy tay ngoắc một cái ra yêu hà ở ngoài cửa sổ, lập tức có một cột nước nước sông bị Ninh Phàm gọi tới, rót vào trong bồn.
Ninh Phàm cong ngón tay nổi lửa, nước lập tức tăng nhiệt đồ, cuối cùng phả lên từng làn khói nóng.
- Tiến vào đi, hai viên đan này, các ngươi sau khi uống vào, hãy luyện hóa dược lực ở trong nước. Sau đó, ta sẽ phối trí nước thuốc, hai người các ngươi hấp thu dược lực trong nước tắm. Đợi luyện hóa xong dược lực trong đan dược, thì đã có thể. . . Khôi phục dung nhan rồi!
Hắn giao hai viên Phục Dung đan vào trong tay hai nữ.
Phong nữ Trà nữ đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó chợt lộ ra vẻ vui mừng, tràn đầy sự cảm động.
Đây là ngũ chuyển đan dược sao!
Dược lực sung túc đủ để cho hai nữ hiểu rằng, đan dược này có giá trị không rẻ !
Ninh Phàm không lừa gạt hai người, chuyện mà hắn nói qua, đã làm được rồi.
- Chủ nhân, chúng tôi. . .
- Không cần nhiều lời, đây là thứ các ngươi nên có được.
Ninh Phàm cười một tiếng, phất tay áo, tay áo từ sinh gió, yêu lực mạnh mẻ trực tiếp cuốn hai nữ đưa vào bên trong bồn thuốc.
Hai nữ lúc này mới ý thức được, yêu lực mạnh mẻ của Ninh Phàm, cơ hồ đã có thể so sánh với hóa thần!
Ngồi xếp bằng ở trong nước tắm, hai nữ qquan sát bốn phía, biết được nơi này chính là đệ nhị giới.
Từ ngày tạm biệt Ninh Phàm cho tới bây giờ, mới qua đi không quá hai năm. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi này, yêu lực của Ninh Phàm đã từ nguyên anh sơ kỳ, gần như đề thăng tới mức độ hóa thần rồi sao!
Thậm chí, giờ phút này trên người Ninh Phàm, vô luận là uy áp của hóa thần hậu kỳ, hay là Vương tộc huyết, đều cấp cho hai nữ sự cảm thụ là hắn đang ở cao cao tại thượng, không cách nào với tới.
Sát khí tích lũy khi chém giết hóa thần, càng khiến cho hai nữ sợ hãi một cách không tự chủ.
Nếu không phải là do Ninh Phàm áp chế sát khí, không muốn dọa khiếp hai nữ, thì chỉ bằng vào sát khí, muốn khiến yêu quái có Nguyên anh hậu kỳ tu vi bị thương cũng không khó khăn gì!
Trong đầu Hai nữ cả kinh như nước thủy triều. Nếu như so sánh chủ ngày xưa của hai nàng là Lý Bạn, thì các nàng mơ hồ cảm giác, hôm nay Ninh Phàm giết Lý Bạn, không cần phí quá nhiều công sức!
- Chúc mừng chủ nhân, tu vi tiến nhanh. . . Cảm tạ chủ nhân, ban cho bảo đan. . .
- Ừ, uống vào đi.
Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra các loại yêu thảo khác nhau, rồi vận chỉ như đao, lột vỏ, róc xác, rút dây gân, nghiền gốc... Không mất báo lâu, trong bồn nước, nước tắm đã hóa thành màu xanh nhạt, cũng tràn đầy dược lực nồng nặc.
Dược lực này, quá mức khổng lồ, với hai nữ tu vi đã rớt xuống hàng kim đan mà nói, thì hấp thu có chút khó khăn.
Dược lực dường như muốn xé rách tiên mạch, sự đau đớn làm dung nhan của hai nữ trắng bệch. Nhưng cho dù có đau đớn, hai nữ đều không nguyện từ bỏ việc trị liệu này.
Một cô gái có dung nhan bị hủy, chẳng khác nào tiên mạch của nam tử bị phế, là một chuyện vô cùng thống khổ.
Rốt cuộc đã có cơ hội khôi phục dung nhan, các nàng không muốn bỏ qua.
Xưa kia, các nàng đã từng thân là bạn yêu của Lý Bạn, không biết ngày nào sẽ chết, không có tự do, chỉ cầu Lý Bạn liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, nói một lời ôn nhu, nhưng đều không có được.
Hôm nay, các nàng thân là đỉnh lô của Ninh Phàm, không cần phải lo lắng con đường tu chân đầy huyết ảnh, không cần phải lo lắng trở thành con tốt thí, hơn nữa còn có cơ hội khôi phục dung nhan.
- Đây là ngũ chuyển đan dược do chủ nhân khổ cực luyện chế, không thể lãng phí. . . Phải nhẫn nại. . .
Hai nữ cắn răng hấp thu dược lực, trên dung nhan dần dần hiện lên một lớp máu che kín. Dưới lớp máu che này, thịt thối sinh sôi trở lại thành thịt non, đang từ từ hóa thành gương mắt trắng nõn và tinh khiết.
- Nhẫn nhịn một chút. . .
Phong nữ khá kiên cường, còn Trà nữ thì tính tình hơi nhu nhược một chút, đã không thể chịu nổi đau đớn.
Ninh Phàm khẽ thở dài, nếu để cho hai nữ tiếp tục nữa, không phải là khôi phục dung mạo thất bại, mà là do không chịu nổi đau đớn mà bỏ mình.
Hắn cởi áo quần, tiến vào trong bồn, khoanh chân ngồi trong bồn. Lập tức, nước thuốc tràn ào ạt ra khỏi bồn.
Hắn ôm đôi eo nhỏ nhắn của hai nữ. Hai nữ đang cố nhịn cơn đau đớn dữ dội, chợt kêu khẽ một tiếng, mặt cũng e thẹn ngượng ngùng.
- Thân thể tôn quý của Chủ nhân, sao lại cùng tắm rửa với bọn tỳ tử chúng tôi. . .
- Nếu như song tu, có thể giảm đau. . . Ai lên trước nào?
- Cái, cái gì. . .
Phong nữ ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, cắn răng cố chống chịu.
Mặc dù từng bị thải bổ, nhưng khi cả người trần truồng đứng đối diện với Ninh Phàm, nàng vẫn khó có thể trấn định.
Trà nữ ngược lại khoáng đạt hơn. Dù sao lúc ở Tống quốc, nàng chính là Hồng hoa lão yêu không hơn không kém, chuyên thái bổ nữ tu. Đối với việc song tu cùng Ninh Phàm, nàng lúc nào cũng mong đợi.
Vừa nghe song tu có thể giảm đau, nàng lập tức ngồi lên trên người Ninh Phàm. Hai tay bám sau cổ của hắn, mắt mị như tơ,
- Xin công tử, thương xót. . .
Cảnh tượng đáng hổ thẹn khiến cho Phong nữ nghiêng đầu, không dám nhìn lâu. Nhưng dưới làm tóc tím, nàng dần dần bị Trà nữ không kiêng kỵ rên rĩ liên tục, lúc cao lúc thấp, thay đổi liên tục làm cho lửa nóng trong người bốc lên, không khỏi tức giận lườm Trà nữ một cái.
- Cái đồ không biết thẹn thùng. . .
Nàng đang mắng thầm trong bụng, chợt cảm thấy một bàn tay lần dọc theo đôi chân trần thon thả của nàng, từ bắp chân dần dần trợt lên, cuối cùng, chạm vào cái nơi mềm mại đó, bắt đầu chọc ghẹo. . .
Ư. . .
Phong nữ nhẹ nhàng rên lên nấc nghẹn một tiếng, cúi vội đầu, không nhìn thấy rõ biểu tình, ẹo qua né lại trốn tránh, nhưng không trốn thoát bàn tay thành thạo có tiết tấu kia.
Thân thể của nàng đã mềm càng mềm hơn, bắt đầu nghênh đón ngón tay của bàn tay ấy, cuối cùng... ngón tay chui vào. . .
Nước tắm dần dần lạnh đi, đầu ngón tay của Ninh Phàm lại cảm thấy ướt mềm, bị kẹp chặc.
Song tu không biết đau, dược lực chẳng biết luyện hóa từ lúc nào, lớp máu bao phủ đầu cổ chẳng biết tróc ra từ lúc nào, lộ ra hai gương mặt với dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.
Dung nhan của Phong nữ, điềm tĩnh, trắng như trứng gà bóc, có vẻ như yếu ớt vì bệnh.
Dung nhan của Trà nữ, căng bóng, mềm mại, hoạt bát hiếu động.
Hai nữ, đã vong tình, ánh trăng thì an tĩnh như cũ.
. . .
Ba ngày sau, Ninh Phàm nhận được một cái thiệp mời, người ký tên mời là Lục đa͙σ Trần.
Thiệp này mời Ninh Phàm vào phủ để gặp, cũng như thương lượng chuyện 'Hợp tác'.
Từ nội dung của thiệp mời, Ninh Phàm biết được , Lục Uyển Nhi cùng người bằng hữu chốn phong trần của nàng, đang ở chỗ Lục đa͙σ Trần làm khách, chờ Ninh Phàm tới.
Chẳng qua là, Ninh Phàm có một chuyện không hiểu rõ.
- Hợp tác? Ta cùng với Lục đa͙σ Trần căn bản không có chỗ ích lợi chung, hợp tác về cái gì? Hay là nói, lão Lục đa͙σ Trần này thân là thủ hộ yêu tướng cho yêu soái, bản thân cũng tham luyến yêu soái huyết, cho nên muốn cùng ta cướp lấy những giới lộ trong tay tám tướng khác hay sao. . .
Ánh mắt của Ninh Phàm hơi ngưng trọng, nếu là như vậy, thì cái lão Lục đa͙σ Trần này không khỏi là một hạng người quá lão gian cự hoạt.
Chẳng qua là lúc vào quận, Ninh Phàm rõ ràng cảm thấy, thần niệm người này trung chánh bình thản, cũng không giống như là hạng người gian hoạt.
Bất luận là vì giới lộ, hay là vì vào Kinh tháp, cuối cùng rồi thì cũng phải gặp Lục đa͙σ Trần.
Ninh Phàm cũng không sợ đây là Hồng Môn yến. Hắn không có lòng tin giết chết Lục đa͙σ Trần, nhưng Lục đa͙σ Trần cũng không nắm chắc là sẽ giết chết được Ninh Phàm.
Trừ phi Lục đa͙σ Trần là người ngu, nếu không không cách nào đánh một kích tất sát. Người này tuyệt đối sẽ không thiết yến mai phục mình, làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Hơn nữa thiệp mời này còn cố ý nói ra một câu, tựa hồ là trong Tịnh Hỏa bộ, có người tới Đô quận. . . Hơn nữa điều khiến Ninh Phàm chú ý là, Lục đa͙σ Trần có đề cập một chút, là đồng hành cùng người của Tịnh Hỏa bộ, có hai tên 'Thượng giới yêu tướng' . . .
“Cái tên Tịnh Vân này, không đáng để lo, nhưng thượng giới yêu tướng. . . Cũng không biết, trong 10 hóa thần của thượng giới, có hai vị nào tới. Nếu là Vương Kiêu, thì trận chiến này có nhiều biến số, còn nếu là Lý Bạn. . .”
Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống, nếu Lý Bạn tới đây, mình tất phải khiến cho hắn, chỉ có tới chớ không có lui!
Chẳng qua là sợ rằng, mặc dù Lý Bạn tới đây, mình có hóa thành hình dáng của Lục Bắc, thì cái tên Lý Bạn này liệu có nhận ra hình dáng của mình không. . . Nếu nhận ra được, tên này sợ là sẽ giật mình không ít rồi. . .
Sự sầu tư trong lòng, sau ba ngày song tu, sớm đã hoàn toàn không tồn tại.
Hắn lạnh nhạt đi ra cửa, đi theo phía sau là hai nữa một tím một hồng.
Hai nữ đều là Kim Đan yêu tộc, nhưng đã khôi phục lại khí tức của Kim Đan trung kỳ, dung nhan lại là loại tuyệt thế.
Một người thì trong trẻo lạnh lùng như gió, tóc tím ung dung, một người thì liếng thoắn xinh tươi, điên đảo mị hoặc.
Đi lại ở trong yêu phường của Đô quận, không ít ánh mắt của yêu tộc đều thỉnh thoảng quét về phía hai nữ. Thậm chí có không ít tên hoàn khố, cố ý làm quen châm chọc, cướp sắc.
Chẳng qua là một khi phát hiện trước ngườicủa hai nữ là Lục Bắc danh chấn La Vân. Tất cả yêu tộc, lập tức im bặt tiếng, vội vã rời đi, không dám vây xem. Tất cả hoàn khố, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng run lên, vội vã tránh lui.
Thủ cấp của ba viên yêu tướng, chấn vỡ đa͙σ tâm của Thiên Minh công tử. . . Chuyện này, đã sớm truyền khắp La Vân. Do đó, dung mạo của Ninh Phàm đã được truyền khắp lục bộ, muốn khiêm tốn ở đây cũng sợ rằng rất khó.
Dĩ nhiên, truyền đi khắp nơi ở đây là dung mạo của Lục Bắc.
Như vậy, coi như đã bớt đi rất nhiều phiền toái. Ít nhất mỗi ngày phải đối phó cái loại người như Lục Thiên Minh, Ninh Phàm dù không coi vào đâu, nhưng cũng cảm thấy phiền toái.
- Chủ nhân, người thật sự đã chém chết ba vị hóa thần sao!
Trong mắt của Trà nữ phát ra tia sáng kỳ dị liên tiếp.
- Chủ nhân chắc là sẽ không nói láo đây!
Phong nữ dường như đã trở thành phát ngôn viên của Ninh Phàm.
Hai nữ khôi phục dung mạo, cái nút thắt trong lòng cũng được cởi ra, tính tình sáng sủa thoải mái hơn rất nhiều.
Lần này đi dự tiệc, Ninh Phàm mang theo hai nữ, dù sao hai nữ cũng là thượng cổ yêu tộc, mang hai nàng theo, cũng sẽ không bại lộ cái gì.
Dĩ nhiên, Ninh Phàm cũng không sợ bị bại lộ.
Nếu như gặp gỡ Lý Bạn, cũng không biết là kẻ này sẽ nghĩ như thế nào. . .
Bên ngoài Đô quận phủ, mười ba yêu binh tinh nhuệ đang kiểm duyệt tân khách, những người có đầu có mặt của Đô quận đều được mời tới dự tiệc.
Thấy một nam hai nữ tự tiện xông vào quận phủ, lập tức có yêu binh quát bảo:
- Người tới hãy dừng bước!
Chẳng qua là khi nhìn thấy rõ dung mạo của người tới, mấy tên yêu binh nhất thời đứng thẳng người, hành lễ nói:
- Ra mắt Lục Tổng binh! Phong yêu đại nhân đã dặn dò, nếu như Tổng binh tới, có thể trực tiếp vào bên trong phủ nhập tiệc! Không cần phải đăng ký!
Ánh mắt của Ninh Phàm đảo qua, phần lớn người vô luận là phi động mà tới, hay là ngồi xe tới, đều phải xuống xe kiểm tra, đủ có thể thấy yến tiệc này được cảnh giới rất nghiêm khắc. Nếu nói là chỉ mở tiệc mời một người mình, thì loại nghiêm khắc này tựa hồ quá trớn, hơn phân nửa là còn chuẩn bị cho 'Thượng giới yêu tướng'.
Hắn thu hồi ánh mắt, hỏi yêu binh lúc nãy:
- Lần dự tiệc này, người có thể trực tiếp tiến vào bên trong phủ như Lục mỗ như vậy, có những người nào?
- Hồi bẩm Lục Tổng binh, trừ Tổng binh có đãi ngộ này, còn có 'Đệ tứ tướng', 'Đệ lục tướng' đại nhân bị triệu hồi gấp quay về cũng đã trực tiếp vào phủ. Ngoài ra, còn có 'Yêu phi' cô nương của Yên Vũ lâu, cùng đi với Uyển Nhi ŧıểυ thư, cũng đặc biệt được phép trực tiếp vào phủ. . .
- Tịnh Hỏa bộ thì sao. . .
- Tịnh Hỏa bộ. . .
Yêu binh lộ ra vẻ khổ sở. Tịnh Hỏa bộ cụ thể tới vị khách nào, đều bị liệt vào cấm lệnh, không thể nói ra đối với bất kỳ người nào.
Đây là quân lệnh, hắn không dám không nghe theo.
- Thôi, ta biết rồi. . .
Ninh Phàm khoát khoát tay, bảo yêu binh lui, trực tiếp đi vào quận phủ. Bởi vì trước đó có người ra lệnh dặn dò, nên căn bản không người nào ra ngăn trở hắn, ngược lại có người vừa nhìn thấy Ninh Phàm, lập tức dẫn đường.
“Yên Vũ lâu, Yêu phi. . . Cô gái này, chính là bạn gái của Uyển Nhi sao. . . Yêu phi, thân phận của cô gái này, xem ra không đơn giản. . . Có thể trực tiếp vào phủ, điều này tức là nói, ở trong mắt Lục đa͙σ Trần, cô gái này cũng giống như ta, đều được coi trọng. . . Về phần khẩn cấp triệu hồi Đệ tứ tướng, Đệ lục tướng, tựa hồ không phải là để nhằm vào ta. Từ thần sắc của tên yêu binh kia, tựa hồ, ý đồ tới đây của Tịnh Vân bộ không đơn giản. . . Kim lệnh triệu hồi tướng, là vì ứng đối với người của Tịnh Hỏa bộ sao. . ."
Ninh Phàm đi xuyên qua quận phủ, dừng bước ở La Thiên điện bên trong phủ.
Bên ngoài điện này, có hai con vân thú đứng thẳng, tuy không tính là chân linh, nhưng cũng là Hỗn yêu huyết chủng rất hiếm hoi.
Trong điện, không khí hơi có chút yên ắng, khi ánh mắt của Ninh Phàm đảo qua, hơi ngạc nhiên, vì có tư cách ngồi ở trong La Thiên điện, chỉ có hơn mười người.
Trong đó, Vân tướng Lục đa͙σ Trần ngồi trên chủ vị. Người này vừa thấy Ninh Phàm tới, lập tức đứng dậy, mỉm cười nghênh đón.
- Chà, Lục Tổng binh tới, lão phu không tiếp đón từ xa, mong rằng Tổng binh bỏ qua cho . . .
- Nào dám!
Ninh Phàm liền ôm quyền, ánh mắt nhìn dọc theo các ghế ngồi dưới Lục đa͙σ Trần.
Bên cạnh lão có hai người ngồi, một người mặt hồng mặc thanh giáp, một người mặt đen mặc hắc giáp, chia ra làm La Vân Đệ tứ tướng Lục Thanh và Đệ lục tướng Lục Chiến.
Người mặc thanh giáp mặt đỏ, đang vuốt râu dài, con mắt phương nhìn quan sát đánh giá Ninh Phàm. Người này khí tức trầm ngưng, so với lục sinh hơi yếu hơn một chút, nhưng cùng Bạch Nguyên thì xê xích không nhiều, sau khi nhìn kỹ Ninh Phàm, đột nhiên khen:
- Hậu sinh khả úy! Ta đây không bằng ngươi!
Ngược lại Lục Chiến mặt đen hắc giáp, khí tức so với Bạch Nguyên còn yếu hơn, vừa thấy Ninh Phàm, không ngờ lại nhao nhao muốn thử.
- Ngươi chính là Lục Bắc một mình chém ba tướng! Giỏi, giỏi! Sau tiệc rượu, cùng đánh một trận!
Ninh Phàm ôm quyền, không nhiều lời, ánh mắt quét qua bàn khách, trong những khuôn mặt đa dạng, hắn lập tức tìm được Lục Uyển Nhi đang cười ngọt lịm. Bên cạnh Uyển Nhi, ngồi một mỹ phụ ẻo lã mặc Vũ Y màu xanh, nhìn dung mạo, phảng phất hai mươi bốn, hai mươi lăm, có phong vận của một cô gái thành thục.
Vừa nhìn thấy Ninh Phàm, Lục Uyển Nhi liền muốn đứng lên chào đón, nhưng mỹ phụ kia thì dùng ánh mắt thâm ý sâu sắc đối mắt cùng Ninh Phàm, tựa như muốn nhìn rõ con người của Ninh Phàm vậy.
- Cô gái này, chính là Yêu phi sao. . .
Ánh mắt của Ninh Phàm tiếp tục di chuyển, khi dời qua những người khách đến từ Tịnh Hỏa bộ, sắc mặt trầm xuống.
Tịnh Vân yêu tướng, quả là đích thân người này tới.
Ở cạnh người này, có ngồi hai người, một là tên kim giáp yêu tướng, tên còn lại là một nam tử tóc đỏ.
Vào lúc ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống, ánh mắt của người này cũng âm trầm giống như vậy.
Bởi vì y đã nhìn thấy, cô gái đứng ở sau lưng Ninh Phàm, chính là. . . bạn yêu khi xưa của mình!
- Bạn yêu của bản tướng, vì sao ở chỗ này?
Lý Bạn đang muốn chất vấn, lại bị Tịnh Vân nhìn ra sắc mặt, chợt đè lại.
- Lý tướng quân! Đại sự quan trọng hơn...
Tịnh Vân truyền âm khuyên nhủ.
- Ừ, chuyện giới lộ phải đưa lên làm đầu!
Lý Bạn vừa thu ánh mắt, nhưng thần niệm lại âm thầm quan sát Ninh Phàm.
Lý Bạn biết, người này chính là Lục Bắc, thậm chí, theo tin tình báo, người này đơn độc chém ba vị hóa thần, hắn đã biết hết toàn bộ.
Chẳng qua là khi quan sát người này ở khoảng cách gần, hắn càng ngày càng cảm giác, người này tạo cho hắn cảm giác quen thuộc một cách rất quỷ dị.
- Hắn là Chu Minh ư?! Không, không thể nào! Chu Minh bất quá là một con kiến chỉ ở mức dung linh, vả lại trong thời điểm ở thái cổ truyền tống, bị bản tướng phá hư đại trận, đã sớm chết bởi hư không, làm sao ở chỗ này...? Mấy chục năm, từ dung linh, tu luyện tới chém chết hóa thần... Chuyện này, bản tướng không tin! Nhưng mà bạn yêu, cùng khí tức quen thuộc lại giải thích thế nào đây...?
Trong đầu Lý Bạn mơ hồ có chút phiền muộn.
Thần sắc của Ninh Phàm thì chợt thu lại. Sau khi hắn cùng không ít tân khách hàn huyên, nhất nhất làm lễ ra mắt xong, ung dung đến ngồi bên cạnh Lục Uyển Nhi.
Trong đầu hắn thì đang cười lạnh.
Lý Bạn hôm nay không bằng mình! Cho nên, hắn ngay cả “Niệm Ẩn quyết” của mình cũng không nhìn ra!
Người này nếu như đã tới La Vân, vả lại có Tịnh Vân đồng hành, ngày sau hơn phân nửa sẽ tìm tới mình, vẫn còn có nhiều cơ hội giết người này!
Về phần Lục đa͙σ Trần, nɠɵạı trừ việc lặng lẽ liếc mắt nhìn Ninh Phàm, thiện ý gật đầu, liền bỏ đi chào hỏi những tân khách khác, cũng không nói chuyện sâu cùng Ninh Phàm.
Lão ta cũng chưa giải thích, lão muốn cùng Ninh Phàm hợp tác cái gì.
Tân khách có thể vào La Thiên điện, phần lớn đều là nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, là thế lực có mặt mũi ở La Vân. Phong nữ, Trà nữ thân là tỳ nữ, đương nhiên không có chỗ ngồi, ở một bên, rót rượu cho Ninh Phàm.
Phía bên phải là Lục Uyển Nhi, bên trái là Yêu Phi mặc quần áo màu xanh của Yên Vũ lâu.
Thấy hai nữ yêu hầu hạ Ninh Phàm, Lục Uyển Nhi chợt nhíu đôi mắt đẹp lại. Lấy trực giác nữ nhân của nàng, nàng chỉ cần một cái là nhìn ra, hai nữ yêu này có quan hệ không đơn giản với Ninh Phàm.