Một đa͙σ kim quang vụt qua Bắc Mạc thành, chớp mắt đã đi mấy ngàn dặm.
Nếu có người có đủ mục lực, liền có thể nhìn ra, kim quang này thực tế là một chiếc Kim Diễm xa có độn tốc có thể sánh với bán bộ hóa thần.
Xe này toàn thân được chú tạo thành từ yêu hỏa màu vàng, kim bích huy hoàng, người ȶᏂασ túng xe này ít nhất cũng cần có tu vi đại tu sĩ, hơn nữa cần có trình đa͙σ ȶᏂασ túng cực cao đối với hỏa diễm.
Một vị tứ chuyển luyện đan sư duy nhất của Bắc Mạc thành bị Lục Sinh phái tới đánh xe cho Ninh Phàm!
Ở hai bên xe, tổng cộng có bốn mươi mốt tên Bắc Mạc yêu binh, bao gồm cả Nghiêu Uyên ở bên trong đội ngũ, làm nhiệm vụ hộ vệ!
- Một chiếc Kim Diễm xa khá tuyệt!
Ninh Phàm khen một câu, trong câu nói ẩn chứa uy lực của Vương tộc chân linh, làm cho tất cả yêu tộc cao thủ nhất tề cúi đầu.
Trong mắt của từng cao thủ này, hàm chứa lòng kính sợ không thể kháng cự.
Vương tộc chi yêu của Chân linh tộc! Ở trước mặt loại vương yêu này, trừ phi tu vi vượt xa yêu quái này, hoặc là cũng có vương huyết, nếu không, căn bản khó có thể trấn định!
- Ra mắt Bắc tướng quân!
- Bắc tướng quân. . . Yêu tướng khảo hạch còn chưa định luận, xưng vị này nói ra còn quá sớm. . .
Ninh Phàm khoát khoát tay, không chấp nhận xưng hô này, quay đầu lại, nhìn đường chân trời sau lưng, ánh mắt lóe lên sự lạnh lẻo khó nắm bắt dấu vết.
- Xem ra, có không ít con ruồi muốn lấy mạng của ta, 1 ức tiên ngọc, Vương tộc chân huyết, quả là rất hấp dẫn a. . .
Ninh Phàm xem thường, một bước đi vào bên trong xe, những sát thủ này đang muốn tìm lấy cái chết.
Từ ngoài nhìn vào trong xe có vẻ không lớn, nhưng một bước bước vào, trong đó thông thoáng sáng sủa, kim diễm thiên địa, có vô số cung điện lầu các.
Kim Diễm xa, Động Thiên Pháp Bảo, là do Lục Sinh đại biểu Phong hiệu yêu tướng tặng cho. . .
Bởi vì nó là Động Thiên Pháp Bảo, nên không gian nơi này thiếu sót, có thể cho người vào, nhưng không thể tu luyện.
Pháp bảo này, là do Vân tướng Lục đa͙σ Trần chế tạo. Bàn về tài học, Lục đa͙σ Trần nayỳ sợ là có khả năng sánh cùng Động hư lão tổ.
Mà cái Kim Diễm xa này , nếu cái nhìn của Ninh Phàm không kém, tựa hồ chính là chiến xa của Cổ Thiên đình. . .
“Cổ Thiên đình. Yêu soái Lục Ngô, Vân tướng Lục đa͙σ Trần. . . Nơi đây dù chưa thông với Cổ Thiên đình, nhưng tựa hồ có chút liên lạc. . .”
“Lục đa͙σ Trần đưa cho ta xe này, có lẽ là đang ám chỉ cái gì. . .”
"Nếu vào Đô quận, chuyện này tự nhiên có thể biết được. Nơi đây tuy không thể tu luyện, nhưng có thể luyện đan!
Ninh Phàm đi vào Kim Diễm cung, cũng không phải là lập tức đi tới phòng luyện đan, mà trước hết đi vào Phụ Linh các.
Phụ linh chi thuật truyền tới yêu tộc. Thứ Văn thuật truyền cho Ma tộc.
Thân là em gái của yêu tướng, Lục Uyển Nhi từ nhỏ được Vân tướng nhìn trúng, thu vào môn tường, truyền thụ cho Phụ linh chi thuật .
Thậm chí, cô gái này thân là địa huyền phụ linh sư, nhưng đã từng chế được một bộ địa huyền trung phẩm linh trang. . .
Cô gái này ở trong Cửu bộ, có thể xem là phụ linh sư rất có danh tiếng.
Mà cô gái này, sở dĩ từ biệt ân sư rời khỏi Đô quận, nguyên nhân tựa hồ là một ít chuyện rắc rối.
Ninh Phàm đẩy cửa, Lục Uyển Nhi đang đứng ở trước lò dã kim, đầu bù tóc rối, đang bận bịu với lò lửa.
Nàng ở chỗ này hết lòng điều thí nhiệt độ của lửa, đã có mấy ngày, bởi vì lần phụ linh này là phụ linh cho Ninh Phàm. . . Nàng so với dĩ vãngcàng dụng tâm hơn nhiều.
Cảm giác được Ninh Phàm tiến vào, Lục Uyển Nhi ai nha một tiếng, vội vàng lấy khăn lau xóa sạch mặt mày, đứng dậy nghênh đón.
Chẳng qua là ngồi suốt mấy ngày, hai chân nàng đã tê dại, nên lảo đảo một cái, rồi ngã nhào.
Một đa͙σ yên ảnh thoáng qua, Ninh Phàm một bước tiến tới gần, đỡ lấy Lục Uyển Nhi.
- Uyển Nhi cực khổ quá rồi, người ta nói nữ vì người nhìn mà trang điểm, Uyển Nhi lại tự làm đen đúa dung nhan, chẳng lẽ là ghét ta lắm sao.
- Phì, ta phụ linh cho ngươi, bận rộn mấy ngày, ngươi còn giễu cợt ta. . .
Cổ tay thon của Lục Uyển Nhi bị Ninh Phàm đỡ lấy, nhưng lại không tránh ra, cứ mặc cho hắn đỡ.
Nàng định lấy khăn tay lau mặt, nhưng phát hiện khăn mặt đã lọt vào trong tay Ninh Phàm.
- Ta giúp nàng.
Mỉm cười nhẹ, cử chỉ ôn nhu, hắn nhất nhất lau đi vết bụi trên mặt Lục Uyển Nhi.
Lục Uyển Nhi trong đầu hốt hoảng, vội vàng nói:
- Ngươi đã là Vương tộc chân linh, thân là Vương tộc, lau mặt cho hạ đẳng yêu tộc, nếu sau này bị chân linh tộc phi thăng biết được, nhất định xử phạt ngươi. . .
Chế độ cấp bậc của Yêu tộc còn nghiêm hơn so với nhân tộc: phân chia ra thành Nguyên anh binh, Hóa thần tướng, Luyện hư soái, Toái hư hoàng. Có thể nhìn ra, yêu tộc coi trọng huyết mạch, coi trọng việc chia yêu tộc làm ba sáu chín đẳng cấp, lấy huyết mạch đại biểu cho cấp bậc của mỗi người.
Ninh Phàm lần tỉnh huyết thứ hai, chính là Vương tộc.
Ba lần tỉnh huyết, thậm chí có thể ở trên Vương tộc huyết mạch tiến thêm một bước nữa.
Người như vậy, không phải là Lục Uyển Nhi có thể với cao tới được. Đây là do giá trị quan của yêu tộc ảnh hưởng.
- Ta là Vương tộc, nhưng sợ rằng, mặc dù phi thăng đến Yêu Linh chi địa, cũng không có Vương tộc tiền bối nghênh đón, hơn nữa không có ai sẽ xử phạt ta. . .
Ninh Phàm cười khổ.
Phù Ly Vương tộc, bề ngoài có vẻ oai phong, nhưng thực tế là, cho dù có tên là chân linh đại tộc, nhưng ngay từ vô số năm trước đã bị tộc diệt rồi.
Vì sao bị diệt tộc, Ninh Phàm không biết.
Vì sao bị thiên đa͙σ nguyền rủa, Ninh Phàm cũng không biết.
Điều duy nhất Ninh Phàm biết chính là, Phù Ly yêu huyết của mình, lợi hại thì lợi hại, nhưng ở Yêu Linh chi địa, không có chỗ dựa nào.
Không giống như những loại vương huyết khác, ngươi động đến người của Vương huyết tộc ta, lập tức có vô thượng yêu tiên, sẽ ra mặt đối phó ngươi.
Không ai biết Phù Ly là cái gì, Ninh Phàm giác tỉnh Phù Ly huyết, chính là thứ không ít thiên kiêu đủ để giác tỉnh Thái Cổ Tàn Huyết coi như vật quỷ mị. Chuyện này nếu truyền đi, sợ là sẽ không còn ai muốn cướp đoạt cái yêu huyết bất tường này của Ninh Phàm nữa.
Tất cả những điều này, Lục Uyển Nhi không biết, chẳng qua là trái tim của nàng lại dâng lên từng trận rung động thứ tình cảm giống như vô số thiếu nữ vậy, mơ tưởng cầu mong mình sẽ được vương tử nhìn trúng. . .
Hắn là Vương tộc.
Hắn bằng vào yêu huyết mỏng manh ít ỏi, từng bước từng bước một giác tỉnh tới yêu kiệt của Vương tộc.
Càng nghĩ tới những thứ này, Lục Uyển Nhi càng không có dũng khí bày tỏ tình cảm với Ninh Phàm.
Buông cổ tay thon của Lục Uyển Nhi ra, trả lại khăn tay cho nàng, ánh mắt của Ninh Phàm nhìn lò dã kim, mắt lộ ra kỳ quang.
Với mục lực của hắn, nhìn một cái là phát hiện ra, lò dã kim trước mắt này rõ ràng rất khác so với những lò có thể tìm thấy ở nɠɵạı giới.
Lò dã kim của Vũ giới có thể luyện chế pháp bảo, cũng có thể luyện chế linh trang.
Nhưng lò dã kim trước mắt này, chỉ chuẩn bị để phụ linh mà thôi, trên đó có khắc ấn vô số văn tự của yêu tộc , khiến cho yêu lực nồng nặc ở trong lò lửa.
Phụ linh, rốt cuộc cũng là loại bí thuật của yêu tộc.
Nhân tộc phụ linh, so ra kém chuyên nghiệp hơn yêu tộc nhiều.
- Bắc tướng quân, Uyển Nhi còn chưa hỏi, tướng quân định phụ linh cho yêu bảo gì đây. . . có linh thiết thích hợp hay không. Nếu không có, Uyển Nhi ở nơi này cũng có mấy loại hóa cấp linh thiết. . .
Lục Uyển Nhi nhớ, bổn mạng yêu bảo của Lục Bắc lúc ở Bắc Mạc là một món Cổ qua màu xanh.
Cái Cổ qua ấy, thậm chí ngay cả cực phẩm đều không phải. Nếu chỉ là thượng phẩm, phụ linh hóa cấp linh thiết lên trên nó có thể nói là vô cùng lãng phí.
Nhưng nếu là phụ linh cho người yêu, chỉ cần người yêu cao hứng, cho dù là lãng phí, Lục Uyển Nhi cũng không quan tâm.
Chẳng qua là điều khiến cho nàng bất ngờ chính là, Ninh Phàm không phải là lấy ra cái Cổ qua màu xanh, ngược lại dùng chỉ điểm một cái tại mi tâm, rút ra một đa͙σ huyết sắc lôi đình.
- Đây là. . .
Đôi mắt đẹp của Lục Uyển Nhi dần dần ngưng trọng. Huyết Sắc Lôi Đình này có cảm giác uy hiếp không lành.
Nếu nàng không nhìn lầm, thì bảo vật này nhất định là một cây tiên bảo, hơn nữa phẩm chất tựa hồ lên đến cực phẩm thượng cấp.
- Lục Bắc thối. Giấu giếm thật sâu, có tiên bảo lợi hại như vậy, trước đây không ngờ không chịu nói với ta, bộ xem ta là người ngoài sao. . .
Ánh mắt của Lục Uyển Nhi hơi có vẻ thất lạc, nhưng sau khi quan sát tử tế tiên bảo, nàng dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Cái hình dạng vốn có của Lôi Đình này. . . Là gân của Thái Cổ Lôi Long! Lục Bắc, ngươi giết tộc nhân của Thái Cổ Lôi Long? ! Đây là tội lớn, sao lỗ mãng như thế!
Tất cả những bất mãn nho nhỏ lúc này đều hóa thành sự lo lắng dành cho Ninh Phàm.
Sự quan tâm này khiến cho lòng của Ninh Phàm ấm áp. Hắn khẽ vỗ vỗ lên đầu của Lục Uyển Nhi.
- Không phải sợ. Ta tạm thời không có giết hắn, chỉ rút gân của hắn mà thôi. Hơn nữa mặc dù có giết đi, thì đã như thế nào!
Rút gân của Lý Bạn, thì như thế nào?
Cho dù là giết chết Lý Bạn, thì như thế nào!
Hắn không sợ, nhưng Lục Uyển Nhi lo lắng.
Nàng trịnh trọng nhìn Ninh Phàm, dặn dò giống như quản gia bà:
- Nhớ, ngàn vạn thiên vạn lần đừng giết Thái Cổ Lôi Long, cái chân linh tộc này là tộc thù dai nhất. . .
Bất quá nghĩ kỹ lại, Lục Uyển Nhi lại có chút nghi ngờ. Long gân này rõ ràng là vật của hóa thần yêu tướng, nhưng ở trong Trầm thụy chi địa xem ra không có Thái Cổ Lôi Long có tu vi ở hàng yêu tướng. Vậy Long gân này là rút ra từ trên người của kẻ nào?
Hơn nữa cái tên Lục Bắc này thực lực đã đến mức có thể rút Long gân của yêu tướng rồi sao?
Nàng tự nhận lấy tiên bảo từ trong tay Ninh Phàm, lập tức đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó tin.
Mà trong đôi mắt ấy, dần dần cũng dâng lên một tia lửa nóng.
- Thái cổ. . . Thái cổ tinh thần! Đây là thái cổ thần binh sao!
Ước mơ của Lục Uyển Nhi chính là có thể phụ linh cho thái cổ thần binh!
Chẳng qua là vật này quá mức quý trọng, bên trong Cửu bộ của Đệ nhị giới, căn bản không có kẻ nào có thần binh này.
Trừ phi là yêu tướng của Yêu Linh chi địa từ Thiên Yêu giới, hơn nữa lại còn giác tỉnh thái cổ yêu mạch, có bối cảnh không kém, mới có thể lấy được thái cổ thần tinh, mới có biện pháp chế tạo ra một món thái cổ thần binh.
Lục Bắc, làm thế nào lấy được thái cổ thần tinh?!
Lục Uyển Nhi nhón chân lên, đưa mặt đến gần sát Ninh Phàm, rất gần, rất gần.
Làn hơi hô hấp của nhau đều phả lên trên mặt của đối phương.
Nàng phảng phất muốn nhìn rõ, Ninh Phàm rốt cuộc là che giấu bao nhiêu chuyện nàng còn chưa biết.
Nhìn không thấu, nhìn không thấu. . .
Tay cầm Lôi tiên, Lục Uyển Nhi quan sát rất tử tế, yêu thích không buông tay.
Chẳng qua là trong mắt nàng cũng có một tia đau lòng từ từ lưu động.
Cái chút đau lòng này không tránh khỏi bị Ninh Phàm phát hiện, hỏi:
- Ư? Uyển Nhi ŧıểυ thư tựa hồ đối với việc luyện chế cái Toái Thần tiên này, có ý kiến?
- Toái Thần tiên, toái nguyên thần của người sao. . . Thật là thần binh bá đa͙σ. . . Thủ pháp của người luyện chế quả là tinh diệu tuyệt luân, làm cho Uyển Nhi tự thẹn không bằng, vô cùng hâm mộ, thật muốn được gặp mặt một lần với vị tiền bối luyện chế bảo vật này. . . Chẳng qua là. . .
Lục Uyển Nhi bình luận.
- Chẳng qua là. . .
Ninh Phàm kinh ngạc.
Tài nghệ luyện bảo của hắn có được từ ký ức của Loạn Cổ trí nhớ, ít nhất cũng có thể so sánh với Toái hư lão quái.
Tiêu chuẩn cao như vậy, bị Lục Uyển Nhi cho là tinh diệu tuyệt luân, xem ra cũng chính xác.
Nhưng lời nói của Lục Uyển Nhi chuyển một cái, một câu “chẳng qua là” lại khiến cho Ninh Phàm mơ hồ cảm thấy, liên quan tới việc luyện chế thái cổ thần binh, bản thân mình tựa hồ còn có chỗ nào đó còn thiếu xót.
- Chẳng qua là, vì sao Toái Thần tiên của Bắc tướng quân, không dùng 'Linh ấn' cường hóa chứ. . .
- Linh ấn?
Ninh Phàm kinh ngạc.
- Lấy Cổ qua bản mệnh của ngươi ra, nhìn kỹ một chút...
Lục Uyển Nhi cười đắc ý.
Đừng xem Ninh Phàm thực lực cao cường, cuối cùng cũng có thứ mà hắn không hiểu.
Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra thượng phẩm Cổ qua của Lục Bắc, tử tế quan sát.
Cái Cổ qua này, bất quá chỉ là thượng phẩm, do đó trước đây hắn căn bản không chú ý tới.
Nhưng giờ phút này xem kỹ, hắn lại mơ hồ cảm thấy, cái Cổ qua này dường như cũng có chút đặc biệt.
Tuy là thượng phẩm điên phong, nhưng dường như, uy lực so với thượng phẩm tầm thường mạnh hơn nửa phần. . .
Bản lãnh này, người thường không cảm giác ra, chỉ có người có thuật luyện khí tinh thông mới có thể cảm giác. Ninh Phàm, cảm giác được rồi.
- Là nơi này!
Ninh Phàm chỉ một cái, điểm ở mũi nhọn của Cổ qua, truyền yêu lực vào trong.
Ở chỗ mũi nhọn, có ba đa͙σ thượng cổ yêu văn huyền dị từ từ hiện lên.
Ba cái yêu văn này, Ninh Phàm nhận biết được, và đã học qua ở Kinh tháp.
Một là 'Phong', hai là 'Duệ', ba là 'Tấn' !
Chính là ba cái yêu văn này, khiến cho Cổ qua mạnh nửa phần so với thượng phẩm điên phong chi bảo tầm thường.
- Đây chính là, linh ấn? !
Mắt Ninh Phàm sáng lên.
Vốn là hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi một cái văn tự của yêu tộc đều tựa như phù trận, muốn học xong một chữ buộc phải học một quyển sách thật dầy rồi mới có thể tập được.
Hiện tại, hắn đã hiểu. . .
Bởi vì văn tự của yêu tộc , bản thân đã có thể dùng để luyện bảo, phụ linh, bày trận, giết người!
Ba đa͙σ thượng cổ yêu văn có thể hóa linh ấn, làm cho Cổ qua tự dưng tăng thêm nửa phần uy lực.
Nếu có năm mươi đa͙σ, cái Cổ qua này có thể xếp vào hàng cực phẩm!
Nếu có trăm đa͙σ, cái Cổ qua này, chính là cực phẩm trung cấp chi bảo!
Nếu có vạn đa͙σ linh ấn, cái Cổ qua này, chính là. . . Huyền Thiên linh bảo!
Đây cũng là phương pháp mà yêu tộc dùng để luyện khí!?
Nghĩ kỹ lại, cái linh ấn thuật này , tựa hồ cực kỳ tương tự phụ linh thuật, chẳng qua phụ thêm không phải là linh thiết, mà là yêu văn.
Đây cũng là luyện khí thuật của thượng cổ yêu tộc, tương đương với luyện khí thuật của nhân tộc!
- Ủa, ngươi có thể nhận ra vị trí của linh ấn. . . Luyện khí thuật của ngươi, rất cao sao. . .
Lục Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Ninh Phàm.
Nếu hắn tinh thông luyện khí thuật, vì sao không biết linh ấn thuật của thượng cổ yêu tộc?
Nếu hắn không hiểu luyện khí thuật, vì sao có thể nhìn một cái là nhận ra vị trí linh ấn lạc ấn?
Nhìn không thấu, nhìn không thấu. . .
Ở trong mắt Lục Uyển Nhi, Ninh Phàm thần bí tựa tinh không.
Và Lục Uyển Nhi cũng không biết rằng, vị luyện khí đại sư mà nàng mong mỏi, khát vọng được gặp, đang đứng ở trước mắt đây.