Chu Thanh cũng khẽ gật đầu với Ninh Phàm, lúc y xoay người, lại cùng lão giả sau lưng truyền âm nói.
- Người này lòng cảnh giác không nhẹ, thôi, khoảng cách Lôi Hoàng chi mộ mở ra, vẫn còn không tới vài năm. Nói tóm lại, người này vì danh ngạch vào mộ là bên ngoài thất tôn, cuối cùng sẽ cầu xin đến trên đầu Chu gia ta... Chu Thất, chúng ta đi!
- Dạ!
Lão giả đáp lời một tiếng, vung tay lên, hóa thành khói màu kim chợt cuốn Thiếu chủ, phiêu nhiên rời khỏi.
Hóa Thần na di, cùng thuấn di bất đồng, nhưng dễ dàng mang vô số người độn hành.
Cuối cùng chỉ còn dư một mình Tử Cổ.
Ánh mắt của lão ta thèm thuồng thổi qua trên người nữ đồng, rốt cuộc dời ánh mắt đi, bì tiếu nhục bất tiếu đối với Ninh Phàm liền cung tay, hóa thành làn khói tím rời khỏi.
Người này rời đi chính là trở về nội hải, tìm trợ thủ, giết Ninh Phàm!
Sau khi mọi người rời khỏi, Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của hai người rơi vào trên người Ninh Phàm, rõ ràng mang có vẻ kính sợ.
Nhất chỉ giết chết Tà Quang, hai người cứng rắn gặp phải, không chết cũng bị thương!
- Chu đa͙σ hữu, ẩn giấu thật sâu! Nghiêm mỗ tự thẹn không thể bằng!
Nghiêm Trung Tắc hiển nhiên cho rằng, khi Ninh Phàm đột phá ngọc mệnh, tư thái khổ sở đón lấy ngũ hợp chi chưởng của mình vẫn có ẩn giấu rồi.
Thiết tưởng Ninh Phàm khi đó thi triển thuật này, Nghiêm Trung Tắc nhất định tính mệnh có nguy hiểm. Lão ta trong đầu thầm nói, khó trách Hứa Như Sơn khen nhiều người này, trong vòng mười trượng hóa thần hung hiểm, thì ra hẳn là như vậy...
Lão đã nghĩ lệch rồi.
Hứa Như Sơn nhìn Ninh Phàm, một bộ bộ dáng nhìn không thấu.
Hóa thần đỉnh lô, xuất từ Thần Không đảo, chuyện này Hứa Như Sơn lão còn thật không biết, Ninh Phàm lại biết.
Lão càng phát giác, mình nhìn không thấu Ninh Phàm rồi.
- Người này, chính là người ngang hàng Cự tôn...
Hứa Như Sơn hít một hơi thật sâu, lần này bán đấu giá có thể viên mãn hạ màn, cũng vì Cự tôn tìm tới Ninh Phàm, công lao của lão đã không nhỏ.
Nữ nhi của mình, tựa hồ lại mấy lần bên người Ninh Phàm, quan hệ giữa hai người tựa hồ không cạn rồi...
- Chuyện của Thu Linh, cứ theo nó thích đi, vả lại Chu Minh này, đúng là một chỗ quy túc không tệ...
Hứa Như Sơn suy tư, cũng là đại sự cả đời của con gái.
Ánh mắt của Ninh Phàm, nhìn hai mắt trống không của nữ đồng, không nói.
Khí tức của cô gái này, xác xác thật thật là hóa thần sơ kỳ, nhưng tựa hồ, có chút cổ quái...
- Cô gái này, không biết ra giá bao nhiêu…?
Ninh Phàm liền cung tay, hắn muốn mua cô gái này.
- Ha ha, đa͙σ hữu nói đùa, cô gái này không cách nào sưu hồn, chẳng qua là hóa thần đỉnh lô, hóa thần đỉnh lô sắc bổ, cũng bất quá mấy trăm giáp pháp lực. Lão phu ngay cả 200 giọt Địa Mẫu minh nhũ đều chịu cho ngươi, nếu ngươi quan tâm đỉnh lô này thì đa͙σ hữu trực tiếp lấy đi là được, xem ra Cự tôn sẽ không dị nghị. Thành ý của lão phu đã bày tỏ, chuyện yêu đan, phải làm phiền đa͙σ hữu... Lấy thực lực hiện giờ của đa͙σ hữu, chớ nói 150 đầu, chỉ cần thời gian đủ, giết hết bí cảnh, săn sạch hoang thú, đều không phải là không thể...
- Hứa đa͙σ hữu nói đùa, như vậy, đỉnh lô này Chu mỗ lại mua không cần tiền rồi.
Ninh Phàm chợt run Đỉnh Lô hoàn, lấy đi cô gái này. Động thiên chi bảo, lấy thân phận hôm nay, trước mặt mọi người sử dụng đều không lạ.
Hứa Như Sơn đúng là đang nói đùa. Lão ta nói đủ thời gian, ít thì mấy năm, lâu thì mấy chục năm, cũng không cho là kỳ hạn năm tháng ngắn ngủi, Ninh Phàm có thể diệt hết yêu thú trong bí cảnh, nhưng 150 đầu, dưới sự liều mạng hẳn không khó.
Nhưng bất hạnh là sự đùa giỡn này, không lâu liền thành sự thật.
...
Khoảng cách bí cảnh mở ra, còn có 8 canh giờ.
Ninh Phàm trở về Huyền Thúy cung, vẫn là Dư Long tiếp đãi tu sĩ tới chơi, nhận lấy hậu lễ của mỗi người.
Về phần Ninh Phàm, thì dẫn nữ thi như con sâu bám theo đuôi đó cùng độn vào Nguyên Dao giới.
Hắn rung Đỉnh Lô hoàn một cái, gọi ra hóa thần nữ đồng.
Hóa thần đỉnh lô, sắc bổ không dễ, cần đan dược phụ trợ, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Ít nhất đan dược ấy, trước mắt Ninh Phàm không có.
Vả lại sắc bổ một hóa thần nữ tử, lấy hắn nguyên anh tu vi, lúc đầu cần nửa tháng mới có thể luyện hóa pháp lực.
Lần này gọi ra nữ đồng, cũng không phải là sắc bổ, mà là Ninh Phàm muốn theo dõi một cái ký ức của cô gái này.
Thần Không đảo, hắn cũng không phải thật không hứng thú.
Hắn không gạt người, đối với Thần Không truyền thừa, hắn không hứng thú chút nào.
Nhưng đối với một đảo nữ tu của Thần Không đảo, hắn vô cùng có hứng thú.
Chớ nói Nguyệt tôn đó, chính là Nguyệt tôn bảy đại hóa thần nữ đệ tử, hắn hứng thú không nhỏ...
- Đầu tiên, thử một chút có thể lục soát hồn của cô gái này hay không, nếu không thể, nếm thử lại lấy Thiết ngôn thuật theo dõi tâm sự của nàng... Nói không chừng, ta có thể thấy bí ẩn mà Nội hải Thất tôn đều không thấy!
Tâm thần của Ninh Phàm chìm vào ký ức của nữ đồng.
Vẫn là sưu hồn thuật được xếp hàng thấp nhất, phải tự tâm thần của mình chìm vào, một khi sưu hồn thất bại, tất bị phản phệ. Hắn không lập tức thi triển Thiết ngôn thuật, mà cố gắng sưu hồn trước một lần.
Thức hải của nữ đồng phảng phất một mảnh hư không đen nhánh. Trong hư không đó, tất cả ký ức, đen nhánh một mảnh, không cách nào dòm ra.
Không thấy rõ lai lịch, đảm nhiệm không ra con đường phía trước, đi lại ở hư không, tâm thần của Ninh Phàm, thật giống như muốn tan rã đến trong bóng tối này.
Ký ức phong ấn thật quỷ dị!
Lấy hư không chi lực phong ấn, khó trách Động Hư lão tổ đều không thể sưu hồn.
Ký ức phong ấn của hư không chi lực trừ phi luyện hư lão quái, nếu không ai có thể lục soát!
Ninh Phàm không nếm thử, lại thăm dò hư không thâm thúy đó. Mặc dù hắn biết, thức hải, ký ức, của cô gái này giấu dưới hư không kia.
Tâm thần chìm vào hư không, lại không có Đông Minh chung tương trợ, quá mức nguy hiểm.
Hắn xoay người muốn đi, nhưng trước khi tâm thần rút lui, hắn hơi ngẩn ra.
Hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm ứng được cái gì.
- Ừ, tia ánh sáng này là...
Hai mắt của hắn, mi tâm, ba viên Thần Ma tinh xuất hiện. Vào giờ khắc này, ánh mắt của hắn hơi đâm rách hư bóng tối của không, thấy một chút... ánh trăng!
Chỉ một chút ánh trăng đó lại cho Ninh Phàm cảm giác nguy cơ cực lớn, trên cả Động Hư lão tổ!
Nguyệt quang này, nếu không có Thần Ma chi tinh, tuyệt đối không cách nào thấy...
Ninh Phàm, lấy ánh sao theo dõi trăng!
Lúc hắn theo dõi đến ánh trăng, trong đầu lại càng phát ra bất an.
Ánh trăng kia bị theo dõi, rồi lại thật giống như mở ra một cái chìa khóa, từ từ tản ra. Giờ khắc này thức hải của nữ đồng, lại bị bóng tối tiêu nhị, một vòng lang nha nguyệt, chiếu trên bầu trời mênh mông!
Nữ đồng tự bắt đầu thức tỉnh!
- Không được!
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng trọng, nguyệt quang kia, đang lấy tốc độ bất khả tư nghị đánh tới hắn.
Nếu bị ánh trăng quét trúng, một đa͙σ tâm thần nhất định diệt hết!
Cũng trong lúc đó, thanh âm của nữ đồng vang lên từ thức hải, chèn ép tới tâm thần của Ninh Phàm. Thanh âm đó non nớt, lại ra vẻ già cả dạy đời.
- ŧıểυ bối phương nào, chỉ là nguyên anh hậu kỳ chi tu, dám lục soát ký ức của mỗ mỗ! Muốn chết chắc!
Thậm chí Ninh Phàm không còn kịp thu hồi tâm thần nữa, một chút tâm thần đó liền cơ hồ bị thanh âm này diệt hết.
Chỉ một chút tâm thần thoát đi, bàn tay của Ninh Phàm nhanh chóng rút lui khỏi cái trán của nữ đồng, một hớp nghịch huyết phun ra, ánh mắt ngưng trọng. Ninh Phàm không chút do dự, hắn dùng một đa͙σ Thái Âm chỉ lực, đánh vào bả vai cùng ngực của nữ đồng.
Ngón tay này xuất thủ, không chút do dự, càng không một chút lưu tình, thậm chí, càng vận dụng ngọc mệnh thân thể thuật.
Nhưng chỉ lực đánh xuống ngực của nữ đồng, lại thật giống như đánh vào trên cục sắt. Thân thể của nữ đồng này, đã là ngọc mệnh đệ nhị cảnh giới, không những Thái Âm chỉ lực không cách nào vào được, ngón tay chạm vai, xương ngón tay của Ninh Phàm muốn rách, một cổ lực lớn lao phản chấn, đẩy hắn ra xa ngàn trượng.
Ánh mắt của Ninh Phàm biến đổi, nữ đồng này có nhục thân mạnh mẽ, không thể tưởng tượng nổi!
Vào giờ khắc này, cặp mắt của nữ đồng dần dần rõ ràng, vẻ trống rỗng hóa thành lạnh lùng, cao ngạo.
Mà một cổ khí thế thật giống như Cự Long thức tỉnh, chảy ra từ trên người nữ đồng.
- Ngươi vô tình chạm phải nguyệt thức, đánh thức mỗ mỗ, tuy là có công, nhưng có thể chết!
Nữ đồng cười lạnh, rõ ràng là Ninh Phàm đánh bậy đánh bạ, đánh thức thức hải của nàng, nàng lại muốn giết Ninh Phàm, lấy oán báo đức!
Cái chân nhỏ xinh xắn bước ra một bước, khoảnh khắc hóa thành nguyệt bạch chi yên, chợt lóe, vượt qua ngàn trượng khoảng cách, đã hiện ra tới trước người Ninh Phàm, cong ngón tay, bắn ra!
Nhất chỉ nguyệt lực này giao dung, tuyệt không kém gì kiếm chỉ đệ nhị chỉ chưa hoàn thành của Ninh Phàm.
Một ngón tay bắn ra, nữ đồng tự phụ có thể giết Ninh Phàm. Nhưng có một đa͙σ thân ảnh xinh đẹp quần áo trắng, nhẹ như bay xuất hiện trước người Ninh Phàm, một quyền, đánh ra.
- Không... cho phép... bị thương... Quang...
Trong ánh mắt của người đó, hung mang màu xanh biếc âm u chợt lóe, luyện thể cảnh giới cả nữ đồng trên Ninh Phàm, lại bị nữ thi, một quyền đánh bay. Nữ đồng hộc máu, khó có thể tin.
- Thi ma! Có thể so với hóa thần trung kỳ chi ma!
Chân xinh đẹp của nàng liên tục điểm, giữa cự lực, ở bầu trời đạp vỡ ra ừng đa͙σ vết rách của hư không, vẻ cuồng ngạo mới vừa thức tỉnh dần dần thu hồi. Thay vào đó, là một chút kiêng kỵ cùng ngưng trọng.
Mình bị nguyên thần thứ hai phản phệ, đoạt xá trọng thương, thoát đi Thần Không hải, làm sao lại xuất hiện ở nơi này...?!
Nhắc tới, nơi này là nơi nào...? Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ đó, lại có thi ma hộ thân có thể so với hóa thần trung kỳ, là đứa trẻ của nhà nào thế?
Ánh mắt của nữ đồng rất có thần thái, lạnh như băng quét qua Nguyên Dao giới, lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn cả kinh.
- Đây là... giới bảo!
Nữ đồng nhìn đỉnh đầu từng viên một pháp bảo ngôi sao, lại nhìn ra bốn bề núi sông mơ hồ có bày hóa cấp đỉnh phong đại trận, ánh mắt của nữ đồng, âm trầm
nhìn về Ninh Phàm.
- Là ngươi bắt mỗ mỗ ta vào giới này!
Cô gái này tựa hồ đối với chuyện thân phận đỉnh lô, triển chuyển lưu lạc nɠɵạı hải, cũng không có ký ức.
Ninh Phàm không trả lời, mà là thúc giục Âm Dương tỏa. Hắn muốn nhìn một chút, cô gái này rốt cuộc là người nào!
Cô gái này biểu hiện tu vi, bất quá hóa thần sơ kỳ, luyện thể cảnh giới, bất quá ngọc mệnh đệ nhị cảnh. Nhưng ánh trăng trong thức hải của cô gái này, nếu Ninh Phàm không nhìn lầm... chính là thức hải có hình thái ánh trăng.
Nguyệt thức!
Đặc thù thức hải, ngay cả chân tiên cũng không nhất định nắm giữ, cùng tu vi không liên quan, toàn nhìn cơ duyên cùng tư chất...
Cô gái này có thể nắm giữ, thân phận của nàng ở Thần Không đảo há có thể là đệ tử tầm thường...
- Nàng là ai?
Ninh Phàm không đáp mà hỏi ngược lại
- Hừ, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của mỗ mỗ. Chỗ ŧıểυ thiên thế giới này, là ngươi trông coi sao, mau để mỗ mỗ rời khỏi, mỗ mỗ tha cho ngươi khỏi chết!
Nữ đồng tâm ngữ: mỗ mỗ không nói cho ngươi, mỗ mỗ là Thần Không đảo chủ, Nguyệt Lăng Không!
Ánh mắt của Ninh Phàm rùng mình, đáp án này khiến cho hắn chuẩn bị không kịp.
Nguyệt Lăng Không, Nguyệt Lăng Không... Cô gái này tự xưng là Nguyệt Lăng Không...
Nàng không phải là Thần Không đảo hóa thần nữ đệ tử... Nàng là... Thần Không đảo, Nguyệt tôn! Nàng là cường giả nhất của Nội hải Thất tôn! Nửa bước tiến vào luyện hư kỳ cao thủ!
Một cỗ hóa thần đỉnh lô thứ nhất mà mình lấy được... là nội hải cường giả nhất...
- Thì ra nàng là Nguyệt Lăng Không! Bất quá từ bây giờ, nàng không còn là Thần Không đảo chủ, mà là đỉnh lô của Ninh Phàm ta!
- Ừ? Sao ngươi biết thân phận ta?
Nữ đồng tất nhiên kinh hãi.
Nàng bị nguyên thần thứ hai phản phệ đoạt xá, vốn hẳn phải chết, nhưng nàng tu luyện công pháp “Nguyệt luân thuật” cực kỳ đặc thù. Vào một khắc bỏ mình, lấy ánh trăng luân hồi, nguyên thần rời thân thể, trọng tố thân thể, chạy ra khỏi Thần Không hải. Như vậy, mặc dù đảm bảo được một mạng, nhưng tu vi cũng khó có thể phục hồi. Thậm chí, nàng vốn có pháp lực của nửa bước luyện hư, rơi đến hóa thần sơ kỳ. Bộ phận pháp lực dư thừa này, hóa thành ánh trăng, phong ấn với trong cơ thể, một khi bộc phát, nàng thậm chí tùy thời có lo lắng bị mất mạng.
Một cỗ thân thể này bất quá là bộ dáng của Nguyệt Lăng Không lúc 8 tuổi, trừ phi tu vi khôi phục, nếu không, nàng vẫn là ‘chưa trưởng thành’.
Bộ dáng kia, theo lý mà nói, trong thiên hạ cũng không người nào biết, thanh niên có nguyên anh hậu kỳ trước mắt, lại một miệng nói ra thân phận mình...
Người này, làm sao biết chứ...?
Vả lại ŧıểυ tử này cuồng vọng, còn nói, mình là đỉnh lô của hắn... Chuyện nực cười!
Trong Vô Tận hải, ai dám khiến cho nội hải đệ nhất cao thủ Nguyệt Lăng Không làm đỉnh lô, không sợ lúc sắc bổ, chết bởi giường hẹp sao!
- Ngươi dám sắc bổ mỗ mỗ, mỗ mỗ muốn mạng của ngươi! Nói đi, ngươi là ai, vì sao bắt mỗ mỗ? Nếu câu trả lời của ngươi khiến cho mỗ mỗ hài lòng, mỗ mỗ liền mở một góc lưới, tha cho ngươi một cái mạng.
Thân vùi lấp vào địch thủ, chính là nữ đồng có cá tính coi trời bằng vung, đều không dùng lời nói nhu hòa mấy phần.
Chẳng qua là thanh âm non nớt này rơi vào trong tai Ninh Phàm lại hóa thành một đa͙σ cười lạnh.
Bởi vì Ninh Phàm nghe được tiếng nói trong lòng của nữ đồng!
Nữ đồng tự nhủ trong lòng: “Hừ! Trước hết cứ giả bộ chịu phục, chờ cho đứng vững ở giới này, ŧıểυ thiên thế giới này dĩ nhiên gia cố, cho dù là ta bị thu vào trong đó đều chạy không thoát. Đợi rời khỏi giới bảo này, ta sẽ giết chết ŧıểυ tử kia! Như vậy, Vô Tận hải không người biết, Nguyệt Lăng Không ta chưa chết! Nguyên thần thứ hai nhất định không biết! Ta lần nữa có cơ hội đoạt lại Thần Không đảo, vẫn phải có! Chẳng qua là trước lúc này, trước hết tìm một tên nam tu đỉnh lô, sau khi sắc bổ, đem pháp lực dư thừa tuyên tiết ra bên ngoài cơ thể... Nam tu đó không thể chịu đựng pháp lực của ta, hẳn phải chết, chẳng qua là Nguyệt Lăng Không ta giữ 4000 năm thân hoàn bích, cũng phải vì vậy tống táng...”
- Hả? Ta thả nàng, nàng lại ở nɠɵạı giới, giết ta sao... Nguyên thần thứ hai là cái gì?
- Cái, cái gì?! Ngươi lại biết Độc tâm thuật sao! Sao biết trong lòng suy nghĩ của ta?
Nguyệt Lăng Không khuôn mặt nhỏ nhắn thất sắc, pháp thuật có thể theo dõi tâm sự của người khác, nàng lần đầu tiên thấy.
- Ta tên là Ninh Phàm, dùng tên giả Chu Minh, Nguyệt Lăng Không nàng là đỉnh lô của ta. Ta nghe tiếng lòng của nàng, tựa hồ cần tìm một nam tu sắc bổ, tuyên tiết pháp lực dư thừa, vừa đúng dịp, Ninh mỗ nhân đối với tu vi của nàng, rất cảm thấy hứng thú... Lấy sắc bổ thuật của Ninh mỗ, nhất định có thể khiến cho nàng hài lòng, trước lúc này, nàng hãy suy nghĩ thật kỹ...
- Ngươi đúng thật là biết Độc tâm thuật!
Nữ đồng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ trắng không chừng, nổi giận đến muốn giết người cho hả giận.
Giỏi cho một một nguyên anh hậu kỳ tu sĩ gan lớn bằng trời, gọi là Ninh Phàm sao, lại dám đem sắc tâm, đánh tới trên người Nguyệt Lăng Không ta!
Nhưng đâu có ngờ rằng, lấy cục diện quẫn bách của nàng hiện giờ, tìm một nam tu, dốc hết đi pháp lực tán loạn để tự bảo vệ mình mới chính là cử chỉ sáng suốt.
Nhưng nếu để cho nàng thật sự chịu khuất tất nhún nhường trước người khác, như chuyện làm đỉnh lô chẳng hạn, thì sự tự ái của nàng không cho phép!
Bốn ngàn năm đường tu chân, nàng giết người như ngóe, ba chữ Nguyệt Lăng Không, ở nội hải cơ hồ là cục diện nghe tiếng phát rét. Ngay cả nội hải sáu tôn khác, cũng không dám khinh bạc một câu đối với nàng!
Chẳng qua là, nữ đồng chợt dâng lên một loại ảo giác.
Thanh niên trước mắt, tuy chỉ có nguyên anh hậu kỳ tu vi, nhưng thật đúng là có thể... sắc bổ mình! Cho dù là... dùng sức mạnh!
Chẳng qua là dùng sức mạnh không khỏi quả giảm bớt nhiều hiệu quả sắc bổ, cho nên người này, mới có thể cho mình cơ hội suy tính.
Không nói đại trận nơi đây, chỉ nói thi ma kia, lấy thực lực hiện giờ của Nguyệt Lăng Không cũng khó thủ thắng.
- Ngươi nếu dám tiết độc mỗ mỗ, mỗ mỗ nhất định giết sạch toàn tộc của ngươi!
Nữ đồng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, có một cổ khí chất cao cao tại thượng.
- Nàng tựa hồ vẫn chưa rõ tình cảnh...nguy hiểm của nàng!
Ninh Phàm lấy ra một ngọc giản, in xuống chuyện bán đấu giá, vứt cho nữ đồng.
Tâm niệm chợt động, hắn câu động đại trận, đem nữ đồng phong vào trong trận.
Như vậy, hắn mới dẫn nữ thi rời khỏi Nguyên Dao giới.
Nữ đồng nhận lấy ngọc giản, vừa xem nội dung bên trong đó, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh nhược sương hàn.
- Lớn, lớn mật! Sáu tôn khác lại dám, lại dám... lại dám đem ta làm đỉnh lô mà bán! Lại dám thay phiên lục soát ký ức của ta! Muốn chết sao!
Nữ đồng từ từ thu hồi tức giận, nàng lập tức ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Mình hôm nay khôi phục thần trí, nếu rời khỏi Nguyên Dao giới, nhất định bị thế lực của sáu tôn bắt được, sưu hồn, tra hỏi!
Mà thân phận Nguyệt Lăng Không của mình, một khi bại lộ cho sáu tôn, sợ rằng mấy Cừu gia trong sáu tôn, sẽ rất vui lòng giết chết mình...
Bản thân mình tựa hồ vẫn không thể rời khỏi Nguyên Dao giới rồi... Trừ phi chuyện Thần Không đảo bình thường, lại trừ phi, mình khôi phục nửa bước luyện hư
tu vi...
Chưa kể mình hẳn không nên rời khỏi Nguyên Dao giới, vấn đề là hiện giờ Ninh Phàm căn bản không để mình rời khỏi.
Đại trận phá vỡ không khó, nhưng giới này lại vạn vạn không cách nào rời khỏi.
Mình khẩn cấp cần một tên nam tu đỉnh lô, đem pháp lực ‘rưới vào’ trong cơ thể của tên xui xẻo đó mới có thể bảo vệ tánh mạng.
Nếu không thể rời khỏi, do không có nam tu, trừ giới chủ Ninh Phàm có thể vào giới này, sợ là không người nào có thể cùng mình hợp thể song tu...
Nữ đồng sắc mặt âm trầm, chỉ có hai con đường đặt trước người của nàng.
Một là chết!
Hai là bị Ninh Phàm sắc bổ!
- Ghê tởm! Nguyệt Lăng Không ta tung hoành 4000 năm, lại luân lạc tới mức không không thể không cùng một nam tử song tu... Sao có thể như thế này?!
...
Trong Huyền Thúy cung, bên trong mái hiên, Ninh Phàm cùng nữ thi hiện ra thân hình.
Nữ thi một bộ dáng nhàn nhạt, nàng không chút hứng thú nào với Nguyệt Lăng Không.
Nhưng Ninh Phàm, lại lộ ra thần sắc âm tình bất định.
- Không ngờ mình đánh bậy đánh bạ, lại đánh thức ký ức của cô gái này, càng không ngờ hơn, cô gái này hẳn là người đứng đầu trong Nội hải Thất tôn, Thần Không đảo chủ Nguyệt Lăng Không... Như vậy, sắc bổ nàng, sẽ có vô số phiền toái, phá sự phòng ngự thân thể của nàng, gieo Thái Âm chỉ lực, có chút khó khăn. Thêm vào đó, cô gái này thân là nửa bước luyện hư chi tu, tuy nói cảnh giới vẫn lạc, một khi ép mạnh, có lẽ có biện pháp tạm thời khôi phục một hai thực lực, đem ta giết chết... Muốn sắc bổ nàng chỉ có thể khiến nàng khuất phục... Thôi, cô gái này không thuộc về ta sắc bổ, là hẳn phải chết. Lấy cá tính hung ác quả quyết của cô gái này, hẳn sẽ không vì trong sạch mà lựa chọn tử vong... Cô gái này, sau chuyến đi Toái Giới bí cảnh rồi hãy xử lý. Nếu ta có thể đề thăng thực lực trong bí cảnh, đến lúc đó, dù cho cô gái này không theo ta, cũng không phải nàng có thể quyết định... Nàng, cho dù là cô gái của nội hải chí tôn vẫn là đỉnh lô của Ninh Phàm ta!
- Vả lại một khi thu phục cô gái này, tất cả nữ tu của Thần Không đảo dưới quyền nàng đều thành đỉnh lô của ta! Cô gái này dường vẫn có không ít hóa thần đệ tử... Chẳng qua là Thần Không đảo, tựa hồ xảy ra biến cố không nhỏ, nguyên thần thứ hai phản phệ sao...? Xem ra ta không tu luyện nguyên anh thứ hai, thật là cử chỉ sáng suốt, cũng ít đi nguy hiểm bị phản phệ...
Ninh Phàm sắc mặt chợt thong thả, thu tâm tư, vung tay lấy ra Vạn Kiếm Ly Tâm thảo.
Khoảng cách bí cảnh mở ra, chỉ có mấy canh giờ. Mấy canh giờ quá ngắn, ngắn đến cái gì cũng không làm được. Ta hãy vững chắc uy lực của kiếm chỉ đệ nhị chỉ đi, chỉ này mặc dù ngưng tụ, vẫn hoàn toàn không hoàn thành...
Tu luyện tới bước này, Ninh Phàm đối mặt một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lấy hay bỏ.
Mình một thân thần thông quá nhiều, nhưng quá nhiều, lại không khỏi nhiều mà không tinh. Như Long Tuyền chi hỏa, lại như “Niệm Ẩn quyết”, “Niệm Thủ quyết”, uy lực muốn đề thăng tới hóa cấp, cần hao phí quá nhiều thời gian.
Thời gian có hạn, chuyện có thể làm lại quá nhiều.
- Pháp thuật thiếu hụt thời gian tu luyện, giữa công và phòng, lợi dụng pháp bảo bổ sung khuyết điểm, rốt cuộc cần đề thăng, vẫn là tu vi và pháp lực, cảnh giới đề thăng, mới là căn bản... Về phần thuật luyện đan, ngũ chuyển sơ cấp luyện đan thuật, trước hóa thần, đều đủ dùng, nhưng nếu sau khi hóa thần... thuật luyện đan, không thể rơi xuống...