Hứa Như Sơn hít một hơi thật sâu, trong lòng đã quyết, chỉ đợi Ninh Phàm hoàn toàn ngưng tụ ma ý. Lão ta liền dốc hết thảy tài nguyên của Hoan Ma hải giao hảo Ninh Phàm!
Chẳng qua là lão vừa dứt lời, Ninh Phàm lại lắc đầu.
Hắn ngẩng đầu, ngửa mặt trông lên tinh không, ba viên thần tinh, lấp lánh rực rỡ.
Ngự lôi thần tinh, ti thổ ma tinh, chưởng mộc yêu tinh!
- Ta muốn tiếp ngũ hợp chi chưởng!
Lời của hắn lãnh đạm, nhưng ba ngôi sao đồng loạt lập lòe, lại lập tức tạo thành một cổ uy nghiêm khó mà nói rõ. Điều này khiến cho đám ba người Hứa Như Sơn đường đường là hóa thần, đồng loạt sắc mặt đại biến!
Ba viên Thần Ma tinh, cái này, điều này sao có thể?
Vả lại ba ngôi sao, tựa hồ chúc tính khác hẳn...
Tả Đồng cùng Nghiêm Trung Tắc không hiểu. Cho dù Hứa Như Sơn ngưng tụ nửa viên thần tinh cũng không biết.
Có thể nhìn ra ba ngôi sao ảo diệu, trong Cửu giới rất hiếm người làm được!
Có thể chịu đựng uy nghiêm của ba sao hợp nhất, dưới chân tiên cũng rất hiếm!
- Ta muốn năm chưởng!
Những lời này bình thường không gì lạ, nhưng rơi vào trong tai Nghiêm Trung Tắc lại thật giống như ra lệnh vậy, khiến cho lão không dám vi phạm.
- Đây là... Ngôn xuất pháp tùy? Không! Không phải! Nhưng mà loại uy nghiêm này rốt cuộc là cái gì lại khiến cho ta không dám chống lại...
Nghiêm Trung Tắc âm thầm nuốt ngụm nước miếng, lần đầu tiên, lão ta dâng lên lòng kính sợ đối với Ninh Phàm.
Lão ta không biết rằng ba sao hợp nhất, tu luyện không phải thần, không phải ma, không phải yêu, mà là... Tiên hoàng đa͙σ!
Tiên hoàng! Đó là một cảnh giới vô số chân tiên cả đời của họ không đạt tới được!
Nghiêm Trung Tắc không hiểu, nhưng lão ta bản năng nhượng bộ với Ninh Phàm ra lệnh, cắn răng một cái, uống vào bí dược, cự nhân chi thân nổi lên gân xanh.
- Chu Minh ŧıểυ hữu, ngũ hợp chi chưởng, là công kích mạnh nhất của lão phu khi không tự tổn. Nếu ngươi tiếp được nɠɵạı hải 13 hóa thần, ngươi có thể xếp thứ 10! Ngũ hợp chi chưởng, nhu vân chấn, kim vân bể!
Cự nhân vung lên bàn tay, năm đa͙σ kim quang kéo không lên, hóa thành một mảnh vân hải màu vàng trùng điệp ngàn dặm. Vân hải như chưởng, nhưng không chút bộ dáng chưởng ấn, chẳng qua là tất cả chưởng lực, đã hóa trong đám mây.
Vân ý, quỷ quyệt nhiều thay đổi.
Chưởng ra, không lọt dấu vết.
Kim vân áp thành, thành muốn diệt!
Theo cự nhân cự chưởng vỗ xuống, ngàn dặm kim vân thật giống như thiên băng vậy, nổ ầm sụp đổ!
Khí thế kia, đủ khiến cho đại tu sĩ tầm thường sợ hãi, nhưng rơi trong mắt Ninh Phàm, lại bình tĩnh như nước.
- Mây dù mạnh hơn nữa, vẫn là mây...
Trong miệng Ninh Phàm tự nói, giờ phút này trong mắt hắn, ngàn trượng kim vân, biểu tượng đó không đáng để sợ.
Mây dù có lợi hại hơn nữa vẫn là mây, chưa từng có bất kỳ mây nào có thể rung chuyển sơn nhạc!
Ma văn sau lưng, nóng bỏng đau nhói.
Thổ tinh ở mắt phải thật giống như đốt cháy.
Gân cốt quanh thân nát hết, máu thịt mơ hồ, da thịt bị xé ra.
Hắn thật giống như một tên huyết nhân, chỉ có hai mắt, vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Một cổ ma uy tang thương, mênh mông, bay lên quanh người Ninh Phàm!
Khi cổ ma uy đó đạt đến đỉnh điểm, một tia thần ý mênh mông, cuốn ùa lấy thương thiên!
Ngàn dặm trường không, vô số hắc vụ diễn hóa ra một tòa cự nhạc!
Cự nhạc kia còn có thể đâm trời, có thể trấn áp ma uyên!
Ma khí sâu thẳm, khiến cho ba người Nghiêm Trung Tắc đồng loạt trong lòng giật mình.
Chu Minh quả nhiên ngưng tụ ra thần ý rồi!
Chẳng qua là hư ảnh này là núi gì?!
Chẳng qua là thần ý này lại ngưng tụ ra thần ý gì?!
Sơn thần chi ý ư? Không đúng! Sơn thần chi ý chỉ là bát phẩm thần ý, lại được xưng là phong phú, nhưng thần ý này không phải, ma ý, lại lấy ác liệt bất khuất làm xương!
Nghiêm Trung Tắc cả cuộc đời cũng chưa từng thấy thần ý kinh người như vậy, lại có thể dựa vào một niệm, ngưng tụ ra sơn nhạc hư ảnh.
Lão không biết thần ý này có tên gì, nhưng lại biết, đây là lục phẩm thần ý!
Bởi vì đối mặt thần ý có phẩm chất càng cao này, vân ý của lão lại sinh lòng thần phục!
- Ta là một ngọn núi!
Ninh Phàm dứt lời, xuất quyền, ma động, trời vỡ, mây tan!
Ngọc sắc trôi lơ lửng, toàn bộ hồn phách của hắn dính vào một tia ngọc sắc nhàn nhạt.
Vào giờ khắc này, hắn dưới một bước, bước vào ngọc mệnh cảnh!
Một tầng cách mô, bể rồi!
Ngũ hợp chi chưởng thành một chưởng lực gấp hai mươi lăm lần.
Nhưng lần này, Ninh Phàm bất động như núi, không lui về phía sau một bước nữa.
Một đấm xuất ra, kim vân tan vỡ, ngay trong lúc mây tan, Nghiêm Trung Tắc biến thành cự nhân, bị chấn động mạnh một cái, hộc máu rơi khỏi mây.
Lão ta sinh lòng hoảng sợ, một quyền này, lão không tiếp nổi, trừ phi giở hết thủ đoạn!
Mà Hứa Như Sơn thì lại sắc mặt kinh nghi bất định.
Bởi vì, lão mơ hồ cảm giác, mình đã từng thấy sơn nhạc đồ đằng này.
Nếu lão không nhận lầm, núi này chỉ sợ là... tổ lệnh đồ đằng mà Cự tôn cung phụng!
- Người này, chẳng lẽ là Cự tôn đang đợi...
Huyền thúy cung, Ninh Phàm ngồi xếp bằng tiến hành hít thở thổ nạp trong phòng. Còn nữ thi ở một bên, an tĩnh khâu vá sửa lại quần áo cho Ninh Phàm.
Đây là ngày thứ ba, Hứa Như Sơn từ trong miệng của Ninh Phàm, lấy được câu trả lời hài lòng.
Ngọc mệnh cảnh Ninh Phàm, đáp ứng sự thỉnh cầu của Hứa Như Sơn, đây là bao gồm Địa mẫu chi tâm trong đó, hết thảy trên Hoan Ma đảo, Ninh Phàm hắn phàm là mở miệng, Hứa Như Sơn phải ủng hộ vô điều kiện.
Đan dược, pháp bảo, linh trang, linh thiết, đỉnh lô, tiên ngọc, đan phương, công pháp... Hứa Như Sơn không cự tuyệt!
Nếu nói lúc sơ ngộ là nhờ giúp đỡ, Thăng Tước đài cuộc chiến là lấy lòng, như vậy sau khi thấy ma ý sơn ảnh của Ninh Phàm, thái độ của lão đối với hắn cơ hồ là... cung kính! Hơn nữa chuyện giết hại Triệu Tử Kính lại bị Hứa Như Sơn một lực lau sạch, không truyền ra phong thanh chút nào...
- Thái độ của Hứa Như Sơn có chút kỳ quái, nhưng không ác ý... Thôi, ta còn cần triệt để ổn định ngọc mệnh cảnh giới...
Vào lúc Ninh Phàm trầm ngâm, ngoài cửa vang lên tiếng cung kính của Dư Long.
- Lão nô Dư Long cầu kiến!
- Vào đi!
Lấy được Ninh Phàm cho phép, Dư Long hít sâu một hơi, đẩy cửa vào phòng, bưng trữ vật đại nặng trĩu tiến vào, ánh mắt hết sức sùng bái.
- Khải bẩm Tôn chủ, vạn năm linh dược mà tôn chủ cần, thuộc hạ đã lấy được tất cả. Đúng như tôn chủ đoán, Hoan Ma tông thuộc hạ phường thị, không chút cự tuyệt tôn chủ phụng cầu. Thuộc hạ cầu gì được đó, thậm chí, còn lệnh thuộc hạ mang về mười bình tứ chuyển thượng phẩm Tố Thể đan dược ‘Ma Cốt đan’, tổng cộng 104 viên, mời tôn chủ kiểm tra.
Có thể không sùng bái sao! Hóa thần trấn giữ thập tông địa giới, không bái kiến Hứa Như Sơn, ngược lại làm cho Hứa Như Sơn đại giá kết hảo.
104 viên Ma Cốt đan, ít nhất giá trị ngàn vạn tiên ngọc... Dư Long lão không phải người ngu. Lễ vật trọng như vậy, nếu không phải Hứa Như Sơn giao phó, Hoan Ma tông bất kỳ người nào, cũng không dám tùy ý đưa người!
Hóa thần lão tổ Hứa Như Sơn đang liều mạng lấy lòng chủ nhân nhà mình!
nɠɵạı hải hóa thần lão tổ coi là cái gì! Trước mặt chủ nhân nhà mình, còn không phải là cung kính kết giao!
Dư Long ánh mắt nóng bỏng, có thể trở thành người hầu của Ninh Phàm, thật là một chuyện may mắn cả đời của lão! Lão lần này vào Hoan Ma tông, có thể nói hăm hở, hãnh diện, thậm chí mấy người xích mích ngày xưa, chủ động đưa lễ bồi tội. Đây là sự sảng khoái bực nào!
- Ừ, vào đi, đem đan dược đặt lên bàn, ngươi sẽ có thể lui xuống. Về phần Hoan Ma tông tu sĩ viếng thăm, do ngươi tiếp đãi, lễ vật họ đưa đến ngươi hãy nhận lấy tất cả!
- Dạ!
Dư Long buông xuống trữ vật đại, khép cửa lại, cung kính lui ra.
Đối với thái độ biến chuyển của Dư Long, Ninh Phàm khẽ gật đầu. Tu vi của Dư Long không được, đan thuật như thế nhưng làm nô bộc coi như thức thời. Lão ta biết nặng nhẹ làm chút chuyện vặt, dùng lão vẫn là rất tỉnh tâm.
Tay áo bào của hắn cuốn lên một cái, cuốn lấy trữ vật đại trên bàn vào trong tay, thần niệm tìm tòi, sau khi đợi xác nhận linh dược, đan dược trong đó, hắn khẽ mỉm cười.
- Ta muốn Phục Dung đan linh dược vạn năm là được, nhưng Hứa Như Sơn lại cho ta năm vạn năm chi dược, vả lại mỗi loại mười phần. Biết ta cần vững chắc luyện thể cảnh giới, liền dâng lên 104 viên tứ chuyển đan dược, như vậy, luyện thể cảnh giới của ta tất nhưng cực nhanh vững chắc... Thành ý của Hứa Như Sơn không tệ!
Quả nhiên, buông tay đánh một trận, tiếp Nghiêm Trung Tắc năm chưởng là không sai.
Vô Tận hải này không có thực lực, không giết người thì cũng bị người đuổi giết, có thực lực, cho dù giết người, cũng không có chuyện gì!
Ninh Phàm trầm ngâm.
Ban đầu hắn mới vào Vô Tận hải, liền bị Phong Yêu điện đuổi giết, bởi vì hắn nhỏ yếu!
Giờ phút này hắn giết người vô số, cừu gia trải rộng nɠɵạı hải, nhưng rõ ràng cừu nhân vô số, cũng không có một cừu nhân nào dám tới cửa báo thù!
đa͙σ lý lộ vẻ rất cạn.
Nai nấp trong thâm sơn, cho dù chưa từng tổn thương người, cũng có thợ săn tới bắt.
Mãnh hổ ăn vô số người, nhưng biết rõ hổ ở đỉnh núi, người dám vào núi chọc hổ, trả thù lại vô cùng hiếm hoi!
Ninh Phàm hắn không phải là nai.
- Địa mẫu chi tâm, vật này Hứa Như Sơn tuyên bố sau khi bí cảnh kết thúc, mới giao phó cho ta... Buổi đấu giá, sau mười ngày nữa, mà ngày vào Toái Giới bí cảnh, chính là nửa tháng sau khi buổi đấu kết thúc. Đây tức là nói, Toái Giới bí cảnh có thể khai ích nửa năm, nhưng ta lại phải trong năm tháng, chém lấy được 150 ngụy hoang thú. Nếu trước đó, ta còn có mấy phần băn khoăn, sau khi đột phá ngọc mệnh cảnh, đã đánh một trận hóa thần yếu nhất, giết ngụy hoang thú, dễ như trở bàn tay!
- Như vậy, trước tiên vững chắc luyện thể cảnh giới, sau đó lại tìm Hứa Như Sơn, đòi đan dược, đỉnh lô. Nếu ta có thể trước khi vào bí cảnh, đem tu vi thăng tiến lên tới nguyên anh đỉnh phong, tất nhiên tốt hơn, nhưng thời gian tựa hồ không đủ... Về phần hóa cấp luyện thể thuật... có lẽ, có thể đòi mấy loại, nhưng hơn phân nửa không đủ thời gian tu luyện. Nghe nói, Hứa Như Sơn còn vì ta chuẩn bị ‘Thành sáo linh trang’, đều là địa huyền phẩm chất...
Ninh Phàm run lên trữ vật đại, vừa thu hồi Phục Dung đan dược, lấy ra từng bình Ma Cốt đan, uống vào.
Viên đan dược này danh liệt tứ chuyển thượng phẩm, dược liệu cực kỳ bá đa͙σ, ma tính rất nặng, tu sĩ tầm thường lúc tố thể, thường thường đau đớn rất khó nhịn được. Nhưng Ninh Phàm uống vào viên đan dược này, lại cảm thấy dược lực ôn hòa, mát rượi dễ chịu. Thậm chí cùng Huyền Thổ ma văn sau lưng, nổi lên một tia cảm ứng.
- Ma đan sao... đan dược đặc thù của Ma tộc, cùng ma văn của ta từng tia hô ứng. Sau lưng Hứa Như Sơn, là Nội hải Thất tôn Cự Ma tộc Cự tôn. Cự Ma tộc này dường như cũng có chút bất phàm đây...
Thu hồi tâm tư, Ninh Phàm chuyên tâm luyện hóa dược lực.
Ba ngày sau, hắn đẩy cửa đi ra ngoài, gió tuyết mộc mạc, khí định thần nhàn.
Vết thương nhẹ khỏi hẳn, thậm chí một ít ám thương đều được đan dược điều dưỡng. Ngọc mệnh cảnh luyện thể cảnh giới, triệt để ổn định ở đệ nhất cảnh giới, cũng đề thăng một đường, cơ hồ bước ra một phần ba ngọc mệnh đệ nhị cảnh!
Ninh Phàm đứng trong tuyết, vẻ mặt bất động, cong tay chộp một cái.
Lực của một trảo đó lại thật giống như đưa đến trường không cuồng phong đại tác, tuyết đen bay ngược. Tuyết đen ngưng tụ thành một cái cự trảo chi ảnh, nắm chặc thật mạnh, bầu trời dường như muốn bị xé ra.
Một trảo này không dùng chút nào pháp lực, nhưng phạm vi thật giống như siêu thoát hết lực của thân thể.
Lực phải tiếp xúc, mới có thể đả thương địch thủ.
Thế phải tu thành thuật, mới có thể đả thương địch thủ. Nhưng ý... hiện giờ Ninh Phàm ngọc mệnh cảnh giới, một trảo lực cách không này chính là nguyên anh sơ kỳ tu sĩ cũng có thể trực tiếp bóp thành phấn vụn!
Ninh Phàm yên lặng.
Từ trước luyện thể thuật của hắn, tu chính là lấy thân hóa cự, nhưng sau khi lấy được “Thi ma lục”, thuật này nhiều hơn là đề thăng nhục thể phòng ngự, mà không nặng lấy thân hóa cự. Thi ma lục ngưng tụ thổ tinh, thổ tinh lại cùng Huyền Thổ ma văn hòa hợp. Như vậy con đường luyện thể của Ninh Phàm tựa hồ xuất hiện thay đổi.
Không còn là cự đại hóa, mà là ngưng súc...
Không còn là mấy chục quyền hợp kích, mà là đem tất cả quyền ý ngưng thành một quyền...
Hắn vỗ vào trữ vật đại, lấy ra ‘đệ nhị nguyên anh’ bí thuật đoạt được từ trong tay của Mật Liên, khẽ gật đầu một cái.
- Nguyên anh nhiều chưa chắc thần thông đáng sợ. Thân thể to lớn chưa chắc lực thông thiên. Thủ đoạn như mây, có thể rộng khắp mà không tinh tế, tâm phân nhị dụng, có thể nhiều mà đa͙σ hủy... Thế gian không có thuật pháp thần thông mạnh nhất, chỉ có thần thông thích hợp ta nhất... Nếu Niết hoàng là vạn trượng cự nhân, ta chỉ là thân tám thước, nhưng lực của một ngón tay cũng có thể vỡ mười ngón tay của y! Thân nhỏ nhất lại có thế cùng ý mạnh nhất...
- Chẳng qua là ta muốn tới hóa thần vẫn thảm hại... nɠɵạı hải ba ngàn huyền không đảo, nguyên anh tu sĩ mấy ngàn, nhưng hóa thần chỉ có 13 người. Người có thể kết anh, đều là hạng người tư chất bất phàm, nhưng những hạng người thiên kiêu kia đột phá hóa thần không có một phần trăm. Tư chất rốt cuộc là nɠɵạı vật, muốn đi xa hơn trên đường tu chân, chỉ có lòng tranh phong cùng thiên địa!
Ninh Phàm đứng lặng rất lâu, đợi tâm như chỉ thủy, xuống ngọc cấp, đạp tuyết mà đi.
Mà trong phòng, nữ thi lập tức buông xuống châm tuyến, vội vã đứng dậy, đi theo sau lưng Ninh Phàm.
Nàng là một con sâu chuyên bám sát sau mông...
- Quang... đi... đâu...
- Ta đi giải độc cho Tô Dao cô nương, nàng đi theo có lẽ sẽ quá bất tiện...
- Ta... mới... tiện...
Nữ thi kiên định gật đầu.
...
Huyền Thúy cung, nữ sương.
Tô Dao dựa vào trước cửa sổ, nhìn gió tuyết thổi bên ngoài, thật giống như nằm mơ.
Nàng tuy là Bích Dao tiên đảo tông chủ, nhưng cho tới bây giờ vẫn không vào ở qua Huyền Thúy cung.
Cung này là chỗ ở của Hoan Ma tông nghênh đón lão quái cấp đại tu sĩ.
Một bộ y phục dài khoác sa màu xanh, cánh tay ngó sen như ngọc, kéo hương tai, chân mày nhạt chứa vẻ kinh ngạc.
Nàng cho tới bây giờ đều là tính tình như nước vậy, gặp biến không sợ hãi, nhưng chính là cái đầm u thủy này, lúc nàng thấy đến sự xa hoa của gian phòng vẫn khó tránh khỏi trái tim chấn động.
Gian phòng, toàn thân do tiên gạch xây thành, một gian phòng, ít nhất dùng đi mười vạn tiên gạch, mỗi khối tiên gạch đều dùng mười khối tiên ngọc nấu chảy chú tạo thành.
Một gian phòng, trị giá trăm vạn tiên ngọc, ở trong đó tu luyện, tốc độ không giống bình thường.
Trong phòng đốt ‘Hàn tô’ chi hương mười vạn tiên ngọc. Nghe nói nó có thể làm tâm ma trong veo, đề thăng tâm cảnh của tu sĩ.
Ngay cả nước uống, nước tắm đều là tinh thuần linh dịch biến thành linh khí, một ly nước trị giá một vạn tiên ngọc...
Nàng biết, mình sỡ dĩ có thể hưởng thụ chiêu đãi long trọng như vậy, nguyên nhân rõ ràng là bởi vì... Chu Minh!
Người có thể khiến cho Hoan Ma tông khuynh lực kết giao...
- Chu Minh, thật là một người nhìn không thấu... Hắn cùng Tố Thu muội muội có quan hệ như thế nào? Lời đồn đãi Chu Minh này ngự nữ nhân như vân, đỉnh lô như mưa, nhưng Tố Thu muội muội lại vẫn là thân hoàn bích...
- Nhắc tới, ta ngày đó đã thề, nhìn từ thân phận đã là đỉnh lô của người này. Hắn sẽ sắc bổ ta sao... Nếu hắn sắc bổ, ta phải làm sao... Tự vận ư?
Tô Dao ôn uyển than thở. Nàng tu đến nguyên anh cũng không dễ dàng, nếu như bị sắc bổ đương nhiên không cam lòng, mà mất trong sạch, cũng là thống khổ.
Nếu thật đến một bước ấy, nàng tuy sẽ tuân theo lời thề, lấy thân hầu hạ Ninh Phàm, nhưng sau chuyện này, vẫn sẽ tự vận mà chết...
Tô Dao vừa nghĩ tới Ninh Phàm đem sắc bổ mình, vốn dĩ xuân độc tạm thời phong bế, lại bắt đầu tàn phá.
Lạc trinh tán, trừ phi mất trinh, nếu không làm sao phá giải...
Dung nhan của nàng vốn lạnh nhạt lập tức đỏ ửng, thân thể mềm mại bắt đầu tê dại mềm mại, nóng hừng hực.
Môi anh đào nhẹ thở ra hơi nóng, mang mùi thơm như tô hà vậy.
Dưới quần sam, hai chân thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve, từng tia ướt ý, dính ướt tiết khố.
Như có một cổ ma lực, chỉ dẫn nàng, cám dỗ nàng. Nàng không khỏi lộ ra bàn tay thon dài, từng ngón tay ngọc, vén lên quần bãi, cách tiết khố, lục lọi giữa hai chân.
- Đây là... Không được...
Tô Dao cắn môi nhạt, vận lên Huyền Môn tâm pháp, muốn tản đi dục niệm trong lòng.
- Không được... Ta đường đường là Bích Dao tông chủ, nhưng... nhưng sao coi thường mình như vậy...?!
Nàng nằm ở án thư, xấu hổ muốn chết. Nàng nhận biết, tự độc là việc làm mà nữ nhân tùy tiện mới có thể làm.
Mà khiến cho nàng hoang mang bất an là, mình lại không cách nào áp chế dục niệm này... Nàng lấy tay, không biết nắn bóp mềm mại, ướt át trơn nhẵn, khó
mà kháng cự.
Ưhm...
Nàng thấp giọng hừ nhẹ, móng tay thon dài, đâm rách một tia trở ngại, dù chưa hoàn toàn phá vỡ, lại có một tia vết máu, dọc theo đó mềm mại tràn ra.
Sự đau đớn ấy khiến cho đôi mi thanh tú của nàng nhíu một cái, thoáng tỉnh táo.
Tô Dao thấy mình lại bởi vì xuân độc, suýt nữa tự phá trong sạch, mặt của nàng đầy tự giễu.
- Ta có phải hư hỏng rồi... hay không…?!
Nàng tự oán tự ngả, nâng lên gương đồng, nhìn hai gò má vẫn đỏ bừng, âm thầm tự trách. Ngay vào lúc này, nơi cửa, Ninh Phàm cùng nữ thi đến, vừa thấy hương khuê diễm cảnh. Nữ thi ngược lại trấn định mờ mịt, Ninh Phàm lại lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
- Chu mỗ tựa hồ tới không phải lúc, quấy rầy đến nhã sự của Tô Dao tiên tử...
‘Bình!’
Gương đồng rơi xuống đất, Tô Dao duyên dáng kêu to một tiếng, lập tức hoảng hốt đứng lên từ trên ghế, nghĩ tới tiết khố của chân cong, lúc đó nàng vội kéo xuống, mang một tia ướt ý, vết máu.
- Chu... Chu Minh! Nơi này là nữ sương. Người là một giới nam tử, vì sao có thể vào?! Lại... lại... lại còn người đến mà không gõ cửa sao...?
Tô Dao ngồi xổm người xuống, lấy quần dài dài che chân ngọc, mắt đẹp mang vẻ cáu giận, thẹn thùng.
- Gõ cửa ư...? Lúc Tô Dao tiên tử tiến hành nhã sự, tựa hồ cũng không đóng cửa. Mặc dù là ở nữ nhân sương, nhưng nếu để cho nữ tu khác nhìn thấy, vẫn là không ổn... Tô Dao tiên tử lần sau làm loại chuyện này, tốt nhất vẫn nên khép cửa phòng lại...
- Sẽ không có lần sau!
Tô Dao cắn môi sâu kín, xuân độc bộc phát quá mức đột nhiên, nàng cũng không tự nguyện tự độc, không đóng cửa sổ. Tất nhiên đây là tai nạn...
Thêm vào đó, nàng vạn vạn không ngờ, Ninh Phàm mấy ngày vắng bóng lại sẽ xuất hiện vào lúc mình không chịu nổi nhất...
Cũng không biết Ninh Phàm có nhìn... cái đó của mình hay không...?!
Nếu bị hắn thấy thì mình quả thật là không đất dung thân...
Vừa nghĩ tới chuyện mắc cỡ của mình bị Ninh Phàm nhìn thấy, trái tim Tô Dao đại loạn.
Xuân độc khó khăn lắm bởi vì đau nhói thoáng ngừng nghỉ, lần nữa phát tác.
- Uhm...
Nàng anh ninh một tiếng, hoàn toàn mềm nhũn té xuống đất, lấy tay lần nữa định khiêu khích quần bãi của mình, tự độc.
Nàng nhắm mắt vẻ thống khổ, nếu ngay trước đàn ông, làm ra chuyện xấu hổ như vậy, nàng dẫu có chết!
Đối phương là Chu Minh, là ‘dâm tặc’ ở nɠɵạı hải tiếng xấu chiêu chương. Hắn thấy bộ dáng mình như vậy, đại khái sẽ... thừa dịp người gặp nguy chứ...
Vào lúc nàng ấy đang hoang mang, Ninh Phàm lại nhíu mày, phất tay áo sinh gió, đóng cửa sổ lại, nói với nữ thi:
- Vi Lương, nàng trông chừng cửa phòng, ta giải độc cho nàng ấy...
Tô Dao mí mắt run lên.
Giải độc... quả nhiên, Chu Minh này là muốn cùng mình, làm chuyện nam nữ rồi.
Tô Dao cảm giác tay của mình phủ lộng hạ thân, bị Ninh
Phàm bắt một cái. Bất ngờ, Tô Dao trong mê mê, cảm giác mình bị người ôm lấy nhẹ bỗng, đặt ở giường nhỏ.
- Không được…... Ta còn chưa... còn chưa nghĩ ra...
Giờ khắc này Tô Dao vừa nghĩ tới mình sắp bị Ninh Phàm phá thân, sắc bổ, lập tức nước mắt như mưa, lưu lại thanh lệ.
Thời khắc này nàng không còn là người đứng đầu một tông nữa, không còn là chính tu vì chánh đa͙σ không để ý hết thảy. Nàng chỉ là một nữ nhân luống cuống.
- Ách... Ta có nói muốn sắc bổ nàng sao?
Ninh Phàm bật cười, một ngón tay búng một cái lên tú ngạch của Tô Dao, cứng cỏi nói với nàng:
- Lạc trinh tán, loại độc này không có cách giải. Nhưng nếu nàng chưa đâm rách ‘Nguyên hồng’ thì vẫn có biện pháp có thể giải. Ngược lại nếu lấy giao hợp giải độc, tuy có thể giải độc nhất thời, nhưng loại độc này vẫn in dấu thân tâm, cũng không còn khả năng giải trừ, khiến cho trinh liệt chi nữ hóa thành dâm phụ... Nếu ta tới chậm một bước, đảm nhiệm nàng tự phá nguyên hồng, khi đó nàng sẽ gặp nguy hiểm...
Nguyên hồng chính là xử nữ chi mô.
Trước khi Tô Dao mê loạn, ngón tay ngọc đâm rách một tia nguyên hồng, nhưng chỉ cần chưa hoàn toàn hư hại, thì không sao.
Loại độc này sau khi Ninh Phàm lục soát qua ký ức của Mật Liên, mới biết đích xác, xuân độc tầm thường có thể dựa vào hợp hoan phá giải. Riêng xuân độc này lại cơ hồ không thể giải.
Mật Liên gieo loại độc này, căn bản không cho Tô Dao cơ hội phá giải.
Nếu không Ninh Phàm ngược lại có thể trực tiếp giao hợp một phen, tùy tiện giải độc.
Loại độc này đối với người thường mà nói không có cách giải.
Nhưng Âm Dương tỏa khắc hết mị thuật xuân độc, ngược lại có không cần phá thân, phá giải loại độc này.
Tô Dao là một nữ nhân tốt, nếu bởi vì vậy mà cưỡng ép phá thân, dâm độc tận xương, luân lạc... lại không khỏi quá mức đáng tiếc.
Dứt khoát cho dù nàng chỉ là nửa đỉnh lô của mình, Ninh Phàm hắn sẽ không mắt thấy nữ nhân trung anh kiệt luân lạc.
Nữ nhân có hai cái miệng, không thể từ phía dưới giải độc, thì cần từ phía trên phá giải.
Tô Dao thần trí hơi lờ mờ, vẫn cho rằng mình sẽ bị sắc bổ, cánh tay ngó sen vô lực đẩy đi Ninh Phàm, lại bị hắn nhấn một cái hai cánh tay, đè xuống người, một miệng hôn lên môi lên lưỡi của nàng.
Thân thể mềm mại của nàng run lên, một thoáng thanh tỉnh, mắt thấy Ninh Phàm lại định hôn mình, lập tức trái tim hốt hoảng, đóng chặc hàm răng.
Làm sao bây giờ...?
Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, khí tức nam tử trên người Ninh Phàm khiến cho Tô Dao mặt đẹp nóng bỏng.
- Thanh tỉnh chút rồi phải không? Như vậy nàng hãy phối hợp với ta giải độc, chẳng qua là hôn một cái, không cần phá thân...
- Thật sao...?
- Ừ, tuy nàng là đỉnh lô của ta, nhưng ta cũng không dựa vào lúc nàng bị thương mà làm khó nàng... Lần sau đi, lần sau đi ngang qua Bích Dao tiên đảo, ta trở lại tìm nàng...
- Ha...
Tô Dao trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, hôm nay không mất trong sạch, luôn là chuyện vui mừng.
Nhưng xem ra lần kế Ninh Phàm đi ngang qua Bích Dao tông, sẽ lại... Trong lòng nàng hơi có chút lo âu...
Nếu như, nếu như... Chẳng qua là theo như lời của hắn nói chỉ hôn một cái...