Thêm vào đó đoàn người càng được an bài đến cung điện Huyền Thúy cung xa hoa nhất trên đảo để nghỉ chân!
Nếu lão không phải là người hầu của Chu Minh thì Dư Long lão vạn vạn không hưởng thụ được như đãi ngộ này... Cung điện này xưa nay chỉ có đại tu sĩ được ở!
- Ừ... Tìm được đất nghỉ chân chưa? Bích Dao tông chư nữ như thế nào rồi?
Ninh Phàm điềm đạm hỏi.
- Bẩm Tôn chủ, chúng nữ nhân đã an trí thích đáng. Họ nghỉ ngơi ở Huyền Thúy cung, chủ nhân đi nghỉ ngơi trước, hay là đến trong đảo đi dạo một vòng trước?
- Huyền Thúy cung... Nghe nói Hoan Ma tông chỗ cung điện này xưa nay chỉ cho đại tu sĩ ở... Hứa Như Sơn, ngược lại rất có dụng tâm, nhưng mà chút hư lễ này vẫn chưa đủ để đánh động ta...
Trong lòng Ninh Phàm tự nói, ngược lại lấy ra một khối không bạch ngọc giản, sau khi đóng dấu thần niệm, giao cho Dư Long, hắn phân phó nói:
- Ngọc giản này có mười bảy loại vạn năm linh dược cần để ta luyện đan, ngươi đi đến dược phường trong đảo, thu mua cho ta, mỗi loại hai phần. Về phần bổn tôn, trước tiên trong đảo du lãm một phen, sau đó sẽ trực tiếp trở lại Huyền Thúy cung.
- Vạn năm linh dược sao? Dạ!
Dư Long không nhiều lời, hỏi Ninh Phàm cần linh dược làm gì. Nhưng lão ta nhận lấy ngọc giản, chưa hề rời khỏi.
Vạn năm linh dược, mỗi một cây tiện nghi nhất đều phải mấy chục ngàn tiên ngọc, còn là nếu đan dược quý trọng, bán hơn mấy chục vạn tiên ngọc cũng không kỳ quái.
Dư Long lão chính là tam chuyển luyện đan sư, nguyên anh sơ kỳ tu vi, cũng không có mấy trăm vạn tiên ngọc đi mua đan dược.
Lão ta đợi Ninh Phàm đưa tiền....
- Ngươi còn không đi? Muốn cãi lại mệnh lệnh của bổn tôn sao?
- Lão nô sao dám! Tuy nhiên... Tôn chủ... mua đồ... phải trả tiền a. Lão nô, lão nô không cầm ra nhiều tiền như vậy...
- Không sao, ngươi trực tiếp đi Hoan ma tông thuộc hạ dược phường lấy thuốc, bọn họ hơn phân nửa, không dám không cho.
- Cái... cái gì chứ, tôn chủ kêu lão nô tay không đi mua thuốc... cái này, này... Nơi đây là Hoan Ma tông a, có hóa thần trấn giữ tông môn. Tôn chủ uy danh tuy lớn, nhưng nếu ở địa giới của Hoan ma tông cướp thuốc, có phải không ổn hay không...?
Dư Long quanh thân run lên, lão không dám vi phạm mệnh lệnh của Ninh Phàm, nhưng càng không dám cướp thuốc trên địa giới của thập tông.
- Ngươi cầm lệnh tín này đi, ta đảm bảo ngươi vô sự!
Ninh Phàm cau mày, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một khối hắc ngọc lệnh tín, giao cho Dư Long.
Còn Dư Long, đầu tiên là ngẩn ra, âm thầm kỳ quái, cầm lệnh tín cái gì, đi Hoan Ma tông dược phường lấy thuốc, cũng không phiền toái...
Chẳng qua là sau khi ánh mắt của lão rơi vào hắc ngọc lệnh, lập tức chấn động mạnh một cái khó tin.
- Đây, đây là... Sẽ không sai... Vật này là Hoan Ma tông ‘Tổ lệnh’! Là tín vật của Hứa Như Sơn Hứa tiền bối! Vật này, sao lại ở trên tay tôn chủ...?
- Không nên hỏi, không nên hỏi nhiều!
- Dạ!
Dư Long cung kính cung tay, vội vã rời khỏi, rất sợ lại chọc giận Ninh Phàm.
Chẳng qua là trong lòng, sự sùng kính đối với Ninh Phàm lại lên cao đến tột đỉnh.
Cầm tín vật này, từ dược phường đòi lấy mấy chục cây vạn năm linh dược, tuyệt đối không khó khăn! Chẳng qua là Dư Long không cách nào lý giải chính là, lệnh tín của hóa thần tu sĩ Hứa Như Sơn, tại sao lại ở trong tay chủ nhân nhà mình.
Lời đồn đãi Hứa Như Sơn đó có tính cách cô tịch, chưa bao giờ cùng bất kỳ nɠɵạı hải tu sĩ kết giao, càng không đem tín vật đưa cho bất kỳ người nào. Nhưng chủ nhân nhà mình, lại lấy được tín vật của Hứa Như Sơn. Đây tức là nói, trên Hoan Hợp tiên đảo này, chủ nhân mình vô luận làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần không phải quá phá thiên, Hứa Như Sơn cũng che chở cho ngài!
Khó trách mình vừa mới lên đảo, liền lấy được Hoan ma tông phó tông chủ nghênh đón, đưa vào Huyền Thúy cung... Thì ra, rốt cuộc Hoan ma tông hóa thần lão tổ Hứa Như Sơn muốn lấy lòng chủ nhân nhà mình!
Có thể làm hóa thần lão quái chủ động lấy lòng... chủ nhân nhà mình bất phàm, bất phàm a! Mình đi theo một vị chủ nhân như vậy, không những không là chuyện xấu, mà là thiên đại hảo sự!
Dư Long tâm triều dâng trào, cầm ngọc giản lệnh tín bước đi.
Ninh Phàm nắm bàn tay thon của nữ thi, ánh mắt hơi ngưng trọng lại một chút.
Mười bảy loại vạn năm linh dược, là đan dược cần để chữa trị dung nhan cho Phong Tín nữ yêu, Trà Hoa nữ yêu.
Ngũ chuyển đan dược, Phục Dung đan...
Ninh Phàm kêu Dư Long lấy thuốc, là muốn dò xét ranh giới cuối cùng của Hứa Như Sơn, nhìn xem người này có thể hứa rất nhiều với mình, đòi hỏi nhiều tới trình độ nào.
Hắn có thể giúp Hứa Như Sơn, nhưng Hứa Như Sơn phải cầm ra đầy đủ lợi ích!
Ít nhất tánh mạng của 150 đầu hoang thú cũng không phải là 50 giọt minh nhũ có thể phân phát!
Nhất là giờ phút này Hứa Như Sơn bể đầu sứt trán, nhanh như chạy thục mạng, nếu Ninh Phàm còn không ngồi tăng giá một phen, cố gắng gõ một khoản của Hứa Như Sơn thì hắn là người ngu rồi.
Đan dược, pháp bảo, tiên ngọc, thậm chí... lấy ra Địa mẫu chi tâm!
Nếu vì Địa mẫu chi tâm, vì hy vọng hóa thần... dù hắn mạo hiểm một phen, giết hại 150 hoang thú, cũng không phải là không thể!
Tóm lại, hãy nhìn một chút Dư Long lấy đan dược có thuận lợi hay không, tới thăm dò một chút thái độ của Hứa Như Sơn đi. Còn có ba ngày, ba ngày sau... sẽ trả lời!
Trước chuyện này, trước tiên đi dạo một vòng ở Hoan Hợp tiên đảo đã.
Hoan Hợp tiên đảo là chỗ của Hoan ma tông, diện tích không tới bảy chục ngàn dặm, coi như là một nơi ŧıểυ hình huyền không đảo, nhìn như không phù hợp địa vị Hoan ma tông thập tông.
Nhưng đảo này, khắp hòn đảo đều có linh quáng tạo thành với phẩm chất không tầm thường!
Đảo này quáng sơn giăng đầy, kim linh lực dư thừa, nếu tu luyện kim hệ công pháp, tốc độ so với Bồng Lai tiên đảo nhanh không chỉ gấp đôi.
Hoan Ma hải lấy sản xuất linh quáng mà nổi tiếng. Nơi này pháp bảo, binh khí có phẩm chất cao hơn so với nɠɵạı hải những địa phương khác. Thậm chí, nơi đây có không ít linh thiết hiếm thế sản xuất, nghe nói chính là phụ linh linh thiết cấp phàm hư, khi rãnh rỗi có sản xuất. Mà buổi đấu giá cấp đại tu sĩ, thậm chí thỉnh thoảng sẽ đấu giá linh trang cấp địa huyền đó.
Bên ngoài đảo chiếm cứ một phần ba khắp đảo vực, dành cho nɠɵạı lai tu sĩ nghỉ chân.
Bên trong đảo là Hoan ma tông đệ tử ở, cũng là chỗ tu luyện của họ.
Phía trên bên ngoài đảo, nhiều vô số vạn gia điếm phô, tạo thành vào khoảng hơn mười cái phường thị.
Mà bởi vì buổi đấu giá, Toái Giới bí cảnh, tu sĩ tới đảo này lại nối liền không dứt.
Gió biển mộc mạc, Ninh Phàm dắt nữ thi khôn khéo quyến luyến ở phường thị.
Trong dòng người, lấy kim đan chiếm đa số, dung linh vô cùng hiếm thấy, mà ích mạch tu sĩ, có thể tới đảo này phần nhiều là theo trưởng bối tới, nhìn thấy cảnh đời.
Hai bên đường phố có không ít tán tu, tự bày gian hàng. Loại gian hàng tạm thời này chỉ cần nộp 10 khối tiên ngọc là sẽ có thể được chấp thuận cho bày sạp. Hứa gia có nữ nhân. (2)
- Trung phẩm đan đỉnh, dùng để luyện chế tam chuyển đan dược trở xuống, chỉ bán 600 tiên ngọc!
- Khổ Linh đan, một bình 20 viên, 800 tiên ngọc! Dung linh đa͙σ hữu tới xem một chút đi!
- Trung phẩm phi kiếm, 200 tiên ngọc... Ách, mặc dù có chút tàn tổn, nhưng vẫn có thể dùng...
Tiếng rao hàng huyên náo khiến Ninh Phàm quên giết hại, quên tu hành, thật giống như trở lại khi còn bé, trở lại lúc hắn vẫn là người phàm.
nɠɵạı giới hơn mười năm, là ba trăm năm của Ninh Phàm... Ba trăm năm, đủ để khiến ký ức của hắn quên lãng rất nhiều chuyện.
Gió biển thổi lất phất, hắn tản ra thần niệm, Diện tích ba ngàn dặm gió thổi cỏ lay, người đến người đi, tất cả ở trong lòng.
16 năm hắn làm thân người phàm, 2 năm Việt Quốc ôn tình, 300 năm tu chân cô lữ... tất cả hắn nhớ lại trong lòng.
Một đường đi tới, vận mạng của hắn, thật giống như trong chỗ u minh, bị người trêu cợt.
Chẳng qua là mỗi một lần, ngặt một nỗi hắn muốn nghịch số mạng. Hắn không đành lòng sư tôn chết đi, không đành lòng Ninh thành hủy diệt, không đành lòng Tố Thu gặp nạn, không đành lòng chém đi Chỉ Hạc...
Hắn không thích giết người, nếu có thể hắn nguyện để cho thời gian vĩnh viễn ở lại giữa gió tuyết của Thất Mai.
Chẳng qua là nếu không có đoạn đường giết hại này, hắn cũng không nhiều tình duyên như vậy, sẽ không cảm thấy còn cuộc sống ấm áp.
Hắn dắt nữ thi, yên lặng không nói, nhắm mắt đứng trong dòng người.
Tâm cảnh, chậm rãi thăng hoa trong sự đụng chạm!
Tâm tình của nguyên anh trung kỳ đang bước vào hướng hậu kỳ!
Chỉ kém một tia, chỉ kém... một cái cơ hội!
Ninh Phàm thầm kinh hãi, không ngờ tâm cảnh tu vi, lại vào thời khắc này, đến gần đột phá!
Rõ ràng chỉ kém một tia, nhưng vô luận như thế nào, vẫn không đụng tới...
- Kém cái gì... kém cái gì chứ?!
Hắn nắm lòng bàn tay của nữ thi, hơi chảy mồ hôi. Mí mắt nhìn xuống ánh mắt, trở nên nóng nảy bất an.
Tuyết đen ở bầu trời, từ lực quanh mình, hải vụ tràn ngập không rõ... Hết thảy, tựa hồ cũng khiến Ninh Phàm cảm thấy phiền lòng bực mình.
Mà từng màn giết hại, ký ức máu tanh quanh quẩn ở đầu, làm hắn cơ hồ lâm vào cuồng loạn!
Như có một thanh âm, đại diện thiên đa͙σ, gạn hỏi trong lòng Ninh Phàm!
- Ma hải vô biên, quay đầu lại là bờ...
Quay đầu, làm sao quay đầu đây?
Nếu không quay đầu lại, phải nên làm thế nào...?
Ninh Phàm giương đôi mắt, tự nhiên mà mờ mịt, tựa hồ sa vào tâm ma.
Nhưng giờ khắc này, lại có nữ thi lo âu đưa tay ra, vuốt ve mặt của Ninh Phàm. Lời nói không lưu loát mà mềm mại, nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.
- Quang... không... phiền...
- Nhìn... hoa...
Tự nhiên trong tâm thần, Ninh Phàm thật giống như nghe được một thanh âm cất lên cứu vớt mình.
Là Vi Lương sao...?
Hắn tâm thần chợt đông lại, ánh mắt sáng tỏ, thầm kinh hãi, mới vừa rồi mình lại suýt bị tâm ma khống chế...
Tu vi thăng tiến lên quá nhanh, tâm cảnh theo không kịp, thật là nguy hiểm...
Hắn hướng về phía nữ thi cảm kích cười một tiếng, xoa xoa tóc xanh, xem như là cảm kích. Hắn cảm kích nữ thi ngay lúc nguy hiểm đã đánh thức mình.
Mà theo ngón tay ngọc của nữ thi chỉ, ánh mắt Ninh Phàm rơi vào trên một chậu hoa lan...
Thanh khiết, trắng ngần, từng cánh hoa thật giống như đôi môi nhàn nhạt của nữ nhân, cuốn ngược ra phía ngoài. Gió biển thổi một cái, lan thảo nhẹ lay động, lại phát ra tiếng dễ nghe như chuông bạc.
Đây là... linh lan!
Nó là một cây lan thảo, tổng cộng sinh ra năm cái nhị trắng, gió nhẹ thổi một cái, chia nhau truyền ra năm âm gồm cung, thương, giác, chủy, vũ.
Linh lan hiếm hoi như vậy, năm cánh hoa cùng nở, năm âm cùng hiện, thật giống như tiên nhạc, đúng thật hiếm thấy.
- Linh lan... Chỉ Hạc từng nói, nàng muốn một cây linh lan ở Vô Tận hải... Chỉ Hạc...
Vừa nghĩ tới Chỉ Hạc, trong lòng của Ninh Phàm dần dần trầm tĩnh, mép nhếch lên một tia nụ cười ấm áp.
Mà tâm ma lại không đáng để lo nữa!
- Ta vừa đã nhập ma, cần gì phải quay đầu... tay trái của ta nhuộm hết máu của tu sĩ có thù trong thiên hạ. Tay phải lau sạch thẳng thừng tội bất diệt, nếu có ngươi ở đây, ta không hối hận.
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, mắt lộ dửng dưng. Giờ khắc này, tâm cảnh của hắn đề thăng tới nguyên anh hậu kỳ!
Lúc hắn còn là nguyên anh sơ kỳ, hắn là một thanh kiếm sắc bén!
Khi hắn là nguyên anh trung kỳ, hắn là một thanh kiếm tàng phong vào vỏ!
Đến nguyên anh hậu kỳ, hắn cũng là một thanh vô phong kiếm!
Rút lui đi tất cả mũi nhọn, chỉ còn dư phong phú.
Hắn nhìn một cây linh lan kia, khẽ mỉm cười.
- Hoa này, bán thế nào..?.
Chủ sạp là một cô gái có dung linh tu vi, dung mạo bình thường, lại tiêm trần bất nhiễm. Khi nàng bị ánh mắt của Ninh Phàm chạm nhau, lập tức mặt nhỏ đỏ lên.
- Một trăm... Một trăm khối tiên ngọc...
- Một trăm sao?
- Ừ... Đúng vậy. Cây linh lan này mặc dù là phổ thông linh thảo, niên đại cũng thấp, nhưng ngũ hoa đồng khai, ngũ âm đồng hiện, là một cây linh lan ngàn năm mới gặp đây... Nó có một cái tên, gọi là ‘Phi tiên’... Nếu công tử cảm thấy đắt, 95 khối tiên ngọc cũng được... Nếu không, 90 khối được chứ?
Cô gái hơi có chút khẩn trương, 100 tiên ngọc đủ mua món trung phẩm pháp bảo thông thường. Bình thường tu sĩ sẽ không mua hoa, trừ phi là loại tu sĩ đặc thù yêu hoa như mạng đó...
Nàng ở chỗ này bày sạp 3 ngày, nếu bán không được chậu hoa này nữa coi như là thua thiệt lớn.
Ánh mắt của nàng khẩn trương, khiến Ninh Phàm có chút buồn cười.
- ‘Phi tiên’ sao, năm âm thành nhạc, cũng có phi tiên ý. Hoa này ta muốn, đây là 200 khối tiên ngọc, nhiều hơn giá nàng đưa ra, coi như là cảm tạ...
Cảm tạ, cảm tạ một cây linh lan này, dẫn đến tâm sự, khiến cho tâm cảnh của Ninh Phàm đột phá.
Nhưng mà cảm tạ, cô gái tất nhiên không biết, nàng mắt lộ vui mừng, có thể đem hoa cỏ phàm trần bán được 200 tiên ngọc, thật là rất hiếm thấy đây.
Chẳng qua là Ninh Phàm vừa mới trả tiền, còn chưa lấy đi chậu hoa, một bên trong dòng người, lại bất chợt có một đa͙σ tiếng vui mừng của nữ nhân.
- A, cây lan thảo này, ngũ hoa ngũ âm đều toàn trắng, không phải tên ‘Phi tiên’ sao, không ngờ phường thị nho nhỏ lại có một vật phẩm hay như thế này!
Mà sau khi thanh âm cô gái truyền ra, lập tức có một đa͙σ tiếng nam tử ôn văn nhĩ nhã, nhàn nhạt đón trước.
- Ha ha, Thu Linh ŧıểυ thư nếu coi trọng hoa này, thật là vinh hạnh cho nó...
Bất chợt, liền thấy một nam một nữ, kể cả tám tên thị vệ, đẩy ra dòng người chật chội, đi tới gian hàng của cô gái.
Đám người này mới vừa xuất hiện, lập tức có tu sĩ nhận ra người đến, kêu lên, đi tứ tán.
- Cô gái này.... Cô gái này... Cô gái này là con gái của Hoan Ma lão tổ, Hứa gia ŧıểυ thư, Hứa Thu Linh! Người đồng hành, chẳng lẽ là con trai của ‘thập tông’ Huyền Đức tông phó tông. Thôi, bọn ta nhanh chóng đi đi, chớ cuốn vào phiền toái!
Trong đó tên thanh niên nam tử kia, nga quan bác mang, tai dài đến vai, nho nhã anh tuấn, mặt như quan ngọc, một bộ áo bào vàng nhạt, rất có quý khí. Đối với lời bàn của mọi người, y cũng khá không quan tâm.
Y bước ra một bước, ánh mắt rơi vào trên người Ninh Phàm, khách khí cười một tiếng.
- Vị bằng hữu này, tại hạ Huyền Đức tông Triệu Tử Kính, bạn gái của tại hạ coi trọng cây lan thảo này, không biết bằng hữu có thể bỏ sở thích hay không? Hứa gia có nữ nhân. (3)
Người này khí tức không lộ, nhưng Ninh Phàm một cái nhìn ra, người này là nguyên anh trung kỳ, còn cô gái kia, chính là kim đan đỉnh phong. Còn lại tám tên thị vệ, trừ một tên nguyên anh sơ kỳ, những người khác đều là kim đan đỉnh phong.
Người này nói tuy có lễ độ, nhưng mở miệng dọn ra tên của ‘Thập tông’ Huyền Đức tông, hiển nhiên có ý lấy thế đè người.
Vả lại ánh mắt của người này, càng nhỏ không thể tra, liếc một chút trên thân thể của nữ thi, vẻ tươi đẹp chợt lóe trong mắt...
Một màn này, không lừa gạt được Ninh Phàm quan sát.
Hiển nhiên người này dung mạo tuy đường đường, thực là hơn phân nửa cũng không phải là hạng người tốt.
- Xin lỗi... Hoa này là lễ vật ta tặng thê tử, thì không cách nào bỏ sở thích rồi.
- Nhưng ngươi lại không hiểu chỗ cái tên quý của ‘Phi tiên’, ngươi không hiểu hoa, lại muốn hoa, rõ ràng là lãng phí... Nếu ngươi chịu đem chậu hoa bỏ sở thích, ta cho ngươi một vạn tiên ngọc, thế có được không?
Nữ tử áo màu vàng được gọi là Hứa Thu Linh cau mày nói.
- Hiểu hay không hiểu, hoa này đều tất cả thuộc về ta... Hơn nữa ta cũng không thiếu 1 vạn tiên ngọc.
Ninh Phàm dắt nữ thi, cất bước rời khỏi.
Lại thấy tên thanh niên áo màu xanh tên Triệu Tử Kính bước ra một bước, chen tay ngăn cản trước người Ninh Phàm, nụ cười anh tuấn, còn cho thấy một tia âm trầm.
- Một vạn tiên ngọc, không thấp! đa͙σ hữu hãy bỏ sở thích cho thỏa đáng!
- Ha... Có ý tứ... Nếu Chu mỗ không nhường chậu hoa này, chẳng lẽ ngươi chỉ có trung kỳ tu vi còn dám xuất thủ với ta sao?
Ninh Phàm dừng phắt bước chân, cười lạnh.
- Chỉ có trung kỳ... Vị bằng hữu này khẩu khí thật là lớn, cũng không sợ gió lớn liếʍ đầu lưỡi sao!
Triệu Tử Kính ánh mắt lạnh lẻo.
Y cốt linh chín trăm tuổi, lại tu luyện tới nguyên anh trung kỳ. 900 tuổi nguyên anh trung kỳ, y cuộc đời này đột phá đại tu sĩ cũng vô cùng có thể. Y được khen là một trong ‘nɠɵạı hải thất tử’!
nɠɵạı hải thất tử này y thuộc về mạt lưu, nhưng tư chất đối với người thường mà nói đã kinh khủng.
Thế mà thanh niên trước mắt lại dám nói Triệu Tử Kính y chỉ là nguyên anh trung kỳ!
Người này, vậy là tu vi gì lại giọng ngông cuồng như vậy!
Mình đường đường là nguyên anh tu sĩ, dùng lễ đi nói chuyện với hắn, hắn ngược lại còn dùng lời châm chọc!
Nếu không phải trước mặt người đẹp phải giữ vững phong độ, Triệu Tử Kính y hơn phân nửa đã xuất tay trừng phạt người này.
Triệu Tử Kính nụ cười không giảm. Nhưng thần niệm động một cái, y âm thầm gieo ấn ký trên người Ninh Phàm, hơn phân nửa là muốn trả thù sau đó.
Ấn ký này không gạt được Ninh Phàm, chẳng qua là hắn căn bản không quan tâm.
Triệu Tử Kính này ở đây lấy cái chết rồi!
Nhưng lúc này khiến Ninh Phàm kinh ngạc, là thái độ của Hứa Thu Linh.
Cô gái này bước liên tục nhẹ nhàng, đến gần bên người Ninh Phàm, khuyên nhủ Triệu Tử Kính:
- Được rồi, Triệu thế huynh, phi tiên tuy tốt, nhưng mà vị công tử này đã nói cũng không phải vô lễ. Hoa này là hắn mua, tức thuộc về hắn sở hữu. Phụ thân gần đây hơi có đại sự lo âu, cũng không cần sinh sự mới phải.
Trong lúc nói chuyện, cô gái này lại lặng lẽ lấy thần niệm xóa đi ấn ký của Triệu Tử Kính.
Nàng rõ ràng kim đan đỉnh phong thần niệm, lại đủ để xóa đi ấn ký của nguyên anh trung kỳ. Thần niệm ấy tựa hồ rất có chỗ độc đáo đây.
Ninh Phàm âm thầm kinh ngạc, cô gái này lòng dạ ngược lại không tệ. Hắn nhìn trên mặt cô gái này, đối với Triệu Tử Kính đụng tội, cũng không sao rồi.
- Công tử, đi nhanh đi. Ngày sau làm việc để ý một ít, Vô Tận hải, cũng không phải là đất thái bình...
Hứa Thu Linh cũng không quá coi trọng Ninh Phàm, nàng xem ra, Ninh Phàm hơn phân nửa cũng chỉ là dung linh tu vi, loại tính tình này đắc tội nguyên anh sẽ rất nguy hiểm. Tuy nhiên, nguyện ý vì một chậu hoa, đắc tội người là nguyên anh, thiên hạ lại có mấy người? Chẳng lẽ người này, thực tế là yêu hoa chi sĩ sao?
- Đa tạ cô nương lời tốt khuyên giải.
Ninh Phàm dắt nữ thi, nhàn nhạt đi, từ đầu chí cuối, không nhìn lâu Hứa Thu Linh một cái.
Thái độ dửng dưng như vậy, tuyệt không phải sự ngụy trang như thứ người Triệu Tử Kính. Điều này khiến cho Hứa Thu Linh âm thầm kinh ngạc, thanh niên kia nhìn như người phàm, ngược lại rất bất phàm đây, cũng không biết lai lịch ra sao.
Trong mắt nàng hơi thoáng qua một tia sáng kỳ dị, hóa thành vẻ mỉm cười, bằng lòng với khí độ của Ninh Phàm mà thôi.
Đúng rồi, chỉ có quân tử xem hoa mới có thể có vẻ tiêu sái độc đáo như hắn vậy...
Chút tia sáng kỳ dị đó rơi vào trong mắt Triệu Tử Kính, trong lòng lạnh lẻo.
- Hừ! Triệu mỗ mỗi ngày lấy lòng cô gái này, nàng đều không nói cười với ta. Người nọ đoạt chậu hoa của nàng, ngược lại làm cho nàng cười một tiếng, hừ! Quả nhiên là một thứ điếm thối! Tuy nhiên, cô gái này rốt cuộc là con gái của hóa thần. Phụ thân giao phó, khiến cho ta ngàn vạn cũng phải được cô gái này để tâm, như vậy, phụ thân mới có thể dựa vào hảo cảm của Hứa Như Sơn, từ vị trí phó tông chủ, lên làm chính tông chủ...
Sắc mặt nho nhã không giảm, nhưng lời nói của Triệu Tử Kính lại có mấy phần lạnh lẻo.
Y càng thấy Hứa Thu Linh xóa đi ấn ký mà y gieo cho Ninh Phàm, hiển nhiên đối với lần đầu gặp mặt Ninh Phàm, có ý bảo vệ.
Trong lòng y kiên định hơn nhất định cùng Ninh Phàm tính sổ sau, chính là ŧıểυ bối lại ở trước người nguyên anh tiền bối tựa hồ quá không tự trọng rồi!
- Bằng hữu, không dám lưu lại tên họ sao?
Triệu Tử Kính trong lời nói ẩn chứa rét lạnh.
- Ngươi sẽ không hi vọng biết tên họ ta...
Ninh Phàm đầu cũng không quay lại, nhưng trong lời nói có một cổ lệ khí lau không hết!
Lệ khí đó đã là sau khi tâm cảnh đề thăng, thu phát tự nhiên, chỉ phát ra đối với một mình Triệu Tử Kính!
Lệ khí đó khiến cho Triệu Tử Kính hai mắt cả kinh, nguyên anh trong đan điền lại cả người run rẩy, rơi vào tan vỡ!
Sắc mặt của y đại biến!
Người này rốt cuộc là ai?! Lệ khí mạnh mẽ như vậy, nɠɵạı hải tuyệt không phải hạng người vô danh!
Thậm chí, sợ rằng chỉ có người thứ nhất trong ‘nɠɵạı hải thất tử’ mới có thể so sánh với hắn!
- Tra! Tra ra lai lịch của người này! Triệu mỗ nhân cũng muốn nhìn xem thử, người này rốt cuộc là ai, lại cuồng vọng đến ngay cả tên cũng dám không lưu!
Triệu Tử Kính truyền âm phân phó, trong lòng cười lạnh.
Người này lợi hại hơn nữa thì đã sao? Chỉ cần không có bối cảnh cấp thập tông, mình có biện pháp bóp chết hắn!
Hứa Thu Linh rất chán ghét nhìn Triệu Tử Kính một cái, nhàn nhạt nói:
- ŧıểυ nữ thân thể khó chịu, tạm thời trở về Cực Nhạc điện nghỉ ngơi... Như vậy, Triệu thế huynh xin tự nhiên.
Triệu Tử Kính ánh mắt như cũ vân đạm phong khinh, trong lòng lại bốc lên lửa giận.
Hay cho ả gái điếm có mới nới cũ, sẽ có một ngày, Triệu Tử Kính ta sẽ khiến cho ngươi rơi vào trong tay ta!
Thôi, cũng tra rõ lai lịch của ŧıểυ tử thúi kia rồi tính sau. Hắn cuồng vọng như vậy, hơn phân nửa tu vi không yếu, nhưng bối cảnh không kém, có lẽ là một tên công tử của nɠɵạı hải nhị lưu thế lực.
- Nhị lưu thế lực, thì đã sao! ‘nɠɵạı hải thất tử’ bọn ta tới đông đủ, cho dù là người này có bối cảnh thông thiên, có tu vi nguyên anh hậu kỳ, Triệu Tử Kính ta cũng dám giết chết! Huống chi hắn chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!