Đây nhất định là một lần buổi đấu giá tiêu điều nhất của Đan Đỉnh môn.
Trong tháp vàng bên trong thạch thành, vốn dùng làm phòng đấu giá cho vạn tu, hôm nay lại chỉ ngồi hai ngàn người.
Bầu không khí tự nhiên hơi có chút lúng túng.
Mà chủ trì buổi đấu giá, là một tên phách mại sư mặc áo khoác vàng, họ Lăng, người ta gọi là Lăng lão.
Nguyên anh trung kỳ tu vi, làm nguyên lão của một nước, nhưng ở Vô Tận hải, tu vi này làm phách mại sư cực kỳ bình thường.
Buổi đấu giá của mỗi một giới, Đan Đỉnh môn cũng đấu giá hàng trăm dung linh, kim đan đỉnh lô, dĩ nhiên, chân chính sẽ đưa tới tranh đoạt là nguyên anh kỳ đỉnh lô.
Nguyên anh đỉnh lô chính là hóa thần ma đầu đều sẽ lòng động, chớ nói chi đến nguyên anh lão quái.
Đấu giá sư không đủ tư cách trấn giữ, cục diện khó an sinh.
Tầng một dung linh, tầng hai kim đan, tầng ba là nguyên anh.
Trên tầng thứ ba, Ninh Phàm cùng tất cả hai nữ tử, ngồi trong lầu các số 7, lộ ra bức rèm cùng trận quang, mắt nhìn xuống phía dưới đài đấu giá.
Giết hại nhiều như vậy, tên Chu Minh của mình sợ rằng không được bao lâu sắp vang dội Vô Tận hải.
Nhưng cũng may không người thấy qua dung mạo của mình, mà Vô Tận hải trăm vạn tu sĩ, đâu chỉ trăm ngàn người tên gọi Chu Minh, cho nên lại không người biết, hắn là người ác giết hại đại tu sĩ.
Phàm người nào tiến vào phạm vi kiếm niệm dò xét dung mạo của mình... đều đã chết ở Tử Hoang khâu!
Hắn không tận lực che giấu thân phận, cũng không tận lực bại lộ.
Có lẽ có người có thể dựa vào dấu vết, đoán được mình là Chu Minh, nhưng vậy thì như thế nào... nɠɵạı hải, vô địch!
- Chủ nhân, nghe nói Đan Đỉnh môn đỉnh lô, từng người dung mạo bất phàm đây, chính là dung linh, kim đan kỳ đỉnh lô, cũng không thiếu người đẹp. Chủ nhân đạt được tiên ngọc kếch xù như vậy, có muốn mua hết hay không? Thu vào cung tường, thật giống như phàm trần đế vương, lập ba ngàn tần phi đấy?
Nguyệt Linh một mặt dâng trà cho Ninh Phàm, một mặt nhàn rỗi nói.
- Không cần, nguyên anh đỉnh lô là được, kim đan nữ tu, cho dù sắc bổ, cũng đề thăng không được nửa giáp pháp lực. Sau khi ta kết anh, vô luận cùng kim đan nữ tu sắc bổ, song tu, hiệu quả cũng giảm bớt nhiều. Như vậy, ngược lại không như tiết kiệm chút dương tinh, tốn trên người của nguyên anh nữ tu.
“Âm Dương biến” lấy nam nữ hợp hoan đại lộ tu luyện, dĩ nhiên lấy song tu là đa͙σ, sắc bổ làm thuật. Tự không khả năng yêu cầu người tu luyện giữ thân đồng tử. Nhưng nếu người tu luyện quá độ túng sắc, ngày ngự ngàn nữ nhân, dương tinh chi tổn, đối với tu luyện lại có trở ngại, cái gọi là hăng quá hóa dở chính là như vậy.
- Vậy chủ nhân cùng tỷ muội chúng ta song tu há chẳng phải là cực kỳ lãng phí sao?
- Vậy cũng không, kỷ xảo của các ngươi vẫn khiến cho ta rất hài lòng.
Ninh Phàm cười uống hết chén trà xanh.
Tỷ tỷ Băng Linh khuôn mặt đỏ lên, tình cảnh của 10 ngày trước ở tửu lầu thất thân, dâng lên nhớ lại.
Còn muội muội Băng Linh thì khe khẽ hừ một tiếng, thật giống như anh ninh, hết sức quyến rũ...
- Chủ nhân, ngài có muốn ở chỗ này, cùng tỷ muội chúng ta... xuân tiêu một khắc hay không...?
- Hôm nay không phải lúc, có người đang nhìn...
Ninh Phàm thu nụ cười, ánh mắt run lên. Mặc sắc kiếm niệm chấn động mạnh một cái, lập tức trong gian phòng số 3 thuộc hàng chữ Thiên, tổng cộng có ba vị nhân vật cấp bậc đại tu sĩ, rên lên một tiếng, khạc ra một ngụm máu tươi, mắt lộ chấn kinh!
Là hắn, quả nhiên là hắn! Hắn... Chính là Chu Minh! Chính là lực một người tru diệt vô số ma đầu!
Tầng thứ ba có trăm gian phòng, nhưng lần này, chỉ ngồi hơn 70 tên nguyên anh. Mà trong những thứ nguyên anh đó chỉ có ba tên đại tu sĩ, sau khi bị Ninh Phàm làm cho bị thương, khám phá thân phận của hắn!
Ba người không nói gì, nhưng cơ hồ lập tức xác định một chuyện... Một khi Ninh Phàm nhìn trúng đỉnh lô nào thì ba người mình cho dù chết, cũng không thể cùng hắn đấu giá! Còn nếu mình đấu đỉnh lô nào bị Ninh Phàm coi trọng, ra giá... ba người tuyệt đối không tranh cãi nữa!
Bọn họ không phải người ngu, một tên ma đầu hiện thân vô căn cứ, Chu Minh! Người này không che tên họ, có thể nói gan lớn, cũng có thể tự phụ hoành hành không trở ngại.
Người này có thể giết 12 nguyên anh, trong đó có 3 tên hậu kỳ, 1 vị đại tu sĩ! Vả lại đại tu sĩ kia còn là Tử phù môn khách khanh trưởng lão...”Huyết trung khách” La Phi!
La Phi... ở nɠɵạı hải, cũng coi là khá có tiếng rồi, đã từng là một ma quân giết người không tính toán, chính là hóa thần, cũng tùy tiện không chọc người này. Sau khi lão ta dựa vào Tử phù môn, trở thành khách khanh trưởng lão, có hóa thần làm núi dựa, người này lại hoành hành không kiêng kỵ.
Ba vị đại tu sĩ, một người hơi kém La Phi, một người ngang hàng với lão, một người hơi thắng lão.
Nhưng chính là người hơi thắng La Phi cũng tuyệt đối trong vòng trăm chiêu, bại không được La Phi. Cho dù thủ thắng, cũng căn bản không thể nào chém chết La Phi.
La Phi không đánh lại, vẫn không thể chạy sao?
Đại tu sĩ nếu thân thể nát bấy, tốc độ thuấn di của nguyên anh sẽ đề thăng một cảnh giới nhỏ, thì chỉ có hóa thần mới có thể bắt được!
Người này có thể giết đại tu sĩ, cùng có thể bại đại tu sĩ, hoàn toàn là hai khái niệm!
Người này có lá bài tẩy, đó có thể so với hóa thần toàn lực xuất thủ!
Có thể ở Vô Tận hải tu luyện tới mức hiện nay, không ngu ngốc, La Phi không ngu ngốc. Chẳng qua là lão ta đánh cuộc lớn, lấy tánh mạng đánh cuộc hơn mười vạn tiên ngọc của Ninh Phàm.
Mà cuối cùng lão ta đã thua cuộc...
Ba vị đại tu sĩ chấn nhiếp, Ninh Phàm thu hồi hàn mang, im lặng không nói.
Đan Đỉnh môn rốt cuộc chẳng qua là môn phái có nguyên anh hậu kỳ trấn giữ. Nguyên anh đỉnh lô có thể nuôi dưỡng có hạn.
Trừ Đan Đỉnh môn, nɠɵạı hải còn có mấy thế lực, có nguyên anh đỉnh lô buôn bán, dĩ nhiên, thậm chí có Bích Dao tiên đảo tông môn thuần nữ tu đó...
Bích Dao tông, bên trong tông này tổng cộng thêm tông chủ, phải có mấy vị nguyên anh nữ nhân... Nhưng Ninh Phàm không lập tức cướp.
Nữ tu của một tông trong mắt ma đa͙σ là cực phẩm đỉnh lô, nhưng có thể ở nɠɵạı hải cùng chư ma tu sống yên ổn với nhau vô sự, liền nói rõ vấn đề.
Chưa chắc không có hóa thần tu sĩ, xông qua tông môn, chẳng qua là tài lực của tông này tất nhiên bất phàm, có thể khiến cho quần ma không dám chấm mυ"ŧ họ.
Dựa vào Thạch Binh, cướp bóc Bích Dao tông... thành công xem như không lớn. Cướp bóc tông môn có cấp bậc thập tông nguy hiểm không nhỏ, nếu Bích Dao tông còn có dưới vị hóa thần tu sĩ thứ hai trở xuống là cửu tử nhất sanh. Đem tất cả tiền đặt cuộc đè trên Thạch Binh, không phù hợp tính cách của Ninh Phàm. Trừ phi Ninh Phàm tự mình cũng có thực lực lực địch hóa thần, nếu không hắn sẽ không đi thập tông đánh tông, nhiều lắm là đi cướp mấy trưởng lão đơn độc đi lạc của thập tông mà thôi.
- Ta cùng hóa thần chênh lệch vẫn lớn, chỉ có thể chiến 3 khí tức...
Nhớ lại cùng Thạch Binh đánh một trận, Ninh Phàm im lặng.
Nếu không phải có Lạc U tương trợ, Ninh Phàm dựa vào mình cũng chỉ có thể rút ra lấy một tia Âm Dương chi lực, lấy trọng thương làm giá, lấy thương đổi thương, mới có thể chân chánh bị thương nặng đến hóa thần...
Định thiên chi thuật, điệu vong thuật... hai thuật này chính là Lạc U cũng chưa từng nghe. Xem ra nàng đạt được bí thuật khống chế phong cấm khôi lỗi cũng tình cờ mà thôi.
Bí thuật này Lạc U hiển nhiên truyền cho Ninh Phàm, có bí thuật này, Ninh Phàm gặp lại pháp bảo khôi lỗi, cho dù đối phương là hóa thần khôi lỗi, cũng có thể cướp đoạt quyền khống chế, nhất niệm sinh sát!
Cộng thêm năm đó Lạc U đưa cho Ninh Phàm khẩu quyết, lại thêm Hương Hỏa Nhất Kiếm, Ninh Phàm quả thực thiếu cô gái này không ít nhân tình.
Phương pháp hồi báo cô gái này chỉ có một... đó là sớm ngày đột phá Âm Dương biến tầng thứ ba, mở ra pháp bảo Huyền Âm giới!
Đỉnh lô... Ninh Phàm cần số lớn đỉnh lô!
Sau khi Lăng lão ho khan một tiếng, toàn sân yên lặng, buối đấu giá bắt đầu.
- Quy củ của bán đấu giá, lão phu cũng không nói rườm rà, chỉ nói một chút, lần này buổi đấu giá chỉ đấu giá đỉnh lô là kim đan hậu kỳ trở lên, kim đan hậu kỳ trở xuống, trực tiếp đề ra giá rõ ràng mà bán. Dung linh kỳ đỉnh lô, nhất luật bắt đầu với giá 5000 tiên ngọc, kim đan sơ kỳ bắt đầu 5 vạn... Được rồi, phía dưới đấu giá bắt đầu, đầu tiên là kim đan hậu kỳ đỉnh lô trở xuống, tổng cộng 1079 người, đem theo thứ tự lên đài, bằng hữu nào cần thì trực tiếp lên đài trả tiền, dẫn người!
Lăng lão một tiếng nói xong lập tức toàn sân xôn xao!
Năm trước Đan Đỉnh môn, tuyệt sẽ không bán ra dung linh đỉnh lô, dù sao ở Bồng Lai đảo chỗ này có linh khí đậm đà, đem dung linh nữ tu bí pháp đề thăng đến kim đan, cần không bao nhiêu năm, một khi đề thăng, là giá cả lập tức bay lên mười lần.
Nhưng lần này, Đan Đỉnh môn ngay cả dung linh đỉnh lô đều lấy ra bán, thật giống như muốn thanh trừ sạch sẽ gia sản... kiếm đường chạy...
Tại sao kiếm đường chạy, người biết suy nghĩ một chút, trong lòng sáng tỏ, cười lạnh không dứt.
Cuồng ma Chu Minh đó một người diệt ba ngàn kim đan, mười hai nguyên anh, đem nɠɵạı hải đại đa số thế lực cũng đắc tội. Phỏng chừng Đan Đỉnh môn lão tổ sau khi bán sạch đỉnh lô, nếu không phải cuốn chăn đệm rời khỏi nɠɵạı hải, trở lại tu quốc, chính là đi nội hải tránh nạn...
Nhưng mà dạng này cũng tốt, đông đảo ma tu không mua nổi kim đan đỉnh lô, trực tiếp dẫn đi một tên dung linh nữ tu, sau khi sắc bổ, cũng là chuyện tốt...
Sau một tiếng của Lăng lão, lập tức có từng tên một nữ nhân nũng nịu, người cùng mặc áo lụa mỏng, mơ hồ lộ ra chiếc yếm trong ngực, phong tình vạn chủng, người người dung mạo thanh tú không tầm thường.
Ngọc đài rất lớn, chứa ngàn người, ngàn tên nữ nhân tiếu sinh sinh, có nữ tử thục mỹ phong vận, cũng có nữ tử mới biết yêu, thậm chí còn có bé gái, thỏa mãn nhu cầu của các tầng diện tu sĩ...
Trước người nữ nhân, tất cả treo danh bài, không chỉ có ghi chú tên họ, tu vi, cốt linh, còn có số thứ tự, giá cả, là có đặc thù đỉnh lô thể chất hay không, nhìn trúng người nào, lên dài đấu giá trả tiền dẫn người đi.
- Ha! Số 3 đó tuy là dung linh, nhưng bộ dáng kia thật là tiên nữ tuyệt thế! Ta xem người này mua về, ngược lại không dùng làm đỉnh lô, trực tiếp làm phu nhân, mỗi ngày phiên vân phúc vũ, thật là sung sướиɠ a!
- Ta thích số 11, hắc hắc, người đó chân nhỏ, chân này...
- Ừ, số 105 không tệ, kim đan sơ kỳ, giả âm thân thể, đối với lão phu tu luyện ngược lại có trợ giúp...
- Số 755 kia lại là “Danh khí” ngàn năm gặp một lần... Chà chà, tuy nói sắc bổ không ích lợi gì, nhưng khi ân ái, có thể nói là khúc kính thông u, dục tiên dục tử!
Từng trận tiếng nghị luận vang lên, bình đầu luận túc, trêu chọc dâm tiết.
Từng đa͙σ thần niệm, ánh mắt lồ lộ thổi qua trên người từng cô gái lên đài. Ánh mắt kia tựa như….chó sói mà Ninh Phàm thời kỳ thiếu niên, lúc ở núi Ngưng Bích thường gặp phải!
Nhưng ngàn tên đỉnh lô nữ nhân, không hổ là nghề đỉnh lô từ nhỏ nuôi lớn, có đỏ mặt, không hề vui, có ủy khuất, gặp nạn, nhưng không bất kỳ người nào phát ra một câu câu oán hận, mắng ma tu xăm soi các nàng.
Các nàng sẽ không phản kháng chủ nhân mua các nàng... Từ nhỏ các nàng đã bị quán thâu như vậy rồi.
Ninh Phàm hơi nhắm mắt, đám nử tử có kim đan hậu kỳ trở xuống, đối với hắn vô dụng, hắn không chuẩn bị mua.
Mà hắn không có tâm tình đi thương xót ngàn người nữ nhân, sắp rơi vào ma trảo của ma đầu xa lạ, không ít người đều có thể bị sắc bổ một giọt không dư thừa, chết oan uổng. May mắn, có lẽ có thể lưu làm cơ thiếp, còn sống, nhưng đợi các nàng, hơn phân nửa cũng là mỗi ngày nhục nhã ở đáy giường rồi.
Các nàng bất hạnh, nhưng thế gian bất hạnh, còn thiếu sao...
Không thực lực, thì không có tôn nghiêm... Đây cũng là thực tế của tu giới.
Nguyệt Linh ngoan ngoãn yên lặng, chẳng qua là ánh mắt rơi vào trên người đám nữ nhân, hơi không đành lòng, thật giống như nhớ lại thời gian năm đó ở Cực Âm môn vượt qua.
Mà Băng Linh với vẻ tĩnh táo thường ngày cũng không thấy. Thời khắc này nàng thật giống như nhớ lại ấu niên khuất nhục... Từng có một lần, một tên dung linh trưởng lão uống say, tiến vào phòng mình, ý đồ... Khi đó mình không cách nào phản kháng, nhưng cũng may có Chấp sự đệ tử đi ngang qua, ngăn lại trưởng lão đó, nếu không...
Hôm nay, nữ nhân trên đài cũng sắp luân lạc tới số mạng như vậy, không ít ma đầu, đã cười âm tà hắc hắc, trả tiền, chuẩn bị ôm người đẹp trong ngực...
- Chủ nhân, có thể mua lại các nàng hay không?
Băng Linh bỗng nhiên đứng lên, quỵ xuống trước mặt Ninh Phàm, ánh mắt nghiêm túc chưa bao giờ có.
Có người nói qua thế này, người nào ngày thường khắp nơi ủy khuất, nhẫn nhịn, một khi mạnh mẽ, sẽ cố chấp đến khiến cho người sợ.
Băng Linh quỳ trước mặt Ninh Phàm, khiến hắn nhướng mày một cái.
Hắn cũng không phải là người lương thiện, cần gì phải cứu nhóm nữ nhân này, tuy nói sắc bổ một cái, dầu gì có thể gia tăng một điểm nửa điểm pháp lực, nhưng sắc bổ nữ nhân không cần thời gian sao? Một ngàn nữ nhân, một người sắc bổ một lần, phải tốn bao lâu?
- Tỷ tỷ, ngươi tội gì...
Nguyệt Linh có chút sợ, hôm nay Ninh Phàm rất lợi hại, nàng tuy kính mến Ninh Phàm, nhưng tự hỏi địa vị của tỷ muội mình còn chưa tới mức làm ảnh hưởng chủ ý của Ninh Phàm.
Đây không phải là thiếu niên thanh khiết năm đó... Đây là một chân chính lão ma 300 tuổi...
Băng Linh thật vất vả, mới được Ninh Phàm một lần cưng chìu, nếu vì vậy chọc giận Ninh Phàm, chẳng phải... thất sách...
- Muội muội, muội quên chúng ta năm đó... khuất nhục như thế nào, cuộc sống phải vô cùng rụt rè cẩn thận như thế nào rồi ư...?
Băng Linh cắn môi, nàng sợ Ninh Phàm. Hôm nay Ninh Phàm lệ khí không tán, chỉ đứng bên người hắn nàng cũng sợ.
- Tỷ tỷ...
Nguyệt Linh cắn răng, trong lòng mềm nhũn, cũng đứng dậy quỵ xuống:
- Chủ nhân, xin thứ lỗi tỷ tỷ tội chống đối...
- Ngươi nhất định phải mua các nàng sao...? Những cô gái này cộng lại ít nhất phải 3000 vạn tiên ngọc..
Ninh Phàm lắc đầu một cái, nhưng chưa hề tức giận.
- Ba ngàn vạn...
Băng Linh mặt đẹp trắng nhợt, nhiều cẩn thận như vậy, chính là san bằng Việt quốc cũng góp không ra... Nàng cũng không biết trên người Ninh Phàm có bao nhiêu tiền, nhưng lập tức Ninh Phàm có nhiều tiền như vậy, bình tâm mà nói, vì Ninh Phàm lo nghĩ, đem tiền xài trên người của ’người vô dụng’, không đáng giá.
- Nha đầu ngốc, đứng lên đi... Ngươi đi mua xuống tất cả nữ nhân cho ta!
- Dạ, nô tỳ biết... Đợi đợi đã, chủ nhân ngài nói gì? Ngươi thật nguyện ý cứu các nàng sao?
- Nguyện ý, nếu không ngươi lại quỳ, lại khóc, ta nhức đầu. Tuy nhiên ngươi phải nghe rõ, ta không phải cứu các nàng, ta mua các nàng, các nàng chính là đỉnh lô của ta, đảm nhiệm ta sắc bổ, ngươi biết chứ?
Ninh Phàm mỉm cười xóa đi nước mắt của Băng Linh.
- Dạ biết! Các nàng có thể được chủ nhân cưng chìu, là phúc phận của các nàng!
Băng Linh dùng sức gật đầu một cái.
- Phúc phận, nha đầu nhà ngươi thật là coi trọng ta, được rồi, không nói đùa, nói chánh sự...
Ninh Phàm nụ cười chợt thu, nghiêm nghị.
- Dù sao Đỉnh Lô hoàn, có chính là vị trí, vả lại những cô gái người này người đều là đỉnh lô tuyệt cao, chỉ bất quá tu vi còn thấp mà thôi. Mua các nàng, cũng không thua thiệt, cho nên ta mới nguyện ý mua. Vả lại nếu các nàng người người đột phá nguyên anh, sau khi ta sắc bổ, đột phá hóa thần cũng dư sức có thừa, dĩ nhiên, đó không thiết thực, khiến cho các nàng đột phá nguyên anh kỳ chỉ sợ là sau đó bao năm... Mua các nàng, có thể, nhưng ta giao cho ngươi một nhiệm vụ... Trong Đỉnh Lô hoàn, các ngươi đốc thúc những cô gái này tu luyện, nếu ta một ngày sau này có bị thương, sắc bổ một hai, luôn là dùng được... Ngươi có bằng lòng hay không?