Hợp Thể Song Tu

Chương 194: Anh kiếm tứ kiếm, thực lực kinh khủng!

Trước Sau

break
Hơn nữa dưới oai của một roi này, thương thiên đều bị rút ra một tia vết rách có màu máu, một khi nứt ra, trong đó chính là hư không!

Không những như vậy!

Một roi kia rõ ràng quất vào trên pháp bảo, nhưng mượn một tia liên lạc do pháp bảo cùng túc chủ, lại thật giống như một đa͙σ huyết lôi, bổ vào trong lòng A Đại, làm đan điền của y đau xót, nguyên anh êm đẹp lại từ trong rút ra gãy lìa, cơ hồ... Anh bể người mất!

Nếu có người dò xét lập tức phát hiện, trên đan điền nguyên anh của A Đại, thực tế mặc một kiện áo giáp hư ảo tinh xảo.

Áo giáp đó là ngọc huyền linh trang, Hộ anh giáp! Là linh trang trân quý được trang bị cho Nguyên anh tu sĩ! Một khi thân thể của A Đại chết đi, nguyên anh mặc hộ giáp, độn tốc cực nhanh, cơ hồ vác pháp thuật của địch nhân trực tiếp chạy trốn!

Thế nhưng đường đường ngọc huyền linh trang đã nát bấy trong một roi uy năng khó lường của Ninh Phàm!

- Đây, đây là pháp bảo gì?! Đánh vào trên pháp bảo, vì sao rút ra nguyên anh của ta chứ?!

- Ha? Một roi cũng không chết... Xem ra nguyên anh có bố trí phòng vệ đây, nhưng roi thứ hai thì sao?

‘Ầm!’

Roi thứ hai lần nữa quất vào trên ŧıểυ ấn màu vàng hóa thân đỉnh núi!

Tiếp theo một tia tâm thần liên lạc, huyết sắc lôi đình, lần nữa trực tiếp bổ trúng nguyên anh của A Đại!

Lần này không còn có bất kỳ phòng vệ!

Anh chết, người mất! Chỉ lưu lại cỗ thi thể kinh hãi, biểu lộ oán độc!

Đây là pháp bảo bắt chước Đả Thần tiên!

Nó mượn thiên kiếp lôi đình phong tỏa khả năng của nguyên anh, chỉ cần quất trúng pháp bảo của tu sĩ, là trực tiếp đánh vào trên nguyên anh của tu sĩ!

Chỉ cần Ninh Phàm cầm thái cổ thần binh này... tu sĩ sử dụng bất kỳ pháp bảo nào lúc cùng hắn đấu pháp, đều chịu thua thiệt!

Giết người, nhặt xác!

Hàn quang lập lòe trong mắt Ninh Phàm, lạnh lùng nhìn Ưng Hạc, một cước đạp mạnh ở hư không, thiên địa chấn động một cái, đóng băng. Trong tiếng nát vụn, một thanh cực phẩm phi kiếm vô hình vô ảnh bị Ninh Phàm một cước bức ra từ trong trời đất!

Cực phẩm phi kiếm này cũng là pháp bảo thành danh của Ưng Hạc, được đặt tên là Nhật Ly kiếm! Vào ban ngày thi triển kiếm này, mượn lực của ánh nắng, che giấu bóng kiếm, trừ phi tu sĩ có thần niệm cao hơn người thi triển phi kiếm, nếu không, tuyệt đối cảm giác không ra kiếm này đánh lén!

Một roi, quất vào trên kiếm này!

Ưng Hạc lộ ra vẻ chấn kinh, điên cuồng hộc máu!

- Không thể nào!

Lão ta không cách nào lý giải, Chu Minh kia bất quá Nguyên anh sơ kỳ, vì sao có thể biết phá Nhật Ly kiếm được ȶᏂασ túng bởi hậu kỳ thần niệm của mình!

Lão ta lại càng không thông suốt, huyết lôi chi tiên, đến cuối cùng là vật gì, lại nghịch thiên như vậy, chỉ rút ra pháp bảo, là tổn thương mình!

- Phải rồi, nhất định là như vậy! Truyền thuyết nội hải Chu gia tu sĩ, mỗi một tên cũng tinh thông bí thuật công phá nguyên anh của người ta. Ngươi quả thật là người của Chu gia!

- Nội hải Chu gia... Hừ, lão phu vừa khéo được Mông tôn chủ ban cho pháp bảo này, đối phó chính là người của Chu gia!

Ưng Hạc chậm rãi thu vẻ hoảng sợ, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra cái kim thú đồng tố lớn chừng bàn tay.

Kim thú kia cũ nát cổ xưa, thân chó sói độc giác, bộ dáng hồn tựa như một loại thượng cổ dị thú trong Loạn Cổ ký ức.

Lôi thú!

Kim thú đó không thể nghi ngờ trừ ŧıểυ sơn ra... là một món cổ yêu tế khí khác!

- Phù loan thuật, lôi thần lâm!

Ưng Hạc chỉ một cái đánh vào trên kim thú, kim thú lập tức xoay tít bay lên quanh quẩn quanh thân của lão. Từng vạch kim quang vẩy vào trên người Ưng Hạc, mang một tia khí tức tang thương kinh người!

Kim quang kia có khí tức tựa như đặc biệt... phòng ngự lôi đình!

Ninh Phàm không nói một lời, lại một roi quất vào trên thân của Nhật Ly kiếm.

Lần này, một tia hồng lôi mượn pháp bảo tâm thần liên lạc, đánh phía Ưng Hạc.

Nhưng ở đan điền của lão chợt lóe, liền lập tức bị kim thú ánh sáng, vội vả ra bên ngoài cơ thể, trong tiếng vang đều đều, tiêu tán trong hải vụ.

Mà Ưng Hạc bàn tay chộp một cái, đã bắt trở về kim ấn của Nhật Ly kiếm, mắt lộ uy nghiêm.

- Chu Minh! Pháp bảo của ngươi không có hiệu quả đối với lão tử rồi!

- Vậy sao...? Không hổ là Nguyên anh hậu kỳ, muốn dựa vào roi này trực tiếp quất chết ngươi, thật đúng là coi thường ngươi... Phù loan thuật, bí thuật kia là phương pháp chân chính khu sử cổ yêu tế khí sao...?

Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, lôi tiên tản thành lũ lũ hồng lôi, vào mi tâm biến mất.

Lôi tiên này hắn chưa đặt tên. Nó bắt chước từ tiên bảo Đả Thần tiên, dựa vào lôi đình thiên kiếp tỏa anh thần thông, rút ra pháp bảo giết anh! Cũng chuyên rút ra thái cổ thần ma mạch!

Dựa vào chiếc roi này, Nguyên anh trung kỳ tu sĩ, một khi thi triển pháp bảo công kích hắn. Hắn trực tiếp một roi rút ra giết địch nhân, quả nhiên là lợi hại!

Nghe Ưng Hạc nói, nội hải Chu gia, dường như cũng có lôi đình bí thuật tương tự đây...

Chẳng qua là Ưng Hạc không khỏi quá càn rỡ, cho là chặn lôi tiên, thì có thể thỏa đáng giết mình sao?

Tân thần binh, lôi tiên. Chẳng qua là một thủ đoạn đối địch của Ninh Phàm mới gia tăng trong Di Thế tháp.

Cho dù không có thủ đoạn này, hắn còn có mấy loại thủ đoạn, có thể giết hậu kỳ!

Vào lúc Ninh Phàm thu hồi lôi tiên, ánh mắt của hắn thay đổi!

Một tia vũ ý hóa thành kiếm khí trong mắt hắn, chợt lóe!

Gió nổi lên trên Bồng Lai đảo, lại là đang mùa sương mù trong biển.

Ninh Phàm vẻ mặt lãnh đạm, tóc đen bay lượn, từng bước một đạp hướng Ưng Hạc!

Mỗi một bước đung đưa từng vòng thiên địa sóng gợn.

Mỗi một bước đều tựa như đạp trên đa͙σ tâm của Ưng Hạc lão nhân!

Đây là một loại thế... Vào giờ khắc này, bên trong ngàn dặm, không khí dường như trầm muộn. Mong đợi một trận mưa như thác đổ mưa như trút nước!

Không có mưa... Đây là kiếm thức, được đặt tên là vô vũ chi kiếm!

Nội hải Chu gia ư? Phong Yêu điện sao? Những thứ này, Ninh Phàm không hỏi, giết Ưng Hạc, sưu hồn diệt ức, đương nhiên toàn bộ biết được!

Ưng Hạc xem ra, Ninh Phàm rốt cuộc chẳng qua là Nguyên anh sơ kỳ. Cho dù là Chu gia tu sĩ, nhưng Chu gia am hiểu nhất lôi đình bí thuật, bị lôi thú pháp bảo của mình khắc chế, như vậy Ninh Phàm này căn bản không có gì đáng sợ nữa!

Nhưng giờ phút này, Ưng Hạc phát hiện nɠɵạı hạng sai lầm của mình!

Mình đã đánh giá sai thực lực của Ninh Phàm, sai quá nhiều!

Ninh Phàm đạp trời một bước, thật giống như muốn... đạp bể đa͙σ tâm của Ưng Hạc!

Sau ba bước, Ưng Hạc sắc mặt tái nhợt, khí huyết đã loạn!

Sau năm bước, pháp lực của Ưng Hạc khó ngưng, lại cảm giác có chút hô hấp khó khăn.

Sau tám bước, trong lòng Ưng Hạc hàng trăm vạn điều cảnh giác nổi lên. Trong mắt của lão ta, Ninh Phàm từng bước một đi tới thật giống như biến thành một thanh kiếm! Một thanh treo ở thiên địa, từng tấc ép tới gần huyết kiếm!

Lão ta lập tức ý thức được, Ninh Phàm rốt cuộc lúc này chính là dậm chân, thi triển... kiếm thuật nào đó! Kiếm dung thiên nguyên, rõ ràng là... anh cấp kiếm thuật!

Một khi Ninh Phàm đạp xuống bước thứ chín, là mỗi một bước khí thế chồng chất, hóa thành một đa͙σ kiếm thuật tuyệt sát, chém chết mình!

- Kiếm thuật thật quỷ dị! Không có kiếm lại chém địch!

Ưng Hạc vung tay lên, không chút do dự chỉ một cái Nhật Ly kiếm, ngăn ở trước ngực, vào giờ khắc này Ninh Phàm đạp xuống bước thứ chín!

Giờ khắc này, ánh mắt của Ninh Phàm tựa như kiếm, sát khí động một cái. Ánh mắt giương lên, một cổ vũ thế chi kiếm bao la, rơi xuống huyết vũ mờ mịt bên trong ngàn dặm!

Huyết hồng chi vũ, từng giọt hóa kiếm, bên trong ngàn dặm, đều là... kiếm mang màu máu!

- Anh kiếm nhất thức, ‘Đạp thiên cửu bộ’!

Theo Ninh Phàm một lời ra, tất cả huyết kiếm thật giống như phi hoàng vậy, đâm về phía Ưng Hạc!

Tình hình kia, tựa như một con ruồi rơi vào cái ao, lập tức đưa đến trong ao vô số cá nhỏ, như nước thủy triều chen chúc, tranh đoạt!

Cực phẩm sơ cấp pháp bảo, Nhật Ly kiếm! Cơ hồ vừa đối mặt, bị huyết sắc kiếm mang vô cùng kia chém Toái!

Ưng Hạc co rụt khóe mắt lại! Kiếm thuật này bể cực phẩm sơ cấp pháp bảo, không thể nghi ngờ nói rõ, dựa vào kiếm này giết hại Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ dễ như trở bàn tay!

- Không thể nào! Chu gia chưa từng có kiếm tu! Người này sao tập được kiếm thuật như vậy?! Một kiếm giết Nguyên anh... Chính là trung kỳ đều khó ngăn cản!

Lão ta lộ ra vẻ điên cuồng, ở chỗ này tế lên ŧıểυ sơn chi ấn, ngăn cản trước người, lại một ngón tay điểm một chút trên ŧıểυ thú, bảo vệ sau lưng.

Cực phẩm sơ cấp pháp bảo không ngăn được kiếm này, trung cấp thì như thế nào!

Nhưng chuyện khiến cho lão ta chuẩn bị không kịp lại xuất hiện!

Từng đa͙σ huyết sắc kiếm mang, lại vô căn cứ vượt qua hai kiện pháp bảo phòng vệ, thật giống như quỷ vật xuyên tường vậy, trực tiếp xuyên qua, mưa rơi đâm vào trong cơ thể Ưng Hạc!

Kiếm này vốn không phải vật hữu hình, mà là lấy thiên địa đại thế hòa vào vũ chi thần ý, sáng lập ra vô vũ chi kiếm, lại ở trên đó, sau khi đạp trời chín bước, đem đại thế chèn ép thành kiếm! Pháp lực của kiếm này, cũng không phải thần niệm kiếm, mà là tương tự…đại thế kiếm của trận pháp công kích!

Kiếm khí vào cơ thể, Ưng Hạc mới ý thức tới một điểm này, nhưng... khi đó!

Trúng kiếm vào cơ thể, huyết sắc ở trong cơ thể tàn phá, nhất nhất chém rách tạng phủ, kinh mạch, cũng đánh úp về phía đan điền nguyên anh!

Chỉ một nhịp thở Ưng Hạc đã trọng thương, điên cuồng hộc máu!

Sắc mặt của lão trắng bệch như tờ giấy, nhưng ánh mắt hung ác, há mồm phun ra một viên châu màu đỏ!

Viên châu đó được đặt tên là Loạn thế châu! Chuyên dùng làm phá hóa cấp đại trận! Một viên bảo châu nổ tung, là loạn thiên địa đại thế, cho dù hóa cấp hạ phẩm đại trận cũng có thể chấn vỡ!

Đại thế kiếm, bảo vật khó phòng, nhưng vật này lại bể kiếm!

Chẳng qua là vật này vô cùng trân quý, một viên được bán với giá trăm vạn tiên ngọc, vì cầu bảo vệ tánh mạng, Ưng Hạc quả thực không thể làm gì!

- Toái! Toái! Bể cho lão tử!

Loạn thế châu, bể rồi!

Một cổ lực nghịch loạn. Trường không nổ tung, cũng ở đại thế lỗ hổng, thật giống như xé ra giấy trắng vậy, dọc theo một vết rách, xé mạnh một cái trong ngàn dặm, một thoáng xé nát thiên địa đại thế!

Lúc đại thế loạn, kiếm mang đung đưa, bạo tán...

Ánh mắt của Ninh Phàm khẽ nhúc nhích, không hổ là Nguyên anh hậu kỳ. Không ngờ lại có bảo vật trong người, ngay cả thiên địa đại thế cũng có thể phá nhất thời nửa khắc.

Chẳng qua là, Ưng Hạc tuy chặn được kiếm thuật của Đạp thiên cửu bộ nhưng bộ dáng cũng quá mức chật vật. Nhật Ly kiếm vỡ nát, bỏ Loạn thế châu, dù vậy vẫn là một cái sơ sẩy, người bị thương nặng! Đạp thiên cửu bộ này mặc dù là anh cấp sơ cấp kiếm thuật, nhưng nếu Nguyên anh không biết chuyện chống chọi, sơ kỳ hẳn phải chết! Trung kỳ, tất trọng thương! Hậu kỳ một cái sơ sẩy cũng trọng thương! Trừ phi là Nguyên anh đỉnh phong đại tu sĩ, một tia ‘Thế’ cảm ngộ từ thiên địa, tăng thêm trên người. Nếu không, tuyệt đối không cách nào không bị kiếm làm cho bị thương!

Xem xét lại Ninh Phàm, Đạp thiên cửu bộ này cơ hồ không vận dụng một tia pháp lực nào của hắn... Kiếm này là mượn thế, mượn thiên địa đại thế, hắn vẫn là tư thái toàn thịnh.

Tới mức này, Ưng Hạc tuy còn chưa chết, vẫn có sức đánh một trận, nhưng đối với Ninh Phàm coi như lão ta sợ đến tận xương tủy... Mình căn bản không phải phổ thông hậu kỳ a, trong nội hải hậu kỳ cũng coi là người xuất sắc, nhưng trong tay của Ninh Phàm chính là sơ kỳ đỉnh phong tu sĩ lại không còn sức đánh trả chút nào.

Đây cũng nói, chớ nhìn Ninh Phàm cảnh giới không cao, nhưng chiến lực đã có thể so với đỉnh phong đại tu sĩ!

- Loạn thế châu, lão phu vẫn còn mấy viên! Chu Minh, lão phu bỏ đi, cả đời không cùng ngươi là địch, mời ngươi nhìn trên mặt mũi của Phong Yêu điện, để lão phu rời khỏi!

Lão ta giấu trong mắt tàn khốc, cung tay, muốn thuấn di đi.

Lão ta xem ra Ninh Phàm giết lão không khó, nhưng không vừa thấy mặt diệt lão, chính là có ý lưu tình.

- Hừ? Chu gia tu sĩ thì đã sao? Vẫn là sợ Phong Yêu điện, Chu Minh này không dám giết ta! Đợi lão phu trở lại trong điện, mời mấy vị đại tu sĩ trợ trận, tất có thể chém chết người này, để báo hận này!

Ưng Hạc cũng không biết, lão hoàn toàn nghĩ lầm rồi.

Là Ninh Phàm có thể vẫy tay giết lão, nhưng trước mắt ngừng lại vẫn chưa dùng chân chính đòn sát thủ lợi hại. Đây tuyệt không phải hắn sợ Phong Yêu điện... mà là hắn bắt Ưng Hạc, thử chiêu! Thí nghiệm thủ đoạn mới mình cảm ngộ trong Di Thế tháp như thế nào thôi!

Ưng Hạc trong mắt hắn bất quá như gia súc vậy, phải giết, mà trước khi giết, chỉ có giá trị thử chiêu!

Trong Di Thế tháp, Ninh Phàm đem Vô Vũ Chi Kiếm tự nghĩ ra, Dung linh kiếm khí Hóa Kiếm Vi Hỏa, Kim đan kiếm khí Bạch Cốt Như Sơn, tiến hành thay đổi, dựa vào cảm ngộ sau khi đột phá Nguyên anh đối với nguyên lực thiên địa, đem ba loại kiếm thuật, sửa đổi thành ba đa͙σ anh cấp kiếm khí! Đây là anh kiếm tam kiếm, cộng thêm anh cấp Họa Tâm Nhất Kiếm vốn có là ‘Anh kiếm tứ kiếm’!

Ninh Phàm thấy Ưng Hạc chỉ phân phối cho mình thử chiêu, còn muốn chạy, trong mắt hắn hiện ra vẻ châm chọc:

- Chu mỗ để cho ngươi đi sao! Anh kiếm nhị thức!

Một ngón tay đè ở mi tâm!

Trong tinh quang, Trảm Ly nơi tay!

Kiếm động, nguyên lực động! Theo Trảm Ly kiếm trên không trung vạch qua độ cong, bên trong ngàn dặm, nguyên lực nghịch loạn. Mà Ưng Hạc đang chuẩn bị mượn nguyên lực thiên địa thuấn di chạy trốn, thuấn di của lão bị thẳng thừng ngừng lại!

- Chu Minh! Lão phu là người của Phong Yêu điện, ngươi dám giết ta! Chớ nói ngươi có dám hay không, ngươi giết được lão phu sao?! Lão phu không bằng ngươi, nhưng Mông tôn chủ ban cho một thân pháp bảo, vĩnh viễn không phải ngươi nɠɵạı hải tu sĩ có thể tưởng tượng!

- Om sòm! Hỏa yên, lôi diệt, diệp khuyết, sơn liệt, băng tuyệt... Anh kiếm tam thức, nguyên kiếm!

Mỗi một chữ kiếm quyết, dẫn động một nhóm lực!

Kiếm này từ Hóa Kiếm Vi Hỏa mà sinh, nhưng không phải chỉ có hỏa mới thành kiếm, thiên địa ngũ hành đều có thể là kiếm!

Trên Trảm Ly kiếm, lực của ngũ hành hóa làm một tầng nguyên lực trắng nồng.

Kiếm thứ nhất, là thế kiếm!

Kiếm thứ hai, là nguyên kiếm!

Cách không một kiếm, ngàn dặm đại dương, bị một kiếm chém ra một cái rãnh ngàn dặm!

Nguyên khí kiếm mang đó rộng ngàn trượng, trong tiếng kiếm chấn động ngân nga chói tai, tốc độ đã không thể tưởng tượng chém tới trên người của Ưng Hạc!

Một kiếm này là anh cấp trung cấp kiếm thuật, dưới Nguyên anh trung kỳ, một kiếm có thể chém! Nếu không trọng thương, Ưng Hạc còn ngăn cản một hai, nhưng do lão đã trọng thương, càng coi thường cho rằng Ninh Phàm không dám chém chết mình, mà thẳng thừng nhận lấy kiếm này!

Lão ta còn phản ứng không kịp đã bị nguyên kiếm vào cơ thể, nguyên anh cơ hồ nát bấy!

Lúc lão ta sắp chết, một khối kim bài đeo trên cổ, hóa kim quang bể tan tành. Một cổ pháp lực thật giống như mất đi, chợt rung lên quanh người của lão, nguyên kiếm kiếm mang đủ để chém chết Nguyên anh trung kỳ lại bị chấn vỡ.

Nhưng mà Ưng Hạc căn bản không có nửa phần may mắn, chỉ có hoảng sợ!

- Nguyên lực kiếm! Chỉ có đại tu sĩ mới có khả năng dựa vào sự cảm ngộ sâu sắc đối với nguyên lực thiên địa, ngưng nguyên thành kiếm! Người này có thủ đoạn ấy, ta sao là đối thủ! Nếu không phải tôn chủ ban thưởng ‘Miễn tử kim bài’ dâng lên hiệu quả, ta... đã chết!

Kim bài này có thể kháng cự một lần đại tu sĩ phải giết... Sau khi dùng qua, Ưng Hạc cơ hồ không còn thủ đoạn nào phòng ngự Ninh Phàm!

- Ừ ? Một kiếm này cũng không giết ngươi, như vậy chỉ có kiếm thứ ba...

- Cái gì?! Ngươi còn có kiếm thứ ba!

Ưng Hạc sợ lắm rồi!

Kiếm thứ nhất, là thế kiếm! Anh cấp hạ phẩm!

Kiếm thứ hai, là nguyên kiếm! Anh cấp trung phẩm!

Kiếm thứ ba, tuy không biết là thứ kiếm gì, nhưng nhất định ít nhất là... Anh cấp thượng phẩm!

- Phải trốn thôi! Phải đánh cuộc một lần, thi triển bí thuật mà ta vẫn chưa tu luyện hoàn thành!

Ưng Hạc một mặt điều động nguyên lực, thuấn di chạy trốn, một mặt mười ngón tay bấm pháp quyết, mắt lộ ra vẻ điên cuồng!

Vào lúc này, chiến lực của Ninh Phàm có thể so với đại tu sĩ, sẽ không sai! Mình vạn vạn không phải là đối thủ, nếu không liều mạng một lần, thi triển thuật này, chỉ có hẳn phải chết!

Thuật này chưa hoàn thành, nếu thất bại, mình sẽ trực tiếp thuật thức phản phệ mà chết, nhưng trái phải gì cũng chết, không bằng đánh một trận!

Chỉ quyết động. Yêu thuật sinh!

Lại thấy hai cổ yêu thi, chia lìa ra từ trong cơ thể của Ưng Hạc, vừa là trăm trượng ưng thi, vừa là trăm trượng hạc thi!

Lão ta không cần mạng phun ra từng ngụm máu tươi, điên cuồng bấm pháp quyết, một tia cảm ứng kỳ dị dâng lên giữa hai thi cùng với lão!

- Yêu thuật, dung thi thuật!

Máu tươi cơ hồ phun ra hết, hết thảy đều đánh một trận!

Lão ta hung ác, chém bể thức hải, chia ba phần, chia ra vào trong hai cổ yêu thi.

Thuật này không thành, thì sẽ bể thức hải của lão, bỏ mình pháp diệt!

Lại thấy đang lúc tuyệt vọng, hai cổ Nguyên anh yêu thi với tử khí đã lâu đồng loạt khai ra hai mắt tang thương.

Trong yêu quang, đua nhau hóa thành hình người, một tên ưng bào, một tên hạc sưởng, chia ra đứng bên người của Ưng Hạc, chính là hai cổ Nguyên anh hậu kỳ luyện thi!

Nói là luyện thi, lại có phần không đúng, loại thủ đoạn này đem thức hải tróc cách, dung nhập vào yêu thi thức hải, mượn lấy đoạt xác. Hai thi một người này, ba tên hậu kỳ từ giờ trở đi đều là Ưng Hạc!

Ba thi thành, Ưng Hạc lộ ra cười như điên, lòng tin tăng mạnh, không thuấn di chạy trốn nữa!

- Thành rồi! Ha ha! Dung thi thuật này mười người chết chín, lão phu lại may mắn thành công! Ha ha, quả nhiên trời không phụ ta! Kể từ hôm nay, lão phu chính là một thể ba người, ba người đều là Nguyên anh hậu kỳ, chính là đại tu sĩ cũng có thể đánh một trận! Chu Minh! Ngươi chịu chết đi!

Ngoài ngàn dặm, tu sĩ vây xem đua nhau hoảng sợ!

Loại đoạt xá yêu thi này sau đó bản thể vẫn còn pháp thuật, thật sự là bọn họ bình sinh mới gặp!

Nếu có người khí vận nghịch thiên, lấy Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, dung luyện ra mấy chục hậu kỳ yêu thi, sợ rằng chính là Hóa thần sơ kỳ lão quái, đều phải tránh lui phong mang!

Đây cũng là pháp thuật kinh khủng nhất của Phong Yêu điện...

Đây cũng là nguyên nhân bọn họ tự nuôi yêu thú tàn bạo!

Những Nguyên anh lão quái vào giờ khắc này kiêng kỵ với nội hải Phong Yêu điện cơ hồ đến mức tột đỉnh.

Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng Ninh Phàm không phải địch thủ của Ưng Hạc.

Dù cho chiến lực của hắn cao hơn nữa, rốt cuộc chẳng qua là sơ kỳ, nhưng đối phương, hôm nay là ba tên hậu kỳ!

Ba người hợp lực, cũng không phải là gia pháp đơn giản, Dung Yêu thuật ba thể một lòng, phối hợp thiên y vô phùng, đại tu sĩ cũng phải tránh lui!

Nhưng Ninh Phàm vẫn im lặng.

Dưới Trảm Ly kiếm rung lên, hóa thành hình thái của bạch cốt cự kiếm, mà hắn, cự kiếm chấn động một cái!

Lôi tinh lập lòe, cự kiếm thế tới như núi.

Mà Ninh Phàm cự kiếm vùn vụt, dường như hóa thành một đa͙σ kiếm quang, lấy lăng không chi thế, kinh hồng chợt lóe!

Chỉ trong thời gian ngắn, kiếm quang ở trường không kéo đuôi dài, vẫn không tản mát.

Đám Nguyên anh càng không kịp phản ứng, nhưng Ninh Phàm đã đứng sau ba người Ưng Hạc, nhẹ nhàng trổi lên cự kiếm.

Trên thân kiếm, máu rơi!

Bạch Cốt hư ảnh, ngầm chứa diệu lý của hư ảnh hóa kiếm. Kiếm này từ đan cấp kiếm thuật diễn biến.

Một kiếm, cần đem một thân khí lực ngưng ở hai chân, đạp không nhảy một cái, hóa thành kiếm lực cực nhanh cực sắc.

- Anh kiếm tam thức, ảnh kiếm... Kiếm này cơ hồ đem khí lực của ta hao tổn không còn một mống, trừ phi ta đột phá ngân cốt đệ nhị cảnh, nếu không ngược lại không thể dùng nhiều... vả lại ba cỗ hậu kỳ thi thể này, đáng tiếc...

Ninh Phàm tiếng lãnh đạm vừa dứt, Ưng Hạc, hai thi thể ầm ầm bạo thành huyết vụ, đang lúc kinh hồng chợt lóe đã bị cự kiếm của Ninh Phàm nhanh như vô ảnh, nháy mắt chém trăm ngàn lần.

Anh cấp thượng phẩm kiếm thuật, một kích dùng hết tất cả khí lực... nhưng uy lực kinh người!

Giết người, thu bảo!

Nguyên anh của Ưng Hạc hôn mê, bị Ninh Phàm bắt vào trong tay, nhốt vào trữ vật đại.

Ninh Phàm thu hồi trữ vật đại của Ưng Hạc, thu hồi Trảm Ly, ánh mắt rét lạnh.

- Nguyên anh vây xem, một người nộp trăm vạn tiên ngọc, thêm vào đó để cho Chu mỗ gieo niệm cấm, nếu không... chết!

- Cái gì! Bọn ta chẳng qua là nɠɵạı hải tán tu, cùng Phong Yêu điện không liên quan, vì sao phải cướp tiên ngọc của ta chứ?

- Gieo niệm cấm sao?! Cho dù ngươi là đại tu sĩ, cũng không thể tùy ý hoành hành ở nɠɵạı hải, khi dễ tán tu, phải biết...

- Om sòm!

Ninh Phàm quanh thân đung đưa nguyên khí màu xám tro, màu xám tro lập lòe thuấn di. Ngay lập tức ngàn dặm, hắn xuất hiện trước người tên Nguyên anh phản bác, bàn tay vỗ một cái. Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ sắc mặt đại biến, không kịp chạy trốn, đã bị Ninh Phàm một chưởng vỗ ở thiên linh. Chưởng lực vừa ra, thân thể chấn động một cái hóa thành huyết vụ, chỉ còn dư lại nguyên anh hoảng sợ!

- Thì ra bọn ngươi chẳng qua là tán tu, ta còn tưởng rằng là tông môn tu sĩ, cho nên nương tay... Đã là tán tu, bọn ngươi có thể chết rồi!

Ninh Phàm quanh thân bạo tán, hóa thành kiếm niệm màu mực, chợt vòng lại!

Sau một khắc, còn lại 5 tên Nguyên anh bị thương, đồng loạt kêu thảm một tiếng, bị kiếm niệm vào cơ thể, cắn nát nguyên anh mà chết, nhưng thân thể lại bị Ninh Phàm cất giữ.

Nếu là tông môn tu sĩ, thường thường đều có mệnh bài, Ninh Phàm cũng không muốn tùy ý giết người, chọc Hóa thần đuổi giết, cướp một phen là được.

Nhưng nếu chẳng qua là tán tu... giết liền giết. Vô Tận hải tán tu, không khỏi là hạng người tay nhuốm huyết tinh. Ngươi thế lớn, hắn chính là tán tu, ngươi thế yếu, hắn chính là... tu phỉ, giết ngược lại ngươi!

Ma đa͙σ thành, vào lúc này tính cách của Ninh Phàm lạnh lùng sâu hơn.

Trữ vật đại của Ưng Hạc, A Đại cộng thêm trữ vật đại của 6 tên Nguyên anh, phải có gần 2000 vạn tiên ngọc đây.

Đây là đa͙σ sinh tồn ở ‘Tu mộ phần’ Vô Tận hải.

Hoặc là tông môn che chở, hoặc là giết người đoạt bảo!

Dám vào vào Vô Tận hải, cho dù tán tu thì phải có giác ngộ!

Nhưng giết xong tất cả mọi người, Ninh Phàm vẫn không rời khỏi, ánh mắt lãnh đạm vừa nhấc, nhìn về một đám lưu vân ở bầu trời, cười lạnh.

- Bắc ŧıểυ thư thật hăng hái ở chỗ này nhìn Chu mỗ giết người sao?

- Ai nha, sát khí thật là đáng sợ đây...

Sau đám mây, một thiếu nữ thon nhỏ, hồng y đỏ ti, bím tóc long nữ xuất hiện, đôi mắt đẹp khó hiểu nhìn Ninh Phàm.

- Không sai, giết người sạch sẽ gọn gàng, không một chút do dự... Thế nào, có muốn làm tỳ nữ của Bổn cung không? Ai u, sát khí này chẳng lẽ muốn ở chỗ này ngay cả Bổn cung, cũng giết sao?

- Ha ha, Chu mỗ không tự đại đến như vậy, có thể dưới Hóa thần khôi lỗi thủ hộ, giết một vị thiên chi kiều nữ... Cáo từ!

Ninh Phàm hôi quang chợt lóe, thuấn di rời khỏi.

Còn Bắc ŧıểυ Man thì hồng quang lập lòe trong đôi mắt đẹp, liếʍ liếʍ đầu lưỡi.

- Sát khí mỹ vị ngon... Nếu ăn vào người này... quý tinh sát khí của ta có thể...

- ŧıểυ Man ŧıểυ thư, không thể trêu chọc người này!

Một bên, Hóa thần tu vi sơn lĩnh Thạch Binh hiện lên.

- Hừ, chính là một tên ma mạch hạng kém, mặc dù ở sơ kỳ có đỉnh phong chiến lực, nhưng giết cũng vô phương sao!

- Không... Người này, cho ta một loại cảm giác nguy hiểm... Hắn còn có thủ đoạn chưa dùng... Một khi thi triển, chính là ta, cũng không có mười thành thủ đoạn tự vệ.

- Ừ? Có chuyện bực này sao? Chẳng lẽ Bổn cung coi thường người này ư? Không phải vậy chứ, chính là cường đại ma mạch truyền nhân vào lúc Nguyên anh sơ kỳ, cũng khó mà chống lại Hóa thần đây... Người này, chẳng lẽ có thể ?

...

Ninh Phàm thuấn di ra đứng ở Bồng Lai tiên đảo, mắt lộ hàn quang.

- Cô gái này đối với ta động sát ý, cho dù rất nhạt... Tuy nhiên cô gái này, ngược lại là một đỉnh lô tốt, nếu có thể âm thầm thu phục nàng, ta dựa vào thân phận của nàng, tùy ý ra vào Di Thế tháp, cũng đem Bồng Lai này biến thành lãnh địa nɠɵạı hải của ta... Nếu không có Hóa thần Thạch Binh đó, cô gái này không khó bắt...

Trước khi vào tháp, hắn có thể giết trung kỳ, sau khi rời khỏi tháp, hắn có thể chiến đại tu sĩ!

Mà lời này, từ trước Ninh Phàm không nói ra.

Nhưng lấy nhập ma làm giá, không chém tâm ma, hôm nay Ninh Phàm, tính cách đã lạnh lùng.

Tâm vừa nhập ma, muốn làm vô thượng Ma Quân!

Cho dù tự vấy bẩn, cho dù nhập ma, cũng phải đạt thành chấp niệm trong lòng!

Chỉ vì một chút chấp niệm trong lòng... cuốn ùa Vô Tận hải, sắc bổ thiên hạ, thì đã sao!

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc