Cái nữ tử hàng ngày đi theo bên người Chỉ Hạc, luôn luôn có vẻ đầy đần ngây ngô, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy?!
Ninh Phàm ánh mắt liếc qua thân thể thánh khiết mềm mại của Tư Vô Tà, mơ hồ cảm thấy vẻ cổ quái, nhưng cũng không ngẫm nghĩ xa xôi.
Trong tay hắn pháp quyết động một cái, dẫn động tiên đế chi uy trong Âm Dương tỏa. Vào giờ khắc này, Ninh Phàm đứng lơ lửng ở trên trời, quần áo trắng như thần, ánh mắt lại lãnh đạm thương sinh, thật giống như trăm triệu vạn năm trước, Loạn Cổ đại đế coi rẻ tinh hà.
- Lấy tên của Ninh Phàm ta, Lệnh này, tru tiên!
Giờ khắc này, Ninh Phàm uy áp nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ Ninh thành, đây là một loại uy áp phiêu miểu mờ ảo, thuộc về Loạn Cổ, không thuộc về Ninh Phàm, cho nên không cách nào như hắc thi vậy, bằng uy thế quá mức chấn nhiếp lòng người... Nhưng mà loại uy áp này, tang thương như thiên địa, mênh mông như nhật nguyệt, lại khiến cho Quỷ Tước tử cùng tất cả kim đan lão quái đều dâng lên một cảm giác tự ti khi đối mặt với thiên địa.
Ngay cả Bạch Phi Đằng, giờ phút này nhìn Ninh Phàm trên trời, cũng không dậy nổi chút kháng cự nào... Chỉ có, chính là ngửa mặt trông lên!
- Đây là... Uy áp cấp bậc gì?!
Bộ Cuồng Phần thì sắc mặt đại biến, còn Úy Trì ở một bên ôm ŧıểυ Trư trong ngực, thì vô lương cười đắc ý đối với Bộ Cuồng Phần.
- Đây là uy áp của thiếu chủ nhà ta! Trâu bò chưa! Lợi hại không! Bộ Cuồng Phần, chỉ cần ta một lòng đi theo Thiếu chủ, không cần mấy năm, Lão tử lần nữa vượt qua ngươi, đây là chuyện ván đã đóng thuyền!
Hai người này vẫn còn ân oán cũ, nhưng cũng không cần đề cập tới ở đây.
Lại nói sau khi Ninh Phàm ra lệnh một tiếng, Tru tiên lệnh chợt kiếm quang đại phóng, bốn đa͙σ cự kiếm hư ảnh cực kỳ kinh khủng, lập tức đem trường không ngoài trăm dặm phong tỏa... Phù ảnh! Thành hình! Kiếm khí che trời!
- Không cầu đánh chết, chỉ cầu làm cho lão bị thương nặng... Chỉ cầu, trì hoãn tới khi Hắc y Hóa thân chạy tới!
Ninh Phàm mắt lộ hàn quang.
...
Hết thảy các thứ này, hắc thi hoàn toàn không biết, ở dưới thuấn di thần thông của y, mười bảy tên kim đan cỏ đầu tường đã chết hết mười bốn người, còn dư lại, chỉ bao gồm Tử Quang tông chưởng môn ở bên trong, còn có hai tên trung kỳ, một tên hậu kỳ tu sĩ, vẫn đang khổ cực chạy trốn.
Mà vào lúc hắc thi đem ánh mắt để ý tới mình, Tử Quang tông chưởng môn lập tức rợn cả tóc gáy, mất hết hồn vía.
- Không xong, con ma này để mắt tới ta rồi!
Tử Quang tông chưởng môn liều mạng chạy trốn, sau lưng lão ta khí tức của hắc thi càng ngày càng gần.
Hắc thi đã đuổi giết mười bốn người, mà Tử Quang chưởng môn thừa dịp lúc đó liều mạng chạy trốn, cơ hồ chạy ra khỏi Ninh thành ngoài hai trăm dặm.
Nhưng mà chút khoảng cách ấy sau khi hắc thi mấy mươi lần thuấn di lập lòe, tùy tiện liền đuổi theo.
- Lão phu không muốn chết, không muốn!
Lão ta tâm kinh đảm hàn, đổi lại phương hướng, chạy đi về một nơi Tu Chân gia tộc.
Tây Việt Trần gia, một dung linh trung kỳ trấn giữ gia tộc. Tử Quang chưởng môn sở dĩ chạy trốn hướng này là muốn để cho thi ma phục dùng người khác, không phục dùng mình!
Đây cũng là ích kỷ, là sự lựa chọn của con người thường thường làm ra trước sự sợ hãi của tử vong.
Mà hắc thi tựa hồ rất hài lòng với cách làm của Tử Quang chưởng môn, không nhanh không chậm đi theo Tử Quang chưởng môn, tiêu diệt hết từng Tu Chân tộc dọc theo đường, thôn phệ vô số huyết thực.
...
Tây Việt Trần gia, một đa͙σ tử quang kinh hồng, đâm thủng linh cấp đại trận bên ngoài Trần gia, một đường chạy trốn. Trần gia lão tổ hoảng sợ biến sắc, tử quang kia nhất định là một kim đan lão quái... Có kim đan lão quái tới Trần gia rồi ư? Hắn phá trận mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là tới hỏi tội?
Trần gia lão tổ không dám thờ ơ, lập tức xuất quan, chuẩn bị nghênh đón, lại hoảng sợ phát hiện, lần nữa có một hắc quang đụng vào Trần gia địa giới.
- Lão phu ở chỗ này, bọn ngươi đều thành huyết thực!
Hắc thi đó cười lạnh một tiếng, bấm pháp quyết, bầu trời ở Trần gia lập tức hắc vụ cuồn cuộn, hắc vân áp thành!
Hắc vân hắc vụ chợt bao phủ lấy trường không. Trần gia nhất thời quỷ dị một mảnh tĩnh mịch. Trần gia lão tổ thì thức hải chợt dơ bẩn, hai mắt mờ mịt, lộ ra nụ cười đờ đẫn, ngu xuẩn.
Hết thảy các thứ này, lại tựa như biểu lộ của Thiên đa͙σ tông đệ tử trước đó!
Tất cả Trần gia tu sĩ, vừa đối mặt, liền bị hắc thi tế luyện thành hoạt thi!
- Hắc hắc, hoạt thi được a, có thể tổn thương người, sau khi thi thể vỡ nát đi, còn có thể cung cấp thi khí cho lão phu... Đi theo ŧıểυ bối quần áo tím kia, ngược lại có thể tìm được không ít thi thể tốt...
Nếu có người nhìn thấy tất sẽ phát hiện, trong một cái túi đen bên hông hắc thi bỗng nhiên cất giữ trăm ngàn cỗ hoạt thi cấp dung linh!
Độn quang của hắc thi chợt lóe, lần nữa thuấn di, đuổi thẳng theo Tử Quang chưởng môn, mà vừa mới chạy ra khỏi khoảng cách hơn mười dặm, lão ta không kịp vui mừng, lập tức lông xương giật mình.
- Kia... nhanh như vậy! Thời gian mới mười mấy hơi thở, lão ta đã tiêu diệt xong Trần gia rồi!
Lão ta mấy lần chuyển đổi phương hướng, đi ngang qua Triệu gia, Lâm gia... Từng Tu Chân gia tộc, sau khi Tử Quang chưởng môn đi tới, đua nhau tiêu diệt.
Sau khi diệt xong mấy Tu Chân tộc, hắc thi tựa hồ mệt mỏi.
- Chuyện cổ thi quan trọng hơn, chính là một tên ŧıểυ bối, không còn ý nghĩa trêu chọc nữa... Ngươi có thể chết rồi!
Hắc thi cười gằn một tiếng, thuấn di ra, một trảo bắt lấy cánh tay của Tử Quang chưởng môn, chợt xé mạnh, sanh sanh xé ra cánh tay đó.
Tử quang chưởng môn đau nhức một tiếng, vẫn lạc trường không, rơi xuống đất, thân thể run lẩy bẩy, nào có vẻ đắc ý ngày thường cao cao tại thượng.
Hắc thi hắc quang chợt lóe, xuất hiện trước người của lão ta, chỉ một cái ấn về phía mi tâm. Tử Quang chưởng môn ngay cả phản kháng đều làm không được, chỉ có thể run rẩy cúi đầu đợi chết.
- Đây cũng là oai của... nguyên anh... Thật là đáng sợ...!
Hai mắt của lão ta bởi vì kinh hoàng, hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Nhưng mà tức thì hai đa͙σ thuấn di quang rốt cuộc đuổi tới.
Một là Cảnh Chước lão tổ, mặc dù có nguyên anh pháp lực, nhưng cảnh giới rốt cuộc không hoàn toàn đề thphục dùngg, thi triển thuấn di đối với lão ta mà nói là gánh nặng cực lớn.
Còn Tố Thu tiên tử, lấy linh trang thuấn di càng gian nan, tuy nhiên... ŧıểυ Chỉ Hạc không ngờ lại kín đáo đưa cho nàng hai bình ’Đan đường’... Như vậy, pháp lực của nàng ngược lại không là vấn đề, chẳng qua là nàng không khỏi không thầm nói Ninh Phàm thật yêu thương Chỉ Hạc... Tam chuyển đan dược, lại thật như đường vậy, tùy tiện cho Chỉ Hạc chừng mấy bình...
Cảnh Chước cùng Tố Thu vừa hiện thân, lập tức xuất thủ công kích. Tố Thu tiên tử mất đi Tự thủy hoàn pháp bảo, pháp bảo khác của nàng phẩm cấp không cao, đoán rằng khó mà thương tổn đến hắc thi. Cho nên lấy tay bắt pháp quyết, đánh ra một loa kim phù, hóa kim quang, sinh vô cùng kim tuyến, gắt gao bó buộc lấy hắc thi.
Cảnh Chước lão tổ thừa dịp đánh ra hỏa hồng đoản qua của mình, hóa thành ánh lửa, cuốn hắc thi vào trong đó.
Hai người xuất thủ chưa chắc là có thể thương tổn đến hắc thi, nhưng rốt cuộc cứu Tử Quang tông chưởng môn.
Chẳng qua Tử Quang tông chưởng môn vì chạy thoát thân liên lụy mấy Tu Chân tộc, rơi vào trong mắt Tố Thu lại hóa thành sự khinh bỉ đậm sâu.
- Ngươi mau chạy đi, nơi này giao cho chúng ta.
Tố Thu lạnh lùng nói, không muốn nhìn lâu Tử Quang chưởng môn một cái.
Tử Quang chưởng môn tìm được sự sống trong cái chết, vui mừng quá đổi, làm gì bận tâm đến mặt mũi, ngay cả lễ đều không thi, lập tức giá vân đi, rất sợ đi chậm một bước lại bị hắc thi để mắt tới.
Chuyện hôm nay khiến cho Tử Quang chưởng môn nho nhỏ này, trong lòng lưu lại âm ảnh vĩnh sinh không cách nào xóa nhòa. Dưới âm ảnh đó sợ rằng lão ta một tiếng đều không cách nào đột phá cảnh giới.
Mà một khi trở lại tông môn, lão ta phải lập tức thu thập đồ tế nhuyễn tìm đường chạy... Việt quốc xuất hiện nguyên anh ma đầu, ở đây không được a!
Tử Quang chưởng môn chạy trốn, khiến cho hắc thi trong ánh lửa truyền ra một tiếng hừ lạnh bất mãn.
Song chưởng của lão vỗ một cái, một thức đoản qua hỏa quang kia tiêu diệt ba tên kim đan, trọng thương năm tên, lại bị sanh sanh phách bể, hóa thành từng đa͙σ pháp bảo mảnh vụn không trọn vẹn. Một màn này khiến cho Cảnh Chước sắc mặt đại biến, hỏa hồng đoản qua là thượng phẩm điên phong pháp bảo, cứ như vậy... vỡ nát nát rồi ư?
- Mau lui!
Không để ý tới lòng đau xót, Cảnh Chước lập tức nhắc nhở một tiếng, cùng Tố Thu mỗi người bay ngược.
Mà trong mắt hắc thi, tựa như dâng lên vẻ tức giận, giận chính là con kiến hôi lại dám ngphục dùng cản trở mình phục dùng thịt người.
- Ngươi nguyên anh tuy là ngưng thực nhưng tựa hồ rất đẹp a!
Hắc thi cười một tiếng uy nghiêm, rống lên một tiếng ma, bỏ Tố Thu, một đa͙σ thuấn di đuổi theo Cảnh Chước.
Một trảo lộ ra, chỉ một trảo phong phải khiến cho Cảnh Chước mặt mũi đau đớn, thầm kinh hãi hắc thi này rốt cuộc có nhiều khí lực mạnh.
Lúc nguy cơ, Cảnh Chước làm gì còn dám cất giữ, trong mắt hung ác, há mồm phun ra một đa͙σ thanh viêm!
Lúc thanh viêm đó vọt lên, mơ hồ hóa thành một tia Thanh Loan chi hình, mà hỏa uy nóng rực, khiến cho hắc thi mặt đều biến sắc.
- Địa mạch yêu hỏa! Thanh Loan hỏa? Không đúng, chỉ là một tia Thanh Loan hỏa dung hợp hỏa diễm khác của nó, hình thành ngụy yêu hỏa... Ha ha, ngược lại là hù dọa lão phu giật mình, nếu thật là địa mạch yêu hỏa, thì phiền toái rồi...
Thân thể của hắc thi, trong lúc nguy cấp thi biến đệ nhị biến, chịu không nổi kịch liệt bắt sống. Hỏa diễm thông thường ngược lại không tổn thương được lão, nhưng nếu địa mạch yêu hỏa thì có thể hủy diệt thi biến của lão.
Lão ta cười lạnh một tiếng, nắm chặc hắc trảo, Thanh Loan hỏa diễm bị sanh sanh bóp tan hỏa hình.
Mà một trảo lấy thẳng tới đan điền của Cảnh Chước, đánh nát một món hộ thân pháp bảo khác của lão ta, sanh sanh xé nát thượng phẩm linh giáp. Mục tiêu là nguyên anh hư ảo trong đan điền của Cảnh Chước!
Nhanh, quá nhanh, tốc độ của hắc thi này quá nhanh, dùng ra tay như điện hình dung cũng không quá đáng, lấy Cảnh Chước suy nghĩ, căn bản không thể nào thích ứng loại đấu tranh sáp lá cà này.
Lão ta chưa bao giờ tưởng tượng qua, thực lực của mình lại kém hắc thi nhiều như vậy, hắc thi trước mắt khó trách có thực lực tiêu diệt bảy nước... Loại cuồng ma này chính là nguyên anh tầm thường tu sĩ đều khó ngphục dùng cản!
Tu sĩ đấu pháp, thường thường kéo dài với nhau, đấu pháp nhanh hơn nữa, rốt cuộc có thời gian phòng bị. Nhưng hắc thi trước mắt chém giết hoàn toàn tái hiện sự hung tàn của thần ma lúc thượng cổ, làm gì là tu sĩ tầm thường có thể ngphục dùng cản.
Vậy mà Cảnh Chước tự không khả nphục dùngg bị hắc thi xâm nhập đan điền như vậy, cướp đi nguyên anh... Lão ta cắn đầu lưỡi một cái, phun ra máu tươi, trong lòng ngực của lão ta có một đa͙σ kim quang hóa thành hình cái khoan, mang phật âm phạn xướng, đâm vào cánh tay của hắc thi, làm cánh tay kia hơi chần chờ một khắc. Cảnh Chước thừa dịp hắc thi chần chờ lập tức rút người ra, cùng Tố Thu đứng chung một chỗ, hy vọng dựa vào lực của hai người ngphục dùng trở hắc thi công kích.
- Không ngphục dùng được...
Cảnh Chước lời ít ý nhiều.
- Đợi đã…đợi viện thủ của Ninh Phàm.
Tố Thu mắt sáng long lanh, lại thoáng qua một tia vẻ tín nhiệm.
Ninh Phàm nói, sẽ viện thủ, sẽ có thủ đoạn, vượt qua mấy trăm dặm địa giới, gấp rút tiếp viện nơi này. Với tính cách của Ninh Phàm, nàng đoán rằng hắn sẽ không nhìn mình uổng công chết ở miệng của hắc thi...
...
Hắc thi khẽ hô một tiếng, tựa hồ đối với kim quang của Cảnh Chước lòng rất có bất ngờ ngoài ý.
- Phật bảo sao? Tuy chỉ là thượng phẩm, nhưng dựa vào nó khắc chế tà mị, đủ để bị thương lão phu một phần... Ngươi ngược lại không tệ, dù chỉ là giả anh nhưng mạnh hơn so với rất nhiều nguyên anh tu sĩ... Nhưng ngươi, hẳn phải chết! Ai cũng không cứu được ngươi! Ta sẽ khiến cho ngươi kiến thức một chút thủ đoạn áp trục chân chính của lão phu... Để cho ngươi hiểu ra “Vạn thi diệt quốc” là sao!
Hắc thi liếʍ liếʍ đầu lưỡi, vỗ một cái túi đen, trong đó vô số đa͙σ dung linh, thậm chí thi khí đến kim đan che trời vọt lên!
Từng đa͙σ quái hống quái dị, thê lương khổ đau, truyền ra từ trong túi đen. Cảnh Chước lập tức hoảng sợ thất sắc.
Bên trong túi đen của hắc thi rốt cuộc có bao nhiêu luyện thi? Vẻn vẹn là thi oán trong túi đen cũng căn bản không phải Cảnh Chước có thể tiếp nhận!
Vạn thi! Nếu hắc thi đó có vạn thi, lão muốn tàn sát một nước, khiến cho Việt quốc trở thành hạ cấp Tu Chân quốc thứ tám bị tiêu diệt dưới bàn tay của lão ta!
- Tố Thu tiên tử hãy nhanh chóng đi đi, ma thi này không thể cùng tranh phong... Ngay lúc này chỉ có trở lại Ninh thành, cùng đám người Ninh đa͙σ hữu đêm tối chạy ra khỏi Việt quốc, tránh ở một nước khác... Việt quốc tất diệt, chuyện sau đó dù là Thái Hư phái cũng không xen tay vào được... giao cho Vũ điện xử lý đi. Chẳng qua bọn ta chỉ là chút hạ cấp Tu Chân quốc, xưa nay Vũ điện cao ngạo, lại sẽ chú ý một hai...
Cảnh Chước tự giễu than thở, trong lòng chiến ý hoàn toàn biến mất, chính lão ta không phải đối thủ của hắc thi, thậm chí có thể không phải đối thủ của “Thiên Nhất tử”, hơn nữa vô số luyện thi của hắc thi, mình làm sao chiến đấu được? Không đấu lại, không đấu lại... Cho dù mình chân chính đột phá nguyên anh cũng không đấu lại...
- Chờ một chút... Ninh Phàm có lẽ sẽ có biện pháp...
Tố Thu cố chấp nói. Nàng nhận định Ninh Phàm sẽ không lừa gạt mình, mà chuyện nàng nhận định, ai cũng không thuyết phục được.
- Cái này... Tố Thu tiên tử, đắc tội, ngươi cùng Ninh đa͙σ hữu quan hệ không cạn, lão phu không thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở chỗ này... Nếu ngươi cố ý không đi, lão phu đánh ngất xỉu ngươi, cũng phải mang ngươi an toàn trở về Ninh thành!
Cảnh Chước than thở một tiếng, lão ta xem ra chỉ có đánh ngất xỉu Tố Thu, cưỡng ép mang đi.
Hành động này có lẽ lỗ mãng, nhưng lão ta tự không thể nhìn Tố Thu chết ở nơi này.
Tố Thu vừa nghe lời nói của Cảnh Chước, sắc mặt tức giận. Nàng cùng Ninh Phàm căn bản chỉ có một mặt chi giao, có một quan hệ quỷ không cạn!
Còn nếu bị Cảnh Chước đánh ngất xỉu, ắt phải đụng vào da thịt, thì Tố Thu còn không bằng chết cho rồi...
Cảnh Chước không khỏi đem chuyện xem ra quá tốt rồi, lời của lão ta đổi lấy hắc thi cười to.
- Ngươi muốn đi? Ngươi đi được sao?
Thi khí đầy trời chợt cuốn, bên trong trăm dặm quanh mình, không cách nào có bất kỳ thuấn di!
Mà hắc thi hắc quang chợt lóe, hai trảo dò xét, chộp lấy ngang ngực của hai người. Sự xuất thủ đó quá nhanh, không cách nào thuấn di, hai người hẳn phải chết!
Trong mắt của hắc thi đã có thể dự đoán cảnh tượng sau khi tiêu diệt hai người. Nữ nhân sao, lão thích nữ nhân cố chấp, làm thành hoạt thi, cất giữ một tia thần trí, đến lúc đó thấy nàng giãy giụa, khuất nhục, không dám, phẫn hận, xem ra sẽ rất sảng khoái.
Còn giả anh tu sĩ ư, phục dùng vào đại bổ nha!
Chẳng qua là hai trảo của lão lộ ra một nửa, chợt độn quang sanh sanh cắt đứt, rơi xuống đất, cũng bình sanh lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ, không chút do dự rút người ra liền lui.
Nhưng mà hắc thi lại phát hiện, giống như mình không cách nào thuấn di! Cũng không phải bị hắc khí ngphục dùng cấm, mà bị thủ đoạn khác che thuấn di!
Kiếm khí che khuất bầu trời, khóa trường không, bốn đa͙σ kiếm ảnh to lớn, vừa tang thương vừa dầy vừa nặng. Cho dù thi khí cách nồng đậm cũng có thể mơ hồ nhìn ra, phảng phất kiếm ảnh kia sắc bén đến bất kỳ vật nào cũng không ngphục dùng cản được!
Từng đa͙σ kiếm khí phải giết, không dấu hiệu nào xuất hiện trước thi thể của hắc thi, sao chịu được so với thân thể mạnh mẽ của thi ma. Dưới kiếm khí chỗ này lại giống như đao tước đậu hủ, tùy tiện liền bị đâm rách phòng ngự, máu đen hoành lưu!
Hắc thi rên lên một tiếng, vừa đối mặt tựa hồ dưới kiếm khí bị thương không nhẹ!
Mà lão ta hoảng sợ phát hiện, kiếm khí cực kỳ kinh khủng trước mắt, trong “Thi ma lục” từng có vài lời ghi lại phơn phớt...
- “Tứ kiếm chi địa, tru lục hãm tuyệt, bạn thiên chi tiên, thân thụ vạn kiếm...” Kiếm khí này, sẽ không sai là... Tru Tiên kiếm khí! Là hình phạt kiếm của cổ thiên đình! A!
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, truyền ra từ trong miệng, mà giờ khắc này lão ta không định gọi ra vạn thi nữa, bởi vì một khi lấy ra vạn thi, sợ rằng dưới kiếm khí lập tức sẽ toàn diệt!
Kiếm khí này, ban đầu Ninh Phàm cũng chỉ có thể dựa vào hiệu quả trọng tố thân thể của Ngọc hoàng đan, ráng chống đỡ một hai, hắc thi với lực tự chữa thương có thể so sánh với Ngọc hoàng đan khó cầu của tiên đế, dưới kiếm khí này bị trọng thương không kỳ quái chút nào!
Hắc thi không sợ trọng thương, thân thể tổn thương, bởi vì là thi thể, cho nên chữa trị cực tốt, theo như luyện thi, pháp bảo cùng thủ đoạn tế luyện là được. Nhưng lão ta không thể tiếp nhận nhất là lão cơ hồ muốn đột phá thân thể của thi ma đệ nhị biến, lại bắt đầu quay ngược lại cảnh giới!
Từng trận kiếm khí chém qua, mỗi một đa͙σ cũng làm thi khí của lão tịch diệt... Đó là thi khí mà lão ta khổ sở thu góp hai ngàn năm! Chỉ vì sau hai ngàn năm, hoàn thành thi ma đệ nhị biến, trường sanh bất tử!
Thế công của kiếm khí dần dần suy giảm, nhưng hắc thi trong kiếm khí công kích cũng sát ý càng ngày càng thịnh.
Trong Tru Tiên kiếm khí, một tia pháp lực khí tức quen thuộc, khiến cho lão ta rống giận cả ngày! Đó là khí tức của Ninh Phàm, Tru Tiên lệnh này là Ninh Phàm bắn ra!
Lão ta bình sanh chưa từng hận qua người nào như thế, Ninh Phàm là người thứ nhất!
- Ninh Phàm! Lão phu nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn! A!
Thi ma cảnh giới của lão vẫn đang rơi xuống... Mà chuyện càng làm cho lão đau lòng ôm đầu xảy ra!
Thiên Nhất tử chi thi để trong Ninh thành, dùng cho ngphục dùng trở Ninh Phàm đều đã bị diệt!
“Thiên Nhất tử” bị diệt, cơ hồ lập tức tất cả pháp lực của hắc thi đều bắt đầu tiêu tán.
Bởi vì Thiên Nhất tử là dung khí chứa đựng pháp lực của hắc thi! Thi thể không thể có pháp lực, tất cả chỉ có thể lấy hoạt thi, lưu một đường sinh cơ, lấy nửa thi thể chứa pháp lực của mình, cho nên Thiên Nhất tử cực kỳ trọng yếu. Mà hắc thi lại sát phí khổ tâm, đem thân thể của Thiên Nhất tử lấy vô số thiên tài địa bảo trui luyện, cơ hồ đã đạt tới ngân cốt cảnh giới, hơn nữa có thể so với pháp lực của nguyên anh sơ kỳ điên phong, đất Ninh thành ai có thể giết “Thiên Nhất tử”!
- Không! Thi ma cảnh giới của lão phu! Hoạt thi dung khí của lão phu! Mưu đồ hai ngàn năm của lão phu thất bại trong gang tấc! Đáng hận, đáng hận!
...
Bầu trời Ninh thành, sau khi Ninh Phàm thi triển Tru Tiên lệnh cũng không lập tức tiếp viện Tư Vô Tà.
Dựa vào thủ đoạn của Tư Vô Tà, trong lúc nhất thời cùng Thiên Nhất tử liều mạng bất phân thắng bại. Chẳng qua là sau đó, Tư Vô Tà dần dần pháp lực không tốt, mà Thiên Nhất tử vẫn mặt không biểu lộ gì, pháp lực hết sức hùng hậu.
Tư Vô Tà sắp thua rồi... Vả lại dần dần, Ninh Phàm từ trong cử động của Tư Vô Tà nhìn ra một chút sơ hở.
Từ sau khi đem Tư Vô Tà luyện chế thành linh khôi, Tư Vô Tà mất đại đa số ký ức, rất nhiều pháp thuật, cũng quên mất làm sao thi triển.
Nhưng giờ phút này, trong pháp thuật mà Tư Vô Tà thi triển, rất nhiều đều là pháp thuật lúc Thiên Ly tông chủ tập được.
Chẳng lẽ... nàng khôi phục ký ức rồi sao?
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe, nhưng không hiểu, nếu Tư Vô Tà đúng thật khôi phục ký ức, nhất định sẽ lập tức giết chết mình, tại sao lại giúp mình? Lại nói, xem như nhân cách của Tư Tư đang tác quái sao?
- Tư Tư... Nếu Tư Vô Tà chết thì chết, nhưng nếu Tư Tư... sự an nguy của nàng ta không thể không bận tâm...
Ninh Phàm mắt lộ ra cảm thán, mắt thấy Tư Vô Tà pháp lực không tốt, bị mi tâm thụ nhãn của thập trượng cự nhân nhắm ngay, hắn vẫn không nhúc nhích nửa bước.
Bởi vì một thân ảnh Hắc y khác đã giá lâm bầu trời Ninh thành!
Thân ảnh Hắc y cùng Ninh Phàm quần áo trắng bộ dáng độc nhất vô nhị, bất đồng duy nhất là con mắt lạnh lùng, cùng với vphục dùng lộ màu đen trên nửa bên mặt.
Hắc bào vù vù, hắn thật giống như một người lập lòe, liền xuất hiện đến phía trước Tư Vô Tà, không người nhìn thấu hắn xuất hiện như thế nào. Ngay chính Quỷ Tước tử đều ánh mắt biến đổi, không cách nào nhìn thấu áo đen quỷ dị!
Tam thi đồng thuật đã bắn ra, nhưng hắc y nhân ngphục dùng trở trước người Tư Vô Tà, đơn chưởng vung lên, gắng gượng tiếp huyết hồng đồng thuật đó.
Đồng thuật đó trở về gốc rễ vẫn là lấy ác niệm giết người... Ác niệm hắn không sợ, bởi vì trở về gốc rễ hắn không phải là người, không có lòng dạ, vô niệm! Minh La ảo cảnh hắn còn không sợ, há sẽ sợ hãi cỗ ngụy tam thi ác niệm không chính chắn này sao!
Trên khuôn mặt đẫn đờ của Thiên Nhất tử lần đầu tiên lộ ra kinh hãi.
Chẳng qua là sau chốc lát kinh hãi, lão ta lập tức thu hồi thần sắc, thập trượng chi thân một quyền huy động, lại dẫn động hàn bphục dùngg lực, thi triển ra một loại anh cấp luyện thể thuật khác.
Quyền thuật này được đặt tên là “Bphục dùngg bể”, một quyền thành bphục dùngg, một quyền bphục dùngg nát vụn, không phải là nguyên anh không thể đón đỡ.
Thế nhưng hàn bphục dùngg quyền mang đến ngoài ba trượng gần Hắc y, chợt giống vật ác liệt vô hình, sanh sanh cắt ra chia làm hai nửa.
Mà cũng trong lúc đó, trong lòng của Thiên Nhất tử, dâng lên một tia cảm giác hẳn phải chết.
Hắc y, lần đầu tiên mở miệng!
- Ta gọi là Mặc Ninh, ngươi làm bị thương nàng lập tức phải chết!
Một thoáng, hắc y nhân bỗng nhiên thân ảnh bạo tán, hóa thành mấy chục ngàn đa͙σ hắc quang nhỏ yếu hào phát. Mỗi một đa͙σ hắc quang, đều ở đây chỉ chốc lát sau hóa thành kiếm mang màu đen, như mực đậm bày ra quang đãng, như hắc phong cuốn mở ra trên không trung!
Trong kiếm mang này, càng mang một tia oai của Tru Tiên phong cách cổ xưa, vừa dầy vừa nặng, mấy chục ngàn hắc quang như trường phong một vòng, thập trượng cự nhân thuộc về trong gió kiếm, thân thể mạnh mẽ lại bắt đầu thân thể phân giải!
Mà chỉ một lát sau, Thiên Nhất tử khiến cho Ninh Phàm quần áo trắng đều như rừng đại địch lúc đó tan thành mây khói.
- Không làm bị thương nàng, cũng chết!
Hắc y lạnh lùng nói bổ sung.
Khí thế nguyên anh của Hắc y càn quét ra, khiến cho tất cả Ninh thành tu ma đồng loạt trong lòng lạnh lẽo, như gặp đại địch.