Phong ấn xong ba bình thuốc, Ninh Phàm thu đan đỉnh, đẩy cửa đi ra ngoài. Mà sau lưng hắn, Tiết Thanh hai mắt ung dung ngây ngô ngẩn ngơ, hoàn toàn đắm chìm trong mỗi loại thủ pháp luyện đan hoa lệ của Ninh Phàm.
Đan đa͙σ, đan đa͙σ! Tiết Thanh một lòng chỉ có đan đa͙σ, mà ông ta phát hiện mình bái sư Ninh Phàm, tuyệt đối là một cử chỉ sáng suốt trong cuộc đời! Nếu những ngũ chuyển luyện đan sư khác, tuyệt đối sẽ không thu ông ta làm đồ đệ, truyền cho ông ta đan thuật... Bái sư Ninh Phàm người không lỗ là Tiết Thanh!
Mà Ninh Phàm luyện đan, càng nguyện ý để cho Tiết Thanh ở một bên học hỏi... Loại khí độ này rất nhiều tứ chuyển luyện đan sư cũng không có!
- Đa tạ sư phụ, đã truyền thụ cho tôi đan thuật!
Tiết Thanh hướng về phía bóng lưng của Ninh Phàm bỗng nhiên tỉnh thần, vái chào thật dài.
Đối với lần này, Ninh Phàm nụ cười không thay đổi, trong lòng lại giếng cổ không sóng.
Việt Quốc là hạ cấp tu chân quốc.
Mình có tứ chuyển thuật luyện đan, đủ khiến cho Việt Quốc các lão quái điên cuồng, ngũ chuyển luyện đan thuật... cho dù là đi trung cấp tu chân quốc, những nguyên anh tu sĩ kia cũng nhất định đối với mình, khách khí có thừa.
Thậm chí, mình đi thượng cấp tu chân quốc, những hóa thần lão quái lánh đời không ra, cũng đối với mình bình bối tương giao!
Nhưng mà hết thảy, có một tiền đề, thực lực của mình sẽ không yếu hơn đối phương quá nhiều. Nếu không, thuật luyện đan của mình cao hơn nữa, cũng chỉ có thể đưa tới đối phương tham niệm chợt động, bắt đi bản thân, giam lỏng, coi như luyện đan sư dành riêng cho họ.
Đây chính là phép tắc sinh tồn của tu giới, mà Việt Quốc đã không tha cho đôi cánh của mình rồi.
Việt Quốc linh khí mỏng manh, rất hiếm vạn năm linh dược, không cách nào luyện chế ngũ chuyển đan dược.
Việt Quốc không có Di Thế cung, không thể rút ngắn thời gian tu luyện.
Việt Quốc, thiếu nguy cơ cùng biển máu lịch luyện, có thể khiến cho mình dựng tóc gáy lên. Trong Việt Quốc, đã chỉ có vô cùng ít ỏi mấy tên lão tổ nhân vật như vậy.
- Nếu ta cứ tiếp tục ở Việt Quốc an nhàn, trăm năm sau, ta sẽ không xứng đôi thực lực của Niết Hoàng... Chuyện Ninh thành xong xuôi, ta liền rời đi Việt Quốc, đi Vô Tận hải, kết đan!
Trong mắt của Ninh Phàm, một tia ý nghịch thiên phạt thương. Trong lúc thành hình, lại tựa như năm đó lúc Tước Thần tử nhìn mưa. Ánh mắt ấy nhìn ông trời bằng nửa con mắt.
Mang tia khí chất này, Ninh Phàm ra cao cấp luyện đan thất, đem ba cái bình thuốc giao cho trên tay Vân Hoa phu nhân.
Ninh Phàm thời khắc này, ánh mắt uy lăng thiên hạ, ác liệt đến lấy Vân Hoa phu nhân dung linh tu vi căn bản không dám nhìn tới ánh mắt của hắn.
Cũng may chỗ này là mật thất, Vân Hoa không dám, Cảnh Chước lão tổ bám vào người Vân Hoa lại phi thân ra nhận bình thuốc.
Chẳng qua là dưới một ánh mắt của Ninh Phàm, Cảnh Chước lão tổ tâm cảnh rung rung, cũng từ trong mắt hắn, ung dung thấy từng màn cuồng vũ nghịch thiên mà lên.
- Đây là thủ đoạn gì? Sợ rằng nguyên anh lão quái, cũng không có thủ đoạn này...
Ông ta nhẹ nhàng tránh qua ánh mắt của Ninh Phàm, không đụng chạm nữa, mà thần niệm quét qua bình thuốc, lập tức mặt đầy mừng rỡ.
Ba loại đan dược, ông ta không luyện chế nhưng đã từng nghe nói qua, lại có mắt đi phân biệt. Ba loại đan dược trong đan bình, phẩm chất cao hơn quá nhiều so với ông ta dự trù!
- Ninh tôn chi đan, với ta có trọng dụng, đại ân không lời nào cám ơn hết được!
Ông ta cảm kích chắp tay một cái với Ninh Phàm. Ninh Phàm cho ông ta hi vọng báo thù, càng cho ông ta là hi vọng “kéo dài tuổi thọ” của phu nhân.
- Khách khí rồi, như vậy Cảnh Chước đa͙σ hữu sớm đi trở lại tông môn, bắt tay chuẩn bị mới phải. Ba tháng đến rất nhanh...
- Yên tâm! Ngày Ninh thành gặp địch, Hỏa Vân tông ta tất dốc toàn tông lực gấp rút tiếp viện!
...
Sau một phen nói chuyện lâu, Cảnh Chước lần nữa bám vào người Vân Hoa rời đi.
Mà Ninh Phàm lại đi Quỷ Tước tông, yên lặng không nói, rất lâu mới bình ổn xuống một tia ý nghịch thiên phạt thương.
Một tia nghịch ý này là sự cảm ngộ từ trong Minh phần tầng thứ tám, nhưng mà nghịch, cũng là cái nghịch của Tước Thần tử, không phải là Ninh Phàm hắn sở hữu. Lấy nghịch ý này là đủ kết đan hay không...? Dù sao nếu không trảm tình, là phải mang lòng nghịch ý trảm thiên...
Thiên đa͙σ cùng đa͙σ tâm là trốn tránh, còn là kháng nghịch, hoặc là nhượng bộ... Hắn nhất định phải có một sự quyết đoán.
Mà tiêu diệt Cực Âm môn, có cần trước tiên nói cho hai nữ tử ấy biết một chút thì tốt hơn hay không...
Hắn trở lại Song Tu điện, tiến vào mật thất, vẫy Đỉnh Lô hoàn một cái, gọi ra hai nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh. Lần này, thời cơ mà hắn gọi người tương đối khá, hai nữ tử cũng không ôm nhau quấn quít, tựa hồ chẳng qua là tán gẫu bình thường, nhưng sắc mặt đều mắc cỡ đỏ bừng.
Vừa thấy rời khỏi Đỉnh Lô hoàn, hai nữ tử lập tức đứng dậy, trong mắt minh quang lưu chuyển, thi lễ nói:
- Nô tỳ ra mắt chủ nhân...
Nô tỳ ư?... Đây tựa hồ là hai nữ tử cao ngạo, lần đầu tiên tự cho mình là thân phận nô tỳ, trước mặt Ninh Phàm thấp giọng như vậy.
Từ khi hai nàng bị Ninh Phàm nhìn phá chuyện hương diễm, họ đối với Ninh Phàm, càng trái tim phập phồng, trở thành đỉnh lô của hắn, cũng không còn quá nhiều không muốn.
Thậm chí, có thể ở lại bên người Ninh Phàm, một thân là nô tỳ, là đỉnh lô, thì đã sao... Nơi này, có gia đình an toàn và ấm áp.
- Đi ra ngoài hóng mát một chút đi, lần này cũng không cần trở lại...
Ninh Phàm cười nói.
- Sẽ không trở lại Đỉnh Lô hoàn sao...? Chủ nhân, ngài không cần chúng ta nữa sao?
Nguyệt Linh trực tiếp hô lên, mặt lộ vẻ khẩn trương, còn Băng Linh nhẹ nhàng hé miệng, trong lòng vô cùng không bình tĩnh.
Một màn này rơi vào trong mắt Ninh Phàm khiến cho hắn hơi ngẩn ra.
Mình gọi hai nữ tử tới, quả thật có một ít dự tính. Hai nữ tử này có kim đan sơ kỳ tu vi, đối với Ninh Phàm mà nói, trừ phi sắc bổ sạch sẽ, nếu không chỉ đơn giản song tu, đối với tỷ lệ đề thăng kết đan, hiệu quả quá nhỏ.
Nhưng sắc bổ sạch sẽ tu vi của hai người họ... Loại chuyện này, sau khi trải qua các loại chuyện đan qquan hệ xen nhau, hắn đã khó mà nỡ lòng xuống tay.
Kim đan đỉnh lô... Trên đường Ninh Phàm đi Vô Tận hải, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thậm chí, lấy sự mạnh mẽ của hắc y hóa thân của hắn, sự quỷ dị của ”Âm Dương biến”, bắt nguyên anh đỉnh lô cũng chưa chắc là không thể.
Hoặc là hắn cũng có thể bỏ ra số tiền lớn, từ những quốc gia khác trong Thần Hư các, mua nguyên anh đỉnh lô sắc bổ.
Những cô gái kia, trời sanh chính là nữ cô nhi, bị bồi dưỡng thành đỉnh lô, chỉ vì bán ra... Chuyện sắc bổ, dù không là chuyện quang minh chánh đại, nhưng cũng còn không đến nổi hổ thẹn.
Nếu cùng Băng Linh tỷ muội mây mưa một lần, Ninh Phàm có lẽ sẽ không cự tuyệt. Nhưng nếu sắc bổ hai nữ tử này, khiến cho họ cùng mười lăm người chân chính đỉnh lô trong Đỉnh Lô hoàn tu vi tổn hao nhiều trở về ích mạch... Loại chuyện này, Ninh Phàm không thể nào làm đối với hai nữ tử.
- Nếu ta tha các ngươi đi, các ngươi chịu không...?
Ninh Phàm thu nụ cười, khe khẽ thở dài hỏi.
- Chủ nhân, ngài thật muốn để chúng ta đi sao...?
Nguyệt Linh cúi đầu xuống, mơ hồ có chút thất lạc.
- Chủ nhân chớ quên, Cực Âm môn Tử Âm lão tổ còn tìm hai người bọn ta, cho nên... tỷ muội hai người chúng ta, tạm thời không nên rời khỏi thì tốt hơn...
Băng Linh cắn răng nói.
- Có một việc, ta không dối gạt các ngươi, ba tháng sau, ta cùng Tử Âm có đánh một trận. Các ngươi bây giờ càng đi xa khỏi đây, Tử Âm sẽ không làm sao đối với các ngươi... Mà ba tháng sau, Cực Âm môn tất diệt!
Trong mắt của Ninh Phàm, sát khí chợt động, cũng không phải bởi vì hai nữ tử.
Nhưng hai nữ tử vẫn tâm thần rung rung, không chỉ có bởi vì sát khí, càng do lời nói của Ninh Phàm.
Ngày đó bị Ninh Phàm bắt làm đỉnh lô, hai nữ đã lòng như tro tàn, căn bản không trông đợi có ngày chạy thoát thân.
Hôm nay có cơ hội chạy thoát thân, thiên đại hảo sự thế này, hai nữ tử lại đều do dự không quyết định, thậm chí không đành lòng rời đi.
Từ khi họ tiến vào Cực Âm môn mấy trăm năm, bị bồi dưỡng thành kim đan đỉnh lô, hai nữ tử chưa bao giờ chân chính vui vẻ qua. Nhưng sau khi họ bị Ninh Phàm bắt được, từng màn một ở Yêu Quỷ lâm, khiến cho hai nữ tử lần đầu tiên thưởng thức được sự vui vẻ khi còn sống. Sự vui vẻ đó có thể chỉ là bắt cá hay ăn cơm cùng Ninh Phàm, có thể chỉ là lúc Băng Linh trọng thương, Ninh Phàm tỏ ra giận dữ.
Hai nữ tử than thở... Trên đời còn có đàn ông sẽ bởi vì hai nữ tử bị thương mà giận dữ giết người chăng?
Sẽ không đâu. Tử Âm mất đi hai nữ tử cũng tức giận nhưng là vì mất tích đỉnh lô. Còn Ninh Phàm so với người khác, có một tia ôn tình ở trong đó.
- Chủ nhân thật muốn tiêu diệt Cực Âm môn sao...? Tỷ muội hai người bọn ta, không muốn đi...
Băng Linh cùng Nguyệt Linh hai mắt nhìn nhau một cái, đều cúi đầu, thấp giọng nói.
- Không muốn đi? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn bị ta sắc bổ sao?
Sau khi Ninh Phàm ngẩn ra, lộ ra vẻ trêu chọc.
- Nếu như điều đó đối với chủ nhân có lợi... Chủ nhân cứ sắc bổ đi... Dù sao tu vi này đối với hai tỷ muội ta chẳng qua là gánh nặng...
Biểu lộ của hai nữ tử, trong sự chân thành mang một tia thiếu nữ tình hoài. Điều đó khiến cho Ninh Phàm thu trêu chọc, khe khẽ thở dài.
Hai nữ tử không biết rằng càng đối tốt với Ninh Phàm, hắn càng không cách nào nhẫn tâm làm ra chuyện cầm thú.
- Thôi vậy, nếu như hai người các ngươi không chỗ nào có thể đi, tạm thời ở lại bên người ta... Trong Cực Âm môn, có thể có thân quyến của các ngươi... Ba tháng sau, ta sẽ khiến cho Cực Âm môn không còn một ngọn cỏ...
Ninh Phàm quay đầu đi chỗ khác.
- Trong Cực Âm môn, trừ mười lăm muội muội bị ngài sắc bổ, không còn người nào quen biết... Tử Âm lão tổ không để cho chúng ta tiếp xúc cùng người khác.
Nguyệt Linh tức giận bĩu môi một cái, nàng vẫn còn nhớ rõ, Ninh Phàm đã thẳng thừng sắc bổ hết mười lăm tên dung linh thủ hạ của nàng.
Nhưng sau khi bĩu môi, trong lòng của hai nữ tử lại cho thấy một chút ấm áp.
Ninh Phàm muốn tiêu diệt Cực Âm môn, lại tới hỏi người thân quyến của hai nữ tử, có lẽ là không muốn lúc tiêu diệt Cực Âm môn, giết lầm thân bằng của hai người.
Một vẻ quan tâm này khiến cho trong lòng của hai nữ nhân vui mừng. Còn Ninh Phàm thì xoa xoa đầu, suy tư xử lý hai nữ tử này như thế nào.
Vốn dĩ hắn muốn thả người, hôm nay hai nữ tử này lại không đi, như vậy tạm thời thu hai nữ tử trở về Đỉnh Lô hoàn đi.
- Hai người các ngươi về Đỉnh Lô hoàn trước đã...
- Không... Chúng ta muốn giúp ngài đối phó Tử Âm lão tổ...
Trong mắt của Băng Linh mang một vẻ lo âu, nàng biết rõ Tử Âm lão tổ cường đại dường nào.
- Cũng được... Chờ ta trở lại Ninh thành, ta sẽ thả các ngươi đi.
...
Sau khi Ninh Phàm thoáng nói chuyện với nhau cùng hai nữ tử, hắn thu hồi hai người họ, rời khỏi Song Tu điện mật thất.
Lần này, hắn đem hai nữ cùng mười lăm đỉnh lô, thu vào cùng một chỗ không gian, để cho những cô gái này gặp nhau một chút.
Chẳng qua là hắn mới vừa đi ra khỏi mật thất, lập tức liền bị Lam Mi chờ đợi cung kính thật lâu bên ngoài mật thất nắm lấy ống tay áo.
- Mùi thơm cơ thể của nữ nhân... Huynh có giấu nữ nhân trong mật thất đúng không?
Lam Mi len lén thả ra thần niệm, đánh giá mật thất mênh mông, nhưng cũng không thu được gì.
- Ta cất giữ nữ nhân cũng không ít, ŧıểυ Lam có muốn trở thành một người trong đó hay không?
Ninh Phàm cười trêu hỏi.
- Ai, ai chính xác huynh gọi ŧıểυ Lam ta... Không được gọi vậy! Ta tới là báo cho huynh biết, cha có chuyện tìm huynh... Cha chỉ bảo có chuyện cần nói, là ba tháng qua, quan hệ đến đại sự cả đời.
Trong lòng của Lam Mi, dâng lên một tia khao khát. Nàng suy đoán, cha cùng Ninh Phàm gặp mặt, nói hơn phân nửa sẽ là chuyện thành thân. Đại sự cả đời... Nghĩ tới bốn chữ này, trong lòng nàng có chút ngọt ngào, mong đợi cùng khẩn trương.
Thành thân... Mình phải nhanh chống trở thành vợ của Ninh Phàm, không thể để cho huynh ấy trêu hoa ghẹo nguyệt nữa... Ừ, có cơ hội khiến Ninh Phàm đổi ma công mà huynh ấy tu luyện thì tốt hơn.
Nhưng Ninh Phàm, vừa nghe Quỷ Tước tử tìm mình thì ánh mắt chợt đông lại.
Ba tháng... Quỷ Tước tử, biết cái gì...? Quả nhiên, Quỷ Tước tông ở Cực Âm môn cũng có ám tử mai phục sao... Quỷ Tước tử mặt ngoài chuyện trò vui vẻ, lòng dạ cũng cực sâu...
Quỷ Tước tông, Hỏa Vân tông, tất cả ở Cực Âm môn có ám tử. Cực Âm môn đó nói không chừng ở Quỷ Tước tông cũng có ám tử, đang quan sát nhất cử nhất động của mình.
Cơ hồ lập tức Ninh Phàm liền suy nghĩ rõ ràng hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, Quỷ Tước tử tìm mình nói chuyện nhất định là có liên quan với Cực Âm môn.
Chuyện thứ hai, mình ở Quỷ Tước tông tốt nhất không nên để cho hai nữ nhân kia hiện thân, để tránh bị Cực Âm môn biết hết, gây ra biến cố gì.
- Đúng rồi, Chỉ Hạc cùng Tư Tư cũng bị cha gọi đi...
Đôi mi thanh tú của Lam Mi không hiểu, đàm luận đại sự cả đời của mình cùng Ninh Phàm vì sao phải khiến cho Chỉ Hạc, Tư Tư ở đó... Chẳng lẽ, chẳng lẽ cha muốn Ninh Phàm khu trục hai nữ tử ấy sao?! Để cho mình độc chiếm Ninh Phàm?!
Đây... Mặc dù mình để ý sự tồn tại của hai nữ tử ấy, nhưng khiến cho Ninh Phàm khu trục thê tử, lấy sự hiểu biết của nàng đối với Ninh Phàm thì hắn kiên quyết không thể làm ra loại chuyện này...
Nói không chừng, Ninh Phàm sẽ dưới cơn nóng giận, vì Chỉ Hạc từ bỏ cưới mình cũng nên...
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...!? Cha có thể cùng Ninh Phàm cải vả, thậm chí đánh nhau hay không...?
Sự lo lắng của Lam Mi dường như cũng chút lệch hướng...
- Chỉ Hạc cùng Tư Tư đều ở đây... Đi gặp cha vợ ta một chút... Xem ông ta muốn nói chút gì với ta.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, rời khỏi Song Tu điện, đi tới Trường Khuynh điện.
Hắn mơ hồ suy đoán, Quỷ Tước tử là đang do dự, do dự có phải sau khi biết được âm mưu của Cực Âm môn, giúp Ninh thành của mình chống lại Cực Âm môn hay không.
Nếu có thể đạt được Quỷ Tước tông tương trợ... Hỏa Vân tông, Quỷ Tước tông, cộng thêm Ninh thành Hắc Ma Tam Thần quân, mình sợ gì Cực Âm môn!